
Chương 8
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, người tới giúp Triển Dao dọn nhà đã đến.
Bởi vì mấy năm nay nguyên chủ sống thật sự tiết kiệm, cơ bản chỉ mua những thứ cần thiết để sinh hoạt, đừng nói đến trang sức, đồ dưỡng da các loại, ngay cả quần áo, giày dép cũng không có bao nhiêu.
Đóng gói lại thành mấy thùng, số lượng ít đến đáng thương.
“Chỉ có bấy nhiêu thôi sao, Triển tiểu thư?” Cô gái đi đầu hỏi.
“Ừm.” Triển Dao gật gật đầu, “Cảm ơn các cậu.”
“Không có gì…” Cô gái lắc lắc đầu, điều động mười mấy người khiêng bốn cái thùng ra ngoài.
“Dao Dao, cậu thật sự muốn đi a?” Đinh Hiểu Hiểu thở dài, cùng ở chung ký túc xá ba năm, đột nhiên nói muốn dọn đi, trong lòng cô đúng là không nỡ, “Bọn tớ sẽ rất nhớ cậu.”
“Cậu nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Khương Di cũng theo lên tiếng, “Nhớ bọn tớ thì quay về thăm nha.”
“Yên tâm đi.” Triển Dao cong môi cười, “Nhất định rồi.”
“Cái người bạn kia của cậu thật sự đáng tin chứ?” Do dự chốc lát, Khương Di rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi, Triển Dao xinh đẹp, lại xuất sắc, quen biết được người như vậy cũng không lạ, nhưng bởi vì có bài học từ tra nữ Hứa Doanh Tịch trước kia, Khương Di đối với mấy thiếu gia tiểu thư nhà giàu kia ít nhiều mang thành kiến, chỉ sợ Triển Dao lại bị bắt nạt, “Tớ vẫn thấy hơi lo.”
Triển Dao khẽ lắc đầu đáp: “Không sao, cô ấy là người đáng tin.”
“Nơi đó tớ sẽ qua ở trước mấy ngày, quen thuộc với môi trường.” Dù sao cũng chỉ là tạm biệt, sau này vẫn có cơ hội gặp lại, Triển Dao không muốn bầu không khí trở nên quá nặng nề, liền nói thêm: “Đợi một thời gian mọi thứ sắp xếp ổn thoả rồi, sẽ mời các cậu qua ăn ngon uống sướng một trận.”
“Được được.” Khương Di và Đinh Hiểu Hiểu vội vàng gật đầu, hoàn toàn không nghe ra hàm ý trong lời của Triển Dao.
Chỉ có hệ thống mới hiểu Triển Dao đang ám chỉ cái gì: “Cô, cô định sắp xếp kiểu gì… Chẳng lẽ muốn đem cả căn biệt thự lật tung lên sao?”
Lời vừa dứt, Triển Dao thản nhiên nói: “Ừ, tại sao lại không được?”
Dù sao cũng là chuyện Úc Uyển Kiều đã đồng ý.
Thân là đại phản diện trong nguyên tác, vừa có sắc lại có tiền, bất động sản của Úc Uyển Kiều trải khắp nơi, nghĩ đến chuyện Triển Dao còn phải đi học, Úc Uyển Kiều quyết định an bài nàng ở một căn biệt thự gần trường.
Căn biệt thự này mới mua không lâu, trong nhà chỉ sắp xếp một quản gia cùng vài người hầu, nói là nội thất, trang thiết bị đều đầy đủ, nhưng nếu muốn ở thật thoải mái dễ chịu, rất nhiều thứ vẫn cần điều chỉnh và quy hoạch chi tiết.
Đúng lúc Triển Dao suốt ngày rảnh rỗi chán nản, Úc Uyển Kiều chỉ mới gọi điện hỏi một câu, cô liền lập tức đáp ứng.
“Thật sự là tuỳ tôi thích thế nào cũng được?” Triển Dao hỏi.
“Ừ.” Úc Uyển Kiều theo đó đáp, “Tất cả giao cho Dao Dao.”
“Sau này tôi sẽ trả công cho em.”
Đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, không chỉ được tuỳ ý bày biện, mà làm xong còn có tiền cầm tay, Triển Dao nghe vậy trong lòng lập tức vui vẻ, quyết định đem phòng Úc Uyển Kiều làm nơi chỉnh sửa đầu tiên.
“Được, tôi biết rồi.” Cô gật gật đầu, “Nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy trước.”
Nói xong, còn chưa kịp ấn nút ngắt, giọng Úc Uyển Kiều đã lại truyền đến: “Đợi đã.”
Triển Dao khựng lại, cho rằng nàng còn có gì muốn dặn dò, liền lại đưa điện thoại áp lên tai: “Sao vậy?”
Bên kia, Úc Uyển Kiều tựa hồ trầm mặc vài giây, không biết nghĩ tới cái gì, thật lâu sau mới mở miệng: “Tối nay tôi sẽ về sớm một chút.”
Câu nói này mang theo mấy phần nhẹ nhàng, bởi vì cách điện thoại, Triển Dao nhất thời không thể hình dung ra biểu tình của nàng, nhưng mặc kệ là biểu tình thế nào, cái chân thành ẩn trong giọng nói lại rõ ràng nghe được.
Triển Dao sớm đã quên mất chuyện tối qua mình dặn dò, chỉ coi như nàng thuận miệng báo một câu, nhưng vẫn thuận theo nói: “Vậy trên đường cẩn thận.”
Đầu dây bên kia Úc Uyển Kiều như là hài lòng, lúc này mới cúp điện thoại.
“Ừ.”
. . .
Rất nhanh, Triển Dao đã tới nơi.
Khu vực này hoàn cảnh thực sự không tệ, tuy cũng ở trung tâm thành phố, nhưng so với chỗ trường học của bọn họ thì yên tĩnh hơn nhiều, Triển Dao rốt cuộc cũng không cần mỗi đêm đều nghe ngoài cửa sổ ồn ào náo động mới có thể ngủ, tâm tình không khỏi tốt lên không ít.
Trời mới biết dạo gần đây vì cái gì mà cứ luôn có cặp tình nhân nhỏ mỗi đêm đều đứng dưới phố cãi nhau, náo nhiệt đến mức sắp đuổi kịp một bộ phim dài tập.
Khi Triển Dao bước xuống xe, quản gia cùng người hầu đã đứng chờ ở cửa, bọn họ sớm đã nghe nói hôm nay sẽ có người tới ở, là một cô gái, hơn nữa còn là người có quan hệ cực kỳ thân cận với Úc tiểu thư của bọn họ, một thời gian ngắn, trong lòng vừa mong chờ lại vừa khẩn trương.
Nhưng khi trông thấy Triển Dao rõ ràng vẫn là một sinh viên đại học, cảm giác mong chờ cùng khẩn trương kia lại nháy mắt tiêu tán đi không ít.
“Là, là cô ấy sao?”
Nếu không phải xung quanh còn nhiều người đứng đó, lại thêm việc Triển Dao bước xuống từ xe của Úc tiểu thư, bọn họ thật sự sẽ nghĩ người này chỉ là đi dã ngoại, lạc đường vào đây mà thôi.
Mấy người hầu liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đối phương đều thấy được vài phần trào phúng cùng chế nhạo.
“Triển tiểu thư, ngài tới rồi.” Quản gia bước lên trước nghênh đón, trong lòng tuy cũng có chút nghi hoặc và kinh ngạc, nhưng mặt mũi lại không để lộ ra nửa phần, dù sao đây là sắp xếp của Úc tiểu thư, bọn họ tự nhiên phải tuân theo.
“Phòng của ngài đã được thu xếp ổn thoả.” Bà nói, đồng thời giơ tay làm động tác mời, dẫn Triển Dao lên lầu, “Có gì cần xin cứ việc nói, nếu có chỗ nào không vừa ý cũng có thể tùy tiện đề ra.”
“Ừm.” Triển Dao lên tiếng gật đầu, không nhiều lời nữa, trực tiếp theo quản gia cùng nhau đi lên.
Không bao lâu sau, từ dưới lầu đã truyền đến mấy tiếng xì xào bàn tán: “Trong biệt thự của chúng ta, còn có cái gì để cô ấy không hài lòng chứ.”
“Đúng đó, chẳng qua cũng chỉ là một sinh viên nghèo thôi, nhìn cái dáng vẻ kia là biết chưa từng thấy qua chuyện đời.”
“Ha, sợ rằng ngay khoảnh khắc bước chân vào đây, đã kinh ngạc đến mức nói không nên lời rồi.”
“…...”
Quả nhiên bị bọn họ nói trúng, Triển Dao đứng trong phòng mình, đảo mắt nhìn bốn phía, thật sự có chút kinh ngạc đến nỗi không thốt ra lời.
Có thể nhìn ra căn biệt thự này Úc Uyển Kiều căn bản chưa từng ở, phòng khách tuy trang trí và bày biện miễn cưỡng còn xem được, nhưng càng đi sâu vào bên trong, cách chọn đồ, cách sắp đặt nội thất, thật sự khiến Triển Dao nhịn không được nhíu mày.
Không biết có phải để ứng phó cho xong hay không, ngay cả mấy bức tranh treo trong phòng cũng không hề ăn nhập, mỗi bức đều xấu đến có nét đặc sắc riêng, hoàn toàn là ngựa vằn chẳng ăn nhập gì với nhau, Triển Dao thậm chí còn nghi ngờ nếu cứ nhìn thêm, tối nay chắc chắn sẽ gặp ác mộng.
Quản gia đã đi trước sắp xếp hành lý cho nàng, Triển Dao liếc mắt nhìn ra ngoài, tuỳ tay gọi một người hầu lại: “Cô, qua đây một chút.”
“Có.” Người hầu kia tên Tiểu Việt, vội vàng bước tới, trong lòng nghĩ người này tuy rằng kiến thức hạn hẹp, nhưng lại tỏ vẻ khí thế không nhỏ.
“Đem mấy bức tranh này gỡ xuống cho tôi.” Triển Dao nói, quyết định bắt đầu chỉnh sửa từ đây.
“Ngài xác định sao?” Tiểu Việt mở miệng, lại chưa lập tức hành động, “Những bức này đều là xuất từ danh gia, tuỳ tiện một tấm cũng phải hơn năm con số, có thể hiện tại ngài thấy không quen mắt, nhưng không sao, nhìn nhiều sẽ thấy trong đó có mỹ cảm cùng huyền diệu.”
Miệng quả thật lắm lời.
Triển Dao liếc mắt nhìn nàng, ngưng mấy giây, nhướng mày cười cười: “Tôi thật sự thấy không thuận mắt.”
Tiểu Việt vội nói: “Đúng vậy, cho nên—”
Triển Dao liền cắt ngang: “Bởi vì quá xấu.”
“…...”
Một câu rơi xuống, trực tiếp khiến Tiểu Việt trầm mặc.
“Nhớ kỹ, về sau tranh dưới bảy con số tôi không treo.” Triển Dao dứt lời, gọi nàng mau chóng động thủ gỡ xuống, tầm mắt lại đảo một vòng, vừa thấy đèn bàn bên cạnh liền chỉ huy: “Cái này cũng dọn đi, còn cái kia, kia nữa…”
Ngày đầu tiên dọn đến, hành lý còn chưa kịp sắp vào phòng, Triển Dao đã chỉ huy người ta đem không ít đồ trong nhà dọn ra ngoài trước.
Kỳ thực trong lòng đám người hầu này nghĩ gì, Triển Dao cũng đều nhìn ra được.
Căn biệt thự này Úc Uyển Kiều chưa từng ở, đám người hầu trong này vốn cả ngày không có ai quản, liền tự coi mình như nhân vật chính, đến lúc thật sự có người chuyển vào, bọn họ chẳng những có tâm lý nịnh trên giẫm dưới, còn mang theo nặng nề ý niệm bà ngoại.
Bất quá Triển Dao cũng lười quản mấy chuyện này, dù sao cô đã dọn vào, đám thói hư tật xấu kia của bọn họ, tất cả đều phải sửa lại cho cô.
Thật vất vả mới đem hết mấy thứ cô vừa chỉ ra dọn đi xong, Triển Dao lại bắt đầu lên tiếng: “Tôi muốn tắm bồn, nước đã xả xong chưa?”
Lần này Tiểu Việt tuy rằng cạn lời, nhưng rốt cuộc cũng không dám cãi lại: “Đã xả xong rồi.”
“Ừm.” Triển Dao đáp một tiếng, nhấc chân bước vào phòng tắm.
Tiểu Việt nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, thở phào một hơi, trong lòng nghĩ vị tổ tông này cuối cùng cũng chịu yên tĩnh một lúc, ai ngờ hơi thở còn chưa kịp điều lại, giọng Triển Dao lại từ trong phòng tắm truyền ra: “Nước này nóng quá rồi, các ngươi rốt cuộc xả kiểu gì vậy?”
Tiểu Việt: “Tôi…”
“Thôi bỏ đi.” Triển Dao lắc lắc đầu, chỉ huy nửa ngày cũng mệt, không muốn tiếp tục so đo, “Tạm vậy đi, ngâm cho xong.”
“Vậy tôi đi trước, có việc gì ngài lại gọi.” Tiểu Việt vội vàng nắm lấy cơ hội, gần như chạy trối chết rời đi.
Vừa nãy bởi vì nàng còn ở trên lầu hầu hạ, cho nên đám người hầu phía dưới cũng không dám lên, lúc này vừa thấy nàng bước xuống, lập tức từng người đều ngóng cổ chờ xem trò cười: “Thế nào rồi?”
“Sao vừa rồi lại thấy dọn ra nhiều đồ như vậy?” Có người mở miệng hỏi, “Chẳng lẽ cô ấy không quen ở? Sống khổ lâu quá, đột nhiên vào nơi xa hoa thế này, sợ là chịu không nổi đi?”
“Cô chẳng phải cũng có chút ngốc sao.” Chưa đợi Tiểu Việt trả lời, một kẻ khác lại xen vào, “Đoán chừng nhiều thứ cũng không nhận ra đi, nói không chừng ngay cả bật đèn thế nào, dùng bồn tắm ra sao, trước khi động tay cũng phải hỏi cô một câu đó.”
“Các cô nói gì chứ.” Tiểu Việt thở dài, ngay lúc lần đầu nhìn thấy Triển Dao cô cũng từng nghĩ như vậy, kết quả mới chỉ mười mấy phút ngắn ngủi đã bị buộc phải đổi cách nhìn, “Kỳ thực cô ấy rõ ràng là…”
Lời còn chưa dứt, bộ đàm trong tay đột nhiên vang lên.
Trong lòng Tiểu Việt lập tức căng thẳng, trực giác nói cho cô biết Triển Dao lại tìm chuyện, quả nhiên, giọng Triển Dao rất nhanh truyền ra: “Đem đèn tinh dầu đưa cho tôi một cái, mùi phải là hoa hồng.”
“Được…” Tiểu Việt vội vàng gật đầu, lập tức đáp ứng.
Làm xong những việc này, cô khổ không thể tả, ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt: “Các cô đều đoán sai rồi, đây nào phải một sinh viên chưa thấy đời, rõ ràng là một vị tổ tông.”
“Nghe xem, người ta còn muốn đốt hương tinh dầu nữa này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro