Chương 7. Âm Thực Quyết
“Chà, thân pháp tốt thật.”
Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm lạnh lẽo âm u, Dạ Ly Tước cảnh giác quay đầu, chỉ thấy người nọ mặc y phục đen, đứng sừng sững cách đó mười bước.
“《Thương Minh tâm pháp》 của lão Bát tuy chỉ luyện đến tầng thứ tư, nhưng, một tiểu nữ tử như ngươi tuyệt đối không có khả năng thắng hắn dễ dàng như vậy.” Người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, lục lạc đeo trên tai trái bị gió tuyết thổi rung lên đinh linh.
Trong tám gã sứ giả Vô Thường của U Ngục, tai trái đeo lục lạc chỉ có Vô Thường Thất.
Vô Thường Thất cất bước đi về phía trước, muốn nhìn rõ mặt Dạ Ly Tước, “Sát thủ Võng Lượng Thành các ngươi, ngay cả thành chủ Doanh Quan, ở độ tuổi của ngươi, cũng sẽ không có tu vi nội công thâm hậu như vậy.”
Dạ Ly Tước âm thầm chuyển động nội khí, trước tiên tạm thời áp xuống hàn khí ngược chiều, nàng ra vẻ thoải mái thu hồi Tuyết Hồng, chắp tay cười nói với Vô Thường Thất: “Có cái gọi là giang hồ sóng sau đè sóng trước, ngươi chưa thấy mà thôi, cũng không có nghĩa trên đời không có.”
Mượn ánh tuyết mỏng manh, Vô Thường Thất cuối cùng đã thấy rõ ràng khuôn mặt của Dạ Ly Tước, nàng xác thật là một cô nương mười mấy tuổi, cũng không phải cao thủ dịch dung trên giang hồ cải trang thành.
“Cũng phải, hôm nay xem như gặp được.” Mặt Vô Thường Thất lộ ra một chút xanh tím dưới ánh tuyết, nhìn qua còn giống cương thi hơn cả Vô Thường Bát.
“Bổn cô nương còn có chuyện quan trọng, không trò chuyện với lão tông tử nhà ngươi nữa.” Dạ Ly Tước chớp chớp mắt với Vô Thường Thất, xoay người muốn đi.
Chợt nghe thấy sau tai có một luồng khí lạnh vọt đến, Dạ Ly Tước nghiêng người tránh đi, một đạo hàn khí xẹt qua cổ áo Dạ Ly Tước, nặng nề găm vào thân cây đối diện.
Lưỡi dao găm vào cây chừng nửa ngón tay, phần lộ ở bên ngoài ẩn có màu đen, dường như đã tẩm kịch độc.
“Ngươi tiếp tục giết đệ tử của Thương Minh Giáo, tối nay, còn giết lão Bát, ngoại trừ đường xuống hoàng tuyền, ngươi đừng nghĩ đi được nơi nào khác!” Tiếng nói vừa dứt, Vô Thường Thất vung ống tay áo lên, giũ ra một mũi gai nhọn đâm tới.
Đây là binh khí cá nhân của hắn, tên là “Si Vẫn”.
“Lão tông tử, sống lâu thêm mấy năm nữa không tốt sao?” Dạ Ly Tước một bên mở miệng khiêu khích, một bên cố sức thúc giục vận chuyển nội khí, hàn khí mới vừa rồi thật vất vả áp xuống được nháy mắt tràn ngược vào kinh mạch, nhanh chóng rút cạn huyết sắc trên mặt nàng.
Một trận chiến này, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Nếu không thể lấy mạng Vô Thường Thất, nàng sẽ không qua nổi đêm nay.
“Thật mạnh mồm!” Vô Thường Thất hoàn toàn bị nàng chọc giận, Si Vẫn trong tay múa may như gió, nội lực hỗn loạn mạnh mẽ đánh tới trước mặt Dạ Ly Tước.
Thân pháp của Dạ Ly Tước uyển chuyển nhẹ nhàng, dùng một chiêu diều hâu xoay người trên không né tránh. Tay phải của nàng nắm lấy Tuyết Hồng thuận thế rút Tuyết Hồng ra, đánh về phía gáy Vô Thường Thất.
Vô Thường Thất trở tay đâm tới, Si Vẫn không nghiêng không lệch, đâm vào móc nối hai đoạn cuối cùng của Tuyết Hồng. 《Thương Minh tâm pháp》 có tổng cộng tám tầng, mỗi khi đột phá một tầng, nội công liền tăng gấp mười lần, tuy hắn mới đến tầng thứ năm, nội lực thì lại mạnh hơn Vô Thường Bát gấp mười lần. Chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, “Phá!” Si Vẫn bỗng dưng chấn động, nội lực dọc theo Tuyết Hồng xông thẳng đến hổ khẩu của Dạ Ly Tước.
Dạ Ly Tước nào có tùy tiện đọ nội lực với hắn?
Nàng dứt khoát buông lỏng Tuyết Hồng, thân hình như vượn núi, nhảy đến sau lưng Vô Thường Thất, một chưởng đánh tới lưng hắn.
Động tác của Vô Thường Thất nhanh hơn tưởng tượng của Dạ Ly Tước rất nhiều, Si Vẫn như sao băng, ngay lúc Dạ Ly Tước ra chưởng, liền quay đầu đâm về phía sau.
Dạ Ly Tước cười khẽ, một chưởng này vốn là hư chiêu. Nàng chỉ lui lại nửa bước, Si Vẫn sắp đâm vào ngực nàng, nàng lại nhắm đúng thời cơ, một tay khống chế cổ tay của Vô Thường Thất, dùng nội lực hung hăng chấn động.
Vô Thường Thất chỉ cảm thấy một cổ hàn khí lạnh thấu xương len vào cốt tủy, không khỏi mạnh mẽ vận nội lực tránh thoát sự khống chế của Dạ Ly Tước.
《Thương Minh tâm pháp》 vốn đã là tâm pháp nội công cực âm, ngày thường lúc Vô Thường Thất tu luyện, đã cảm giác lạnh thấu xương, lại không nghĩ rằng cổ hàn khí mà Dạ Ly Tước rót vào trong thân thể hắn lại càng thêm thấu xương.
Dạ Ly Tước đạp mũi chân một cái, câu Tuyết Hồng trên mặt đất lên, một lần nữa cầm vào trong tay, nàng cười cười hỏi: “Lão tông tử, lạnh không?”
Vô Thường Thất giận trừng hai mắt, lúc này mới phát hiện gò má của nữ oa trước mắt nổi lên chút mạch máu xanh lơ, ở dưới đêm tuyết như vậy nhìn thấy, cực kỳ giống La Sát bước ra khỏi vực sâu lạnh lẽo trong đêm đen.
“Đừng vội ồn ào!” Vô Thường Thất đã hoàn toàn nổi giận, Si Vẫn chợt đâm vào dưới chân, bỗng nhiên phát ra một tiếng quát chói tai, “Ha!” Nội lực dọc theo Si Vẫn truyền xuống dưới chân, chấn đến tuyết đọng lân cận thoáng chốc tung bay lên, cùng với đá vỡ phía dưới hình thành một luồng khí mạnh mẽ, che trời lấp đất cuốn về phía Dạ Ly Tước.
Lúc đó, luồng khí giống như sóng gió động trời, khí thế tận trời.
Đây chính là sát chiêu mà Vô Thường Thất hiếm khi để người khác nhìn thấy, nói chính xác hơn, phàm là người giang hồ thấy chiêu “Toái Thiên Quyển” này thì đều đã đi gặp Diêm Vương.
Hắn nhìn tuyết cùng đá vụn nháy mắt nuốt chửng Dạ Ly Tước, thật giống như bốn bể cùng rít gào, nháy mắt cuốn hết chim chóc bay lượn vào vực sâu.
Một màu đỏ tươi đột nhiên nở rộ trong Toái Thiên Quyển ——
Hô hấp của Vô Thường Thất trầm xuống, tay cầm Si Vẫn không khỏi run lên một chút. Hắn âm thầm đắc ý, chờ chốc lát tuyết đá ngưng lại, có thể thấy một tiểu nha đầu bị nội lực ép đến thất khiếu đổ máu.
Bỗng nhiên, trong đồng quang của hắn hiện lên một thoáng kinh ngạc, “Không có khả năng!”
Hắn vốn tưởng rằng màu đỏ đó là máu tươi Dạ Ly Tước phun ra, đến khi Dạ Ly Tước cùng một bộ hồng y bước ra khỏi Toái Thiên Quyển, hắn thấy màu mắt nàng hoàn toàn biến đỏ như máu.
Đây nào phải là người sống! Rõ ràng là một yêu nghiệt!
“Đến lượt bổn cô nương!”
Chỉ thấy nàng cười cười đầy mị hoặc, mạch máu nổi lên trên mặt làm nàng trông còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Vô Thường Thất không thể không thừa nhận, hắn giống như Vô Thường Bát, đều xem thường Dạ Ly Tước. Tiểu cô nương này không biết tu luyện công pháp tà môn gì, vậy mà có thể làm nội công đột nhiên tăng vọt mấy chục lần.
Đáng tiếc, cao thủ giang hồ so chiêu, một khi thua, thường thường sẽ bỏ luôn mạng.
Si Vẫn chỉ kịp rút khỏi chân, Tuyết Hồng đã quấn quanh yết hầu của hắn.
Vô Thường Thất theo bản năng muốn dùng nội khí tránh ra, nhưng đạo hàn khí mới vừa rồi chui vào trong cơ thể cũng giống như sống dậy, nháy mắt khóa chặt mấy huyệt của hắn, làm hắn không dùng được nửa điểm nội khí.
Lưng Dạ Ly Tước lạnh lẽo dán lên lưng hắn, Vô Thường Thất lần đầu tiên cảm nhận được hàn khí của sự tử vong. Hàm răng của hắn khó có thể tự khống chế mà run lên, “Ngươi…… Ngươi rốt cuộc tu luyện thứ võ công gì?!”
Dạ Ly Tước mạnh mẽ dùng sức kéo Tuyết Hồng, Vô Thường Thất nháy mắt hít thở không thông.
“Ba năm trước đây, huyết án diệt môn Dương Uy tiêu cục, có phải do Thương Minh Giáo các ngươi làm?” Dạ Ly Tước lạnh lùng hỏi lại.
“Chẳng lẽ là…… Chẳng lẽ là……” Vô Thường Thất đã biết được đáp án mà hắn muốn, rồi lại không thể tin cái đáp án này —— 《Âm Thực Quyết》.
Người trong giang hồ đều nghe qua lời đồn về 《Âm Thực Quyết》, nói rằng trên đời không có ai tu luyện được công pháp này, bởi vì chưa tu luyện đến tầng thứ hai, người tầm thường đã bị hàn khí phản phệ xé xác. Nhưng nếu dị nhân có thể tu thành, chỉ cần đột phá đến tầng thứ hai, tu vi nội công liền có thể tăng cao gấp trăm lần thường nhân.
Cho nên người trong giang hồ tha thiết ước mơ 《Âm Thực Quyết》, rồi lại không ai có thể tu luyện 《Âm Thực Quyết》 thành công.
Trước kia có cao tăng tu luyện pháp quyết này chết thảm trong chùa, lúc ấy tứ đại thế gia vốn định cất pháp quyết này vào hộp sắt, cho chìm sâu dưới đáy biển vĩnh viễn, chặt đứt niệm tưởng của người giang hồ với công pháp này. Nào biết trên đường đụng phải thành chủ Doanh Quan của Võng Lượng Thành, hắn đoạt pháp quyết rồi chạy mất. Một mình hắn mặc dù công phu rất cao, cũng khó địch lại công tử của tứ đại thế gia đuổi giết, cho nên nửa đường lại giao thác pháp quyết này cho Dương Uy tiêu cục áp tiêu.
Không nghĩ tới, một tiêu của hắn đổi lấy kết cục Dương Uy tiêu cục bị diệt môn.
《Âm Thực Quyết》 cũng theo Dương Uy tiêu cục diệt môn biến mất không còn tung tích, không người nào biết nó rốt cuộc rơi vào tay ai.
Dạ Ly Tước lạnh lùng cười cười, “Hình như là ta hỏi trước?” Nàng hơi dùng sức, Tuyết Hồng liền khảm vào máu thịt Vô Thường Thất.
Vô Thường Thất cảm thấy cực kỳ đau đớn, gian nan mở miệng, “Chúng ta…… không có……”
Đây là một câu cuối cùng của Vô Thường Thất trên cõi đời này, cũng là câu “Không có” thứ mười mà Dạ Ly Tước nhận được.
Nàng rút Tuyết Hồng về, máu tươi thuận thế nhỏ giọt trên mặt đất.
Vô Thường Thất tắt thở ngã xuống đất, rốt cuộc không còn tỉnh lại.
“Khụ khụ.” Dạ Ly Tước che miệng mũi, mãnh liệt ho vài tiếng. Hàn khí phản phệ làm nàng cảm giác chính mình sẽ bị hàn khí này xé rách ngay lập tức, nàng khẩn thiết cần vật sưởi ấm, hoặc là lửa, hoặc là rượu.
Nhưng nơi này trời băng đất tuyết, nơi nào có lửa? Nơi nào có rượu?
Dạ Ly Tước gắng gượng giữ lại chút hơi ấm cuối cùng, đi nhanh đến gốc cây ——
Nếu có thể gặp được chim thú nào đó còn sống, uống một ngụm máu nóng của chúng, cũng có thể tạm hoãn lại hơi lạnh.
Mặc dù không có chim thú, chỉ cần nàng lấy kịp nhánh cây, dùng gậy đánh lửa nhóm lửa, chỉ cần có thể làm nàng mau ấm lên, chống chọi qua giờ khắc hàn ý phản phệ, nàng liền có thể sống sót.
Nàng vung Tuyết Hồng, Tuyết Hồng câu lấy một nhánh tùng, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, toàn bộ nhánh tùng liền bị nàng kéo xuống.
“Kịp…… Nhất định còn kịp……”
Dạ Ly Tước vội vàng lấy gậy đánh lửa từ trong lòng, thổi thổi vài hơi, lại không thấy gậy đánh lửa bốc cháy.
Nàng chán nản ngồi dựa vào gốc cây, nàng biết hiện nay hơi thở của mình đã không còn một chút ấm áp.
Nàng sẽ bị hàn khí đông chết ở chỗ này, sau đó hàn khí sẽ đông cứng toàn bộ thân thể nàng rồi vỡ ra, chia năm xẻ bảy.
Chết một cách xấu xí như vậy……
“A…… A……” Tuy Dạ Ly Tước không cam lòng, lại cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Lúc này đây, sẽ không có đồ ngốc nào đút cho nàng một ngụm máu tươi, kéo nàng từ cận kề cái chết về lại nhân gian.
Sẽ không…… Sẽ không……
Dạ Ly Tước nhìn nơi xa, tầm mắt dần dần bị gió tuyết làm cho mơ hồ.
Tiếng gió xung quanh lớn dần, nàng bị vây quanh giữa trời băng đất tuyết, chờ đợi hàn ý hoàn toàn nuốt chửng.
Ý thức bắt đầu tan rã, như là sóng gợn dập dờn trôi đi.
Nơi xa sáng lên một chút ánh lửa, cực kỳ giống cái đêm cách đây ba năm.
“Ngốc…… Đồ ngốc…… Ai bảo ngươi quay lại?”
Dạ Ly Tước mơ hồ lẩm bẩm, suy yếu vươn tay về ánh lửa nơi xa, “Ta không sống nổi…… Ngươi đi…… Đi mau……” Cánh tay bỗng nhiên được một bàn tay ấm áp bao bọc, nàng như năm ấy ngẩng đầu lên, nhìn về đồ ngốc đó.
Khuôn mặt giống, thanh âm lại không giống.
“Dạ Ly Tước!”
Ai đang gọi nàng, là ai?
Nàng như một con thú nhỏ bị lạnh cóng, liều mạng một hơi cuối cùng, nhào vào trong lòng ngực người nọ, muốn hấp thu càng nhiều ấm áp.
“Buông…… Buông tay!”
Thẩm Y vốn tưởng rằng nàng ấy không qua khỏi, lại không nghĩ rằng Dạ Ly Tước đột nhiên có tinh thần, chui vào trong lòng ngực nàng rồi ngất đi. Mới đầu Thẩm Y còn muốn đẩy nàng ấy ra, nhưng lại bị hàn khí thoát ra từ người Dạ Ly Tước làm cho rùng mình mấy cái liên tiếp. Nhiễm hàn khí nặng như vậy, cũng không biết có thể cứu sống hay không.
“Dạ Ly Tước!”
Thẩm Y lại gọi nàng ấy một tiếng, nhìn thấy mạch máu nổi lên trên má nàng ấy chậm rãi mờ đi, ngón tay nàng dò xét mạch máu trên cổ Dạ Ly Tước, chạm đến còn có động tĩnh, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn chưa chết, sẽ còn một đường sống.
“Ngươi phải sống sót cho ta!”
Thẩm Y cảm thấy may mắn khi chính mình lấy hết can đảm đi theo, bằng không nàng cũng nghe không thấy những lời Dạ Ly Tước chất vấn Vô Thường Thất ——
“Ba năm trước đây, huyết án diệt môn Dương Uy tiêu cục, có phải do Thương Minh Giáo các ngươi làm?”
“Chúng ta…… không có……”
Nếu không phải Thương Minh Giáo, vậy thì là ai?
Giờ khắc này, tâm Thẩm Y loạn như ma, luôn cảm thấy sự tình giống như trở nên càng phức tạp.
_____
Chú giải
Lão tông tử: lão già, cách nói mỉa mai.
Dịch dung: thay đổi dung mạo.
Hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro