
Chương 116: Hiểu
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 116: Hiểu
Cảnh Viên còn tưởng rằng Cố Khả Hinh nói đùa thôi, không ngờ cô thật sự đưa mình về nhà uống rượu, trên bàn bày rượu vang đỏ, rượu trắng còn có hai lon bia, ngoài ra còn có vô số rượu trái cây, đầy một bàn, Cảnh Viên hơi kinh ngạc: "Chị làm gì vậy?"
"Mời em uống rượu." Cố Khả Hinh rất tự nhiên mở một lon bia, đưa cho Cảnh Viên, người sau mờ mịt nhận lấy, Cố Khả Hinh tự mình mở một lon, cụng lon với Cảnh Viên: "Trước kia lúc chị phiền lòng rất thích mua say."
Có điều đó đã là chuyện rất lâu rất lâu trước kia, sau khi quen biết Cảnh Viên, cô dường như đã không mua say nữa.
Cảnh Viên nhấp miệng, vị đắng sặc người xông thẳng vào cổ họng, nàng ho một tiếng, mặt ửng đỏ, Cố Khả Hinh quay đầu nhìn nàng, đuôi mắt Cảnh Viên vốn đã đỏ bừng, nhiễm cồn, quyến rũ không nói nên lời, cô quay mắt đi: "Chị đi nấu đồ ăn cho em."
Bởi vì trò khôi hài kia, cả hai đến giờ cũng chưa ăn cơm tối, Cảnh Viên tuy không đói, nhưng không ngăn cản Cố Khả Hinh, nàng quay đầu nhìn Cố Khả Hinh vào bếp, không lâu sau vang lên tiếng máy hút mùi.
Cảnh Viên lại nhấp một ngụm rượu, lần này thông thuận hơn rất nhiều, cảm giác lạnh lẽo từ đầu lưỡi lan tràn đến ngực, lạnh lẽo, nàng cầm lon bia, tiếp tục nhìn Cố Khả Hinh xào rau, người kia không thay quần áo, chỉ cởi áo khoác, áo sơ mi bên trong xắn tay áo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, cổ tay có lực, đang lắc chảo, ánh lửa bập bùng, Cảnh Viên nghĩ đến những chuyện phiền lòng kia, nàng ngửa đầu, rầu rĩ uống rượu.
Cố Khả Hinh xào hai món, đang muốn gọi Cảnh Viên thì phát hiện nàng đã cuộn tròn trên sô pha, trên bàn mở bốn lon bia, còn có chai rượu gia vị, cũng bị uống một chút, cô có chút bất đắc dĩ, gọi: "Cảnh Viên."
Cảnh Viên không quá say, nàng giương mắt nhìn Cố Khả Hinh, ngồi dậy: "Chị xong rồi hả?"
"Xong rồi." Cố Khả Hinh đưa đũa cho nàng: "Muốn ăn một chút không?"
Cô còn muốn Cảnh Viên lót dạ rồi lại uống, ai ngờ người này đã uống say, Cảnh Viên xua tay: "Em không muốn ăn."
Cố Khả Hinh hết cách, ngồi bên cạnh nàng, đặt hai đôi đũa bên cạnh đĩa, cầm lấy lon mình uống trước đó, phát hiện đã trống không, Cảnh Viên bên cạnh nói: "Đó là của chị hả? Hình như bị em uống rồi."
Được rồi, cô phán đoán sai, Cảnh Viên hơi say rồi.
Tửu lượng của mèo à? Kém dữ vậy.
Cố Khả Hinh lắc đầu, mở một lon khác ra, lưng vừa tựa trên sô pha, Cảnh Viên dựa lại, nàng gọi: "Cố Khả Hinh."
Cố Khả Hinh lắc lắc lon bia, quay đầu nhìn Cảnh Viên, sắc mặt Cảnh Viên không khác lúc tới lắm, chỉ là phía dưới mí mắt đỏ ửng, là do rượu nhuộm đỏ, Cố Khả Hinh đột nhiên rất muốn nhìn xem, trên người nàng còn có chỗ nào khác cũng bị nhuộm đỏ hay không.
Đã không nghĩ đến thì thôi, một khi đã nghĩ thì không khống chế được, Cố Khả Hinh hơi nóng, cô cởi bỏ hai cúc áo sơ mi phía trên, chậm rãi hít thở.
Cảnh Viên lại từ trên sô pha lấy một chai rượu gia vị, Cố Khả Hinh vội vàng giành lấy từ trên tay nàng, Cảnh Viên buồn bực: "Không uống được à?"
"Cái này không uống trực tiếp được." Cô nói xong mở rượu gia vị ra, lại mở rượu vang đỏ, nhanh chóng pha ra một ly rượu màu đỏ tươi đưa cho Cảnh Viên: "Nếm thử đi."
Rượu vang đỏ vốn hơi chát, sau khi pha chế hương vị hòa quyện bất ngờ, tuy rằng còn có vị đắng của rượu vang đỏ, nhưng uống xong còn có chút ngọt, hương vị rất khó diễn tả, nhưng Cảnh Viên rất thích, nàng uống cạn một hơi, đưa cho Cố Khả Hinh ly không: "Em muốn nữa."
Cố Khả Hinh nói: "Rượu này nống độ cao, em..."
"Chị không cho em uống à?" Cảnh Viên nghiêng đầu: "Chị đưa em tới uống rượu mà?"
Cố Khả Hinh tự bê đá đập chân mình, cô gật đầu: "Ly cuối cùng."
Cảnh Viên nghe lọt tai, lần này không uống hết một ngụm, mà thưởng thức từng chút một, thỉnh thoảng mím môi, đầu lưỡi để trên khóe môi, đang hồi tưởng, Cố Khả Hinh quay mặt đi: "Em vừa định nói gì?"
"Em muốn hỏi chị, chuyện của chị và dì." Ánh mắt Cảnh Viên bình tĩnh như nước, lúc quay đầu nghiêng mặt lạnh nhạt, Cố Khả Hinh nhất thời không rõ nàng say hay không say, thật lâu sau, Cố Khả Hinh vươn tay ra đặt lên mặt Cảnh Viên, Cảnh Viên học động tác của cô sờ mặt mình, Cố Khả Hinh bật cười: "Em muốn hỏi gì?"
"Chị và dì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cảnh Viên hỏi: "Dì không biết sự tồn tại của chị ạ? Có thể..."
"Không." Cố Khả Hinh ngắt lời Cảnh Viên, đáp lại nàng: "Bà ấy biết sự tồn tại của chị, từ lúc còn rất nhỏ."
Cảnh Viên cứng lưỡi, nàng nhìn về phía Cố Khả Hinh, ánh mắt phức tạp, suy nghĩ vốn hỗn loạn bị rượu làm tê liệt, nàng chầm chậm hiểu ra: "Dì, vẫn luôn biết ạ?"
Cố Khả Hinh bình tĩnh nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Cố Khả Hinh nói: "Muốn biết à?"
Cảnh Viên gật đầu, Cố Khả Hinh mở miệng: "Tự mình điều tra đi."
Cô đặt ly xuống, dựa vào bên cạnh Cảnh Viên, giọng cô hơi thấp, khàn khàn, trầm ổn vượt qua tuổi tác: "Cảnh Viên, lúc chị còn rất nhỏ ba đã nói cho chị biết, nếu chị muốn hiểu một người, đừng thông qua đánh giá của người khác, cũng đừng bị đánh giá của người khác ảnh hưởng đến phán đoán của mình."
Cảnh Viên nghe có chút mơ hồ, nàng bưng ly quay đầu nhìn Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh mặt mày tỉnh táo, góc mặt tinh xảo, t là dáng vẻ xinh đẹp nhất Cảnh Viên từng thấy, tốc độ nói của Cố Khả Hinh rất chậm: "Em không cần thay đổi cái nhìn về bà ấy vì chị."
"Bà ấy tốt với em, vì sao lại tốt với em, bà ấy rõ ràng là mẹ chị, lại không nhận chị, nếu em muốn biết, thì tự đi điều tra, em là người có tư tưởng độc lập, đừng phụ thuộc vào bất kỳ ai, hơn nữa em có năng lực, em là người nhà họ Cảnh, em gánh vác áp lực của người nhà họ Cảnh, thì có quyền hưởng thụ phúc lợi của người nhà họ Cảnh, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, điều này không đáng xấu hổ."
Cảnh Viên nắm chặt ly, bị nói chọc đúng chỗ ngứa.
Sau khi vào giới giải trí, nàng quả thật tránh đi ưu thế sau lưng mình là nhà họ Cảnh, ngoại trừ lúc trước không quay cảnh hôn, nàng chưa từng có thân phận nhà họ Cảnh, cho nên mới có tin đồn bất hòa giữa nàng và cha mẹ, tuy rằng như thế, nàng không chỉ một lần nghe thấy có người nói, nàng lấy được vai diễn là bởi vì nàng là Cảnh Viên, nàng có lịch trình là bởi vì nàng là Cảnh Viên, nàng có thể thành công là bởi vì nàng là Cảnh Viên.
Đây là lần đầu tiên, có người nói với nàng, nàng gánh vác áp lực của người nhà họ Cảnh, thì có quyền hưởng thụ phúc lợi của người nhà họ Cảnh, điều này không đáng xấu hổ.
Vành mắt Cảnh Viên đỏ lên, cảm xúc khó chịu dồn nén bấy lâu dâng trào như sóng thần, bao phủ nàng, sự châm chọc khiêu khích ngày xưa trong một câu nói của Cố Khả Hinh, dường như đều trở thành lời đàm tiếu qua loa linh tinh, mắt nàng sưng tấy khó chịu, lúc bưng ly đầu ngón tay đều run rẩy, ánh mắt Cố Khả Hinh vẫn rơi vào tay nàng, nhìn thấy hành động của nàng lại không nói nhiều, chỉ là vào lúc Cảnh Viên uống xong một ly lại rót cho nàng một ly.
Ly cuối cùng vừa rồi, chỉ là một trò đùa.
Cảnh Viên say, bắt đầu nói năng lộn xộn, nàng chỉ vào mặt Khả Hinh nói: "Thật ra có đôi khi chị rất đáng ghét." Sự chỉ trích đáng yêu không có tí sát thương nào, Cố Khả Hinh giương môi nhìn nàng, Cảnh Viên nhỏ giọng nói: "Có đôi khi lại khiến người ta thấy đau lòng."
Trái tim Cố Khả Hinh tê dại, cô dựa vào bên cạnh Cảnh Viên, hai người vốn ở gần nhau, cứ như vậy, Cố Khả Hinh vừa quay đầu, môi suýt chút nữa chạm vào má Cảnh Viên, gò má Cảnh Viên ửng đỏ, ấm áp, hơi thở Cố Khả Hinh quấn ở chóp mũi nàng, nàng theo bản năng muốn tránh đi, Cố Khả Hinh lại xoay người, nắm lấy cổ tay nàng.
Cảnh Viên bị động tác đột ngột của cô làm cho bối rối, mở mắt nhìn Cố Khả Hinh gần ngay trước mắt, bên tai nghe thấy Cố Khả Hinh hỏi: "Khi nào thì biết đau lòng cho chị?"
Mặt dựa vào quá gần, chóp mũi đầy mùi thơm, còn có mùi rượu, nồng đậm như muốn hun người, đầu óc Cảnh Viên chết máy, mấy giây cũng không hoàn hồn, nàng chỉ trơ mắt nhìn Cố Khả Hinh ở trước mắt càng thêm rõ ràng, lông mi dài cong cong rõ ràng, đáy mắt cảm xúc quay cuồng, nàng muốn cử động cơ thể, sau lưng lại là sô pha, giọng Cố Khả Hinh hấp dẫn đến cực điểm: "Cảnh Viên, khi nào thì em biết đau lòng cho chị?"
Cảnh Viên ấp úng: "Rất nhiều lúc."
Rất nhiều lúc, cô còn muốn hỏi, rất nhiều lúc là lúc nào, về sau nếu như cô không cẩn thận chọc Cảnh Viên giận, có phải có thể làm cho nàng đau lòng trước hay không? Nhưng vừa nghĩ tới Cảnh Viên sẽ đau lòng, Cố Khả Hinh lại không nỡ, cô than thở, nắm lấy tay Cảnh Viên không nhúc nhích, đột nhiên nghiêng người một cái, lưng tựa vào sô pha, đầu hạ xuống vai Cảnh Viên, hơi thở ấm áp rải lên cổ Cảnh Viên, thần kinh Cảnh Viên căng thẳng, nàng nghe Cố Khả Hinh nói: "Cảnh Viên, ba chị dạy chị rất nhiều thứ, nhưng ông ấy còn chưa kịp dạy chị yêu như thế nào, cho nên sau này nếu chị làm em không vui, em ngàn vạn lần đừng tức giận nhé."
Dưới tác dụng của cồn, Cảnh Viên phản ứng không nhanh như bình thường, nàng quay đầu nhìn Cố Khả Hinh: "Chị muốn làm gì?"
Cố Khả Hinh tiến lên, hôn lên miệng Cảnh Viên một cái, nói: "Chị muốn làm cái này."
Cảnh Viên cứng lưỡi, vừa định nói chuyện đã bị bịt miệng lại, vừa rồi Cố Khả Hinh thay đổi dịu dàng thăm dò, lực công kích mười phần, một tay cô cầm cổ tay Cảnh Viên, từ cổ tay chạy tới lòng bàn tay Cảnh Viên, mười ngón quấn lấy nhau, Cảnh Viên vừa động đậy, đã bị cô chặt chẽ bắt lấy, Cảnh Viên phát hiện cô rất thích nắm tay mình khi hôn môi, đây là sở thích kỳ lạ của Cố Khả Hinh, dẫn đến hiện tại nàng bị Cố Khả Hinh nắm tay, liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trên môi đau đớn, khóe môi Cảnh Viên bị cắn, nàng nhíu mày, muốn động đậy, lại không thể động đậy, đành phải ngẩng đầu đón nhận sự điên cuồng đột nhiên mà đến của Cố Khả Hinh.
Điên cuồng như vậy dưới sự thúc đẩy của cồn, bị phóng đại vô hạn, khuếch đại, kéo dài vào trong máu Cảnh Viên, theo trái tim bắt đầu điên cuồng nhảy lên!
Dưới đây là nội dung bị Tấn Giang khóa.
(* Chương này đủ 100 vote beta Dúi Chần sẽ tung sít rịt ở cmt nha 🤞)
Cố Khả Hinh lại không buông ra, vẫn cắn cổ nàng, tay kia của cô nắm chặt tay Cảnh Viên, toàn thân căng thẳng, Cảnh Viên bị cô siết chặt đến cơ thể đau đớn, giọng nói của nàng mang theo tiếng khóc nức nở: "Cố Khả Hinh!"
"Ừm ——" Hơi thấp, âm thanh đè nén từ cổ thiên nga của Cảnh Viên chui ra, chui vào trong da, Cảnh Viên bởi vì một giọng nói mà thân thể dần dần nóng lên, Cố Khả Hinh chậm rãi buông nàng ra, trên da thịt trắng nõn, dấu răng rõ ràng, Cố Khả Hinh nhìn thấy dấu vết kia khóe mắt ửng đỏ, cô dùng sức hạ eo xuống, ấm áp áp đặt lên đầu gối Cảnh Viên, ghé sát bên tai Cảnh Viên, khàn khàn dụ dỗ: "Cảnh Viên, thêm hai cái nữa được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro