Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Đêm đến. Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bầu trời từ lam đậm dần dần chuyển đen nhánh, từ trên cao nhìn xuống đường sá, hai bên đường đã sớm lên đèn phục vụ dân chúng, xe cộ di chuyển quanh co khúc khuỷu trên đường như một con rắn, vẫn như thường vô cùng bận rộn.

Bận rộn hết cả ngày Phàn Ý Hàm đứng ở bên cửa sổ, trầm mặc quan sát phồn hoa đô thị, hai tay ôm cánh tay, phóng tầm mắt mông lung, sau khi tâm trí bình tĩnh, nàng có chút trống không dại ra, xe cộ đông nghịt điểm ra một chút ánh sáng khiến nàng giống như có chút thấy say mê với khoảnh khắc không chân thật này.

Chẳng qua là...

Hai tiếng tiếng gõ cửa vang lên, nàng lười phải mở miệng gọi người bên ngoài đi vào, nàng biết Hy Tâm ở bên ngoài nếu qua hai phút cũng không thấy tiếng trả lời, sẽ tự mình đẩy cửa tiến vào. Đây là người có thể im lặng làm như vậy, những người khác đều không thể được.

Quả thật, một lát sau Hy Tâm liền đẩy cửa tiến vào bên trong, tay nàng đang xách một cái túi hàng hiệu, mặc trang phục chỉnh tề, đây là chuẩn bị tan ca, trước khi ra về, nàng sẽ đi vào thông báo tổng tài một tiếng: "Tổng tài, không còn dặn dò gì nữa em xin phép về." Hy Tâm nhìn bóng lưng Phàn Ý Hàm nói, trên mặt bàn là một bộ lý lịch có thể làm cho tổng tài chăm chú, đây là của người phỏng vấn cuối cùng buổi trưa hôm nay, cũng là nữ thí sinh duy nhất.

"Tổng tài, thật ra thì... chú Triệu có cùng chị nói đến người chú ấy tiến cử không?" Hôm nay sau khi người kia Phù Băng Nguyệt nói xong câu cuối cùng, mặt tổng tài trở nên xanh đen mười phần, cả khuôn mặt mười phần khó coi, nàng cầm lý lịch kia tuyên bố kết thúc phỏng vấn, tiếp theo cả ngày đều bận bịu làm việc... ngay cả nàng cũng không dám đến gần tổng tài hỏi kết quả phỏng vấn rốt cuộc đã chọn được người nào.

Lúc này Phàn Ý Hàm mới ôm cánh tay xoay người lại, mặt bất đắc dĩ thở dài "Sau khi cô gái kia nói là người chú Triệu giới thiệu, chị mới nhớ tới... Lúc ấy chị vì khuyên chú ấy về hưu, cũng muốn trấn an tâm trạng kích động cùng cảm xúc thương tâm của chú Triệu... Chú ấy nói rất nhiều điều, chị đều gật đầu đồng ý bảo không thành vấn đề, trong đó chị nhớ lại chú ấy có nói qua con gái của một người bạn lái xe không tệ, muốn chị suy nghĩ một chút... Chị lúc ấy liền... Vô tâm ghi nhớ, cũng gật đầu... bây giờ đúng là chị tự tạo nghiệp chướng."

Bao Hy Tâm rất muốn nhịn cười nhưng không được, cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn cong khóe môi, cười một tiếng, lại bị tổng tài lạnh lùng trừng mắt nhìn một cái không thể làm gì khác hơn là dừng cười lại tiếp tục nói: "Kia ý tổng tài là... Phía dưới còn có rất nhiều trường hợp muốn xã giao, tổng tài hay là mau sớm quyết định người được chọn, em chỉ là trợ lý, phạm vi công việc không bao gồm việc đưa đón ~ trừ khi tổng tài đem tiền lương tài xế cũng cho em ~ "

Thật là bị tiểu trợ lý đánh bại, Phàn Ý Hàm rốt cuộc buông hai tay xuống, đi tới cái bàn trước mặt cầm phần lý lịch kia lên, lần nữa quan sát gương mặt trong tấm hình nho nhỏ kia, có chút ủy khuất đưa cho nàng căn dặn: "Gọi cô ấy ngày mai đến công ty làm thủ tục, cùng cô ấy giải thích công việc chủ yếu cùng những quy tắc nhất định, tất cả các quy tắc cũng phải nghiêm khắc tuân thủ, về phần đồng phục... Chưa từng có nữ tài xế... Gọi cô ấy trước mặc tây trang màu đen cùng áo sơ mi trắng, giày cũng phải là giày da màu đen, tìm người giúp cô ấy may ba bộ đồng phục nữ tài xế."

Hy Tâm nhận lấy lý lịch, nhớ kỹ trong lòng từng cái chỉ thị của tổng tài, "Nếu không còn chuyện gì khác em xin phép tan việc, hôm nay khó có được ngày tổng tài không cần xã giao, nên về nhà sớm một chút nghỉ ngơi."

"Ừ, em về trước đi, chị đợi yên tĩnh một chút nữa mới ra về." Phàn Ý Hàm lại một lần nữa xoay người, quan sát cảnh tượng xe cộ đông nghịt phồn hoa, để cho tâm mình bình tĩnh lại.

Hy Tâm nhìn nàng lại chìm đắm trong trầm mặc, liền biết điều rời khỏi, sau khi rời khỏi lấy ra máy vi tính xách tay từ trong túi xách, ghi lại lời tổng tài nói vừa rồi.

Sáng ngày hôm sau 9 giờ rưỡi, Phù Băng Nguyệt ước lượng thời gian đến Phàn thị đúng giờ, cô được dẫn vào phòng tiếp khách ngồi chờ.

Chỉ chốc lát, Bao Hy Tâm cầm một cái túi hồ sơ bằng giấy đi vào phòng tiếp khách ngồi ở đối diện cô, mặt nàng mang nét nghiêm túc, sau khi ngồi xuống tự giới thiệu mình: "Tôi họ Bao, tên là Hy Tâm, là trợ lý tổng tài, bây giờ cùng cô giải thích những việc nhất định phải tuân thủ khi làm tài xế của tổng tài, nếu như đồng ý liền có thể ký hợp đồng, trước tiểu nhân sau quân tử, sau khi đã ký hợp đồng rồi, nếu không tuân theo bất kỳ điều lệ nào trong đó, công ty chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm theo điều kiện hợp đồng."

Phù Băng Nguyệt nhìn nàng một mặt đem mình nhìn thành phạm nhân, chợt cảm thấy buồn cười, cô hơi cong lên nụ cười, lại nhấc chéo hai chân lên, tay đặt ở trên đùi "Tôi xin rửa tai lắng nghe đây, Bao tiểu thư."

"Thứ nhất, đó cũng là điều rất quan trọng, lái xe an toàn, đó là điều cơ bản cần nhất."

"Thứ hai, khi tổng tài muốn đi xe, trong vòng mười phút phải đạt được. Sáng sớm mỗi ngày luôn luôn đứng ở dưới lầu nhà tổng tài chờ nàng, vì nàng mở cửa đợi một chút cũng là yêu cầu cơ bản. Mặc khác, muốn lưu ý trạng thái tinh thần của nàng, tổng tài có lúc vì công việc sẽ làm đến liều chết, chú ý khi nàng có chút mệt mỏi cùng dấu hiệu bệnh, nhất định báo cáo với tôi, tôi sẽ gọi bác sĩ riêng ở công ty xem bệnh cho tổng tài. Nói một chút về tổng tài, nàng nói một cô không thể nói hai, hết thảy đều dựa theo nàng phân phó mà tiến hành."

"Thứ ba, cũng là điều nhất định cô làm được, chính là bất kỳ chuyện về Phàn tổng, cũng phải miệng kín như bưng, cô có hiểu hay không?" Hy Tâm bất ngờ nói trắng ra như vậy, thử dò xét phản ứng của cô.

Lông mài nhướng lên, khóe miệng cong lên cô nói câu thâm sâu: "Hai điều kiện đầu không thành vấn đề gì với tôi, về điều thứ ba, tôi nghĩ ý của Bao tiểu thư là, bất luận ở trên xe nghe được Phàn tổng nói bất kỳ chuyện gì, hoặc là thấy Phàn tổng ở trên xe gặp bất người nào, đều không được nói với người thứ ba, bất quá tôi muốn nói cô, tôi chỉ muốn làm tốt công việc tài xế, không bị bất kỳ người nào sai kiến, hơn nữa với tính cách của tôi, cũng không phải là người sẽ bị người khác hối lộ mà làm chuyện trái với nguyên tắc làm người của mình."

"Vậy tôi mong cô nhớ thật kỹ những lời mình vừa nói ở đây, bây giờ cô xem một chút nội dung hợp đồng, nếu như không có vấn đề gì chúng ta có thể ký hợp đồng." Nàng đem hợp đồng đưa qua, vẻ mặt dần thả lỏng ra. Không biết như thế nào, mặc dù cô thản nhiên tự tin khẳng định rằng không có ai sai khiến cô, nhưng chính cô có năng lực làm cho người tin, nàng tin tưởng lời của cô.

Phù Băng Nguyệt đem hợp đồng rất cẩn thận nhìn 15 phút, cuối cùng cho là không có vấn đề liền đặt bút xuống ký tên. Hy Tâm nhìn cô ký tên xong, liền bảo cô đến tiệm âu phục mà Phàn thị chỉ định thiết kế một bộ âu phục, nàng đã cùng bên kia nói một tiếng.

"Ở tiệm âu phục cô không cần trả tiền, bọn họ sẽ trực tiếp cùng chúng tôi thanh toán. Trước mắt, đồng phục chính là quần tây đen cùng áo sơ mi trắng, giày da màu đen, tóc có thể giống như bây giờ phải cột lên chỉnh tề, ok?"

"Ừ, thật chu toàn đây, quả nhiên công ty lớn thật là khác biệt." Phù Băng Nguyệt gật đầu một cái, cô sờ sờ bụng nói: "Không có chuyện gì khác, tôi có thể đi đến tiệm âu phục chưa? Tôi còn chưa ăn bữa sáng."

Hy tâm lập tức bị câu nói không lễ độ của cô làm cho có chút buồn cười, thật là một cô gái trẻ không câu nệ tiểu tiết*. "Cũng không còn chuyện gì, cô có thể nhanh một chút đi ăn cái gì đi. A, còn có một chút, đừng ở trên xe ăn cái gì, tổng tài không thích có mùi thức ăn trên xe."

*không chú ý chuyện vặt vãnh

"Dĩ nhiên, tôi cũng không thích." Phù Băng Nguyệt đứng lên lười biếng duỗi người, hôm nay cô ăn mặc giản dị, một cái áo sơ mi cùng quần tây đen, giày là hiệu Nike Air Max, túi xách bằng vải bố có in tiếng Anh và hoa văn màu trắng."Tôi đi trước, xin cám ơn, Hy Tâm."

"Không cần khách sáo." Nàng không khỏi kinh ngạc khi nghe cô kêu tên của mình, mới vừa rồi cô còn gọi nàng là Bao tiểu thư đây mà.

"Chúng ta là đồng nghiệp, cho nên... Kêu tên sẽ cảm thấy thân thiết ~ ha ha." Từ trên mặt nàng, Phù Băng Nguyệt liền đoán được nàng đang suy nghĩ chuyện gì, trước khi đi giải thích một cái.

Nên ăn sáng món gì?

Ừm... Đi đến nhà của mẹ, tới ăn một chén sủi cảo cùng một ly sữa đậu nành lớn, cũng có thể lấp đầy một bụng.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Một sáng sớm, Phàn Ý Hàm đã rửa mặt xong, đang chọn lựa trang phục đi làm trong tủ treo quần áo, có điều hầu như tất cả cùng một màu đều là tây trang áo khoác com lê, một ngăn khác lại bất đồng chất liệu cùng kiểu dáng không giống áo sơ mi. Rất nhanh, nàng đã chọn một bộ.

Âu phục lông dê dài màu xanh thẫm, hạ thân phối hợp quần tây dài màu đen, ở trên mặt trang điểm đơn giản một chút, liền xuống dưới lầu.

Dì Trương cũng đã vì nàng chuẩn bị trước bữa ăn sáng đặt trên bàn ăn vắng vẻ, vì thế mà nàng cảm thấy đau lòng, dì Trương đều là như vậy thương nàng. "Chào buổi sáng, dì Trương." Nàng lễ phép hướng bà chào buổi sáng, đem cặp đựng giấy tờ đặt vào chỗ ngồi bên cạnh, ngồi vào vị trí của mình cầm dao nĩa lên ăn điểm tâm.

"Tiểu thư, chào buổi sáng. Hôm nay vẫn báo kinh tế sao." Dì Trương hiểu thói quen của nàng, lúc ăn điểm tâm đặc biệt xem một chút tình hình báo kinh tế.

"Cám ơn." Nàng nhận lấy tờ báo, quen thuộc lật xem.

Bữa ăn sáng ăn được một nửa, dì Trương đang chuẩn bị những bữa ăn sáng khác trong phòng bếp, nghĩ tới một chuyện, liền đi ra như tán gẫu việc nhà cùng Phàn Ý Hàm nhắc tới: "Tiểu thư, hôm nay có phải là có tài xế mới tới đón con? Có phải con không cần tự lái xe đi làm?"

Cả tuần nay không có tài xế, tiểu thư luôn hướng chiếc xe mui trần màu đỏ tự mình lái đi, nhưng là kỹ thuật lái xe của tiểu thư, đặc biệt là lúc lái xe vào vị trí dừng, luôn va chạm vào tường hoặc là những địa phương khác, thân xe đã bị xước mấy vết.

Nghe được lời nói Phàn Ý Hàm chu cái miệng nhỏ nhắn, hướng dì Trương làm nũng: "Như thế nào, bây giờ dì Trương chính là chê kỹ thuật lái xe của con không tốt sao! Chẳng qua là xước mấy vết, lại không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"

"Chớ nói lung tung! Chuyện gì ngoài ý muốn ! Dì Trương là đau lòng cho con, còn có chiếc xe đắt tiền như vậy, đem đi sửa chữa bảo dưỡng cũng tốn rất nhiều tiền, tiểu thư có rất nhiều tiền nên không quan tâm, nhưng cũng đừng lãng phí, có bao nhiêu quốc gia ngay cả một bữa cơm no cũng không được ăn đây." Dì Trương cười cười , Phàn tổng mà người người đều nói nghiêm cẩn cường tráng như vậy, cũng chỉ có bà mới nhìn thấy.

"Biết rồi, không phải bắt đầu từ hôm nay có người đưa đón sao." Nàng thở dài, vừa nghĩ tới hôm nay để cho cô gái kia đưa đón, trong lòng không phục lắm! Phàn Ý Hàm nàng ghét nhất bị người khác nắm mũi dẫn đi .

Hưởng thụ xong bữa sáng, cũng đem tờ báo kinh tế xem xong, Phàn Ý Hàm thức trước ba mẹ con kia liền rời khỏi nhà. Vừa đi ra khỏi cửa, một chiếc xe ODYSSEY bảy chỗ màu đen hoàn toàn mới liền đậu ở chỗ này. Bên trong xe Phù Băng Nguyệt mặc trang phục theo chỉ định, nhạy bén nhìn thấy Phàn Ý Hàm đi ra, động tác lưu loát xuống xe vòng qua đầu xe, đi đến trước cửa chỗ ngồi phía sau, tay nắm lấy tay cầm, cửa tự động kéo ra, coi như đúng lúc, khi nàng đi tới trước cửa xe, cửa đã hoàn toàn mở ra, chờ nàng lên xe.

Phàn Ý Hàm nhíu mày, quan sát trang phục hôm nay của cô, đúng là mặc trang phục theo như nàng chỉ định, có thay đổi bản thân tây trang đen hàng hiệu cùng áo sơ mi trắng đơn giản, giày cũng là giày da hàng hiệu màu đen, bất quá cho dù như vậy, nàng trong lòng vẫn là không buông ủy khuất oán khí bị dắt mũi dẫn đi, mặt lạnh cau mày cầm túi công văn ngồi vào trong xe.

"Phàn tiểu thư, bây giờ đi công ty sao?" Phù Băng Nguyệt cũng lập tức trở về ghế lái ngồi, từ sau kính giương mắt nhìn nàng, thấy nàng trương ra mặt đen, trong lòng không khỏi cảm thấy khoái trá, cô là tài xế nho nhỏ, có thể làm cho tổng tài Phàn thị cảm thấy không vui mà lại không thể làm gì được mình, thật thoải mái trong lòng.

Chú Triệu nói không sai, Phàn Đại tiểu thư mặc dù là tổng tài cao cao tại thượng, nhưng vẫn là đối với nhân viên có lễ độ, sẽ không bắt nạt kẻ dưới, lấy chức cấp đi xem nhẹ người khác.

Ngược lại Phù Băng Nguyệt rất hài lòng vị lão bản này, cảm thấy ban đầu nghe chú Triệu nói muốn tới thử một lần, là lựa chọn chính xác.

"Ừ, đi công ty." Nàng cũng từ cũng sau kính hướng nụ cười trên mặt cô trừng hai mắt, giận điên lên!

Khóe miệng cong lên, tâm tình Phù Băng Nguyệt thật tốt, cài xong dây an toàn liền lập tức lái xe lên đường. Cô chạy xe tốc độ cho phép so với chú Triệu nhanh một chút, nhưng cũng khống chế ở tốc độ cho phép tối đa trở xuống, xe rất thành thạo vững vàng đi. Đó là đương nhiên, chiếc xe này là thiết kế mới nhất, độ phòng chống chấn động cao, ghế ngồi ghép da thiết kế tạo không gian thoải mái, cũng là một trong những nhân tố để cho xe tương đối vững vàng.

Đến trước cửa công ty, Phàn Ý Hàm theo thói quen liếc chiếc đồng hồ kim cương trên tay một cái, so với thời gian nàng dự tính trước mười lăm phút, mới vừa rồi nàng biết tốc độ xe so bình thường nhanh, lại đi tương đối vững vàng, nàng ở trong xe hoàn toàn không có cảm giác nhanh, là bởi vì xe tốt, hay là kỹ thuật lái xe của cô rất tốt?

Trong lúc nàng thất thần, cửa xe đã mở ra hoàn toàn, người kia đã chờ ở ngoài cửa." Phàn tiểu thư, có phải quá mệt mỏi hay không?" Phù Băng Nguyệt nghe theo Hy Tâm phân phó, luôn luôn lưu ý trạng thái tinh thần tổng tài.

Nàng tỉ mỉ thăm hỏi, kéo tâm tình Phàn Ý Hàm trở lại, trong lòng có chút ấm áp, dường như Hy Tâm có cùng cô phân phó một số chuyện cần âm thầm lưu ý như chú Triệu lúc trước, không nghĩ tới điểm này vượt quá chuyện tài xế cần làm, cô gái này cũng nhớ. "Không phải, đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi." Nàng bước xuống xe đi được hai bước lại quay lại, nói với nàng: "Hành trình của tôi cô đều biết rõ ràng sao? Đúng 11 giờ hẹn Lạc tổng tập đoàn Lạc Bác bàn hợp đồng, Lạc tổng không thích người khác đến trễ."

"Tôi đã rất rõ ràng hành trình cơ bản mỗi ngày của cô, trợ lý của cô người cũng như tên, rất cẩn thận." Phù Băng Nguyệt cong lấy kiên nhẫn vui vẻ, đối với tính tình Đại tiểu thư, thời gian nàng đắc lực thành thói quen.

"Ừ." Nàng lạnh lùng một tiếng, liền xoay người giày cao gót đi vào.

Phù Băng Nguyệt nhún vai một cái, công việc này đúng là thoải mái, nhưng mỗi ngày mặc âu phục đi làm, thật là khó chịu. Cô trở lại trên xe, đem xe lái trở về bãi đậu xe, đem bánh mì sandwich jambon trứng mẹ chuẩn bị mang đi tới phòng nghỉ ngơi của tài xế Hy Tâm nói.

Trong phòng nghỉ ngơi lúc này chỉ có một mình cô, cô đoán được Phàn Ý Hàm nhất định đi làm sớm hơn hai ca ca rất nhiều, xem một chút đồng hồ đeo tay trong có chữ G, mới 8 giờ sáng, cách giờ làm việc chính thức của Phàn thị còn nửa tiếng, e rằng hai tên nam giám đốc kia, sẽ không ở công ty vào lúc này, cho nên tài xế của bọn họ, cũng không ở đây.

Cũng tốt, mừng vì yên tĩnh, mình có thể từ từ ăn.

Phù Băng Nguyệt rót ly cà phê, mở hộp đồ ăn ra, ngồi trên ghế sa lon xem phim Hàn trên điện thoại di động từ từ hưởng thụ bữa ăn sáng, khi hết một tập phim, cửa phòng nghỉ ngơi vừa bị người khác mở ra. Người tiến vào là hai gã tài xế, cũng tức là đồng nghiệp của cô sau này, có chút kinh ngạc nói: "Tin đồn Phiền tổng mời một nữ tài xế là thật! ? Chào cô, tôi họ Tống."

"Xin chào, chú Tống." Phù Băng Nguyệt đưa tay cùng hắn bắt tay. Hy Tâm cũng đem tài liệu cơ bản của những tài xế khác cho cô xem qua, cô biết người này là tài xế của Phàn Khuyên, cũng là nhân viên lâu năm lúc Phàn Diệp Nguyên đương nhiệm, là người đàng hoàng có thể tin tưởng, Đào Cấm Ngâm nhiều lần nghĩ muốn đuổi việc hắn, cũng đuổi không được.

"Xin chào cô, tôi họ Ngô." Một người khác cũng đưa tay ra.

"Xin chào, Ngô đại ca!" Trên mặt nàng mặc dù là cười, nhưng trong lòng nàng tương đối ghét cái người Ngô đại ca. Trong tài liệu Hy Tâm cho cô có nói đến, đây chính là tài xế Đào Cấm Ngâm tự mình chọn. Dung mạo hắn cũng quá giảo hoạt, cười lên còn rất bỉ ổi.

Nàng phải cẩn thận cái tên Ngô đại ca này.

"Chú Tống, Ngô đại ca, tôi xin giới thiệu mình một chút, tôi họ Phù, tên là Băng Nguyệt, mọi người gọi tôi là Băng Nguyệt là được rồi, kính xin tiền bối chỉ giáo vãn bối nhiều hơn." Nói xong còn đối với bọn họ hơi cúi người chào.

"Nơi đó, nơi đó, nghe nói cô ở làm tay đua thử xe ở một đoàn xe, cô mới phải dạy ta sửa xe như thế nào." Chú Tống đở nàng đứng thẳng, sau đó ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống tán gẫu.

"Cũng được, nếu mọi người có chuyện gì không hiểu cũng có thể hỏi tôi." Ngọt ngào cười một tiếng, là cô dùng chiêu bài lấy lòng thúc thúc.

Hai người đàn ông này nhìn thấy có một cô gái trẻ tuổi, lập tức tâm tình cũng tương đối khoái trá, rất nhanh liền cùng nàng hàn huyên một chút bát quái rất nhiều chuyện công ty, để cho Phù Băng Nguyệt càng hiểu rõ hơn phân bố cục diện thế lực bên trong Phàn thị.

Một câu đơn giản có thể khái quát, chính là Phàn Ý Hàm đang tự mình chiến đấu, bốn bề đều là thù địch.

Phàn Diệp Nguyên tựa hồ là thử thực lực của con gái một lần nữa, cho nên biết rõ Phàn Khuyên cùng Phàn Hâm lúc nào cũng không hợp tác làm việc, cũng không có mở miệng chỉ trích, ngược lại giống như chân thực từ tiền tuyến lui ra hậu tuyến, trải qua một chút cuộc sống về hưu an nhàn, thường xuyên cùng hai thái thái du lịch các nước, đem công ty giao cho Phàn Ý Hàm trông coi toàn quyền xử lý.

Bất quá Phàn Đại tiểu thư cũng không phải là cái bình hoa, từ lúc nàng đón lấy Phàn thị, cổ phiếu ổn định có lên cao, lợi nhuận hàng năm cũng tăng lên 10%, để cho những người lúc đầu phản đối nàng làm tổng tài, cũng tức là phái đổng sự ủng hộ Đào Cấm Ngâm cũng không thể nói gì hơn, không thể làm gì khác hơn là khác tìm cơ hội kéo nàng xuống đài.

Hàn huyên tới thời điểm không sai biệt lắm, mắt thấy đã chín giờ rưỡi, cô liền cùng hai người nói lời từ biệt, vội vàng chạy đi bãi đậu xe đem xe lái đến cửa lớn chờ.

Thật may là cô tới trước thời gian nửa tiếng, bởi vì Hy Tâm có nói với cô, tổng tài vĩnh viễn ưa thích xuất phát sớm hơn thời gian dự định 10 tới 15 phút. Cô vừa lúc dừng lại, liền nhìn thấy Hy Tâm cùng Phàn Ý Hàm đi ra, liền đè xuống phím ấn, đem cửa xe mở ra.

Phàn Ý Hàm đi phía trước ngồi vào ghế sau, sau đó đến Hy Tâm, Hy Tâm lần nữa nhìn thấy cô, cười cười hỏi: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, đã quen thuộc chưa?" Trong lời nói của nàng có một loại ý tứ khác.

Phù Băng Nguyệt khởi động xe trước, cũng hiểu ý tứ trong lời nói của nàng trả lời: "Lần đầu tiên làm tài xế, xem ra có một chút thói quen về thời gian, bây giờ đối với thời gian có chút tinh thần căng thẳng, mỗi giây mỗi khắc cũng phải nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay." Cô cười cười trả lời, ở phía sau gương cùng Hy Tâm nháy mắt với nhau.

"Nếu như cô đúng giờ tôi cũng sẽ không như thế." Phàn Ý Hàm đem hành động giữa các nàng cũng nhìn vào trong mắt, tựa hồ ngoài Hy Tâm không sợ nàng, lại thêm một tài xế không sợ uy nghiêm của nàng, bằng không sao cả hai có thể ở trước mặt nàng công khai dùng ánh mắt "Đưa tình diễn ý" nói xấu nàng!

"Ha ha, thế à ~" Phù Băng Nguyệt đối với tâm tình hơi lúng túng của nàng nhìn vào trong mắt, Phàn Đại tiểu thư cao cao tại thượng, cũng có lúc xấu hổ sao!

Người đẹp, ngay cả làm ra loại vẻ mặt này cũng tương đối mê người, cô gái này... Thật đáng yêu .

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng dừng lại đề tài này.

Hai thuộc hạ nho nhỏ lập tức câm miệng, một ngồi yên bên trong xe, một người khác là chuyên tâm lái xe. Vậy mà, trong nội tâm từng người các nàng cũng âm thầm cười trộm .

Người tổng tài, trêu chọc rất vui a!

y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro