
Chương 130: Cửa vào dược trì
Những bàn tay đen đang ẩn mình trong bóng tối đã cố tình tung ra những tin tức mơ hồ, không rõ ràng, để tập hợp tất cả các tu sĩ tiến vào Tử Sơn Bí Cảnh lại một chỗ. Tất cả những dấu hiệu này đều cho thấy, những tu sĩ bí ẩn không rõ lai lịch này có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời với biến cố của Phần Tình Sơn Cốc. Kẻ bí ẩn khuấy động gió mưa ở Tây Nham, muốn khiến đông đảo tu sĩ cùng nhau chống lại Tử Tiêu Cung, e rằng cũng có liên quan đến bọn hắn.
Suy nghĩ như vậy, mục đích của bọn họ liền dần dần rõ ràng.
Thời điểm ở Phần Tình Sơn Cốc, dưới sự thao túng của kẻ hữu tâm, cái chết của Phần Vân Hạc bị đổ lên đầu Tình Sương. Mặc dù chúng tu trong Phần Tình Sơn Cốc quần tình kích động, nhưng không có chứng cứ xác thực, cũng không thể khiến những tu sĩ kính ngưỡng Tử Tiêu Cung cùng các thế lực của họ tin phục. Lương Cẩm và Tình Sương sau khi tiến vào Tử Sơn Bí Cảnh, không ngừng trải qua những chuyện kỳ quái, chạm đến rất nhiều bí mật không muốn người biết trên người Phần Vân Hạc, càng từng chút từng chút tiết lộ thân phận "Phần Vân Hạc".
Chắc hẳn kẻ chủ mưu kia vô cùng rõ ràng, chỉ cần Tình Sương và Lương Cẩm rời khỏi Tử Sơn Bí Cảnh, trở về Tử Tiêu Cung, tất cả kế hoạch và sắp đặt của bọn họ đều sẽ đối mặt với tình thế nguy hiểm bị hủy diệt. Đối mặt với đòn đánh từ vị tu sĩ Hóa Thần duy nhất của Trung Châu, bọn họ tuyệt đối không có phần thắng.
Cho nên bàn tay đen đứng sau hãm hại Tình Sương nhất định sẽ chọn cách làm lớn chuyện trước khi lối ra Tử Sơn Bí Cảnh mở ra, muốn để tất cả tu sĩ đã vào Tử Sơn Bí Cảnh đều biết "việc ác" của Tình Sương.
Và vật đóng vai trò quyết định trong tất cả mọi chuyện trước sau, cùng thái độ của rất nhiều tu sĩ, chỉ có một vật duy nhất: Lệnh chủ Đốt Tình Cốc.
Lúc trước ở Ung Thành, vị tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ của Phần Tình Sơn Cốc đột nhiên hiện thân, hắn truy sát Đoan Mộc Văn Thư, mục đích chính là để lấy được lệnh chủ Đốt Tình Cốc. Hành động đó không thể nghi ngờ chứng thực, các trưởng lão trong Phần Tình Sơn Cốc cùng những người áo đen truy sát Đoan Mộc Văn Thư có qua lại, thậm chí, bọn họ căn bản chính là cùng một phe.
Bọn họ sở dĩ truy lùng tung tích lệnh chủ Đốt Tình Cốc, e rằng là để tiện cho việc vu oan Tình Sương khi chúng tu sĩ tụ họp.
Nhưng vì Tình Sương đã trang điểm dịch dung, không bị hắn nhìn ra, nên mới ngẫu nhiên thoát được.
Tuy nhiên, Đoan Mộc Văn Thư tuyệt đối không thể bình yên thoát được dưới sự truy sát của tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ, hắn gặp phải chính là sự khảo vấn tàn khốc mà hắn không cách nào tưởng tượng, cho nên tung tích lệnh chủ Đốt Tình Cốc, cũng sẽ bị tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ của Phần Tình Sơn Cốc biết được.
Hơn nữa, lão tổ Phần Tình Sơn Cốc rời núi cũng đang ở Tử Sơn Bí Cảnh. Nếu chúng tu trong Phần Tình Sơn Cốc lợi dụng lão tổ Phần Tình Sơn Cốc làm chỗ dựa, để ông ấy truy tìm tung tích lệnh chủ Đốt Tình Cốc, Lương Cẩm và Tình Sương dù có thay đổi trang phục thế nào, bị truy xét đến cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hiện tại lệnh chủ Đốt Tình Cốc một cách tình cờ lại đang ở trên người Tình Sương. Một khi bị tu sĩ Phần Tình Sơn Cốc biết được, đem việc này tiết lộ ra, thì Tình Sương liền thật sự hết đường chối cãi!
Nguy cơ thực sự của các nàng, vẫn luôn tiềm ẩn ngay trên chính bản thân các nàng!
Lưng Lương Cẩm chợt nổi một lớp mồ hôi lạnh. Nếu lúc trước nàng không tìm được Tình Sương, mà tu sĩ Kết Đan của Phần Tình Sơn Cốc kia quay lại, các nàng e rằng sẽ khó xoay người!
Nghĩ đến đây, Lương Cẩm cắn răng, bỗng nhiên nhắm mắt lại, nỗi lòng sôi sục, không ngừng suy nghĩ đối sách.
Trước mắt, việc đưa Tình Sương đến Dược Trì để điều trị hỏa độc trên người đã vô cùng cấp bách.
Mặc kệ sau này có biến cố gì, chỉ có chữa khỏi vết thương trên người Tình Sương, các nàng mới có cơ hội cứu vãn. Nếu không, Tình Sương không cách nào vận dụng chân khí, Lương Cẩm một người khó địch lại nhiều tay, nàng lại tuyệt không có khả năng bỏ xuống Tình Sương. Một khi Lương Cẩm bị bắt, các nàng cũng chỉ có thể mặc người chém giết.
Lương Cẩm đã dự cảm được sau khi chúng tu sĩ tụ tập lại một chỗ, nếu thân phận của Tình Sương bị vạch trần, các nàng sẽ đối mặt với một nguy cơ chưa từng có! Khi đó, có tu sĩ Nguyên Anh của Phần Tình Sơn Cốc ở đây, dù tiền bối Tử Tiêu Cung có chạy đến, e rằng cũng vô ích.
Cho nên nàng phải nhanh chóng đưa Tình Sương đến Dược Trì, việc này một khắc không thể trì hoãn, nhất định phải đi trước thời gian kế hoạch của kẻ chủ mưu.
Lương Cẩm sau khi tính toán trong lòng, liền nhắm hai mắt lại, ngủ nông mấy canh giờ. Đợi sắc trời sáng rõ, nàng mặt không đổi sắc, đứng dậy rửa mặt, bắt đầu thu thập hành trang.
Tình Sương không hỏi thăm Lương Cẩm có sắp xếp gì. Dưới cái nhìn của nàng, an nguy của nàng hiện tại đã gắn liền với Lương Cẩm. Nàng chỉ có tu vi Kết Đan, lại không cách nào vận dụng chân khí, mọi chuyện đều cần dựa vào Lương Cẩm. Hôm đó Lương Cẩm đã bày tỏ tâm ý với nàng, nàng đã chọn tiếp nhận Lương Cẩm làm đạo lữ ở bên cạnh mình, liền rõ ràng Lương Cẩm là người như thế nào, cũng biết nàng tuyệt đối không phải loại người lỗ mãng, vô não. Cho nên mặc kệ Lương Cẩm quyết định thế nào, có tính toán gì, nàng cũng sẽ không hỏi quá nhiều, lẽ ra nên nói, người kia tự sẽ nói với nàng.
Nàng trước kia dù chưa từng có kinh nghiệm toàn tâm tín nhiệm một ai đó như vậy, nhưng trong mấy tháng chung đụng với Lương Cẩm, nàng dần dần hiểu rõ phong cách hành sự của Lương Cẩm, quen thuộc mỗi đêm, bên cạnh có nhịp tim và hơi thở của Lương Cẩm.
Nàng thậm chí cảm thấy, nếu như nàng cả đời không vì ai động lòng, nếu như Lương Cẩm cả đời đều không cảm thấy tủi thân hoặc hối hận, nàng cũng nguyện ý cứ như vậy đi cùng với nàng, mặt trời mọc thì làm, hoàng hôn thì nghỉ.
Đối với suy nghĩ trong lòng Tình Sương, Lương Cẩm tất nhiên là không biết được. Nàng chuẩn bị đồ vật xong xuôi, kêu tiểu nhị khách sạn đem đồ ăn sáng đưa vào phòng khách, cùng Tình Sương cùng nhau dùng cơm, sau đó liền mang theo Tình Sương rời khỏi khách sạn.
Lương Cẩm đánh xe ngựa nghênh ngang từ Nhạc Hoa Thành đi qua. Vô số linh thức của tu sĩ truy theo các nàng, thấy Lương Cẩm đánh xe ngựa ra khỏi cửa bắc Nhạc Hoa Thành, đi đến quan đạo sau đó, lại quay về hướng tây.
Đoạn Kiếm Phong nằm ở hướng đông bắc Nhạc Hoa Thành, cho nên nếu muốn đi Đoạn Kiếm Phong, sau khi ra khỏi thành nên đi về phía đông. Lương Cẩm đánh xe ngựa về phía tây, ngược hướng đi tới Đoạn Kiếm Phong.
Những linh thức của tu sĩ kia sau khi xe ngựa đi về hướng tây mấy dặm đường liền đều rút lui, không còn truy tung tìm kiếm. Lương Cẩm lái xe, thần sắc trên mặt vẫn không hề biến động, dù biết rõ chúng tu sĩ đã rút lui, nàng vẫn không hề buông lỏng chút nào, vẫn đánh xe ngựa đi về hướng tây, đi thẳng gần nửa ngày, đến hoang giao dã địa ngàn dặm không người ở, nàng mới dừng xe ngựa bên đường, làm sơ nghỉ ngơi.
Lương Cẩm nhảy xuống xe ngựa, nhiều lần xác nhận không người theo dõi xong, nàng mới thở dài một hơi, đỡ Tình Sương xuống xe ngựa, sau đó vung roi ngựa lên, ngựa kéo xe kêu lên một tiếng tê minh, tiếp tục tiến lên về phía tây, để lại hai hàng vết bánh xe rõ ràng trên quan đạo.
Ánh mắt Tình Sương quét bốn phía, nhìn về phía Lương Cẩm có phần hơi nghi hoặc.
Lương Cẩm nháy mắt:
"Chúng ta bây giờ vụng trộm trở về, ta mang nàng tiến Dược Trì tìm kiếm nơi chữa thương."
Tình Sương nghe vậy, lông mày nhỏ khẽ cong:
"Được."
Lương Cẩm đã nghĩ đến tất cả những nơi các nàng có thể gặp phải, ngay cả việc liên tục ra khỏi thành đều cẩn thận như vậy. Các nàng quang minh chính đại đi, lại lén lút trở về, ngược lại có thể tránh được rất nhiều tai mắt. Hơn nữa, từ đây lao tới Đoạn Kiếm Phong, đến gần Nhạc Hoa Thành sắc trời đã tối, tu sĩ hoạt động cả ngày ban đêm yên tĩnh cũng sẽ có chút buông lỏng. Các nàng lại không cần phải xuyên qua Nhạc Hoa Thành nữa, đã giảm bớt đi rất nhiều phiền phức.
Lúc trở về hai người không đi quan đạo, phạm vi trăm dặm quanh Đoạn Kiếm Phong đều là dãy núi, đường núi gập ghềnh, về cơ bản một đường đều là Lương Cẩm cõng Tình Sương đi.
Đến nửa đêm, hai người đến vùng ngoại ô Nhạc Hoa, cẩn thận từng li từng tí vòng qua từ xa, không làm kinh động tu sĩ ẩn nấp trong thành, thẳng đến Đoạn Kiếm Phong mà đi.
Trong đêm, Đoạn Kiếm Phong đen nhánh yên tĩnh, trong núi chợt có đom đóm lấp lánh. Lương Cẩm mang theo Tình Sương lặng yên không một tiếng động xuyên qua trong màn đêm, nhanh chóng tiếp cận ngọn núi sừng sững cao vút kia.
Dù Đoạn Kiếm Phong bốn phía đều là dãy núi, nhưng Đoạn Kiếm Phong lại là ngọn núi dễ thấy nhất trong các ngọn núi. Nó đột ngột mọc lên từ mặt đất, thẳng vào mây trời, phẩm chất trên dưới, như một mũi kiếm và lưỡi kiếm bị gãy, lại hình dáng to lớn, ngay cả bên ngoài Nhạc Hoa Thành cũng có thể nhìn thấy từ xa, thế đứng thẳng vào mây trời, so với các ngọn núi còn lại xung quanh, cao hơn mấy lần không thôi.
Cố hữu truyền ngôn nói, Đoạn Kiếm Phong chính là do tiên nhân thời cổ đại chiến trên trời, trong đó một vị tiên nhân phi kiếm trong tay bị đứt gãy, từ trên trời rơi xuống, nhập vào quần sơn nơi đây, mới hình thành cảnh tượng kỳ lạ lại nguy nga như vậy. Thân núi Đoạn Kiếm Phong cứng rắn như sắt, binh khí của phàm nhân căn bản không cách nào vạch ra vết tích trên mặt đất. Trước đây từng có thương nhân mỏ cho rằng núi đá trên Đoạn Kiếm Phong đặc biệt, nếu có thể mang về, dùng để luyện binh khí, e rằng có hiệu quả.
Liền mời một đội nhân công lên Đoạn Kiếm Phong, tốn mấy ngày liền, nhưng vẫn không thể lấy xuống một khối đá nào từ Đoạn Kiếm Phong. Từ đó về sau, liền không còn ai đánh chủ ý lên Đoạn Kiếm Phong nữa.
Hơn nữa, bốn phía Đoạn Kiếm Phong tự hình thành một từ trận kỳ lạ. Dược Trì giấu sau Đoạn Kiếm Phong, phàm là người muốn tìm Dược Trì mà vào Đoạn Kiếm Phong, bất luận tu vi cao thấp, đều bị từ trận ảnh hưởng, lệch khỏi phương hướng đã định trước, dù đi thế nào cũng không thể đi qua Đoạn Kiếm Phong.
Đoạn Kiếm Phong giống như một hào thiên nhiên, ngăn cách Dược Trì với phần còn lại của Tử Sơn Bí Cảnh. Nếu không có phương pháp, thì dù thế nào cũng không tìm thấy Dược Trì thực sự.
Lương Cẩm kiếp trước từng đến Đoạn Kiếm Phong, cũng đã vào Dược Trì. Mặc dù hai trăm năm đã trôi qua, ký ức trở nên mơ hồ, nhưng nàng vừa mới tìm kiếm ký ức của người áo đen, dù người áo đen kia không rõ về địa điểm lối vào Dược Trì, nhưng Lương Cẩm kết hợp hai bên, rất nhanh liền hồi tưởng lại con đường thực sự tiến về Dược Trì.
Nàng mang theo Tình Sương một đường tiến vào Đoạn Kiếm Phong. Trong Đoạn Kiếm Phong còn tiềm ẩn rất nhiều tu sĩ, bọn họ đều tự cho thực lực hơn người, không chịu chờ đợi trong Nhạc Hoa Thành, sớm một bước tiến vào Đoạn Kiếm Phong điều tra mật tàng. Tuyệt đại đa số trong số họ đều là tu sĩ Kết Đan, chỉ có một phần rất nhỏ là tu sĩ Luyện Thể Hậu Kỳ hoặc Luyện Thể Đại Viên Mãn.
Những người này thường thường tu vi xuất chúng, tâm cao khí ngạo lại lòng tham không đáy, không chịu hợp tác với người ngoài, một mình lởn vởn trong Đoạn Kiếm Phong. Lương Cẩm chỉ cần cẩn thận một chút, né tránh từ xa, ngược lại không lo lắng bị bọn họ phát hiện tung tích.
Càng đến gần Đoạn Kiếm Phong, tu sĩ xung quanh càng nhiều, tốc độ đi đường của Lương Cẩm cũng từng chút từng chút chậm lại, nhưng nàng cũng không vội vàng, từ đầu đến cuối chú ý cẩn thận, nhờ vào bóng ma trong rừng núi, hoặc ẩn mình giữa cành lá, tránh đi những tu sĩ Kết Đan đang bận rộn qua lại, dần dần tiếp cận ngọn nguồn Đoạn Kiếm Phong.
Dưới Đoạn Kiếm Phong có một dòng suối nhỏ. Lương Cẩm dọc theo dòng suối ngược dòng đi lên, cuối cùng đi vào dưới vách núi dựng đứng của Đoạn Kiếm Phong. Có dòng suối trên núi từ vách núi dựng đứng của Đoạn Kiếm Phong chảy xuống, tạo thành một vũng nước suối ở dưới đáy Đoạn Kiếm Phong.
Đầm nước thấy đáy, cực kỳ trong trẻo, chính vì cảnh tượng ở ngọn nguồn Đoạn Kiếm Phong cực kỳ đơn giản, bốn phía trống trải, ngoại trừ một vũng suối sống thì không có vật gì khác. Vào ban ngày căn bản không thể giấu người, cho nên bốn phía này ngược lại là không có một người nào.
Lương Cẩm quay đầu, thì thầm vào tai Tình Sương một câu, sau đó cõng Tình Sương phóng người lên, lao thẳng về phía đầm nước trong xanh, không chút nào ngần ngại lao vào trong đầm nước, bọt nước bắn tung tóe, làm vang lên tiếng nước ào ào.
Ở xa trong rừng cây có tu sĩ nghe thấy động tĩnh nơi đây, nhanh chóng chạy đến, đã thấy trên đầm nước nổi lên một tầng gợn sóng, giống như có đá ném vào trong nước. Dưới nước không có vật gì, tu sĩ kia dò xét nhìn một lát, không phát hiện gì, liền lại trở lại rừng cây.
#Zhan: Dạo này bận nên edit hơi vội và mình chưa kịp beta lại, có lẽ sẽ có sai sót, mong các bạn thông cảm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro