Chương 3
Dọc theo đường đi, Bạch Tố Trinh mê man ở trong lòng Tiểu Thanh gọi "Tướng công, tướng công, tướng công..."
Nghe từng tiếng gọi của nàng ta, Tiểu Thanh trong lòng đau buốt. Nàng không biết tại sao lại đau? Cũng không biết cảm giác đau này đại biểu cho cái gì? Nàng chỉ có thể ôm Bạch Tố Trinh thật chặt, dùng sức ôm chặt nàng ta, hy vọng có thể sưởi ấm cho nàng ta một ít.
Bạch Tố Trinh cứ như vậy hôn mê ba ngày ba đêm. Thân thể của nàng bởi vì mới thoát khỏi Lôi Phong nên cực kì suy yếu, cho dù nàng là yêu, nhưng đã bị đè dưới tháp bảy trăm năm. Công lực của nàng đã sớm truyền cho Tiểu Thanh, nàng cần phải tu luyện lại.
Ba ngày nay, Tiểu Thanh không nghỉ ngơi mà coi chừng Bạch Tố Trinh. Nghe những lời Bạch Tố Trinh nói trong lúc mê man khiến nàng không cam lòng.
Hứa Tiên, ngươi bất quá chỉ là một người phàm, dựa vào đâu mà ở trong lòng Bạch Tố Trinh lại quan trọng như vậy? Đã hơn bảy trăm năm, dựa vào cái gì?! Ngươi chẳng qua là một con người tầm thường, chỉ là một nam nhân mà thôi!
Ba ngày, Bạch Tố Trinh vẫn luôn gọi Hứa Tiên! Tuy rằng thỉnh thoảng cũng kêu hai tiếng "Thanh nhi", nhưng lúc gọi nàng thì liền nhíu mày, rầu rĩ.
Ta khiến cho tỷ rầu rĩ sao? Tiểu Thanh cười nghĩ. Đưa tay sờ giữa hai chân mày của nàng ta, ngón tay có phần run rẩy...
Khi Bạch Tố Trinh tỉnh lại, Tiểu Thanh đang ngây ngô, hai chân bắt chéo, chống khuỷu tay lên đùi, một tay kia tuỳ ý để một bên, hai mắt vô thần, trống rỗng. Ngay cả Bạch Tố Trinh tỉnh dậy nàng cũng không biết.
Hồi lâu, Bạch Tố Trinh nhẹ giọng gọi, "Thanh nhi!"
Mà Tiểu Thanh cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Một tiếng không nghe được thì gọi hai tiếng, hai tiếng không nghe thì gọi ba tiếng, ba tiếng không nghe thì gọi bốn tiếng.
Cũng không biết là gọi mấy tiếng, Tiểu Thanh rốt cục cũng có phản ứng. "Tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh?!" Trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc vui mừng.
"Ừ. Tỉnh lại đã lâu, thấy muội đang ngẩn người, gọi muội rất nhiều tiếng muội mới hoàn hồn trở lại."
Tiểu Thanh đỏ mặt cười cười, nói, "Tỷ tỷ, tỷ hôn mê ba ngày ba đêm, nhất định đói bụng rồi, ta đi làm chút điểm tâm cho tỷ."
"Được!" Bạch Tố Trinh cười đáp.
Tiểu Thanh đứng dậy muốn rời đi. Đã ba ngày ba đêm, nàng cũng có phần mệt mỏi, nhưng nàng mệt nhất không phải là cơ thể mà là tâm! Vì sao? Bởi vì Bạch Tố Trinh kêu ba ngày ba đêm là tên của Hứa Tiên! Nàng mất hứng, nhưng nàng lại không thể biểu hiện ra! Nàng mệt mỏi!
"Thanh nhi..."
"Chuyện gì, tỷ tỷ?"
"Muội đang nghĩ gì đó?" Bạch Tố Trinh hỏi.
"Muội... không có gì. Chỉ là có chút mệt mỏi thôi, cho nên mới ngẩn người như thế."
Bạch Tố Trinh không nói gì nữa, nhắm mắt lại nằm xuống. Nàng thực sự mệt quá, bảy trăm năm lại thấy ánh mặt trời, nhưng đã sớm cảnh còn người mất.
Hiểu rõ ý người khác như Bạch Tố Trinh, nàng hiểu rõ Tiểu Thanh không muốn nói, vì vậy mở miệng ra nói tiếp, "Thanh nhi, ta muốn ăn cháo, muội nấu cháo đi."
"Được, tỷ tỷ. Muội đi nấu cháo ngay, tỷ nghỉ một lát đi." Tiểu Thanh nói xong xoay người đi đến nhà bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro