
Chương 22
Cả ngày, Tống Kim Hi phát hiện Giang Thư Dật này quả thực như bị gắn một cái động cơ vào người, đứng ngồi không yên.
Làm người ta phiền lòng.
"Cậu sao vậy?"
"...Không sao." Giang Thư Dật thở dài một hơi, nhưng toàn thân đều toát ra vẻ nôn nóng.
Giang Thư Dật nhìn tuyết ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, cuối cùng có chút bất an mà đứng dậy khỏi ghế.
"Tớ phải về đây." Cô đeo cặp sách lên rồi đi về phía cửa lớp.
"Hả?" Tống Kim Hi không hiểu chuyện gì mà nhìn cô một cái, "Phía sau còn có tiết học mà—"
Nhưng Giang Thư Dật không quay đầu lại mà đi luôn.
--
Giang Thư Dật cầm ô đi đến con hẻm nhỏ gần nhà Ôn Yểu, tuyết bắt đầu rơi càng lúc càng lớn.
Thực ra, cô biết mình hoàn toàn không cần phải đến.
Ôn Yểu đã 18 tuổi, là một người trưởng thành rồi, không thể nào ngay cả cảm cúm cũng không thể đối phó.
Hơn nữa, cô thậm chí không biết người này bây giờ có muốn gặp mình không.
— Nhưng mình vẫn đến.
Giang Thư Dật nhìn túi thuốc trong tay, thở dài một hơi.
"Mình đã mua nhiều thuốc như vậy, không thể vứt đi được chứ?" Cô tự biện minh với mình.
"..."
Bước chân Giang Thư Dật dừng lại ở đầu con hẻm nhỏ.
Vì trời nhiều mây, nơi này trông vẫn rất tối.
Khu vực xung quanh con hẻm nhỏ này, thực ra rất vắng vẻ.
Cũ kỹ, mang theo một chút hơi thở nguy hiểm.
Sau khi bước vào nơi này, Giang Thư Dật vẫn cảm nhận được một cảm giác nặng nề khác thường.
Giang Thư Dật nhớ lại lời Chu Cảnh Đường nói cách đây không lâu về gia cảnh giàu có của Ôn Yểu.
Xem ra lời đồn cũng có phần không đúng sự thật. Giang Thư Dật nghĩ.
Dưới ánh đèn đường gần như đã tối om, tuyết trắng như những con thiêu thân lao vào nhau.
Nơi đây có mấy tòa nhà cũ song song, những tòa nhà này đã mục nát, đều là những công trình cũ kỹ bị đào thải từ thế kỷ trước.
Nơi đây là nơi Giang Thư Dật chưa từng để ý, cũng là nơi Giang Thư Dật chưa từng bước chân vào.
Và nếu không phải vì Ôn Yểu, Giang Thư Dật có lẽ cả đời cũng không có cơ hội bước vào nơi này một bước.
Một đàn quạ đen bay vút qua đầu cô, tuyết từ khe hở của chiếc ô bay vào dính lên trán Giang Thư Dật.
"..." Giang Thư Dật rùng mình.
Bầu trời u ám, tuyết càng lúc càng lớn, dường như không có dấu hiệu ngừng lại.
Đây có lẽ là trận tuyết lớn nhất từ trước đến nay ở thành phố Giặt.
Giang Thư Dật định đi vào hành lang của tòa nhà cũ.
Giang Thư Dật lấy điện thoại ra, gọi cho Ôn Yểu.
Cô chỉ biết Ôn Yểu ở khu này, nhưng không biết Ôn Yểu ở căn hộ nào.
Có thể là ngủ say quá, Ôn Yểu không nhấc máy.
Giang Thư Dật ôm cánh tay, có chút vô định nhìn ra ngoài tuyết lớn.
Bông tuyết bay lả tả, lạnh đến thấu xương.
Giang Thư Dật ngồi thụp xuống ở cửa hành lang, tuyết bay từ trên sân thượng rơi xuống mũi giày cô, không biết qua bao lâu.
Giang Thư Dật khụt khịt mũi.
Cô lại gửi một tin nhắn cho Ôn Yểu.
Không có hồi âm.
Giang Thư Dật cảm thấy mình có lẽ đã bị ngớ ngẩn, mới có thể không có bất kỳ thông tin nào mà đi vào nơi này.
Thế nên rất có khả năng sẽ biến thành một que kem người.
"Đừng đứng ở cửa hành lang chặn đường!"
Giang Thư Dật quay người lại, phát hiện phía sau đứng một người đàn ông trông ba bốn mươi tuổi, mặt mày hung tợn.
Giọng người đàn ông trầm hùng, mặc một chiếc áo khoác đen cũ kỹ, giày da cũng rất cũ nát, chỉ có thân thể là rắn chắc đến đáng sợ.
Thấy Giang Thư Dật không đi, ông ta từ từ ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nhìn Giang Thư Dật: "Mày điếc hay không nghe thấy?"
"..."
Giang Thư Dật không muốn gây chuyện ở gần nhà Ôn Yểu, chỉ có thể nghiêm chỉnh nhường đường cho người đàn ông này.
Mặc dù chưa đến tối, nhưng cầu thang cũng đã mờ mờ không thấy rõ.
Giang Thư Dật đợi rất lâu, cũng không nhận được hồi âm của Ôn Yểu.
Cô nhìn ra xa tuyết bay, những đám cỏ dại lộn xộn bay trong gió.
Ôn Yểu có lẽ đã thấy, nhưng không muốn để ý đến mình. Cô nghĩ, trong lòng không khỏi có chút chán nản.
Không biết qua bao lâu, Giang Thư Dật thổi một hơi vào lòng bàn tay, lại liếc nhìn điện thoại, khoảng cách từ lần đầu tiên cô gọi điện thoại đã qua rất lâu.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân khi đến gần sau lưng cô dần dần trở nên chậm lại.
"Giang Thư Dật."
Giọng nói vốn thanh lạnh của Ôn Yểu nghe rất khàn.
Nhưng Giang Thư Dật vẫn biết đây là giọng của cô ấy, cô lập tức từ trên mặt đất đứng dậy quay đầu lại.
Ôn Yểu mặc một bộ đồ ở nhà mùa đông màu xanh nhạt, vẻ mặt yếu ớt ôm tay đi xuống, cô nhìn Alpha đang ngồi thụp ở cửa hành lang, có chút mềm lòng.
"Ôn Yểu..." Giang Thư Dật khụt khịt mũi.
Ôn Yểu nhìn chóp mũi bị gió thổi đỏ ửng của cô, sững sờ một chút, không nói gì.
Giang Thư Dật có chút không biết nên nói gì mà đưa thuốc qua, "Tớ, tớ không biết cậu bệnh đến mức nào, nên đều mang một chút..."
"Cậu phải nhớ uống thuốc—"
Ôn Yểu không nhận thuốc, ánh mắt dừng lại trên đôi đốt ngón tay thon dài trắng nõn của Giang Thư Dật.
Đốt ngón tay của Giang Thư Dật vì lâu dài tiếp xúc với gió lạnh mà trở nên đỏ như bị thương. (Editor: Như vậy hỏi sao Ôn giáo sư không si mê được)
Ôn Yểu nhìn ngón tay cô, có chút bất đắc dĩ day trán.
"...Giang Thư Dật, cậu là đồ ngốc à?"
Có lẽ không ngờ câu đầu tiên của Ôn Yểu lại là nói mình như vậy, Giang Thư Dật trong lòng có chút ấm ức, "Ôn Yểu, tớ—"
Cô có chín phần chín là ấm ức, muốn phản bác.
Mình rõ ràng là vì Ôn Yểu mới đứng ở đây, câu đầu tiên của Ôn Yểu lại là mắng mình ngốc!
Nhưng khi Ôn Yểu dùng tay cô bao lấy tay mình, có vài phần bất đắc dĩ hỏi cô "Lạnh không?"
Giang Thư Dật rốt cuộc vẫn có chút không kìm nén được.
Có lẽ vì lúc nãy Ôn Yểu còn nằm trên giường, nên tay Ôn Yểu mang theo một chút ấm áp.
Cảm nhận được ngón tay mềm mại và ấm áp của cô ấy, những cảm xúc khó có thể kìm nén của Giang Thư Dật mấy ngày gần đây lập tức được khơi dậy.
Cô không khỏi cảm thấy mắt mình nóng lên, những cảm xúc phức tạp lập tức hiện ra, "...Tớ không lạnh." (Editor: Có cậu thì tớ không lạnh được nữa 😖)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro