
Chương 129: Đủ không?
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 129: Đủ không?
Trong phòng, sâm banh mở ra, rượu đổ đầy sàn, vài cái chai rỗng lăn đến dưới chân người đàn ông, bị người đàn ông đá văng, hắn trở tay bắt lấy cô gái chuẩn bị rời đi, đùa giỡn: "Bạn học cũ không uống một ly đã đi rồi, có phải không nể mặt không?"
Cô gái vừa tốt nghiệp đại học, biết rõ gia thế của người đàn ông, nàng không muốn gặp phải phiền toái trước khi tốt nghiệp, nàng còn muốn trở về cùng bạn gái ăn mừng đậu phỏng vấn, nàng cẩn thận nhìn người đàn ông: "Uống một ly là được phải không?"
Người đàn ông ra hiệu với những người khác, trên mặt mọi người xuất hiện sự cân nhắc, người đàn ông nói: "Đương nhiên."
Thật ra tướng mạo hắn có chút tuấn tú, lúc còn học đại học, bạn học nữ theo đuổi hắn có thể xếp thành một hàng dài, nhưng câu nói kia nói rất hay, thứ dễ có được thì không trân trọng, ngược lại là kiểu người trước mặt này, người luôn từ chối hắn mới xứng để hắn đặt trong lòng, mỗi lần nhìn thấy lòng lại ngứa ngáy.
Nghe nói nàng là một cô gái ngoan ngoãn, chưa yêu ai bao giờ, cũng không tham gia hoạt động, hắn ở trường nhờ bạn bè hẹn hai lần, cũng không thấy người đâu, lần này tốt nghiệp hắn tìm một lý do không thể từ chối, cô gái mới tới.
Hắn uống rượu, nhìn thấy cô gái đẩy cửa ra cũng đã bắt đầu xao xuyến, dục vọng tích góp từ lúc đi học kịch liệt tăng lên, nhìn thấy cô gái một cái toàn thân như bị lửa đốt, không chỉ có hắn, những người khác cũng vậy.
Rượu cồn thiêu đốt thú tính trong cơ thể bọn họ, để cho bọn họ lộ ra răng nanh, cô gái không muốn có quá nhiều dây dưa, nàng nhận lấy rượu hắn đưa tới, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, cái ly cũng không có bỏ xuống liền hỏi: "Hiện tại tôi có thể đi chưa?"
"Đừng vội thế chứ em gái." Người đàn ông phía sau cô gái cởi áo khoác, xắn tay áo lên, chậm rãi đi về phía cô gái: "Nghe nói thành tích của em ở trường rất tốt, anh đây có đề bài không biết, em xem giúp anh nhé?"
Cô gái uống rượu mạnh, một ngụm đã xây xẩm, ảnh hưởng quá lớn, nàng hơi choáng váng, lắc đầu nói: "Tôi không biết."
Người đàn ông nói: "Không sao đâu, uống với anh một ly coi như xong."
Hắn nói xong bắt lấy cổ tay cô gái, cơ thể cô gái cứng đờ, rất tự nhiên hất tay người đàn ông ra, người đàn ông không kịp đề phòng, bị nàng hất ngã sang bên cạnh hai bước, rượu đổ hết lên quần áo, cô gái nhân lúc hắn ngã chạy ra ngoài, nhưng cửa lập tức bị người khác ngăn lại.
Cô gái theo bản năng gọi điện thoại, người đàn ông bị đạp vào chân tức giận túm túi xách của nàng, trực tiếp kéo đứt dây túi xách của nàng, trong không khí yên tĩnh, tiếng vải vóc xé toạc vang lên chói tai, một tiếng động tĩnh này làm cho mấy người đàn ông hưng phấn lên, bọn họ vây quanh cô gái đứng thành một vòng, hai tay cô gái ôm chặt hai vai, ánh mắt từ sợ hãi đến tuyệt vọng, nàng nhìn chằm chằm mấy người đàn ông trước mặt, cắn rách khóe môi, ý hận và phẫn nộ kia khiến mấy người đàn ông dừng lại.
"Cắt cắt cắt!" Đạo diễn Vu tức giận đi tới: "Làm cái gì vậy? Cậu đứng ngây ra đó làm gì? Cậu túm quần áo cô ấy đi chứ!"
Ông ấy đẩy nghệ sĩ nam ra, kéo qua một nghệ sĩ nam khác làm Cảnh Viên, túm xé chỗ cổ áo sơ mi của hắn: "Cậu phải như vậy!"
"Như vậy có hiểu hay không!"
Nghệ sĩ nam bị ông ấy răn dạy cúi đầu, Cố Khả Hinh đi tới bên cạnh Cảnh Viên, phủ thêm quần áo cho nàng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Vẫn ổn." Ít nhất đến bước này, nàng vẫn có thể chấp nhận, chỉ là vừa rồi nàng bị nhiều đàn ông vây quanh như vậy, đáy lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, đây là một loại phản ứng bản năng tâm lý, nàng không có cách nào khắc phục.
"Không cần khắc phục." Cố Khả Hinh khó khăn nói: "Phải có phản ứng tự nhiên của cơ thể, em mới có thể kiểm soát diễn xuất tốt hơn, vả lại, lát nữa mới là vở kịch lớn."
Cảnh Viên thoáng gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi em thể hiện có được không?"
Cố Khả Hinh thay nàng nắm chặt áo khoác: "Vô cùng tốt."
Tốt đến mức cô vừa mới đứng ở trước ống kính, kích động muốn đi lên cứu người, mới chỉ là mở màn, cô đã không muốn như thế, Cố Khả Hinh đột nhiên không biết mình có dũng khí xem tiếp hay không.
Cách đó không xa đạo diễn còn đang nói chuyện thân thiện với nghệ sĩ, Cảnh Viên nhân lúc không ai chú ý, đặt tay lên bàn tay Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh hơi kinh ngạc quay đầu, thấy góc mặt Cảnh Viên bình tĩnh, thần sắc thản nhiên, cô bất đắc dĩ cười, đây tính là cái gì? Nàng đây là người không diễn được người diễn an ủi?
Nhưng mà, cô rất hưởng thụ.
Cố Khả Hinh trở tay nắm lấy tay Cảnh Viên, giấu dưới vạt áo, nhéo nhéo, tâm trạng đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cảnh tiếp theo chính là cảnh quan trọng nhất, đạo diễn Vu thu xếp xong, trong phòng chỉ còn lại có mấy nghệ sĩ và Cảnh Viên, cộng thêm quay phim và đạo diễn Vu ngồi trước màn hình, Cố Khả Hinh cũng xin vào, đạo diễn Vu không nghĩ nhiều, đồng ý để cô ngồi bên cạnh.
Mở màn ngay cảnh xé áo, áo đã được xử lý qua, vừa kéo liền xé mở, cũng không cần dùng sức, cảnh lần đầu nghệ sĩ nam không khống chế tốt được lực, quần áo rách toạc, đạo diễn Vu mắng đĩnh đạc: "Cắt cắt cắt!"
"Cậu đừng dùng nhiều sức như vậy!"
Nghệ sĩ nam cúi đầu, nhỏ giọng nói với Cảnh Viên: "Xin lỗi."
Cảnh Viên khẽ lắc đầu, Cố Khả Hinh rất nhanh đưa cho nàng áo sơ mi mới, lần thứ hai nghệ sĩ nam cũng không dám động đậy.
"Cắt!" Đạo diễn Vu nói: "Cậu đi tới trước một chút, đặt tay lên ngực cô ấy, túm túm!"
Lặp đi lặp lại như thế, lãng phí vài lần, Cố Khả Hinh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đoán chừng hôm nay không quay được, đạo diễn Vu gãi đầu, bầu không khí trước đó tốt như thế, sao phía sau lại kéo khố như vậy, ông ấy bực bội bóp bao thuốc lá, lúc cúi đầu đã có ý tưởng.
Cảnh Viên lại bị gọi tới, nàng sửng sốt: "Không cần trang phục đạo cụ?"
"Không có cảm giác chân thật." Đạo diễn Vu nói: "Lát nữa mặc quần áo bình thường."
Ông ấy nói: "Tôi đi nói chuyện với họ."
Cảnh Viên nhìn ông ấy vội vã đi đến bên cạnh mấy nghệ sĩ nam, rót rượu cho mỗi người bọn họ, để cho bọn họ uống hết, nàng mím môi, Cố Khả Hinh đứng bên cạnh nàng: "Sao vậy?"
Cảnh Viên lặp lại lời đạo diễn Vu vừa nói: "Muốn có cảm giác chân thật."
Cố Khả Hinh cũng không bất ngờ, đạo diễn muốn quay phim hay, bất kể là phương pháp gì.
"Sợ không?"
Cố Khả Hinh hỏi nàng, Cảnh Viên lắc đầu bật cười, quả thật vừa mới bắt đầu có chút sợ hãi, nhất là cảnh đầu tiên quay xong, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, nhưng vừa rồi mấy cảnh hài hước làm cho nàng không có cách nào nhập vai được, cho nên không có cảm giác lo lắng.
Bộ dạng này của nàng, Cố Khả Hinh không biết nên nói nàng to gan, hay nên nói nàng không hiểu, nhưng không sợ hãi, ít nhất sẽ không trở thành bóng ma tâm lý.
Bên kia đạo diễn Vu bảo mấy nghệ sĩ nam uống một chai rượu vang đỏ, bọn họ được trang điểm như say rượu, hiện tại thật sự giống như say, tơ máu đáy mắt đều hiện ra, da thịt hiện ra bị cồn hun đỏ ửng, bước chân trôi nổi, đạo diễn Vu nhìn bộ dạng này của bọn họ vô cùng hài lòng, rời khỏi cạnh bọn họ tìm Cảnh Viên.
Cố Khả Hinh chờ ông ấy đi rồi đi tìm mấy nghệ sĩ nam kia.
Rất nhanh, cảnh quay tiếp theo lần quay thứ tám, bắt đầu.
Cô gái bị mấy người đàn ông vây quanh, đứng ở chính giữa phòng, túi xách của nàng vừa mới bị kéo đứt, cô gái muốn lui về phía sau, lại đụng vào ngực người phía sau, nhiệt độ cực nóng, thân thể cường tráng, mặt cô gái tái nhợt: "Các, các người làm gì vậy?"
"Làm gì?" Người đàn ông bị nàng đẩy ra đi tới bên cạnh nàng: "Em gái, có ai dạy em phép lịch sự không? Uống xong rượu liền bỏ chạy. Có phải rất không nể mặt anh đây không?"
Cô gái miễn cưỡng trấn định: "Tôi có thể bồi thường cho anh!"
"Bồi thường?" Ngón tay người đàn ông hất cằm nàng, siết chặt, cô gái lui về phía sau, lại không còn đường lui, người trước mặt uống say khướt, quanh người toàn là mùi rượu, cô gái nói:"Tôi có thể bồi thường cho anh, bao nhiêu tiền."
"Tiền?" Người đàn ông cười lạnh: "Anh không cần tiền, anh muốn cô em liếm sạch nó!"
Đáy mắt cô gái bị dọa ra nước mắt, nàng giãy khỏi tay người đàn ông, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, bàn tay kia còn bóp cằm nàng, cô gái không chút nghĩ ngợi cúi đầu cắn xuống, đau đớn làm cho người đàn ông trong nháy mắt mắng ra tiếng, trực tiếp đẩy cô gái ra, một tay đặt ở trước ngực nàng, dùng sức xé rách áo!
Nút áo Cảnh Viên tung ra, trước ngực trở nên mát mẻ, nàng theo bản năng che lại, hai tay lại bị hai người phía sau bắt lấy, ngực lạnh lẽo, đáy lòng không khống chế được sinh ra cảm giác sợ hãi, người đàn ông trước mặt nhìn thấy bộ dạng này của nàng cười lạnh: "Hiện tại biết sợ rồi?"
Một tay người đàn ông trực tiếp đè lại xương sườn của nàng, cảm giác đau đớn quá mức mãnh liệt, quanh thân tràn đầy mùi rượu, mùi trên người người đàn ông, còn có một đôi mắt như lang như hổ kia, muốn nuốt chửng nàng, Cảnh Viên lúc này đã không phân rõ mình là ở trong phim hay là ở ngoài phim, nàng chỉ muốn bỏ chạy!
Một chân nàng nhấc lên còn chưa đá trúng người đã bị khống chế, người nọ xách cổ áo nàng kéo nàng đến sô pha, Cố Khả Hinh nhìn thấy sắc mặt Cảnh Viên thay đổi lập tức đứng dậy, đạo diễn Vu lại nhỏ giọng nói: "Tốt tốt tốt cứ như vậy, đúng đúng đè lên, đúng đúng chính là cảm giác này!"
Cảnh Viên bị đẩy ngã ra sô pha, nàng ra sức giãy giụa, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, mấy tên đàn ông kia giữ chặt hai tay nàng, nghe được tiếng kêu của nàng càng thêm hưng phấn, hai tay hai chân nàng bị giữ chặt, không thể động đậy, chỉ còn lại có tiếng kêu gào tuyệt vọng.
"Đừng, đừng, cầu xin các người đừng..." Cảnh Viên đã không phân biệt được mình là người trong phim, đang cầu xin bạn học, vẫn là bản thân nàng, đang cầu xin mấy nghệ sĩ kia, nhưng mà mấy nghệ sĩ kia lại không để ý tới, một mình đứng ở phía trước nàng, nới lỏng thắt lưng quần, bóng đen rất lớn, trong nháy mắt bao phủ Cảnh Viên.
Cảnh Viên mở to hai mắt, liều mạng lắc đầu, sợ hãi đến thất thanh, chỉ có tiếng hò hét không tiếng động, còn có cặp mắt sợ hãi đến tuyệt vọng kia.
Xung quanh không khí loãng, nàng là cá bị quăng lên bờ, kéo dài hơi tàn, rồi lại bức thiết tìm kiếm nguồn nước.
Đạo diễn Vu thấy cảnh như vậy lòng cũng run rẩy theo! Tay ông ấy cầm bộ đàm đều run rẩy, đang chuẩn bị kêu cắt, Cố Khả Hinh che bộ đàm của ông ấy lại, đạo diễn Vu quay đầu: "Sao vậy?"
Trên mu bàn tay Cố Khả Hinh gân mạch nhô lên, cô luôn luôn ôn hòa thần sắc âm trầm, cặp mắt kia vừa đen vừa sáng, cô hỏi: "Đạo diễn Vu, cảnh này kết thúc chưa?"
Đạo diễn Vu đối diện với ánh mắt cô, sững sờ nói: "Kết thúc rồi."
Cố Khả Hinh nghe được câu này liền đứng dậy, nhanh chóng đi đến bên cạnh mấy nghệ sĩ kia, dùng sức đẩy bọn họ ra, quần áo sẵn sàng che Cảnh Viên lại, đồng thời đỡ lưng nàng, ở sau nàng vỗ nhẹ hai cái.
Đuôi mắt Cảnh Viên đỏ lên, cả người giật mình hai giây, một lần nữa hít thở không khí, sống lại rồi.
Cố Khả Hinh thấp giọng nói: "Không sao rồi."
Tim Cảnh Viên đập nhanh, cảm giác vừa rồi quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức nàng suýt chút nữa cho rằng mình sắp bị —— nàng không dám nghĩ, khuôn mặt trắng bệch, bên cạnh hai người còn có mấy nghệ sĩ nam, đạo diễn Vu đi tới, nói với bọn họ: "Vất vả rồi."
Cố Khả Hinh cũng gật đầu với bọn họ, trước đó cô đã nói qua với mấy người họ, kết thúc có thể sẽ mạo phạm bọn họ, cho nên bọn họ cũng không có để ý, trước khi rời đi còn đang nói: "Như vậy còn khá tốt."
Đạo diễn Vu nhìn về phía Cố Khả Hinh, không thể không thừa nhận, cô quả thật nghĩ chu toàn hơn, mình chỉ muốn quay tốt cảnh này như thế nào, cũng không lo lắng đến vấn đề tâm lý của nghệ sĩ, Cố Khả Hinh chen vào như vậy, cảnh xâm hại trong phim trở thành cảnh cứu mỹ nhân hiện tại.
Như vậy rất tốt, ít nhất đối với Cảnh Viên, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Ông ấy xoa xoa tay, Cố Khả Hinh quay đầu: "Đạo diễn Vu, tôi muốn trấn an Cảnh Viên một lát, được không?"
"Đương nhiên là được." Đạo diễn Vu cũng có ý như vậy, chuyện hôm nay nhắc nhở ông ấy, đang nghĩ có nên mời một bác sĩ tâm lý hay không, mắt thấy trạng thái Cảnh Viên ổn định lại, đạo diễn Vu nói: "Vậy cô trấn an cô ấy trước, chúng tôi ra ngoài."
Cố Khả Hinh gật đầu, thấy đạo diễn dẫn quay phim rời đi, Cảnh Viên đã không sao, cô khép áo lại, là của Cố Khả Hinh, tràn đầy mùi hương của người nọ, thoải mái lại an tâm, trái tim nàng lắng đọng lại, Cố Khả Hinh rũ mắt: "Không sao cứ?"
Cảnh Viên ngước mắt, ừ một tiếng: "Không sao."
Nàng vừa rồi chỉ là nhất thời kích động, Cố Khả Hinh xuất hiện quá đúng lúc, vào lúc nàng sợ hãi đến đỉnh điểm thì một cái áo khoác xuống, trực tiếp đánh tan nỗi sợ hãi của nàng, hiện tại lòng tràn đầy ấm áp.
Cố Khả Hinh cúi đầu: "Thật sự không sao chứ?"
Cảnh Viên mặc dù mặt trắng bệch, nhưng vẫn kiên định gật đầu: "Thật sự không sao."
Cố Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bên cạnh nàng, nghiêng đầu gối lên vai Cảnh Viên, cô nói: "Chị thì có sao."
Cảnh Viên quay đầu: "Chị làm sao vậy?"
Cố Khả Hinh nói: "Chị bị giật mình, em phải bồi thường..."
Mắt Cảnh Viên liếc nhìn bốn phía, máy quay phim đều tắt, đạo diễn Vu muốn cho nàng không gian yên tĩnh, cho nên nơi này không có ai, khi Cố Khả Hinh còn chưa nói xong nàng nhanh chóng tiến tới hôn lên môi cô.
Cố Khả Hinh ngẩn ra.
Cảnh Viên nháy mắt mấy cái, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Đủ không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro