Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11. Lưới Linh Lung

“Hôm nay đi đến nửa đường, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là một ngày đặc biệt, liền bắt một con thỏ tặng ngươi, nếu ngươi không thích, có thể cho nó một đao, đưa nó đi gặp Diêm Vương!”

Gió lạnh thổi đến, Thẩm Y phục hồi tinh thần lại từ trong kinh sợ, theo bản năng ôm thỏ con vào trong ngực sưởi ấm, trong đầu chợt hiện lên câu nói của Dạ Ly Tước.

Ngày đặc biệt?

Thẩm Y nghĩ lại hôm nay là ngày mấy, đột nhiên thân thể chấn động, cuối cùng nhớ ra hôm nay là sinh nhật của nàng.

Mùng Tám tháng Mười Hai.

Nếu ba năm trước đây Dương Uy tiêu cục không xảy ra chuyện, nàng sẽ nhớ rõ sinh nhật của chính mình. Nhưng mà, phụ mẫu chết thảm, a tỷ không rõ tung tích, sinh nhật nàng một mình nàng nhớ rõ thì có tác dụng gì? Cho nên, nàng đã sớm quên mất sinh nhật của chính mình, nếu không phải tối nay Dạ Ly Tước đột nhiên nhắc tới, chỉ sợ nàng căn bản nghĩ không ra.

Nói chính xác hơn, toàn bộ Thiên Phật môn, không có một người biết hôm nay là sinh nhật của nàng.

Thỏ con trong vòng tay Thẩm Y rất nhanh đã ấm lên, nó giật giật đầu, cọ cọ vào ngực Thẩm Y.

Thẩm Y nhớ rõ khi còn bé đã lén lút nuôi một con thỏ con trong hậu viện cùng a tỷ. Con thỏ kia không trắng như con thỏ này, trên người có vài đốm xám, trong đó có một đốm ở ngay trên chóp mũi của nó. Mỗi lần nó ăn cỏ, chóp mũi rung rinh theo cử động của ba cánh môi nhỏ, rơi vào đáy mắt, lại có vài phần buồn cười.

Sau đó, cũng không biết là kẻ xấu xa nào trộm mất thỏ con, ngày ấy Thẩm Y tìm không thấy, khóc đến nỗi trái tim tỷ tỷ cũng tan nát. Thẩm Liên lớn hơn nàng hai tuổi, cũng cao hơn nàng một cái đầu, nàng ấy ngồi xổm trước mặt Thẩm Y, giơ tay xoa xoa đầu Thẩm Y, dịu dàng dỗ dành: “Y Y đừng khóc, tỷ tỷ mang ngươi đi bắt một con khác, được không?”

“Không được.” Thẩm Y một bên nức nở, một bên kiên định lắc đầu.

Thẩm Liên nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”

Thẩm Y hít hít cái mũi, nghiêm túc nói: “Thỏ con cũng có cha mẹ, nếu tụi mình bắt nó về, cha mẹ của nó sẽ lo chết mất.”

Thẩm Liên dịu dàng cười cười, cúi đầu nắm vạt váy của Thẩm Y, “Vậy tỷ tỷ thêu cho ngươi một con thỏ con ở chỗ này, được không?”

“Thật ạ?!” Thẩm Y nín khóc mỉm cười.

Thẩm Liên lau nước mắt trên mặt Thẩm Y, nghiêm túc nói: “Coi như là quà sinh nhật năm nay tỷ tỷ tặng cho Y Y, được không?”

“Vâng!” Thẩm Y vĩnh viễn nhớ rõ ngày ấy nụ cười của tỷ tỷ có bao nhiêu ấm áp.

Chỉ là, con thỏ con mà tỷ tỷ thêu cho nàng đã bị máu tươi nhuộm đỏ vào cái ngày Dương Uy tiêu cục xảy ra chuyện. Khi sư phụ thay xiêm y sạch sẽ cho nàng, đã phân phó đệ tử vứt bỏ bộ xiêm y vấy máu đó.

Nàng rốt cuộc không tìm lại được.

Nhớ đến đây, Thẩm Y chỉ cảm thấy sống mũi cay cay. Hồi tưởng bộ dáng thiên chân của Dạ Ly Tước khi đưa con thỏ, chắc hẳn nàng ấy với a tỷ có giao tình rất tốt, nếu không làm sao biết được nàng thích thỏ, thậm chí còn biết hôm nay là sinh nhật của nàng.

Thẩm Y thở phào một hơi, giương mắt nhìn về phía vách núi cao ngất. Cũng không biết nàng ấy có thể an toàn vượt qua vách núi hay không? Giật mình nhận ra chính mình đang lo lắng cho yêu nữ kia, Thẩm Y vội vàng ngưng lại, lắc đầu tự nói, “Ta đang miên man suy nghĩ gì chứ? Tai họa tồn tại ngàn năm, yêu nữ kia nhất định sẽ không có việc gì!”

Sau đó, nàng ôm thỏ con trở về nơi ở.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Tiểu Đường mở mắt liền nhìn thấy trong phòng có thêm một con thỏ trắng nhỏ, không khỏi tò mò hỏi: “Thỏ con này từ đâu tới nha?”

Thẩm Y nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua nhặt được bên suối nước nóng, thấy nó đáng thương, sợ nó bị lạnh chết bên ngoài, nên mang nó về đây.” Nói xong, Thẩm Y ôm thỏ con đặt vào giỏ tre, xoa xoa đầu nó, chợt cảm thấy tâm tình thật tốt, hiếm hoi mà cong môi nhẹ nhàng cười.

Tề Tiểu Đường xoa xoa đôi mắt, cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.

“Sư tỷ.”

“Ừm?”

Thẩm Y chuyển mắt nhìn nàng, “Chuyện gì?”

“Ngươi…… cười.” Tề Tiểu Đường phấn khích cười cười, “ Trong ba năm nay, đây là……” Nàng bấm tay đếm đếm, “Lần thứ ba!”

Thẩm Y nghi hoặc hỏi: “Ta ít cười như vậy sao?”

“Đúng!” Tề Tiểu Đường gật đầu thật mạnh.

Ý cười trên mặt Thẩm Y dần dần biến mất, thù lớn chưa trả, cũng không có chuyện gì đáng giá vui vẻ. Nàng nhẹ nhàng xoa đầu thỏ trắng, dặn dò nó: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, lát nữa ta hái chút rau xanh cho ngươi.” Sau núi có vài mảnh vườn rau, rau xanh mùa này đều được trồng ở những mảnh vườn đó.

“Đông!”

Thẩm Y vừa nói hết, liền nghe thấy ngoài phòng vang lên một tiếng chuông. Đó là tiếng chuông Đại Đồng, chỉ vang lên khi Thiên Phật Môn xảy ra chuyện. Trong lòng nàng căng thẳng, theo bản năng nghĩ tới Dạ Ly Tước, chẳng lẽ tối hôm qua yêu nữ kia đi đến nửa đường, kích hoạt cơ quan trên vách núi đá, bị Bồ Tát Tướng bắt sống?

“Sư tỷ!” Tề Tiểu Đường chỉ kịp mặc ngoại thường vào, liền nhìn thấy Thẩm Y không ngoảnh đầu lại mà chạy ra khỏi phòng.

Sư môn gõ chuông, triệu tập các đệ tử tới đài thi võ trước Bồ Tát Đường, các đệ tử xếp hàng chỉnh tề theo từng Đường, yên lặng chờ môn chủ xuất hiện.

Mười tám vị Bồ Tát Tướng khiêng những mảnh cơ quan bị phá vỡ lên sàn đấu, các đường chủ đều nhận ra những mảnh vỡ này, đồng loạt giương mắt nhìn về vách núi đá.

Công phu của người này rất cao siêu, nhìn khắp giang hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lấy sức của một người phá vỡ nhiều cơ quan như vậy, tương đương đột nhập Thiên Phật Môn như chỗ không người.

May mắn người này cũng không phải sát thủ, nếu không Thiên Phật Môn đêm qua nhất định phải chết đến mấy người.

Thẩm Y lặng lẽ nhìn qua khe hở giữa đám đông, nhìn kỹ những mảnh cơ quan vỡ vài lần, xác nhận trên đó không bị nhuốm máu, lúc này mới khẽ thở ra một hơi.

Tối hôm qua Dạ Ly Tước kinh động sư môn, sư môn nhất định sẽ tăng mạnh phòng giữ. Sau này nàng ấy muốn tiến vào, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy. Lúc Thẩm Y ý thức được điểm này, nỗi lòng nàng phức tạp. Nếu Dạ Ly Tước không thể tiến vào, ước hẹn tỉ thí giữa nàng cùng nàng ấy cũng không biết khi nào mới có thể thực hiện được, vậy tung tích của a tỷ phải làm sao bây giờ?

Tề Tiểu Đường phát giác Thẩm Y thất thần, khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào Thẩm Y một chút, nhỏ giọng nói: “Sư tỷ, đang suy nghĩ cái gì á?”

Thẩm Y nhíu mày, “Ta nghĩ võ công của người này rốt cuộc cao đến nhường nào……” Nàng thuận miệng qua loa lấy lệ sư muội một câu, nàng tuyệt đối không thể để người khác biết được, người đột nhập tối qua chính là Dạ Ly Tước.

Ba đường chủ cẩn thận kiểm tra những mảnh cơ quan vỡ, không hẹn mà cùng ngầm kết luận —— người này dùng nội lực phá hủy cơ quan.

“Nội lực rất mạnh!” Đàm Vân kinh ngạc cảm thán, nội lực mạnh như vậy nàng tự cảm thấy không bằng.

Đường chủ Niêm Hoa Đường Đàn Vũ trầm giọng nói: “Người này lui tới tự nhiên, vách núi cao đến thế lại như giẫm trên đất bằng, còn thuận thế phá hỏng hơn mười cơ quan liên tiếp, là một nhân vật đáng sợ!”

Đường chủ Tố Vấn Đường Đàm Mặc rất tán thành, “Mặc dù chúng ta tăng mạnh phòng giữ, chỉ sợ cũng không ngăn được người này.”

Ngay khi ba đường chủ đang phỏng đoán thân phận người này, mười tám vị Bồ Tát Tướng bỗng nhiên đồng loạt cung kính bái về phía cổng Bồ Tát Đường, đồng thanh gọi: “Chưởng môn công tử.”

Công tử Tát Châu trên dưới năm mươi, khuôn mặt trắng trẻo, mặc một bộ áo cà sa màu tuyết, trên áo cà sa có hoạ tiết chín mươi chín đoá kim liên lớn lớn bé bé, tay trái cầm Kinh Luân, tay phải vân vê Phật châu, là chưởng môn công tử của Thiên Phật Môn.

Ba đường chủ cũng cung kính bái công tử Tát Châu, mặc dù là huynh muội, trước mặt người khác ba người này cũng sẽ giữ đúng lễ nghĩa, cung kính gọi huynh trưởng một tiếng “Chưởng môn công tử”.

Tát Châu điềm tĩnh thong dong đến gần cơ quan bị hư hại, chỉ liếc mắt một cái, liền nghiêm túc nói: “Sợ cái gì? Đêm nay nếu hắn dám đến lần nữa, ta bảo đảm hắn nhất định có đến mà không có về.”

Nghe thấy chưởng môn công tử lên tiếng, không thể nghi ngờ là cho mỗi cá nhân một viên thuốc an thần.

“Người này cũng không đáng sợ như vậy.” Nói rồi, Tát Châu khom lưng nhặt một mảnh vỡ, lật qua lật lại, nhìn thấy ở mép mảnh vỡ có một chút máu, cười lạnh, “Ta bày ra cơ quan, cũng không phải người nào cũng có thể toàn thân thoát ra.” Vừa nói, hắn đưa mảnh vỡ này cho Đàm Mặc, “Đại muội, ngươi nhìn xem.”

Đàm Mặc tiếp nhận mảnh vỡ, cẩn thận nhìn một cái, cười nói: “Không hổ là Lưới Linh Lung!”

“Đúng vậy!” Tát Châu có phần đắc ý, đây là cơ quan trên vách đá do hắn nghiên cứu chế tạo, chạm vào liền nổ tung, mỗi một mảnh nhỏ đều sẽ hóa thành lưỡi dao đoạt mạng, đặc biệt là khi ở trên vách đá cao, muốn vọt người tránh thoát, sẽ mất đi chỗ bám, trực tiếp ngã xuống vực sâu.

Hắn giương mắt đảo qua vách núi cao ngất hiểm trở vây quanh nội môn u cảnh, nếu người nọ không vọt người tránh thoát, trên người ít nhất phải chịu hơn mười mảnh dao. Bên ngoài trời băng đất tuyết, trúng hơn mười mảnh dao nhất định phải tìm địa phương chữa thương, khẳng định không dám đến nữa.

Thẩm Y biết uy lực của Lưới Linh Lung, ban đầu nàng còn thở phào cho Dạ Ly Tước, hiện giờ lại không thể không treo tim lên vì nàng ấy. Nàng đã đâm nàng ấy bị thương, nếu Dạ Ly Tước còn trúng Lưới Linh Lung, trời tuyết lớn như vậy, nàng ấy làm sao chịu được?

Thẩm Y âm thầm siết chặt ống tay áo, nàng báo với chính mình, nàng chỉ sợ nàng ấy chết, chặt đứt tin tức về a tỷ, cũng không phải thật sự để ý đến sống chết của Dạ Ly Tước.

“Ta xem như ngươi lo lắng cho ta!”

Câu nói cuối cùng Dạ Ly Tước để lại cho nàng bỗng nhiên hiện lên trong đầu, yêu nữ kia rõ ràng cũng trạc tuổi nàng, một mình độc lai độc vãng, lại gây ra nhiều sát nghiệt như vậy, trên giang hồ nhất định có rất nhiều kẻ thù.

Nàng ấy…… hiện tại thật sự vẫn ổn chứ?

Cho dù đã tự nhủ nhiều lần, Thẩm Y vẫn nhịn không được quan tâm đến sống chết của nàng ấy. Nàng nhanh chóng tìm cho chính mình một lý do, người mà a tỷ tin tưởng, nhất định không phải người xấu, nàng chỉ tin tưởng a tỷ sẽ không nhìn lầm người mà thôi, cũng không phải thật sự để ý đến Dạ Ly Tước.

Về phần có thật như vậy hay không, Thẩm Y không dám nghĩ nhiều, sợ nghĩ nhiều, nàng sẽ rơi vào một vũng bùn mà nàng vô pháp khống chế —— Dạ Ly Tước là yêu nghiệt nhân gian, yêu nghiệt đều sẽ yểm bùa người ta, cho nên, nàng trúng yểm của Dạ Ly Tước, cứ không cẩn thận thì khuôn mặt vũ mị kia lại hiện lên trong đầu.

“Hôm nay gõ chuông triệu các ngươi tới đây, trước tiên để tuyên bố một chuyện.” Tát Châu cũng không để ý đến vị khách không mời mà đến đêm qua, bởi vì người nọ không xuống tay đả thương người, đủ thấy chỉ tới thăm dò.

Còn về nguyên nhân thăm dò, Tát Châu nghĩ tới nghĩ lui, sẽ chỉ có một.

“Mỗi năm mùng Một tháng Giêng, các Đường sẽ thi đấu, người thắng sẽ thăng lên một Đường, đây là điều các ngươi đều biết.” Tát Châu chắp tay đứng, “Hai ngày sau, thi đấu nhỏ sẽ diễn ra sớm, mong rằng các ngươi lấy ra hết bản lĩnh.”

Đàm Vân giật mình, “Vì sao phải thi sớm hai mươi ngày?”

“Tam muội, ngươi đã quên chúng ta cùng ba nhà khác còn có cuộc thi mười năm một lần sao?” Ánh mắt Tát Châu trầm xuống, cái gọi là một núi không thể có hai hổ, người giang hồ đều công nhận tứ đại thế gia đứng đầu, nhưng trong tứ đại thế gia ai mới là người đứng đầu? Năm đó bốn vị tiền bối khai sơn lập phái đưa ra quy củ, mỗi mười năm một lần, đệ tử nội môn của mỗi nhà sẽ tiến hành thi đấu lớn, đệ tử nhà ai thắng, tứ đại thế gia liền để nhà này cầm đầu mười năm.

Mười năm trước Khước Tà Đường chiến thắng, cho nên Khước Tà Đường cầm đầu tứ đại thế gia. Tát Châu tỉ mỉ dạy dỗ nội môn đệ tử mười năm, thật vất vả luyện ra một cao thủ, nào biết cao thủ này vậy mà liều lĩnh tu luyện, đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng người cứu được rồi, võ công lại phế hết.

Tát Châu từ trước đến nay không chịu thua, người này không được, sẽ luôn có người khác được. Đệ tử nội môn có vài người cũng có khả năng, nếu có thể chọn được vài người có thể từ các Đường khác, hắn chỉ điểm tu luyện, Trùng Dương năm sau thi đấu, Thiên Phật Môn cũng không nhất định sẽ thua.

Nghe thấy huynh trưởng nhắc tới trận so tài mười năm, Đàm Mặc dường như nghĩ tới cái gì, “Chẳng lẽ, người tối hôm qua, là thám tử từ ba nhà kia?”

“Ngoại trừ bọn họ, không ai dám tới Thiên Phật Môn làm càn.” Tát Châu ngắt lời.

Đàm Mặc nhìn các vị đệ tử, những đệ tử này so với người đêm qua, tu vi võ công vẫn có chút khoảng cách. Nàng không tiện tạt nước lạnh vào huynh trưởng, vì thế phụ họa nói: “Chưởng môn công tử nói rất đúng.”

Sau đó, các đệ tử nghe Tát Châu nói vài câu cổ vũ, liền về các Đường nghiên cứu tu luyện.

Thẩm Y quay đầu lại nhìn đống đổ nát trên mặt đất một cái, nhớ đến bộ lông trắng muốt của thỏ con, nhớ đến tối hôm qua Dạ Ly Tước vẫn luôn ôm thỏ con vào lòng bảo vệ.

Nàng ấy có thể thương xót một con thỏ như vậy, vì sao lại thành Dạ La Sát Võng Lượng Thành giết người không chớp mắt?

“A Y.” Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng sư phụ Đàm Vân khẽ gọi.

Thẩm Y phục hồi tinh thần, cung kính xoay người bái sư phụ, “Sư phụ.”

“Con rời núi một chuyến.” Đàm Vân nhẹ giọng phân phó, “Ta đã đặt mua một rương dược liệu thượng hạng tại hiệu thuốc Diệu Thủ ở trấn trên, mấy ngày rồi hẳn đã chuẩn bị đủ, con giúp ta mang về đây.”

“Vâng.” Thẩm Y cúi đầu lĩnh mệnh.

Đàm Vân vỗ vỗ bả vai Thẩm Y, dặn dò: “Trên đường cần phải cẩn thận chút, mấy ngày nay tuyết rất lớn, đường núi không dễ đi.”

“Đồ nhi đã hiểu.” Thẩm Y chắp tay bái sư phụ, rồi nhanh chóng đi làm việc sư phụ phân phó.

Chờ Thẩm Y đi xa, Tát Châu đến gần Đàm Vân, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn dùng nàng làm mồi?”

“Không sai.” Đàm Vân gật đầu, “Một mình nàng đi đến trấn trên, nếu có thể dẫn Dạ La Sát ra, hỏi được tung tích của Thẩm Liên.” Nàng quay đầu lại nhìn về phía Tát Châu, “Sẽ có tin tức về 《Âm Thực Quyết》.”

Hai đường chủ khác tai thính, nghe thấy ba chữ 《Âm Thực Quyết》 nháy mắt dựng lỗ tai lên, tiến lại đây, “Hai người các ngươi bí mật nói cái gì?”

Tát Châu nhắc nhở Đàm Vân, “Dạ La Sát không dễ đối phó.”

“Có không dễ, cũng phải đối phó.” Đàm Vân định liệu trước, “Vùng này chính là địa bàn của Thiên Phật Môn chúng ta, chỉ cần nàng ta dám xuất hiện, nhất định không thoát được!”

Đàm Mặc cười lạnh nói: “《Âm Thực Quyết》 cũng không phải bí tịch gì tốt lành, cần gì mất công như vậy chứ?”

Đàn Vũ vẫn luôn lặng im không nói cuối cùng đã mở miệng, “Cho dù không phải bí tịch tốt lành gì, cũng không thể rơi vào trong tay ba nhà kia, huynh trưởng, ngươi nói có phải hay không?”

Những lời này chọc trúng tim đen Tát Châu, hắn lạnh lùng nói: “Xác thật như thế.”

_____

Chú giải

Trùng Dương: ngày 9 tháng 9 Âm lịch.

Giả thiết về Thiên Phật Môn:

          Chưởng môn công tử Tát Châu, một mình ở Bồ Tát Đường.
         
          Đường chủ Tố Vấn Đường là đại muội Đàm Mặc (Đàm trong đàm phán).
         
          Đường chủ Niêm Hoa Đường là nhị muội Đàn Vũ.
         
          Đường chủ Kim Châm Đường là tam muội Đàm Vân (Đàm trong Cù Đàm).
         
          Bọn họ đều là huynh muội ruột thịt, ngoài ra còn có mười tám vị cao thủ Bồ Tát Tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro