
Chương 53
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Triển đại tiểu thư vốn là người có chút nhận giường, quen ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái của mình, giờ phải nằm cái giường tầng trên vừa nhỏ vừa chật thế này tất nhiên không quen, sáng tỉnh dậy cả eo đều ê ẩm.
Tinh thần cũng không còn hưng phấn như hôm qua, rõ ràng ngoài cửa sổ mới chỉ vừa hửng sáng một chút, cô đã loay hoay muốn dậy thu dọn chuẩn bị xuống xe.
Ngược lại Úc Uyển Kiều trông vẫn như chẳng có gì thay đổi, thậm chí còn mở miệng hỏi cô có muốn ăn sáng hay không.
“Không ăn.” Triển Dao lắc đầu, hoàn toàn không có khẩu vị, rửa mặt xong cũng không tỉnh táo được bao nhiêu, vẫn ngồi mơ mơ màng màng trên giường dưới gật gà gật gù, mãi lâu sau mới nhớ ra hỏi một câu: “Chị không buồn ngủ sao?”
“Có hơi mệt.” Úc Uyển Kiều mở miệng cười đáp, “Nhưng vẫn ổn.”
Vẫn ổn.
Triển Dao bĩu môi, thật sự bội phục sức lực của nàng, mặc kệ thế nào, dù sao Triển đại tiểu thư là sắp mệt chết rồi.
Eo cũng đau, lưng cũng nhức, cả người đều khó chịu.
“Ngủ thêm chút đi.” Úc Uyển Kiều lấy chăn cuộn lại kê sau lưng cho nàng dựa, lại đứng dậy sắp xếp đồ đạc: “Một lát nữa gần tới, tôi gọi em dậy.”
“Không.” Triển Dao ngoài miệng nói không ngủ, nhưng thật ra lại nhắm mắt dưỡng thần, “Ngủ thêm chút nữa liền càng không muốn dậy.”
Nói xong, Úc Uyển Kiều mở miệng đùa nàng: “Vậy để tôi cõng Dao Dao.”
Cái gì chứ.
Triển Dao tự nhiên não bổ ra một màn, Úc Uyển Kiều trên người treo đầy thứ, vai vác, tay xách, ngực ôm, vốn đã đủ cồng kềnh, vậy còn phải cõng thêm một người.
Chắc hẳn đi đường cũng phải lảo đảo, xiêu vẹo một bước một.
Triển Dao cảm giác chỉ cần đưa thêm cho nàng một cái bát nữa là có thể trực tiếp ra đường đi ăn xin, dĩ nhiên Triển đại tiểu thư là người chịu không nổi khổ, loại việc này tuyệt đối không có phần của cô, nhưng miễn cưỡng thì cô cũng có thể giơ cái bảng giúp Úc Uyển Kiều.
Trên bảng viết bốn chữ ——
Thân tàn chí kiên.
Cơ hồ tại đây một giây, khóe môi Triển Dao giơ lên, chính mình cũng bị chọc cười.
Không bao lâu sau, tàu cao tốc cuối cùng cũng tới ga.
Lúc này trời vẫn còn rất sớm, thời tiết cuối thu, ánh sáng buổi sớm càng ngày càng chậm, trong ánh mờ xám chỉ loáng thoáng vài tia sáng yếu ớt, Triển Dao cùng Úc Uyển Kiều xuống xe, hòa vào dòng người xung quanh đi ra ngoài.
Trong sân ga, phần lớn người đều chuẩn bị về nhà, giờ thì sắp vào đông rồi, một khi thời tiết trở lạnh thì việc ra ngoài sẽ bất tiện đủ đường, nên ai có thời gian thì tranh thủ lúc này về thăm nhà.
Triển Dao và Úc Uyển Kiều sóng vai đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nghe mấy người xung quanh gọi điện thoại.
“Mẹ, con sắp ra khỏi ga rồi, phải đó, trời càng lúc càng lạnh, tối qua con không ngủ ngon, về tới nhà chắc phải ngủ bù một giấc, sau đó còn muốn ăn bánh sủi cảo mẹ làm.”
“Ba, sức khỏe dạo này thế nào rồi? Không phải ba hay nói con suốt ngày bận rộn công việc không chịu về thăm ba sao? Ba đoán xem, hôm nay con về rồi nè, còn hơn một tiếng nữa là tới nhà!”
Ngoài ra Triển Dao còn nghe có người gọi cho vợ con, giọng nói dồn dập một câu một câu “Nhớ nhà muốn chết, nhớ mấy người muốn chết rồi, con đang về đây, về liền đây!”
Người Trung Quốc vốn coi trọng nhất chính là đoàn viên, nỗi nhớ này có thể vượt nghìn dặm vạn dặm, thúc giục những kẻ phiêu bạt ngoài kia mau chóng trở về.
Triển Dao bị cảm xúc này lan sang, không hiểu sao trong lòng cũng dâng lên một chút nhớ nhà, nhưng cho dù có thật sự quay về, cô cũng không biết phải gặp ai, ba mẹ cô đã không còn từ lâu.
Vô thức, Triển Dao im lặng rất lâu không nói gì.
Như nhìn ra điều gì đó, Úc Uyển Kiều nghiêng mắt nhìn sang, mấy giây sau mới dịu giọng mở lời: “Dao Dao đang nghĩ gì thế?”
Triển Dao lắc lắc đầu: “Không nghĩ gì hết, chỉ là hơi buồn ngủ.”
“Vậy à.” Úc Uyển Kiều khựng lại một chút, rất nhanh lại nói: “Ở T thành tôi có một căn nhà, lúc trước trang trí xong vẫn chưa từng ở, nhưng luôn có bạn giúp trông nom, tối qua tôi đã đặc biệt liên hệ, nhờ cô ấy dọn dẹp chuẩn bị một chút, lúc này trong nhà chắc cái gì cũng đầy đủ cả.”
“Đợi lát nữa về nhà, Dao Dao ngủ một giấc trước có được không?”
Như thể có thể đọc được lòng người, cô chỉ liếc một cái liền nhìn thấu, thậm chí còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ về nhà.
Nguyên chủ từ nhỏ ba mẹ vốn không mấy khi quan tâm, khiến cô gần như chưa từng thật sự nếm qua sự ấm áp gọi là nhà, ở một góc độ nào đó, cô và Triển Dao đã mất ba mẹ có thể xem như cùng chung nỗi đau.
Triển Dao nghiêng mắt nhìn nàng, cảm giác Úc Uyển Kiều đã nhận ra gì đó, cô ngập ngừng mấy giây mới mở miệng: “Thế còn chị?”
“Tôi thì chưa buồn ngủ.” Úc Uyển Kiều nói, “Tôi làm sủi cảo cho Dao Dao ăn có được không?”
Nàng quả thật cái gì cũng hiểu.
Không biết làm sao, có lẽ vì tối qua chưa ngủ ngon, lúc này Triển Dao không chỉ thấy mắt chua xót mà ngay cả sống mũi cũng bất chợt cay cay, mãi một lúc sau cô mới dời ánh mắt đi, khách khí giả vờ nói: “Chị nên nghỉ ngơi trước đi thì hơn.”
“Không cần.” Úc Uyển Kiều lắc đầu, giọng chắc nịch: “Tôi một khi tỉnh thì rất khó ngủ lại.”
“Ồ.”
Triển Dao lên tiếng, mấy giây sau lại nói: “Vậy tôi cũng chưa buồn ngủ, chúng ta cùng nhau đi.”
“……”
“Nhân tiện nói một câu, tôi muốn ăn nhân nấm hương.”
Đáp lại nàng là tiếng cười nhẹ của Úc Uyển Kiều: “Đã biết.”
. . .
Úc Uyển Kiều là người làm ăn, ngoài công việc thường ngày, mua nhà cũng là một phần trong kế hoạch đầu tư, hầu như ở các siêu nhất tuyến hay nhất tuyến thành thị đều có bất động sản của cô.
Nước ngoài cũng có, Triển Dao từng nghe dì Trương nói qua, rằng khi ấy Úc Uyển Kiều còn từng mời bà, hỏi có muốn ra nước ngoài sống không, phong thổ nhân tình và cách sinh hoạt bên C quốc rất thích hợp để an dưỡng tuổi già, nhiều ba mẹ của đối tác làm ăn của cô cũng đều định cư ở đó.
“Lúc đó dì liền lắc đầu từ chối.” Dì Trương cười, mỗi lần nhắc đến chuyện này trong lòng vẫn thấy ấm áp, “Dì biết Uyển Kiều luôn nghĩ cho dì, nếu là sớm hơn mười năm dì chắc chắn đã đi rồi.”
“Nhưng hiện tại tuổi đã lớn, không muốn tiếp xúc với thứ mới, lại càng không muốn rời xa nơi mình đã ở nhiều năm.” Dì Trương nói tiếp, “Dì cũng không muốn tới lúc đó còn phải học lại cái loại ngôn ngữ vòng vo bảy lối tám ngả của họ.”
Triển Dao lúc ấy cũng bật cười theo dì Trương, trong lòng có không ít cảm khái.
Giống như bây giờ.
Lúc nhìn thấy chỗ ở này, trong lòng Triển Dao rất nhanh nảy ra nhiều suy nghĩ, gần như chỉ thoáng nhìn thôi, cô liền nhận ra căn nhà này tuyệt đối không phải loại Úc Uyển Kiều mua về chỉ để đầu tư.
Phong cách trang trí tuy rất giống với gu thẩm mỹ của Úc Uyển Kiều, nhưng so ra lại càng thêm ấm áp, càng thêm ôn nhu, phảng phất như trong đó còn hòa lẫn sở thích của một người khác, cùng nhau bày trí thành một mái nhà.
T thành là một thành phố tuyến ba, phong cảnh ưu mỹ nhưng phát triển lại có chút chậm chạp, so với tiết tấu gấp gáp của đại thành thị, nơi này càng thích hợp để nằm thẳng dưỡng lão, không chỉ vật giá rẻ, không khí cũng thanh khiết, quả thực là một lựa chọn cư trú không tồi.
Đây cũng từng là cuộc sống mà khi còn trẻ Triển Dao đã nhiều lần mơ tưởng, cô nhớ mơ hồ bản thân từng nói với ai đó, nếu một ngày mình già đi, nhất định sẽ tìm một chỗ như vậy để ẩn cư, mỗi ngày ăn no liền phơi nắng, chậm rãi mà sống.
Lúc ấy người kia tựa hồ còn hỏi cô: “Nhưng nếu muốn ra ngoài mua sắm thì phải làm sao? Ở đây trung tâm thương mại lớn chưa chắc có những mẫu mới nhất của các thương hiệu em thích, cũng không có nhà hàng em hay ăn, càng không có hội sở dưỡng sinh mà em thích đi.”
Triển Dao nhớ rõ lúc đó bản thân liếc mắt trắng trợn: “Cười chết, mấy chiếc siêu xe của em chẳng lẽ là mua không công sao? Lui một vạn bước mà nói, cho dù có ngày em không lái nổi nữa, em cũng có đủ cách khác.”
“Em chỉ cần nói có được hay không thôi?”
“Được.” Khi đó người nọ cười rộ lên, dung nhan ẩn trong ánh nắng, khó mà nhìn rõ, nhưng thanh âm lại ôn nhu ấm áp, “Cái gì cũng nghe em.”
“……”
Đây là một đoạn ký ức Triển Dao chưa từng chủ động nhớ tới, nhưng dường như nó vẫn luôn lặng lẽ dừng lại ở một góc sâu trong trí nhớ của cô, giống như một quyển sách, bị ngọn gió từ đâu thổi qua, chậm rãi mở ra.
Triển Dao không nhớ nổi người nọ là ai, nhưng trong lòng lại mơ hồ sinh ra vài phần hoài niệm, thẳng đến khi giọng nói ôn hòa của Úc Uyển Kiều vang lên, đem cô kéo trở lại thực tại: “Dao Dao, đây là phòng của em.”
“Ừm.” Triển Dao lúc này mới thoáng hoàn hồn, đưa tay đẩy cánh cửa trước mắt, nơi này bài trí vừa đúng sở thích của cô, thậm chí có thể nói là căn phòng hợp ý nhất từ trước đến nay, nhưng khi cánh cửa mở ra, cô vẫn theo bản năng mà ngẩn người.
Gần như giống hệt trong tưởng tượng của cô, nếu đưa cho Triển Dao một bản vẽ, cô cũng sẽ bố trí tất cả giống như dáng vẻ hiện tại.
“Dao Dao thích không?” Giọng nói Úc Uyển Kiều từ phía sau truyền tới, trầm thấp mà nhu hòa.
“A.” Triển Dao gật gật đầu, có chút miễn cưỡng thừa nhận, cô dám chắc Úc Uyển Kiều tuyệt đối không thể biết dáng vẻ của cô khi còn trẻ, cho nên cho dù căn phòng này quả thực hợp đúng gu của cô, cũng chắc chắn không phải vì cô mà trang trí. “Cũng tạm thôi.”
Nói xong, khóe môi Úc Uyển Kiều đột nhiên cong lên, mang theo ý cười: “Vậy đợi đến một ngày chúng ta già đi, dọn qua đây ở cùng nhau, có được không?”
“?”
Triển Dao theo bản năng quay đầu liếc nàng một cái, thật lâu sau mới nói: “Ai thèm ở chung với chị.”
Câu nói này cô nói vô cùng chân tình, Triển đại tiểu thư kiêu ngạo một đời, mới không thèm sống trong một căn nhà mà bản thân chẳng rõ rốt cuộc được chuẩn bị cho ai, dù sao Úc Uyển Kiều nhiều bạch nguyệt quang như vậy, chỉ sợ chẳng biết khi nào sẽ có một người đột nhiên nhảy ra, kiêu căng hống hách mà dọn thẳng vào ở.
Nếu thật có một ngày như vậy, thì trước khi luật sư của cô xuất hiện, cô sẽ không nói thêm với Úc Uyển Kiều một chữ nào.
Nhiều lắm chỉ bốn chữ——
“Đưa tiền, ly hôn!”
Giống như đoán ra được nàng đang nghĩ gì, Úc Uyển Kiều liền mỉm cười, giọng ôn nhu: “Nhưng nơi này là tôi cố ý chuẩn bị theo sở thích của Dao Dao, nếu được, Dao Dao không bằng suy nghĩ thêm một chút.”
“Hoặc nếu em không thích cũng không sao, vậy chúng ta đổi chỗ khác, Dao Dao thích ở đâu, chúng ta sẽ dọn đến đó.”
“Cái gì cũng nghe em.”
Những lời này tựa hồ hòa dần vào trí nhớ, cùng với một câu từ quá khứ chồng khít lại.
Triển Dao thoáng sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, ngước mắt nhìn nàng: “Chị mua cho tôi?”
“Đúng vậy.”
“Không phải mua cho bạch nguyệt quang nào đó sao?”
Nói xong, Úc Uyển Kiều như hơi khựng lại một chút, sau đó mới mở miệng: “Cũng có thể nói vậy, dù sao bạch nguyệt quang của tôi chính là vợ tôi, mà hiện tại, cô ấy đang đứng ngay trước mặt tôi.”
Nói xong, cô cười cười, giọng điệu chân thành tha thiết, từng chữ từng câu đều nghiêm túc.
“Bất luận em muốn cái gì, tôi đều sẽ dốc sức giúp em đạt được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro