Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121: Dùng bữa

"Ngươi chừng nào muốn đi, cứ tự nhiên, ta sẽ không ngăn ngươi."

Thanh âm Tình Sương mang theo chút bất đắc dĩ và ôn nhu vang lên bên tai Lương Cẩm, khiến Lương Cẩm hiểu rõ, khoảng cách giữa các nàng đã lập tức được rút ngắn. Dù Tình Sương vẫn từ chối những tiếp xúc quá thân mật, nhưng nàng cũng đã không còn xa cách khó chạm tới như trước.

Các nàng đều là người thành thục ổn trọng, chưa từng vội vàng quyết định điều gì. Tình Sương đã nói như vậy, chính là ngầm cho phép sự tồn tại của Lương Cẩm, nguyện ý tiếp nhận tình nghĩa nàng ban cho, cho phép Lương Cẩm lấy thân phận đạo lữ bầu bạn bên cạnh nàng.

Lương Cẩm và Tình Sương đối mặt, khóe môi không thể kiềm chế mà nhếch lên, nhìn xem ánh mắt bình tĩnh mà nhu hòa của Tình Sương, nàng vui mừng nhướng mày.

Sương Nhi của nàng thật sự là một cô nương dịu dàng đến cực điểm.

"Trừ phi ngươi đuổi ta đi, nếu không ta sẽ bầu bạn bên ngươi cả một đời."

Lương Cẩm đứng người lên, mặt mày mỉm cười hướng Tình Sương đưa tay:

"Ngươi thương thế chưa lành, hỏa độc đã bị áp chế. Nếu ở lâu trong nước, hàn khí quá thịnh, e rằng sẽ ảnh hưởng đến thương thế. Ta đưa ngươi lên."

Vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng khôi phục được một chút thể lực. Mặc dù Sương Nhi chỉ mặc một kiện áo trong, lại bị nước thấm ướt, dáng người hoàn mỹ đầy đặn ẩn hiện trước mắt, làn da mịn màng tinh tế như ẩn như hiện, thực sự khiến người ta động lòng không thôi, nhịn không được muốn nhìn thêm một hồi.

Nhưng so với việc nhất thời được mở rộng tầm mắt, Lương Cẩm càng đau lòng thân thể của Tình Sương hơn. Cả một đời còn rất dài, về sau có rất nhiều cơ hội, hà cớ gì lúc này lại để lại ấn tượng xấu cho Sương Nhi?

Nhìn Lương Cẩm lơ lửng giữa không trung, hướng chính mình duỗi tay tới, ánh mắt Tình Sương có chút lấp lánh, chợt khẽ cười một tiếng. Trong nụ cười bảy phần bất đắc dĩ, ba phần thoải mái, sau đó nàng nhấc cánh tay, đặt tay mình vào lòng bàn tay Lương Cẩm.

Hai chưởng chạm vào nhau, Lương Cẩm bật cười lớn, trong mắt tràn đầy sự ấm áp, mềm mại và vui vẻ.

Lương Cẩm đưa tay nắm lấy, Tình Sương cũng không đề phòng. Lương Cẩm dễ dàng kéo nàng về phía mình, một tay khác vòng lấy eo nàng, ôm nàng bay lên vách đá, đi vào trong thạch động.

Vào trong hang đá, Lương Cẩm tự giác buông hai tay ra, trước khi Tình Sương sinh lòng phản cảm, phiêu nhiên lùi lại.

Lương Cẩm cười hì hì, từ trữ vật vòng tay lấy ra một bộ quần áo, đưa cho Tình Sương.

Hỏa độc trên người Tình Sương đã được Lương Cẩm mượn nhờ Lãnh Minh Hoa và hàn khí trong hồ nước áp chế. Nhưng với thực lực hiện tại của Lương Cẩm, trong tình huống không đủ hàn khí để khắc chế hỏa độc, nàng không cách nào loại trừ hoàn toàn hỏa độc trong cơ thể Tình Sương.

Mà độc chưa được loại bỏ hoàn toàn, vết thương trên người Tình Sương sẽ không thể lành hẳn. Việc vận dụng chân khí sẽ khiến phong ấn hỏa độc lỏng lẻo, sơ sẩy một chút liền sẽ khiến hỏa độc bộc phát. Bởi vậy, Tình Sương trong thời gian ngắn không thể vọng động chân khí. Những vật trong Tu Di Giới Chỉ của nàng đều tạm thời không cách nào lấy ra được, mà Tu Di Giới Chỉ đều khắc linh thức ấn ký ngầm, người ngoài trừ phi cưỡng ép tiêu hủy ấn ký, nếu không cũng không thể vận dụng những vật cất giấu bên trong.

Đây cũng là lý do vì sao Lương Cẩm lúc đầu không lấy Tử Tiêu đan trên người Tình Sương để chữa thương cho nàng.

Cũng may Lương Cẩm và Tình Sương có vóc dáng tương tự, Lương Cẩm chỉ cao hơn Tình Sương nửa tấc, y phục của nàng Tình Sương cũng có thể mặc vừa.

Tình Sương tiếp nhận quần áo Lương Cẩm đưa tới, thấy Lương Cẩm nghiêng đầu cười một tiếng, không chút do dự quay người sang chỗ khác:

"Ta ra ngoài tìm chút củi lửa vào."

Nói xong, nàng thả người nhảy xuống vách đá, xuyên qua thác nước, chạy tới khu rừng núi gần đó nhặt chút củi khô rồi quay về nhóm lửa. Lương Cẩm cũng không vì mối quan hệ giữa các nàng đột nhiên rút ngắn mà hành sự lỗ mãng, vẫn giữ phong thái chừng mực, khiến khóe môi Tình Sương từ từ nở nụ cười.

Chính bởi vì Lương Cẩm quan tâm tâm tình nàng như vậy, tôn trọng cảm nhận của nàng, nàng mới có thể khi Lương Cẩm tỏ rõ tâm ý, nguyện ý thử chung sống cùng nàng. Nàng sinh ra là người vô tình, nhưng lại có được tình cảm chân thành của Lương Cẩm trao gửi, nàng không muốn làm tổn thương trái tim Lương Cẩm.

Mặc dù các nàng đều còn trẻ, nhưng đã đưa ra lựa chọn, mặc kệ về sau thế nào, nàng đều sẽ không hối hận. Nếu Lương Cẩm từ đầu đến cuối không rời đi, nàng cũng nguyện tận khả năng của mình để đối xử tốt với nàng.

Cho dù về sau sẽ có biến cố, cho dù một sợi tàn hồn kia của nàng thật sự có liên quan đến Lương Cẩm, chuyện về sau, cứ để lại về sau suy nghĩ tiếp. Ít nhất dưới mắt, nàng nguyện ý cùng Lương Cẩm ở bên nhau.

Chờ Lương Cẩm trở về, Tình Sương đã cởi bỏ quần áo ướt đẫm, thay vào áo bào thường ngày của Lương Cẩm. Khoảnh khắc Lương Cẩm bước vào hang đá, ánh mắt nàng liền rơi vào thân hình Tình Sương, lập tức hai mắt sáng rỡ.

Bộ quần áo không có gì đặc biệt kia lúc này mặc trên người Tình Sương, lại lộ ra vẻ đẹp lạ thường, không hề ảnh hưởng chút nào đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Tình Sương thật sự là thiên nhan tuyệt thế, ngay cả váy áo bình thường, cũng không thể che lấp khí chất tiên khí của nàng.

Lương Cẩm cười hì hì, ném củi xuống đất, thuần thục nhóm lên đống lửa, lại buộc một cái giá gỗ nhỏ, treo y phục ướt nhẹp của Tình Sương lên giá gỗ, hong bên cạnh đống lửa. Tình Sương thì vẫn luôn nhìn nàng bận rộn, mặc dù không ai chủ động nói gì, nhưng bầu không khí giữa các nàng lại đặc biệt hòa hợp.

Cuộc sống như vậy, tựa hồ cũng không tệ. Trong chốc lát, trong nội tâm nàng lại nảy lên ý nghĩ như vậy.

Đợi làm xong mọi thứ, Lương Cẩm đứng cạnh đống lửa, vẫy vẫy tay về phía Tình Sương. Tình Sương khẽ cười một tiếng, đi đến cạnh đống lửa ngồi xuống. Ngọn lửa nhảy múa phóng ra khí nóng ôn hòa, khiến thân thể nàng vừa bị nước hồ làm lạnh dần dần ấm áp.

Lương Cẩm thấy nàng ngồi xuống, liền lại nói "chờ một lát", sau đó lại lần nữa nhảy xuống vách đá. Một lát sau, trong tay nàng dẫn theo một con thỏ rừng đã được xử lý sạch sẽ, hớn hở chạy về.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Tình Sương, xiên thỏ rừng vào một cành cây vót nhọn, đặt lên lửa để nướng. Thỉnh thoảng từ trữ vật vòng tay lấy ra đủ loại gia vị kỳ lạ rắc lên thịt nướng, nhiều đến hơn mười loại, khiến Tình Sương mở rộng tầm mắt.

Lương Cẩm thấy Tình Sương nhìn mình, trong đôi mắt hơi mở to kia có phần ngạc nhiên. Nàng đắc ý cười một tiếng: "Những vật này đều là ta mấy năm nay thu thập khắp nơi, thêm những gia vị này, hương vị thịt nướng nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng."

Thấy Lương Cẩm đắc ý như vậy, Tình Sương nhịn không được cười khẽ, lắc đầu không nói.

Lương Cẩm cũng không nói thêm lời, ngồi cạnh đống lửa vừa nướng thịt, một bên khẽ hát, thần thái giữa toát ra sự vui vẻ và thanh thản tràn đầy, dương dương tự đắc.

Lương Cẩm như vậy, cũng là Tình Sương chưa từng thấy qua.

Trước đây, Lương Cẩm ở trước mặt nàng cũng hầu như hoạt bát vui tươi, nhưng trong lòng Lương Cẩm cất giấu sự tình. Đến mức khi Lương Cẩm nhìn nàng, rõ ràng trên mặt đang cười, nàng lại mơ hồ cảm giác được Lương Cẩm đau khổ trong lòng, kém xa sự nhẹ nhàng nàng biểu hiện ra.

Kể từ khi nàng tiếp nhận tình ý của người kia, người kia tựa như đã trút bỏ gánh nặng trên vai, đột nhiên trở nên nhẹ nhõm khai sáng, cả người đều tràn đầy cảm giác hạnh phúc vui vẻ. Ngay cả đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía nàng, đều như phát ra ánh sáng.

Chỉ chốc lát sau, hương thơm của thịt nướng liền tản mát ra, tràn ngập trong thạch động. Ngay cả người đạm bạc như Tình Sương, khi ngửi được hương thơm thịt nướng này, cũng nhịn không được hít sâu một hơi.

Thịt thỏ được nướng đến vàng ruộm, Lương Cẩm cười hắc hắc, lại dùng bội kiếm tùy thân rạch vài đường nhỏ có quy luật trên thịt thỏ, để thịt thỏ bên trong thấm đẫm hương vị. Đợi thịt thỏ hoàn toàn chín mọng, Lương Cẩm đưa kiếm lên lửa lướt qua một cái, sau đó dùng mũi kiếm chọn lấy một miếng thịt thỏ nhỏ, đưa đến bên miệng Tình Sương, cười nói:

"Nếm thử?"

Tình Sương mím môi cười một tiếng, không cùng nàng cãi lời, khẽ hé miệng thơm, liền theo mũi kiếm, cắn miếng thịt thỏ nhỏ kia vào trong miệng. Đợi nếm ra mùi vị thịt thỏ, ngay cả Tình Sương cũng nhịn không được tán dương một tiếng:

"Tiểu Cẩm trù nghệ thật sự là quan thế vô song."

Lương Cẩm tinh thần phấn chấn nhướng mày, chợt từ trữ vật vòng tay lấy ra một cái đĩa nhỏ, lấy kiếm làm dao, cực nhanh cắt đi phần thịt ngon nhất. Tình Sương vừa sợ lại kỳ, nàng làm sao cũng không nghĩ ra, Lương Cẩm đi ra ngoài lại vẫn tùy thân mang theo những vật này.

Không bao lâu, trong cái đĩa nhỏ tinh xảo kia đã đầy thịt thỏ, nhưng động tác trên tay Lương Cẩm đột nhiên dừng lại. Nàng lộ ra một tia xấu hổ, trên mặt nhanh chóng dâng lên hai vệt ửng đỏ rất mỏng. Tình Sương trừng mắt nhìn, có chút nghi hoặc hỏi:

"Sao vậy?"

Lương Cẩm đỏ mặt, lúng túng ho nhẹ một tiếng, sau đó hơi cúi đầu, cực kỳ ngượng ngùng nhỏ giọng nói:

"Ta quên mang đũa."

Tình Sương vạn vạn không nghĩ tới lại là nguyên nhân như vậy. Thấy Lương Cẩm vì suy tính không chu toàn mà ở trước mặt mình bị trò cười, xấu hổ không thôi, Tình Sương buồn cười, phụt một tiếng bật cười.

Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lương Cẩm, đưa tố thủ thăm dò vào vạt áo trước ngực của đối phương. Lương Cẩm giật nảy mình, suýt nữa ném hết mọi thứ trong tay đi!

Nàng ánh mắt đờ đẫn nhìn Tình Sương đột nhiên ghé sát gương mặt, trong chốc lát, cả thân thể đều cứng đờ tại chỗ, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh choáng váng, lâng lâng như rơi vào mây. Tim nàng đập như trống chầu, giống như có vô số Linh thú đang căng chân phi nước đại trong lòng, khiến trái tim nàng đập mạnh đến cực hạn, gần như muốn vọt ra khỏi lồng ngực!

Gương mặt vốn hơi ửng đỏ vì xấu hổ lúc này càng đỏ đến mức gần như có thể rỉ ra máu. Một thanh âm khàn giọng gào thét dưới đáy lòng:

"Cái nhịp điệu này quá nhanh, chẳng lẽ sự lạnh nhạt trước đó của Sương Nhi đều là giả bộ?! Diễn xuất này cũng quá tốt rồi!"

Tuy nhiên, ngay tại khoảnh khắc Lương Cẩm suy nghĩ lung tung, dung nhan tuyệt mỹ trước mắt lại đột nhiên đi xa. Lương Cẩm hai mắt đăm đăm nhìn Tình Sương thản nhiên lấy ra cái đĩa nhỏ đựng thịt thỏ, ngồi trở lại chỗ cũ, cầm trên tay một chiếc phi tiêu tinh xảo, dùng phi tiêu gắp thịt thỏ, ưu nhã bắt đầu ăn.

Phi tiêu?

Bích Lạc Tiêu?!

Khóe miệng Lương Cẩm khẽ động, một ngụm máu già nghẹn ở yết hầu. Nàng dù thế nào cũng không nghĩ đến, hóa ra Sương Nhi lại là vì lấy cây Bích Lạc Tiêu bị nàng mang theo người mà đột nhiên sáp lại gần. Thật sự là mừng hụt một trận!

Nghĩ thông suốt nguyên nhân trước sau, Lương Cẩm trong lòng có chút uể oải, không tự chủ được gục đầu xuống.

Nhưng lại ở trong khoảnh khắc ảm đạm đó, nàng đột nhiên nghĩ đến, Sương Nhi thậm chí ngay cả nàng để Bích Lạc Tiêu ở đâu cũng rõ ràng như vậy, chắc hẳn lúc trước cũng có lén lút chú ý tới nàng, đối với thói quen của nàng đã có hiểu biết.

Nghĩ như vậy, tâm tình Lương Cẩm lại đột nhiên tốt hơn, trên mặt nàng tràn đầy ý cười không kìm chế được, ôm phần thịt thỏ còn lại cắn một miếng lớn, nhai đến say sưa ngon lành.

Tình Sương nghi hoặc thoáng nhìn Lương Cẩm, một hồi sa sút tinh thần vô cùng, một hồi lại vui mừng khôn xiết, phảng phất như mắc chứng điên khùng. Sau đó nàng lựa chọn cúi mắt xuống, yên lặng dùng bữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro