Chương 21. Nguyệt dạ biệt
Thẩm Y nhất thời thất thần, Dạ Ly Tước cũng không nhắc nhở. Ánh mắt hai người chỉ chạm vào nhau trong chốc lát, Dạ Ly Tước liền quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời muôn vàn ánh vàng lấp lánh, cười hỏi: “Thế gian pháo hoa nhiều như vậy, vì sao chỉ thích màu vàng kim?”
Thẩm Y cuối cùng đã phục hồi tinh thần, theo ánh mắt của Dạ Ly Tước nhìn lên màn trời, nghiêm túc đáp: “Pháo hoa mà lần đầu tiên tỷ tỷ cho ta xem có màu vàng kim.”
Nụ cười của Dạ Ly Tước hơi thu lại, đột nhiên im lặng không nói gì.
Thẩm Y cảm thấy nàng ấy đã nắm chặt năm ngón tay, dường như càng siết chặt tay Thẩm Y hơn. Lòng bàn tay của Dạ Ly Tước rất lạnh, dù không lạnh thấu xương như ngày đó ở ngôi miếu hoang, nhưng từ khi biết nàng ấy tu luyện 《Âm Thực Quyết》, Thẩm Y đã ngửi được trên người nàng ấy lộ ra khí tức tử vong như ẩn như hiện.
“Dạ Ly Tước.” Thẩm Y không nhịn được gọi tên nàng ấy.
Dạ Ly Tước lại được một tấc mà muốn tiến một thước, cười khẽ nói: “Không lễ phép, gọi tỷ tỷ.”
Hảo cảm khó khăn lắm mới có được lập tức tan vỡ, Thẩm Y rút tay về, trừng mắt nhìn nàng ấy: “Nằm mơ!”
“Ha ha.” Dạ Ly Tước cất tiếng cười to, “Không gọi thì không gọi, tức giận làm gì chứ? Tức điên rồi ta không đền nổi đâu.”
Thẩm Y không muốn đôi co với nàng ấy, kéo cổ áo lông bạch hồ của Dạ Ly Tước, ép nàng ấy vào cửa sổ: “Cơm đã ăn, pháo hoa cũng đã xem, mau nói! Sau đó tỷ tỷ thế nào?”
Dạ Ly Tước híp mắt hít vài hơi lạnh: “Đau!”
Thẩm Y nhịn không được buông tay, nghĩ đến Dạ Ly Tước đêm đó xông vào Thiên Phật Môn bị thương, liền áy náy nói: “Xin lỗi.”
“Một câu xin lỗi không đủ!” Dạ Ly Tước tham lam, đột nhiên nghiêng người áp sát Thẩm Y.
Khi Thẩm Y nhận ra nàng ấy tiếp cận, đã quá muộn.
Dạ Ly Tước ra tay cực nhanh, khi xoay người áp lại nàng lên cửa sổ thì tay đã điểm trúng huyệt vị, cố định nàng tại chỗ.
Hơi thở đến gần, tim Thẩm Y gần như nhảy ra khỏi cổ họng, “Yêu nữ! Ngươi muốn làm gì?!”
Hơi thở của Dạ Ly Tước gần trong gang tấc, nhìn thấy sắc đỏ từng chút từng chút nhuốm lên hai má Thẩm Y, rồi lan tỏa khắp đôi tai nàng.
“Ta đột nhiên không muốn nói.”
Thanh âm của Dạ Ly Tước nhỏ như tiếng muỗi kêu, ý cười tràn ngập trong đôi mắt nàng ấy, mị hoặc đến mức làm lòng người xuyến xao.
Thẩm Y vừa thẹn vừa giận, trên đời sao lại có yêu nữ không biết xấu hổ như vậy!
“Dạ Ly Tước! Mau thả ta ra!”
“Thả ngươi? Khó nha, trừ phi...…”
Dạ Ly Tước nâng cằm Thẩm Y, mong đợi nói: “Ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ tốt.”
“Đừng hòng!” Thẩm Y theo bản năng muốn tránh tay Dạ Ly Tước, nhưng lúc này nàng không thể động đậy, chỉ có thể như con chim hoàng yến trong tay Dạ Ly Tước, mặc nàng ấy tùy ý trêu đùa.
Quả nhiên không thể đồng cảm với yêu nữ!
“Đừng khóc, khóc rồi lại càng giống thỏ con.” Dạ Ly Tước buông cằm nàng, nhẹ nhàng búng trán Thẩm Y một cái, “Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi, sợ cái gì?”
“Ngươi mau thả ta ra!” Thẩm Y nói không sợ thì đều là nói dối.
“Nhớ kỹ, đừng dễ dàng tin tưởng người bên cạnh, tối nay cho ngươi một bài học, đồ ngốc này!” Dạ Ly Tước cười khẽ dứt lời, thuận tay vuốt sống mũi Thẩm Y một cái, không giải huyệt đạo cho nàng, chỉ xoay người chậm rãi bước tới cửa, đột ngột mở toang cửa phòng.
Tạ công tử ở ngoài cửa không kịp né tránh, chớp chớp mắt, cười làm lành nói: “Dạ tỷ tỷ, ta thật sự chỉ đi ngang qua!”
Dạ Ly Tước không tin một chữ, “Ồ.”
“Đây.” Tạ công tử vội đưa bình rượu trong tay cho Dạ Ly Tước, “Dạ tỷ tỷ cùng Thẩm cô nương cứ chậm rãi uống, rượu chỗ ta còn nhiều lắm!”
“Tiểu Tạ.” Dạ Ly Tước một tay ôm bình rượu, một tay đặt lên vai Tạ công tử, nói một câu ngắn ngủi: “Bảo trọng.”
Nụ cười trên mặt Tạ công tử hoàn toàn đông cứng, không khỏi nhìn chằm chằm vào mặt Dạ Ly Tước, muốn nói lại thôi.
Dạ Ly Tước nghiêng mặt nhìn Thẩm Y bị điểm huyệt đứng bên cửa sổ, “Suýt nữa thì quên mất, cái này tặng ngươi.” Nói xong, nàng ấy vung tay áo, một miếng ngọc bội từ trong ống tay áo bắn ra, không nghiêng không lệch, vừa vặn đánh trúng huyệt đạo của Thẩm Y, giải huyệt cho nàng.
Thẩm Y vô thức đón lấy miếng ngọc bội, hoa văn trên ngọc bội cũng không có gì đặc biệt, “Ta không cần!”
Thấy Thẩm Y định ném trả ngọc bội, Tạ công tử nhịn không được nói: “Đây là Tỉnh Thần Ngọc, trên đời chỉ có một miếng!”
Thẩm Y cũng đã nghe qua lời đồn về Tỉnh Thần Ngọc, nghe nói, chỉ cần đeo miếng ngọc này trên người, những loại khói mê bình thường trên giang hồ căn bản không có tác dụng.
Dạ Ly Tước nhướng mày, “Nếu ngươi không thích, tùy tiện ném đi đâu cũng được, dù sao đồ mà bổn cô nương đã tặng, tuyệt đối sẽ không lấy lại.” Nói xong, nàng ấy không nhiều lời thêm nữa, nặng nề vỗ vỗ vai Tạ công tử, xoay người không quay đầu lại đi thẳng xuống lầu.
“Đứng lại! Ngươi còn chưa nói hết...…” Thẩm Y nhanh chóng đuổi theo, nhưng bị Tạ công tử giơ tay ngăn lại.
Thẩm Y vung tay gạt ra, vừa mới đi được ba bước, liền nghe Tạ công tử nghiêm giọng nói: “Nếu ngươi muốn kinh động đến thám tử của Thiên Phật Môn, cứ tự nhiên làm loạn trong tòa lâu này của ta thêm chút!”
Thẩm Y hung hăng nghiến răng, quay người lại, “Nàng ấy muốn đi đâu?”
Tạ công tử cũng lo lắng cho Dạ Ly Tước, “Nếu Thẩm cô nương muốn nghe, tại hạ có thể đàm luận tường tận cùng Thẩm cô nương.”
Hiện giờ Dạ Ly Tước đã đi không còn thấy bóng, Thẩm Y chắc chắn không thể đuổi kịp nàng ấy. Xác thật, nàng cũng có nhiều điều muốn hỏi Tạ công tử.
“Được!”
“Thẩm cô nương, mời.”
Thẩm Y nghĩ, người mà đến chưởng môn công tử Tát Châu cũng phải kính trọng ba phần, chắc hẳn không phải kẻ tiểu nhân gian tà. Nàng theo Tạ công tử trở lại phòng.
Hai người cùng ngồi xuống bên bàn, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh.
Tạ công tử giương giọng nói: “Người đâu, đi hâm nóng một bình rượu, làm vài món mới mang lên.”
“Vâng.” Các cô nương ngoài phòng nghe lệnh lui ra.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thẩm Y trực tiếp hỏi.
Tạ công tử nghiêm túc đáp: “Đệ đệ của đương kim thiên tử, Vệ Tạ.”
“Tu La hoàng tử?!” Thẩm Y kinh ngạc.
Tạ công tử mỉm cười, “Nếu không có Dạ tỷ tỷ, ngày đó ta đã chết rồi.”
“Là nàng ấy?!” Thẩm Y càng ngạc nhiên hơn, tử sĩ trong truyền thuyết cùng Vệ Tạ xông vào phủ đại tướng quân, hóa ra là Dạ Ly Tước!
Tạ công tử gật đầu, bất kể lúc nào, nghe thấy ba chữ “Dạ Ly Tước”, hắn cũng tràn đầy nhiệt huyết, “Dạ tỷ tỷ là cô nương tốt nhất mà ta từng gặp trên đời này.”
Thẩm Y ngửi thấy Tạ công tử lộ ra tình ý ái mộ, “Các ngươi...…”
Tạ công tử chua chát cười khẽ, lúc này các cô nương đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn, hắn phân phó các nàng bưng vào, thu dọn hết đồ vật đã nguội lạnh, rồi cho toàn bộ lui ra ngoài.
“Nếu Dạ tỷ tỷ để mắt đến ta, ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.” Tạ công tử tự giễu một câu, tự tay rót cho Thẩm Y một ly rượu, “Nàng ấy tìm ngươi đã lâu, trong lòng nàng ấy, phân lượng của ngươi còn nặng hơn ta.”
Thẩm Y ngạc nhiên, không hiểu tại sao Tạ công tử lại nói những lời này.
“Chính xác là, không ai sánh được với Thẩm Liên trong lòng nàng ấy.” Tạ công tử cười khổ, ghen tị nhìn Tỉnh Thần Ngọc trong lòng bàn tay Thẩm Y, “Miếng ngọc này là vật hộ thân của nàng ấy khi hành tẩu giang hồ, ta có cầu cũng cầu không được.”
Thẩm Y ngơ ngác nhìn Tỉnh Thần Ngọc trong tay, nhớ lại những lời Dạ Ly Tước vừa nói. Yêu nữ kia không phải trêu chọc nàng, mà là nhắc nhở nàng giang hồ hiểm ác.
“Nàng ấy...…” Thẩm Y cảm thấy nỗi lòng phức tạp.
“Thành chủ Doanh Quan của Võng Lượng Thành luôn tìm kiếm nàng ấy.” Tạ công tử chỉ cần nghĩ đến việc này, liền cảm thấy sợ hãi, “Ba năm trước, Doanh Quan giao 《Âm Thực Quyết》 cho Dương Uy tiêu cục các ngươi, sau khi xảy ra chuyện, Dạ tỷ tỷ không còn quay lại Võng Lượng Thành nữa. Những năm gần đây danh tiếng của nàng ấy nổi lên, Doanh Quan là người đã xem qua 《Âm Thực Quyết》, hắn biết Dạ tỷ tỷ tự ý tu luyện 《Âm Thực Quyết》, cho nên đã phái thám tử truy tìm tung tích của nàng ấy khắp nơi.”
Chiếm giữ 《Âm Thực Quyết》 làm của riêng, không thể nghi ngờ là đã phản bội thành chủ Doanh Quan.
Tim của Thẩm Y cũng treo lên, đêm nay Dạ Ly Tước mở tiệc không phải để gặp mặt ôn chuyện, mà là để từ biệt.
“Dạ tỷ tỷ nói, nàng ấy ở lại chỉ làm liên lụy ngươi và ta.” Tạ công tử đối diện với ánh mắt của Thẩm Y, “Cho nên nàng ấy không ở lại được.”
Võng Lượng Thành toàn là những kẻ liều mạng, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nếu thực sự nắm chắc bọn họ có liên quan đến Dạ Ly Tước, nhất định sẽ dùng hai người bọn họ làm mồi, dụ Dạ Ly Tước chui đầu vào lưới.
Có đôi khi rời đi cũng là cách bảo vệ tốt nhất.
Nhưng nàng ấy còn bị thương...…
Thẩm Y xót xa, “Chúng ta có thể làm gì không?”
“Ngươi chăm chỉ học võ, ta chăm chỉ bán rượu.” Giọng điệu của Tạ công tử đầy bất đắc dĩ, “Chỉ cần không làm phiền nàng ấy.” Nói xong, hắn nâng ly uống cạn, cảm thán, “Hy vọng yến tiệc cùng pháo hoa đầy trời đêm nay, có thể che chở nàng ấy an toàn rời khỏi trấn Thiên Phật.”
Đó là điều duy nhất hắn có thể giúp Dạ Ly Tước.
Thẩm Y đứng dậy bước nhanh đến bên cửa sổ, nhìn xuống yến tiệc náo nhiệt dưới ánh trăng trên con phố dài, muốn tìm kiếm bóng dáng Dạ Ly Tước giữa biển người, cho dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, cho dù chỉ có thể tiễn biệt nàng ấy bằng cách này.
Chỉ là, Dạ La Sát chưa bao giờ đi trên con đường tràn ngập ánh sáng.
Nàng ẩn mình trong bóng tối dưới mái hiên, nhìn thấy Thẩm Y tựa vào cửa sổ ngóng trông, nhịn không được cong môi cười thành tiếng, “Cũng coi như ngươi có lương tâm.” Chỉ bằng điểm này, nàng sẽ không để Võng Lượng Thành tìm đến Y Y, gây ra tai họa cho nàng ấy.
“Trên đường chỉ có ngươi đồng hành với ta!”
Dạ Ly Tước cúi đầu vỗ nhẹ bình rượu, người khác hành tẩu giang hồ có thể không có rượu, nhưng nàng tuyệt đối không thể.
Toái kim đầy trời, ánh trăng thê lương.
Nàng cất bước rời khỏi trấn Thiên Phật, rời khỏi những ồn ào náo nhiệt nơi đó, bước lên sơn đạo tĩnh mịch. Một người một rượu, đã là chuyện thường ngày của nàng, giang hồ phiêu bạt, tự nhiên không có nơi nào thực sự an toàn.
Đi dọc theo con đường núi được vài dặm, vành tai Dạ Ly Tước khẽ nhúc nhích, đột nhiên dừng lại. Nàng cúi đầu thong thả ung dung mở nắp bình rượu, ngửa cổ uống một ngụm rượu cay, giọng ngọt ngào: “Ra đi, để ta xem xem ngươi có đẹp hay không?”
Nàng vừa dứt lời, chỉ nghe hai bên con đường núi xào xạc, rất nhanh có bốn cao thủ mặc áo đen đeo mặt nạ đồng thau bước ra.
Dạ Ly Tước liếc nhìn, trong mắt thoáng có nét ngạc nhiên, “Có thể đồng thời gặp được bốn lão bất tử các ngươi, cũng coi như là phúc phận của bổn cô nương.”
Chỉ vì bốn người này không phải là ai khác, chính là tứ đại hộ pháp của Võng Lượng Thành, Đông Si, Tây Mị, Nam Quỷ, Bắc Khôi. Bốn người này chỉ nghe lệnh của thành chủ Doanh Quan, chuyên tiêu diệt phản đồ trong Thành, chưa từng thất bại.
Bốn vị hộ pháp cùng ra mặt một lần, đủ thấy Doanh Quan coi trọng Dạ Ly Tước thế nào.
“Kẻ phản bội thành chủ phải chết.” Bốn người lập tức bày trận thế, chuẩn bị thanh lý môn hộ.
“Thành chủ đại nhân, chúng ta thương lượng chút đi?” Dạ Ly Tước lại không có ý định ra tay, nếu đã có tứ đại hộ pháp ở đây, thành chủ Doanh Quan chắc chắn cũng ở gần, “Giữ hòa khí mới có thể phát tài, không phải sao?”
_____
Chú giải
Nguyệt dạ biệt: tạm biệt trong đêm trăng.
Thanh lý môn hộ: nghĩa đen là dọn dẹp nhà cửa, nghĩa bóng là xử lý đồ đệ trong môn phái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro