Chương 27
Mấy người họ cứ giằng co như vậy, người nào cũng không muốn động thủ đầu tiên. Hồi lâu, tính tình nóng nảy khiến Hoành Hiên không nhịn được, giơ Lang nha bổng lên hướng Bạch Tố Trinh đánh tới.
Bạch Tố Trinh giơ Bạch Ất kiếm chặn được một đòn. Sau đó Băng Hạo và Di Quân cũng tấn công Tiểu Thanh. Khoé miệng Tiểu Thanh nhếch lên một nụ cười lạnh, cho dù ngươi là thần thú thì sao, nếu ta sợ ngươi, Tiểu Thanh ta xem như đã uống phí nhiều năm qua rồi!
Tay phải giơ lên Thanh Hồng kiếm, tay trái vọt ra một thanh kiếm vô danh, đồng thời đỡ được đòn công kích của Di Quân và Băng Hạo. Tiểu Thanh hơi khuỵ chân, dùng một chút lực đánh trả lại hai người. Băng Hạo và Di Quân bị bắn ngược lên không trung, ngừng lại một thoáng rồi thoắt cái rơi xuống mặt đất.
"Thí Thần kiếm?!" Di Quân sau khi hạ xuống nhìn thanh kiếm trong tay Tiểu Thanh, không nén nổi kêu lên. "Ngươi sao lại có được thanh kiếm này?"
"Thanh kiếm này?" Tiểu Thanh chần chờ nhìn thanh kiếm trong tay mình. Lúc đó bởi vì tình huống khẩn cấp, chỉ muốn trên tay có thêm một thanh kiếm nữa, ai ngờ thanh kiếm này lại xuất hiện trên tay nàng, không kịp nghĩ nhiều, Tiểu Thanh liền đỡ lấy đòn song kiếm của Di Quân.
"Ta không biết." Tiểu Thanh trả lời.
"Ngươi giết nghĩa muội của ta, lấy Thí Thần kiếm của nàng làm của riêng, lại còn nói không biết?!" Di Quân nói xong liều lĩnh xông đến chỗ Tiểu Thanh, song kiếm trong tay rung động dữ dội.
Tiểu Thanh sửng sốt, kiếm của Tru Sa? Đúng là nhìn quen quen nhưng vì sao lại ở trên tay nàng? Tiểu Thanh không hiểu.
"Thanh xà, hôm nay bọn ta phải giết ngươi báo thù cho Tru Sa muội muội, ta thề không bỏ qua!" Di Quân tấn công hết sức sắc bén, Tiểu Thanh chỉ có thể phòng thủ, càng đánh càng lùi. Song kiếm trong tay Tiểu Thanh cũng đánh có vẻ rất mất sức. Mặc dù không bị thương nhưng cũng đã đổ mồ hôi đầy đầu.
Bạch Tố Trinh bên kia bởi vì có nội đan tinh nguyên của Tru Sa, công lực tăng lên gấp mấy lần, đối với sự tấn công của Hoành Hiên, Bạch Tố Trinh rất dễ dàng tránh né, thường chỉ dùng một chân nhảy lên, nhìn Hoành Hiên bằng nửa con mắt. Thấy dáng vẻ chật vật của Hoành Hiên, Bạch Tố Trinh không kìm nổi cười trộm. Thần thú này, căn bản là hình mẫu của một sơn dã thất phu, kích động, mạnh mẽ, làm việc không cần tao nhã.
Hôm nay thần thú như vậy quả thực là hiếm thấy a... Bạch Tố Trinh nhìn trời, xem ra lão nhị là Di Quân và Tru Sa đều là nữ.
Phân tâm nhìn Tiểu Thanh bên kia, Tiểu Thanh bị Di Quân ép đến chỉ có thể tự bảo vệ mình, trên trán đầy mồ hôi. Bạch Tố Trinh nhìn đám thần thú trước mặt chỉ biết cậy mạnh, chỉ biết công kích ngu ngốc, nàng đỡ trán, tâm trạng xót xa. Nhanh giải quyết tên này đi giúp Tiểu Thanh mới được, Băng Hạo cũng không động thủ, không biết thực lực của hắn mạnh thế nào.
Bạch Tố Trinh lo lắng tránh đòn tấn công của Hoành Hiên, tuy rằng không làm nàng bị thương nhưng Bạch Tố Trinh cũng không nên hao tổn tâm tư vì hắn nữa. Nàng giơ Bạch Ất kiếm hướng phía bụng Hoành Hiên đâm một cái, tốc độ cực nhanh khiến Hoành Hiên chưa kịp thấy rõ đã bị thương. Hoành Hiên ôm bụng, nơi bàn tay máu rỉ ra, vẻ mặt hắn nhăn nhó nhìn Bạch Tố Trinh, không cam lòng ngã xuống. Bạch Tố Trinh đánh chiêu kia tuy rằng không khiến hắn chết nhưng cũng đủ cho hắn không cử động được.
Không hổ là tinh nguyên vạn năm của thần thú, thật mạnh. Bạch Tố Trinh không kịp nghĩ nhiều liền chạy đi giúp Tiểu Thanh, thấy Tiểu Thanh tay chân luống cuống mà đối phó với Di Quân, Bạch Tố Trinh muốn nhanh đến hỗ trợ.
"Thanh nhi!" Bạch Tố Trinh kêu tên Tiểu Thanh, mằ Băng Hạo thấy Tiểu Thanh có người đến giúp liền biến cây quạt trong tay tành vũ khí sắc bén xông tới.
"Bạch xà, các ngươi hai đánh một, ngang nhiên như vậy mà đến giúp nàng, ngươi thật không xem ta ra gì."
Khoé miệng Bạch Tố Trinh hiện lên một nụ cười, nàng ôn nhu nói: "Thần Quân nói đùa, ta dù sao cũng không thể nhìn người mình yêu bị ức hiếp , đúng không?" nàng dịu dàng cười nói tiếp: "Huống hồ, Thần Quân cũng sẽ không trơ mắt nhìn muội muội bị người khác ức hiếp mà không nhúc nhích chứ?"
Bên ngoài tuy cười, hơn nữa lại dịu dàng như nước nhưng cánh tay trái đặt sau lưng của nàng lại âm thầm dùng pháp lực ngưng tụ lại, tạo thành một quả cầu.
Cùng Băng Hạo giằng co chẳng được, Bạch Tố Trinh vừa nói vừa phân tán chú ý của Băng Hạo. Thừa dịp Băng Hạo không chú ý, Bạch Tố Trinh cầm quả cầu pháp lực trên tay hướng về phía Băng Hạo đánh tới.
Băng Hạo tránh không kịp liền bị trúng đòn, hắn chật vật nhìn Bạch Tố Trinh. "Ngươi cư nhiên lại có thể đánh lén?!"
"Đánh lén?" Bạch Tố Trinh cười cười, "Vậy xin hỏi thần thú các người có vạn năm công lực lại ức hiếp chúng ta chỉ có mấy nghìn năm công lực, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?" Quay đầu nhìn Tiểu Thanh, Thanh nhi, cố lên, ta đến giúp muội ngay.
"Vì báo thù cho Tru Sa muội muội, ta không ngại những lời đàm tiếu sau lưng." Băng Hạo cây quạt đã biến thành vũ khí sắc bén nói.
"Hừ, đúng là..." Bạch Tố Trinh cười lạnh, dứt lời, đã cầm Bạch Ất kiếm hướng Băng Hạo xông đến. Băng Hạo né trái né phải, ngay cả binh khí cũng không hữu dụng.
"Không hổ là Bạch xà, biết cách hấp thu tinh nguyên của Tru Sa, chỉ mới hơn hai nghìn năm tu vi đã có thể đánh ngang hàng với ta, thảo nào Hoành Hiên thua dưới tay ngươi."
"Đây là thứ Thanh nhi liều mạng giành lấy vì ta, ta sao có thể không quý trọng chứ." Bạch Tố Trinh đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ "ta" và "Thanh nhi".
"Thì ra là thế, vì tình. Chẳng trách người phàm trần thường nói chữ tình gian nan, các ngươi động lòng yêu thương nên mới như vậy."
"Tình? Các ngươi hiểu tình là gì sao? Các ngươi không có tình cảm, các ngươi không thể nào hiểu được cảm nhận của ta. Thanh nhi, nàng vì ta không tiếc bị Tru Sa đánh trọng thương, tình nguyện chết cũng không muốn phản bội lại ta, phần ân tình này, bảo Bạch Tố Trinh ta phải làm thế nào đây?! Bảo làm sao Bạch Tố Trinh ta không yêu nàng được?! Các ngươi không hiểu tình nhưng là do chúng ta u mê, là chúng ta không phải những yêu quái vô tình. Hôm nay, chỉ cần có ta ở đây, các ngươi đừng hòng làm Tiểu Thanh bị thương!" Bạch Tố Trinh tấn công ngày càng sắc bén, Băng Hạo rốt cục không né nữa, bắt đầu phản kích.
Tiểu Thanh bên kia tuy là rất cố gắng ngăn cản đòn tấn công của Di Quân nhưng lời nói của Bạch Tố Trinh nàng nghe không sót một chữ, trong lòng Tiểu Thanh dâng lên một tia ấm áp. "Tỷ tỷ..." Nàng không khỏi quay lại nhìn người trong lòng mình.
Ngay lúc Tiểu Thanh phân tâm, Di Quân lao đến, song kiếm xẹt qua eo và cổ tay của Tiểu Thanh, lưu lại vết thương trên người nàng. Vết thương trên tay khiến Tiểu Thanh không thể cầm kiếm được.
"Thanh nhi!" Bạch Tố Trinh thấy Tiểu Thanh bị thương, quát to một tiếng nhưng bởi vì bị Băng Hạo thừa cơ tấn công, một chưởng đánh vào ngực. "phụt" một tiếng, máu phun ra rất nhiều.
"Tỷ tỷ...!" Tiểu Thanh hô to, không để ý đến vết thương của mình đang chảy máu, nàng xông lên ôm lấy Bạch Tố Trinh. Di Quân ở sau lưng nàng, dùng song kiếm đả thương Tiểu Thanh âu sầu nhìn thấy hình dáng một người nhẹ xoa vết sẹo.
Tiểu Thanh đem Bạch Tố Trinh tựa vào cây cột, nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khoé miệng nàng. "Tỷ tỷ, tỷ ở đây chờ ta." Nàng hôn nhẹ lên má Bạch Tố Trinh, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không để cho họ dễ chịu đâu!"
"Thanh nhi!" Bạch Tố Trinh kéo Tiểu Thanh, "Đừng miễn cưỡng bản thân mình." Nàng đã thấy y phục màu xanh của Tiểu Thanh đỏ tươi máu.
"Ừ..." Tiểu Thanh gật đầu, bóng lưng vô cùng kiên định.
Xé một tấm vải trên y phục, nàng dùng tay trái băng lấy vết thương của mình, Tiểu Thanh nắm chặt kiếm nghênh đón.
Lại dám đả thương tỷ tỷ của ta! Tiểu Thanh lần đầu tiên trong mắt hiện lên sát khí.
Thấy Tiểu Thanh nộ khí đằng đằng, Băng Hạo và Di Quân không nén được rùng mình, sau lưng chảy mồ hôi lạnh, có thể có khí thế như vậy ư... Quả nhiên, khi yêu thì đều ngu ngốc, bất luận là người hay yêu.
Tiểu Thanh quơ kiếm, liều lĩnh chém giết, đôi mắt đỏ ngầu, mê mẩn tâm trí. Thân ảnh màu xanh ở trên trời chớp tắt, khiến cho Bạch Tố Trinh ngây dại.
Đột nhiên, thân ảnh màu xanh trên không trung vụt qua, ngã văng ra ngoài, rơi xuống đất tạo nên một cái hố to, còn có sương mù dày đặc. Lòng Bạch Tố Trinh thắt lại, nàng cau mày nhìn chằm chằm hướng Tiểu Thanh té xuống.
Sương mù dần tản đi, một bóng người trong sương mù lộ ra, bóng người màu xanh biếc. Bạch Tố Trinh thầm thở phào, Tiểu Thanh sẽ không sao. Chỉ thấy thân ảnh màu xanh lại thoáng cái xông tới. Bạch Tố Trinh nhìn theo, tay nắm thật chặt khẽ run.
Bạch Tố Trinh dựa vào cây cột, ánh mắt nhìn Tiểu Thanh chăm chú. Nàng muốn nói, Thanh nhi, đừng đánh, chúng ta đi đến một nơi không ai biết. Nàng muốn nói, Thanh nhi, ta không sao, đừng đánh... Nàng đã thấy y phục màu xanh của Tiểu Thanh đẫm máu, hiện lên màu đỏ yêu dị, nàng thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu của Tiểu Thanh trong gió, vị tanh nồng đó khiến nàng muốn ói. Nàng muốn nói chuyện nhưng mới bị một chưởng kia xoá hết khí lực, nàng hiện tại một hơi khí cũng khó vận lên, đừng nói đến chuyện di chuyển, nói chuyện cũng không thể. Nhìn Tiểu Thanh, lòng Bạch Tố Trinh chư có một con dao cứa vào, đau đến mức muốn ngất đi.
Bạch Tố Trinh cố hết sức dựa vào cột đứng lên, nàng nhìn Tiểu Thanh. Ba thân ảnh trên cao nhanh chóng loé ra, Thanh Hồng kiếm của Tiểu Thanh hiện lên ánh sáng màu xanh, như lòng của chủ nhân vậy.
"Thanh... Thanh nhi..." Bạch Tố Trinh cố gắng di chuyển, nhẹ giọng gọi, nàng tin Tiểu Thanh sẽ nghe được.
Bóng dáng màu xanh thoáng qua, Tiểu Thanh đứng trước mặt Bạch Tố Trinh, tóc nàng tán loạn, mặt nhếch nhác, y phục màu xanh đã chuyển thành màu đỏ, tạo nên một loại màu sắc kì dị.
"Tỷ tỷ." Tiểu Thanh sửa lại y phục của mình một chút, "Tỷ thức dậy làm gì? Đừng cố quá."
"Ta không sao." Bạch Tố Trinh suy yếu nói.
"Tỷ đừng cứng đầu chịu đựng." Tiểu Thanh kéo một tay Bạch Tố Trinh choàng qua vai mình, "Ta dẫn tỷ đi trị thương." Nói xong, liếc mắt nhìn Băng Hạo và Di Quân, "Ta bây giờ không rảnh cùng các ngươi đấu, muốn đánh lúc nào cứ đến ta sẽ tiếp, nhưng bây giờ ta phải dẫn tỷ tỷ đi trị thương."
"Nói đi là đi sao? Thanh xà ngươi quả nhiên ngạo mạn." Băng Hạo cười phe phẩy cái quạt, "Chúng ta sẽ không từ bỏ ý muốn."
"Thế nào? Không cho ta đi? Các ngươi rốt cục muốn thế nào?" Tiểu Thanh không nhịn được nói.
"Rất đơn giản. Chúng ta muốn chính là công đạo."
"Mạng của ta?" Tiểu Thanh híp mắt.
"Quả nhiên người thông minh nói chuyện với nhau rất đơn giản."
"Không thể nào!" Tiểu Thanh kiên quyết phun ra ba chữ.
"Cút ngay!" Không nhịn được nói, ai dám cản ta, ta phải đưa tỷ tỷ đi trị thương.
"Đừng hòng!" Di Quân ngăn trước mặt Tiểu Thanh, giơ kiếm chỉ vào tay nàng.
"Hừ!" Tiểu Thanh hừ lạnh, không để ý chút nào đi tới. Kiếm sắc bén vạch y phục Tiểu Thanh, vạch ra một vết thương rỉ máu.
Máu theo cánh tay chảy xuống bụng Tiểu Thanh, Trên bụng Tiểu Thanh có dấu ấn con kỳ lân, trong nháy mắt, bụng Tiểu Thanh phát ra ánh sáng mãnh liệt. Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh cùng với Băng Hạo và Di Quân đều không thể động đậy, họ đều giật mình nhìn phần bụng Tiểu Thanh phát ra ánh sáng màu tím.
Đó là...
"Tru Sa!" Di Quân nhận ra ấn ký của Tru Sa. Thanh xà, không nghĩ đến Tru Sa lại đặt ấn ký này lên ngươi, xem ra đúng là Tru Sa đã giúp ngươi.
Ánh sáng kia ngày càng mạnh, cuối cùng thoát khỏi Tiểu Thanh, dần dần tạo hình thành một thân ảnh, tất cả mọi người sửng sốt,thân ảnh kia không ai khác chính là Tru Sa!
n>��W�\;3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro