Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Tống Kim Hi sắp xếp xong đồ đạc, phát hiện Giang Thư Dật không thấy đâu, vội vàng đuổi theo.

Nhưng cô vừa ra ngoài, vô tình nhìn ra xa, liền thấy Ôn Yểu ở cách đó không xa dịu dàng vỗ đầu Giang Thư Dật, sau đó Alpha mơ màng đó đứng dậy, nắm tay cô ấy từ từ đi xa...

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tống Kim Hi trực tiếp sững sờ tại chỗ.

"Tống Kim Hi, cậu đứng đây làm gì?" Ngôn Tĩnh Xu từ từ từ trong tiệm đi ra.

Tống Kim Hi rùng mình, vội vàng đưa tay che mắt Ngôn Tĩnh Xu.

Cảm giác mắt mình bị che lại, Ngôn Tĩnh Xu vô cùng không vui.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Tống Kim Hi, bỏ tay cậu ra khỏi mắt tớ đi." Cô ra lệnh.

"Chờ một chút..." Tống Kim Hi lắc đầu.

— Đợi hai người đó đi rồi...

"Tớ bảo cậu bỏ xuống cậu không hiểu à?"

"Tống Kim Hi." Giọng Ngôn Tĩnh Xu bắt đầu có chút tức giận.

Nhưng Tống Kim Hi không buông tay mình ra.

Cô biết, Omega luôn cao ngạo và giữ nụ cười tinh xảo này, sau khi nghe thấy tiếng 'lão bà' của Giang Thư Dật hôm nay, tâm trạng đã luôn không tốt.

Trực giác mách bảo Tống Kim Hi, cô không thể để Ngôn Tĩnh Xu thấy cảnh Giang Thư Dật và Ôn Yểu ở bên nhau.

"Tớ nói bỏ tớ ra, cậu có nghe không, Tống Kim Hi?" Ngôn Tĩnh Xu dùng ngón tay dùng sức véo mu bàn tay Tống Kim Hi.

"Ui!" Tống Kim Hi cuối cùng vẫn không nhịn được mà buông tay ra.

Ngôn Tĩnh Xu dò xét nhìn về phía mà Tống Kim Hi để ý.

Hiện ra trước mắt Ngôn Tĩnh Xu là Giang Thư Dật đang cúi đầu, nghển cổ cho Ôn Yểu quàng khăn quàng cổ cho mình.

Cổ họng Ngôn Tĩnh Xu yên tĩnh khẽ động.

Tống Kim Hi nhìn Ngôn Tĩnh Xu mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào cảnh tượng xa xa, phát hiện lông mi cô ấy đang nhẹ nhàng rung động. (Editor: Từ đầu tới giờ, mình vẫn thấy Tống Kim Hi rất tinh tế)

Cô cho rằng Ngôn Tĩnh Xu sắp khóc, không khỏi có chút không biết làm sao, "Này, Ngôn Tĩnh Xu, cậu..."

"...Cậu nghĩ tớ là ai, Tống Kim Hi?"

Ngôn Tĩnh Xu nặn ra một nụ cười, trông vẫn y hệt như bình thường, "Không phải chỉ là một Giang Thư Dật sao?"

"Tớ sẽ vì cậu ta cùng một Omega ở bên nhau mà thế nào sao?"

"Cậu nghĩ tớ sẽ vì chuyện này mà giận sao?"

Ngôn Tĩnh Xu liên tiếp đưa ra ba câu hỏi ngược.

"..." Tống Kim Hi nhìn bộ dạng này của cô, không trả lời.

"...Vậy à? Cậu thật sự không để ý?" Tống Kim Hi nhìn vào mắt Ngôn Tĩnh Xu.

Mặc dù bây giờ Ngôn Tĩnh Xu trông vô cùng bình tĩnh và cao ngạo tự mãn, nhưng Tống Kim Hi luôn cảm thấy nội tâm của người này có lẽ không bình tĩnh như vậy.

Vì cô và Ngôn Tĩnh Xu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nên cô biết.

Người này rất sĩ diện, cao ngạo vô cùng, không thể hạ mình trước bất kỳ ai.

Ngôn Tĩnh Xu bình tĩnh và thờ ơ cười một tiếng, "Giang Thư Dật muốn thế nào cũng không liên quan đến tớ..."

Cô nói rồi quay lưng lại, không thèm nhìn Alpha say rượu ở đằng xa một cái, bước nhanh về phía bãi đỗ xe.

"..."

Tống Kim Hi nhìn cô nắm chặt tay găng tay, không nói thêm một lời nào.

--

Ngày hôm sau, Tống Kim Hi đến trường, phát hiện Giang Thư Dật đang ngồi ở chỗ của mình, múa bút thành văn.

"...Cậu đang làm gì vậy?"

"Làm bài Vật lý." Giang Thư Dật day trán, uể oải trả lời.

Các môn khác còn tạm ứng phó được, nhưng bài tập Vật lý Giang Thư Dật thật sự đã quên cách làm, mỗi lần làm đều mất rất nhiều thời gian.

Nói mới nhớ, từ hồi cấp hai mình đã không giỏi Vật lý... Giang Thư Dật thầm nghĩ.

Đây rốt cuộc là quả báo gì?

"Cậu lại đang làm bài à?"

Tống Kim Hi kinh ngạc, tháng này Giang Thư Dật thật sự đang nỗ lực vươn lên, cô đã thấy cô ấy làm rất nhiều bài tập.

Trong lòng cô, Giang Thư Dật căn bản không phải là người sẽ học hành chăm chỉ như vậy.

"Nhưng mà, Ôn Yểu bảo tớ làm mà." Giang Thư Dật không ngẩng đầu lên mà nói.

— Sao mình còn nghe ra được một tia tự hào trong lời nói của cậu ấy vậy? (Editor: Thích được vợ quản nghiêm, được vợ quan tâm là phúc, toà không chơi toà không hiểu được đâu)

Tống Kim Hi không khỏi nghẹn lời.

"Cậu cũng quá nghe lời Ôn Yểu rồi đấy?" Tống Kim Hi cảm thán, "Cậu thật sự là đại ca trường tớ sao?"

Mặc dù Ôn Yểu là lớp trưởng, nhưng cô ấy bảo Giang Thư Dật viết, Giang Thư Dật liền viết, điều này cũng rất kỳ lạ.

Giang Thư Dật kỳ lạ nhìn cô một cái, "Nghe lời Ôn Yểu, với việc làm đại ca trường có gì mâu thuẫn sao? Tớ thấy không có đi?"

"..."

Tống Kim Hi không khỏi nhớ lại cái 'lão bà' ngày hôm qua, lại nghĩ đến dáng vẻ hai người nắm tay đi...

"Thực ra hôm qua tớ đã muốn hỏi cậu rồi, Giang Thư Dật."

"Hửm?" Giang Thư Dật uể oải lên tiếng, có thể thấy được tâm trạng cô không được tốt vì làm bài.

"Cậu không thích Ngôn Tĩnh Xu nữa à?" Tống Kim Hi xoay cây bút trong tay, có chút dò xét nhìn Giang Thư Dật.

"Ừm, không thích." Giang Thư Dật trả lời vô cùng dứt khoát.

"...Ồ," Tống Kim Hi không biết tại sao, cảm giác trước khi hỏi đã đoán được câu trả lời, nên không có gì đặc biệt bất ngờ, "Vậy cậu thích Ôn Yểu à?"

Tai Giang Thư Dật đỏ bừng, tốc độ làm bài nhanh hơn, "...Tớ không có."

"Nhưng hôm qua, tớ thấy là lớp trưởng kéo cậu đi." Tống Kim Hi cảm thấy phản ứng này của cô rất có ý tứ, thế nên cô hỏi tiếp: "Hai cậu không phải là về cùng nhau chứ?"

"Đúng vậy..." Giang Thư Dật không phủ nhận mà thành thật gật đầu.

Nhưng cô lập tức lại nghĩ đến ý nghĩa khác của câu nói này, vội vàng giải thích: "Chúng tớ đi taxi về nhà riêng, không có đi nơi nào khác."

"Vậy hai cậu không có chuyện gì xảy ra sao?" Ánh mắt Tống Kim Hi mang theo vài phần dò xét.

Ôn Yểu lạnh lùng khách khí như vậy, tại sao lại cho phép Giang Thư Dật gọi cô ấy là 'lão bà'?

Rõ ràng Omega đó đối với ai cũng rất lạnh lùng xa cách, tại sao lại cùng Giang Thư Dật nắm tay đi?

Một người có tính sạch sẽ như vậy, tại sao lại cho Giang Thư Dật mượn khăn quàng cổ?

Cô cảm thấy hai người này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Nghe Tống Kim Hi nói, Giang Thư Dật ngẩn ra một chút, những ký ức kinh hoàng đó lại một lần nữa xuất hiện trong đầu.

Cô muốn nói lại thôi mà liếc nhìn Tống Kim Hi.

Đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cô dù có nói ra một chuyện, Tống Kim Hi cũng sẽ cười cô cả đời.

Thế nên, Giang Thư Dật kiên quyết không nói, ho một tiếng tiếp tục làm bài: "Không có chuyện gì xảy ra cả..."

Tuyệt đối có chuyện mờ ám. Tống Kim Hi nhìn vành tai cô khẳng định.

--

Tan học, Giang Thư Dật đi đến bên cạnh Ôn Yểu, đưa bài làm của mình cho cô.

Ôn Yểu không nói một lời mà chữa bài cho cô.

Ôn Yểu hôm nay tự nhiên vén tóc lên vai, trông có một vẻ dịu dàng.

Giang Thư Dật tự cho là Ôn Yểu không nhìn thấy, lén lút nhìn Ôn Yểu, không khỏi cảm thấy có chút rung động.

Ôn Yểu không ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt của Giang Thư Dật, không khỏi cảm thấy ánh mắt của Alpha này có chút nóng rực.

Nhưng cô không nói gì, khoanh một vòng tròn vào bản kế hoạch của Giang Thư Dật, tỏ vẻ nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành.

Giang Thư Dật nở nụ cười, chuyên chú nhìn bài tập của mình.

Ôn Yểu liếc nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, bất giác cũng cười một chút.

"Ôn Yểu," Giang Thư Dật từ từ ngẩng đầu, mắt long lanh nhìn cô, "Cậu không giận tớ nữa chứ?"

Ôn Yểu dường như nhớ ra điều gì đó, lập tức lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, "...Ừm, không có."

Sắc mặt Giang Thư Dật cứng đờ, "..." (Editor: Thích hỏi không)

Omega khẩu thị tâm phi này tuyệt đối còn đang giận mình.

"Cậu có thể đừng giận tớ nữa không, Ôn Yểu." Giang Thư Dật không nhúc nhích nhìn cô.

"..." Ôn Yểu nhìn bộ dạng không vui của cô, đôi mắt vừa rồi còn sáng rực đã tắt ngấm, không khỏi kêu lên "Tớ không giận." Cô thỏa hiệp.

"Thật à?" Giang Thư Dật nhìn không chớp mắt vào Ôn Yểu.

Ôn Yểu nhìn đôi mắt mong chờ của cô, không khỏi đưa tay vỗ đầu cô, "Ừm."

Giang Thư Dật nhìn cô cười rạng rỡ như ánh mặt trời, dường như cuối cùng cũng vừa lòng, "Hi hi, vậy thì tốt rồi."

"...Ừm."

Ôn Yểu thu tay lại, không nói gì nữa.

"À, được rồi, vậy tớ về đây."

Giang Thư Dật cuối cùng cũng quay về.

Ôn Yểu nhìn bóng dáng cô, không khỏi cười một tiếng.

--

Chu Cảnh Đường ngồi lại vào chỗ của mình, cậu liếc nhìn Giang Thư Dật vừa mới ngồi lại vào chỗ, cảm thán: "Tớ thấy chị Dật gần đây thường xuyên đến tìm cậu học bài nhỉ."

"..." Ôn Yểu mặt không biểu cảm cúi đầu lật một trang sách trước mặt, bắt đầu viết công thức, "Ừm."

Chu Cảnh Đường liếc nhìn về phía Giang Thư Dật, không biết tại sao lại cười, "Tớ không ngờ cậu ấy lại nghiêm túc làm bài như vậy, còn làm xong hết..."

"Có gì không thể tưởng tượng được sao?" Giọng Ôn Yểu nhàn nhạt, như thể không liên quan đến mình.

"Thực ra cũng không phải, chỉ là tớ thấy, cậu ấy rõ ràng không cần phải nỗ lực như vậy." Chu Cảnh Đường cười một tiếng.

"Cậu nghĩ xem, nhà cậu ấy giàu như vậy, không học cũng không sao đâu?"

"Hơn nữa, tớ luôn cho rằng cậu ấy định thi vào trường nghệ thuật..."

Bàn tay đang viết của Ôn Yểu dừng lại, ngón tay cô không khỏi im lặng dừng lại trên cây bút.

Chu Cảnh Đường tiếp tục tự mình giải thích: "Chị Dật là học sinh năng khiếu nghệ thuật mà, cậu ấy chơi piano rất giỏi, tuyển sinh tự chủ chắc chắn có thể thi đậu một trường nghệ thuật không tồi."

Không khí cứng lại, Ôn Yểu quay đầu nhìn về phía Chu Cảnh Đường.

Chu Cảnh Đường nhìn cô một bộ dạng lần đầu tiên nghe thấy, cũng không mấy kỳ lạ.

Rốt cuộc, Ôn Yểu người này tuy là lớp trưởng, bản chất thực ra không mấy quan tâm đến người khác, trong mắt luôn chỉ có một thế giới khác.

"Cậu không xem buổi biểu diễn năm ngoái của cậu ấy à?"

"Tớ tìm cho cậu xem video, trong nhóm lớp chắc có."

Chu Cảnh Đường mở điện thoại ra, bấm vào mục tài liệu của nhóm lớp, "...Ồ, lượt tải về còn khá cao này."

Chu Cảnh Đường cảm thán một tiếng rồi bấm mở video đó cho Ôn Yểu xem.

Ánh mắt Ôn Yểu im lặng dừng lại trên hình ảnh trong điện thoại trước mặt.

Người có gương mặt quen thuộc trong video di chuyển ghế một chút, sắc mặt lạnh lùng xa cách chỉnh lại chiếc nơ của mình, cô thành thạo hoạt động ngón tay, dưới sự chú mục yên tĩnh của khán giả, nước chảy mây trôi mà bắt đầu đàn piano.

Video cũng không dài, chưa đầy vài phút đã kết thúc.

"Thế nào? Chị Dật đàn không tồi chứ?" Chu Cảnh Đường cười hỏi cô.

Ôn Yểu bình tĩnh đưa điện thoại lại cho Chu Cảnh Đường, im lặng gật đầu, "...Ừm."

Tiếng chuông vào giờ tự học buổi tối vang lên.

Mọi người trong lớp đều từ từ quay về chỗ ngồi của mình.

Ôn Yểu nhìn cuốn vở đang tổng kết các điểm thi và kiến thức Vật lý trước mặt mình, dừng bút, không nói một lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro