Chương 6. Bồ Tát đất
Bông tuyết bay lả tả, gió cuồn cuộn thổi qua mái hiên, phảng phất sẽ lật tung mái của căn miếu hoang này bất cứ lúc nào. Bóng đêm dần đậm, đen nhánh như mực, dường như muốn nuốt chửng cả ánh lửa mong manh trong căn miếu đổ nát.
Sư đệ sợ con ngựa bên ngoài miếu hoang bị lạnh cóng, mặc kệ gió tuyết đi ra ngoài căn miếu, dắt ngựa vào trong. Ban đầu con ngựa còn giãy giụa, nhưng sau khi bước vào miếu hoang, đống lửa ấm áp nhanh chóng làm nó bình tĩnh lại.
“Không biết tốt xấu!” Sư đệ hơi bực, phủi phủi bông tuyết dính trên bờm ngựa, chỉ cảm thấy ngón tay lạnh đến phát đau, dứt khoát buộc ngựa vào cây cột gần đó, nhanh chóng trở về bên đống lửa, hấp thụ hơi ấm.
Tề Tiểu Đường thấy hắn bị lạnh đến mặt cũng đỏ bừng, nàng dịch sang bên cạnh, ra hiệu cho sư đệ ngồi xuống sưởi ấm.
“Cảm ơn sư tỷ.” Sư đệ hít hít cái mũi, ngồi xuống.
Tề Tiểu Đường luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Y, lúc này mới ý thức được sư tỷ đã lặng im hồi lâu, “Sư tỷ?”
Thẩm Y không đáp lại nàng, chỉ ngơ ngác nhìn tượng Bồ Tát bằng đất phủ đầy mạng nhện trong căn miếu đổ nát.
Tề Tiểu Đường nhích tới bên cạnh Thẩm Y, đầu vai nhẹ nhàng chạm vào Thẩm Y, “Sư tỷ đang nhìn gì vậy?”
“Bồ Tát đất.” Thẩm Y nghiêm túc trả lời.
Tề Tiểu Đường nhìn theo tầm mắt của Thẩm Y, không phải chỉ là một tượng Bồ Tát đất bình thường thôi sao, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Mặt Bồ Tát trong Thiên Phật Môn của các nàng, còn hiền từ hơn cái tượng này nhiều.
“Có gì đáng nhìn sao?” Tề Tiểu Đường nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bồ Tát đất xác thật không có gì đáng nhìn, nhưng Thẩm Y lại cứ cảm thấy tượng Bồ Tát đất này dường như có chút khác thường.
“Ta qua đó nhìn một chút.” Thẩm Y đứng lên, tối nay phải qua đêm ở chỗ này, nàng cần thiết bảo đảm nơi này an toàn. Ba ngày trước đã mất đi một sư đệ, nếu lại xảy ra chuyện gì, nàng làm sao có tư cách trở về?
Tề Tiểu Đường vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng cảnh giác của sư tỷ, không khỏi rùng mình một cái, nàng nắm lấy góc áo của Thẩm Y, nhỏ giọng nói: “Sư tỷ đừng như vậy mà, đáng sợ lắm.”
“Không có việc gì, ta chỉ nhìn một chút, cầu được an tâm.” Thẩm Y vỗ vỗ mu bàn tay Tề Tiểu Đường, ý bảo nàng buông ra, nở nụ cười hiếm hoi với nàng, “Đừng sợ.”
Sư đệ cũng khuyên nhủ: “Tiểu Đường sư tỷ đừng như vậy, Thẩm sư tỷ chỉ đi nhìn một cái thôi mà, sao ngươi lại có bộ dáng trong miếu có quỷ vậy chứ, đáng sợ lắm.”
Hỏi lòng không thẹn, tất nhiên không sợ ma quỷ.
Đáng sợ nhất trên đời này, thật ra chính là con người.
Thẩm Y từ nhỏ đã hiểu rõ đạo lý này, huống hồ người Thiên Phật Môn đắm chìm lâu trong Phật pháp, tự nhiên trăm con quỷ cũng không dám tới gần. Nàng rút một cây kim châm ra khỏi túi, mũi chân đạp nhẹ, liền lướt đến toà sen chỗ Bồ Tát đất.
“Tí tách!”
Lúc này toàn bộ giác quan của Thẩm Y được căng mở, bất kỳ động tĩnh gì trong tối cũng đều có thể lọt vào tai nàng, nàng rõ ràng nghe thấy thanh âm như tiếng giọt nước rơi xuống đất.
Nói chính xác hơn, nàng dám xác định tuyệt đối không phải giọt nước.
Cánh mũi khẽ nhúc nhích, Thẩm Y đã ngửi được một mùi máu tươi thoang thoảng.
Nàng nhớ rất rõ, hôm nay thời điểm chạng vạng đã đi kiểm tra trong ngoài miếu hoang một lần, xác nhận trong miếu hoang không có dã thú hoặc là người ẩn nấu, bọn họ mới đưa quan tài cùng ngựa đến bên ngoài, nhóm lửa trong miếu, chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Từ hoàng hôn đến bây giờ, tuyệt đối không có dã thú bị thương chạy vào, càng không có khách nhân bị thương vào trú ẩn.
Mượn ảnh lửa mờ nhạt, nàng giương mắt nhìn lên mặt Bồ Tát đất, không khỏi nín thở. Chẳng trách nàng luôn cảm thấy Bồ Tát đất kỳ quái, ở bên dưới bị che bởi mạng nhện nên nhất thời không nhìn rõ, lúc này đi đến gần, nàng rõ ràng nhìn thấy nửa khuôn mặt của Bồ Tát đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đêm lạnh như vậy, máu chảy trong chốc lát sẽ bị đông cứng. Máu này dọc theo chóp mũi của Bồ Tát đất nhỏ giọt xuống lòng bàn tay, không hiểu sao lại lộ ra một chút tà mị.
Máu còn chưa đông, khả năng duy nhất đó là vật gì đó chỉ mới đổ máu, nằm ngay trên mái căn miếu hoang này, máu tươi lọt qua kẽ hở của những viên ngói, rồi lại tích trên đầu Bồ Tát đất.
Đoán chắc điểm này, Thẩm Y bất động thanh sắc leo xuống toà sen, lặng im đi về bên đống lửa. Có người chết, hoặc là có thú chết, nhất định sẽ có kẻ hành hung, nhất định còn ở lân cận.
“Nơi này không nên ở lâu.” Sắc mặt Thẩm Y ngưng trọng, đè thấp thanh âm báo cho sư đệ cùng sư muội, “Nơi này cách sư môn chỉ còn lộ trình nửa ngày, hai người các ngươi cưỡi ngựa đi trước, ta bọc phía sau, đêm nay tuyệt đối không thể qua đêm ở chỗ này.”
Hai người nghe xong lời này, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tề Tiểu Đường run giọng hỏi: “Nơi này thật sự có quỷ sao?”
“Ngược lại, ta hy vọng đó là quỷ.” Thanh âm của Thẩm Y vừa dứt, liền nghe thấy trên mái vang lên một loạt tiếng vạt áo xột xoạt, nàng cảnh giác siết chặt kim châm bảo vệ sư đệ sư muội sau lưng, gắt gao nhìn chằm chằm cổng lớn miếu hoang.
Một bàn tay ngọc cầm theo bầu rượu đáp lên cạnh cửa, hồng y nữ tử tươi cười mị hoặc ngồi xuống ngạch cửa, hoàn toàn phong bế lối ra duy nhất.
“Yêu nữ!” Câu đầu tiên Thẩm Y thốt ra cũng không phải lời dễ nghe.
Dạ Ly Tước nghiêng người dựa vào cửa miếu, mềm mại như không xương, híp đôi mắt say lờ đờ, thanh âm nhẹ nhàng cười hỏi, “Tiểu nương tử, bổn cô nương có lòng tốt gác đêm cho các ngươi, ngươi vừa mở miệng đã mắng người ta là yêu nữ, không có chút lương tâm nào sao?”
Ba người trong miếu không thể không thừa nhận, thanh âm của yêu nữ này dễ nghe vô cùng, giống như được tẩm qua men rượu, rơi vào trong tai, liền có thể làm cho màn nhĩ dâng tràn hơi nóng.
Thẩm Y tự biết không phải là đối thủ của Dạ Ly Tước, nhưng lời của nàng ta cũng không dám tin hoàn toàn, “Chúng ta không oán không thù gì với ngươi, ngươi đi theo chúng ta làm gì?”
“Làm gì à?” Dạ Ly Tước nhịn cười nhìn nàng, “Lần trước nói rồi, lần sau gặp lại, sẽ đưa cho ngươi một phần hậu lễ.” Nói xong, nàng lấy nửa miếng ngọc bội trong lòng ra, ném về phía Thẩm Y, “Tặng ngươi!”
Thẩm Y tiếp được, không đợi thấy rõ chữ nhỏ khắc trên nửa miếng ngọc bội, hốc mắt nàng đã đỏ bừng, “Đồ của a tỷ, sao lại ở trong tay ngươi?!” Lúc nói chuyện, lòng bàn tay run rẩy nghiền quá chữ “Liên” trên ngọc bội, nàng chỉ cảm thấy cả trái tim cũng run lên, kích động mà lại hỏi một câu, “Nói! Nàng ấy ở nơi nào?!”
“Sư tỷ.” Tề Tiểu Đường vội vàng kéo kéo góc áo Thẩm Y, nhỏ giọng nhắc nhở, “Nàng ta chính là yêu nữ giết người không chớp mắt……” Nếu đột nhiên chọc giận nàng ta, bọn họ thật sự chỉ có thể chết ở chỗ này.
“Quấy nhiễu mộng đẹp của người khác, thật sự đáng chết.”
Nụ cười của Dạ Ly Tước bỗng nhiên trở nên đầy rét lạnh, nàng nghiêng mặt nhìn ra ngoài căn miếu đổ nát, những lời này hiển nhiên không phải trả lời Thẩm Y. Chỉ thấy nàng chậm rãi đứng lên, ngửa đầu uống hết ngụm rượu cuối cùng, trở tay ném cho Thẩm Y, “Tiểu nương tử, ngươi nợ ta một bầu rượu, ta sẽ đến gặp ngươi đòi lại.” Nói xong, nàng ngoái đầu lại tinh nghịch nháy mắt với Thẩm Y, thân ảnh đỏ rực đã lướt ra ngoài miếu hoang.
“Ở lại nơi này, những người đó để ta thu thập.”
Tuy rằng thân ảnh của Dạ Ly Tước đã bị gió tuyết bao phủ, nhưng thanh âm của nàng vẫn mạnh mẽ truyền vào trong miếu hoang.
Tề Tiểu Đường nhân cơ hội nói: “Nhân lúc yêu nữ đi rồi, chúng ta cũng mau đi thôi!”
Thẩm Y chỉ chần chờ trong chớp mắt, liền ngăn cản Tề Tiểu Đường, “Ở lại.”
Tề Tiểu Đường kinh hãi, “Sư tỷ, ngươi thật sự tin lời của nàng ta!”
“Ta không tin nàng ta, nhưng mà, ta tin a tỷ của ta.” Thẩm Y nhìn thoáng qua bầu rượu rỗng trong tay trái, rồi lại nhìn thoáng qua nửa miếng ngọc bội trong tay phải, nàng ném bầu rượu sang đống rơm khô ở một bên cho đỡ vướng tay, lại lấy ra nửa miếng ngọc bội khác đeo trên cổ.
Hai nửa ngọc bội xa cách ba năm, cuối cùng đã có thể hợp lại làm một lần nữa, hai chữ “Liên Y” đã được ghép lại, sao a tỷ của nàng vẫn chưa trở về.
Hai nửa ngọc bội này do cha Thẩm Bất Bình năm đó sai người chế tạo, một nửa đưa cho a tỷ, một nửa đưa cho nàng, một mặt khắc tên các nàng, mặt còn lại khắc hi vọng của Thẩm Bất Bình dành cho tỷ muội các nàng.
Một nửa của a tỷ là “Bình an”, còn nàng là “Như ý”.
Nếu a tỷ có thể giao vật bên người cho Dạ Ly Tước, nói vậy nàng ấy cùng Dạ Ly Tước chắc hẳn có liên hệ, trước khi làm rõ mọi chuyện, nàng không ngừng báo cho chính mình không thể lỗ mãng.
Nghĩ đến đây, nàng nhìn về phía bầu rượu trên đống rơm khô, hít sâu một hơi, dường như đã quyết định chủ ý gì, một lần nữa nhặt bầu rượu lên, cất vào trong bao hành lý tùy thân.
Một bầu rượu, nàng còn phải trả.
Chỉ cần a tỷ có thể bình an trở về, Dạ Ly Tước muốn cái gì, chỉ cần nàng có thể, nàng đều cho nàng ta!
Dạ Ly Tước lẩn vào trong rừng đêm, Tuyết Hồng quấn trên hông đã được lấy ra, nàng mang theo ba phần say khướt, nhàn nhạt nhìn lướt xung quanh, “Ra đây đi, để bổn cô nương đếm xem, các ngươi còn bao nhiêu người vội vã muốn gặp Diêm Vương!”
“Ngươi giết đồ đệ cưng Dương Bặc của ta, đoạt bí dược của ta, ngươi cho rằng đêm nay ngươi trốn được sao?” Trong rừng tối, vang lên một thanh âm khàn khàn.
Dạ Ly Tước không nghĩ tới sứ giả Vô Thường của Thương Minh Giáo cũng tới.
Từ giáo chủ của Thương Minh Giáo trở xuống, có tất cả tám gã sứ giả Vô Thường, từ Nhất đến Bát, gọi tên theo số. Bọn họ có bốn gã mặc bạch y, bốn gã mặc hắc y, hành tẩu trong giang hồ, giống như là Hắc Bạch Vô Thường lan truyền trong dân gian, nhìn thấy liền gặp Diêm Vương.
Gã Vô Thường Bát dạy ra những đồ đệ vô dụng kia, là kẻ mà Dạ Ly Tước cũng không bỏ vào mắt một lần.
“Vậy mà chạy tới chịu chết một mình, bổn cô nương liền thành toàn cho ngươi.” Dạ Ly Tước giãn mày cười khẽ, Tuyết Hồng trong tay rung lên, đã phát hiện ra chỗ Vô Thường Bát ẩn nấp.
Tuyết Hồng như rồng bạc, nhanh như tia chớp, theo hồng y xuyên phá gió tuyết, chuẩn xác không lệch chui vào trong thân cây.
Đầu roi xuyên qua thân cây, bức cho người phía sau không thể không lách mình ra.
Đó là một hán tử trung niên mặc đồ tang trắng, bởi vì quanh năm tu luyện 《Thương Minh tâm pháp》, sắc mặt tái nhợt không giống như người sống. Pháp này là tâm pháp cực âm, thích hợp nhất cho nữ tử tu luyện, nhưng nếu nam tử tu luyện, cả người mất dần huyết sắc, nhìn qua giống như là cương thi.
Vô Thường Bát cũng từng giao đấu cùng sát thủ của Võng Lượng Thành, nhưng thân thủ của Dạ Ly Tước là lợi hại nhất mà hắn gặp được.
Hắn không thể không đánh giá Dạ Ly Tước một lần nữa, tuổi còn trẻ, sao lại có thể có tu vi võ công cao như vậy?
“Sợ?” Dạ Ly Tước khanh khách cười to, đối diện với ánh mắt của Vô Thường Bát, lạnh lùng mở miệng, “Nhưng mà, đã muộn.” Tiếng nói vừa dứt, Tuyết Hồng trong tay như một con mãng xà còn sống, đột nhiên quấn lấy Vô Thường Bát.
Vô Thường Bát trở tay đánh trả, với tu vi nội công của hắn, hắn tự coi mình mạnh hơn Dạ Ly Tước. Vì để có thể nhanh chóng hạ gục Dạ Ly Tước, một chưởng này của hắn ẩn chứa chín phần nội lực, binh khí tầm thường nhất định sẽ vỡ nát ngay lập tức khi chịu một kích này.
“Không có khả năng!”
Vô Thường Bát rất nhanh đã ý thức được chính mình thật sự xem nhẹ tu vi nội công của Dạ Ly Tước.
Tuyết Hồng chạm đến cánh tay hắn, thế công chẳng những chưa giảm một phân, thậm chí còn như là lưỡi dao sắc bén, dễ như trở bàn tay mà thít vào sâu trong da thịt của hắn.
“Chỉ có như vậy.” Dạ Ly Tước cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng kéo một cái, cánh tay phải của Vô Thường Bát liền bị Tuyết Hồng kéo rớt.
“A ——!” Vô Thường Bát phát ra một tiếng kêu đau, thanh âm thảm thiết, kinh động đến toàn bộ chim chóc ngủ say trong rừng tuyết đều bay ra.
“Sống vô thường nhiều năm như vậy, hẳn cũng chán rồi phải không?” Dạ Ly Tước giống như yêu ma chốn địa ngục, một bộ hồng y chậm rãi lướt xuống, nàng cười như không cười, trêu ghẹo: “Bổn cô nương tiễn ngươi, đến địa phủ làm Vô Thường cho tốt nha.”
Tuyết Hồng nhuộm máu tươi chợt bao lấy yết hầu của Vô Thường Bát, nàng ngẩng mặt lên, đón lấy bông tuyết bay múa đầy trời, lạnh giọng nói: “Thương Minh Giáo các ngươi nợ máu của Dương Uy tiêu cục, cũng nên trả cho từng người từng người bọn họ.”
“Chúng ta không……” Tuyết Hồng nơi cổ họng chợt thít lại, chớp mắt làm hắn hít thở không thông.
Dạ Ly Tước đạp lên ngực hắn, “Không à?” Nói xong, hơi hơi thả lỏng Tuyết Hồng, để Vô Thường Bát có thể thở ra một hơi.
Vô Thường Bát run giọng nói: “Không phải chúng ta……”
Đáy mắt Dạ Ly Tước hiện lên một chút u ám phức tạp, đây đã là đệ tử thứ chín của Thương Minh Giáo phủ nhận chuyện này. Nếu tám tên Thương Minh Giáo trước đó chỉ là lâu la, mức độ đáng tin không cao, hôm nay Vô Thường Bát này cũng không phải là nhân vật nhỏ, thời điểm sắp chết phủ nhận việc này, chỉ sợ trong đó có nội tình khác.
“Chúng ta…… Thương Minh Giáo chúng ta có 《Thương Minh tâm pháp》…… Cần gì…… Cần gì cướp đoạt 《Âm Thực Quyết》?” Vô Thường Bát đau muốn ngất, dù sao đêm nay đã định bỏ mạng ở chỗ này, chi bằng một lần nói hết rõ ràng.
Dạ Ly Tước lặng im thật lâu, bỗng nhiên buông chân, nhưng vẫn không chút khách khí siết chặt Tuyết Hồng, kết thúc mạng hắn.
Nàng thở ra một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy một cổ hàn khí mạnh mẽ dâng lên từ phế phổi, nàng kinh hãi vội vàng ôm ngực, hô hấp trở nên dồn dập, chỉ nghe thấy một tiếng ngắn ngủi, “Rượu!”
_____
Chú giải
Bồ Tát đất: có câu “Bồ Tát đất sang sông, còn không lo được cho mình”, ý nghĩa tương tự câu Ốc còn không mang nổi mình ốc, mà còn muốn cứu giúp người khác. Trong tiếng Trung còn được dùng để diễn tả một người tự tưởng mình cao quý, hiền lành và lương thiện, nhưng thực chất lại không như vậy.
Liên Y có nghĩa là gợn sóng lăn tăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro