Chương 4. Tựa cố nhân
Kim châm rút ra, mang theo một tia máu tươi cực nhỏ.
Dương Bặc che vết thương ngã xuống mặt đất, chỉ giãy giụa một lát, máu tươi thấm xuống tuyết trắng trên mái, cuối cùng tắt thở lìa đời.
Ngón tay Thẩm Y nắm chặt kim châm không tự chủ được mà run rẩy, một là bởi vì mối thù này báo được cực nhanh, chỉ trong chớp mắt, hung thủ hại chết sư đệ đã tắt thở ngay trước mắt, hai là bởi vì tính tình của Dạ Ly Tước âm tình bất định, không biết nàng ta có trở mặt hay không, giết sạch nàng cùng các sư đệ sư muội.
Hàn ý dọc theo sống lưng Thẩm Y lan tràn một đường, len lỏi khắp cơ thể nàng, kích đến nàng rùng mình vài cái liên tiếp. Nàng không muốn chết, chỉ vì nàng còn có thù lớn chưa trả, nếu tối nay bỏ mạng ở nơi này, ai sẽ báo thù rửa hận cho sáu mươi bảy vong hồn chết thảm dưới đao của hung đồ Thương Minh Giáo?
Đáy mắt Dạ Ly Tước nổi lên ý cười, nàng ấy thu cánh tay lại, từ phía sau ôm nàng vào trong lòng, “Tiểu nương tử, đừng sợ, ta không giết ngươi.”
Thẩm Y lại một chữ cũng không tin.
Nếu không phải thủ pháp phong bế huyệt đạo của người này quỷ quyệt khó giải, nàng hẳn có thể dùng nội lực đột phá huyệt đạo, tìm cơ hội chạy thoát khỏi lòng bàn tay nàng ta.
“Nếu như thế……” Thẩm Y cực lực duy trì bình tĩnh, chậm rãi nói, “Vì sao không thả ta ra?”
Dạ Ly Tước lười biếng híp mắt cười, “Nếu tiểu nương chịu báo phương danh, ta liền thả ngươi.” Khi nói chuyện, hơi thở của nàng ấy thổi qua vành tai của Thẩm Y, nháy mắt làm cho vành tai nàng đỏ lên.
Thẩm Y chưa bao giờ thân mật với người khác như vậy, nhưng ngặt nỗi hiện tại nàng bị nàng ấy quản chế, và cho dù không bị khống chế, nàng cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Dạ Ly Tước.
Xấu hổ buồn bực xen lẫn một tia tuyệt vọng, Thẩm Y cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng quát: “Ngươi còn nhìn ta như vậy……”
“Sao, muốn móc mắt ta à?” Dạ Ly Tước không khỏi cất tiếng cười to, thả lỏng bàn tay nắm kim châm, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nắm lấy cằm Thẩm Y, bức nàng nhìn thẳng vào mắt nàng ấy, “Cô nhi của Dương Uy tiêu cục, Thẩm Y.”
Thẩm Y khiếp sợ vô cùng, không thể tin được khi nghe lời này.
Dạ Ly Tước nhận được đáp án mà mình muốn, bỗng nhiên khanh khách cười khẽ, ánh mắt trong vắt, phảng phất không phải cùng một người với kẻ mới giết người như La Sát. Cuối cùng nàng ấy buông lỏng Thẩm Y, lấy đi kim châm trong tay Thẩm Y, nhẹ nhàng xoay tròn giữa các ngón tay, cười nói: “Thì ra vẫn luôn giấu ở Thiên Phật Môn, làm bổn cô nương vất vả đi tìm.”
“Ngươi…… Ngươi tìm ta làm gì?” Thẩm Y ẩn ẩn cảm thấy bất an, bị người này theo dõi tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Hai tay Dạ Ly Tước chắp ở phía sau, ngón tay ngẫu nhiên xoay kim châm trong tay một vòng, nàng ấy bỗng nhiên ghé sát vào Thẩm Y, chóp mũi suýt nữa đụng phải chóp mũi của Thẩm Y, cười nói: “Đoán xem!”
Nhịp tim Thẩm Y trở nên cuồng loạn, hô hấp hơi trầm xuống, cô nương trước mắt này thật sự đáng ghét, nàng hận không thể cho nàng ta một cái tát.
“Thả sư tỷ của ta ra!”
Chợt nghe phía sau Dạ Ly Tước vang lên một tiếng mắng nhỏ của thiếu nữ, Thẩm Y vội hô: “Tiểu Đường, ngươi không phải đối thủ của nàng ta, đi mau!”
“Muộn rồi!” Dạ Ly Tước trở tay bắn kim châm đến, không nghiêng không lệch, lọt vào ống tay áo của Tề Tiểu Đường, nội lực mạnh mẽ cứng rắn lôi kéo Tề Tiểu Đường lui về sau ba bước liên tiếp, kim châm kéo ống tay áo của nàng cùng găm vào cây cột dưới hiên.
Thẩm Y chỉ cảm thấy tim đã nhảy tới cổ họng, may mắn Dạ Ly Tước cũng không có ý định lấy mạng của sư muội, nếu không một châm bắn ra, sư muội tuyệt đối mất mạng ngay tại chỗ.
Thấy sư tỷ cùng sư muội đều thua trong tay hồng y yêu nữ kia, sư đệ đồng môn ẩn nấp nơi tối tăm vốn định đánh lén Dạ Ly Tước, hiện giờ chỉ phải nhịn xuống, rụt rụt vào trong tối.
Tề Tiểu Đường nôn nóng kéo kéo ống tay áo, bất đắc dĩ ống tay áo cùng kim châm hoàn toàn găm sâu vào cây cột, trừ phi lột bỏ ngoại thường, nếu không nàng căn bản kéo không ra.
“Sư tỷ……” Nàng không khỏi nôn nóng nhìn lên trên mái cao.
Dạ Ly Tước lắc đầu thở dài, “Nhiều năm như vậy, thế nhưng chỉ học được kỹ năng kim châm thấp nhất của Thiên Phật Môn, là nhân tài của Thiên Phật Môn xuất hiện lớp lớp, ngươi tranh không được ba vị trí đứng đầu, hay là……” Vừa nói, nàng ấy không kiêng nể gì mà xoa lên sống lưng của Thẩm Y, “Tư chất ngu dốt?” Giọng nói vừa dứt, nàng ấy cũng nâng hai ngón tay lên, kéo một đường từ xương cùng cho đến xương cổ của Thẩm Y, những chỗ đi qua, nội lực ấm áp xuyên thấu y phục của Thẩm Y, làm cho Thẩm Y nhịn không được rùng mình hai cái.
“Có tin ta chặt tay của ngươi không!” Thẩm Y nào đã từng chịu nhục nhã như vậy, hôm nay dù sao cũng là con kiến bị Dạ Ly Tước nắm trong tay, mặc dù bất lực đến đâu, nàng cũng không thể mặc kệ Dạ Ly Tước khinh bạc nàng như thế, “Còn không mau dừng tay…… Ngươi!” Lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Dạ Ly Tước vòng đến trước mặt nàng, trơ tráo mở tay phải ra, dán lên đan điền của nàng.
Lòng bàn tay nóng bỏng, ẩn chứa nội lực.
Thẩm Y bị nội lực của nàng ấy đột nhiên chấn động, chỉ cảm thấy sâu trong đan điền như bị cái gì chớp mắt thiêu đốt, thoáng chốc thiêu đến nửa thân thể cũng nóng lên.
“Dâm! Tặc!” Thẩm Y cắn răng căm hận gầm lên, lại xấu hổ đến đỏ cả hai mắt.
“Ngươi mau thả sư tỷ của ta ra!” Tề Tiểu Đường đâu còn để ý đến gì nữa, lập tức lột bỏ ngoại thường, tránh thoát kim châm kiềm chế, mũi chân đạp một cái, liền lao về phía mái cao.
Mi tâm Dạ Ly Tước nhíu lại, lạnh lùng nói: “Thật là không an phận.” Trong lúc nói chuyện, mũi chân câu lấy một mảnh ngói, chỉ nhẹ nhàng đá một cái, mái ngói liền bay đập vào đầu gối Tề Tiểu Đường.
Tề Tiểu Đường che lại đầu gối kêu đau một tiếng, như là chim chóc bay lượn giữa không trung bị thợ săn bắn rơi, nặng nề mà nện trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu rên.
“Tiểu Đường!” Thẩm Y khẩn trương.
“Sư…… Sư tỷ……” Tề Tiểu Đường nhịn đau bò dậy, nhưng mới vừa đứng thẳng, đầu gối truyền đến cơn đau nhức giống như nứt xương, nàng không khỏi ôm đầu gối ngã ngồi trên mặt đất.
Nội lực của Dạ Ly Tước từ đan điền xâm nhập vào kỳ kinh bát mạch của Thẩm Y, sau khi vận chuyển một vòng, nàng ấy cuối cùng cũng rút lại tay phải dán trên đan điền của nàng.
“Không có gì đặc biệt, còn cứu được.”
Nàng ấy bỏ lại những lời này, xoay người đi đến chỗ thi thể của Dương Bặc, lục soát người hắn một lúc, cuối cùng lấy ra một chiếc hộp gấm cỡ một bàn tay. Dạ Ly Tước mỉm cười đứng lên, đến gần Thẩm Y, ở ngay trước mặt nàng, mở chiếc hộp gấm này ra.
Mùi hương thảo dược vừa quen thuộc vừa kỳ dị xông vào mũi, Thẩm Y dường như đã ngửi qua ở nơi nào.
“Đây là viên đầu tiên.” Dạ Ly Tước dịu dàng nắm lấy mặt nàng, hơi hơi dùng sức, làm cho Thẩm Y không thể không mở miệng, “Yên tâm, không đắng.” Nói xong, Dạ Ly Tước liền nhét viên thuốc kia vào miệng Thẩm Y, vừa nâng cằm nàng lên, buộc nàng nuốt viên thuốc xuống.
“Khụ khụ.” Thẩm Y nuốt thật sự nhanh, nhịn không được ho hai tiếng. Viên thuốc xuống cổ, nàng giống như vừa nuốt một viên hạt châu nung qua lửa, nóng đến lục phủ ngũ tạng đều đau.
“Thuốc này là bí dược của Thương Minh Giáo, người thường uống một viên, nội công tu vi sẽ tăng thêm mười năm.” Dạ Ly Tước nhàn nhạt giải thích một câu, lạnh lùng liếc mắt nhìn thi thể Dương Bặc, “Đáng đời hắn vô phúc không được hưởng.”
Đan dược nhanh chóng hoà tan trong cơ thể Thẩm Y, hơi ấm dọc theo kỳ kinh bát mạch của nàng xông lên, Thẩm Y biết nuốt viên thuốc này xuống rồi, nàng khẳng định không phun ra được.
Nhìn sắc mặt Thẩm Y thiêu đến nóng bỏng, Dạ Ly Tước dịu dàng nói: “Lát nữa sẽ thoải mái hơn.” Nói xong, nàng ấy giương mắt nhìn thoáng qua sắc trời, bay xuống bên dưới, lập tức đi đến cây cột nơi xiêm y của Tề Tiểu Đường bị găm lên đó, rút kim châm xuống, thuận thế câu lấy xiêm y của Tề Tiểu Đường.
Dạ Ly Tước từ từ đến gần Tề Tiểu Đường, ném xiêm y cho nàng, “Lần tới còn không biết tốt xấu như vậy, ta liền đưa ngươi đi gặp Diêm Vương.” Ngữ khí lành lạnh, cùng với Dạ Ly Tước vừa rồi dịu dàng nói chuyện khác nhau như hai người.
Cô nương trước mắt với vẻ ngoài yêu mị, hành sự cũng cực kỳ quỷ dị, hoàn toàn không đoán được yêu ghét của nàng ta, Tề Tiểu Đường vẫn là lần đầu tiên sợ hãi một cô nương như vậy.
Tề Tiểu Đường một chữ cũng không dám đáp lại.
Dạ Ly Tước cũng lười nhiều thêm một chữ với nàng ấy, nàng ngẩng mặt lên đón tuyết rơi, híp mắt tươi cười xinh đẹp với Thẩm Y trên mái hiên, “Thẩm Y, lần sau gặp mặt, ta lại đưa cho ngươi một phần hậu lễ!” Nói xong, nàng nhẹ xoay kim châm, nghiêng người bay lướt qua tường thấp, thực mau liền biến mất trong gió tuyết.
Sư đệ nghe ngóng một hồi lâu, xác nhận yêu nữ kia xác thật đã đi xa, lúc này mới nhảy ra khỏi chỗ tối, trước trèo lên mái hiên, giúp Thẩm Y giải huyệt, lại nhảy xuống mái, nâng Tề Tiểu Đường bị thương đầu gối dậy.
Tề Tiểu Đường tức giận vỗ sư đệ một cái, “Lá gan nhỏ như vậy, mất mặt!”
“Yêu nữ kia lợi hại vô cùng! Cho dù ta nhảy ra, cũng là chịu chết thôi!” Sư đệ giương giọng phản bác, nói không sợ chết, đó đều là lời nói dối.
“Vẫn là mất mặt!” Tề Tiểu Đường nói không được sư đệ, nhịn không được lại đánh hắn một cái.
Sư đệ vội vàng xin tha, “Ta nhận sai còn không được sao!”
Tề Tiểu Đường sau một lúc lâu không nghe thấy Thẩm Y lên tiếng, cũng không cùng sư đệ tranh chấp miệng lưỡi nữa, nàng quan tâm mà nhìn lên mái, rõ ràng đã giải huyệt vị cho sư tỷ, vì sao sư tỷ còn đờ đẫn đứng ở đó, dường như đang cân nhắc cái gì.
“Sư tỷ.” Tề Tiểu Đường lên tiếng gọi nàng.
Thẩm Y thật sự là nghĩ không ra, Dạ La Sát trên giang hồ giết người không chớp mắt vì sao sẽ đối tốt với nàng như vậy? Rõ ràng nàng ta chính là vì bí dược của Dương Bặc mà đến, cuối cùng lại đưa bí dược cho nàng, thậm chí còn nói ra thân phận của nàng không sai một chữ, dường như đã tìm nàng rất nhiều năm.
“Thẩm Y, lần sau gặp mặt, ta lại đưa cho ngươi một phần hậu lễ!”
Bên tai lại vang lên câu nói cuối cùng Dạ Ly Tước nói với nàng, nàng chỉ cảm thấy hai lỗ tai nóng lên, nhắm mắt lại, trong đầu hiển hiện không phải hình ảnh Dạ Ly Tước sát phạt, mà là gương mặt mỹ diễm tươi cười bắt mắt của nàng ấy.
Từ lúc nàng vào Thiên Phật Môn, chưa bao giờ ra khỏi sư môn. Lần này nếu không phải phụng mệnh đến Tam Sơn Các đưa thuốc, nàng cũng sẽ không đặt chân vào giang hồ. Nàng có thể chắc chắn chính mình vốn không quen biết với Dạ Ly Tước!
Tuy Dạ La Sát không phải giáo đồ của Ma giáo U Ngục Thương Minh Giáo, ở trên giang hồ cũng không có thanh danh tốt gì. Một yêu nữ giết người không chớp mắt, vô duyên vô cớ giúp nàng tăng mười năm nội công tu vi, rốt cuộc có ý đồ gì?
“Sư tỷ, ngươi có bị thương hay không?” Tề Tiểu Đường vẫn không nghe thấy Thẩm Y đáp lại, lo lắng mà lại gọi nàng một tiếng.
Thẩm Y cuối cùng phục hồi tinh thần lại, thở dài nói: “Ta không có việc gì.” Khi nói chuyện, chỉ cảm thấy cảm giác đan điền nóng cháy chợt biến mất, nàng âm thầm vận chuyển nội lực, phát giác mấy yếu huyệt ban đầu tu luyện nội công bị cản trở khó có thể đột phá, lại được Dạ Ly Tước vô thanh vô tức phá tan.
Lúc này nội lực thông suốt, nội công tu vi được bí dược trợ lực tăng trưởng gấp mấy lần.
Thẩm Y lại lâm vào thất thần, không khỏi lẩm bẩm: “Ngươi…… Đến tột cùng là ai?” Nếu nói trên người yêu nữ kia có chỗ nào giống như đã từng quen biết, chỉ có một chớp mắt đó ——
Khi Dạ Ly Tước suýt nữa đụng phải chóp mũi của nàng, nàng ta giảo hoạt cười với nàng, cực kỳ giống ba năm trước đây…… a tỷ.
_____
Chú giải
Âm tình bất định: vui buồn thất thường.
Kỳ kinh bát mạch: 4 khí dương (Thiên khí) từ trên đi xuống và 4 khí âm (Địa khí) từ dưới đi lên, 8 dòng khí giao lưu trong cơ thể con người, tạo thành 8 kinh, gọi là kỳ kinh bát mạch.
Lục phủ ngũ tạng: các cơ quan trong cơ thể. Lục phủ gồm 6 cơ quan là mật, ruột non, ruột già, dạ dày, tam tiêu, bàng quang. Ngũ tạng bao gồm 5 cơ quan là tim, lách, phổi, gan, thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro