Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10



Tử Yên lôi Tiểu Thanh cùng Phấn Giác đi một mạch thật xa mới dừng lại. Nàng nhìn Tiểu Thanh không nhịn được, buồn cười hỏi: "Ta biết ngươi đã mấy trăm năm rồi, ngoại trừ Bạch Tố Trinh ta chưa thấy ngươi quan tâm người nào cả."

"Nàng là tỷ tỷ ta a, ta hiển nhiên là quan tâm rồi." Tiểu Thanh giải thích.

"Phải không? Ta nghĩ không chỉ là nguyên nhân này mới quan tâm." Tử Yên cười nói.

Tiểu Thanh cúi đầu, nhìn mặt đất, đá cục đá dưới chân nói: "Không có nguyên nhân khác a, chỉ bởi vì nàng là tỷ tỷ ta a!"

Phấn Giác ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Thanh, đừng tự lừa gạt nữa. Chúng ta quen biết ngươi năm trăm năm, năm trăm năm này, ngươi mở miệng hay ngậm miệng đều là tỷ tỷ của ngươi, hàng năm ngươi đều có một ngày mất tích, ngày hôm sau lại mệt mỏi quay về. Cái này không cần bọn ta nói, chính ngươi cũng rõ ngươi đi đâu."

"..." Tiểu Thanh không lên tiếng.

"Tiểu Thanh, chính ngươi cũng có thể cảm thấy mà." Phấn Giác dừng lại, nói tiếp, "Ta và Tử Yên, tình yêu của chúng ta trong mắt người khác đã không phải bình thường. Không nói đến nhân loại, cho dù là yêu quái không để tâm đến thế tục, cũng rất khó chấp nhận. Năm trăm năm trước, lúc chúng ta mới biết ngươi, ta liền từ trong mắt ngươi nhìn thấy được đau thương. Mà ngươi, liếc mắt một cái thấy ngay ta và Tử Yên xưng hô tỷ muội nhưng ẩn chứa tình cảm. Chúng ta vốn tưởng rằng ngươi cũng giống những yêu quái khác khó mà chấp nhận, nhưng ngươi, chẳng những không bài xích, mà còn cùng chúng ta trở thành bạn thân. Tiểu Thanh, không thể không nói, ngươi và những người khác không giống nhau."

"Tiểu Thanh, tâm tư của ngươi xuất phát từ điều gì chẳng lẽ ngươi không hiểu sao? Ngươi cũng biết, đúng không?" Tử Yên tiếp lời Phấn Giác.

"Ta..." Tiểu Thanh nhất thời không biết phải nói gì cho phải, khéo mồm khéo miệng như nàng cư nhiên lại không nói được gì.

"Tiểu Thanh, chúng ta là bạn tốt nhiều năm như vậy rồi, ngươi chẳng lẽ còn muốn gạt chúng ta? Tiểu Thanh, tự hỏi bản thân mình, ngươi đối với Bạch Tố Trinh rốt cục là tình cảm gì?"

"Tỷ muội!" Tiểu Thanh kiên định trả lời.

"Như vậy, ngươi dùng cái gì để thay thế chỗ của nàng ta trong lòng ngươi?" Phấn Giác hỏi. Tiểu Thanh, ta muốn ngươi nói ra lời thật lòng mình.

"Ta vẫn sẽ ở bên cạnh nàng ta!"

"Ngươi vẫn một mực ở cạnh nàng ta, là có thể làm cho nàng ta quên mất Hứa Tiên sao? Quên nam nhân nàng ta yêu sâu sắc sao?"

"Nàng ta sẽ thích người khác! Nàng ta sẽ! Nhất định!" Lúc này Tiểu Thanh đã có chút kích động, nàng không biết mình đang nói cái gì.

"Thích người nào đó? Ngươi để cho nàng ta yêu ai?"

"Ta!" Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Thanh liền phát hiện mình lỡ lời.

Phấn Giác nở nụ cười hớn hở, "Ngươi rốt cuộc cũng nói thật, Tiểu Thanh."

Mặt của Tiểu Thanh trong nháy mắt đỏ bừng. Thật ra thì nàng đã sớm ý thức được điều này. Đã rất sớm? Đại khái là lúc Bạch Tố Trinh đuổi nàng đi, nàng đã biết. Khi đó lòng của nàng tê liệt mà đau đớn. Nhưng nàng không biết là nguyên nhân gì.

Nàng tìm Pháp Hải báo thù, nhưng trong lòng của nàng, lại một lần nữa trở nên vắng vẻ. Mãi đến lúc nàng nhìn thấy Lôi Phong Tháp mới phát giác được trong lòng trở nên phong phú. Một khắc kia, nàng rõ ràng ý thức được, người dưới tháp kia, đã ở trong lòng nàng đâm chồi. Nhưng người nọ lại yêu tướng công sâu sắc.

Nhưng, Hứa Tiên dù sao cũng là con người bình thường, hắn chung quy vẫn không tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Hứa Tiên đã chết, ngày hắn chết đi, Tiểu Thanh rõ ràng cảm thấy Bạch Tố Trinh cực kỳ bi thương. Nàng đứng từ xa nhìn Lôi Phong. Tỷ tỷ, từ nay về sau ta có thể yêu tỷ không?

Nàng không biết đường đi sau này sẽ ra sao, hai nữ nhân có thể yêu nhau sao? Bất chấp thế nào, nàng hiểu rõ nàng sẽ ở bên cạnh chăm sóc Bạch Tố Trinh. Mãi đến khi nàng nhìn thấy Tử Yên và Phấn Giác, nàng mới biết, vốn dĩ, hai nữ hoàn toàn có thể yêu nhau! Nhưng Bạch Tố Trinh sẽ thích nàng sao? Trong lòng của nàng ta chỉ có Hứa Tiên!

Nghĩ tới đây, Tiểu Thanh khẽ thở dài: "Chuyện này khoan hãy nói. Nàng ta bây giờ còn chưa có tinh lực yêu người khác. Các ngươi giúp ta giải quyết chuyện ở hoàng cung rồi chứ? Chuyện đó đối với các ngươi cũng chỉ là một cái cọc mà thôi."

"Việc này cũng không khó..." Tử Yên ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, "Nhưng Bạch Tố Trinh thể trạng yếu như vậy, ngươi định làm sao?"

"Nam Cực Tiên Ông nói ở cực Bắc có một động hàn vạn năm, trong động có con thần thú, tinh nguyên của nó có thể chữa trị cho tỷ tỷ ta."

"Tiểu Thanh, ngươi muốn đi sao?" Tử Yên lo lắng hỏi.

"Ừ!"

"Tiểu Thanh, ngươi điên rồi?! Không nói đến ngươi là rắn, không cách nào chống lại được cực hàn. Riêng thượng cổ thần thú thì ngươi không thể tuỳ tiện đối phó được! Cho dù ngươi có hai ngàn năm đạo hạnh, cũng không đủ giải quyết được nó!" Phấn Giác nói to.

"Vậy ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta nhìn tỷ tỷ ta chết như vậy ư?! Không thể nào! Cho dù mất cái mạng này, ta cũng phải cứu nàng ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro