Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1: Lừa thừa tướng

Quan Ung năm thứ mười hai, tại huyện Châu thuộc Ngô Sơn, Đại Hàm xuất hiện một vị Trạng nguyên tên là Lam Ngọc Nhu.

Vị Trạng nguyên này lai lịch thần bí, không ai rõ giới tính thứ hai của nàng, chỉ biết tên họ, tuổi tác vừa tròn hai mươi, xuất thân hàn môn, đọc đủ các loại kinh thư, trong vòng chưa đầy một năm đã một bước lên mây, nhậm chức Thừa tướng, nhất thời phong quang vô hạn.

Văn võ cả triều thường khen nàng "tuổi trẻ tài cao", tiền đồ rộng mở, ai nấy đều hận không thể nàng là hài tử của chính mình. Có một đứa con như thế, làm rạng danh cả gia tộc, ai mà không mong?

Chỉ tiếc, vị Trạng nguyên này còn chưa kịp triển khai kế hoạch lớn của mình, đã bị Thái nữ điện hạ trong cung để mắt tới.

Thái nữ từ nhỏ hoạt bát thông minh, thích tìm tòi cái mới, đối với vị Thừa tướng trẻ tuổi thần bí này tự nhiên sinh ra hứng thú. Chỉ tiếc nàng còn chưa kịp tự mình tìm hiểu thì Lam Thừa tướng đã đụng ngay vào họng súng của nàng.

"Thần cho rằng, đề xuất vừa rồi của Hoàng Thái nữ có phần sơ suất,"

Lam Ngọc Nhu nhàn nhạt liếc nhìn Đường Niệm Cầm, rồi hướng về Hoàng đế nói:

"Kinh Huyền xưa nay là hoàng đô thứ hai của Trường Kinh, cũng là nơi thương nhân tụ họp bốn phương, vốn nên tăng cường giao thương với nước láng giềng."

"Mà Hoàng Thái nữ lại đề xuất 'tạm thời dừng giao thương' để cứu nông hộ, thực sự không phù hợp."

Sau đó Lam Ngọc Nhu còn nói rất nhiều lời phân tích sâu sắc, khiến cho Đường Phượng Tê sau buổi triều vô cùng khen ngợi nàng.
Nói nào là:

"Trẫm có được Lam khanh, Đại Hàm như hổ mọc thêm cánh."

Lời khen như vậy khiến Đường Niệm Cầm trong lòng vô cùng khó chịu.

Dựa vào đâu một người ngoài như Lam Ngọc Nhu lại có thể được mẫu hoàng tán thưởng đến vậy?

Ngay cả giới tính thứ hai còn không cho ai biết rõ ràng!

Thế là, vào một đêm trời tối gió lớn, Lam Thừa tướng đang cần cù xử lý công vụ thì bị người ta đánh ngất, trói trong bao tải đưa vào hoàng cung.

Khi tấm vải che trước mắt được kéo xuống, nàng mới thấy rõ người ra tay trói mình đến đây là ai.

"Thái nữ điện hạ?"

Lam Ngọc Nhu cau mày, không hiểu vì sao Đường Niệm Cầm lại đưa nàng đến nơi này.
"Ngài... tại sao lại đưa thần đến... Dục Hân Cung?"

Lam Thừa tướng hoàn toàn không rõ, mà Đường Niệm Cầm tất nhiên cũng không thể nói lý do thực sự. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi bất ngờ ra tay.

Ngay sau đó, nàng ngây người.

Hóa ra... Lam Ngọc Nhu không phải Địa Khôn, mà là... Thiên Càn!

Lam Ngọc Nhu bị nàng mạo phạm, thân thể khẽ run lên, rồi lạnh lùng nói:

"Thái nữ điện hạ! Ngài quá đáng!"

Đường Niệm Cầm cũng không ngờ lại như vậy, vội vàng thu tay, hoảng hốt:

"Xin lỗi! Xin lỗi Lam Thừa tướng! Bản cung không cố ý!"

"Không cố ý?"

Lam Ngọc Nhu hiển nhiên không tin:
"Thái nữ điện hạ vì sao không ưa thần, thậm chí còn làm ra hành vi vô lễ như thế?"

"Bản cung chỉ là tò mò... Aiya, xin lỗi mà! Ngày mai bản cung nhất định đích thân đến Thừa tướng phủ xin lỗi!"

Đường Niệm Cầm ra hiệu cho người cởi dây trói, thành khẩn hứa hẹn.

Lam Ngọc Nhu bị mạo phạm như vậy, tâm tình tất nhiên vô cùng khó chịu. Hừ lạnh một tiếng, sâu sắc liếc nàng một cái:

"Điện hạ, chuyện hôm nay thần không truy cứu.

Chỉ mong điện hạ... tự biết mà xét lại."

Nhìn theo bóng lưng Thừa tướng rời khỏi cung điện, Đường Niệm Cầm giả bộ tức giận, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên nở nụ cười.

...

Từ sau chuyện đó, trên triều đình, Đường Niệm Cầm không còn công khai đối nghịch với Lam Ngọc Nhu. Rõ ràng như vậy là tốt, nhưng Lam Ngọc Nhu lại cảm thấy không quen.

Không có ai phản bác, không có tranh luận — hoàn toàn không thoải mái chút nào.

Đặc biệt là gần đây, Thái nữ lại luôn né tránh nàng, khiến Lam Ngọc Nhu cảm giác như thể mình là mãnh thú, sợ sẽ ăn luôn Thái nữ vậy.
Rõ ràng đêm hôm đó bị chiếm tiện nghi là nàng mới đúng!

"Mẫu hoàng, hôm nay những lời Thừa tướng vừa nói có phần không hợp lý!"

Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai Lam Ngọc Nhu, là âm thanh đã lâu nàng chưa nghe lại. Trong mắt nàng sáng lên, hỏi ngược:

"Thái nữ điện hạ thấy thế nào?"

Đường Niệm Cầm thản nhiên nhìn nàng một cái:

"Thừa tướng, quân lương phân phát cho dân đã dư dả nhiều rồi. Vậy mà Bàng tướng quân vẫn muốn xin thêm một lượng lớn lương thực, rốt cuộc là để làm gì?"

"Hơn nữa theo bản cung biết, Bàng tướng quân từng lén nhận vật phẩm của người Khương, quan hệ mờ ám không thể công khai.
Vì thế, nhi thần khẩn cầu mẫu hoàng, hạ chỉ giao việc này cho Hình bộ tra xét rõ ràng."

Ánh mắt nàng kiên định, từng tầng mây đè nặng trong lòng Lam Ngọc Nhu cũng dần tan biến.

...

Sau khi chuyện Bàng tướng quân nhận hối lộ được xử lý xong xuôi, Thừa tướng Lam và Hoàng Thái nữ lại quay về trạng thái "chiến tranh lạnh".

Cuối cùng, vẫn là Lam Ngọc Nhu không chịu được, chủ động đến phủ Thái nữ.

"Thần tham kiến Thái nữ điện hạ."

Nàng đứng trước Đường Niệm Cầm, chắp tay cung kính.

"Thừa tướng đến chơi, bản cung không ra đón từ xa, thất lễ rồi."

Đường Niệm Cầm nheo mắt cười:

"Không biết Thừa tướng đến có chuyện gì?"

"Nếu vẫn là chuyện mấy tháng trước, bản cung đã xin lỗi rồi. Thừa tướng còn muốn gì nữa?"

Lam Ngọc Nhu ngẩng đầu nhìn nàng:
"Không muốn gì cả."

"Chỉ muốn hỏi điện hạ một câu — vì sao..."
Vì sao gần đây, nàng không còn phản bác lời ta nữa?

Đường Niệm Cầm nghiêng người, khóe môi cong cong.

Cá nhỏ nàng thả câu đã lâu, sắp mắc câu rồi.
"Thừa tướng muốn hỏi, vì sao bản cung không tiếp tục cãi lại ngươi?"

Đường Niệm Cầm thu hồi nụ cười, xoay người nhìn Lam Ngọc Nhu với vẻ hứng thú:
"Ngươi với ta không thù không oán, bản cung việc gì phải làm khó dễ ngươi?"

"Nhưng lúc trước..." Lam Ngọc Nhu lỡ lời.

"Điện hạ luôn tỏ ra khó chịu với thần..."

"Phụt."

Đường Niệm Cầm bật cười:
"Lam Thừa tướng, ngươi là cuồng bị ngược sao?"

Nàng bước tới trước mặt Lam Ngọc Nhu, ngón tay trỏ khẽ chạm lên ngực nàng:

"Bản cung không bắt nạt ngươi, ngươi lại thấy khó chịu. Bản cung làm khó dễ ngươi, ngươi mới thấy dễ chịu."

"Chẳng lẽ... ngươi không nỡ rời xa bản cung?"

Lam Ngọc Nhu bị nàng đâm trúng, lùi về sau hai bước:

"Thái nữ nghĩ nhiều rồi. Thần không có ý đó."
"Ngươi có."

Đường Niệm Cầm nhìn nàng chằm chằm, như muốn đọc hết tâm tư nàng:

"Nếu không, tại sao Lam Thừa tướng lại ngày ngày nghĩ về bản cung? Tại sao luôn hỏi thăm mẫu hoàng tin tức của ta?"

"Ngươi là loại người đạo mạo, nghiêm túc... nhưng thật ra..."

"Thần..."

Lam Ngọc Nhu định phản bác, nhưng lại nhớ ra chuyện trước đây mình quả thực từng âm thầm hỏi Hàm Hoàng về Thái nữ, lập tức cứng họng.

Nhưng hành động hiện tại của Thái nữ thật sự quá mức thân mật, khiến nàng có chút sợ hãi.
"Thái nữ điện hạ!"

Lam Ngọc Nhu tay giơ ra giữa không trung, không biết phải làm gì. Trong lòng, tuyến thể Địa Khôn của nàng bị đối phương áp sát, ngửi một cái liền nhíu mày:

"Tín dẫn của Thừa tướng thật nhạt nhẽo, không có chút mùi vị nào."

"Chỉ có cảm giác lạnh lẽo."

Thấy nàng luống cuống, Đường Niệm Cầm giả vờ tức giận:

"Còn không ôm bản cung?"

"Ngươi thật là đồ đại ngu si."

Lam Ngọc Nhu từ từ giơ tay, vòng qua eo nàng, nhẹ nhàng ôm vào.

Hai má nàng khẽ ửng hồng.

"Điện hạ..."

"Về sau, đừng đấu võ mồm trên triều nữa."

"Muốn nói gì... thì nói trong phủ đi."

Đường Niệm Cầm cắt ngang lời nàng, chủ động vùi đầu vào lồng ngực nàng.

Cái đồ đại ngu si này...

Rõ ràng là yêu nàng, vậy mà lại giấu trong lòng không hé môi, lặng lẽ dõi theo trong bóng tối. Trên mặt thì làm ra vẻ lạnh nhạt, xa cách, tưởng rằng nàng dễ tính mà có thể từ từ theo đuổi?

Càng nghĩ càng tức, Đường Niệm Cầm ngẩng đầu lên, cưỡng hôn nàng.

Ván cờ này, Đường Niệm Cầm hoàn toàn thắng lợi.

Từ đó về sau, trên triều đình mất đi một đối thủ đấu khẩu "một mất một còn".

Nhưng lại có thêm một đôi tri kỷ... hiểu lòng không lời.

*************

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cục, viết xong lam Đường! ! !

Tuần sau viết Bùi Đường, này vốn là xong xuôi!

Vô cùng cảm tạ bồi ta cùng đi đến phần cuối người nhà môn,

《 Bao hàm thật sự 》 xong xuôi sau, chúng ta dưới bản gặp lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro