
Chương 139: Đau lòng
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 139: Đau lòng
Bộ phim gần bắt đầu, Cảnh Viên vẫn chưa xuất hiện, Cố Khả Hinh cũng không sốt ruột mấy, cô và đạo diễn thương lượng đổi vị trí, vừa mới ngồi xuống, bên cạnh cũng có một người ngồi xuống.
Cận Kỳ gần như ngồi xuống cạnh Cố Khả Hinh, cô ta quay đầu hỏi Cố Khả Hinh: "Nghe nói ngày mai là lễ công chiếu [Thần trộm]?"
Sao có thể không biết, quảng bá đều phát đến trên mặt, Cận Kỳ còn làm bộ như vừa mới biết, Cố Khả Hinh quay đầu, diễn xuất vụng về này, vẫn là trước sau như một, cô cười: "Đúng vậy, cô Cận có tới không?"
Cận Kỳ nhịn khó chịu nói: "Cũng không cần xa lạ như vậy, dù sao chúng ta..."
Ánh mắt cô ta lướt qua nhìn về phía Cố Khả Hinh, ánh đèn lúc sáng lúc tối, đường nét góc mặt Cố Khả Hinh tinh xảo xinh đẹp, tự nhiên mà thành, giống như là tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất, cô ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Khả Hinh, là ở trên bàn cơm, có người đề cử cô, nói đây là cộng sự của cô ta, tên là Cố Khả Hinh.
Cố Khả Hinh? Ở đâu ra vậy? Cô ta cũng chưa từng nghe qua.
Lúc ấy cô ta cho rằng người hợp tác với cô ta là tiền bối, ai biết là Cố Khả Hinh từ góc nào chui ra, cô ta cũng không hài lòng lắm, đạp giày cao gót đi tới bên cạnh Cố Khả Hinh, vỗ vai cô: "Cố..."
Cố Khả Hinh quay đầu, bình tĩnh nhìn cô ta, uống mấy ly rượu nhạt, mặt ửng đỏ, trong ánh mắt long lanh xinh đẹp, đồng tử bị phản xạ ra màu sắc đẹp đẽ, ngũ quan như tranh vẽ, môi khẽ mở, cô cười nói: "Xin chào, là cô Cận sao?"
Cô ta ngẩn người, mới gật đầu: "Là tôi."
Lần đầu gặp gỡ tốt đẹp biết bao, sau đó thảm thiết biết bao, cô ta theo đuổi Cố Khả Hinh, theo đuổi rất lâu, trói buộc các kiểu đều dùng tới, người này mềm cứng không ăn, vẫn luôn duy trì quan hệ không xa không gần với cô ta, cô ta nhất thời tức giận, chuốc say Cố Khả Hinh, vừa định kéo Cố Khả Hinh vào phòng, ai ngờ Cố Khả Hinh tỉnh dậy, một phen vùng vẫy kịch liệt, Cố Khả Hinh trở về, sau đó Cố Khả Hinh nói uống nhiều không nhớ rõ chuyện đêm hôm đó, cô ta thấy Cố Khả Hinh thật sự không hé ra cho ai, cũng yên tâm, chỉ là từ sau đó, cô ta liền căm ghét Cố Khả Hinh.
Thật không biết điều, cũng làm cho cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, thứ cô ta không chiếm được, cô ta cũng không hy vọng người khác đạt được, cho nên cô ta ở bên ngoài hết sức chửi bới Cố Khả Hinh, cô ta hy vọng người nọ ngã vào vũng bùn, tốt nhất vĩnh viễn không bò lên được.
Nhưng bây giờ, cô dựa vào nhà họ Cảnh mà bò lên.
Cận Kỳ không có cảm giác chột dạ gì, dù sao Cố Khả Hinh cũng không biết lúc trước người tung tin đồn khắp nơi là cô ta, cho nên cô ta có gì phải lo lắng, lần này tới đây, cũng bởi vì quản lý nói gần đây Cố Khả Hinh rất hot, bảo cô ta tới đây xin lỗi Cố Khả Hinh, thuận tiện hẹn một bữa tiệc kéo gần quan hệ.
Trước kia loại chuyện như này, cô ta tuyệt đối sẽ không làm, hiện tại lại bị ép tới, Cận Kỳ cắn răng nói: "Dù sao chúng ta trước kia tốt như vậy."
Cố Khả Hinh cười nhạt, không trả lời, Cận Kỳ mất mặt, phim sắp bắt đầu rồi, diễn viên chính ngồi ở hàng đầu cúi đầu cảm ơn phía sau, Cố Khả Hinh quay đầu nhìn, phía sau cùng chính là giám khảo lần này mời tới, quả nhiên là hai người mà cô đoán.
Hai vị tiền bối đức cao vọng trọng, ngồi phía sau chỗ tối, nhưng khí chất chính trực, không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ nhìn màn hình.
Rất nhanh, bộ phim bắt đầu, Cận Kỳ bên cạnh gọi: "Khả Hinh à..."
"Cô Cận." Cố Khả Hinh nói: "Tôi muốn xem phim."
Cận Kỳ im lặng hai giây, không mở miệng nữa.
Sau khi phim bắt đầu, Cố Khả Hinh theo bản năng nhìn đồng hồ, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, cô quay đầu nhìn phía sau, Cảnh Viên vẫn chưa tới.
Cảnh Viên một đường chạy vào trong khách sạn thì bị ngăn lại ở cửa, nàng nói: "Dì gọi tôi vào."
Người phụ nữ ở cửa nhíu mày: "Cô Tiêu đang tắm."
Họ đi theo bên cạnh Tiêu Tình có mấy năm, đều biết quy củ của Tiêu Tình, tất nhiên sẽ không dễ dàng thả người vào, Cảnh Viên tức giận: "Dì ấy——"
"Vào đi!" Tiêu Tình nói xong Cảnh Viên thuận tay liền từ trên giá áo lấy một cái áo ngủ đi vào, trong bồn tắm nước tràn ra rất nhiều, Tiêu Tình ngồi dưới đất, người mặc quần áo ẩm ướt, hẳn là bà ấy đã ngồi rất lâu, sàn nhà lạnh, cho nên sắc mặt trắng bệch, Cảnh Viên vội vàng đi qua đưa quần áo cho Tiêu Tình, xoay người hỏi: "Dì, sao dì không để cho họ vào giúp?"
Tiêu Tình khẽ lắc đầu, bà ấy có đội ngũ y tế riêng, coi như là nằm viện, cũng là bác sĩ tư nhân của bà ấy tự mình đến đây chăm sóc, hôm nay là chuẩn bị chuyển viện trở về bệnh viện của bà ấy, cho nên để cho y tá đi về trước, ai biết sẽ té ngã.
Bà ấy không thể để cho những người khác trong bệnh viện biết chuyện này.
Mà bà ấy cả đời nở mày nở mặt, càng không thể nào để những người đi theo bà ấy nhìn thấy bộ dạng như thế, Tiêu Tình nói: "Dì gọi điện thoại cho mẹ con nhưng không ai bắt máy, dì không làm ảnh hưởng công việc của con chứ?"
Cảnh Viên im lặng: "Không ạ."
Trước khi đến nàng cũng gọi điện thoại cho Triệu Hòa, không ai nghe, tin tức Tiêu Tình nằm viện lần này là hoàn toàn bị phong tỏa, ngoại trừ cấp cao bệnh viện biết, những người khác không ai biết, mà Tiêu Tình tại sao không muốn cho người bên cạnh đi vào, Cảnh Viên ước chừng cũng có thể đoán được nguyên nhân.
Nếu nàng không tới, Tiêu Tình hẳn là sẽ vẫn ngồi trên sàn nhà lạnh như băng chờ đợi.
Đây là người dì đã yêu thương nàng từ nhỏ, làm sao Cảnh Viên có thể đứng nhìn, nàng đỡ Tiêu Tình lên: "Để con đỡ dì ra ngoài?"
"Con đẩy xe lăn vào đi." Tiêu Tình nói: "Dì ngồi xe lăn."
"Bảo họ ra ngoài hết đi."
Cảnh Viên đành phải ra ngoài, giải tán người bên ngoài, cuối cùng dùng xe lăn đưa Tiêu Tình lên giường, bà ấy xắn ống quần lên, một vết bầm tím lớn, Cảnh Viên nói: "Để bác sĩ tới xem?"
"Tổn thương đến xương thì không tốt."
Tiêu Tình nói: "Đã liên lạc rồi, phải nửa tiếng nữa mới đến, Viên Viên, đừng lo lắng quá."
Cảnh Viên cúi đầu trầm mặc, di động của nàng vang lên một tiếng, Cảnh Viên không quay đầu lại, sắc mặt hơi biến, Tiêu Tình hỏi: "Sao hôm nay không quay phim?"
"Chuẩn bị đến lễ công chiếu phim của Cố Khả Hinh." Cảnh Viên mặc bên ngoài một chiếc áo gió, che kín, cho nên Tiêu Tình cũng không nhìn thấy, Tiêu Tình nhìn thời gian: "Mấy giờ thế?"
"Mười giờ rưỡi." Cảnh Viên nói xong Tiêu Tình nhìn thời gian: "Bắt đầu rồi? Vậy con mau đi đi, dì bên này không sao, con bé này sao không chịu nói sớm!"
Cảnh Viên nhìn bộ dạng sốt ruột của bà ấy trấn an: "Không sao đâu ạ." Nàng khó khăn mở miệng: "Con đã nói với Cố Khả Hinh rồi."
Lúc này Tiêu Tình mới thở phào nhẹ nhõm: "Lần sau có việc cứ nói thẳng với dì."
"Dì có thể chờ bác sĩ tới."
Ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo chờ đợi sao? Cảnh Viên làm không được, nàng không thể nào nhìn Tiêu Tình ngồi ở nơi đó chờ, nàng nghĩ đến trước kia rất nhiều lần nàng quấn lấy Tiêu Tình muốn ngủ cùng, cho nên Tiêu Tình không thể không kết thúc quay phim sớm, còn có lần Tiêu Tình một bên ôm nàng một bên tập thoại, trên đường Cảnh Viên tới đã suy nghĩ rất nhiều, Tiêu Tình nợ với Cố Khả Hinh, nhưng chưa bao giờ đối xử tệ với nàng.
Nàng không dùng tâm lý giận cá chém thớt đối mặt với Tiêu Tình.
Cảnh Viên đối mặt Tiêu Tình, lần đầu bình tĩnh nói: "Lần sau con vẫn sẽ tới."
Tiêu Tình ngước mắt lên, Cảnh Viên trước mắt tựa như trong một đêm rút đi sự ngây ngô, trầm ổn rất nhiều, Cảnh Viên nhìn về phía Tiêu Tình, đối diện với đôi mắt kia, nàng nói: "Dì, dì cũng là người thân rất quan trọng của con."
Người thân.
Cuối cùng Cảnh Viên vẫn đặt Tiêu Tình ở vị trí nên đặt, nàng nói với Tiêu Tình: "Dì à, chân dì còn đau không?"
Tiêu Tình nhìn Cảnh Viên xắn ống quần lên, nhìn tay nàng đặt trên đùi mình, ngón tay trắng nõn, da thịt xanh tím, sườn mặt Cảnh Viên bình tĩnh, tự nhiên hào phóng, nhiệt độ ngón tay bình thường, tay cũng không run, không thẹn thùng, không tránh né.
Ánh mắt Tiêu Tình sâu thẳm, bà ấy ý thức được, Cảnh Viên đã không còn là Cảnh Viên vây quanh bà ấy, chỉ cần bà ấy trêu là mặt đỏ tới mang tai.
Bà ấy được đặt ở vị trí thuộc về một người dì, là người thân, nhưng không phải người thân thiết.
Tâm trạng Tiêu Tình phức tạp, bà ấy nói: "Đừng xoa nữa, lát nữa để bác sĩ xử lý đi."
Cảnh Viên ngồi bên cạnh bà ấy, nói: "Vậy thì, chúng ta nói chuyện trước kia đi?"
Tiêu Tình cười: "Không phải con không thích..."
Không phải con là người không thích nói về những chuyện trước kia sao? Mỗi khi nói đến những điều đó, Cảnh Viên luôn trốn tránh, không chịu đối mặt, đó là vì có những suy nghĩ khác về bà ấy, niềm vui không thể giấu nổi.
Mà hiện tại, tự nhiên nàng muốn, nói về quá khứ.
Trong lòng Tiêu Tình khó chịu, bà ấy quay đầu: "Viên Viên, rót cho dì một ly nước."
Cảnh Viên rót cho bà ấy ly nước, Tiêu Tình ngẩng đầu, trò chuyện với Cảnh Viên, hai người đã rất lâu không tĩnh tâm trò chuyện như vậy, lúc bác sĩ đến trong phòng bệnh rất ấm áp, Tiêu Tình nghe được tiếng động ngẩng đầu, nói: "Bác sĩ đến rồi, con đi làm việc trước đi."
Cảnh Viên nhìn đồng hồ, không do dự, gật đầu: "Vậy ngày khác con sẽ tới thăm dì."
Tiêu Tình còn muốn nói chuyện, Cảnh Viên đã xách túi lướt qua người bác sĩ, bước chân vội vàng.
Cảnh Viên lúng túng, nàng lúng túng trước mặt Tiêu Tình, nhưng nàng không kiêng kỵ được nhiều như vậy, nàng gọi điện thoại cho Cố Khả Hinh, đã tắt máy, đành phải gửi tin nhắn qua, giải thích lý do, không biết Cố Khả Hinh có giận hay không, chắc là có tức giận nhỉ?
Cảnh Viên lo lắng dọc đường đi đứng ngồi không yên, sau khi nàng xuống xe liền chạy tới cung văn hóa, ở cửa bị ngăn lại, thời gian quá nửa, cấm đi vào, Cảnh Viên đứng ở cửa, đi qua đi lại, Diệp Từ Tịch thấy thế bảo nàng trở về xe, lỡ như bị truyền thông chụp được thì không hay, nàng mím môi, lúc chuẩn bị trở về thì nhìn thấy Tô Anh đứng ở bên ngoài.
Tô Anh nhìn thấy Cảnh Viên cũng sửng sốt, một lúc lâu: "Sao cô không đi vào?"
Cảnh Viên không nói đến muộn, nàng hỏi: "Cố Khả Hinh còn ở bên trong không?"
"Ở bên trong." Tô Anh nói xong có bên truyền thông đi ra, bên này nói chuyện không tiện, Tô Anh nói: "Cô ấy ra tôi nói cho cô biết."
Cảnh Viên đành phải vào trong xe chờ đợi, thời gian chờ đợi một phút như ba thu, nàng đếm ngón tay từng giây từng giây, Diệp Từ Tịch khó hiểu hỏi: "Cô Cảnh, có về nhà không?"
"Đợi lát nữa." Cảnh Viên cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, bộ phim sắp kết thúc, nàng mím môi do dự vài giây, lúc bộ phim vừa kết thúc liền gọi điện thoại cho Cố Khả Hinh, vẫn trong trạng thái tắt máy, ngược lại Tô Anh gọi lại cho nàng: "Cô Cảnh, Khả Hinh ra rồi, đang ở phòng nghỉ, cô có muốn đến đây không?"
Cố Khả Hinh đi ra, nhưng không bật điện thoại lên, lòng Cảnh Viên trầm xuống, rơi vào hầm băng, lạnh đến nàng rùng mình.
Một lúc lâu sau nàng mới nói: "Tôi tới đây."
Diệp Từ Tịch muốn đuổi theo thì bị Cảnh Viên ngăn lại, nàng đội mũ lên cúi đầu băng qua đám người, tiến vào phòng nghỉ trong cung văn hóa, xa xa, nàng nhìn thấy Tô Anh đứng ở nơi đó, Cảnh Viên gật đầu chào cô ấy, Tô Anh nhỏ giọng nói: "Cô Cảnh, muốn đợi lát nữa vào không?"
Cảnh Viên quay đầu: "Có ai sao?"
Tô Anh nói: "Cận Kỳ ở bên trong."
Cô ấy nói xong âm thầm cắn răng, ai mà không biết Cận Kỳ trước kia từng có tin đồn với Cố Khả Hinh, cô ấy nói gì lại không nói, lại nói cái này cho Cảnh Viên, Cận Kỳ ở bên trong, lỡ Cảnh Viên hiểu lầm...
Tô Anh vội nói: "Đoán chừng cũng không có chuyện gì, cô đi vào đi."
Cô ấy nói xong mở cửa phòng nghỉ, mơ hồ truyền đến âm thanh, là giọng của Cố Khả Hinh, Cảnh Viên biết rõ như vậy không tốt, nhưng cơ thể nàng không khống chế được, vẫn đi vào.
Sau khi vào cửa có một bình phong, phía sau bình phong có một cái bàn tròn, bên cạnh Cảnh Viên là sô pha và bàn trà, Cố Khả Hinh và Cận Kỳ mặt đối mặt đứng bên bàn trà, Cố Khả Hinh liếc mắt nhìn thấy Cảnh Viên, cô thu hồi ánh mắt, nói với Cận Kỳ: "Cô Cận, đề nghị cô nói tôi không có hứng thú."
"Cố Khả Hinh, cô đừng được voi đòi tiên, may mắn một lần không có nghĩa cả đời đều may mắn, trước kia tôi giúp cô, hiện tại cô dựa vào nhà họ Cảnh mà đứng lên, liền trở mặt không nhận người, có phải có chút quá đáng không?"
Giúp cô? Cố Khả Hinh nghĩ đến lời đồn Cận Kỳ ở bên ngoài lan truyền, nói cô vì có thể quay phim mà bò lên giường đạo diễn, cùng diễn viên chính từ trong phòng đi ra, nói đêm khuya cô mặc áo ngủ đơn bạc đi quyến rũ nhà sản xuất.
Đây là giúp cô sao?
Cố Khả Hinh nhìn về phía Cận Kỳ, ánh mắt lạnh lẽo, cô từng chút từng chút tới gần Cận Kỳ, mùi thơm dần dần nồng đậm, ngũ quan xinh đẹp của Cố Khả Hinh dần dần rõ ràng, Cận Kỳ nuốt nước miếng cái ực, hai tay nắm thật chặt, Cố Khả Hinh dựa vào bên người cô ta, nhìn về phía Cảnh Viên cách đó vài mét, nói với Cận Kỳ: "Tôi sẽ không trở mặt không nhận người."
Cận Kỳ trong lòng vui vẻ, cô ta còn chưa mở miệng, Cố Khả Hinh đã kéo giãn khoảng cách với cô ta, con ngươi trong trẻo bình tĩnh nhìn cô ta, Cố Khả Hinh cười: "Tôi chỉ là trở mặt không nhận chó."
Ý cười trên mặt Cận Kỳ cứng đờ, rạn nứt, cơ thể cô ta phẫn nộ đến run bần bật, cắn răng: "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói Cận Kỳ." Sắc mặt Cố Khả Hinh bình tĩnh: "Cô đúng là..."
"Chát!" Một tiếng tát trong trẻo vang lên, Cố Khả Hinh bị đánh lệch đầu, Cận Kỳ phẫn nộ quát: "Cố Khả Hinh!"
Cô ta vừa dứt lời phía sau có một người xông lên, không chút nghĩ ngợi tát cô ta một cái!
Cận Kỳ bị đánh đến bối rối, cô ta che mặt, nghi hoặc nói: "Cảnh Viên?"
Ánh mắt Cảnh Viên đầy gai góc nhìn cô ta, Cận Kỳ nhìn có chút khó chịu, cô ta lui về phía sau một bước, bị Cảnh Viên vô duyên vô cớ tát một cái, cô ta cũng không dám lộ ra, dũng khí đối mặt với Cảnh Viên cũng không có, Cảnh Viên lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Cô còn không đi?"
Cận Kỳ căm tức trừng mắt nhìn Cố Khả Hinh, xoay người rời đi.
Lúc này Cảnh Viên mới quay đầu nhìn Cố Khả Hinh, nàng tức giận đến đỏ mắt: "Có đau không?"
"Đau." Cố Khả Hinh cúi đầu trả lời nàng, tim Cảnh Viên chợt thắt lại, giọng nàng vang lên:" Vậy sao chị đứng bất động cho cô ta đánh? Rõ ràng chị có thể tránh!"
Cố Khả Hinh nhẹ giọng nói: "Có thể tránh."
Cô nói xong nhìn về phía Cảnh Viên, nói với đôi mắt đỏ hoe của Cảnh Viên: "Nhưng chị cũng muốn em đau lòng."
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Trong phòng:
Cố Khả Hinh: Có đau không?
Cảnh Viên: Đau.
Mọi người ngoài phòng:...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro