Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 141: Chăm sóc


Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 141: Chăm sóc

Cảnh Viên vừa theo Cố Khả Hinh vào cửa nhà, ba nàng đã gọi điện thoại tới, Cảnh Viên chỉ chỉ vào điện thoại với Cố Khả Hinh, đi sang bên cạnh nghe điện thoại.

Cảnh Thuật ngồi ở trước bàn làm việc, xem xong email nhíu chặt mày, ông hỏi: "Viên Viên? email là con gửi cho ba à?"

Cảnh Viên im lặng: "Vâng, là con gửi."

"Sao con..." Cảnh Thuật lắp bắp kinh hãi, trong ấn tượng của ông, Cảnh Viên vẫn là đứa trẻ cần người chăm sóc, ngây thơ trong sáng, không màng thế sự, ông không nghĩ tới, Cảnh Viên lại điều tra được những chuyện này của Nghệ sĩ thế kỷ.

Cảnh Viên cúi đầu, đang suy nghĩ làm thế nào để kể cho Cảnh Thuật nghe về chuyện điều tra Nghệ sĩ thế kỷ này, Cảnh Thuật hỏi: "Mẹ con có biết không?"

"Không ạ." Cảnh Viên nói: "Con chưa nói với mẹ."

Chân mày Cảnh Thuật không thả lỏng ra: "Con biết tại sao mẹ con lại đồng ý không?"

Cảnh Viên không hiểu: "Bởi vì dì ạ?"

"Dì con chỉ là một phần nguyên nhân." Cảnh Thuật nói: "Mẹ con là vì con."

Cảnh Viên ngơ ngẩn: "Con?" Sao lại là vì nàng? Nàng có liên quan gì với Nghệ sĩ thế kỷ? Cảnh Thuật nói: "Mẹ con muốn thông qua Nghệ sĩ thế kỷ, dọn đường cho con sau này."

Đây cũng là lý do ông do dự, không có người nào lại không lo lắng cho con cái, nhất là Cảnh Viên, cô công chúa bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, ông và Triệu Hòa nghĩ rất nhiều con đường thích hợp cho Cảnh Viên, không nghĩ tới nàng sẽ chọn giới giải trí, được rồi, bọn họ nhận, giờ lại còn làm đại sứ hình ảnh của Nghệ sĩ thế kỷ.

Ý tứ của Triệu Hòa sao ông lại không rõ, gần đây bà thúc giục gấp, chính là hy vọng ông đặt bút ký tên, nhưng ông vẫn nghĩ đến lời của Cảnh Viên ngày đó, cho nên không hạ bút, hiện tại Cảnh Viên gửi tin tố cáo này, Cảnh Thuật nói: "Viên Viên, con hiểu chưa?"

Cảnh Viên tiến lên một bước, đứng ở cửa sổ, cúi đầu: "Con hiểu rồi."

Cảnh Thuật cũng không thúc giục, ông đợi một lát: "Ý của con thế nào?"

Mặc dù ông không biết tại sao Cảnh Viên lại điều tra Nghệ sĩ thế kỷ, sao lại lấy được những tư liệu này, nhưng nếu nàng đã gửi cho mình, vậy cho nàng một cơ hội lựa chọn.

Nếu bây giờ nàng nói hối hận vì đã gửi cho mình, ông sẽ coi như không nhìn thấy.

Cảnh Viên nắm chặt điện thoại, Nghệ sĩ thế kỷ là con đường Triệu Hòa trải cho nàng, là tâm huyết mấy năm nay của Tiêu Tình, nếu là trước đây, có lẽ nàng sẽ ngầm đồng ý cách làm của Triệu Hòa, nhưng hiện tại thì không, nàng có suy nghĩ của mình.

"Ba, nếu con gửi cho ba, có nghĩa là con sẽ không làm như không thấy."

Cảnh Thuật cầm điện thoại, nhìn về phía tư liệu trước mặt, lông mày dần dần giãn ra, cô công chúa ông vẫn nâng niu trong lòng bàn tay đã trưởng thành rồi, có phán đoán của mình, hơn nữa rất chính trực.

Cảnh Viên không nghe thấy ba trả lời: "Ba?"

Cảnh Thuật vuốt sống mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Ừ, nghe thấy rồi."

"Chuyện còn lại giao cho ba đi." Cảnh Thuật nói xong Cảnh Viên gọi: "Ba."

Nàng cắn môi: "Có thể công bố muộn chút không ạ?"

Cố Khả Hinh đi qua phía sau nàng dừng bước, cô không cố ý nghe lén, Tô Anh nấu cơm, đuổi cô ra ngoài, cô thấy Cảnh Viên mải gọi điện thoại nên đến lấy túi xuống cho nàng, ai biết chỉ nghe được một câu như vậy.

Công bố muộn một chút, công bố gì? Nghệ sĩ thế kỷ, tại sao phải muộn một chút? Bởi vì Tiêu Tình sao?

Cố Khả Hinh rũ mắt, vừa định lui về phía sau hai bước chợt nghe Cảnh Viên nói: "Vâng, chậm một tháng, gần đây phim của Cố Khả Hinh vừa lên, con không muốn lúc này có tin tức khác."

Cảnh Thuật hiểu ra, bất đắc dĩ nói: "Viên Viên à, con thích con bé đó đến vậy sao?"

Thích sẽ suy nghĩ cho người ta, trước giờ Cảnh Viên đều được người khác chăm sóc, hiện tại cũng bắt đầu quan tâm những người khác, cảm xúc Cảnh Thuật đang phức tạp thì ông nghe Cảnh Viên nói: "Vâng, con thích chị ấy."

Sợ Cảnh Thuật có thành kiến với Cố Khả Hinh, Cảnh Viên nói: "Chị ấy cũng thích con."

Cảnh Thuật nghe không nổi nữa, ông nói: "Cứ như vậy đi, ba cúp máy đây."

"Vậy..."

Cảnh Thuật nói: "Biết rồi, ba sẽ sắp xếp."

Cảnh Viên yên tâm, cúi đầu, cầm điện thoại di động, nhẹ nhàng hô hấp, mặt kính trước mặt phản chiếu bóng dáng mỏng manh của nàng, Cảnh Viên đứng im vài giây, vừa định quay đầu thì bị ai đó ôm chặt vào lòng.

Cảnh Viên từ trong lòng Cố Khả Hinh ngẩng đầu: "Chị tới lúc nào vậy?"

"Lúc em cúp điện thoại." Cố Khả Hinh nói: "Thật thoải mái."

"À, em vừa mới gọi điện thoại cho ba em." Cảnh Viên muốn giải thích chuyện của Nghệ sĩ thế kỷ, Cố Khả Hinh lại chỉ ôm nhẹ nhàng ừ một tiếng, không truy hỏi, Cảnh Viên cũng không nói nữa, hai người tựa vào bên cửa sổ ôm nhau, Tô Anh ra khỏi phòng bếp nhìn thấy bộ dạng này của hai người khẽ méo môi.

Giúp người ta nấu cơm, còn phải ăn cơm chó của người ta, thật sự là đủ rồi!

Từ cung văn hóa trở về đến bây giờ, Cố Khả Hinh còn ở trong phòng bếp nói chuyện với cô ấy về Cảnh Viên, vất vả lắm mới đuổi được người đi, bây giờ thế mà lại trực tiếp ôm cho cô ấy xem.

Giỏi lắm! Đây chính là Cố Khả Hinh nói sẽ không chìm đắm vào tình yêu à?!

Cô ấy không nói gì, quay đầu trở lại phòng bếp nấu cá chua ngọt, sườn chua ngọt, cà chua ngọt, lúc gọi Cố Khả Hinh và Cảnh Viên vào ăn cơm, cả phòng đầy mùi dấm chua, Cảnh Viên nhìn Cố Khả Hinh, yên lặng ngồi bên cạnh bàn, Tô Anh cởi tạp dề nói với Cố Khả Hinh: "Hai người ăn đi, tôi về trước."

Cố Khả Hinh quay đầu: "Cậu không ăn cơm ở đây à?"

Tô Anh nói: "Ngày mai là lễ công chiếu phim của cậu, mình còn phải đến công ty một chuyến, cậu và cô Cảnh ăn đi." Nói xong cô ấy trừng mắt nhìn Cố Khả Hinh: "Hôm nay tranh đua một chút."

Cố Khả Hinh không hiểu: "Cái gì?"

"Tranh đua một chút." Tô Anh nói: "Lúc nào cũng làm người ta mệt mỏi, cậu cũng không đau lòng."

Cố Khả Hinh sặc, Cảnh Viên đứng lên: "Cô Tô không ăn cùng sao?"

"Không được không được." Tô Anh nói: "Hai người ăn đi, tôi còn phải đến công ty một chuyến."

Cố Khả Hinh gật đầu: "Vậy cậu đi đường cẩn thận."

Tô Anh nghiêng người nhỏ giọng nói: "Sáng mai còn có lễ công chiếu, đừng chơi quá đà."

Tuy rằng như thế, cô ấy vẫn chuẩn bị rượu vang đỏ cho hai người, Cố Khả Hinh mím môi, nhìn ra cô ấy nghĩ một đằng nói một nẻo, Tô Anh nói: "Đi đây."

Cô ấy không nghĩ tới Cảnh Viên sẽ đứng lên theo: "Cô Tô."

Tô Anh sửng sốt: "Cô Cảnh? Cô có việc gì sao?"

Cô ấy nói xong nhìn về phía Cố Khả Hinh, hiện tại hai người này không nên mở chai rượu vang đỏ chúc mừng, tình nàng ý thiếp sao? Sao còn gọi cô ấy lại? Tô Anh không hiểu, Cố Khả Hinh cũng quay đầu nhìn Cảnh Viên, Cảnh Viên nói: "Có chút chuyện muốn hỏi cô, có tiện nói chuyện một chút không?"

Cố Khả Hinh hô: "Cảnh Viên."

"Việc riêng." Cảnh Viên nói: "Chị ở đây chờ em."

Cố Khả Hinh:...

Không ngờ bây giờ cô đã thành người ngoài, Cảnh Viên lại có việc riêng với Tô Anh? Cô cân nhắc hai giây, dường như đã hiểu, gật đầu: "Được, vậy chị chờ em."

Cô suy nghĩ cẩn thận, Tô Anh cũng không suy nghĩ cẩn thận, sau khi bị gọi ra lập tức tỏ rõ lập trường: "Cô Cảnh yên tâm, tôi đối với Khả Hinh không có cái ý đó."

Cảnh Viên bị cô ấy chọc cười: "Tôi không phải muốn hỏi cái này."

Nàng bình thường đều là dáng vẻ nghiêm túc xụ mặt, cười rộ lên cũng chỉ là hơi hơi giương môi, hiện tại đột nhiên cười tươi, Tô Anh có chút không quen, nhưng không hiểu lầm là tốt rồi, Tô Anh thở dài: "Vậy cô có chuyện gì sao?"

"Ừ." Cảnh Viên thu lại nụ cười nhìn cô ấy: "Tôi muốn hỏi cô, chuyện Khả Hinh và Cận Kỳ."

"Hai người họ cũng không có gì." Tô Anh nói: "Cô đừng thấy Khả Hinh trước kia trói buộc với Cận Kỳ, đều là ý của công ty, Khả Hinh chẳng có ý gì với Cận Kỳ cả."

Cảnh Viên gật đầu, chần chờ hai giây nói: "Lúc trên xe cố nói Cận Kỳ làm sao vậy?"

À —— Hoá ra là chuyện này, Tô Anh lúc này mới hiểu ra, cô ấy nhìn về phía Cảnh Viên, hơi do dự, vốn đây là chuyện của Cố Khả Hinh, muốn nói cũng phải là Khả Hinh nói, nhưng cô ấy đoán chừng với tính cách của Khả Hinh, sao có thể kể khổ với Cảnh Viên, cho nên cô ấy gật đầu một cái: "Cận Kỳ, trước kia từng chuốc say Khả Hinh."

Cảnh Viên sắc mặt khẽ biến, nàng đột nhiên nghĩ đến lời Tô Anh nói trước kia, tửu lượng của Cố Khả Hinh là bị ép mà ra, có lần suýt chút nữa bị người ta kéo đi, nàng hỏi: "Chính là Cận Kỳ?"

"Là cô ta." Tô Anh nói, tuy rằng đã qua mấy năm, Cố Khả Hinh cũng không nói chuyện kia nữa, đối với Cận Kỳ cũng duy trì thái độ bình thường, coi như đêm đó không có gì xảy ra, nhưng Tô Anh biết, đêm đó ảnh hưởng đến Cố Khả Hinh lớn bao nhiêu, cô trở về luyện tửu lượng, uống rượu vang đỏ từng chai từng chai, bắt đầu gặp ác mộng, cần dựa vào thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ.

Ngay cả cô ấy cũng có một khoảng thời gian, hễ nhắm mắt là nhìn thấy Cố Khả Hinh quần áo xộc xệch từ phòng khách đi ra, cổ đầy vết đỏ, đuôi mắt đỏ tươi, hai tay nắm chặt cổ áo, lúc ấy cô ấy tức giận hận không thể đi vào đánh chết Cận Kỳ, nhưng bị Cố Khả Hinh ngăn cản, cô nói: "Mình không sao, mình không sao."

Tô Anh quay đầu nhìn Cảnh Viên, thấp giọng nói: "Cô Cảnh, tôi biết cô và chúng tôi chưa bao giờ là người cùng một thế giới, nhưng cô bằng lòng chấp nhận Khả Hinh, tôi thật sự rất cảm kích cô, hy vọng sau này cô có thể chăm sóc cô ấy thật tốt."

"Thật ra cô ấy không mạnh mẽ đến vậy."

Lòng Cảnh Viên quặn thắt lại, lời nói của Tô Anh tựa như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng nàng, tuy rằng trước khi hỏi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe vào tai, so với trong tưởng tượng càng khó chịu hơn.

Nàng quay đầu nhìn Cố Khả Hinh ngồi ở phòng ăn, người nọ đang ở xa xa cười với nàng, ánh đèn nhu hòa, Cảnh Viên lại như đang trải qua hai cực đối lập, nàng siết tay, nghe được Tô Anh nói: "Cảnh Viên, Khả Hinh nhờ cả vào cô."

Cảnh Viên quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt trong veo nói: "Được."

Tô Anh xoay người rời đi, Cảnh Viên khép cửa lại sau đó điều chỉnh cảm xúc, cuối cùng đi tới trước bàn cơm, ngồi xuống, sắc mặt như thường, Cố Khả Hinh rót cho nàng ly rượu đỏ, lắc ly rượu đỏ trong ly hỏi: "Nói gì với Tô Anh vậy?"

"Không có gì." Cảnh Viên lắc lắc rượu vang đỏ, Cố Khả Hinh cầm ly nhẹ nhàng cụng với cô, tiếng vang thanh thúy, Cảnh Viên ngửa đầu uống một ngụm lớn, Cố Khả Hinh ngăn nàng lại: "Uống chậm thôi, sao vậy?"

Cảnh Viên uống xong đặt ly rượu xuống, rượu đỏ đắng chát, nàng bị sặc mùi rượu, nói: "Em chỉ muốn biết cảm giác uống một hơi cạn sạch."

Cố Khả Hinh bật cười: "Đang yên đang lành, biết cái này làm gì?"

Cảnh Viên cúi đầu, rũ mắt: "Lúc chị bị chuốc rượu không phải là như vậy sao?"

Cố Khả Hinh á khẩu, cô nhìn về phía Cảnh Viên, không ngăn cản, Cảnh Viên đã giúp mình rót một ly, Cố Khả Hinh không ngăn được, Cảnh Viên lại buồn bực, sau đó kịch liệt ho khan, Cố Khả Hinh đau lòng ôm nàng, lấy ly của nàng xuống: "Đừng uống nữa."

"Cố Khả Hinh." Cảnh Viên nói chuyện mang theo mùi rượu, nghiêm túc nói: "Vừa rồi Tô Anh nói, giao chị cho em."

Rượu vang đỏ, độ cao, nhưng cũng sẽ không lập tức có tác dụng, Cảnh Viên hiển nhiên là bởi vì một ngụm rượu chóng mặt ngắn ngủi, cô đành phải phụ họa: "Ừ, cô ấy giao chị cho em, sau đó thì sao."

"Sau đó em sẽ chăm sóc chị thật tốt." Cảnh Viên lấy điện thoại ra: "Hiện tại bạn gái chị muốn giúp chị trút giận."

Nàng nói xong liền gọi điện thoại, mới tìm được số điện thoại, trước mặt đột nhiên phóng đại một khuôn mặt, sau đó điện thoại di bị giật đi, Cảnh Viên mở miệng liền gọi: "Cố —— ưm——"

Âm thanh uyển chuyển thay đổi âm điệu, Cố Khả Hinh ôm Cảnh Viên vào trong phòng, duỗi chân, cửa đóng lại.

Gian phòng tối đen, quần áo rải rác rơi xuống, phần còn lại là âm thanh điên cuồng trong không gian kín, khiến người nghe mặt đỏ tới mang tai, mạch máu sôi trào!

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Anh: Cậu cũng chủ động một chút đi, đừng để cho Cảnh Viên làm mãi, Cảnh Viên sẽ mệt.

Cảnh Viên: Ngược lại cũng không mệt lắm.

Tô Anh:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro