Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 118: Xấu hổ

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 118: Xấu hổ

Cảnh Viên bị cơn khát đánh thức, tay nàng vừa nâng lên trán tựa như lưỡi dao sắc bén xẹt qua, đau đến mức nàng lạnh sống lưng, lại ngã đầu xuống gối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn nhỏ chiếu sáng, ánh đèn vàng sậm, bốn phía là những thứ lạ lẫm, Cảnh Viên sửng sốt, rất nhiều hình ảnh giống như mảnh vỡ chen vào trong đầu nàng, đầu càng đau.

Tối qua hình như nàng uống quá nhiều, sau đó thì sao? Sau đó Cố Khả Hinh hôn nàng, rồi sau đó thì sao? Cảnh Viên chỉ nhớ được một vài ký ức mơ hồ, cơn đau đầu kịch liệt làm nàng không có cách nào nhớ lại, đành phải nằm dài trên giường, như một con cá mắc cạn, đang dùng hết sức bình sinh thở dốc.

Cố Khả Hinh đâu?

Cảnh Viên theo bản năng nhìn về phía gối đầu, mím môi, sao có thể theo bản năng cảm thấy Cố Khả Hinh sẽ ngủ cùng mình, nàng —— nàng thèm khát đến vậy sao?

May mà không có ở đây, Cảnh Viên thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn xung quanh một vòng, dưới ánh đèn lờ mờ, căn phòng cũng không sáng lắm, bên bệ cửa sổ mọi thứ đều lờ mờ, Cảnh Viên ngồi dậy, vừa định bật đèn thì tay đụng tới cái ly lạnh lẽo, nàng quay đầu, thấy bên cạnh đèn bàn đặt một cái ly màu đen, hình như là bình giữ nhiệt, bên cạnh bình giữ nhiệt còn có một tờ giấy ghi chú, là chữ của Cố Khả Hinh, cứng cáp mạnh mẽ: "Nước nóng."

Lòng Cảnh Viên đầy mật ngọt, nàng mím môi cười, mở bình ra, hơi nóng hun mặt nàng, Cảnh Viên nhấp một ngụm nước nóng, rất đã khát, sau khi nàng uống nửa bình mới đặt xuống, ngoài cửa sổ vang lên tiếng lộp bộp, hình như là trời mưa, Cảnh Viên đi chân trần đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, màn mưa dày đặc, bọt nước rơi xuống bên cửa sổ, bắn lên từng đóa hoa trắng, Cảnh Viên tĩnh tâm nhìn vài giây, cảm thấy đầu mình không còn đau nữa.

Trong phòng có mùi thơm nhàn nhạt, đồng nhất với mùi hương trên người Cố Khả Hinh, Cảnh Viên nhìn từ rèm cửa sổ về phía phòng, bố trí đơn giản, một cái giường, hai tủ đầu giường, tủ quần áo, còn có một cái bàn, đoán chừng là bàn học, bên trên còn mở ra vài trang giấy Tuyên Thành, Cảnh Viên đi đến, nhìn thấy trên giấy Tuyên Thành viết rất nhiều chữ, có lẽ là Cố Khả Hinh dùng để mô phỏng, chữ quá nhỏ, ánh sáng ảm đạm, nàng thấy không rõ mô phỏng cái gì, có chút giống Thanh Tâm Chú, lúc học đại học nàng đã từng mô phỏng.

Chữ viết của Cố Khả Hinh rất đẹp, ngòi bút cứng cáp có lực, mô phỏng ra giống như là tác phẩm nghệ thuật, Cảnh Viên nhìn nhiều lần, căn phòng cũng không lớn, liếc mắt một cái nhìn thấy đầu, còn có một phòng vệ sinh trong phòng, nàng đi vào, bên trong có khăn mặt mới cùng với bàn chải đánh răng kem đánh răng, bày ngay ngắn chỉnh tề, rất hiển nhiên là Cố Khả Hinh chuẩn bị cho nàng.

Cô vẫn luôn chu đáo như vậy, Cảnh Viên mím môi cười, sau khi rửa mặt nàng mở cửa phòng đi ra ngoài, phòng khách đã được dọn dẹp xong, tất cả ngay ngắn trật tự, rượu trên bàn trà cũng không còn, chỉ là trên sô pha có người, Cảnh Viên sửng sốt, nàng đi chân trần tới, nhìn thấy Cố Khả Hinh nằm nghiêng trên ghế quý phi, trên người đắp chăn mỏng, cô ngủ rất say, ngay cả tiếng bước chân cũng không đánh thức cô, Cảnh Viên đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, nửa nằm sấp bên cạnh sô pha Cố Khả Hinh, mặt đối mặt với cô.

Người này sao lúc ngủ cũng đẹp như vậy chứ? Cảnh Viên cẩn thận chạm vào chóp mũi Cố Khả Hinh, sống mũi thẳng tắp, chóp mũi vểnh lên, Cố Khả Hinh nhíu mày, Cảnh Viên giống như làm chuyện xấu bị phát hiện lập tức chột dạ rụt tay về, nhìn kỹ, Cố Khả Hinh vẫn không tỉnh, Cảnh Viên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng ngồi trên thảm, dựa lưng vào mép sô pha, Cố Khả Hinh ở ngay bên cạnh nàng, hô hấp đều đều.

"Chị và dì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dì có biết chị không?"

"Biết, bà ấy vẫn luôn biết."

"Vậy tại sao..."

"Muốn biết thì tự đi điều tra đi."

Một đoạn đối thoại không hề báo trước vang lên, Cảnh Viên nghĩ đến lời Cố Khả Hinh nói tối hôm qua, nàng gánh vác áp lực của người nhà họ Cảnh, nên hưởng thụ phúc lợi của người nhà họ Cảnh, nàng là người có tư tưởng độc lập, nếu nàng muốn biết một chuyện, muốn hiểu rõ một người, thì phải đích thân đi điều tra.

Cảnh Viên dựa vào bên cạnh sô pha thật lâu mới động đậy, điện thoại để trên bàn trà, nàng tiện tay lấy tới, lúc chuẩn bị gọi điện thoại nhìn thấy nhật ký cuộc gọi đầu tiên chính là Tiêu Tình, nàng sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, vậy mà nàng lại quên mất chuyện dì bị thương, Cảnh Viên vỗ đầu, lấy điện thoại đi tới bên cạnh ban công, bấm số điện thoại của Tiêu Tình.

Tiếng mưa pha loãng tiếng tút tút, cũng pha loãng lo lắng trong lòng Cảnh Viên, ánh mắt nàng bình tĩnh, gọi điện thoại: "Dì."

Tiêu Tình nửa đêm ngủ không ngon, miệng vết thương rất đau, bà ấy ngủ không được, buổi sáng vừa định chợp mắt thì Cảnh Viên gọi điện thoại tới, giọng bà ấy khàn khàn: "Là Viên Viên à."

Cảnh Viên cúi đầu nói: "Vâng, dì không sao chứ? Còn đau không ạ?"

Đây mới là Viên Viên bà ấy quen, Tiêu Tình cười nhạt: "Không sao, tối hôm qua dì gọi điện thoại cho con, con không ở nhà à?"

"Vâng." Cảnh Viên mím môi, xuyên qua cửa ban công nhìn về phía sô pha, nàng nói: "Con ở nhà Cố Khả Hinh."

Tiêu Tình dừng một chút: "Cũng tốt, có cô ấy cạnh con, đỡ cho một mình con suy nghĩ lung tung, dì không sao, đừng lo lắng."

Ngón tay Cảnh Viên siết chặt điện thoại, vỏ kim loại để vào ngón tay nàng rất đau, hai người trầm mặc vài giây, Cảnh Viên gọi: "Dì."

Giọng Tiêu Tình hơi thấp: "Hửm?"

Cảnh Viên nghe tiếng mưa rơi bên ngoài nói: "Không có gì, con muốn nói, cảm ơn dì."

"Cảm ơn cái gì." Tiêu Tình cười: "Đây là việc dì nên làm mà, dì làm sao có thể nhìn con bị thương được? Hơn nữa người kia tới vì dì, là dì liên lụy con."

"Không." Cảnh Viên lắc đầu: "Không phải lỗi của dì."

Nàng nói xong lại nói: "Lát nữa con tới thăm dì."

"Hôm nay không quay phim sao? Chạy tới chạy lui mệt lắm, dì đã không sao rồi, đừng tới đây."

Cảnh Viên kiên trì: "Phải tới ạ."

Tiêu Tình bật cười: "Được, vậy dì chờ con."

Cảnh Viên cúp điện thoại xong đứng ở ban công, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, nàng nghe đến hoảng thần, một hồi lâu, nàng mới gọi điện thoại cho Triệu Hòa, Triệu Hòa còn đang nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng, chuông điện thoại vang lên vài tiếng mới bắt máy: "Alo."

Cảnh Viên gọi: "Mẹ."

"Viên Viên à." Triệu Hòa vuốt mũi ngồi dậy, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức: "Sao gọi điện thoại cho mẹ sớm vậy, có chuyện gì sao?"

Cảnh Viên:...

Đêm qua nàng không về, Triệu Hòa cũng không hỏi một câu sao?

Cảnh Viên nghẹn nghẹn: "Đúng là có chút chuyện."

"Vậy con đợi một lát, mẹ đi rửa mặt đã." Triệu Hòa nói: "Bây giờ con đang ở đâu?"

"Con..." Cảnh Viên đối mặt Tiêu Tình nói thẳng ra ở nhà Cố Khả Hinh, đối với Triệu Hòa lại chần chờ vài giây, Triệu Hòa hỏi: "Còn ở nhà Cố Khả Hinh không?"

Cảnh Viên ấp úng: "Vâng."

"Cố Khả Hinh nói tối qua con uống say, bây giờ có khá hơn chút nào không?"

Cảnh Viên nói: "Tốt hơn nhiều rồi ạ."

"Vậy tối hôm qua, có xảy ra chuyện gì không?"

Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, Cảnh Viên chỉ nghĩ đến Cố Khả Hinh nói xong liền hôn mình, sau đó hình như nàng ngủ thiếp đi? Nhưng mẹ nàng tại sao phải hỏi vấn đề này vào buổi sáng, nàng không muốn trả lời được chứ?

Cảnh Viên không lên tiếng, Triệu Hòa hiểu ý: "Được rồi, mẹ hiểu rồi, nếu con mệt thì chiều hẵng về, mẹ nghe Tiêu Tình nói đoàn làm phim của con đều nghỉ cả rồi."

Cảnh Viên:...

Nàng không mệt, không mệt chút nào được chứ?

Rõ ràng muốn nói chuyện đàng hoàng với Triệu Hòa, mẹ nàng luôn làm lệch hướng đề tài đi, Cảnh Viên bất đắc dĩ: "Mẹ!"

Triệu Hòa đáp: "Ờ, con vừa mới muốn nói cái gì?"

Cảnh Viên nói: "Con muốn tìm mấy người của mẹ."

Triệu Hòa lấy lại tinh thần: "Ai?"

Cảnh Viên nói ra mấy cái tên, đều là người làm việc cho nhà họ Cảnh, Triệu Hòa hơi kinh ngạc: "Con tìm bọn họ làm gì?"

"Con muốn điều tra chút chuyện." Cảnh Viên nói: "Mẹ, đây là chuyện riêng của con, con không hy vọng mẹ nhúng tay vào."

Người nàng muốn điều tra là Tiêu Tình, người dì tốt nhất của nàng, nếu bị mẹ nàng biết, nhất định sẽ khó chịu.

Triệu Hòa nghe Cảnh Viên nói lại nuốt mấy lời chưa nói trở về, nhất thời không biết nên vui mừng hay nên phiền não, Cảnh Viên trưởng thành rồi, có chủ kiến tất nhiên là chuyện tốt, nhưng Cảnh Viên như vậy, cũng không cần bà nữa, Triệu Hòa cảm khái, sau đó bà lắc đầu, bà thật sự ngủ đến mơ hồ, hợp tác với Cố Khả Hinh không phải là hy vọng cô có thể trợ giúp Cảnh Viên trưởng thành sao? Hiện tại Cảnh Viên có chuyển biến, đương nhiên phải vui vẻ.

Chỉ là bà vẫn chưa quen, đoá hoa một tay mình chăm ra, rốt cuộc cũng bắt đầu hấp thu dưỡng chất khác, khỏe mạnh trưởng thành.

"Được." Triệu Hòa nói: "Mẹ biết rồi, còn gì khác không?"

Cảnh Viên suy nghĩ vài giây: "Hết rồi ạ."

Trước tiên nàng phải điều tra rõ chân tướng tai nạn lần này của dì, sau đó mới phán đoán, Cảnh Viên cúp điện thoại, cúi đầu nhìn xuống, sắc trời tối tăm, trong màn mưa, dưới lầu rất nhiều đèn đều sáng, đèn đuốc vạn nhà như ánh nến trong đêm trăng.

Thật đẹp.

Cảnh Viên nghĩ vậy, trong đầu lập tức có hình ảnh: "Ừ, đẹp thật."

"Trước kia em cũng từng thấy cảnh đẹp như vậy, ở nước ngoài, cùng với dì."

"Em thích chị giận, chị giận sẽ hôn em, em thích chị hôn em."

Cảnh Viên vịn tay vịn bên cạnh bệ cửa sổ, một tay đè đầu đau nhức, rất muốn quên chuyện xảy ra tối hôm qua, trí nhớ lại như dời núi lấp biển ập tới.

"Chị hôn em lần nữa được không?"

"Trở về là có thể hôn sao?"

"Chị không ở cạnh em sao? Vậy em chờ chị, chị làm xong việc rồi trở về hôn em."

Cảnh Viên nổ tung, mặt nàng đỏ bừng, tất cả đều nhớ lại, tràn đầy cảm giác xấu hổ, sao nàng có thể nói ra lời như vậy, sao có thể... khao khát Cố Khả Hinh như vậy?

Hôm nay nàng phải đối mặt với Cố Khả Hinh thế nào?

Cảnh Viên gõ gõ trán mình, hận không thể trở lại tối hôm qua, khi Cố Khả Hinh đưa rượu tới thì kiên quyết nói không cần, nàng hít sâu, hơi nóng thiêu lên mặt, nàng cảm thấy cả người muốn bốc cháy, tay Cảnh Viên đặt lên mặt, nóng điên người.

Cố Khả Hinh vẫn chưa tỉnh.

Cô vẫn chưa tỉnh.

Mặt Cảnh Viên đỏ bừng trở về phòng, thu dọn xong tất cả đồ đạc của mình, đi tới phòng khách, cầm theo túi xách và áo khoác, lúc tới cửa nhìn thấy giày cao gót của nàng đặt trên giá giày, đặt cùng một chỗ với giày của Cố Khả Hinh, có đôi có cặp, ánh mắt Cảnh Viên dịu dàng, quay đầu nhìn, Cố Khả Hinh trở mình, nàng vội vàng nâng giày cao mở cửa đi ra ngoài.

Tô Anh xuống thang máy liền nhìn thấy một người từ nhà Cố Khả Hinh đi ra, đi chân trần, mặc váy tay ngắn, trên váy còn có nếp nhăn, người nọ một tay cầm theo túi và áo khoác, một tay nâng giày cao gót, tóc xoã ở phía sau, không trang điểm, mặt rất đỏ.

Tô Anh chớp mắt, lại xoa xoa, sau khi xác nhận không nhìn lầm mới hít sâu một hơi, đây là như cô ấy nghĩ sao? Họ tiến triển nhanh như vậy sao? Bước tiếp theo có phải là sống chung không?

Cảnh Viên vừa quay đầu thì nhìn thấy Tô Anh, nghẹn họng trân trối đứng ở nơi đó, hai người đối mặt nhau, bốn mắt mơ hồ, bầu không khí xấu hổ, sau một lúc lâu, Tô Anh cười khan chào hỏi: "Cô Cảnh, chào buổi sáng."

Cảnh Viên đứng thẳng dậy, chậm rãi khoác thêm áo khoác, nhìn sắc mặt trầm ổn trấn định, chỉ là đầu ngón chân nàng sắp cào rách gạch men sứ rồi!

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Anh: Cảnh Viên, sao cô lại bước ra từ nhà Khả Hinh?

Cảnh Viên: Tôi nói là đối diễn, cô tin không?

Tô Anh:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro