Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Học tỷ, hôm nay em mời." Lâm Tư Vận ngoan ngoãn nói.

"Ồ, hôm nay em cũng ra dáng đàn em đấy nhỉ." Giọng điệu Giang Thư Dật có chút phơi phới.

Lâm Tư Vận gật đầu, "Vì em lo cho chị mà, lỡ chị khóc lóc thảm thiết thì có em ở bên cạnh an ủi còn gì."

"..." Giang Thư Dật lườm cô bé một cái, ra vẻ điềm tĩnh nói: "Chị đây tuyệt đối sẽ không khóc."

Mặc dù hôm qua, khi nhận được thông báo tốt nghiệp trễ, cô đúng là đã khóc một trận trong phòng thí nghiệm, còn mắng giáo sư không phải con người.

Nhưng cô đã buông xuôi rồi.

Nỗi buồn của cô không kéo dài qua đêm được.

Lâm Tư Vận buồn cười vỗ vai cô, dẫn cô đến nhà hàng đã đặt trước.

"Sao lại đến Thanh Hải Các vậy?" Giang Thư Dật nhìn nhà hàng Trung Hoa trước mắt, lòng thoáng bực bội.

Ngày thường đến đây liên hoan thì cô nhịn, nhưng hôm nay mà cũng đến đây nữa.

Giang Thư Dật là một người không có ớt thì ăn không ngon, mấy món ăn Sơn Đông ở Thanh Hải Các này đối với cô mà nói hoàn toàn nhạt nhẽo.

"Nhưng không phải chị luôn đặt phòng riêng ở đây sao? Em tưởng chị thích đồ ăn ở đây." Giọng Lâm Tư Vận có chút khó hiểu.

Giang Thư Dật bất mãn nhìn Lâm Tư Vận, "Đó là vì giáo sư Ôn không ăn được cay. Chị là sinh viên cấp dưới, chẳng lẽ lại lôi một người không ăn được cay đi ăn lẩu à?"

Nhắc đến giáo sư Ôn, tâm trạng Giang Thư Dật lại sa sút, cô đấm nhẹ vào ngực mình, "Chậc, xem ra mình còn phải qua lại với cái Thanh Hải Các này một thời gian nữa, thèm lẩu quá đi mất."

Lâm Tư Vận nhìn vẻ không vui của cô, mím môi, "Vậy hay là chúng ta qua quán lẩu Hồng Diệp đối diện nhé? Em muốn mời chị một bữa thật ngon."

"Thôi, đặt rồi thì cứ ở đây ăn đi. Nếu em thật sự muốn thể hiện thì hôm nay chị trả tiền, coi như chị mời em," Giang Thư Dật bước vào, lấy ra thẻ thành viên của mình, "Lẩu thì lần sau em mời là được."

"...Học tỷ." Lâm Tư Vận có chút cảm động.

Hai người đi đến quầy lễ tân để báo tên.

Đúng lúc này, một người đàn ông chậm rãi đi tới bên cạnh họ. "Chào cô, tôi có đặt một phòng..."

Một giọng nam vang lên bên tai.

Giang Thư Dật cảm thấy giọng nói này đặc biệt chói tai, cô khẽ nhíu mày.

Cô ngẩng lên nhìn, một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da, tóc tai chải chuốt không một sợi thừa đang từ tốn đưa thẻ cho nhân viên lễ tân.

Giang Thư Dật vội vàng quay mặt đi.

"Xúi quẩy thật."

Cô không ngờ đi ăn một bữa cơm cũng gặp phải Tiêu Giai Dục.

Tiêu Giai Dục là phó giáo sư cùng khoa với họ, nghe nói ông ta có cả một đám fan Omega trong khoa, cũng rất được các Alpha kính trọng.

Nhưng Giang Thư Dật không ưa người này, thậm chí còn lén đặt cho ông ta biệt danh "Tiểu ba ba" nghe gần giống tên.

Cô vừa quay mặt đi, Tiêu Giai Dục đã bật cười.

"Ủa? Giang Thư Dật? Em đi ăn với bạn gái à?" Tiêu Giai Dục cười khẽ, "Sao lại trốn tôi thế? Tôi không phải là thầy của em sao? Hay em nghĩ thầy của em chỉ có một mình giáo sư Ôn?"

"Em đâu có trốn thầy..." Giang Thư Dật vừa định mở miệng, một giọng nói thanh冷 liền vang lên từ sau lưng cô.

"Phó giáo sư Tiêu, đi thôi."

Nghe thấy giọng nói này, cổ Giang Thư Dật cứng đờ quay lại.

Một Omega đi đôi giày cao gót màu đen bước đến bên cạnh Tiêu Giai Dục.

Bộ vest xanh công sở tinh tế và thanh lịch ôm trọn thân hình thướt tha của cô ấy, chiếc váy bút chì đơn giản và trang nhã càng làm nổi bật tính cách trầm ổn của cô.

Gương mặt giáo sư Ôn hôm nay vẫn lạnh như băng giá, chỉ có mái tóc đen dài thường ngày vẫn vén bên tai hôm nay lại được thả xuống, trông có vài phần dịu dàng.

"Chào giáo sư..."

Giang Thư Dật không ngờ giáo sư lại đi ăn cùng với "Tiểu ba ba".

Chuyện này chẳng giống phong thái của giáo sư Ôn, người luôn tăng ca thức đêm mỗi ngày chút nào.

"Chào giáo sư Ôn." Lâm Tư Vận cũng vội vàng nhỏ giọng chào.

Ôn Yểu nhìn Giang Thư Dật và Lâm Tư Vận bên cạnh cô, gương mặt không chút biểu cảm gật đầu, "Chào các em."

Tiêu Giai Dục phẩy tay, "Vậy các em cứ từ từ ăn nhé, tôi và giáo sư Ôn lên trước đây."

Ông ta lịch lãm đưa tay ra, ra hiệu cho Ôn Yểu rằng phòng riêng ông ta đặt ở phía trước.

Ôn Yểu không nhìn về phía Giang Thư Dật nữa, cũng không nói thêm lời nào mà đi thẳng lên lầu.

"Học tỷ, họ đang..." Lâm Tư Vận nghiêng đầu nhìn sắc mặt Giang Thư Dật, rồi lập tức im bặt.

Giang Thư Dật nhìn theo hướng hai người họ vừa đi, mặt đằng đằng sát khí.

Xem ra học tỷ vẫn còn cay cú chuyện tốt nghiệp trễ lắm đây. Lâm Tư Vận cẩn thận nghĩ.

--

"..." Giang Thư Dật im lặng nhai đậu phộng trước mặt, cứ như thể đang nhai kẻ thù giai cấp của mình vậy.

"Học tỷ, chị nói xem giáo sư Ôn và giáo sư Tiêu có phải đang hẹn hò không?" Lâm Tư Vận tò mò hỏi.

Giang Thư Dật nhớ lại bóng lưng xứng đôi của hai người lúc nãy, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, "Hỏi chị làm gì? Cô ấy thì liên quan gì đến chị."

Nhưng Lâm Tư Vận lại là người không chịu ngồi yên, "Nhưng em nghe các anh khóa trên nói về chuyện của giáo sư Tiêu và giáo sư Ôn đó, hình như hai người họ quen nhau từ trước rồi. Giáo sư Tiêu có vẻ đã thích giáo sư Ôn từ thời sinh viên, nhưng vì đủ thứ lý do mà họ phải chia xa... Sau đó giáo sư Tiêu đã cố tình đến trường mình làm việc cũng là vì giáo sư Ôn. Đúng là một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp."

Tuyệt đẹp cái búa.

Tôi đây cũng vì giáo sư Ôn mà ở lại trường đấy.

Giang Thư Dật hừ một tiếng.

Cô uống một ngụm rượu, lơ đãng nghe Lâm Tư Vận kể chuyện phiếm trong trường. Đến đoạn hài hước cô cũng cười, nhưng cứ hễ nhắc đến giáo sư Ôn là cô lại thấy khó chịu.

Chẳng hiểu sao, Omega này hôm nay cứ liên tục chọc vào dây thần kinh nhạy cảm của cô.

Giang Thư Dật nốc một ngụm rượu.

Một tiếng sau.

Giang Thư Dật ngồi trước cửa nhà vệ sinh khóc òa lên, "Tao đúng là đổ tám đời霉!"

"Lời nào của bả mà tao không nghe? Bảo đi học tao cũng đi, chạy việc ở nước ngoài tao cũng đi, số liệu trước sau tao sửa không dưới mấy chục lần chứ ít gì? Nếu có cơ hội làm lại, tao tuyệt đối sẽ không chọn cái ngành này! Càng không chọn bả làm giáo sư hướng dẫn, trừ khi não tao úng nước rồi!"

Lâm Tư Vận thở dài, cũng muốn khóc theo, "Học tỷ, chị nên về nhà thôi, nôn xong rồi thì đứng dậy khỏi nhà vệ sinh đi..."

"Chị... Oẹ!"

Sau khi Giang Thư Dật nôn xong, Lâm Tư Vận đành ngậm ngùi vác cái con người có thể đè bẹp nửa mình mà lại chẳng hiểu phong tình này ra khỏi quán ăn.

Lâm Tư Vận mỉm cười nhìn gương mặt cô, "Thôi, nể mặt chị xinh đẹp nên em tha thứ cho chị."

"Học tỷ, đưa chị về đâu đây?"

"Chỗ nào cũng được, miễn không phải phòng thí nghiệm." Giang Thư Dật mắt đỏ hoe nói.

"Vậy... về nhà em được không?"

Giang Thư Dật sững người, chẳng hiểu sao lại cảm thấy ánh đèn lạnh lẽo chiếu lên gương mặt Lâm Tư Vận, khiến cô bé Omega nhỏ hơn mình vài tuổi này trông trưởng thành hơn hẳn ngày thường.

Giang Thư Dật biết không thể đồng ý, vừa định từ chối thì một chiếc SUV màu trắng dừng ngay trước mặt hai người.

Lâm Tư Vận vừa thấy chiếc xe này quen quen, liền nhận ra cửa sổ xe đang từ từ hạ xuống.

"Lên xe." Giọng giáo sư Ôn lạnh lùng vang lên.

"..." Lâm Tư Vận hít một hơi lạnh, tay lén véo Giang Thư Dật.

Cô bé nhìn Giang Thư Dật như thể đang cầu cứu.

Hiển nhiên Giang Thư Dật không nghe thấy tiếng lòng của cô, đôi mắt cô cứ nhìn thẳng vào Ôn Yểu đang ngồi ở ghế lái.

"A, như vậy không hay lắm đâu ạ? Sẽ phiền cô lắm." Lâm Tư Vận nở nụ cười xã giao để tự cứu mình.

"Các em đều là sinh viên của tôi, xảy ra chuyện bên ngoài tôi cũng có trách nhiệm." Giọng Ôn Yểu hoàn toàn là công事 công办.

"A, vậy tốt quá, cảm ơn giáo sư Ôn ạ."

Lâm Tư Vận dìu Giang Thư Dật, có chút bối rối.

Cô không biết trong tình huống này nên ngồi ở đâu.

Nếu cô và Giang Thư Dật cùng ngồi ở hàng ghế sau, thì giáo sư Ôn lái xe trông sẽ rất giống một tài xế...

Như vậy chắc chắn là không được.

Nhưng nếu để cô ngồi ghế phụ, cô sẽ phải có một cuộc trò chuyện dài với giáo sư.

Chuyện này, cô cũng không muốn.

Ngay lúc cô đang phân vân, Giang Thư Dật đã tự mình mở cửa xe, quen đường quen lối ngồi vào ghế phụ.

Giang Thư Dật liếc nhìn Lâm Tư Vận, "Đây là chỗ của tôi."

"Vậy Lâm Tư Vận, em ngồi sau đi." Ôn Yểu nhìn Lâm Tư Vận, nhàn nhạt nói.

"Vâng ạ." Lâm Tư Vận có chút vui vẻ đóng cửa xe lại cho Giang Thư Dật, rồi ngồi vào hàng ghế sau.

"Giang Thư Dật," giáo sư chỉ vào dây an toàn của mình, "Thắt dây an toàn vào đi."

"..." Giang Thư Dật mơ màng nhìn về phía trước, không có bất kỳ hành động nào.

"Xin lỗi giáo sư, học tỷ hình như uống say quá không nhớ gì nữa rồi, để em giúp chị ấy thắt dây..." Lâm Tư Vận vội vàng định xuống xe.

"Không sao, để tôi." Ôn Yểu liếc nhìn Giang Thư Dật đang mơ màng, tháo dây an toàn của mình ra, nghiêng người kéo dây an toàn bên phía Giang Thư Dật và cài vào.

Cô vừa cài xong, cổ tay đã bị Giang Thư Dật nắm chặt.

Trong xe đột nhiên tĩnh lặng như tờ.

Ôn Yểu bình tĩnh ngước mắt lên, giọng điệu có chút cảnh cáo, "Giang Thư Dật, cho em ba giây, buông tay."

Đôi mắt Giang Thư Dật đỏ hoe, trông như một đứa trẻ đang hờn dỗi, "Cô là ác quỷ à? Sao có thể đối xử với tôi như vậy?"

"..." Ôn Yểu không nói gì.

Lâm Tư Vận cảm nhận được áp suất không khí và biết rằng Giang Thư Dật tiêu đời rồi. "Giáo sư, học tỷ say rồi ạ..."

Giáo sư không nói gì, sau khi xác nhận dây an toàn của Giang Thư Dật đã được cài chắc chắn, cô im lặng rút tay về, cài lại dây an toàn của mình. "Ngày mai bảo em ấy đến phòng nghiên cứu của tôi."

Lâm Tư Vận lập tức không dám nói thêm lời nào, cô cảm giác Giang Thư Dật đã bị giáo sư Ôn tuyên án tù chung thân.

Ôn Yểu im lặng khởi động xe, những ánh đèn vàng lần lượt lướt qua nóc xe.

Không lâu sau, xe dừng ở một ngã tư đèn đỏ.

Ôn Yểu dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vô lăng, tiếng điều hòa trong xe vang vọng.

Lâm Tư Vận cảm thấy mình sắp chết ngạt vì không khí lạnh như băng trong xe.

"Em và Giang Thư Dật đang hẹn hò à?" Ánh mắt Ôn Yểu lướt qua Alpha bên cạnh.

Lâm Tư Vận liếc nhìn Ôn Yểu phía trước, ngắn gọn trả lời, "Không ạ."

"Vậy à." Giọng giáo sư vẫn lạnh lùng như cũ.

Lâm Tư Vận sợ hãi nhìn qua kính chiếu hậu, thấy ánh mắt của Ôn Yểu đang hướng về phía Giang Thư Dật.

Không hiểu sao, cô lại cảm thấy ánh mắt đó dịu dàng một cách lạ thường.

--

"Reng reng reng—"

Giang Thư Dật đang ngủ mơ màng, đưa tay chộp lấy chiếc điện thoại trên đầu giường.

"Alo?" Giang Thư Dật ngáp một cái, "Nói đi."

(Ở đây mình chưa biết Lý Nhu Gia là giáo viên hay bạn học nên mình tạm thời để vậy, sai thì mình sẽ sửa lại sau)

"Giang Thư Dật," đầu dây bên kia, giọng Lý Nhu Gia ôn hòa, "Em đang ở đâu thế?"

"...Tôi đang ở đâu?" Giang Thư Dật ngẩn ra, nhìn lên trần nhà, rồi chậm rãi đáp: "Ở nhà."

"Ồ, không có chuyện gì là tốt rồi, vậy sao em không đến trường?" Lý Nhu Gia cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, không chút tức giận.

Giang Thư Dật lập tức bật dậy khỏi giường, cô nhìn vào màn hình điện thoại hiển thị người gọi và ngày tháng.

Vẫn là tháng Mười, mười tám năm trước.

"Trường học? Bây giờ không phải nghỉ lễ Quốc khánh sao?"

"..." Người ở đầu dây bên kia hít một hơi thật sâu, Giang Thư Dật cảm giác cô ấy đang kiềm chế cảm xúc của mình.

Lý Nhu Gia thở dài, "Trước lễ Quốc khánh cô đã nói rồi mà? Năm nay các em đã là lớp 12, kỳ nghỉ chỉ đến ngày mùng 4 là hết, hôm nay đã là mùng 5 rồi mà em vẫn chưa đi học. Em thật sự muốn thôi học à? Giang Thư Dật, em vẫn phải lấy bằng tốt nghiệp cấp ba chứ?"

"..." Vẻ mặt Giang Thư Dật sững sờ, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, "À, vâng, em đến trường ngay đây."

"Em biết là tốt rồi—"

Người đối diện có vẻ hơi ngạc nhiên vì cô dễ nói chuyện như vậy, sau khi giáo huấn vài câu thì cúp máy.

Giang Thư Dật có chút mệt mỏi đứng trước gương trong nhà vệ sinh.

Nhìn gương mặt trong gương không khác mình là mấy, Giang Thư Dật nặn kem đánh răng rồi bắt đầu đánh răng.

Cô đã không làm học sinh cấp ba được sáu năm rồi, khi xuyên vào cơ thể của Giang Thư Dật trùng tên trùng họ này, ban đầu cô thực sự rất hoang mang.

Chỉ riêng việc phải ngủ sớm dậy sớm này cô đã không thể thích nghi được.

Tuy nhiên, cũng có những thứ cô thích nghi rất nhanh.

Mặc dù Giang Thư Dật mà cô xuyên vào là một đại ca học đường, nhưng họ có cùng tên, cùng ngoại hình, thậm chí cô còn có ký ức quá khứ của người này...

Giang Thư Dật mở tủ quần áo, thành thạo lấy ra áo sơ mi đồng phục, thắt cà vạt.

Nhìn mình trong gương, Giang Thư Dật vẫn không khỏi ngẩn ngơ.

"Chúng ta trông giống nhau thật..." Giọng cô không có vẻ gì là vui mừng.

--

Khi Giang Thư Dật đến trường, đã là tiết thứ ba.

Trong lớp không có ai, trên bảng đen viết: 'Tiết ba, đến khu thực hành'.

Cô chậm rãi đi xuống cầu thang, khi đi ngang qua khu học tập của khối 10 và 11, không ít đàn em đi qua bên cạnh cô đều xì xào bàn tán.

"Là chị Giang đó."

"Nhưng chị ấy trông xinh hơn mình tưởng."

"Chị ấy hay đánh nhau lắm, tốt nhất đừng chọc vào."

Giang Thư Dật không để ý đến đám người đó, vờ như không nghe thấy mà đi đến khu thực hành.

Vừa bước vào tòa nhà, chuông tan học liền vang lên.

"Lại trốn học à?" Thầy giáo Hóa nhìn cô, ậm ừ một tiếng, "Vậy thì cùng lớp trưởng đi rửa dụng cụ đi."

Thầy chỉ vào cái rổ nhựa màu trắng trên bục giảng, "Một phần dụng cụ đã được dọn đi rồi, em mang phần còn lại đi rửa cùng cô ấy đi."

"À, vâng."

Giang Thư Dật "chậc" một tiếng, dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, rồi bê rổ dụng cụ đến phòng rửa dụng cụ.

Một bóng người mảnh khảnh đang đứng trước bồn rửa, ánh nắng tháng Mười dịu dàng tạo nên một sự tương phản tuyệt đẹp với bóng lưng của người đó.

Tuy nhiên, cơn gió mát thổi qua mang theo một mùi hương quen thuộc.

Giang Thư Dật học kỳ này gần như không đến lớp được mấy ngày, không biết ai là lớp trưởng, chỉ có thể gọi một tiếng, "...Này."

"Tôi mang dụng cụ đến rồi, thầy Hóa bảo tôi rửa cùng cậu."

"Vậy thì mời cậu đặt lên bàn thí nghiệm." Lớp trưởng đang rửa dụng cụ trước mặt không quay đầu lại mà ra lệnh.

Mặc dù giọng điệu là ra lệnh, nhưng giọng nói của người đó rất êm tai, trong sự lạnh nhạt lại có cảm giác như đã nghe ở đâu đó.

Giang Thư Dật lắc đầu, đặt dụng cụ lên bàn trong phòng thí nghiệm, vừa đảo mắt đã thấy một chai nhựa đầy nước dựa vào cửa.

"...Sao ở đây lại có một cái chai?"

Giang Thư Dật vừa ngáp vừa nhặt cái chai lên.

"Đừng động vào." Người đang rửa dụng cụ dường như đã nhận ra điều gì đó, dứt khoát quay người lại.

Giang Thư Dật nghe thấy giọng điệu ra lệnh quen thuộc đó, cơ thể theo bản năng không dám động đậy.

Một cơn gió thổi qua, cánh cửa sau lưng Giang Thư Dật "rầm" một tiếng đóng sập lại.

Giang Thư Dật theo bản năng quay lại kéo cửa, tay nắm cửa bằng sắt mang lại cảm giác hơi lạnh, không hề nhúc nhích.

"Sao cửa này không mở được?" Cô nghi ngờ nói.

"Cửa này chỉ có thể mở từ bên ngoài vào, cái chai đó dùng để chặn cửa không đóng lại."

Giang Thư Dật có chút tuyệt vọng quay người lại, để che giấu sự xấu hổ của mình, cô có chút trách móc: "Sao cậu không nói sớm?"

"Tôi đã nói 'đừng động vào'." Cô gái lạnh lùng nhìn cô.

Khi Giang Thư Dật nhìn rõ gương mặt lạnh lùng và xa cách y hệt như mười tám năm sau, cái chai trên tay cô lập tức rơi xuống, vừa vặn đập vào chân mình.

Giang Thư Dật không biết là vì đau hay vì sốc mà ho sặc sụa.

"Chết tiệt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro