Chương 7
Ngày thứ mười, tất cả các tạp chí lớn đợi Phù Băng Nguyệt không được cùng việc Phàn Ý Hàm hoàn toàn không chịu đáp lại một câu, tạp chí cũng không có tin mới mẻ, rất nhanh dân chúng cũng không còn hứng thú, dần dần cũng cho rằng tạp chí viết Phàn Ý Hàm cùng tài xế đều là bịa đặt. Mà cùng lúc đó, một quyển tạp chí khác lại tuôn ra một đề tài khác, tin tức 'nóng' hơn! Trên web truyền nhau không ít tin tức người mẫu cùng Phương Sơn Huyên! Mỗi một người mẫu đều có một bộ hình, nội dung hết sức bất nhã (thiếu lễ độ), cũng kể từ khi trở lại với Trần Hy X, dẫn đến sự kiện khác hot hơn!
Buổi sáng, Phàn Ý Hàm ngồi trong phòng làm việc, nắng sớm ôn hòa xuyên qua kính đi vào, trên bàn làm việc, đặt một quyển tạp chí giải trí kỳ mới nhất. Đây vốn là do nàng để cho Hy Tâm cố ý mua xem, không phải là bởi vì nàng muốn nhìn hình ảnh Phương Sơn Huyên bất nhã, mà là nàng muốn biết nàng cho người ra ngoài làm việc có đăng thật hay không!
Quả nhiên trên trang bìa là tên nam nhân đáng ghét kia cùng nữ nhân bị tạp chí đăng lên! Xem ra chuyện nàng cùng Phù Băng Nguyệt đã thành quá khứ, con người chính là ham mới mẻ, một chút xíu chuyện mới mẻ sẽ đắp tất cả tin tức trước, nàng hài lòng lật tạp chí, hình ảnh khó coi khiến nàng nhíu mày, Phương Sơn Huyên chỉ đơn giản là một nam nhân hạ lưu!
Nàng ấn số nội bộ gọi Hy Tâm đi vào. "Thay chị đặt vé máy bay, bây giờ chị trở về nhà soạn hành lý, nửa giờ sau phải đi đến sân bay. Em trông coi công ty thay chị, có chuyện gì liền trực tiếp điện thoại cho chị."
"Tổng tài... Chị muốn tự mình đi? Có thể gọi điện thoại mà!" Cho nên Hy Tâm không rõ, nàng đã biết kế hoạch tổng tài, chuyện liên hệ với tạp chí cũng là nàng đi xử lý, nhưng tổng tài chưa từng nói qua sẽ đích thân bay qua nha!
Không chừng... Tạp chí nói đúng.
"Theo tính tình Phù Băng Nguyệt, em cảm thấy chỉ cần gọi điện thoại liền có thể giải quyết sao? Còn có, lấy danh nghĩa cá nhân của chị mua một chiếc xe như xe công ty." Khóe miệng Phàn Ý Hàn mỉm cười, vừa nghĩ tới Phù Băng Nguyệt cô gái này bề ngoài nhìn như tự nhiên tự nhạc, chuyện gì cũng tỏ thái độ nhàn nhã, thật ra bên trong cô gái lại bị nghẹn muốn chết, sao có thể có thể chỉ gọi điện thoại liền nói rõ mọi chuyện.
Thật ra nàng có thể phái Hy Tâm đi thuyết phục, nhưng tận đáy lòng bắt đầu sinh cảm giác, thúc giục làm nàng rất muốn tự mình đi một chuyến, xác định rốt cuộc tim của mình bắt đầu sinh cảm giác, có phải gọi là tình yêu hay không.
Hy Tâm suy nghĩ một chút liền thầm nhủ "Đúng vậy! Điện thoại liền OK!" Lập tức, nàng không dám nói ra khỏi miệng, cũng không muốn chọc tư tâm muốn đi tìm Phù Băng Nguyệt của tổng tài. Lão bản cũng nói như vậy, thân là trợ lý nàng còn có thể nói gì? Nàng cung kính hơi khom lưng nói: "Vâng, vậy em đi đặt vé máy bay trước."
Sau khi Hy Tâm ra ngoài, Phàn Ý Hàm mở ngăn kéo bên tay phải nàng, nơi đó có một phong thư cùng một phần hợp đồng mới. Nàng cầm lấy chúng đồng thời dọn dẹp công văn bên trong túi, suy nghĩ có cái gì cần mang theo nữa không, liền xách theo cái túi xách kia rời khỏi tập đoàn Phàn thị.
Trên đường đến sân bay, Hy Tâm điện thoại báo với Phàn Ý Hàm đã đặt xong vé máy bay, làm rất nhanh, khi nàng đến sân bay vừa lúc làm thủ tục lên máy bay. Đối với năng lực làm việc của Hy Tâm, Phàn Ý Hàm thực không có gì để chê trách, nàng biết lúc này muốn đặt vé máy bay không thể nào có liền.
Để tài xế lấy vali của mình trong cốp xe ra, vốn là tài xế nói muốn vào cùng nàng làm xong thủ tục mới trở về, nhưng Phàn Ý Hàm cự tuyệt, một mình kéo vali nhỏ đi đến số quầy Hy Tâm nói qua điện thoại, nàng đưa hộ chiếu cho nhân viên.
Nữ nhân viên làm thủ tục thấy hình ảnh trong hộ chiếu, nhất thời không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn lâu Phàn Ý Hàm thật lâu, là nhân vật chính trong tạp chí giải trí! Ngay cả sáng sớm hôm nay tin tức trên trang báo giải trí bị một phú nhị đại thay thế, nhưng tin tức Phàn Ý Hàm đồng tính vẫn là đề tài rất có tính ảnh hưởng.
Tổng tài một tập đoàn lại một lần bị bắt gặp ở cùng với nữ nhân, đúng là có rất nhiều người muốn chú ý nha!
Đối với cô gái ấy Phàn Ý Hàm giữ vững nụ cười xã giao hoàn mỹ, lần đầu tiên nội tâm lại thấp thỏm như thế... Hình như cô gái này đã nhận ra nàng, cũng không có biện pháp, quá khứ mười ngày lên tạp chí giải trí, đáng chết tên cẩu tử kia thật to gan dám đăng đầy đủ tên nàng: Phàn Ý Hàm!
Nàng nghĩ hắn muốn toàn bộ Châu Á mọi người biết nàng là Phàn Ý Hàm!
"Phàn tiểu thư, đây là nàng vé máy bay, bây giờ cô có thể vào cổng lên máy bay." Mặc dù nữ nhân viên nhìn nàng, nhưng thường xuyên nhìn thấy minh tinh đến, rất nhanh cũng điều chỉnh chính xác thái độ phục vụ, mỉm cười thân thiết như công ty yêu cầu, giúp nàng đem hành lý ký gửi, một lần nữa giúp nàng giải thích những chuyện vé thượng hạng chú ý.
Phàn Ý Hàm hết sức kiên nhẫn nghe nàng giảng giải, nói cám ơn liền cầm túi xách bước nhanh đến cổng xuất cảnh, người không nhiều cũng không ít, mười phút đã vượt qua hải quan, nàng bước nhanh tới cổng lên máy bay, trên đường đi nghe đến chuyến bay mình phải ngồi đã là lần cuối cùng truyền thanh triệu tập hành khách.
Nàng kịp thời đi tới cửa lên máy bay, lấy vé máy bay lúc nãy ra, nhân viên phụ trách hạ vé máy bay xuống mặt đất cô ấy lại một lần nhìn Phàn Ý Hàm, Phàn Ý Hàm vẫn giữ vững nụ cười ôn hòa như cũ, sau khi thông qua đi vài bước, nàng nghe cô gái đó cùng các đồng nghiệp thét chói tai...
"Người vừa rồi là Phàn Ý Hàm sao!"
"Đúng vậy! Mới vừa rồi tôi cũng nhận ra! Nàng chân thật thật là đẹp quá! Vóc người vừa ốm vừa cao, cô đoán nàng có thể hay không chỉ yêu thích nữ?" Một người khác cùng cô gái đó mang theo hưng phấn lại lóe sáng ánh mắt nói.
"Là như vậy thì thế nào? Chẳng lẽ cô muốn câu dẫn người ta sao!"
"Cô ấy có tiền như vậy, được cô ấy để ý tôi tình nguyện làm nữ nhân của cô ấy! Tạp chí nói đối tượng của cô ấy lần này là tài xế của cô ấy, thật hâm mộ người tài xế kia nha!"
"Bớt mơ đi!"
Phàn Ý Hàm là hành khách cuối cùng, đợi sau khi nàng lên máy bay, các cô gái này có thể nhẹ nhõm mà đùa giỡn một lần, tiếp tục thảo luận đề tài chim sẻ hóa phượng hoàng.
Các nàng nói cũng không lớn lắm, nhưng Phàn Ý Hàm cố ý đi chậm đều nghe thấy tất cả... Hâm mộ? Nàng nghĩ, căn bản Phù Băng Nguyệt không thích! Nếu chuyện này có thật, nàng đoán có thể Phù Băng Nguyệt thà rằng không xảy ra chuyện quỷ gì với tổng tài đây!
Ngồi vào vị trí thương nhân, chuyến bay này chỉ cần 2 giờ 45 phút là đến nơi, đợi sau khi phi hành đoàn ổn định máy bay, nàng lấy iPad cá nhân từ túi xách, mở khóa bật trò chơi duy nhất bên trong...APPS, đó là trò chơi nông trường nàng đã chơi từ lâu, ước chừng cũng khoảng hai ba năm, đúng giờ gieo giống cùng thu hoạch, nhìn như trò chơi nhàm chán, mỗi một lần chơi Phàn Ý Hàm rất chuyên chú, không phải là loại trò chơi này đặc biệt yêu thích, mà là nàng làm vậychính là để che mắt người, lúc đầu, cũng rất muốn chơi đến khi trò chơi không thể chơi nữa mới thôi.
Trong lúc chơi trò chơi, tiếp viên hàng không đã từng đưa bữa ăn nhỏ tới đây, cũng lễ phép hỏi nàng có muốn uống chút thức uống nào hay không, Phàn Ý Hàm đều là ôn hòa mỉm cười đáp lại, chẳng qua là nàng hết sức cảm giác được cô tiếp viên hàng không này có một ánh mắt hết sức tò mò đối với nàng, cho dù các nàng hạ giọng nói chuyện phiếm, nàng vẫn là nghe thấy các nàng đang nói đến tin tức của nàng cùng Phù Băng Nguyệt.
Ngay cả nàng khi ra ngoài một chuyến cũng đã trở thành đề tài trong miệng người khác, huống chi là Phù Băng Nguyệt lần đầu tiên gặp tình huống như thế, khó trách cô lựa chọn chạy trốn tới chỗ đó.
2 tiếng 45 phút, đảo mắt máy bay đã hạ cánh trên mặt đất.
Phàn Ý Hàm bước ra sân bay, xe tốc độ cao chạy ngang tạo nên cơn gió cũng đồng thời thổi máy tóc xoăn dài của nàng lên, nàng đeo kính mát che nửa gương mặt nhìn quanh bốn phía, nàng ngước mắt nhìn bảng hướng dẫn, kéo vali đi theo hướng khác. Đi tới phía sau cùng một hàng dài, nàng một thân cao quý cùng hình tượng phụ nữ chuyên nghiệp khí tràng mãnh liệt, lập tức khiến cho mấy thiếu nam thiếu nữ xếp hàng trước mặt nàng không dám tạo ra tiếng động lớn, nhưng cũng bởi vì trên người nàng phát ra khí chất xinh đẹp, cũng vẫn nhìn lén nàng.
Dưới kính mát, Phàn Ý Hàm làm bộ như không có chú ý bọn họ ở đây đều nhìn nàng, có thể là nàng quá mức nhạy cảm? Nàng lấy điện thoại di động ra mở nguồn điện (power supply), mới vừa rồi nàng thay sim điện thoại, sau khi mở máy, nàng khẽ mỉm cười, trợ lý của nàng Hy Tâm đã gửi địa chỉ điều tra được của Phù Băng Nguyệt ở Macao đến.
Đợi gần nửa giờ rốt cuộc cũng lên xe taxi, đây là lần đầu tiên nàng đi chỗ lạ mà không có ai tiếp đãi nàng, kinh nghiệm còn hoàn toàn mới mẻ.
Macao cái chỗ này chính là nho nhỏ, chờ xe khoảng nửa giờ, cho nên Hy Tâm giúp nàng đặt khách sạn cách sân bay chỉ ước chừng hai mươi phút đi xe, hơn nữa tài xế cũng chạy không nhanh lắm, tiền xe tính toán tương đối hơi cao, mười lăm phút đường xe đã đến sáu mươi nguyên (tiền Macao).
Đến đại sảnh khách sạn Grand Hyatt, khi nàng đưa hộ chiếu ra cho nhân viên tiếp tân, ánh mắt đồng dạng lại nhìn tới đây, nàng bảo mình bình tĩnh giữ vững nụ cười, nhưng không có lấy kính mát xuống. "Làm phiền nhanh cho tôi một phòng thượng hạng."
"Vâng, xin chờ một chút, tôi điện thoại hỏi một chút gian phòng đã sửa sang lại xong chưa." Nhân viên tiếp tân thu hồi ánh mắt kỳ dị, lập tức gọi điện thoại cho một phụ trách bộ phận, sau khi xác định liền cúp điện thoại, nụ cười khả ái đáp lại, nàng nói: "Phàn tiểu thư, gian phòng nửa giờ trước đã quét dọn xong, tôi lập tức làm thủ tục cho cô, phiền cô đợi thêm chút nữa."
Trong vòng hai phút, nhân viên tiếp tân đã làm xong thủ tục, nụ cười khả ái như cũ giao hộ chiếu cùng thẻ mở cửa phòng cho Phàn Ý Hàm.
Hy Tâm giúp nàng đặt phòng tiêu chuẩn hạng sang, cô ấy biết tính cách lão bản, nàng có rất nhiều tiền, nhưng không thích ở phòng Tổng thống, Phàn Ý Hàm cho rằng một người ở phòng lớn như vậy là quá lãng phí. Đi vào phòng nhìn chung quanh một vòng, phong cách khách sạn này nàng rất hài lòng, phong cách đơn giản lại khiêm tốn. Nàng cất hành lý xong lập tức lại đi ra, nàng xem đồng hồ đeo tay, đã một giờ trưa.
Ở trước cửa khách sạn chặn một chiếc taxi, trực tiếp đưa điện thoại của mình cho tài xế nhìn, tài xế xem hiểu liền lên đường đi đến địa chỉ trong điện thoại.
Xe đi tới một phố nhỏ thì dừng lại, Phàn Ý Hàm nghe không hiểu tiếng Quảng Đông, chỉ hơi hiểu tài xế đại ca nói, địa chỉ chỉ chính là căn nhà cũ này.
Sau khi trả tiền liền xuống xe, nàng đứng trước òa nhà năm tầng cũ, đúng là tên tòa nhà Hy Tâm gửi cho nàng, nàng kiên trì tìm kiếm chuông cửa, có phải quá lâu quá cũ kỹ hay không, chuông cửa của tòa nhà giống như không phản ứng...
Chỉ chốc lát, một người khoảng đầu hai mươi nhìn như nữ sinh cầm một túi tiện lợi trở lại, hành động Phàn Ý Hàm quỷ dị như vậy, làm cho cô nữ sinh này không nhịn được vỗ vỗ bả vai của nàng, khi Phàn Ý Hàm quay đầu lại nhìn là ai, nữ sinh nhất thời chỉa tay về phía nàng thét chói tai: "Chị là Phàn tổng? !"
"Vị tiểu thư này, em biết tôi sao?" Đừng nói tạp chí giải trí chỗ này cũng đăng hình nàng cùng Phù Băng Nguyệt?!
"Đúng vậy, lên mạng thấy hình chị và chị Băng Nguyệt ~ chị Băng Nguyệt còn nói tạp chí viết loạn? Vì sao chị đường đường một đại tổng tài sẽ tìm tới nơi này? Chị Băng Nguyệt sẽ không gạt em chứ? Chị và chị Băng Nguyệt là một đôi!" Ánh mắt nữ sinh nghi hoặc nhìn Phàn Ý Hàm, vô cùng giống như một con chó săn, muốn ngửi ra sự thật.
Chị Băng Nguyệt? Có nghĩa là không phải nữ sinh này chỉ một lần nhìn thấy hình nàng, mà nàng là thật sự biết Phù Băng Nguyệt! "Tiểu thư, tôi muốn tìm Phù Băng Nguyệt, có chút việc muốn tìm cô ấy nói chuyện một chút."
Nữ sinh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, không quá xác định nói: " Lúc này chị Băng Nguyệt cũng không ở trong phòng, trước tiên em gọi điện thoại cho chị ấy xem sao." Nữ sinh lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, lúc cuộc goi được kết nói, nhịp tim Phàn Ý Hàm đập mạnh một cái. Sau khi cúp điện thoại, nữ sinh ngẩng đầu xóa bỏ vẻ bất đắc dĩ mỉm cười nói: "Chị Băng Nguyệt quả nhiên không có ở trên phòng, chị ấy lại đi nơi nào!"
Phàn Ý Hàm nhíu mày một cái, từ lời nữ sinh biết Phù Băng Nguyệt ở nơi nào, nàng không thể không bội phục nàng! Như nàng dự đoán, nguyên nhân nàng lựa chọn tới Macao... Là bởi vì ở bên Macao, đang tổ chức một trận đua xe mô hình. Trường đua gần đây hình như có tổ chức cuộc thi, không biết có phải Phù Băng Nguyệt đến vì những cuộc tranh tài kia hay không.
Sau khi nói cám ơn, nàng lại ngồi xe taxi đi đến trường đua mô tô kia, đến nơi, có không ít du khách ở trên thính phòng thưởng thức xe đua mô tô so tài, mỗi một lượng tốc độ cũng thật nhanh, trong đó còn có chút ca ngợi pha ma sát giữa hai xe, cũng thật căng thẳng.
Phàn Ý Hàm nhìn bốn phía một chút, lại không phát hiện bóng dáng Phù Băng Nguyệt, cho đến khi cuộc so tài trên đường đua kết thúc, tay đua đoạt hạng nhất cởi nón bảo hiểm ra, ngẩng lên hé ra khuôn mặt xinh đẹp lại nụ cười sáng lạn vẫy tay về phía thính phòng.
Trong rất nhiều người xem, đột nhiên Phù Băng Nguyệt thấy ảo giác, như thế nào cô lại nhìn thấy tổng tài ở đây?!
Có phải là mặt trời quá nóng, chiếu vào cô đến gây ra ảo giác hay không?
Không đúng, khí tràng Phàn Ý Hàm không thể che dấu!
Đeo kính mát chỉ có thể làm cho nàng, nữ cường nhân này phát huy khí chất vô cùng nhuần nhuyễn mà thôi, hoàn toàn không có nửa phần che dấu, nàng đặc biệt "hình thức Tổng tài" hai tay ôm cánh tay kêu ngạo từ trên nhìn xuống, Phù Băng Nguyệt quen thuộc đến cở nào! Một lần nữa cô xoa xoa ánh mắt, lần này, cô khẳng định không phải là ảo giác!
Nụ cười cứng ngắc, tay cũng dừng ở giữa không trung cũng không dám vẫy tiếp...
Thấy phản ứng Phù Băng Nguyệt, ánh mắt Phàn Ý Hàm dưới kính mát tràn đầy buồn cười thú vị, cố ý khốc gương mặt, ngay cả nửa điểm nụ cười cũng không cho cô, ôm cánh tay tay rốt cục đưa ra, lấy tay chỉ cô rồi chỉ đến nơi này, muốn cô đến chỗ mình đang đứng.
Phù thụ tháng nuốt từng ngụm nước bọt, thế nào cô lại có loại cảm giác đại họa lâm đầu?
Rõ ràng là nàng để cô vẫn có lương ngày nghỉ nha...
Sau khi thay đồ xong, Phù Băng Nguyệt không dám chậm trễ, lập tức đeo túi xách, một tay đang kẹp nón bảo hiểm mới vừa rồi đua xe đi lên trên thính phòng, Phàn Ý Hàm đeo kính mát khí thế như một vị quân vương ôm cánh tay ngồi nơi có bóng mát, lại một lần nữa sống lưng Phù Băng Nguyệt chợt lạnh, mạnh mẽ nuốt nước miếng vào, cảm giác trốn không thoát đâu đi lên ngồi xuống cách nàng một vị trí.
Giữa các nàng, rất đột ngột cách một chỗ trống, bầu không khí ngay khi Phù Băng Nguyệt ngồi xuống có tiếng ma sát, yên tĩnh xoa một tia mất tự nhiên rồi lại lẫn nhau trong lúc đó có cổ nhịp nhàng ăn khớp tựa như không khí.
"Phàn tiểu thư... Em có thể trở về đi làm rồi sao? Chị gọi một cuộc điện thoại cho em là được, không cần tự mình đến một chuyến..." Trước lúc Phù Băng Nguyệt nói chuyện đặt chiếc nón bảo hiểm vào chỗ ngồi trống không kia.
Phàn Ý Hàm không nói gì, từ trong túi xách lấy ra một phong thư đặt không gian chút ít trước nón bảo hiểm nói: "Cho cô, mở ra xem đi."
"Vâng..." Phù Băng Nguyệt không nghĩ ra phong thư này là tin gì, người nào sẽ nghĩ tới cô vô tội bị vỗ tới lại bị vội vả muốn nghỉ việc đây! Khi cô mở phong thư ra mới nhìn lần thứ nhất cũng không cần nhìn lại, cô siết chặc phong thư nghiêng người nhìn về phía Phàn Ý Hàm gương mặt bình thản, cô lập tức lạnh nhạt nàng! "Em làm sai chuyện gì? Đơn giản chính là bị người để ý lộ hình ở cùng một chỗ với chị bị đăng lên tạp chí giải trí sao?"
"Đúng vậy, là hơn phân nửa cổ đông yêu cầu, tôi không làm không được. Bất quá... Tôi là Phàn Ý Hàm, sẽ không bị cổ đông nói hai câu tôi sẽ khuất phục." Một lần nữa nàng lấy ra một hợp đồng từ trong túi xách ra ngoài, nàng cũng nghiêng người sang, nắm kính mát trên mặt, đem hợp đồng đưa cho cô nói: "Nhìn lại một chút đây là hợp đồng hoàn toàn mới."
Phù Băng Nguyệt tức giận trừng nàng, nghĩ thầm nàng lại muốn giở trò bịp bợm đùa bỡn gì nữa đây! Kết quả xem hợp đồng vừa giành được, từ tức giận cô chuyển thành kinh ngạc, thậm chí khẽ nhếch miệng! Cô giương mắt nghi vấn hỏi: "Chị mới vừa cho em đơn xa thải, đột nhiên lại tuyển dụng em? Em không hiểu."
"Cô thấy rõ ràng, xa thải cô tin này trên danh nghĩa tập đoàn Phàn thị cho cô, bởi vì ban đầu tuyển dụng cô cũng là lấy danh nghĩa tập đoàn Phàn thị. Mà phần hợp đồng mới này, là danh nghĩa riêng của tôi tuyển dụng cô làm tài xế riêng của tôi, đãi ngộ so với trước kia hoàn hảo một chút, như thế nào, cô có ký hay không?" Nàng còn lấy bút máy từ trong túi trên âu phục ra đưa đến trước mặt cô.
"Chị làm như vậy có thể bảo đảm những cổ đông kia không có ý kiến sao? Nếu như em ký, em cùng chị lại bị người khác chụp hình làm tin tức loạn, không tới ba tháng cổ đông lại phản đối mà xa thải em, chị cảm thấy chơi thật vui sao?" Cô nhìn chằm chằm bút máy kia, nhìn lại một chút phần hợp đồng này, không phải là cô không muốn ký...
Mà là, trong tận đáy lòng, cô cũng có nguyên nhân không dám ký.
Ký tên, phảng phất cô giống như lại cùng Phàn Ý Hàm nhấc lên một chút quan hệ không tên, bỏ xuống cũng bỏ không hết, cô sẽ vạn kiếp bất phục.
"Tôi tin cổ đông biết cũng sẽ nói chuyện, bất quá... Ai cũng không thể đụng đến tôi dùng danh nghĩa riêng tuyển dụng tài xế. Phù Băng Nguyệt, tôi không nghĩ cô yếu đuối đến như vậy, luôn có cơ hội, tôi nghĩ đám cổ đông kia không dám nói câu nào! Tôi cam kết với cô, chỉ cần Phàn Ý Hàm tôi còn năng lực, cho dù không còn là tổng tài tập đoàn Phàn thị, phần hợp đồng này không có thời hạn!" Nàng đem bút máy đưa gần mấy phần, ánh mắt kiên định nhìn nhìn cô nói: "Phù Băng Nguyệt, cô có dám ký phần hợp đồng vô kỳ hạn này hay không?"
Phù Băng Nguyệt bị tinh quang trong mắt nàng câu đi hồn phách, nhịp tim không khỏi tăng gia tốc, dung nhan nàng xinh đẹp tinh sảo, cùng là nữ nhân, cô cũng không khỏi không than thở, thậm chí... Tận đáy lòng cô, nhưng lại nổi lên một phần động lòng...
"Là chị muốn, em dám ký." Cô cầm bút máy trong tay, ký tên lên vị trí của mình, cuối cùng đưa hợp đồng cho nàng.
"Đồng ý. Hợp đồng này từ ngày mai có hiệu lực, tối nay cô phải về dọn dẹp hành lý, ngày mai liền cùng tôi bay trở về, vé phi cơ tôi sẽ gọi Hy Tâm đặt." Nàng hài lòng đem hợp đồng cất lại vào trong túi xách đứng lên, ở dưới ánh mặt trời, xóa sạch nụ cười vừa nổi lên nhìn cô.
Mới vừa rồi, nàng có chút lo lắng Phù Băng Nguyệt không chịu ký, bây giờ yên tâm bỏ tange đá xuống, tâm tình cũng dễ chịu.
"Cái gì?! Đột nhiên như vậy! Em còn chưa chơi đủ mà..." Cô còn tính toán ngày mai so tài một cuộc tranh tài nữa, kiếm thêm thu nhập.
"Còn muốn chơi cái gì, cô tới Macao đơn giản cũng chỉ là muốn chơi đua xe, mấy ngày nay cô tham gia so tài cũng tái quá đủ rồi." Mới vừa rồi trong lúc Phù Băng Nguyệt thay quần áo nàng đã tìm hiểu qua, bọn họ nói mấy ngày nay Phù Băng Nguyệt cũng có tới, mới đầu chẳng qua là tới chơi, lại bị một đội xe moto nhìn trúng kỹ thuật nhất lưu (hạng nhất) của nàng, mời nàng tham gia thi đấu.
"Sao có thể đi như vậy..." Phù Băng Nguyệt vểnh cái miệng nhỏ nhắn, thoáng mang theo bản tính thiếu nữ ngượng ngùng làm nũng với nàng.
Ầm cạch...
Trái tim bị va chạm một cái, Phàn Ý Hàm không nghĩ tới cô lộ ra bộ dáng thiếu nữ lơ đãng kiều vị này, cho nên khiến nhịp tim nàng tựa như vỗ nhanh một cái, tim mới vừa rồi còn giống như bị xe lửa đụng, bây giờ còn xuất hiện xao động bất an. Như thế nào lại như vậy?
Chẳng lẽ... Nàng là thật thích Phù Băng Nguyệt hay sao?
Phàn Ý Hàm không muốn thừa nhận, nhưng đủ loại phản ứng cũng nói cho nàng biết...
Đó chính là căn cứ chính xác yêu một người.
Các nàng ra khỏi trường đua, Phù Băng Nguyệt muốn trước khi trở về ở Macao chơi một lần nữa, Phàn Ý Hàm chỉ là muốn trở về khách sạn, chỉ biết thỉnh thoảng mới có xe taxi chạy qua, mà căn bản Phàn Ý Hàm sẽ không ngồi xe buýt, nàng đứng ở ven đường, mang kính mát lại cứ tiếp tục "hình thức Tổng tài" ôm cánh tay khí tràng chờ xe taxi.
Chỉ chốc lát, Phàn Ý Hàm thấy một chiếc xe moto màu đen như con cừu lớn tới đây, người lái xe mang cái nón bảo hiểm đó thế nào nhìn quen mắt như vậy? Nói thỉnh thoảng khi đó thì nhanh, con cừu lớn kia còn dừng trước mặt nàng, thấy thân quần áo tay đua kia, nàng cau mày vừa hỏi: "Phù Băng Nguyệt?"
"Tổng tài, nơi này rất khó đón xe taxi, lên xe em, em chở chị về." Cô xuống xe, mở cốp phía sau chỗ ngồi ra, lấy ra một cái nón bảo hiểm mới cho nàng.
Phàn Ý Hàm trừng cái nón bảo hiểm đen kết hợp phấn hồng này, hoàn toàn không có ý định muốn đón lấy. "Không cần, tôi không ngồi loại xe nguy hiểm này."
"Mới không nguy hiểm! Ở Macao có rất nhiều người sử dụng tiểu cừu, huống chi nơi này thật rất khó nhìn thấy xe taxi, chớ xấu hổ, tới ~" Phù Băng Nguyệt trực tiếp muốn đội lên cho nàng, nhưng bị Phàn Ý Hàm tránh ra.
"Không cần, tôi không tin tôi vẫn chờ cũng không có."
"Sao em có thể để cho chị ở chỗ này chờ! Tới đây!" Phù Băng Nguyệt bất kể nàng, một tay kéo nàng, lanh tay lẹ mắt đội nón bảo hiểm lên đầu nàng, cũng giúp nàng cài nút an toàn. Cô còn giành túi xách trong tay nàng lại treo trước xe. "Tốt, lên xe đi!" Cô kéo lấy tay của nàng trở lại bên cạnh xe, cô lên xe trước, sau đó dắt tay của nàng đở nàng, nhưng Phàn Ý Hàm cương bất động.
"Chị còn cố kiên trì?" Phù Băng Nguyệt cầm chặt tay của nàng nghiêng đầu "Tình thâm" hỏi.
"..." Phàn Ý Hàm yên lặng ánh mắt dưới kính mát chăm chú nhìn, là Phù Băng Nguyệt cầm tay của nàng. Nàng nhìn tay cô cùng tay nàng kết hợp chung một chỗ, áy náy trong lòng lại vang lên, trước đây nàng cùng Cát Cánh cầm tay cũng không có loại cảm giác khó có thể diễn tả thành lời này...
Trầm mặc trong chốc lát, Phàn Ý Hàm vẫn bị ánh mắt cô thuyết phục, đở bả vai của cô bước lên chân đạp nhảy lên chỗ ngồi phía sau.
Nàng sống lâu như vậy, chưa từng ngồi loại xe đại cừu này, lối đi bộ Đài Bắc cũng thấy nhiều, mới vừa rồi cũng nhìn thấy trên đường Macao cũng có rất nhiều, nàng chỉ biết là nên vịn phía sau đuôi xe. "Hay là chị ôm em thì tốt hơn." Phù Băng Nguyệt đem hai tay của nàng thả vào ngang hông mình, bởi vì vấn đề sườn xe, nhất thời thân thể Phàn Ý Hàm nghiêng dính vào trên lưng cô, trước ngực nàng mềm mại khiến cho Phù Băng Nguyệt có chút cảm giác tê tê dại dại , nhịp tim lại tăng lên gia tốc.
Cô ngầm cười một tiếng, cũng phân không rõ ràng lắm là cô cố ý hay là thật lo lắng an toàn của nàng, cô thích thân thể mềm mại này của Phàn Ý Hàm kia, còn có nước hoa trên người nàng lẫn vào cùng thành nhất thể mùi thơm.
"Cô!" Phàn Ý Hàm muốn ôm oán hận...
"Ôm chặt, khởi động đây ~" phù thụ tháng giảo hoạt ở dưới nón bảo hiểm nâng lên nụ cười, lập tức khởi động xe, tốc độ còn cố ý nhanh một chút so với bình thường.
Lần đầu tiên ngồi loại này xe Phàn Ý Hàm hết sức sợ! Cảm giác tốc độ không thể che giấu! Nàng nhìn thấy Phù Băng Nguyệt tả xuyên hữu đột, tốc độ xe cũng không giảm, theo bản năng nàng nhắm nghiền hai mắt, cái tay càng thêm ôm Phù Băng Nguyệt rất chặc...
Phù Băng Nguyệt một đường ôm lấy vui vẻ...
Khi dễ Phàn Ý Hàm cảm giác...thật tốt!
c
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro