Chương 4
Tiệc từ thiện được rất nhiều người giàu có tham dự, những bức tranh nổi tiếng mà Lạc tổng quyên góp, bán đấu giá từng bức thu được hơn ngàn vạn, toàn bộ dạ tiệc từ thiện, cơ hồ thu được hơn trăm vạn.
Buổi tiệc này mục đích chủ yếu là bán đấu giá làm từ thiện, ngoài ra còn mục đích khác, đương nhiên là các đại gia khoe khang sự giàu có của chính mình, sẵn tiện mượn cơ hội này để làm quen với tổng tài các tập đoàn khác, giành lấy một cơ hội trở thành người hợp tác, cùng nhau kiếm tiền! Mà những đại gia trẻ tuổi còn có một mục đích kín, chính là tìm kiếm một con mồi đẹp đẽ có thể qua đêm.
Dĩ nhiên, cũng sẽ có một vài phụ nữ sẽ mượn tiệc rượu này làm quen phú nhị đại*.
*ý chỉ người giàu có ở đời thứ hai, thường là người ăn chơi lêu lỏng, phá gia chi tử
Trong tiệc rượu từ thiện này không thể nghi ngờ Phàn Ý Hàm là mục tiêu của rất nhiều nam nhân, đáng tiếc bởi vì bối cảnh của nàng hùng mạnh, không nhiều nam nhân có can đảm thực hiện mục đích khác ngoài làm quen với nàng, đa số chỉ dám dùng phương thức công việc cùng nàng chào hỏi cùng nói chuyện phiếm.
Tình tiết vở kịch luôn có ngoại lệ, dám thuần thục muốn đem nàng đi, chỉ có người đối với nàng điên cuồng mãnh liệt theo đuổi Phương Sơn Huyên. Hắn người cũng như tên, rất "Huyên"* tâm, tên gọi đúng thực là một công tử hào hoa, không ít ca sĩ nổi tiếng, người mẫu nổi danh cùng hắn cũng bị cẩu tử chụp được hình ảnh thân mật đưa lên trang bìa tạp chí.
*Huyên ở đây mình nghĩ là huyên náo, ồn ào, ầm ĩ
Phương Sơn Huyên cầm ly rượu đi đến chỗ Phàn Ý Hàm, nàng rất muốn xoay người rời đi, nhưng trong trường hợp này, nàng không thể thất lễ đây là danh tiếng Phàn thị, nếu nàng quả quyết né tránh người khác, thì làm mất hình tượng Phàn thị. Nàng cũng không muốn vì một người không đáng mà ảnh hưởng hình dung nàng gánh vác gia tộc.
"Ý Hàm, bó hoa hôm kia, cô thích không?" Hắn cầm ly rượu, một tay thọc vào túi quần, tự cho là mình có đầy đủ anh tuấn có thể mê đảo mỹ nhân trước mắt.
Sai lầm rồi, mỹ nhân trước mắt hắn, nhìn dáng bộ hắn một bộ ngông cuồng tự đại cảm thấy chán ghét.
"Đưa người khác." Mặt nàng tuy cười, nhưng lạnh lẻo đáp lại.
Phương Sơn Huyên lập tức sắc mặt khó coi, sau đó cho rằng nếu nàng dễ dàng theo đuổi như vậy thì cũng không phải là Phàn Ý Hàm! Được! Rất có tính khiêu chiến! Trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt*, khóe miệng cong lên nói: "Không sao, đừng ngại, tối nay... Như thế nào tôi cũng phải ôm mỹ nhân về." Thân thể hắn áp về phía trước, hướng bên tai nàng tuyên bố.
*gian xảo, xảo quyệt, giả nhân giả nghĩa
"Để xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!" Ý Hàm cười lạnh đáp lại, lui về phía sau một bước, giơ ly rượu lên hướng cái lý trên tay hắn đụng một cái, phát ra âm thanh lanh lảnh "Cheng" một tiếng. "Bổn tiểu thư mỏi mắt mong chờ."
"Được, tôi liền thích tính tự tin cùng ngạo mạn của cô lúc này! Thật là làm cho lòng người rộn rạo!" Phương Sơn Huyên cười đến bỉ ổi, hắn đưa hết ánh mắt nhìn vào "cảnh xuân" trước ngực Phàn Ý Hàm.
Ánh mắt của hắn làm cho người ta muốn tát hắn một bạt tay, Ý Hàm hừ lạnh xoay người, đi về hướng khác, né tránh tầm mắt Phương Sơn Huyên!
Ý Hàm vào phòng trang điểm, trở lại hội trường cũng không nhìn thấy Phương Sơn Huyên, nàng thở phào nhẹ nhõm, đoán hắn đã tìm được một con mồi khác, thậm chí săn được đã rời khỏi đây, chạy đi khách sạn mướn phòng rồi đây! Nàng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, thời gian cũng chưa muộn lắm, nàng còn chưa ăn chút xíu đồ ăn nào, có chút đói, nàng lựa chọn chút thức ăn nhẹ tinh xảo trên khay, lại hướng về phía phục vụ vừa lúc bưng ly rượu đến gần nàng cầm một ly.
Nàng đi tới góc khuất ngồi xuống, thả lỏng đôi chân, đôi giày cao gót này quá cao, nàng mang không quen, chân có chút đau. Nữ nhân, thích đẹp sẽ không màng tất cả, thật lạy Phù Băng Nguyệt ban tặng, người khác muốn nàng ăn mặc phải tuyệt đẹp, đem lại hạnh phúc cho mắt người khác, nhưng chịu khổ chính là nàng nha!
Đột nhiên có chút tức giận, bản thân bộ váy này gợi cảm còn có đôi giày cao gót này cao đến đòi mạng, nàng đem khí tức đều trút vào trong thức ăn, còn từng ngụm từng ngụm uống xong ly rượu, uống một ly lại thêm một ly nữa. Toàn thân nàng bắt đầu nóng lên, tưởng rằng uống quá nhiều, nhưng ý thức dần dần mất đi, bốn phía ở đây đều xoay tròn, đột nhiên có người nâng nàng lên nói: "Ý Hàm, cô uống say rồi, tôi đưa cô trở về, đi thôi!"
Nàng nhìn không rõ người đàn ông này là ai, chỉ cảm thấy âm thanh rất quen thuộc... Đầu rất choáng, khiến cho toàn thân không còn sức lực, như thế nào lại như vậy? "Ngươi... Ngươi... Là ai? Đầu... Rất choáng... Hừ... Thật khó chịu... Nóng quá..." Nàng suy nghĩ liên miên, toàn thân chỉ bám vào trên người người bên cạnh.
"Phàn ý hàm, tôi đã nói với cô đêm nay tôi sẽ ôm mỹ nhân về nha!" Phương Sơn Huyên khóe môi cong lên ý cười thật sâu, thừa dịp không ai để ý đến bên này, đem Phàn Ý Hàm mang đi.
Đi tới ngoài cửa lớn, bảo vệ bãi đậu xe đã lái chiếc xe thể thao màu vàng của hắn tới đây, hắn cố hết sức đem Phàn Ý Hàm bị bỏ thuốc đở lên xe, trước khi hắn đóng cửa, bị một cái tay chặn lại "Ai vậy? Dám cản trở bổn đại gia!"
"Đưa lão bản về nhà là trách nhiệm của tôi, nặng nhọc công sức như vậy, không làm phiền đại gia ngươi! Phàn tổng nàng để tôi đưa về nhà là được rồi." Phù Băng Nguyệt luôn luôn ở bên ngoài chờ, nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới lúc nhìn thấy Phàn Ý Hàm, nàng bị nam nhân cản đường buổi sáng ôm ra ngoài.
Cô nhớ vẻ mặt ngay lúc đó của Phàn Ý Hàm, hết sức lãnh đạm, căn bản đối với nam nhân này không có một chút hứng thú, còn có chút ghét người đàn ông này! Cho nên, như thế nào cô để cho nam nhân này đưa nàng về nhà! ? Huống chi Phàn Ý Hàm không có thông báo cho nàng, đây cũng không phải là tác phong làm việc của Phàn Ý Hàm!
Cộng thêm cô càng nhìn vẻ mặt thần thái Phàn Ý Hàm, càng cảm thấy có cái gì đó không đúng! Cho nên cô mới chạy tới chặn người nam nhân kia lại.
"Không cần! Ý Hàm mới vừa nói tôi đưa nàng trở về tốt hơn, cô là nữ nhân căn bản không đủ sức lực." Phương Sơn Huyên lãnh ngôn cự tuyệt, còn đẩy cô ra, muốn đóng cửa xe lại, đáng tiếc lại bị Trình Giảo Kim này chặn lại. "Tôi đã nói để tôi đưa nàng trở về! Cô kẻ hạ nhân này tự nhiên xuất hiện một bên! Cô đơn giản cũng muốn đòi ít tiền chứ gì, cầm đi!" Hắn từ trong bóp da lấy ra tất cả tiền mặt bên trong ném cho cô.
Tiền đánh tới trên mặt của cô, rơi rải rác xuống đất, triệt để chọc giận Phù Băng Nguyệt!
Cô đánh một quyền vào mặt của hắn, Phương Sơn Huyên đường đường một người đàn ông bị đánh té xuống đất, Phù Băng Nguyệt càng ngồi ở trên người hắn, nắm cổ áo hắn kéo lên, ngữ khí cảnh cáo: "Một quyền này, nếu như ngươi không muốn tôi mang Phàn tổng đến bệnh viện kiểm tra, cũng đừng nghĩ đến việc truy cứu tôi! Ngươi đã làm chuyện gì với Phàn tổng, trong lòng ngươi biết rõ!" Sau cùng nàng dùng sức ném hắn bỏ trên đất, sau đó lập tức đem Phàn Ý Hàm ý thức mơ hồ từ trong xe thể thao đỡ ra ngoài, liền dắt cả người nàng ngồi vào xe.
Phương Huyên từ dưới đất đứng lên, tức giận đánh một quyền lên cửa sổ thủy tinh xe đang chạy, tiếp theo lái xe rời đi, để tránh khỏi lại thu hút sự chú ý của người khác.
Sau khi xe chạy được một đoạn, Phù Băng Nguyệt tìm một cửa hàng tiện lợi dừng xe trước cửa, đi vào mua một chai nước suối rất lớn ra ngoài, ngay lập tức giúp Phàn Ý Hàm uống lượng nước lớn, nhiệt độ nàng rất cao, sau khi uống nhiều nước lạnh, mới ngưng thấp giọng gào thét, cộng thêm chất cồn phát huy, hạ nhiệt độ của nàng xuống thoải mái một chút, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Phù Băng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cầm áo khoác từ ghế sau đắp lên trên người nàng, mới tiếp tục lái xe đưa nàng trở về.
Không nghĩ tới nam nhân đại gia danh môn vọng tộc, cũng cùng một dạng nam nhân thối nát bình thường, lại bỏ thuốc với nữ nhân! Thật may không phải là xuân dược gì, nếu không liền thật sự muốn chạy đi bệnh viện, làm lớn sự việc, đối với cá tính Phàn Ý Hàm cùng tác phong làm việc, chắc chắn cô ấy không muốn bỏ qua.
Khó trách tiền lương cao như vậy, làm tài xế riêng cho Phàn Ý Hàm, thật là không dễ dàng!
Một mùi hương cà phê nhàn nhạt xâm chiếm ý thức Phàn Ý Hàm, mùi thơm đem nàng tỉnh dậy từ trong mộng. Trợn to cặp mắt, đây lần đầu tiên nàng hoàn toàn không nhớ như thế nào mình về tới nhà. Nàng biết ngày hôm qua mình không uống nhiều, cho nên không phải là bởi vì rượu làm nàng mất đi ký ưc ngày hôm qua...
Nàng vén cái mền lên, lập tức liền đem cái mền che kín mình, có chút khiếp sợ như thế nào toàn thân nàng lại trần truồng nhưng không có chút ấn tượng nào! Bất quá nghiêm chỉnh mà nói, nàng không tính là trần truồng, ít nhất hạ thân còn còn sót lại cái quần chữ đinh cũng còn dán nhũ thiếp Phù Băng Nguyệt mua cho.
Nàng nắm chặc cái mền, không ngừng hồi tưởng những chuyện ngày hôm qua đã phát sinh, không biết làm sao mà trí nhớ của nàng chỉ dừng ở lúc nàng cùng Phương Sơn Huyên trò chuyện! Tuy nàng là người trưởng thành, nhưng nếu như đối tượng tình một đêm là Phương Sơn Huyên, trăm ngàn lần nàng không muốn đó là sự thật! Nàng hết sức chán ghét tên tiện nam đó!
"Hello~ Phàn tổng, thức sớm vậy!" Vốn là Phù Băng Nguyệt dự định đi vào xem thân thể Phàn Ý Hàm một chút nhưng lại phát hiện cô ấy đã tỉnh lại, điều này chứng minh ngày hôm qua cô giúp nàng uống nước đúng giờ hòa tan dược lực là chính xác phương pháp. "Phàn tổng, cô cảm thấy không thoải mái sao? Sắc mặt cô sao lại vừa trắng vừa xanh." Cô đi tới ngồi ở mép giường, đưa tay đặt lên cái trán của nàng, nhiệt độ bình thường, không có sốt.
"Tại sao cô lại ở đây? Còn mặc quần áo của tôi?" Phù Băng Nguyệt đang mặc bộ quần áo ngủ bình thường ở nhà của nàng. Hơn nữa không nhớ mọi chuyện tối hôm qua, nàng ngàn lần nghĩ vạn lần nghĩ, cũng không nhớ ra tại sao Phù Băng Nguyệt lại ở đây.
"Tôi nghĩ cô nên đi tắm trước, đợi cô chuẩn bị xong, ra ngoài cùng nhau ăn điểm tâm, tôi sẽ nói cho cô nghe mọi chuyện." Cô kéo ra một lúm đồng tiền ở trên mặt, rời khỏi phòng.
Thật là khó hiểu!
Phiền ý hàm nhíu mi lại, nàng... Nàng xác thực muốn đi tắm một tý! Ngày hôm qua nàng uống nhiều rượu như vậy sao? ! Như thế nào... Nàng thật sự có chút muốn đi tắm! Phù Băng Nguyệt đóng cửa lại vài giây sau Phàn Ý Hàm lập tức vén chăn lên vọt vào phòng tắm.
Như lời Phù Băng Nguyệt nói, Phàn Ý Hàm ngâm mình trong một bồn nước ấm, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, một lần nữa cố nhớ lại chuyện phát sinh ngày hôm qua cũng không nhớ ra mọi chuyện, đợi lát nữa Phù Băng Nguyệt sẽ nói cho nàng biết đáp án, thế nên vì sao nàng lại không hưởng thụ thật tốt tắm một ít nước ấm đây.
Sau khi thay quần áo xong, Phàn Ý Hàm đem tóc dài cột lên, có chút mệt mỏi lại tiêu sái bước đến bàn ăn ngồi xuống, "Tôi muốn uống cà phê, Phù Băng Nguyệt." Ngữ khí nàng ở nhà khôi phục giọng điệu Đại tiểu thư, mở tờ báo kinh tế tài chính ra.
"Cà phê, còn có bữa ăn sáng." Phù Băng Nguyệt từ trong phòng bếp ra bưng một phần đến trước mặt nàng, sau đó lại đi vào phòng bếp bưng ra ngoài một phần kia cho mình cũng ngồi xuống.
Để tờ báo xuống, Phàn Ý Hàm lại kinh ngạc nhìn tô bún gạo bò viên trước mặt, một lần nữa nhìn hướng đối diện Phù Băng Nguyệt đang ăn một tô bún gạo bò viên kia còn nhiều hơn, cau mày hỏi: "Đây là món gì?" Nàng hoàn toàn không muốn động đũa ăn nó.
"Cô chưa từng ăn sao? Bún gạo bò viên, người có tiền không ăn những thứ này sao? Nhà cô rất kỳ lạ, trong tủ lạnh chỉ có nước, thức uống lành mạnh, nước trái cây, hoa quả, cà chua, trứng gà không còn những thứ khác, bình thường cô cũng không xuống bếp à." Cô rất đói, sau khi nói ra những thứ có trong tủ lạnh, hào phóng há miệng thật to ăn một đũa bún gạo thật lớn, còn chê không đủ thỏa mãn, trong miệng còn nhiều bún lại còn cố gắng nhét thêm một viên bò viên, đầy họng khiến hai má cô phồng lên.
"Không phải là tôi không ăn những thứ này, mà là sáng sớm, tôi không có khẩu vị ăn món này. Còn nữa, bình thường tôi sẽ trở về nhà ba tôi ăn bên kia xong mới trở về." Tay nàng muốn muốn bưng ly lên cà phê, lại bị Phù Băng Nguyệt dùng chiếc đũa ngăn chặn cái ly.
"Không ăn sáng không thể uống, món này ăn thật ngon, ăn thử một miếng xem sao, nếu ăn một miếng không thích, tôi đi làm bánh mì opla cho cô." Phù Băng Nguyệt cau mày trừng nàng, thề phải bắt nàng ăn một miếng bún gạo.
Phàn Ý Hàm cho rằng nếu cùng Phù Băng Nguyệt cô gái kỳ lạ này tranh luận về việc nàng không muốn ăn bún gạo, so với việc bàn chuyện làm ăn còn khó hơn. Nàng cũng trừng lại Phù Băng Nguyệt, tính ăn một miếng liền nói không thích, muốn cô đi làm một phần ăn sáng theo khẩu vị của nàng.
Thường thì nội dung vở kịch đều như vậy, Phàn Ý Hàm không hề cam tâm gắp một ít bún gạo ăn, không ngờ mùi vị rất đúng khẩu vị nàng, còn cảm thấy ăn rất ngon, nàng lẳng lặng trừng tô bún gạo, không nghĩ tới Phàn Ý Hàm nàng nổi tiếng một đời, liền thua tô bún gạo bò viên này.
"Phàn tổng, cô có thể khen ngợi tôi, mà tôi cũng sẽ không cười cô nha." Phù Băng Nguyệt hài lòng thu chiếc đũa bên ly cà phê về, khóe miệng cong lên vừa ý nhìn bộ dáng Phàn Ý Hàm hết sức sĩ diện chậm chạp không chịu nói ăn ngon...
Nàng như vậy có một chút thật đáng yêu .
"Ăn thật ngon, món này cô nấu sao?" Phàn Ý Hàm cúi gương mặt đang nóng giương mắt lên nhìn cô một cái, nàng liền bắt đầu ăn bún gạo. "Rốt cuộc ngày hôm qua làm sao tôi về nhà được? Tại sao cô lại ở chỗ này?"
"Cô chậm rãi ăn, tôi nói từ từ." Phù Băng Nguyệt đã ăn xong chén bún gạo kia. "Ngày hôm qua, tên nam nhân thối nát kia bỏ thuốc mê cô, tôi ở bên ngoài chờ cô, mới đầu cho là cô để cho tên nam nhân thối nát kia đưa cô trở về, nhưng tôi cảm thấy vẻ mặt của cô có cái gì đó không đúng, tính cách Phàn tổng không phải là người uống đến say khướt, cho nên liền đem cô từ trong xe thể thao của hắn cướp người về, còn đánh tên nam nhân thối nát kia một quyền đây!"
Nam nhân thối nát?
Có phải nói Phương Sơn Huyên hay không? Một quyền kia, Phù Băng Nguyệt đánh đến quá tốt rồi! Nàng cũng đoán được là Phương Sơn Huyên giở trò quỷ, không nghĩ tới tên tiện nam kia đối với nàng bỏ thuốc! Hắn là không sợ thế lực Phàn thị sao! Nếu như nàng đem chuyện này nói với cha, nhất định hắn sẽ vì thế mà tức giận, lập tức đem Phương thị tiêu diệt!
"Sau khi cướp người tôi liền đưa cô về nhà, về phần y phục của cô là tôi che kín chăn mới lục lọi cởi xuống, cho nên cô yên tâm, tôi không thấy gì hết." Phù Băng Nguyệt cười hì hì, cười đến mắt cũng cong rồi.
"Tại sao cô ở lại nhà tôi?" Là vì chiếu cố nàng? Bởi vì nàng là lão bản, cho nên không dám bỏ mặc nàng?
"Cô bị bỏ thuốc, cả đêm đều ở đây la lên, hơn nữa thuốc mê cộng thêm rượu, tác dụng hóa học cao, nhiệt độ cô rất cao, tôi không yên lòng cứ đi như vậy, cho nên quyết định ở lại đợi cô chuyển biến tốt một chút mới rời đi, ai ngờ nửa đêm quá mệt mỏi, suy nghĩ không bằng ngủ một đêm trên ghế sa lon, tất cả tốt hơn thì rạng sáng về nhà, sau đó sáng sớm lại tới đón cô." Cô kéo kéo y phục, rồi nói: "Mặc đồng phục ngủ không thoải mái, mượn quần áo của cô, tôi tắm xong trả lại cô, cô không ngại đi?"
"Không ngại, tôi muốn cám ơn cô mới đúng." Nàng đem một hớp bún gạo cuối cùng ăn xong, tâm tình tương đối thỏa mãn cong lên nụ cười, bưng cà phê lên từ từ hưởng thụ.
Nhìn vẻ mặt trên mặt nàng cũng biết tâm tình không tệ, cô còn sợ vị thiêu dịch tổng tài này sẽ phát giận hoặc là trách cô tự tiện lấy quần áo của nàng làm áo ngủ mặc, hoặc là cô ở lại trong nhà nàng ngủ một đêm vân vân. Phù Băng Nguyệt vừa không nghĩ tới vị lão bản này rất dễ thân cận, ít nhất nàng hiểu chuyện, như vậy không giống lão bản lúc trước, chỉ để ý chỉ trích, lại một chút khen ngợi cũng không có.
Cầm tô nhận được vào phòng bếp, Phù Băng Nguyệt hoàn toàn không trông cậy vào vị Tổng tài đại nhân này sẽ tự mình chạy đi rửa chén, nhất định ít nhất cô có lúc phải thay nàng rửa chén. Trong lúc cô rửa chén, nàng đi ra ngoài ý tứ hoàn hảo từ từ hưởng thụ cà phê cùng xem báo giấy tổng tài cô kêu: "Phàn tổng, là lúc nên thay quần áo đi công ty."
Phía ngoài Phàn Ý Hàm động tác bưng chén lên ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn hướng đồng hồ gỗ cổ điển khắc tượng gỗ có chuông treo trên tường, đúng lúc tám giờ, chỉ còn một giờ mà thôi. Nàng liếc vào iPad công ty cấp cho Phù Băng Nguyệt để lại ở trên bàn, nàng thuận tay lấy tới xem một chút hành trình hôm nay, quả nhiên phía trên có hành trình mỗi ngày của nàng, liếc mắt nhìn, nàng lấy điện thoại ra gọi cho mình trợ lý Hy Tâm.
"Tổng tài, có chuyện gì căn dặn?" Hy Tâm đang ăn điểm tâm, nhìn điện thoại, thật kỳ quái tổng tài gọi điện thoại cho nàng vào lúc này.
"Toàn bộ cuộc họp hôm nay dời lại sau, tôi không đến công ty." Có thể là do tác dụng của thuốc, hôm nay nàng có chút mệt mỏi, muốn buông lỏng một chút mình, huống chi thật lâu nàng không có nghỉ.
"A..." Hy Tâm nhướng mày, toàn bộ dời lại, lại được an bài lần nữa mới phải nhức đầu, hành trình mỗi ngày Phàn tổng cũng hết sức ép sát! Nhưng lão bản nói một, nàng làm sao dám nói hai, Hy Tâm không thể làm gì khác hơn là trả lời: "Vâng, tôi lập tức trở về sắp xếp."
"Bất quá có chuyện gì không thể xử lý nhất định tôi phải xử lý, thì điện thoại cho tôi. Cứ như vậy đi, bye." Nàng cúp điện thoại, vừa vặn đón nhận ánh mắt Phù Băng Nguyệt chăm chú nhìn mình, một giây kia, nàng bị ánh mắt như sâu không đáy thu hút, tim mãnh liệt đập một cái.
Chuyện gì xảy ra? Cảm giác cùng ngày hôm qua là giống nhau.
"Hôm nay cô không đi làm, có phải tôi cũng có thể nghỉ hay không?" Phù Băng Nguyệt ngây thơ vô cùng phán đoán theo như lời vừa rồi nàng nói trong điện thoại với Hy Tâm. Ngay sau đó nghĩ đến hôm nay có thể có một ngày ở nhàn rỗi, liền len lén bật cười từ trong đáy lòng, trong con ngươi tràn đầy chờ đợi.
Phàn Ý Hàm nhướng mi liếc mắt nhìn cô, nàng nhớ một tuần lễ này Phù Băng Nguyệt ngày nghỉ là ở ngày kia, lẽ ra nàng vốn là nghĩ ở trong nhà, chưa dùng tới xe cũng có thể nói là ngày nghỉ Phù Băng Nguyệt... Bất quá, trong đầu Phàn Ý Hàm có ý nghĩ không nên để cho cô đắc ý như vậy cùng cơ hội toại nguyện, quyết định hôm nay phải ra khỏi nhà!
"Tôi không đi làm, không có nghĩa là tôi không muốn dùng xe, tôi nhớ ngày kia mới là ngày nghỉ của cô. Đợi lát nữa mười giờ xuất phát, tôi muốn đi xem xét công việc riêng." Nàng giả vờ lạnh lùng cắt đứt con mắt sáng lên cùng nụ cười của Phù Băng Nguyệt, nhìn nàng lập tức giống như con chó nhỏ không có thức ăn rũ xuống khóe miệng cùng lông mày...
Cô cũng dễ bị lay động đi? Có thể làm ảnh hưởng tâm tình của cô, lập tức tâm tình Phàn Ý Hàm đặc biệt trộm vui sướng, nàng tiếp tục hưởng thụ cà phê cùng xem báo.
Công việc riêng?
Phù Băng Nguyệt vô cùng hoài nghi nữ nhân này là cố ý! Hy Tâm chưa từng nói cho cô biết chuyện này! Trước tiên lén lút điện thoại hỏi Hy Tâm một chút, nhìn nữ nhân này là có phải là cố ý chỉnh cô! Cô làm bộ lại đi về phòng bếp rửa chén, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng hỏi Hy Tâm một cái, Phàn Ý Hàm luôn nói công việc riêng là thứ gì!
Ai ngờ Hy Tâm hiện ra một vẻ mặt kinh ngạc, tiếp lời: "Đó là việc riêng tư của tổng tài, cho nên tôi không có nói cho cô biết, nếu như nàng kêu cô chở đi đâu liền đi đó, đừng hỏi nhiều như vậy, làm tốt bổn phận đi." Phù Băng Nguyệt thở dài, thì ra là thật có công việc riêng, cô không thể làm gì khác hơn là yên lặng trở về nhắn lại một ký hiêu OK, chỉnh đốn tâm tình loại bỏ hành trình nghỉ mới vừa rồi an bài trong đầu.
Vị tổng tài này, cũng sẽ chỉnh người quá đi!
Mười giờ, hai người các nàng cùng nhau ngồi thang máy đi tới tầng hầm giữ xe, nhìn sang một chút, rất dễ dàng liền tìm được một chiếc xe ô tô màu đỏ của Phàn Ý Hàm.
Làm tài xế Phù Băng Nguyệt phục vụ chu đáo mở cửa xe cho nàng, sau đó mình mới ngồi lên ghế lái của tài xế. Cô khởi động động cơ, nhưng quên đến cùng các nàng bây giờ muốn đi đâu, "Muốn đi đâu?"
"Lái xe đi, tôi chỉ đường cho cô." Phàn Ý Hàm tự mình thắt dây an toàn, còn đem mui xe mở ra.
Phù Băng Nguyệt nhún vai, đi một chỗ, cần phải thần bí như vậy sao? Rốt cuộc công việc riêng của nàng là thứ gì a!
Bốn mươi lăm phút lộ trình, Phù Băng Nguyệt đi đến tiệm thức ăn sáng trước mặt theo như chỉ thị dừng lại, xe dừng lại kia giây, Phàn Ý Hàm bên cạnh chưa từng thấy lại tự mình mở cửa, giống như gấp không kịp muốn xuống xe. Phù Băng Nguyệt ở trên xe nhìn vừa nhìn thấy tên gọi tiệm thức ăn sáng, gọi là "Summer Breakfast", cô trực tiếp dịch ở trong lòng "Bữa ăn sáng mùa hè"
Cô làm tài xế chỉ phụ trách chở tổng tài đi đến địa điểm cần, sau chờ nàng ra ngoài lại tái đưa nàng đến một địa phương, lâu dài tới nay, cô không có ý định xuống xe, cho đến khi Phàn Ý Hàm kỳ quái xoay người hỏi: "Vì sao cô không xuống xe?"
"Tôi? Tôi cũng phải đi theo cô đi kiểm tra công việc sao?" Nói đến Phàn Ý Hàm sẽ đầu tư một cửa hàng ăn sáng, không một chút nào xứng với nàng, làm sao nàng sẽ đầu tư tiền dư vào một tiệm ăn sáng?
Phàn Ý Hàm không khỏi cười cười một tiếng, có lúc cô có thể quá ngu ngốc hay không? Bất quá cũng không có thể trách nàng, hôm nay nàng để mình thư giãn, cũng không muốn để cho Phù Băng Nguyệt căng thẳng như vậy, hơn nữa nàng không biết sẽ ngồi bao lâu mới rời đi, chẳng bằng cho cô đi vào, thuận tiện mời cô ăn một bữa cơm trưa, báo đáp cô cứu mình, lại chiếu cố mình một đêm. "Cùng tôi đi vào, bất quá cô liền ngồi một mình đi, tôi muốn cùng một vị lão bản khác của nơi này hàn huyên một chút, nếu như đói bụng, cô cứ việc gọi món, không cần trả tiền."
Liền một câu "Cứ việc gọi món", Phù Băng Nguyệt nhất thời sáng ánh mắt lên, khóe miệng cũng cười hì hì, thật nhanh đem xe dừng vị trí tốt xuống xe đi theo sau lưng Phàn Ý Hàm.
Nàng một bước đi vào, rõ ràng đang bận việc ở bên trong... phục vụ lập tức đi tới, khuôn mặt tươi cười nghênh đón vì nàng dẫn bàn nói: "Phàn tiểu thư tới vừa lúc, khách đã không còn nhiều, cô cùng lão bản ngồi bàn quen thuộc kia vừa vặn không ai."
Phù Băng Nguyệt nghĩ thầm, còn có bàn dành riêng, quả nhiên là công việc của nàng, mới vừa rồi cô còn vẫn hoài nghi mình bị Hy Tâm lừa!
"Nói với Cát Cánh tôi đã tới, nhưng tôi chỉ muốn ăn một chút, không muốn ăn quá nhiều, mà người này là tài xế của tôi, cô ấy gọi món gì cũng theo cô ấy đi." Phàn Ý Hàm vuốt vuốt tóc, nụ cười đáng yêu.
Mắt nhìn phục vụ đều giống như con kiến nhìn thấy đồ ngọt dâng tới Phàn Ý Hàm, Phù Băng Nguyệt nhún vai không có chuyện gì để nói, tự mình chọn một cái bàn cách Phàn Ý Hàm một khoảng thật tốt ngồi xuống, rõ ràng bụng còn không quá đói, lại nhanh chóng nhìn một lần thực đơn, sau lại hướng phục vụ gọi một phần bữa ăn sáng phần món ăn thật nhiều, còn gọi thêm một ly sinh tố mơ chuối tiêu thật đặc biệt. Có người mời khách, cô chẳng qua là làm xong bổn phận, thành thật không khách khí là có thể đây!
Chỉ chốc lát, Cát Cánh từ trong phòng bếp lấy ra hai phần bữa sáng ra ngoài, căn cứ lời của phục vụ, đem phần ăn sáng đặc biệt kia trước đưa đến trước bàn vị cô nương dáng vẻ thanh lệ thoát tục lại mang chút kiên cường kia, nàng cố ý nhìn thêm vài lần, khóe miệng cong lên thật sâu.
Phù Băng Nguyệt giương mắt chánh đạo nói tiếng cám ơn, tiếp theo vài giây lại thét chói tai nói: "A! ! Cô là S! ! ! Tôi thật thích bốn người các cô, những áp phích quảng cáo thức uống kia cực kỳ đẹp trai! Buổi tối tôi còn len lén chạy đi xé quảng cáo của người ta mang về nhà đây! Đáng tiếc cuối cùng chỉ có thể nhìn cô làm người mẫu trên tạp chí nghệ sĩ mùa thu. Tôi có thể cùng cô chụp tấm hình sao?"
Cát Cánh nhướng lông mi, nàng nghe nói nhỏ đây là người Ý Hàm mang đến, nói là cái gì ... tài xế riêng của Ý Hàm, điểm này cùng tác phong bình thường của Ý Hàm rất không giống. Trước kia Ý Hàm tới nơi này, không có một tài xế sẽ được nàng mang đi vào nơi này, còn dặn dò cô ấy gọi món gì cũng có thể, do Ý Hàm trả tiền.
Cảm giác thú vị một chút, Cát Cánh cong lên nụ cười mê người, hào phóng nói: "Được, cô đợi một chút." Trên tay còn cái khay nho nhỏ, nàng để thức ăn làm cho Phàn Ý Hàm lên bàn. "Có thể, cô muốn chụp như thế nào?" Thân thiện không khách khí, cô cầm lên điện thoại di động để cho Cát Cánh cùng mình tự chụp một phen, còn nhờ phục vụ khác chụp cho các cô vài kiểu, cô mới chịu thả người.
Tâm tình Cát Cánh rất tốt đi đến đối diện Ý Hàm ngồi xuống, nàng bưng lên cà phê, nhíu mày, con ngươi ý xem kịch vui nói: "Đại lão bản, thế nào đột nhiên rãnh rỗi tới xem xét đây?"
Nhìn ra trong mắt nàng có ý giảo hoạt, Ý Hàm chuẩn bị nghênh chiến, nàng nhàn nhạt cắt khối lạp xưởng, bỏ vào trong miệng đáp lại: "Thuận tiện thôi, nghĩ cũng quá lâu không có để ý tới tiệm này." Nàng đem lạp xưởng ăn vào trong miệng, nuốt xuống rồi hỏi: "Buôn bán vẫn tốt chứ?"
"Không tệ, mỗi tháng lợi nhuận có định mức, thu nhập không tầm thường." Nàng giơ tay vỗ tay một cái chỉ, ngay sau đó phục vụ lập tức đưa lên một phần văn kiện đến tay nàng, nàng mở ra đẩy đến Ý Hàm nói: "Phiền toái Đại lão bản xem qua, còn có, xin ký nhận hoa hồng trên một năm."
"Tiền tôi không thu nữa, chị đem số tiền này xem một chút cửa hàng có cần thêm thứ gì hay không, hoặc không thì làm vốn lưu động đi!" Nàng lật qua lật lại tập văn kiện, mỗi một hạng mục đều rất mạch lạc, hết sức rõ ràng, e là văn kiện này cũng không phải là Cát Cánh chỉnh lý rồi "Là cô ấy làm đi, cô mới không có tỉ mỉ như vậy mà làm ghi chép này." Nàng có chút ăn ngon, tiếp tục hưởng dụng thức ăn.
"Đúng vậy, là Linh Ny làm, con mắt chị thấy sổ sách cũng nhức đầu, em cũng không phải không biết. Nàng đã không có cầm tiền hai năm, một năm này nàng lại không cầm, số tiền vốn lưu động này cũng quá lớn đi! Thiết bị trong tiệm cũng đổi hoàn toàn mới, cũng đã trang trí." Cát Cánh cũng biết Ý Hàm nhất định không lấy tiền, trong lòng không thể làm gì khác hơn là trước hết đem số tiền kia cất giữ cho nàng, sau này có cơ hội sẽ giao lại cho nàng.
Ý Hàm lười để ý nàng, quyết không bị lôi kéo chuyện này, đơn giản khép miệng không nói.
Liền biết nàng lại ra chiêu này, nhất thời ánh mắt Cát Cánh chớp chớp, khóe miệng cong lên nói: "Ý Hàm, em độc thân đã lâu, gần đây không có hoa đào sao?" Ánh mắt nàng bắt đầu hướng đến nữ nhân đang ăn uống rất nhập tâm, nhìn cô ăn một ngụm lớn lại ngụm lớn, vậy mà không có gây cảm giác chán ghét, nàng còn cảm thấy rất thú vị, ở một góc độ khác, cũng rất hợp với Ý Hàm.
Ý Hàm ngừng lại động tác, thấy ánh mắt Cát Cánh nhìn phía mình, trong lòng cũng biết rõ ràng nàng đang nói người nào, quả quyết cắt đứt ý nghĩ trong đầu nàng: "Chị suy nghĩ quá nhiều, cô ấy mới không phải khẩu vị của em."
"Ha ha, rất nhiều chuyện đều không nói trước được điều gì!" Cát Cánh bắt đầu cười. Ít nhất cô ấy là tài xế nữ duy nhất của Phàn thị, cũng là người đầu tiên Ý Hàm gọi theo vào tiệm này.
"Cô ấy rất phiền, em tới nơi này là muốn một sự yên tĩnh đến chiều." Nàng hết hứng thú đem cà phê trả về. Nàng không nhịn được nghiêng người nhìn Phù Băng Nguyệt một cái, nhìn cô ăn rất vui vẻ, cảm giác có chút tựa như không cam lòng hừ lạnh quay lại, đón nhận vẻ mặt mỉm cười của Cát Cánh.
"Em đã nói là không phải, xin chị thu hồi tâm tư khả nghi." Trừng Cát Cánh một cái, ngay sau đó bởi vì có một thân ảnh đến gần mà thu hồi, đổi lấy nụ cười nhẹ hướng người phía sau Cát Cánh chào hỏi: "Linh Ny, cô tan ca rồi sao?" Nàng nhìn trang phục Linh Ny lúc này mà đoán.
"Phàn tổng, gần đây hiếm thấy cô tới đây, không phải là tôi tan việc, mà là vừa gặp khách hàng ở gần đây. Cát Cánh, em thật đói nha." Linh Ny chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng.
"Phải phải, để chị đi lấy đồ ăn cho em." Cát Cánh bất đắc dĩ lại cưng chìu cầm tay của nàng vỗ vỗ. "Thật ngại, Ý Hàm." Thấy Ý Hàm mỉm cười phất tay ý bảo mình rời đi, liền đứng lên lập tức đi phòng bếp làm bữa trưa cho Linh Ny.
"Phàn tổng, hoa đào đến rồi? Có phải nên đối với tiểu Cát Cánh nhà ta buông tay hoàn toàn hay không đây?" Linh Ny khóe miệng mỉm cười, nghiền ngẫm nhìn sau lưng Phàn Ý Hàm, nhìn nữ nhân đang mặc đồng phục nữ tài xế của Phàn thị. Phàn thị mời một nữ tài xế, thật ra thì việc này bên trong đã truyền ra, hôm nay chứng kiến sự thật, quả nhiên... Nữ nhân này nhìn qua không tầm thường, thanh lệ lại thanh tú .
"Chuyện này đôi tình nhân cô không nên tâm linh tương thông như vậy chứ? Cô gái kia nhìn không ra điểm nào là loại người tôi thích? Các cô cũng đừng lo nghĩ, thấy tôi gần gũi với phụ nữ liền đem tôi gả đi. Còn có, từ lâu tôi đã coi Cát Cánh như là bạn bè, làm bạn gái cô ấy cũng đừng ăn giấm vị "Bạn tốt" tôi đây!" Phàn Ý Hàm cười châm biếm đánh ngược lại một quân.
Linh Ny không dùng kế tiểu nhân với Ý Hàm! Năm đó không phải là nàng... Ai, tính toán một chút , dù sao kết quả cuối cùng là nàng dùng thanh xuân của mình chờ đợi mà thắng lợi, nàng là người thắng, cũng không bị dính kế của người thua này, tránh cho người ta nói nàng là ghen cùng hẹp hòi!
Bưng cái mâm trở về Cát Cánh ngửi được mùi tranh giành ầm ĩ của nữ nhân, nàng lựa chọn giả điên giả ngu, tiếp tục cùng Ý Hàm nói chuyện phiếm, nhưng không quên chiếu cố người bên cạnh, nữ hoàng đại nhân chỉ thuộc về nàng.
Ăn no tương đối thỏa mãn, Phù Băng Nguyệt nhàm chán kiếm chuyện làm, nghĩ đến vô tình gặp gỡ tiểu người mẫu năm đó thật thích như vậy, liền thuận tiện lên mạnh tra tìm thức uống quảng cáo dư vị năm đó một chút, ai ngờ tìm đến bên dưỡi, cô mới biết tại sao Phàn Ý Hàm sẽ đầu tư một cửa hàng thức ăn sáng, như thế nào tin tức làng giải trí năm đó náo động như vậy, cô cũng chưa từng nghe nói! ? A, là năm đó, vừa lúc cô vào đoàn xe , bận việc thích ứng đoàn công việc đoàn xe, lại vừa bận việc xe biên thể thức 3*, căn bản cũng không rãnh nhìn một chút tin tức cùng lên mạng, mỗi ngày đều tập trung vào công việc, cô cuồng nhiệt yêu đua xe tranh tài, căn bản là cuồng nhiệt phần tử, toàn bộ thế giới chỉ có đua xe.
*Ở đây mình cũng không rõ
Nghĩ như vậy, khó trách các đồng nghiệp đều không xem cô là nữ nhân, trên người đều luôn đen nhánh, việc ấy nam sẽ thấy hợp mắt đây!
Cô tìm trong iPad nhìn được một tấm hình Phàn Ý Hàm cùng S ở trong nhà hàng cao cấp ăn cơm tán gẫu, cô phóng to tấm ảnh, nhìn tập trung vào Phàn Ý Hàm trong hình. Bất luận là ánh mắt, hay tư thái cùng nụ cười, cho tới bây giờ cô cũng không gặp qua biểu lộ chân tình như vậy, khó trách tiêu đề hình này là "Nữ nhân hạnh phúc là tìm đến một người yêu", đây là một câu duy nhất đặt ngay mặt báo dẫn đến một đoạn tin tức.
Từ trong hình ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy trên bàn kia có thêm một nữ nhân thành thục lại xinh đẹp, nữ nhân kia ngồi ở bên cạnh S. Dưới đáy bàn, S cùng nữ nhân kia nắm tay thật chặt. Cô không thấy được gương mặt Phàn Ý Hàm, nhưng ít nhất đoán được giờ phút này nàng hết sức thả lỏng, nhìn tư thế ngồi là có thể đoán được.
Đối mặt người yêu cũ cùng bạn gái biểu hiện yêu thương lại có không khí thân mật, rốt cuộc tâm tình Phàn Ý Hàm như thế nào?
Thật sâu nhìn nhìn chằm chằm bóng lưng hoàn mỹ kia của Phàn Ý Hàm, bỗng nhiên trong lúc đó...
Nhịp tim Phù Băng Nguyệt đập rỉ rỉ, giống như có cái gì ăn mòn từ từ, từ phía dưới từ từ ăn mòn lên trên, mông lung lại khó có thể diễn tả bằng lời.
Trong một phút đó, cái nhìn của cô đối với Phàn Ý Hàm, có thêm một chút hương vị cô không hiểu nổi.
Đôi lời editor: Vì sắp tới mình rất bận nên qua tết mình mới edit tiếp được, mong các bạn thông cảm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro