Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54. Tâm nguyện

Sau khi Lăng Sương chạy khỏi phòng, liền nhanh chóng lấy mấy lá bùa vàng ra, dán ba lá bùa lên cửa phòng. Tim nàng đập rất nhanh, không chỉ vì bên trong có một con cương thi, mà còn bởi vì nàng cảm thấy cương thi đó giống như đã từng quen biết, như thể từ nhiều năm trước nàng đã gặp gỡ cô nương kia.

“Không thể nào!” Lăng Sương nghĩ đi nghĩ lại, từ nhỏ nàng đã theo sư phụ tu hành, số người thân quen có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ sư phụ, thì sư nương đã mất, sư thúc hành tẩu giang hồ, còn có sư tỷ đang bị thương nặng dưỡng thương ở sau núi. Còn những người khác, trong mắt nàng đều là khách qua đường, nàng chưa từng có giao tình với ai.

Lăng Sương không dám nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình vừa kết thành khế ước con rối với cương thi đó, nên mới có cảm giác quen thuộc này.

Đúng! Nhất định là như vậy!

Lăng Sương tìm được lời giải thích, liền yên lặng ngồi trong sân chờ sư phụ. Gần đến chính ngọ, lão sư phụ điều khiển rối khiêng một bao gạo nếp trở về tiểu viện trong núi. Lăng Sương nhanh chóng bước đến đón, ân cần giúp sư phụ đỡ bao gạo nếp.

Lão sư phụ điều khiển rối cảm thấy kỳ quặc, nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Ngươi đã kết khế ước với con cương thi đó chưa?”

“Rồi ạ.” Lăng Sương trả lời ngắn gọn, rồi kéo bao gạo nếp vào bếp.

“Đứng lại!” Lão sư phụ điều khiển rối đè bao gạo nếp lại trước một bước, liếc thấy trên cửa có thêm ba lá bùa vàng, nghi hoặc hỏi: “Xác sống lại rồi?”

Lăng Sương co rụt cổ, nghĩ đến việc cương thi kia có thể nói chuyện, cũng coi như là xác đã sống lại, liền gật đầu với sư phụ.

Lão sư phụ điều khiển rối là người từng trải, cười khẩy: “Chỉ với ba lá bùa vàng này, ngươi nghĩ có thể chế ngự được một con cương thi sao?”

“A?” Lăng Sương thề, ba lá bùa vàng này là pháp khí lợi hại nhất mà nàng có thể lấy ra, vậy mà căn bản không thể chế ngự được cương thi.

Lão sư phụ điều khiển rối lắc đầu thở dài, cả đời hắn chỉ thu nhận hai đệ tử, đại đệ tử bị con rối phản phệ, đến giờ vẫn còn phải dưỡng thương, đệ tử thứ hai từ trước đến nay thích lười biếng, lần này chọn rối cho nàng, cũng để ép nàng chăm chỉ tu luyện, nào ngờ tật xấu vẫn không đổi.

“Lá bùa vàng này lợi hại thì lợi hại, nhưng không phải dùng để đối phó với cương thi.” Lão sư phụ điều khiển rối nói thẳng thừng, “Sao ngươi có thể dùng bùa đối phó yêu ma để đối phó cương thi?”

“A? Sách nói bùa này có thể trừ tà, cương thi không phải tà ma sao?” Lăng Sương không hiểu hỏi lại, vừa dứt lời, đã bị sư phụ gõ một cái vào đầu, đau đến nỗi ôm đầu kêu lên.

Lão sư phụ điều khiển rối tức đến mức ria mép run rẩy: “Tà ma có nhiều loại, sao ngươi không đọc cho hết đoạn sau? Rõ ràng dưới đó viết rằng cương thi không nằm trong phạm vi tác dụng của lá bùa này!”

Lăng Sương tự biết mình sai, nàng quả thực không đọc hết đoạn đó, chỉ thấy lá bùa này có sức mạnh lớn, liền hăm hở bắt tay vào luyện chế bùa vàng.

“Bất học vô thuật!” Sư phụ tức giận mắng một tiếng, xé ba lá bùa vàng trên cửa xuống, ném về phía Lăng Sương, “Năm đó nếu không phải sư nương của ngươi nói ngươi là một hạt giống tốt, ta sẽ không nhận một người ngu đần như ngươi!”

Lăng Sương muốn nói lại thôi, năm đó nếu không gặp sư phụ và sư nương, nàng chắc chắn đã chết đói nơi hoang dã. Đối với nàng, họ không chỉ là sư phụ và sư nương, mà còn là người thân mà nàng coi như cha mẹ. Tính ra, ơn dưỡng dục lớn hơn trời, quả thực nàng bất học vô thuật, bị sư phụ mắng vài câu cũng đáng đời. Vì vậy, Lăng Sương cúi đầu thấp xuống, không dám cãi lại một chữ.

Lão sư phụ điều khiển rối mang oán khí đầy bụng, thấy Lăng Sương như vậy, chỉ cảm thấy càng tức hơn. Hắn vốn định mắng nàng vài câu thật nặng, nhưng bên trong phòng lại tĩnh lặng một cách kỳ lạ, thực sự rất kỳ lạ, lão sư phụ điều khiển rối nhịn lại những lời đó, cảnh giác lấy ra một lá bùa vàng, nhẹ nhàng đẩy mở một cánh cửa phòng.

Kẽo kẹt ——

Cửa mở ra, lão sư phụ điều khiển rối thấy Thôi Sở đứng trong bóng tối, hai tay buông thõng, ủ rũ không nhúc nhích. Lá bùa vàng trên trán nàng ấy đã không còn, nhưng đôi mắt nàng ấy không hề có màu trắng đục mà cương thi nên có, lại còn giống hệt như người sống.

Chẳng lẽ nàng chưa chết?

Lão sư phụ điều khiển rối khẽ động mũi, ngửi rồi lại ngửi, không đúng, trên người nàng ấy rõ ràng có khí xác, tuyệt đối không phải người sống.

“Ta...... chết rồi......” Thôi Sở chậm rãi giương mắt, nàng đã quen với sự cứng đờ của cổ họng, lúc này đã có thể nói nhiều hơn, “Có phải không?” Khi nói chuyện, trong mắt nàng đầy nước mắt, trông rất đáng thương.

Lão sư phụ điều khiển rối lần đầu gặp phải chuyện này, dù sách có ghi chép, nói rằng trên đời có một loại yêu vật nửa người nửa xác, chết rồi vẫn có thể nói, là thượng phẩm để luyện chế con rối!

“Cô nương đã nằm trong quan tài suốt ba canh giờ, không có khả năng sống sót.” Lão sư phụ điều khiển rối tàn nhẫn nói ra sự thật, “Bon họ đã phối cô nương với âm hôn, trong thuốc bọn họ cho cô nương uống cũng trộn lẫn thạch tín.”

Thôi Sở nghe câu sau, nước mắt thoáng chốc đã lăn xuống.

Lăng Sương vẫn luôn trốn sau lưng sư phụ, lúc này nghe tiếng khóc, không nhịn được thò đầu ra nhìn về phía Thôi Sở. Không biết tại sao, trong lòng nàng như có người đổ một vò giấm chua, bỗng dưng chua xót vô cùng.

Đau lòng.

Nàng nhận ra chính mình đang đau lòng cho nàng ấy, Lăng Sương liền vội vàng dừng lại những suy nghĩ không nên có này, khuyên nhủ: “Chấp nhận số phận thôi, trên đời không có cách nào chết đi sống lại.”

Không chấp nhận số phận, thì còn làm gì được đây?

Thân thể Thôi Sở lắc lư, suýt nữa ngã xuống. Lão sư phụ điều khiển rối nghĩ nàng thực sự sống dậy, vì thế liền bay tới, cực kỳ chính xác mà dán lá bùa vàng lên trán Thôi Sở, phong ấn nàng tại chỗ.

Lão sư phụ điều khiển rối âm thầm thở phào, nhìn lại con cương thi trước mắt, một con rối thượng phẩm như vậy, lại kết thành khế ước với đệ tử không nên thân kia, thực sự đáng tiếc!

“A Sương, lại đây.”

“Vâng, sư phụ.”

Lăng Sương ngoan ngoãn bước đến trước mặt sự phụ, lão sư phụ điều khiển rối đột nhiên ra tay, ấn lên mi tâm nàng, muốn cắt đứt khế ước của nàng với Thôi Sở.

Nào ngờ?

Linh quang chợt lóe lên, khế ước đã thành, còn bền vững hơn tưởng tượng của hắn.

Lão sư phụ điều khiển rối không thể tin được nhìn linh quang trên đầu ngón tay tan biến, chuyện này chỉ có một lời giải thích, đó là các nàng thực sự là kẻ điều khiển rối và con rối được trời định. Dù hắn không cam lòng, cũng chỉ có thể từ bỏ, có lẽ như thê tử quá cố đã nói, đệ tử không ra gì này sẽ là đệ tử giỏi nhất làm rạng danh sư môn.

“Sư phụ làm gì vậy?” Lăng Sương ôm trán lẩm bẩm, vừa rồi linh quang lóe lên, trong đầu nàng liền hiện ra một rừng hoa lê, dưới táng cây hoa lê lớn nhất, có một ni cô nhỏ mặc đồ trắng chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện, đường nét giống Thôi Sở đến bảy phần.

Lão sư phụ điều khiển rối tất nhiên sẽ không nói cho nàng biết, hắn muốn tự mình kết khế ước với Thôi Sở, nhưng bất đắc dĩ số trời đã định, hắn không thể làm chuyện nghịch thiên, chỉ có thể thuận theo thiên đạo, dạy Lăng Sương thật tốt, chờ nàng trở thành kẻ điều khiển rối đệ nhất thiên hạ.

“Xác nhận ngươi và nàng ta thực sự đã kết thành khế ước hay chưa.” Lão sư phụ điều khiển rối tìm một lý do, nhanh chóng chuyển chủ đề, “Nếu đã kết khế ước, mấy ngày này ngươi không có việc gì thì đến đây, xóa đi những ký ức cũ của nàng ta.”

“Vâng.” Lăng Sương hiểu, thứ gọi là luyện hóa con rối, tức là khiến con rối mất linh thức, chỉ nghe lệnh một mình người điều khiển rối. Dù cương thi đã mất linh thức, nhưng vẫn còn sót lại một số chấp niệm sâu trong linh thức, muốn luyện hóa rối, phải xóa bỏ hoàn toàn những chấp niệm này.

Lăng Sương liếc nhìn Thôi Sở, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, nàng ấy có phải là một con cương thi rất hung dữ?”

“Cầm lấy.” Lão sư phụ điều khiển rối lấy ra ba lá bùa vàng từ trong ngực, đưa cho Lăng Sương, “Nếu lá bùa vàng trên trán nàng ấy không cẩn thận rơi mất, ngươi lập tức dán một lá khác lên.”

“Cảm ơn sư phụ!” Lăng Sương vui vẻ nhận lấy.

Lão sư phụ điều khiển rối nghiêm túc nói: “Nàng ấy là con rối thượng phẩm, ngươi đừng làm hỏng.”

“Sư phụ yên tâm! Con nhất định luyện tốt nàng!” Lăng Sương đắc ý vỗ ngực, con cương thi này đẹp hơn nhiều so với con mà sư tỷ tìm, giờ nàng có bùa vàng của sư phụ bảo mệnh, chỉ cần theo làm từng bước một theo biện pháp ghi trong sách là được.

Lão sư phụ điều khiển rối không nói thêm gì, liền không quay đầu lại rời khỏi phòng. Dù sao bất kỳ kẻ điều khiển rối nào thấy con rối thượng phẩm như vậy cũng sẽ động tâm, hắn sợ mình ở đây lâu, lại sinh ra ý muốn chiếm đoạt, mất đi khí độ của sư phụ.

Lăng Sương nghĩ, giờ là buổi trưa chính ngọ, dương khí nặng nhất, lúc này luyện hóa rối là thích hợp không gì bằng. Vì vậy, nàng cẩn thận cất ba lá bùa vàng, kéo một cái ghế nhỏ đến, ngồi trước mặt Thôi Sở.

Nàng vốn định nắm tay nàng ấy, truyền linh lực vào, nhưng vừa nắm tay nàng ấy, liền sững lại tại chỗ. Chỉ thấy nước mắt Thôi Sở trượt xuống theo gò má, không lệch không nghiêng, nhỏ lên hổ khẩu của Lăng Sương, lại ấm đến như vậy.

Lăng Sương động lòng trắc ẩn, trong đầu hiện lên vô số suy đoán. Từ xưa nào có cô nương nhà ai nguyện ý kết âm hôn? Có lẽ cô nương này cũng là một cô nương số khổ, chắc hẳn đã gặp phải nhiều chuyện bi thương. Dù xóa đi chuyện xưa tích cũ cũng là việc tốt cho nàng ấy, nhưng trong lòng Lăng Sương lại nảy ra một ý nghĩ lớn mật —— nàng bỗng dưng muốn nghe câu chuyện của vị cô nương này.

Dù sao sư phụ bảo nàng luyện hóa cho tốt, cũng không thể luyện xong trong vòng vài ngày, nàng chậm trễ vài ngày cũng không coi là làm trái mệnh lệnh.

Nghĩ vậy, nàng liền nhảy xuống khỏi ghế nhỏ, quay đầu đóng cửa phòng lại, rồi đỡ Thôi Sở vào chỗ tối, nhấc lá bùa vàng trên trán nàng ấy lên, nghiêm túc nói: “Nói trước, không được cắn ta.” Nói xong, nàng liền nhanh chóng gỡ lá bùa vàng trên trán Thôi Sở xuống.

“Đồ...... lừa đảo......”

“Này! Ngươi nói mà không giữ lời!”

Lăng Sương định dán lá bùa lại, Thôi Sở liền đè nàng xuống, ép Lăng Sương không thể động đậy.

“Sư phụ, cứu......”

“Suỵt!”

Thôi Sở không cắn nàng, chỉ dùng tay bịt miệng nàng lại, ánh mắt ai oán rơi vào trong mắt Lăng Sương, hình ảnh chợt lóe vừa rồi lại hiện lên trong đầu.

Ni cô nhỏ dưới cây hoa lê ngẩng đầu cười, quang ảnh vậy mà lại trùng khớp với Thôi Sở trước mắt, khiến Lăng Sương một lần nữa ngẩn ngơ.

Thôi Sở thấy nàng không giãy giụa, liền rút tay khỏi miệng Lăng Sương, sợ bịt chặt quá sẽ hại nàng mất mạng.

“Thả ta đi...... được không?” Thôi Sở cầu xin nàng.

Lăng Sương phục hồi tinh thần: “Ngươi vừa nói gì?”

Trong mắt Thôi Sở lại ngấn lệ, tha thiết nói: “Thả ta đi.”

“Cái đó không được! Sư phụ sẽ thực sự giết ta!” Lăng Sương biết sư phụ vì chọn rối cho nàng đã tốn không ít tâm tư, nếu để rối đi mất, sư phụ chỉ nghĩ rằng nàng bất học vô thuật, cố ý làm vậy.

Đáy mắt Thôi Sở tràn ngập vẻ tuyệt vọng, rơi vào mắt Lăng Sương, không hiểu tại sao lại khiến nàng đau lòng.

“Ta cũng là vì tốt cho ngươi.” Lăng Sương chân thành khuyên nhủ, “Quanh đây có nhiều đạo sĩ và kẻ điều khiển rối, ngươi rời khỏi đây, chưa đi được ba dặm, chắc chắn bị bọn họ chém giết.”

Thôi Sở không nhịn được hít một hơi lạnh, hỏi: “Cương thi nếu chết một lần nữa, sẽ ra sao?”

“Vĩnh viễn không siêu sinh.” Lăng Sương đáp đúng sự thật.

Thôi Sở ngồi bệt xuống bên cạnh, ánh mắt dần dần ảm đạm.

“Ngươi...... có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?” Lăng Sương ngồi dậy, thử hỏi nàng ấy, “Ngươi có thể nói cho ta, biết đâu...... biết đâu ta có thể giúp ngươi.”

“Thật không?” Thôi Sở kích động hỏi.

“Ừ!”

Thôi Sở nhìn nàng ấy, bỗng nhớ ra trước đó nàng ấy đã lừa nàng, sao nàng dám tin hoàn toàn?

Lăng Sương thấy trong mắt nàng hiện lên nghi ngờ, vội nói: “Lần này ta không lừa ngươi! Ta đảm bảo! Lừa ngươi nữa sẽ là đại vương bát!”

Thôi Sở lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, đổi lại cương thi khác nhìn nàng chằm chằm lâu như vậy, nàng đã cảm thấy rùng mình, sợ đến hốt hoảng. Nhưng Thôi Sở là ngoại lệ. Lăng Sương dần phát hiện, nàng dường như không còn sợ nàng ấy nữa, thậm chí còn thấy Thôi Sở rất thân thiết, vô cớ cho rằng Thôi Sở chắc chắn sẽ không làm hại nàng.

“Ngươi nói cho ta, ta nhất định giúp ngươi!” Lăng Sương vỗ vỗ ngực.

Thôi Sở ôm gối co người lại, cúi đầu xuống, khàn giọng nói: “A gia và a nương của ta đã bị xử trảm...... đệ đệ bị lưu đày đến Lĩnh Nam trước ta mấy ngày...... ta muốn gặp hắn một lần.”

“Lĩnh Nam?” Lăng Sương bắt đầu thấy hối hận, Lĩnh Nam là nơi long xà hỗn tạp, lại còn hoang vu, đến nơi đó, không chừng sẽ gặp phải đại yêu nào đó, mạng nhỏ cũng không giữ nổi.

Thôi Sở thấy nàng lộ vẻ khó xử, cũng biết đây là làm khó người ta, quay mặt nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Nếu không được...... có thể cho ta thắp hương cúng bái a gia a nương một lần không?”

Lăng Sương gật đầu nói: “Cái này không khó, ta chuẩn bị vàng mã và nến cho ngươi.”

“Cảm ơn.” Thôi Sở thực lòng cảm kích.

Lăng Sương chỉ thấy xoang mũi cay cay, xoa xoa mũi, cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi mà, ngươi không cần cảm ơn ta.” Nói rồi, ánh mắt không nhịn được liếc nhìn Thôi Sở, nàng không thể không thừa nhận, cô nương Thôi Sở thực sự rất xinh đẹp, chỉ tiếc, mệnh khổ quá.

_____

Chú giải

Bất học vô thuật: không học hành, không tài cán.

Đại vương bát: đồ con rùa (câu mắng).

_____

Lâu quá mới có chương mới, cảm ơn mọi người đã chờ mình nha 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro