Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114: Đổi người

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 114: Đổi người

Bài Cố Khả Hinh như vậy cũng có thể thắng Tiêu Tình, quá ngoài dự liệu của mọi người, họ nhao nhao cảm thán Cố Khả Hinh to gan, chỉ có Cố Khả Hinh biết, không phải cô to gan, cô chỉ là hai bàn tay trắng thôi.

Cô hai bàn tay trắng, có thể thua được, còn Tiêu Tình, người đầy vinh quang, cho nên bà ấy không dám mở bài.

"Vận may không tồi" Tiêu Tình rất tự nhiên bưng hai ly trà đi tới bên cạnh Cố Khả Hinh, ván vừa rồi gợi lòng hiếu kỳ của mọi người lên, hiện tại đều muốn dò một phen, Cố Khả Hinh nhường lại vị trí, nghe thấy lời Tiêu Tình bật cười: "Cô Tiêu nhường cháu thôi, nếu không sao cháu có thể thắng được."

Tiêu Tình đưa cho cô một ly trà: "Không cần khiêm tốn, tôi cũng không nhường cô." Trong ánh mắt bà ấy tràn đầy thưởng thức: "Là cô thông minh."

Nghệ sĩ thông minh lại có thực lực như vậy, bà ấy càng không muốn từ bỏ, Tiêu Tình nhấp ngụm trà nói: "Mượn một bước nói chuyện?"

Cố Khả Hinh liếc nhìn, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Tiêu Tình, cô nghĩ vài giây, cùng Tiêu Tình đến bên cửa sổ.

"Vào giới mấy năm rồi?" Tiêu Tình quay đầu hỏi, Cố Khả Hinh nghĩ vài giây: "Năm thứ sáu rồi ạ."

Năm thứ sáu, với thực lực của Cố Khả Hinh, chỉ cần một cơn gió đông, là có thể theo gió bay lên, Tiêu Tình sẽ không nhìn lầm người, Cố Khả Hinh chính là điển hình cho câu không bay thì thôi, nếu bay là một bước lên trời, mà bà ấy, nguyện ý làm gió đông của Cố Khả Hinh.

"Khả Hinh, muốn đứng ở vị trí của tôi không?" Tiêu Tình nói với tư thái tự nhiên, Cố Khả Hinh đột nhiên nắm chặt ly, quay đầu, không chớp mắt nhìn Tiêu Tình.

Đây là trần nhà trong giới giải trí, nghệ sĩ thế kỷ trẻ tuổi nhất trong lịch sử giới giải trí, bà ấy chính là tiêu chuẩn của giới âm nhạc và giới giải trí, có địa vị không thể lay chuyển, là thần thánh trong lòng mọi người.

Muốn đứng ở vị trí của bà ấy sao? Ai lại không muốn, ngày ngày đêm đêm Cố Khả Hinh đều mơ tưởng được đứng ở vị trí của bà ấy, không phải thay thế, mà là phá hủy.

Cố Khả Hinh nắm chặt ly trà, ngón tay siết chặt, đầu ngón tay hơi trắng, trong ánh mắt toát ra sự khao khát, lần đầu tiên Tiêu Tình nhìn thấy Cố Khả Hinh thất thố trước mặt mình, nhưng bà ấy có thể hiểu được, nghe được những lời này của bà ấy, người có thể giữ bình tĩnh, không tồn tại, Cố Khả Hinh coi như kiềm chế khá tốt, Tiêu Tình cười: "Có hứng thú không?"

"Cô Tiêu..." Giọng Cố Khả Hinh run rẩy, nước trong ly rơi ra một chút, cô tiện tay đặt ly lên bàn, quay lưng lại, hít sâu, Tiêu Tình nhìn thấy biểu cảm của cô cười nhạt: "Đừng căng thẳng."

Cố Khả Hinh rũ mắt: "Xin lỗi, cháu hơi không khống chế được bản thân."

"Tôi có thể hiểu được." Tiêu Tình có chút sung sướng, còn tưởng rằng Cố Khả Hinh là nước đổ đầu vịt, không ngờ dã tâm của cô ở chỗ này, nhưng lấy thực lực của cô, xứng đáng với dã tâm của cô.

Cố Khả Hinh hít một hơi, quay đầu, nhìn về phía Tiêu Tình: "Được cô Tiêu ưu ái, nhưng cháu sợ..."

Tiêu Tình rất trực tiếp: "Chỉ cần cô gật đầu, tất cả mọi chuyện tôi đều sẽ sắp xếp ổn thoả cho cô, không quá mười năm, tôi sẽ cho cô đứng ở vị trí của tôi."

Mười năm? Vị trí của bà ấy? Trong lòng Cố Khả Hinh cười lạnh, trên mặt luống cuống, dường như bị điều kiện này của Tiêu Tình làm cho kinh ngạc, Tiêu Tình rất kiên nhẫn chờ cô trả lời, cũng không thúc giục, thật lâu sau, Cố Khả Hinh mới hoàn hồn, cô hỏi: "Cô Tiêu thật sự muốn bồi dưỡng cháu ạ?"

"Không sai." Vẻ mặt Tiêu Tình nghiêm túc, những lời này không phải giả, Cố Khả Hinh là người duy nhất mà bà ấy muốn bồi dưỡng trong nhiều năm qua, thiên thời địa lợi nhân hòa, bây giờ đều là tốt nhất.

Cố Khả Hinh gật đầu: "Cháu có thể hỏi nguyên nhân không?"

Tiêu Tình nhìn cô còn không có bị vui sướng làm cho choáng váng đầu óc mím môi cười: "Coi như là quà tặng cho Viên Viên đi."

Cố Khả Hinh nhíu mày: "Cảnh Viên?"

"Viên Viên rất thích cô." Tiêu Tình nói: "Cho nên tôi cũng rất thích cô, tôi hy vọng hai người về sau sẽ càng ngày càng tốt, cho nên tôi không ngại kéo cô một tay, kính mong cô sau này đối xử tốt với Viên Viên."

Đối xử tốt, rốt cuộc bà ấy muốn làm gì?

Cố Khả Hinh sẽ không thật sự tin tưởng bà ấy là muốn kéo mình một tay, muốn trợ giúp mình đứng ở vị trí của bà ấy, tục ngữ có câu, một núi không thể có hai hổ, nếu Tiêu Tình đã đứng ở vị trí này, làm sao có thể cho phép người khác mơ ước?

Mà hiện tại, vậy mà bà ấy lại nhường, hơn nữa còn muốn tự tay đưa mình lên vị trí của bà ấy.

Còn bà ấy thì sao?

Cố Khả Hinh nhíu mày, dường như đang suy nghĩ đề nghị này của Tiêu Tình, Tiêu Tình nói: "Cô không cần trả lời tôi vội, suy nghĩ cho kỹ."

Bà ấy nói xong muốn đi, Cố Khả Hinh gọi: "Cô Tiêu." Cô ngẩng đầu: "Cháu có thể hỏi cô một câu không?"

Tiêu Tình thần sắc như thường: "Cô hỏi đi."

"Cháu muốn hỏi, điều kiện là gì?"

Tiêu Tình không lập tức đáp lời, ngược lại bình tĩnh nhìn Cố Khả Hinh, lòng muốn lôi kéo của bà ấy càng ngày càng mãnh liệt, Cố Khả Hinh này, thật đúng là không phải kiểu thông minh bình thường, nếu đã nói đến nước này, Tiêu Tình cũng không có gì phải giấu giếm, bà ấy nói: "Tôi muốn cô ở công ty của tôi, ở lại ba mươi năm."

Vinh dự cao nhất, dùng tất cả thời gian cô ở giới giải trí để đổi, không thiệt thòi, dù sao không phải ai cũng có thể với đến vị trí của Tiêu Tình.

Cố Khả Hinh không lập tức đáp lời, ngược lại hỏi: "Vậy còn cô thì sao?"

Tiêu Tình bật cười: "Khả Hinh à, người đâu thể cứ ở mãi trong một vòng tròn, hơn nữa dì ở trong giới nhiều năm như vậy, cũng là lúc đem cơ hội tặng cho người trẻ tuổi các con."

Tặng cho người trẻ tuổi các cô, không thể lúc nào cũng ở trong một vòng tròn.

Địa điểm hoạt động gần đây của cô —— nhà họ Cảnh.

Thì ra là như vậy, mắt Cố Khả Hinh rộng mở trong sáng, thật sự là tuổi càng lớn, dã tâm càng lớn, cô không dám nghĩ, Tiêu Tình lại muốn đi con đường làm quan, cho nên bà ấy nhường vị trí này cho mình, thật ra vẫn là vì bà ấy.

Nếu như ký hợp đồng với Tiêu Tình, vậy ba mươi năm cô không được rời khỏi Bất Phàm, tất cả vinh dự đều móc nối với Tiêu Tình, mà Tiêu Tình, bà ấy muốn đi con đường làm quan, quyền lực nhà họ Cảnh mở đường cho bà ấy, mà chính mình sẽ mang đến hào quang và tiền tài cho Tiêu Tình, ba mươi năm vô lo.

Tiêu Tình nói, mình thiếu gió đông, cho nên bằng lòng kéo mình một phen.

Thật ra cô mới là gió đông của Tiêu Tình.

Thật kỳ diệu, nếu như Tiêu Tình biết gió đông duy nhất của mình, thật ra là con gái của bà ấy, không biết liệu có hối hận vì năm đó vứt bỏ cô hay không?

Cố Khả Hinh rất muốn hỏi, nhưng lý trí ngăn chặn cổ họng cô, những lời kia trộn lẫn chua xót và đau đớn, lại hung hăng nuốt trở về, cô nói: "Cô Tiêu, đề nghị này của cô, cháu nhất thời không biết nói như thế nào."

"Không sao." Tiêu Tình đã tính trước: "Cháu cứ về suy nghĩ cho kỹ, dì cảm thấy cháu chắc chắn sẽ đưa ra quyết định chính xác."

Con ngươi Cố Khả Hinh rơi vào sườn mặt Tiêu Tình, tay bên hông nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn từng cơn, cô nói: "Cháu muốn bàn bạc với quản lý của cháu trước."

Mặt mày Tiêu Tình dịu dàng: "Đương nhiên có thể, có gì cần cháu trực tiếp nói cho dì biết."

Cố Khả Hinh khẽ gật đầu, rời khỏi phòng riêng, mới vừa ra cửa liền đụng phải Cảnh Viên, hai người chạm mặt, bốn phía còn có những người khác, Cảnh Viên hỏi: "Đạo diễn Vu đến chưa?"

"Vẫn chưa." Cố Khả Hinh nói: "Mới vừa nói còn mười phút."

Cảnh Viên nghẹn nghẹn: "Chị đi đâu vậy?"

Cố Khả Hinh nhìn nàng, bỗng nhiên cười: "Chị muốn gọi điện thoại cho chị Mạc."

Cảnh Viên tránh ra: "Vậy chị mau đi đi."

Cố Khả Hinh đứng bên cạnh nàng: "Vừa rồi chơi vui không?"

Cảnh Viên lần đầu tiên tiếp xúc với trò chơi bài này, thành thật mà nói, rất vui, nhưng sau đó, Cố Khả Hinh và Tiêu Tình đánh cược làm cho nàng có chút buồn bực, cho nên mới phải đứng dậy vào phòng vệ sinh thở dốc, hiện tại nàng hỏi như vậy, Cảnh Viên mím môi: "Cũng được."

"Vậy em vào trước đi." Cố Khả Hinh nói: "Chị ra ngoài gọi điện thoại."

Cảnh Viên gật đầu: "Được."

Hai người sát vai lướt qua, tay Cố Khả Hinh cúi người vô ý thức chạm vào Cảnh Viên, ngón tay chỉ lên mu bàn tay Cảnh Viên, Cảnh Viên ngẩn ra, đứng tại chỗ, nghe giày cao gót phía sau rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Khả Hinh thật sự là càng ngày càng lớn mật!

Nàng cúi đầu, mặt ửng đỏ vào phòng riêng, phía sau Cố Khả Hinh cầm điện thoại đến đầu cầu thang của quán lẩu, phòng riêng của bọn họ đặt ở lầu ba, trên dưới có thang máy, cho nên đầu hành lang không có ai, Cố Khả Hinh đi vào nhìn trái nhìn phải, cuối cùng từ góc phòng kéo ra một cái hộp trống, đặt lên cầu thang, ngồi xuống.

Cố Khả Hinh cũng không gọi điện thoại cho Mạc Ly, cô thậm chí không nghĩ tới việc để Mạc Ly biết chuyện này, nếu để Mạc Ly biết, trăm phần trăm sẽ đồng ý yêu cầu của Tiêu Tình, người này vì để nghệ sĩ nổi tiếng mà có thể làm tất cả những chuyện không có giới hạn, hiện tại cơ hội đưa tới cửa, chị ấy sao có thể bỏ qua.

Về phần Tiêu Tình...

Cô thật sự không ngờ tới, Tiêu Tình sẽ có kế hoạch như vậy, nhưng dường như cũng không ngoài ý muốn đến vậy, đây chính là chuyện Tiêu Tình có thể làm ra, nhưng bà ấy ngàn không nên vạn không nên, tìm cô để hợp tác.

Cố Khả Hinh cúi đầu, nhanh chóng tìm được một số điện thoại trên điện thoại, chưa từng liên lạc qua, nhưng đã sớm nằm ở số liên lạc của cô.

Tiêu Nhu nhận được điện thoại của Cố Khả Hinh khi đang bàn giao, bà ta rất không kiên nhẫn bắt máy, giọng nói không kiên nhẫn: "Ai vậy?"

Vẻ mặt Cố Khả Hinh vẫn như thường: "Chủ tịch Tiêu."

Tiêu Nhu nghe được ba chữ này ánh mắt đột nhiên sáng lên, bà ta thử hỏi: "Cố Khả Hinh?"

"Là tôi." Cố Khả Hinh bình tĩnh nói: "Có rảnh không, tôi muốn mời bà uống trà."

Tiêu Nhu cười lạnh: "Mời tôi? Cố Khả Hinh, cô lại muốn chơi trò gì?"

Cố Khả Hinh cầm di động: "Chủ tịch Tiêu, không phải bà muốn rời khỏi đây sao?"

Mặt Tiêu Nhu hơi biến sắc, quả thật bà ấy muốn rời đi, khi Tiêu Tình nói về nước phát triển, cũng lấy đi Bất Phàm bà ta liền động tâm tư này, hơn nữa Tiêu Tình nói nếu như Triệu Hòa tra được dấu vết sẽ tự mình đưa mình đi vào, bà ta liền càng đợi không nổi, Cố Khả Hinh làm sao biết?

"Cô muốn làm gì?"

Cố Khả Hinh nói: "Tôi muốn giúp Chủ tịch Tiêu."

"Cô giúp cái khỉ khô!" Tiêu Nhu chửi ầm lên, Cố Khả Hinh rất bình tĩnh: "Tin hay không tùy bà."

Cô nói xong không để ý tới bên kia nói cái gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại, lúc đứng dậy chuông điện thoại đột ngột vang lên, Cố Khả Hinh còn tưởng rằng là Tiêu Nhu gọi lại, không ngờ lại là Tô Anh, cô bắt máy: "Sao..."

Lời còn chưa dứt, Tô Anh vội nói: "Khả Hinh cậu ở đâu?"

Ngữ khí cấp bách, rất sốt ruột, Cố Khả Hinh nhướng mày: "Sao vậy?"

"Cảnh Viên xảy ra chuyện rồi!" Tô Anh lo lắng, mồ hôi đầm đìa, cô ấy chăm chú nhìn về phía đám đông ồn ào, có một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên của quán lẩu cầm dao kề sát Cảnh Viên, mũi dao chĩa vào cổ mảnh khảnh của Cảnh Viên, người đàn ông hét lên: "Gọi Tiêu Tình ra đây!"

Mọi người ở đây đều bối rối, đạo diễn Vu vẫn chưa tới, phó đạo diễn đứng ra, ông ấy nói: "Chàng trai, anh đừng kích động."

"Gọi Tiêu Tình ra đây! Nhanh lên!" Người đàn ông kích động vô cùng: "Tôi biết hôm nay bà ta tới ăn cơm, mau gọi bà ta ra đây, nếu không tôi sẽ giết chết cô ta!"

Mũi đao đâm vào da Cảnh Viên, thoáng chốc máu tươi chảy ra, mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn trong phòng riêng, mặt Cảnh Viên trắng bệch, nhưng không lên tiếng, ngược lại nói: "Cô Tiêu không có ở đây."

"Đừng có lừa tôi." Người đàn ông cười rầu rĩ: "Tôi thấy rõ ràng, bà ta vào rồi, tôi gửi cho bà ta nhiều tin nhắn như vậy, bà ta cũng không trả lời, bà ta lại còn rảnh tới ăn cơm, gọi bà ta ra đây! Nhanh lên!"

Người đàn ông nói năng lộn xộn, vừa nhìn liền thấy tinh thần không bình thường, hắn xuống tay không có chừng mực, mũi dao lại đâm vào cổ họng Cảnh Viên một chút, Cảnh Viên đau đến mặt trắng bệch, cơ thể khẽ run, nhưng nàng vẫn không lên tiếng, cắn chặt răng, môi cũng bị cắn rách, người đàn ông âm u cười: "Cô gái này bướng bỉnh thật, được, các người không gọi Tiêu Tình cho tôi, thì tôi sẽ giết chết cô ta!"

Hắn giơ cao dao, trong đám người có người hô: "Dừng lại!"

Tiêu Tình không để ý mọi người ngăn cản, mặt lạnh đẩy mọi người ra đi tới trước mặt người đàn ông và Cảnh Viên, con ngươi trong suốt của Cảnh Viên thoáng chốc tràn đầy bọt nước, nàng thất sắc: "Dì."

"Viên Viên, đừng sợ, dì đến thay con." Tiêu Tình đứng trước mặt người đàn ông, trầm ổn nói: "Buông con bé ra, không phải anh tìm tôi sao? Tôi đến rồi, đừng làm tổn thương con bé."

Cảnh Viên lắc đầu: "Dì, đừng tới đây!"

Người đàn ông nhìn thấy Tiêu Tình thì hưng phấn lạ thường, hắn dùng sức liếm môi dưới, ánh mắt nhìn Tiêu Tình tựa như nhìn con mồi, bộ dáng hận không thể cắn trên cổ Tiêu Tình ngậm người đi làm cho người ta hết hồn hết vía, ai cũng nhìn ra, hắn muốn làm gì.

Tiêu Tình đi về phía trước hai bước, người đàn ông chậm rãi buông Cảnh Viên ra, ánh mắt khóa ở trên mặt Tiêu Tình, ánh mắt mê ly, giấu đầy tâm tư xấu xa, phía sau người đàn ông là hai nhân viên công tác, bọn họ nhìn nhau, cho nhau một ánh mắt, ngay lúc người đàn ông nửa buông Cảnh Viên ra, bọn họ mãnh liệt đánh về phía người đàn ông! Người đàn ông giật mình, mặt lộ vẻ hung ác, không chút nghĩ ngợi kéo Cảnh Viên về, mũi dao hung hăng đâm xuống!

Tiêu Tình bên cạnh Cảnh Viên không chút nghĩ ngợi dùng sức ôm lấy nàng!

Phụt một tiếng, máu tươi phun ra, Cảnh Viên đỏ mắt, Tiêu Tình xinh đẹp mất đi huyết sắc gục trên vai nàng, nặng ngàn cân.

"Cảnh Viên." Trong thanh âm quen thuộc tràn đầy run rẩy, Cảnh Viên ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Khả Hinh chạy tới, hai chân nàng mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Ba lời giải thích nhỏ, thứ nhất, bìa sách là cô Cố xinh đẹp của chúng ta, thứ hai, quy tắc chơi ba cây là giữ bài úp, bản thân cũng không được biết, Cố Khả Hinh và Tiêu Tình đều không biết bài của mình, cho nên là mở ra cô Tiêu thắng, không mở thì cô Cố thắng, cô Cố cược cô Tiêu không dám lật, thứ ba, bộ này này không có ai ngủm cả... thiệt đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro