
Chương 34
Giang Thư Dật và Ôn Yểu hai người đến nhà ăn muộn, ăn cơm xong ra ngoài, trên đường bên ngoài nhà ăn cũng không có ai.
Ôn Yểu dường như không muốn nói chuyện lắm, thế nên Giang Thư Dật liền im lặng, yên tĩnh đi bên cạnh cô.
Ôn Yểu hôm nay cũng mặc đồng phục thể thao của trường.
Chiếc đồng phục màu trắng này rộng thùng thình, nhưng lại rất có thiết kế, Ôn Yểu mặc rất đẹp.
Hai người vừa một trước một sau đi vào sân vận động, chủ nhiệm khối liền đến lớp học gọi Ôn Yểu đi.
Giang Thư Dật nhìn bóng lưng Ôn Yểu rời đi, lập tức có chút thất vọng.
--
Ôn Yểu đi theo chủ nhiệm khối.
Giang Thư Dật ngồi ở vị trí của lớp trên sân vận động, chán nản xem người đang nhảy cao ở đằng xa.
Gần như tất cả mọi người đều hăng hái tham gia thi đấu.
Vô cùng náo nhiệt.
Nhưng Giang Thư Dật nhìn thấy lại cảm thấy rất vô vị.
Tống Kim Hi và Chu Cảnh Đường cầm một bộ bài Poker đi tới, "Chơi bài không? Giang Thư Dật."
Giang Thư Dật nhìn bài trong tay Tống Kim Hi, gật đầu.
Cô vừa hay cảm thấy cần có thứ gì đó để dời đi sự chú ý của mình.
Ba người ngồi một bên sân vận động.
"Chỉ đánh bài thôi có vẻ hơi nhàm chán..." Tống Kim Hi thành thạo xáo bài trong tay, "Thêm chút tiền cược thì sao?"
Chu Cảnh Đường gật đầu, vẻ mặt không có gì ý kiến, "Được thôi."
"Tiền cược gì? Tớ không đánh bạc đâu..."
Giang Thư Dật nghi ngờ liếc nhìn hai người.
Chơi loại trò chơi này, cô từ trước đến nay rất có tự tin mình sẽ bị vặt lông.
"Yên tâm, tớ cũng không đánh bạc."
Tống Kim Hi thành thạo chia bài cho mỗi người.
Giang Thư Dật một tay cầm lấy bài trước mặt sắp xếp lại, "Vậy tiền cược là gì?"
"Chỉ là một trò chơi trừng phạt, chúng ta cũng không chơi lớn," Tống Kim Hi cười một tiếng, giơ một ngón trỏ lên, "Người thua ba ván đầu tiên, phải nghe người thắng nhiều nhất nói, thêm một hậu tố vào cuối câu."
"'Hậu tố'?"
"Ví dụ như 'gâu gâu gâu', hoặc là 'meo meo meo' chẳng hạn."
Cái này nghe có vẻ không có gì. Giang Thư Dật nghĩ.
"Được thôi." Cô đáp.
Không bao lâu sau, tình hình chiến đấu của họ trở nên căng thẳng.
Mặc dù là căng thẳng, nhưng là một chiều, cho nên căng thẳng chỉ có một mình Giang Thư Dật.
Vận may của Giang Thư Dật rất tệ.
Liên tiếp mấy ván, bài trên tay cô đều rất lộn xộn, vừa không có sảnh, cũng không có bài lớn.
Cho nên cô đương nhiên thua, trong nháy mắt đã thua ba ván.
Ván thứ tư.
Tống Kim Hi ném ra một bộ ba mang một, "Ba con K mang một con sáu."
"Bỏ lượt."
"Hậu tố của cậu đâu?" Tống Kim Hi nhắc nhở.
"...Tỷ tỷ." Giang Thư Dật mặt mày cau có nói.
'Tỷ tỷ' là hậu tố mà Tống Kim Hi tìm cho cô.
Chu Cảnh Đường nghe hậu tố của cô, không nhịn được lén cười một tiếng, ném ra bốn con bảy, "Tứ quý."
"Sao đến lúc này còn có tứ quý vậy?" Giang Thư Dật vẻ mặt lúng túng nhìn bài trước mặt, một lát sau mới nhớ ra mình đã quên thêm hậu tố, "...Tỷ tỷ."
Giang Thư Dật cảm thấy trò chơi trừng phạt này thật sự khiến người ta xấu hổ.
"Cậu không có tính toán gì trong đầu à?" Tống Kim Hi cũng thở dài một hơi.
"..."
Giang Thư Dật không trả lời, muốn cố gắng giảm thiểu số lần nói chuyện.
Trò chơi này thật là quá mất mặt.
Chu Cảnh Đường ra một đôi tám.
Bài trên tay Giang Thư Dật không ra gì, nhưng còn có một đôi A, nhưng nếu ra một đôi A, bài trên tay sẽ còn lại rất nhiều, không biết có thể tiếp được không, có thể còn bị người khác ăn mất.
Giang Thư Dật có chút do dự.
Một bàn tay lướt qua vai cô, nhẹ nhàng rút đôi A đó ra đánh.
"Ai vậy?" Giang Thư Dật trong lòng có chút oán giận, vội vàng quay đầu.
Ôn Yểu bình tĩnh nhìn cô, sờ đầu cô, giọng điệu nghe rất dịu dàng, "Bây giờ đánh cái này mới có thể thắng."
Mùi hương hoa hồng, trong không khí từ từ thấm vào cơ thể cô. Cảm giác Ôn Yểu đang nói chuyện bên tai mình, Giang Thư Dật cảm thấy tim mình lỡ một nhịp.
"Ồ, được."
Trong lòng Giang Thư Dật có chút oán giận, nhưng thực ra ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đến là Ôn Yểu, nó đã lập tức biến mất.
"Vậy ra cái này đi." Cô lập tức ngoan ngoãn nói.
Tống Kim Hi liếc nhìn hai người, ho một tiếng, vô cùng lạnh lùng không nể mặt mà nhắc nhở:
"...Giang Thư Dật, cậu có phải đã quên gì không?"
Giang Thư Dật liếc nhìn Ôn Yểu đang đứng bên cạnh mình, dừng lại một chút, qua một hồi lâu, mới tai đỏ bừng bổ sung hậu tố.
"...Tỷ tỷ."
Ôn Yểu nghe họ nói, ngón tay hơi khựng lại.
"'Tỷ tỷ'?" Ôn Yểu cụp mắt lặp lại một lần, giọng điệu nghe không khác gì bình thường.
Tai Giang Thư Dật đỏ bừng, có vài phần không tình nguyện giải thích: "Chúng tớ đang chơi đấu địa chủ, người thua ba ván phải chấp nhận trò chơi trừng phạt..."
"Người thua ba ván đầu tiên phải thêm một từ vào cuối câu, như là 'gâu', hoặc là 'meo' vậy đó..."
"Lúc nãy tớ không may thua ba ván." Giọng Giang Thư Dật ấm ức.
"Giang Thư Dật, cậu lại quên rồi..." Tống Kim Hi nhắc nhở.
Vẻ mặt Giang Thư Dật không vui, lại nói thêm một câu, "Tỷ tỷ."
"Vậy à."
Ôn Yểu vẫn như thường lệ không chút để ý mà nói.
Tống Kim Hi nhìn đôi A mà Giang Thư Dật vừa rút ra, không nói gì, "Bỏ lượt."
Giang Thư Dật có chút kinh ngạc liếc nhìn Ôn Yểu.
"Cậu đã sớm biết hai của họ là lẻ rồi sao?"
Ôn Yểu không trả lời, không nói gì mà bắt đầu giúp Giang Thư Dật đánh bài.
Cô chỉ lá nào, Giang Thư Dật liền đánh lá đó, một vòng xuống, vì có Ôn Yểu chỉ điểm, Giang Thư Dật lại thắng.
Chu Cảnh Đường vừa xào bài vừa ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Yểu, "Lớp trưởng, cậu có muốn chơi cùng không?"
Ôn Yểu không lập tức nói 'được' hay 'không được'.
"..." Cô khoanh tay đứng sau lưng Giang Thư Dật, "Tớ vào, cũng có trò chơi trừng phạt sao?"
"Nếu cậu không muốn thì hủy cũng được, chỉ là có thì sẽ vui hơn một chút." Tống Kim Hi liếc nhìn Giang Thư Dật.
Giang Thư Dật có chút hăng hái.
Cô rất muốn nghe Ôn Yểu thêm từ 'meo' vào cuối câu.
Ôn Yểu tiếp tục dùng giọng lạnh lùng hỏi: "Vậy hậu tố là từ gì cũng được sao?"
Tống Kim Hi vừa gật đầu, vừa xào bài, "Về cơ bản, không quá đáng là được."
Ôn Yểu liếc nhìn Giang Thư Dật, qua vài giây ngắn gọn đáp một câu, "Được thôi."
Họ lập tức bắt đầu chơi đấu địa chủ bốn người.
Nhưng mọi người rất nhanh đã phát hiện ra điều không ổn...
Ôn Yểu từ khi vào bàn chưa thua một lần nào.
"Lớp trưởng, cậu cũng quá lợi hại rồi đấy?"
Chu Cảnh Đường nhìn Ôn Yểu, có chút chán nản cảm thán một tiếng, cậu có chút hối hận vì đã rủ Ôn Yểu đến chơi trò chơi này.
"Một đôi ba," Tống Kim Hi đắc ý cười một tiếng.
Cô bây giờ cùng Ôn Yểu là đồng đội.
"Tớ bây giờ hoàn toàn là đang được đại lão gánh team..."
"..." Ôn Yểu không trả lời mà ra bài.
Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu ngồi song song với Tống Kim Hi, lại liếc nhìn những lá bài trên tay mình vẫn chưa ra được, không nói một lời.
Cô lại có chút không thoải mái.
Cô từ khi Ôn Yểu đến luôn thua.
Không ai thích thua mãi, nhưng thực ra nếu là vì vận may không tốt, thua một trò chơi, Giang Thư Dật cũng sẽ không khó chịu như vậy.
Vấn đề là mỗi lần bắt đầu thi đấu, cô đều bảo Ôn Yểu chọn mình làm đồng đội, nhưng mà, Ôn Yểu lần nào cũng không chọn cô.
Không phải chọn Tống Kim Hi, thì là chọn Chu Cảnh Đường.
Không chỉ vậy, Ôn Yểu mỗi lần chơi bài đều có thể thắng, quả thực như là vương giả đánh đồng thau vậy, hành hạ đối thủ.
Không phải chỉ là đánh bài thôi sao? Mang mình theo thì sao chứ?
Giang Thư Dật có chút không vui.
Ôn Yểu liếc nhìn vẻ mặt của Giang Thư Dật, cảm thấy nếu Alpha này có thể có phản ứng như động vật, thì tai cô ấy bây giờ chắc chắn đang cụp xuống.
Ôn Yểu nhìn Giang Thư Dật, híp mắt lại, không một chút nhân từ nương tay mà ra nốt lá bài cuối cùng.
"Chị Dật, chúng ta lại thua rồi." Chu Cảnh Đường, đồng đội của Giang Thư Dật, thở dài nói.
"..." Giang Thư Dật không nói gì.
Cô sao lại không biết mình thua.
Cô còn biết, ván này kết thúc, mình bét bảng đã là sự thật.
"...Cậu muốn tớ thêm hậu tố gì?"
Giang Thư Dật gộp những lá bài còn lại của mình lại, giọng điệu không vui hỏi Ôn Yểu, người đứng đầu.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình bị nhắm vào.
Ôn Yểu nhất định là đang cố ý bắt nạt mình.
Ôn Yểu nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cô, mày cũng không động một chút.
Môi cô khẽ động, dường như muốn nói gì đó, nhưng còn chưa nói ra, loa phát thanh của sân vận động đã vang lên.
Đây là một thông báo cho học sinh đi tham gia cuộc thi kéo co của lớp.
Ôn Yểu cụp mắt xuống, từ trên ghế đứng dậy, vỗ tay giữa lớp, "Được rồi, mọi người chuẩn bị đi sân thể dục kéo co."
Tống Kim Hi cũng thu bài Poker lại.
Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu, cảm thấy trò chơi này cũng chỉ đến đây thôi, thế nên đứng dậy định đi về phía địa điểm tập hợp.
"Giang Thư Dật."
Ngón tay Ôn Yểu nắm lấy cổ tay áo thể dục của Giang Thư Dật.
Trong đám người vội vàng đi đến địa điểm tập hợp, Giang Thư Dật dừng bước chân quay lại nhìn về phía Ôn Yểu, "Hửm?"
"Tớ bây giờ vẫn chưa nghĩ ra nên để cậu thêm hậu tố gì." Ôn Yểu im lặng một lúc rồi nói một cách bình tĩnh như thường lệ. (Editor: Chết mày rồi con)
Không hổ là Ôn Yểu, ngay cả trò chơi trừng phạt cũng sẽ tích cực, chắc hẳn loại trò chơi không đứng đắn này đối với cô ấy vô cùng xa lạ.
Có thể hiểu được. Giang Thư Dật gật đầu.
"Không sao, cậu có thể từ từ nghĩ."
Không phải chỉ là một hậu tố thôi sao. (Editor: Chắc chưaaa)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro