Chương 15. Lãnh nguyệt hàn
“Tạch!”
Lưỡi đao của Dạ Ly Tước giống như được phủ một đạo hàn quang màu lam u ám, mỗi một đao chém xuống, cho dù là giáp dày, hay là bội đao của trọng binh, nháy mắt đều vỡ nát dưới đao của nàng.
Mới đầu còn có trọng binh dám xông lên, nhưng Dạ Ly Tước liên tục trảm hơn trăm người, nàng giết đỏ cả mắt, cũng giết đỏ cả bạch thường, tay cầm đao nhè nhẹ run, như ma quỷ khát máu có khả năng phát cuồng bất kỳ lúc nào.
Đám trọng binh kiêng kị đao trong tay nàng, càng kiêng kị nụ cười nhạt treo trên khóe miệng nàng.
Nàng xác thật là tới lấy mạng bọn họ.
“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy?” Dạ Ly Tước chém ngã hai tên cao thủ giang hồ cuối cùng, giẫm lên máu tươi đến gần cổng phủ đại tướng quân đóng chặt, chỉ nhẹ nhàng vung đao, đao khí liền cắt vào cổng phủ một nhát thật sâu, để lại một vết hằn đáng sợ.
Vệ Tạ cầm đao đứng phía sau Dạ Ly Tước, hắn biết tiểu nha đầu kia sẽ là lá chắn kiên cố nhất của hắn, một khi có tự tin, trên đời liền không có gì đáng sợ.
“Đại tướng quân Sở Ám hại nước hại dân! Kẻ nào còn dám trợ Trụ vi ngược, giết!” Lưỡi đao của hắn vung lên tạo thành một hình cung, thân thể gầy yếu cuối cùng đã bước lên trước, đứng thẳng tắp.
Hắn là hoàng tử thứ ba mươi lăm của Đại Dận, nên hiên ngang giữa đất trời như vậy.
Trọng binh cũng không phải sợ Vệ Tạ, bọn họ chỉ là sợ nha đầu vừa chém nứt cổng phủ phía sau Vệ Tạ.
“Choang!”
Đột nhiên nghe thấy một tiếng kim loại va chạm vào đá, đao của Dạ Ly Tước lại chém vào cổng phủ lần nữa, cổng phủ thoáng chốc xuất hiện vô số vết rạn từ chỗ đao hạ xuống, nàng chỉ nhẹ nhàng đá một cái, cửa phủ đóng chặt đã vỡ vụn dưới chân nàng.
“Vút vút!” Cung thủ trong nội viện đã được bố trí thỏa đáng, chỉ chờ nàng đá cửa phủ xuống, sẽ tấn công trực diện ngay lập tức.
Trăm mũi tên đồng loạt bắn ra, dù võ công có cao, chỉ sợ cũng khó tránh được một kiếp.
Lúc vệ sĩ trưởng hạ lệnh bắn tên, đã kết luận hung đồ kia nhất định không tránh nổi đợt tấn công này. Chỉ là, rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện chính mình sai rồi.
Xác thật có vài mũi tên xé rách vai cùng cánh tay của nàng, nhưng những mũi tên vốn nên bắn trúng chỗ trí mạng lại bị đao của nàng hất văng từng cái một, nàng như một con quái vật không biết đau đớn, trong nháy mắt đã xuyên phá toàn bộ lưới tên, giết tới trước mặt.
Trên gác nhỏ, còn có vài cung thủ mai phục, nhắm chuẩn thời cơ lén bắn hơn mười mũi tên về phía nàng.
Dạ Ly Tước thoáng chốc xoay người như con quay, lấy đường đao làm lá chắn, biến công thành thủ, tất cả mười mũi tên bắn lén kia đều bị đao chém rơi. Đợi thân thể nàng ngừng lại, đột nhiên dậm mạnh xuống đất một cái, những mũi tên gãy làm đôi bị nội lực của nàng hất văng lên.
“Đến lượt bổn cô nương!” Nàng dùng đao làm dây cung, quét tới mưa tên trên không, những mũi tên như mọc thêm mắt, bay thẳng về phía gác nhỏ.
Những cung thủ kia lấy lan can làm chỗ trốn, vốn tưởng rằng có thể tránh thoát những mũi tên bay tới, lại không nghĩ rằng trong nhưng mũi tên đó lại cất chứa nội lực mạnh mẽ như vậy. Mũi tên đánh trúng lan can, hoặc đâm xuyên qua, hoặc là cắt nát cột trụ, chỗ che chắn lại yếu ớt như tờ giấy, bị mũi tên một chớp mắt ào ào xuyên thấu, găm trong máu thịt bọn họ.
“Ha!”
Dạ Ly Tước đột nhiên lại dậm một cái, lần này không phải mũi tên bay lên, mà là gạch đá dưới chân tướng sĩ, lập tức dựng ngược như gai nhọn, không chút khách khí mà đâm vào gót chân bọn họ.
“A a ——”
Các tướng sĩ kêu thảm hết đợt này đến đợt khác, có kẻ tiếp tục dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, có kẻ đã bỏ giáp chạy trốn, có kẻ từng bước lui về phía sau, không dám đối kháng chính diện với Dạ Ly Tước.
Hàn khí bùng lên, đâm vào Dạ Ly Tước, khớp xương toàn thân đều đang phát đau.
Dạ Ly Tước nhấc bầu rượu lên, một hơi uống hết nửa bầu rượu mạnh, cuối cùng đã áp chế hơn phân nửa hàn khí đang dâng tràn, nàng biết không thể tiếp tục dây dưa cùng những người này, nàng cần phải tốc chiến tốc thắng, nếu không, nửa bầu rượu còn lại căn bản không đủ để áp chế hàn khí cuồn cuộn trong cơ thể nàng.
“Yêu nữ! Mau dừng tay! Nếu không……” Phía sau Dạ Ly Tước đột nhiên vang lên thanh âm của một binh sĩ, khi Dạ Ly Tước quay đầu lại nhìn về phía hắn, đầu lưỡi hắn nhịn không được thụt lại, “Ta…… Ta giết hắn!” Lưỡi đao của hắn kề lên cổ Vệ Tạ, nếu nha đầu này là người của Vệ Tạ, bắt lấy Vệ Tạ, liền có thể khống chế nha đầu này.
“Ha ha.” Dạ Ly Tước cười lạnh một tiếng, lắc lắc đầu, trường đao trong tay đột nhiên bắn tới, không nghiêng không lệch, ngay chính giữa trán binh sĩ.
Máu tươi bắn lên mặt Vệ Tạ, hắn đột nhiên run lên, chỉ cảm thấy cánh tay kẹp lấy cổ hắn giống như bùn nhão mềm rũ xuống. Hắn cất bước chạy, vội vàng quay đầu lại nhìn, tên binh sĩ trước đó ghìm lấy hắn đã tắt thở.
Dạ Ly Tước nhìn Vệ Tạ bên cạnh kinh hồn chưa tỉnh, lời nói lại là nói cho những người đó nghe, “Bọn chúng không có ai có thể tổn thương đến ngươi.”
Nhìn thấy nha đầu này trong tay không có binh khí, những cao thủ giang hồ khác ẩn nấp nơi tối tăm ào ào nhảy ra. Chính là ngay lúc này, lập tức bắt lấy yêu nữ!
“Trốn cho kỹ.”
Vệ Tạ chỉ cảm thấy vành tai có một hơi thở sượt qua, hắn giống như đã bị yểm, thuận theo gật gật đầu với Dạ Ly Tước.
Một tia sáng bạc loé lên từ bên hông Dạ Ly Tước, roi bạc Tuyết Hồng mới đúng là binh khí không rời của nàng, đối phó những người này, nàng cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Dù sao cũng chính bọn họ muốn sớm gặp Diêm Vương, nàng liền thuận tay tiễn bọn họ một đoạn đường.
Một cao thủ giang hồ cầm theo móc bạc xông tới, móc bạc như trăng khuyết, kèm theo nội lực sắc bén, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà móc về phía đỉnh đầu Dạ Ly Tước.
Tuyết Hồng như một con bạch xà, ngay lập tức quấn lên chuôi của chiếc móc bạc.
“Phá!”
Dạ Ly Tước vừa dứt lời, móc bạc nháy mắt bị Tuyết Hồng nghiền nát tại chỗ. Thứ bị nghiền nát không chỉ có binh khí của tên cao thủ, còn có cả bàn tay cầm móc bạc của hắn.
“Vui không?” Dạ Ly Tước ngây ngô hỏi hắn một câu.
Tên cao thủ đã sớm đau đến nổi không nói nên lời, Dạ Ly Tước cũng không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để trả lời. Tuyết Hồng lại bay ra, nơi nó đi qua, binh khí nát người thương vong, nàng như một con yêu tước lông đỏ như máu, vỗ cánh bay vào giữa đám cao thủ giang hồ, lại giống như vào chỗ không người.
Đám vệ sĩ của phủ tướng quân giãy giụa lần cuối, bọn họ lấy hết can đảm cùng nhau vây bắt Dạ Ly Tước, từng bước từng bước lại như là thiêu thân xông vào lửa, tất cả đều ngã xuống dưới Tuyết Hồng.
Đợt giết chóc thứ hai này, hoàn toàn dọa nát gan đám vệ sĩ, không còn ai dám bước lên trước một bước.
Lúc này, Sở Ám mặc trọng giáp, được mười tên cận vệ tinh nhuệ cầm khiên che chở, áp giải hoàng phi Mạnh thị áo rách quần manh ra, lớn tiếng quát to, “Ranh con! Còn dám tiến lên một bước, lão tử liền lấy mạng con mẹ nhà ngươi!” Giọng nói vừa dứt, một mũi tên lệnh liền bắn lên, một đoá mây đỏ nở rộ trên nền trời nhuốm màu đêm đen.
Vệ Tạ biết điều đó có ý nghĩa gì.
Đó là quy ước của ba vạn kinh vệ trấn thủ thành Trường Uyên, chỉ cần thấy trời hiện mây đỏ, lập tức xuất binh cứu viện đại tướng quân Sở Ám.
Dạ Ly Tước chung quy vẫn là con người, sức của nàng có thể một mình tàn sát sạch sẽ hơn hai ngàn người trong ngoài phủ đại tướng quân, cũng không có cách nào đối kháng ba vạn đại quân.
Bên ngoài Sở Ám có giáp kim cương đao rìu khó chém, bên trong có áo khảm kim cương đao thương khó đâm, chỉ cần lấy Mạnh thị kéo dài thời gian, chống được tới khi kinh vệ kéo tới, hắn liền có thể xoay chuyển thế cục, bắt lấy hai kẻ tạo phản này.
“Mẫu phi!” Vệ Tạ đau lòng nhìn mẫu thân của mình, chỉ hận không thể trực tiếp chém đầu Sở Ám.
Mạnh thị đi đến trước nửa bước, lại bị Sở Ám kéo trở về, lưỡi kiếm của hắn kề lên yết hầu của Mạnh thị, cắn răng nói: “Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, nếu không……”
“Tiểu tạ, đừng sợ, có mẫu phi ở đây.” Mạnh thị ngắt lời Sở Ám, cười với Vệ Tạ.
“Mẫu phi……” Hốc mắt Vệ Tạ đỏ bừng nhìn mẫu phi của mình, hắn biết nàng đã không còn ý định sống tiếp, chịu nhục nhã như thế, nàng làm sao có thể tiếp tục tồn tại trên cõi đời này?
Tay Mạnh thị chợt nắm lấy lưỡi kiếm, nụ cười của nàng dần dần đậm thêm, tràn đầy kiêu ngạo. Hôm nay Vệ Tạ có thể giết đến nơi này, nếu bại, tuyệt đối không có khả năng còn mạng, nếu thắng, hắn chính là hoàng tử Đại Dận đã ngăn được cơn sóng dữ.
“Con là hoàng tử của Đại Dận, mẫu phi vĩnh viễn sẽ nhớ rõ, con cũng phải nhớ rõ!” Đây là mệnh lệnh nàng ban cho hài tử, cũng là lời từ biệt dành cho hài tử, chuyện tới bây giờ, nếu ai cũng không sống được, vậy thì cá chết lưới rách, giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của hoàng thất.
“Câm mồm!” Sở Ám quát chói tai, lại không nghĩ rằng Mạnh thị đã quyết tâm chịu chết, cứng rắn lôi kéo lưỡi kiếm cắt qua yết hầu của chính mình.
Máu tươi bắn ra, còn không kịp nhuộm lên thân thể Mạnh thị, một bóng dáng đỏ như máu đã xuyên phá phòng tuyến của cận vệ, Tuyết Hồng trong tay giống như con rắn há mồm muốn cắn, chính nó xuyên phá giáp hộ tâm của Sở Ám, xuyên qua ngực hắn.
Sở Ám không thể tin được mà nhìn roi bạc trên ngực, bộ giáp này hắn tốn vạn kim đúc thành, sao lại không thể chịu nổi một đòn của yêu nữ kia?!
Hàn ý từ Tuyết Hồng truyền tới, khiến hắn đau đớn khó nhịn, nhưng có tránh cũng tránh không được.
“Loạn thần tặc tử!” Vệ Tạ như điên rồi, hắn cầm đao không quan tâm gì vọt tới, vung trường đao lên, không chút khách khí chém đầu Sở Ám.
Quyền thần đã chết, phủ vệ còn lại trong phủ đại tướng quân cũng vậy, cao thủ giang hồ cũng thế, đều như bọn khỉ tản ra bốn phía, biến mất sạch sẽ.
“Ngươi trả mẫu phi cho ta! Trả mẫu phi cho ta!”
Vệ Tạ điên cuồng múa may trường đao, phát tiết thống khổ cùng phẫn nộ.
“Khụ khụ.”
Dạ Ly Tước không khỏi ho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy một mùi máu tươi nồng đậm dâng lên trong cổ họng, nàng vội vàng uống cạn bầu rượu, mạnh mẽ áp xuống hàn ý cuồn cuộn dâng trào.
Uống quá vội vàng, hàn ý kịch liệt, hai bên đối kháng, Dạ Ly Tước chỉ cảm thấy thân thể sẽ nứt toạc bất kỳ lúc nào, nàng nghiêng ngả, chợt thấy hai chân mất sức, không thể đứng nổi.
“Ân công!”
Vệ Tạ vứt trường đao, vội vàng đỡ nàng. Hàn ý thấu xương nháy mắt đâm vào lòng bàn tay hắn, đâm vào hắn suýt nữa buông nàng ra.
Hắn cố chịu đựng cơn lạnh, ôm chặt Dạ Ly Tước, hơi ấm trên người truyền đến Dạ Ly Tước, “Ân công, ngươi cố chịu đựng! Ta liền mang ngươi đi tìm thái y chữa trị!”
“Liên tỷ tỷ……” Dạ Ly Tước run rẩy chui vào ngực Vệ Tạ, trong miệng hàm hồ lặp lại một cái tên, “Lạnh…… Lạnh quá……”
Vệ Tạ không biết nàng kêu ai, chỉ biết hắn không thể để nàng chết ở chỗ này. Hắn cắn răng, bế Dạ Ly Tước lên, lại nghe thấy ngoài phủ nổi lên tiếng vũ khí khắp bốn phía.
Hắn trừng mắt nhìn thống lĩnh kinh vệ mang binh vọt vào, nhấc chân dẫm lên đầu Sở Ám, là khiêu khích, cũng là lập uy, “Phản tặc đã chết, các ngươi rốt cuộc là binh tướng của Đại Dận, hay là binh tướng của phản tặc Sở Ám?!”
Thống lĩnh kinh vệ không thể tin được những gì xảy ra trong tầm mắt, hoàng tử thứ ba mươi lăm ngày thường mềm yếu nhỏ gầy vậy mà có thể chém chết Sở Ám ngay trong phủ!
Đêm hôm đó, cái danh Tu La hoàng tử bùng nổ.
Hoàng huynh Vệ Ngạn của hắn rốt cuộc cũng ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, hậu táng mẫu phi Mạnh thị, chấn chỉnh triều cương. Vệ Ngạn vốn định phong Vệ Tạ là Trấn Quốc thân vương, nhưng khi thánh chỉ đến vương phủ, đệ đệ này đã để lại thư rồi trốn đi, trở thành một nhân vật truyền kỳ của vương triều Đại Dận.
Thiên tử thật sự không tìm được đệ đệ, chỉ truyền lệnh cho quan viên khắp thiên hạ, chỉ cần hoàng đệ tỏ rõ thân phận với quan viên triều đình, quan viên triều đình liền phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, muốn cái gì liền cấp cái đó.
Thanh danh của hắn quá thịnh, lưu lại bên cạnh hoàng huynh, cũng không phải chuyện tốt, cho nên hắn mới lựa chọn rời khỏi kinh đô, làm một người giang hồ. Hắn vốn dĩ không muốn nhặt lại thân phận này, nhưng ân công cô nương đã mở miệng với hắn, muốn hắn giúp nàng tìm kiếm muội muội của cố nhân, hắn tự nhiên không có bất kỳ lý do gì để cự tuyệt.
Biện pháp tìm người nhanh nhất, đó là vận dụng lực lượng quan viên khắp nơi.
Muốn thu hồi thân phận hoàng tử của chính mình, cũng phải không làm cho hoàng huynh kiêng kị. Biện pháp tốt nhất, đó là hắn “tàn phế”. Vì thế, hắn liền thành Tạ công tử như hôm nay, cũng không phải hắn thật sự đứng không được, chỉ là hắn không muốn đứng lên.
Ánh trăng thanh lãnh, chiếu sáng mái hiên Phong Nguyệt Lâu, tưới xuống tuyết trắng một mảnh óng ánh.
Võ công dùng đạn đá của Tạ công tử là do Dạ Ly Tước dạy.
Phong Nguyệt Lâu là mái nhà duy nhất của Tạ công tử trên giang hồ, cũng là tiểu lâu mà Dạ Ly Tước sẽ trở về uống rượu khi nhàn rỗi không có việc gì.
Mỗi khi đêm lặng, Tạ công tử chỉ cần đẩy cửa sổ nhỏ ra, liền có thể nhìn thấy một bộ hồng y dựa nghiêng trên cửa sổ bên kia, ánh mắt xa xăm nhìn chân trời, vừa suy nghĩ vừa uống rượu.
Thời điểm nàng không cười lạnh như trăng trên trời, cách vài bước đều có thể cảm giác được trên người nàng toả ra hàn ý dày đặc. Khi nàng cười rộ lên, giống như ánh dương làm tuyết Đông tan chảy, có thể làm người ta ấm áp đến tận xương cốt.
Hắn đã khắc Dạ Ly Tước vào sâu đáy lòng, lại rõ ràng hiểu được trong lòng nàng đã có người khác, hắn vĩnh viễn không thể thay thế.
Ánh trăng rơi xuống, chiếu vào khuôn mặt Dạ Ly Tước, nàng mượn ánh sáng nhìn về phía vầng trăng cong cong, lẩm bẩm cười nói: “Liên tỷ tỷ, ta tìm được nàng ấy rồi.”
_____
Chú giải
Lãnh nguyệt hàn: trăng lạnh giá.
Trợ Trụ vi ngược: giúp Trụ Vương làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ý câu này là giúp kẻ xấu làm chuyện ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro