Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 130: Giận

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 130: Giận

Trên người Cảnh Viên đã ám mùi rượu, vô cùng nồng nặc, nàng nhanh chóng đứng dậy rồi lại ngồi xuống, động tác rất nhanh, giống như vừa rồi không có gì xảy ra, chỉ có Cố Khả Hinh cảm nhận được, trên môi mềm mại, thơm ngọt.

Cô liếm môi, quay đầu nhìn Cảnh Viên, nói: "Thích căn phòng này không?"

Cảnh Viên nhìn chung quanh, lắc đầu: "Không thích."

"Vậy thử thích một chút đi."

Cố Khả Hinh nói xong dùng áo che qua đỉnh đầu hai người, nghiêng người hôn Cảnh Viên, áo rất lớn, nhanh chóng che hai người lại như khăn cưới, trong bóng tối môi Cảnh Viên được hôn xuống nhẹ nhàng, đáy lòng nàng run lên, trong bóng tối không có tầm nhìn, cảm giác càng mãnh liệt, nàng có thể ngửi rõ ràng mùi thơm thuộc về Cố Khả Hinh, còn có cánh môi mềm mại cùng nhiệt độ của cô.

Là nhiệt độ có thể khiến cho người ta yên tâm.

Nàng nhịn không được bắt đầu đáp lại, hai tay vòng qua cổ Cố Khả Hinh, ngửa đầu, bị cô hút cạn chút oxi cuối cùng, hơi thở này là vui vẻ mà sung sướng, trong nháy mắt khiến nàng quên sạch những chuyện vừa rồi.

Hai người cũng không lề mề, rất nhanh Cố Khả Hinh đã cùng Cảnh Viên đi ra ngoài, đạo diễn Vu bước lên phía trước hỏi: "Cô Cảnh, không sao chứ?"

Nếu Cảnh Viên xảy ra chuyện, không nói đến bối cảnh của nàng, ngay cả cửa ải của Tiêu Tình cũng không qua được, Cảnh Viên nhìn về phía đạo diễn Vu, khẽ gật đầu: "Tôi không sao."

"Không sao là tốt rồi." Đạo diễn Vu nói: "Vừa rồi quay rất tốt, vất vả cho cô rồi."

Quả thật hiệu quả tốt, chỉ là sau khi ông ấy đi ra mới phát hiện Cảnh Viên hình như có chút không đúng, may mắn có Cố Khả Hinh ở đây, không xảy ra vấn đề lớn, đạo diễn Vu thấy vô cùng may mắn, lại nói với Cố Khả Hinh hai câu.

Cảnh quay này hao phí tâm sức của mọi người, đạo diễn Vu hiểu, để các cô về nghỉ ngơi sớm một chút, phim trường ở ngay trong thành phố, cho nên không cần thuê khách sạn, các cô quay xong thì về nhà, Cố Khả Hinh thay quần áo xong nhìn thấy Cảnh Viên đang tẩy trang, cô lại gần: "Buổi tối đến nhà chị không?"

Cảnh Viên nói: "Buổi tối em muốn về nhà."

Nàng đã hai ngày không về nhà rồi, nếu còn không về thì không ổn lắm, Cố Khả Hinh rất hào phóng nói: "Được rồi, vậy tối nay em về nhà."

Cảnh Viên liếc mắt nhìn cô, ánh mắt cẩn thận, Cố Khả Hinh nhận được tín hiệu đưa tay xoa xoa tóc Cảnh Viên, chớp mắt: "Về nhà lấy nhiều quần áo một chút, tối mai đến nhà chị."

Cái người này lại nữa rồi.

Cảnh Viên tức giận: "Không lấy."

"Vậy được rồi, chị mua cho em."

Cảnh Viên nói: "Em không đi."

Cố Khả Hinh dừng một chút: "Vậy em thích đi khách sạn à?"

"Chị!" Cảnh Viên nhỏ giọng nói thầm: "Cố Khả Hinh!"

Cố Khả Hinh rất thích nhìn bộ dạng đáng yêu giương nanh múa vuốt này của nàng, không phải tính tình không thay đổi, biểu cảm giống như mặt nước tĩnh lặng, nàng thích các biểu cảm xuất hiện trên mặt Cảnh Viên, hoặc mềm mại hoặc cứng rắn, hoặc vui vẻ hoặc tức giận, đây mới là tâm tình biến hóa mà một người bình thường nên có.

Cô buông tay xuống, thấy Diệp Từ Tịch đi tới, cô nói: "Về đi."

Diệp Từ Tịch đi tới bên cạnh Cảnh Viên, cúi đầu gọi: "Cô Cảnh."

Cuối cùng nhìn về phía Cố Khả Hinh, đáy mắt cất giấu sự sùng bái, giọng cô nàng vang lên một chút: "Cô Cố!"

Cảnh Viên mím môi, Cố Khả Hinh nhân lúc Diệp Từ Tịch không chú ý dùng chân chạm vào bắp chân Cảnh Viên, trong nháy mắt Cảnh Viên đỏ mặt, nàng nghe thấy Cố Khả Hinh nói: "Về nghỉ ngơi sớm đi."

"Được." Cảnh Viên đối mặt với giọng nói mềm mại của cô, nàng nói: "Em về đây."

Diệp Từ Tịch tò mò nhìn hai người trao đổi, radar nhạy cảm đang một thu một thả, nhưng cô nàng không dám hỏi, ngay cả nhìn thêm một cái cũng không dám, sau khi Cảnh Viên đi, nàng lập tức chào Cố Khả Hinh rồi rời đi.

Cảnh Viên ngồi trong xe, Diệp Từ Tịch nói: "Cô Cảnh, cô Cố càng ngày càng tốt với chị."

"Em nghe đoàn phim nói, hôm nay cô ấy rất là ngầu!"

Nhân duyên của Cố Khả Hinh luôn luôn tốt đến bùng nổ, bình thường mọi người đều khen cô không ngớt lời, hôm nay che chở nàng như vậy, hẳn là tiếng lành đồn xa, có điều đây là điều cô nên nhận được.

Cô chính là một người tốt như vậy, tốt đến mức bây giờ Cảnh Viên hồi tưởng lại, trái tim liền mềm nhũn như cục bông.

Vừa mới tạm biệt, nàng đã rất nhớ Cố Khả Hinh rồi.

Cảnh Viên dựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, phong cảnh lướt qua cửa sổ rất đẹp, chim hót hoa thơm, nàng vươn ngón tay viết chữ Cố lên cửa kính xe, cuối cùng buông xuống, cúi đầu mím môi cười.

Xe chạy được một nửa, Cảnh Viên nhận được điện thoại của Triệu Hòa, hỏi nàng đêm nay có phải cũng không về hay không, nàng dừng vài giây mới nói: "Về nhà."

Nàng nói xong nhấn mạnh: "Bây giờ con về."

Triệu Hòa ơ một tiếng, dường như rất bất ngờ, Cảnh Viên nghe đến mặt ửng đỏ, mẹ nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì...

Nàng lười hỏi, Triệu Hòa cũng không nhiều lời, chỉ là nói: "Về nhà cũng tốt, ba con nhớ con rồi, à đúng rồi, đợi lát nữa mẹ muốn đi thăm dì con, con muốn đi cùng không?"

Cảnh Viên suy nghĩ một lúc: "Được ạ."

"Vậy con trực tiếp đến đơn vị mẹ đi." Triệu Hòa nói: "Mẹ sắp tan ca rồi."

Cảnh Viên chỉ có thể để Diệp Từ Tịch quay đầu đi đến đơn vị của Triệu Hoà, đến nơi Diệp Từ Tịch hỏi: "Vậy có cần em đưa hai người đi không?"

"Không cần." Cảnh Viên nói: "Em về sớm đi, tôi có xe."

Thái độ lạnh nhạt, xa cách, Diệp Từ Tịch cuối cùng cũng tìm ra lí do tại sao cảm thấy Cảnh Viên đối với Cố Khả Hinh không giống với người khác, nàng ở trước mặt Cố Khả Hinh, cũng rất mềm mại, giống như vừa rời khỏi Cố Khả Hinh, chính là nữ thần lạnh lùng, làm cho người ta không dám nhiều lời.

Diệp Từ Tịch vô cùng nghe lời trở về, Cảnh Viên còn chưa lên lầu đã nhìn thấy mẹ nàng đi tới.

"Đến rồi à." Triệu Hòa lặng lẽ đánh giá Cảnh Viên, phát hiện mặt nàng hồng hào, tinh thần rất tốt, quả nhiên có tình yêu làm dịu, toàn thân đều không giống trước, Triệu Hòa hết sức hài lòng, bà kéo Cảnh Viên lên xe hỏi:" Hôm nay quay phim thế nào?"

Cảnh Viên nói: "Cũng không tệ ạ."

Tuy rằng đoạn cuối cùng có chút ảnh hưởng đến nàng, nhưng tóm lại vấn đề không lớn, trong phạm vi có thể chấp nhận, Triệu Hòa nói: "Không tệ là tốt rồi, ngày nào đó mẹ không có việc gì sẽ đi thăm con."

Trước kia bà không ủng hộ Cảnh Viên quay phim, cho nên chưa bao giờ đi thăm, hiện tại ủng hộ, thái độ tự nhiên không giống, Cảnh Viên không dị nghị: "Vâng."

Triệu Hòa quay đầu, nhìn nàng vài lần, Cảnh Viên khó hiểu: "Sao vậy ạ?"

"Không có gì." Triệu Hòa cười, nếu như là Cảnh Viên trước kia, khẳng định tránh không kịp, nàng không muốn dùng thân phận người nhà họ Cảnh làm bất cứ chuyện gì, hiện tại nàng ngược lại thẳng thắn vô tư, tư thái tự nhiên.

Xem ra Cố Khả Hinh dạy không ít thứ.

Tâm trạng bà rất tốt, dọc theo đường đi hỏi rất nhiều chuyện Cảnh Viên quay phim, Cảnh Viên không ngại phiền giải thích, cuối cùng hai người nói đến Cố Khả Hinh, Triệu Hòa hỏi: "Cô ấy có phải có phim sắp chiếu không?"

Cảnh Viên gật đầu: "Sắp rồi, tuần sau công chiếu."

Cố Khả Hinh bảo nàng để trống ngày đó, muốn nàng cùng đi lễ công chiếu, Cảnh Viên nhắc tới Cố Khả Hinh khóe môi không tự giác cong lên, tuy rằng không rõ ràng, nhưng Triệu Hòa nhìn ra, bà khẽ lắc đầu, vẻ mặt tươi cười, Cảnh Viên nói xong cúi đầu, nhìn thấy bên cạnh Triệu Hòa đặt một túi tài liệu: "Đây là cái gì?"

"Dì con muốn." Triệu Hòa nói tới đây ngữ khí rõ ràng thấp xuống, Cảnh Viên có lòng hiếu kỳ: "Dì, cái gì ạ?"

"Một ít tài liệu cũ." Triệu Hòa nói: "Dì con làm ban giám khảo nghệ sĩ thế kỷ, con biết không?"

Cảnh Viên biết, Tiêu Tình sau khi được bình chọn làm nghệ sĩ thế kỷ liền vào hàng ngũ ban giám khảo, trở thành giám khảo trẻ tuổi nhất, lúc ấy không biết náo loạn bao nhiêu, Cảnh Viên làm sao có thể không biết, chỉ là nàng không hiểu nghệ sĩ thế kỷ làm sao lại móc nối với công việc của mẹ nàng.

"Ban giám khảo đã sắp xếp một hạng mục mới." Triệu Hòa nói: "Đang phê duyệt."

Thật ra còn đang kẹt ở chỗ ba Cảnh Viên, thái độ của ba nàng đối với chuyện này vẫn luôn quan sát, quan điểm của ông chính trị là chính trị, giải trí là giải trí, giới giải trí này muốn lập một đại sứ hình tượng quốc tế, tuy rằng lý do hợp lý, nhưng ông lại cảm thấy không ổn, cho nên vẫn không ký tên, chuyện này xảy ra, Triệu Hòa lại đến chỗ ba Cảnh Viên nói chút lời hay, hạng mục này mới có chút tiến triển mới.

Cảnh Viên nghe xong khẽ gật đầu, nàng hỏi: "Ba ký chưa?"

"Tính cách của ba con cũng đâu phải con không biết." Triệu Hòa nói: "Nhưng ông ấy sắp nhả ra rồi, không phải vấn đề lớn."

Cảnh Viên trầm mặc, Triệu Hòa phát hiện nàng khác thường, gọi: "Viên Viên? Con sao vậy?"

Cảnh Viên lấy lại tinh thần, nhìn vào mắt Triệu Hòa, nàng lắc đầu: "Không sao ạ."

Lúc xuống xe nàng nhìn về phía túi tài liệu trên tay Triệu Hòa, như có điều suy nghĩ, lúc hai người đến dưới lầu trợ lý Tiêu Tình đang trông coi, cô ấy nhìn thấy hai người lập tức mở cửa.

"Cảnh phu nhân, cô Cảnh." Trợ lý nói: "Cô Cảnh cũng tới, nếu cô Tiêu nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ rất vui."

Cảnh Viên thấp giọng hỏi: "Hôm nay dì hồi phục thế nào rồi?"

"Cô Tiêu còn đang bận công việc." Trợ lý bất đắc dĩ nói: "Chúng tôi nói thế nào cũng không nghe, lúc này mới mời Cảnh phu nhân tới, đợi lát nữa cô đi vào cũng phải nói rõ với cô ấy, sức khoẻ là vốn liếng của cách mạng."

Triệu Hòa khẽ lắc đầu: "Cái người cuồng công việc này."

Cảnh Viên và Triệu Hòa đi theo phía sau, Tiêu Tình ngồi trên giường bệnh xem tài liệu, tài liệu trong tay bà ấy và tài liệu trên bàn chất cao, nghe thấy tiếng động, bà ấy ngẩng đầu, cười: "Sao lại tới đây."

"Không qua đây thăm để chị chết đói à?" Triệu Hòa nói: "Trợ lý của chị nói trưa nay chị chưa ăn gì."

Tiêu Tình tháo kính xuống, liếc mắt nhìn trợ lý: "Nói bậy bạ gì đó."

Trợ lý ấm ức nói thầm: "Cô vốn không ăn mà." Cô ấy nói xong nói với Triệu Hòa: "Vậy hai người nói chuyện, tôi đi rót trà cho hai người."

Triệu Hòa đi tới bên giường: "Công việc gì mà quan trọng như vậy?"

"Của Bất Phàm." Tiêu Tình xoa mi tâm: "Tiểu Nhu mấy năm nay làm loạn công ty, chị vừa mới tra lại ghi chép, căn bản tìm không thấy đầu."

Triệu Hòa hỏi: "Tiêu Nhu thật sự từ chức à?"

"Từ chức rồi." Tiêu Tình nói: "Nó phạm nhiều sai lầm như vậy, nên gánh chịu hậu quả, không nói về nó nữa, đến Viên Viên, dì nghe đạo diễn Vu nói hôm nay con phát huy không tệ?"

Triệu Hòa quay đầu: "Hôm nay đạo diễn còn khen con?"

Cảnh Viên bị hai người nhìn chăm chú, nói: "Có một đoạn."

"Triệu Hòa em xem qua Viên Viên diễn chưa?" Tiêu Tình nói: "Lần trước chị xem một đoạn, hoảng sợ, còn tưởng rằng nhìn lầm người, diễn xuất của Viên Viên thật sự là tiến bộ đột xuất."

"Nếu con sinh vào thời của dì, vậy đảm bảo không có chuyện gì xảy ra với dì."

Cảnh Viên cúi đầu: "Dì lại nói đùa rồi."

"Dì có nói đùa đâu." Tiêu Tình nhìn về phía nàng: "Con là hạt giống tốt."

Triệu Hòa cười: "Chị cũng đừng khen nữa, cẩn thận cái đuôi vểnh lên trời đấy."

Ngữ khí Tiêu Tình nửa đùa nửa thật: "Ăn ngay nói thật sao có thể là khen chứ, Viên Viên nhà ta có thực lực, theo chị thấy, không tới mười năm, Viên Viên cũng có thể vào vòng nghệ sĩ thế kỷ."

Triệu Hòa tâm tư khẽ động, còn chưa nói chuyện, chuông điện thoại Cảnh Viên vang lên, Tiêu Tình nói: "Đi nghe điện thoại đi, dì nói chuyện với mẹ con."

"Đi đi." Triệu Hòa gật đầu với nàng, Cảnh Viên cầm điện thoại di động đi tới bên cửa sổ, vừa mới được khen mặt ửng đỏ, hiện tại điện thoại di động dán lên mặt, mát mẻ nói không nên lời.

Điện thoại là Cố Khả Hinh gọi tới, cô về đến nhà rồi, gọi điện thoại hỏi Cảnh Viên đã về đến nhà chưa.

Cảnh Viên ấp úng hai tiếng, cuối cùng nói: "Chưa, em vẫn chưa về nhà."

Giọng Cố Khả Hinh ôn hòa: "Em đang ở đâu?"

Phía sau chính là tiếng cười vui vẻ của mẹ nàng và Tiêu Tình, Cảnh Viên cắn răng một cái, nói thật: "Em ở chỗ dì."

Nàng nói xong có chút chột dạ, tay phải siết chặt điện thoại.

Cố Khả Hinh cúi đầu ừ một tiếng, ngược lại không nói gì, Cảnh Viên nghe tiếng hít thở nhàn nhạt qua điện thoại di động, thật lâu sau, Cố Khả Hinh nói: "Vậy em về nhà rồi gọi lại cho chị."

"Được." Trước khi cúp điện thoại, Cảnh Viên đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cố Khả Hinh, chị không giận chứ?"

Cố Khả Hinh đứng trên ban công, không phủ nhận, khi nghe Cảnh Viên nói ở chỗ Tiêu Tình, cảm xúc của cô có dao động, nhưng cũng không đến mức giận, chỉ là giờ phút này Cảnh Viên nói ra, cô cũng thuận theo cột đi lên: "Nếu như chị giận thì em định làm gì?"

Cảnh Viên cầm di động, nhẹ giọng nói: "Vậy em bồi thường cho chị."

Cố Khả Hinh nín cười, nghiêm trang mở miệng: "Vậy chị giận rồi, Cảnh Viên."

Cô không đợi Cảnh Viên nói thêm một câu: "Đêm nay em không đến nhà chị bồi thường thì chị không hết giận đâu."

Cảnh Viên:...

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khả Hinh: Chị giận, em không "lên" là không hết giận đâu.

Cảnh Viên:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro