Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Tiếng máy bay từ từ biến mất, Giang Thư Dật hít một hơi.

Cô ngơ ngác nhìn Ôn Yểu, không biết mình nên nói gì.

"...Cảm ơn."

Ôn Yểu không có phản ứng gì với câu cảm ơn này của cô, cô nhìn những người đang chạy trên sân thể dục ngoài cửa sổ, thờ ơ mở miệng.

"Còn cậu?"

"Hả?" Giang Thư Dật không biết cô đang hỏi gì.

Ôn Yểu từ từ quay đầu lại liếc Giang Thư Dật một cái, giọng cô đạm bạc hỏi: "Lúc nãy tại sao cậu lại đánh người?"

"...Người đó nói xấu cậu mà." Giang Thư Dật có chút không tự nhiên thấp giọng biện giải.

Cô không hề nhận ra bộ dạng của mình lúc này cực kỳ giống một đứa trẻ mẫu giáo đang mách lẻo.

Ôn Yểu khoanh tay, trong ánh mắt mang theo một chút dò xét nhìn về phía Giang Thư Dật.

"Nhưng tớ nhớ cậu cũng từng nói tớ 'hà khắc, lạnh lùng, vô tình'."

Giang Thư Dật cảm thấy mình nghẹn lại.

Người này sao lại thù dai như vậy?

Chuyện này đã từ bao lâu rồi? Sao người này còn nhớ chứ...

Bị bóc mẽ, Giang Thư Dật có chút chột dạ quay đầu đi, "Tớ nói rồi à? Cho dù tớ có nói, nhưng bây giờ tớ không nghĩ vậy nữa không được sao..."

"..."

"Vậy à."

Tiếng chuông bắt đầu giờ nghỉ trưa vang lên, Ôn Yểu nhìn đồng hồ của mình, xoay người đi ra khỏi khu học tập.

Giang Thư Dật có chút kỳ lạ khi cô ấy không về lớp, nhưng cũng chỉ dừng lại một chút, rồi xoay bước đi theo Ôn Yểu ra khỏi khu học tập.

--

Hai người đi trên con đường từ khu học tập đến tòa nhà hành chính.

"Cậu không về lớp à?" Ôn Yểu mặt không biểu cảm hỏi.

"...Tớ còn có vấn đề muốn hỏi cậu." Giang Thư Dật nhỏ giọng nói.

"..." Ôn Yểu không quay đầu lại, "Hỏi đi."

Giang Thư Dật đi theo sau cô, "Chính là, tớ muốn hỏi, tớ sẽ không gây phiền phức cho cậu chứ?"

"Sẽ không." Ôn Yểu trả lời.

Ôn Yểu trả lời rất ngắn gọn, Giang Thư Dật ngẩn ra một chút, "Thật à?"

"Ừm." Giọng Ôn Yểu đạm bạc.

"Vậy tớ cũng không kéo chân sau của cậu sao?"

"Không có."

"..." Cổ họng Giang Thư Dật khựng lại, đôi mắt lập tức sáng lên, "Vậy à."

"Vậy, Ôn Yểu—"

"..." Ôn Yểu không lên tiếng.

"Ôn Yểu."

Giang Thư Dật kéo nhẹ tay áo Ôn Yểu để cô ấy chú ý đến mình, "Nếu cậu không ghét tớ, có phải sau này tớ vẫn có thể ăn cơm cùng cậu không?"

Ngón tay Ôn Yểu khựng lại, "Cậu ăn cơm ngồi ở đâu, là chuyện tớ không thể can thiệp."

Giọng cô vô cùng lạnh lùng.

Giang Thư Dật gật đầu, "Vậy sau này giữa trưa tớ đều sẽ ăn cơm cùng cậu, cậu nhớ giữ chỗ bên cạnh cho tớ nhé."

"..." Ôn Yểu không trả lời.

"Cậu không nói gì tớ coi như cậu đồng ý rồi."

Giang Thư Dật vội vàng chốt hạ, không cho Ôn Yểu thời gian.

--

Một lát sau, Ôn Yểu đi vào văn phòng của tòa nhà hành chính.

"Thầy Châu, đây là đơn xin học bổng của em học kỳ này."

Châu Yến liếc nhìn tờ đơn trên tay Ôn Yểu, xác nhận lại thông tin, "Được, thầy nhận rồi."

"Đúng rồi Ôn Yểu, lúc về, em có thể tiện tay giúp thầy trả những cuốn sách này về thư viện không?" Châu Yến chỉ vào tài liệu trên bàn làm việc.

"Được ạ." Ôn Yểu liếc nhìn chồng sách như ngọn núi nhỏ, mày cũng không nhíu mà gật đầu.

--

Giang Thư Dật vẫn luôn đợi Ôn Yểu ở cửa, cô vừa thấy Ôn Yểu ôm sách đi ra, lập tức đứng dậy.

"Xong việc rồi à?" Giang Thư Dật nhìn đông nhìn tây.

"Ừm."

Giang Thư Dật thấy Ôn Yểu ôm một chồng sách lớn trong tay, có chút không vui nhìn về phía giáo viên trong văn phòng.

Cô có chút lo lắng hỏi Ôn Yểu, "Nặng không?"

"..." Ôn Yểu lắc đầu.

"...Sao mấy thầy cô này cứ sai vặt cậu vậy?"

Giang Thư Dật phàn nàn một tiếng, quen đường quen lối lấy đi chồng tài liệu trên tay Ôn Yểu.

Ôn Yểu không từ chối ý tốt của Giang Thư Dật, "Cảm ơn."

Hai người một trước một sau đi xuống cầu thang.

"Sau này cậu dọn mấy thứ này, có thể gọi tớ, hai chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn rất nhiều."

Giang Thư Dật thẳng thắn đưa ra đề nghị.

Giọng Ôn Yểu không chút gợn sóng, "Chuyện này rất lãng phí thời gian, cậu không để ý sao?"

Giang Thư Dật nghe câu hỏi này, có chút ngại ngùng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Ở cùng cậu thì không lãng phí thời gian..."

Bước chân Ôn Yểu khựng lại, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

"Sao cậu không nói gì vậy, Ôn Yểu?"

"Chẳng lẽ cậu cảm thấy ở cùng tớ là lãng phí thời gian sao?" Giang Thư Dật ôm sách có chút chột dạ hỏi.

"...Ừm, đó là sự thật."

Giọng nói thanh của Ôn Yểu, không mặn không nhạt.

"..."

Người này sao có thể dứt khoát nói ra những lời lạnh lùng như vậy?

Trái tim Giang Thư Dật lập tức rơi xuống đáy vực, "Ồ..."

"...Cậu nghĩ vậy à." Cô buồn bã cúi gằm đầu.

Hai người đặt sách trước mặt thủ thư rồi đi ra khỏi thư viện.

Con đường từ thư viện trở về khu học tập đi qua một rừng bạch quả.

Rừng bạch quả vào cuối tháng Mười trông một màu vàng óng, mang theo một chút thi vị đẹp đẽ.

Giang Thư Dật nhìn rừng bạch quả này, lại lén liếc Ôn Yểu một cái, cảm thấy Omega trước mắt này thật sự rất hợp đi trên con đường lá bạch quả bay bay.

Mặc dù cậu ấy cảm thấy ở bên cạnh mình là lãng phí thời gian...

Giang Thư Dật ấm ức rên rỉ một tiếng.

— Omega vô tình.

Mình muốn rút lại những lời tốt đẹp về cậu ấy, người này chỗ nào không lạnh lùng? Chỗ nào không hà khắc? Cậu ấy lạnh lùng kinh khủng.

Giang Thư Dật nhìn bóng dáng Ôn Yểu càng nghĩ càng giận.

Ôn Yểu đi về phía trước vài bước, cảm giác người phía sau không theo kịp, thế nên quay lại nhìn về phía Giang Thư Dật.

Giang Thư Dật một mình đứng lặng dưới gốc cây.

Ôn Yểu nhìn vẻ mặt cô, từ từ quay bước đi đến trước mặt Giang Thư Dật.

Giang Thư Dật nhìn Ôn Yểu đi tới, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cô có chút ngượng ngùng hỏi: "Cậu đi tới làm gì?"

"Giang Thư Dật," Ôn Yểu bình tĩnh cẩn thận quan sát vẻ mặt Giang Thư Dật, "Cậu đang giận à?"

"Giận? Tớ sao? Sao tớ có thể giận được? Tại sao tớ phải giận? Tớ không phải loại Alpha hẹp hòi đó." Giang Thư Dật vờ như không quan tâm mà quay đầu đi.

"Giang Thư Dật, tớ luôn bị cậu lôi kéo đi làm những chuyện vô nghĩa."

Ôn Yểu nhìn cô nói.

"Khi ở cùng cậu, tớ luôn lang thang không mục đích, làm những việc không mang lại lợi ích thực tế, cũng không thể tạo ra giá trị hữu dụng."

"Cứ như vậy tiêu tốn thời gian, sẽ cảm thấy mình như chẳng làm được gì."

Giang Thư Dật ấn nhẹ lên ngực mình.

"Được rồi, Ôn Yểu, tớ biết rồi," cô dùng tay bịt tai lại, đau lòng ngồi thụp xuống đất, "Cậu không được nói nữa."

Nhìn Giang Thư Dật như một chú chó bị bỏ rơi ngồi thụp trước mặt mình, Ôn Yểu im lặng thở dài.

"Giang Thư Dật."

"Dành thời gian làm những việc vô nghĩa, đối với tớ mà nói rất xa xỉ."

Ôn Yểu khoanh tay nhàn nhạt nói.

"..." Giang Thư Dật tiếp tục bịt tai mình.

"Nhưng tớ không hề cảm thấy miễn cưỡng khi lãng phí thời gian cùng cậu."

Giọng Ôn Yểu vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như vậy.

Nhưng nghe đến những lời này, Giang Thư Dật ngơ ngác nhìn Ôn Yểu, lập tức buông tay xuống.

Lúc nãy mặc dù cô bịt tai, nhưng lời Ôn Yểu nói cô một chữ cũng không bỏ sót mà đều nghe được.

Ôn Yểu nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, như đang an ủi mà duỗi tay vỗ đầu cô.

"Đi thôi, về lớp học."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro