Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33



Mỹ nữ kia không nói gì mà chắn trước mặt của Tiểu Thanh, ngăn cản đường đi của nàng.

"Ngươi làm gì thế?! Không có việc gì thì tránh ra, chó khôn không cản đường có biết hay không?!" Tiểu Thanh tức giận vô cùng.

"Ngại quá, ngươi là rắn, ngươi đương nhiên không phải chó a, cho nên không tồn tại cản đường hay không cản đường." Nữ nhân kia cười, cánh tay khoát lên vai Tiểu Thanh.

"Ngươi...!" Tiểu Thanh nhất thời không biết nên nói gì cho phải, nữ nhân này không hiểu cái gì gọi là ví von à. một chút trình độ văn hoá cũng không có, cha mẹ ngươi dạy ngươi thế nào hả?!

"Ta không cha không mẹ nga~~ muốn dạy sao?" Nữ nhân kia buớc lên, thân mật ôm cổ Tiểu Thanh, "Ngươi dạy cho ta đi." Nàng đưa ngón trỏ chọt vào ngực Tiểu Thanh, "Ngươi thật sự không nhớ ta? Ngươi là kẻ bạc tình không có lương tâm!" nữ nhân kia nói xong liền đưa tay che mặt ra vẻ như muốn khóc.

"Ách... Ngươi..." Tiểu Thanh liếc về phía Bạch Tố Trinh, thấy Bạch Tố Trinh mặt không thay đổi nhìn họ, trên đỉnh đầu... mây đen trùng trùng. Trong lòng Tiểu Thanh run lên, dự cảm xấu.

"Ngươi... vứt bỏ người ta lâu như vậy, bản thân ngươi chạy đi tiêu dao phấn khởi, bây giờ còn có lão bà, ngươi thật nhẫn tâm, ô ô ô ô..." Nữ nhân kia nói rồi bật khóc.

Này này, cái gì vậy hả, ta hoàn toàn không biết ngươi đang nói cái gì a! Ta với ngươi từng có cái gì? Còn nữa, ta xin ngươi đừng có làm mọi thứ mờ ám như vậy a!

"Này này! Trước tiên ngươi đừng khóc nữa có được không, ngươi nói rõ ràng ra xem nào!" Tiểu Thanh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh người nào đó, chỉ thấy im lặng khủng khiếp.

Người kia ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn Tiểu Thanh, "Ngươi thực sự không nhớ ta?!"

Thấy đôi mắt to ngấn nước, Tiểu Thanh đột nhiên nhớ ra gì đó, há to miệng, "A a a a ~~~" cẩn thận nhìn người kia một chút, ghi nhận không có sai lầm. Tiêur Thanh há miệng "A" nửa ngày. "Ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi là Sầm Ngọc Thanh!!!"

"Sầm Bích Thanh, ngươi cuối cùng cũng nhớ ta là ai!" nữ nhân kia là Sầm Ngọc Thanh, hung ác nhìn chằm chằm Tiểu Thanh. Tốt lắm, bỏ lại ta suốt mấy trăm năm, ngươi cuối cùng cũng nhớ ra ta là ai! Không phụ bản cô nương tới tìm ngươi một phen.

"Ngươi... tại sao lại tìm đến nơi này?" Tiểu Thanh hỏi, nếu đã nhớ ra người này là ai, Tiểu Thanh nghĩ cũng không sao, chỉ là hơi phiền phức.

"Ngươi bỏ đi nhiều năm như vậy, người ta nhớ ngươi a! Ngươi lại nhẫn tâm bỏ rơi người ta sao?"

"Ta... Trời ơi, ngươi bây giờ không phải rất tốt sao? Như đã nói, ngươi chạy đến đây làm gì?"

"Đến tìm ngươi a, ngươi bỏ rơi người ta, người ta nhớ ngươi a, cho nên thăm dò khắp mọi nơi. Danh tiếng của ngươi bây giờ cũng khá vang dội, muốn tìm ngươi cũng không quá khó."

Tiểu Thanh sầu não. Nàng danh tiếng vang dội? Ta van ngươi, đó cũng không phải là điều ta muốn, ngươi nghĩ rằng ta muốn như thế hả? Đây còn không phải là đám người Thiên Đình kia giở trò sao, ta muốn nổi danh? Ta đã trốn đến đây rồi! Ta còn muốn thật yên lặng cùng tỷ tỷ bên nhau!!!

Danh tiếng vang dội? Bạch Tố Trinh đầu đầy dấu chấm hỏi, Thanh nhi thực sự là danh tiếng vang dội? Cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ, là do cuộc sống trước kia của Thanh nhi, mấy năm này cũng đã trưởng thành hơn so với trước kia, Bạch Tố Trinh cũng không ngạc nhiên mấy.

Nhưng mà Thanh nhi, người này là ai?! Về phần nàng ta thật mờ ám! Bạch Tố Trinh cắn răng nhìn chằm chằm Tiểu Thanh, sát khí từ trong mắt bắn ra tung toé, hận không thể xẻ Tiểu Thanh ra làm nhiều phần. Đây cũng không phải là chuyện một đao xẻ làm hai được, sát khí thật là nặng a~~

Cảm nhận được sát khí của Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh quay đầu hướng Bạch Tố Trinh lúng túng cười, sau đó né tránh ánh mắt đầy sát khí của nàng, đem Sầm Ngọc Thanh đẩy đến trước tầm mắt của Bạch Tố Trinh. Thế nhưng ánh mắt kia vẫn không bị Sầm Ngọc Thanh cản trở, ánh mắt Bạch Tố Trinh tràn ngập sát khí xuyên qua Sầm Ngọc Thanh bắn về phía Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh run rẩy cả người, đừng... tỷ tỷ, việc này thật khó giải thích với tỷ a... Dường như có lý do không thể nói rõ a... Tiểu Thanh khóc ròng.

Mà Bạch Tố Trinh, dường như đã nhận ra sự thất thố của mình, quay đầu chuyển hướng đi chỗ khác. Sau đó, bản thân nàng càng nghĩ càng lúng túng, hình như ăn phải dấm chua!

"Thanh nhi, ta về phòng trước." Bạch Tố Trinh lạnh lùng phun ra một câu, bỏ lại Tiểu Thanh một mình đi trước.

"Chờ đã... tỷ tỷ..." Tiểu Thanh vô lực nhìn bóng lưng Bạch Tố Trinh, thở dài. Quên đi, trước tiên giải quyết phiền toái trước mắt đã, rồi giải thích cùng nàng sau.

Lôi kéo Sầm Ngọc Thanh đến nơi không có ai, Tiểu Thanh khẩn cấp hỏi: "Ngươi sao lại đến đây?! Ta nhớ ngươi vẫn còn ở trên núi, sao lại chạy ra ngoài? Ngươi không phải là lén trốn đến đây chứ?! Sư phụ ngươi mặc kệ ngươi sao?" Tiểu Thanh liên tiếp hỏi Sầm Ngọc Thanh.

"Tay..." Sầm Ngọc Thanh chậm rãi phun ra một chữ. Nàng nhìn xung quanh, không trả lời Tiểu Thanh mà nói.

"Hả?!" Tiểu Thanh nghểnh cổ, há to mồm, vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng.

"Tay của ngươi..." Sầm Ngọc Thanh đưa cánh tay trái đang bị Tiểu Thanh lôi kéo, chỉ chỉ.

"A...!" Tiểu Thanh giống như bị điện giật rút nhanh tay lại.

"Ta nói ngươi đó," Sầm Ngọc Thanh khoanh tay trước ngực, làm bộ dáng khí thế của một ngự tỷ, "Chúng ta là thân tỷ muội a, chạm tay một chút thì có sao?! Ngươi thế nào?! Sầm Ngọc Thanh ta đáng sợ thế à? Tỷ tỷ!" hai chữ tỷ tỷ cứng rắn từ trong kẽ răng chen ra ngoài.

"Việc ấy... ta trước đây đưa ngươi đến chỗ sư phụ ngươi tu luyện mà, ngươi sao lại chạy ra ngoài? Còn biến thành bộ dạng này."

"Ta van ngươi, ngươi tính thử xem chúng ta bao lâu rồi không gặp?" Sầm Ngọc Thanh tỏ vẻ nhức đầu, "Ta nói a, ta dầu gì cũng là muội muội ngươi a, tỷ muội thân tình chào nhau tốt một chút có được không hả?"

"Ách..." Tiểu Thanh không nói gì.

"Ngươi đừng có vợ rồi là quên luôn muội muội!"

"Xin lỗi." Tiểu Thanh bắt chéo hai tay nâng lên đỉnh đầu, cúi người xin lỗi Sầm Ngọc Thanh.

"Về chuyện ta sao lại trở thành thế này... Cũng nhờ ngươi cả đấy! Ngươi không biết trời cao đất dày mà gây chuyện khắp nơi, mà ta đây, mấy trăm năm vẫn ở trên núi cùng sư phụ tu hành, cũng không biết Sầm Bích Thanh ngươi lại xấu như vậy. Ta nhờ ngươi cả a, chúng ta là tỷ muội song sinh a, chúng ta lớn lên giống nhau như vậy, ta vừa xuất hiện thì bị Thiên Đình truy sát, ta không đổi hình dạng thì còn sống được sao? Còn vô sự mà tìm ngươi được sao?!" Sầm Ngọc Thanh như pháo liên châu nói ra những lời này, thống khoái thở ra một hơi, "Hô, lão nương cuối cùng cũng thống khoái rồi, tốt quá!"

"Ách..." Tiểu Thanh bị nói một hơi nên nhất thời không có phản ứng, nàng hỏi một câu: "Ngươi, còn không trở lại hình dáng cũ, biến thành xinh đẹp như vậy để câu dẫn ai hả?"

"Biến lại cái rắm á! Lão nương không muốn sẽ bị đuổi giết nữa, bộ dạng này cũng rất tốt."

...

Tiểu Thanh không nói gì. Quên đi, ngươi thích sao thì tuỳ, ta bất kể, dù sao ta cũng không thể quản ngươi.

"Không có chuyện gì thì ta đi trước, ngươi cứ chọn một phòng ngươi thích mà không ai ở để ngủ lại. Phòng khách ở đâu có thể hỏi Thập Thiên, a, là tên tiểu tử đứng bên cạnh Tiên Ông lúc nãy... Ở đây nguơi cứ tuỳ thích biến thành bộ dạng nào mà ngươi muốn, ở lại một thời gian ngắn chắc cũng không có vấn đề gì." Tiểu Thanh nói ra một hơi, cuoói cùng, ném cho Sầm Ngọc Thanh một cái liếc mắt cộng thêm cái bóng lưng, lắc lắc thân hình mảnh khảnh như rắn bò đi.

"Sầm Bích Thanh!!!" Sầm Ngọc Thanh tức giận kêu tên Tiểu Thanh.

"Cái gì?" Tiểu Thanh ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, tiếp tục chậm rãi bước đi. Đáng ghét a, thắt lưng thật đau quá a, toàn thân cũng đều không thoải mái... ô ô, lầ sau có muốn làm cũng không nên làm quá kịch liệt, thân thể không chịu nổi a. Nhưng mà... ta dường như rất thích ở bên dưới a. Này! Sầm Bích Thanh, ngươi là công a, ngươi là công, tại sao lại có thể thích ở bên dưới a, lẽ nào... ngươi là thụ trong truyền thuyết?!

Nghĩ đến điều này, Tiểu Thanh kinh ngạc. Không được, nhất định phải giữ được vị trí công! Từ giờ trở đi, ngươi phải giành lại vị trí công của mình, không thể ở dưới, ngươi phải ở phía trên a, trên a.

Tiểu Thanh đứng đó vừa đấm vào đầu, vừa lắc đầu, bộ dạng đó giống như muốn gõ cho rơi đầu mình ra vậy.

Sầm Ngọc Thanh không giải thích được đi lên trước, nhìn tỷ tỷ của mình rầu rĩ, không biết nói gì cho phải. "Ách... việc đó..." Thực sự bây giờ không biết nên nói gì cho phải, đành phải nắm lấy cánh tay Tiêur Thanh đang gõ đầu mình, ôm eo nàng lại, đem nàng đối diện với mình. Không có biện pháp a, sợ nàng gõ đầu đến hỏng mất, ta có một người tỷ tỷ như vậy, nàng ngốc, còn đâu mà mặt mũi của Sầm Ngọc Thanh! Sầm Ngọc Thanh tìm cho mình một lý do.

Bắt được tay Tiểu Thanh, Sầm Ngọc Thanh giơ nay nàng trên không, còn xoa đầu nàng. Chúng ta là tỷ muội a, như thế này. Đương nhiên rất tốt.

Tất nhiên, hết thảy đều là tất nhiên.

Kết quả... đương nhiên là bị thấy được, mà người thấy được... đương nhiên không phải Bạch Tố Trinh!

"A, Tiểu Thanh, ngươi ở đây hả? Nghe Thập Thiên nói có một mỹ nữ đến tìm ngươi, giới thiệu cho ta xem nào!" Giọng của Tử Yên truyền đến, Tiểu Thanh vội vã quay đầu.

"Hả? Cái gì?"

"Nghe nói, có một mỹ nhân hả? Giới thiệu cho ta biết...biết... biết..." Tử Yên không thốt nên lời, bởi vì ở góc độ của nàng nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Thanh rất không ổn. Tay bị nắm trên không, mặt lại còn gần như vậy, giống như đang hôn nhau.

"A. Xin lỗi, các người cứ tiếp tục, Tiểu Thanh, ta tìm ngươi sau vậy ~~" Tử Yên thật muốn trong nháy mắt biến mất hẳn, nàng quấy rầy chuyện tốt của người ta a! Không biết có thể bị làm thịt hay không? Tử Yên thầm nghĩ. Chờ chút! Có chỗ không bình thường a! Tiểu Thanh ở đây, vậy Bạch Tố Trinh đâu? Đó không phải là người hôn Tiểu Thanh sao?! Lẽ nào... Tiểu Thanh, ngươi...

Tiểu Thanh rốt cục cũng chú ý đến tư thế mập mờ này, nàng nhanh chóng tránh khỏi vòng ôm của Sầm Ngọc Thanh, chạy theo Tử Yên trong một phần vạn giây mà bắt được cánh tay nàng.

"Ngươi chờ chút! Không phải như vậy!" Tiểu Thanh vội vàng nói.

"Chớ giải thích, giải thích tức là che giấu, che giấu tức là sự thật, sự thật tức là chứng cứ, chứng cứ thì không thể thay đổi!" Tử Yên nói dong dài một đống "đạo lý".

"Trời ơi, không phải mà! Ta chưa hề giải thích a. Nàng, nàng là..."

Tiểu Thanh vội vàng giải thích. Quay đầu nhìn thấy Sầm Ngọc Thanh đang muốn chạy, giọng nói của nàng thấp xuống tám độ, "Sầm Ngọc Thanh, nguơi đứng lại đó cho ta!"

"Hả? Để làm gì? Ngươi và bằng hữu ngươi nói chuyện phiếm đi, không liên quan gì, người ta đi trước đây!"Giọng nói kia, khiến Tiểu Thanh phát run lên.

"Sầm Ngọc Thanh!!! Ngươi dám chạy một bước xem!" Tiểu Thanh gào lên.

"Ách... được rồi được rồi, ta không chạy là được." Sầm Ngọc Thanh khoanh tay.

Vấn đề nan giải trước mắt cuối cùng cũng giải quyết được, kết quả là giọng nói của Phấn Giác lại truyền đến: "Tử Yên ~~~ muội chạy đi đâu? Bảo muội đi tìm Tiểu Thanh sao cũng không thấy bóng dáng?"

Được, thoáng cái đuổi kịp rồi, thực sự là... Chuyện tốt không ra khỏi cửa còn chuyện xấu truyeèn ngàn dặm a. Tiểu Thanh rưng rưng lệ.

"..." Thấy cảnh tượng của họ, Phấn Giác cũng ngây nguời. Tiểu Thanh tay bên phải lôi cánh tay Tử Yên, bên trái... bên trái có một mỹ nữ. Tình huống gì đây a? Ai tới giải thích cho ta một chút xem! Phấn Giác phát điên.

"Cái đó..." Sầm Ngọc Thanh mở miệng nói, "Nếu như không có chuyện liên quan đến ta, ta đi trước. Ta còn muốn đi xem phòng ốc, dự định ở lâu dài a, hơn nữa chúng ta còn nhiều thời gian sau này mà, ngươi nói đúng không?" Nói xong liền muốn đi khỏi.

"Đúng đúng đúng, đúng cái rắm!" Tiểu Thanh tức giận cực kỳ. Nàng vươn cánh tay nhàn rỗi nắm lấy cánh tay Sầm Ngọc Thanh, "Ngươi dám chạy một bước xem!" Mắt lộ ra hung quang (ánh sáng hung ác).

Oa! Thật đáng sợ ~~! Sầm Ngọc Thanh, Tử Yên, Phấn Giác ba người cùng nghĩ đến việc này.

"Thanh nhi." Giọng nói ôn nhu của Bạch Tố Trinh truyền đêsn, Tiểu Thanh nhất thời sững sờ. Xong đời! Đây thật là... tình huống tệ nhất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro