Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70. Hẹn địa ngục

“A tỷ!” Thẩm Y làm sao kiềm chế được cảm xúc, nàng ôm chặt Thanh Nhai, nước mắt ào ạt rơi xuống, “Cuối cùng ta đã tìm thấy tỷ! A tỷ!”

Mặc dù hốc mắt của Dạ Ly Tước cũng ươn ướt, nhưng mọi thứ diễn ra quá mức suôn sẻ khiến nàng ngược lại cảm thấy không yên lòng. Nàng liếc thấy Liên Trang bước tới bên này một bước, đang định đề phòng thì đã thấy Đông Phương Ly nhanh chóng kéo Liên Trang trở lại.

“Người đâu, mang rượu mừng lên.” Đông Phương Ly giữ chặt Liên Trang trong ngực, không màng đến thanh âm khàn khàn trong cuống họng của nàng ấy, chỉ lớn tiếng ra lệnh.

Dạ Ly Tước lùi lại nửa bước, không hiểu tại sao Liên Trang lại kích động đến vậy khi nhìn thấy “Thẩm Liên”.

Đám nô tỳ nhanh chóng bưng rượu mừng đến gần ba người đang “cửu biệt trùng phùng”.

Đông Phương Ly vui vẻ nói: “Uống hết ly rượu mừng này, ta sẽ sai người đưa các ngươi trở về.”

“Vậy thì, ta xin chúc giáo chủ và phu nhân, trăm năm hạnh phúc.” Dạ Ly Tước nâng ly lên trước, Thẩm Y vội vàng nhìn sang, lắc đầu với nàng.

Dạ Ly Tước mỉm cười nói: “Giáo chủ đã có thành ý, ly rượu mừng này tự nhiên phải uống.” Nói xong, nàng ngửa cổ uống cạn ly rượu, thưởng thức nói, “Rượu vào miệng thật thơm ngon, đúng là nữ nhi hồng thượng hạng.” Nói xong, nàng đặt chiếc ly không xuống, lại cầm lên một ly khác lên chúc mừng Đông Phương Ly, “Y Y uống ít đã say, để tránh trên đường về nàng ấy khó chịu, ly này để ta uống thay nàng.”

Đông Phương Ly mỉm cười ngầm đồng ý.

Dạ Ly Tước lại uống cạn ly thứ hai, cầm ly thứ ba lên, nàng đưa về phía Liên Trang đang khó khăn giãy giụa, “Một ly này, ta kính phu nhân, cầu chúc nàng ấy mau chóng hồi phục.”

Thân thể Liên Trang run rẩy, tất cả động tác bỗng chốc đông cứng lại. Sự tuyệt vọng lan tràn trong mắt nàng, ngoài việc bóp chặt cánh tay Đông Phương Ly, nàng không còn sức lực để vùng vẫy. Móng tay đâm vào y phục trắng của Đông Phương Ly, găm vào da thịt, máu tươi tràn ra qua khe hở móng tay, rất nhanh đã nhuộm đỏ y phục của Đông Phương Ly.

Ý cười của Đông Phương Ly trở nên u ám, nàng ta không đẩy Liên Trang ra, chỉ nghiêng mặt nhìn nàng, bình thản nói: “Liên Trang, ta biết nàng và bọn họ chỉ vừa gặp nhưng tựa đã quen thân, nhưng trên đời không có bữa tiệc nào mà không tàn, cho dù luyến tiếc, cũng phải từ biệt.”

Liên Trang mệt mỏi nhắm mắt, quay mặt đi.

Dạ Ly Tước uống xong rượu, đặt ly xuống, mỉm cười nói: “Hy vọng giáo chủ giữ lời.”

“Điều này đương nhiên.” Đông Phương Ly đưa mắt ra hiệu cho Vô Thường Tứ, “Ngươi tiễn họ một đoạn đường, từ nay về sau, ngươi sẽ liên lạc với Dạ cô nương. Chỉ cần là điều Dạ cô nương mong muốn, ngươi có thể quyết định, nếu không làm được, thì hãy gửi bồ câu đưa thư cho ta.”

“Vâng.” Vô Thường Tứ nhận lệnh.

Đông Phương Ly vẫn cười, nhưng ánh mắt sắc như dao, “Dạ cô nương, ta chờ tin tốt từ ngươi.”

“Được!” Dạ Ly Tước đáp lại, sau đó nhẹ giọng nói với hai tỷ muội họ Thẩm, “Chúng ta đi thôi.”

Ba người được Vô Thường Tứ dẫn dắt rời khỏi Quỷ Đường, bước ra ngoài hang đá, cuối cùng cũng nhìn thấy bầu trời đầy sao bên ngoài. Khoảnh khắc đó, cảm giác như từ dưới địa ngục trở lại nhân gian, không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ.

Vô Thường Tứ tự tay nâng màn xe lên, đợi hai tỷ muội họ Thẩm lên xe, bỗng nhiên gọi Dạ Ly Tước lại.

“Dạ cô nương, ta sẽ tiễn đến đây thôi.” Nói xong, hắn lấy ra một chiếc lệnh bài có khắc hoa văn lửa U Ngục, đưa cho Dạ Ly Tước, nghiêm mặt nói, “Đi qua trạm kiểm soát của Khước Tà Đường ở phía Đông Nam, bọn họ thấy lệnh bài này sẽ không hỏi han thêm gì. Những quán trọ ven đường mà Dạ cô nương đã từng ở, chắc hẳn đều nhớ rõ vị trí. Khi muốn liên lạc với ta, Dạ cô nương chỉ cần tìm bất kỳ quán trọ nào gửi tin cho ta, trong vòng nửa tháng, ta nhất định sẽ xuất hiện.”

Dạ Ly Tước khẽ cười, “Tiểu Tứ này, cả U Ngục chỉ có ngươi càng nhìn càng vừa mắt, hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi vẫn mi thanh mục tú như vậy.” Nói xong, nàng nhận lệnh bài, đi vòng đến bên cạnh xe, ra hiệu cho người đánh xe leo xuống.

Người đánh xe do dự nhìn Vô Thường Tứ, Vô Thường Tứ im lặng gật đầu, hắn đành phải vâng lời, nhảy xuống xe.

“Cảm ơn!” Dạ Ly Tước nhảy lên xe, nắm lấy dây cương, lớn tiếng hô: “Giá!” Ngựa đạp vó phóng đi, kéo xe ngựa vào cánh đồng hoang, cỏ dại cao ngang người nhanh chóng che khuất bóng xe.

Bữa tiệc ở Quỷ Đường cuối cùng cũng kết thúc, Đông Phương Ly tự tay ôm Liên Trang trở về nội viện.

Khi nàng ta đặt Liên Trang xuống, không có sự dịu dàng thường ngày, thậm chí còn nghiêng người đè Liên Trang xuống thân, chăm chú nhìn vào ánh mắt của Liên Trang, không nhúc nhích.

Đám nô tỳ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không ai dám ở lại, đều biết ý mà rời khỏi phòng.

Ánh trăng lạnh lẽo len qua cửa sổ rộng mở chiếu vào trong, như sương tuyết, rải đầy nửa căn phòng.

Liên Trang đã quá quen với chiếc lồng giam lạnh lẽo này, đôi mắt nàng vẫn đỏ bừng, nhưng không có chút sợ hãi. Nàng biết hôm nay chỉ là khởi đầu, với hiểu biết của nàng về Đông Phương Ly, chắc chắn nàng ta sẽ không thật sự thả A Ly và Y Y.

Nàng ta cần một đáp án!

“Vì nàng ta, nàng lại dám làm tổn thương ta!” Đông Phương Ly mở miệng quát lớn, thậm chí còn cởi từng mảng y phục, vén ống tay áo lên, để lộ dấu vết mà Liên Trang để lại cho nàng ta.

Đáy mắt Liên Trang không có một chút gợn sóng, vẫn là ánh nhìn trầm tĩnh mang đầy chất vấn.

“Đối với nàng, nàng ta quan trọng đến vậy à?!” Đông Phương Ly vô cùng thất vọng, như một con thú nhỏ bị thương, không kìm được mà lớn tiếng, “Năm đó khi nàng rơi vào tay ca ca, nàng ta ở đâu? Khi nàng bị ca ca tra khảo về tung tích của 《Âm Thực Quyết》, nàng ta ở đâu? Lúc nàng liều mình tự sát, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, là nàng ta cứu nàng, hay là ta?”

Những chuyện cũ đau thương và u ám đó, những nỗi đau còn lưu lại trên người, không lúc nào không nhắc nhở Liên Trang. Khóe môi nàng run rẩy nâng lên, cuối cùng lại nở nụ cười.

Đúng vậy, lúc đó giáo chủ không phải là Đông Phương Ly, mà là huynh trưởng của nàng ta, Đông Phương Phá Vân. Lúc đó Đông Phương Phá Vân có uy tín nhất trong giáo, tàn nhẫn độc ác hơn cả Đông Phương Ly. Năm đó Đông Phương Ly là phó giáo chủ của Thương Minh Giáo, vốn không có tên là Đông Phương Ly, mà gọi là Đông Phương Ỷ Vân.

Thủ đoạn của nàng ta, sự tàn nhẫn của nàng ta, đều do một tay huynh trưởng Đông Phương Phá Vân dạy dỗ. Đông Phương Phá Vân là người rất đa nghi, ngay cả những người trong Thương Minh Giáo, hắn chỉ tin tưởng một mình muội muội Đông Phương Ly.

《Âm Thực Quyết》 xuất hiện trên giang hồ, khiến cho Dương Uy tiêu cục gặp tai họa diệt môn, Thương Minh Giáo rõ ràng không làm chuyện này, nhưng lại bị người ta giá họa. Đông Phương Phá Vân đã quen với sự giả dối của đám nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, nhưng nếu ai cũng nói là bọn họ làm, thì tại sao không làm?

Vì vậy vào thời điểm đó, không chỉ có người của tứ đại thế gia, mà cả người của Võng Lượng Thành, thậm chí cả người của Thương Minh Giáo cũng đang tìm kiếm tung tích của Thẩm Liên.

Chỉ cần tìm được Thẩm Liên, sẽ có thể có được 《Âm Thực Quyết》, đó là nhận thức chung của tất cả bọn họ.

Ngày hôm đó, Dạ Ly Tước cố gắng sử dụng hàn tức, khó khăn đánh lui một đợt yêu nhân của Thương Minh Giáo, nhưng không may bị phản phệ, nàng ấy lúc đó đến cả bản thân còn không lo nổi. Dù Thẩm Liên đã truyền hơi ấm cho nàng ấy, nhưng Dạ Ly Tước vẫn không thể hồi phục lại trong chốc lát. Trong lúc cấp bách, Thẩm Liên chỉ có thể một mình dẫn dụ đám yêu nhân của Thương Minh Giáo, cuối cùng rơi vào tay bọn yêu nhân này, bị chúng đưa về U Ngục Bắc Cương.

Ban đầu Đông Phương Phá Vân căn bản xem thường tiểu cô nương này, hình phạt trong U Ngục, một tiểu cô nương sao có thể chịu nổi? Nhưng sau đó, hắn hành hình xong, lại cảm thấy sai lầm. Thẩm Liên mặc dù yếu đuối, nhưng ý chí lại như sắt đá, chịu đựng nhiều đau đớn như vậy, vẫn không nói nửa lời về 《Âm Thực Quyết》.

Khi đó, Đông Phương Ly đề nghị, nàng ta sẽ giả vờ thân cận với người này, để lấy được lòng tin của Thẩm Liên, tìm cách lấy lời khai từ nàng. Đông Phương Phá Vân đồng ý với đề nghị này, cho Đông Phương Ly thời gian ba tháng.

Chính ba tháng đó, đã thay đổi cả cuộc đời của Đông Phương Ly.

Nàng ta từ nhỏ đã thấy nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt cùng giết chóc, nhưng khi ở bên cạnh Thẩm Liên, nàng ta nhìn thấy được tình người ấm áp trên thế gian. Đó là một phần thiếu thốn trong cuộc đời Đông Phương Ly, cũng là mặt dịu dàng nhất của Thẩm Liên.

Nàng ta hỏi Thẩm Liên về quá khứ, Thẩm Liên kể lại những kỷ niệm thời thơ ấu bên cạnh muội muội. Nàng ta hỏi sở thích của Thẩm Liên, Thẩm Liên lại nói về sở thích của những người mà nàng ấy quan tâm, có Thẩm Y, cũng có Dạ Ly Tước. Những lời này tưởng chừng bình thường, nhưng Đông Phương Ly cẩn thận suy nghĩ, từng chữ từng câu đều ẩn chứa sự ngưỡng mộ khiến nàng ta phát điên.

Trong lồng giam lạnh lẽo tối tăm, nơi ngay cả ánh trăng cũng không chiếu tới, Thẩm Liên lại như hoa nở trăng sáng, nàng ấy ngồi đó, mỗi lần nhìn thấy Đông Phương Ly đến, đều dành cho nàng ta một nụ cười thiện ý.

Một lần là kinh diễm, hai lần là run sợ, ba lần là rung động, nhiều lần hơn nữa là quyến luyến.

Đông Phương Ly phải thừa nhận rằng, Thẩm Liên là cô nương tốt đẹp nhất mà nàng ta từng gặp. Khi Thẩm Liên bị tra tấn, Đông Phương Ly chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, nhưng khi đến hạn ba tháng, khi huynh trưởng lại tra khảo Thẩm Liên, rõ ràng những công cụ tra tấn đó không dùng trên người nàng ta, lại khiến nàng ta đau đớn như bị dầu sôi đổ lên người, đứng ngồi không yên.

“Tại sao nàng phải cố chấp như vậy? Nói ra đi, bọn họ không nhất định sẽ xảy ra chuyện, nàng cũng có thể bớt chịu khổ.” Đông Phương Ly không kìm được mà tiến đến khuyên nhủ, nhìn thấy Thẩm Liên đổ đầy mồ hôi lạnh, nửa người máu me, nàng ta cảm thấy trái tim mình như bị xé ra từng mảnh.

Thẩm Liên kiên cường lắc đầu, run rẩy nói: “Ta...… chỉ cần các nàng...… bình an...…” Nàng tuyệt đối không dám cược vào cái “không nhất định” ấy, như đôi ngọc bội năm đó phụ mẫu đã gửi gắm cho tỷ muội các nàng, chữ khắc trên ngọc bội của nàng chính là bình an.

Năm đó phụ mẫu có thể hy sinh tính mạng để bảo vệ các nàng, nàng cũng có thể hy sinh tính mạng để bảo vệ Y Y và A Ly.

Chỉ vì, các nàng là những người cuối cùng mà nàng quan tâm trên cõi đời này.

Đông Phương Ly cảm thấy khóe mắt ươn ướt, kiềm chế tức giận cúi xuống nói: “Chúng ta chỉ cần 《Âm Thực Quyết》! Nàng nghe thấy không! Chỉ cần 《Âm Thực Quyết》! Tính mạng của bọn họ như cỏ rác, chúng ta không hề để tâm!”

“Có thể...… buông lỏng được không?” Thẩm Liên mong đợi nhìn nàng ta, giống như một con cừu non đầy thương tích.

Đó là lần đầu tiên nàng cầu xin điều gì trước mặt Đông Phương Ly, Đông Phương Ly tưởng rằng nàng đã thông suốt, liền động tay tháo dây trói trên tay chân cho Thẩm Liên, đỡ nàng xuống khỏi giá hành hình.

“Chậm rãi nói, đợi nàng nói xong rồi...…” Đông Phương Ly vừa an ủi nàng vừa nhìn về phía Đông Phương Phá Vân, “Ta sẽ cầu xin huynh trưởng, cho nàng làm nô tỳ của ta. Huynh trưởng, ta chưa bao giờ xin gì từ ngươi, chắc hẳn huynh trưởng sẽ đồng ý phải không?”

Sắc mặt Đông Phương Phá Vân tối tăm, cười nói: “Vừa rồi không phải ngươi đã nói sao? Tính mạng của bọn họ như cỏ rác, nếu ngươi có hứng thú nuôi dưỡng chơi đùa vài ngày, ca ca sẽ cho phép ngươi.”

“Thẩm Liên, nàng nghe thấy không?” Đông Phương Ly vui mừng, nhìn về phía Thẩm Liên.

Thẩm Liên rưng rưng cười cười, giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn...…” Nhưng vừa nói xong, nàng đột nhiên vùng ra, cầm lấy một thanh đao bên cạnh, ngang ngược tự cắt cổ mình.

Nàng chỉ cầu một sự giải thoát.

Đông Phương Ly trong lúc khẩn trương chỉ kịp đánh một chưởng, đánh trúng cánh tay nàng, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn máu tươi phun trào khỏi cổ họng nàng.

Khi đó, Thẩm Liên nghĩ mình đã được giải thoát. Nhưng sự kiên trì của Đông Phương Ly đã kéo nàng ra khỏi Quỷ Môn Quan, rồi lại rơi vào một địa ngục khác.

Đông Phương Phá Vân không muốn lại nhìn thấy nàng tự sát, liền tự tay đánh gãy tay chân của nàng, cho nàng uống Quỷ Lỗi Dược, thuốc đó làm cho khuôn mặt nàng bị hư thối, khiến nàng trở thành một quái vật nửa người nửa xác.

Đông Phương Ly đã cầu xin huynh trưởng nương tay, nhưng Đông Phương Phá Vân sẽ không tiếp tục nghe theo muội muội. Mỗi lần Đông Phương Ly nhìn thấy Thẩm Liên thê thảm như vậy, như thể có một thanh kiếm cứng rắn cắm vào ngực nàng ta, chầm chậm xoay, đau đớn khiến nàng ta không thể yên ổn. Khi những bất an này tích tụ theo năm tháng, nàng ta cuối cùng đã ra tay với huynh trưởng, lén lút độc chết hắn, trở thành tân giáo chủ của Thương Minh Giáo.

Huynh trưởng say mê võ học, tham vọng lớn lao, một lòng muốn quay về Trung Nguyên, thống nhất giang hồ. Đông Phương Ly mặc dù hổ thẹn, nhưng chỉ cần giúp huynh trưởng hoàn thành đại nghiệp, huynh trưởng nơi chín suối chắc hẳn sẽ an lòng. Mang theo chút áy náy như vậy, Đông Phương Ly một bên tận tâm xử lý công việc trong giáo, một bên tìm mọi cách để chữa trị cho Thẩm Liên. Nàng ta luôn nghĩ rằng chân thành có thể đổi lại chân thành, nhưng đến đêm đại hôn của các nàng, nàng ta bỗng nhận ra mình thật sự là một trò cười.

“Để khiến nàng vui vẻ, ta nhẫn nhịn mối thù Dạ Ly Tước giết chết giáo đồ, không ngại đường xa, không tiếc công sức mời nàng ta và Thẩm Y tới tham dự hôn sự của chúng ta, nàng không có chút cảm động nào sao?”

Nước mắt nàng ta rào rạt rơi xuống, từng giọt từng giọt đáp xuống mặt Thẩm Liên.

Nếu không nhìn thấy cô nương giống hệt mình, có lẽ Thẩm Liên sẽ có chút cảm động, nhưng nàng đã sống trong địa ngục này lâu như vậy, trái tim nàng đã tổn thương đến mức vỡ nát, làm sao còn chút ấm áp nào?

Đông Phương Ly nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Thẩm Liên, đau đớn mà cười, nụ cười đắng cay. “Dạ Ly Tước vốn dĩ rất xảo quyệt, giờ đã tu luyện 《Âm Thực Quyết》 đến mức thượng thừa. Nếu ta không có dự phòng, ngày nào đó nàng ta đột nhiên phản bội, nàng không để ý đến sự sống chết của ta sao?”

Thẩm Liên khó khăn xoay đầu, chỉ nghe thấy tiếng “cạch cạch”, liền quay sang một bên.

Nàng để ý hay không có quan trọng sao?

Đông Phương Ly ngay cả huynh trưởng cũng có thể giết, từ thời điểm nàng ta ra tay, Thẩm Liên đã vĩnh viễn đóng chặt cánh cửa trái tim. Cái gọi là dự phòng, chỉ là lời nói một chiều của nàng ta. Thẩm Liên biết, Đông Phương Ly là người muốn gì sẽ không từ thủ đoạn để đạt được, nàng ta vốn không có chữ “thiện” trong xương cốt.

Nếu nàng ta có một chút thiện tâm, thì những năm qua sẽ không gửi nhiều cô nương vô tội đến chỗ Vu tiên sinh như vậy.

Thẩm Liên thà rằng chết đi, cũng không muốn dính vào nhiều tội lỗi như thế; nếu Đông Phương Ly thật sự yêu nàng, thì sẽ cho nàng một nơi bình yên sạch sẽ chân chính. Ngoại trừ đe dọa, thì là giết chóc, đây chính là hai từ mà Thẩm Liên ghét nhất trên đời! Thế mà Đông Phương Ly còn nhiều thêm một từ nữa, đó là chiếm hữu.

Rõ ràng nàng ta có tên của riêng mình, nhưng lại phải đổi thành chữ “Ly”.

A Ly tuy xuất thân từ Võng Lượng Thành, nhưng những ngày trốn chạy bên nhau, nàng hiểu rõ A Ly và Đông Phương Ly tuyệt đối không giống nhau.

Thẩm Liên vĩnh viễn nhớ rõ tiểu cô nương kia đứng giữa rừng hoang, quay đầu áy náy nói với nàng: “Ta đã hứa với ngươi sẽ không ra tay, nhưng nếu không ra tay, bọn chúng nhất định sẽ lấy mạng ngươi và ta. Liên tỷ tỷ, thực xin lỗi.”

“A Ly, đừng sợ.” Thẩm Liên biết nàng ấy bất đắc dĩ, chủ động tiến lên.

Dạ Ly Tước lùi lại hai bước, lắc đầu nói: “Tay ta dơ, mùi máu tanh trên người rất khó chịu, để ta rửa sạch rồi nói...…” Vừa dứt lời, Thẩm Liên đã ôm chặt lấy nàng.

Thẩm Liên cảm nhận được Dạ Ly Tước run rẩy, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng ấy, mềm giọng an ủi: “Tất cả đã qua rồi.”

“Xin lỗi...…”

“Nếu người chết thật sự phải xuống địa ngục, ta sẽ đi cùng ngươi, cùng nhau chuộc tội.”

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro