
1. Đánh dấu sai người
"Chị ơi.., để em ở trên đi mà~"
Khương Đại như con mèo nhỏ nũng nịu, cọ tới cọ lui trong lòng Kỳ Cửu, từng chút một tìm cách làm nũng.
Hơi thở nóng rực phả bên tai Kỳ Cửu, khiến toàn thân nàng cũng nóng theo, gò má vốn lạnh lùng nay lại ửng lên vài phần quyến rũ. Vẻ đẹp ấy như đóa anh túc nở rộ mê hoặc đến mức khiến người ta sợ hãi.
Khương Đại bị trêu chọc đến mức không chịu nổi nữa, hai tay không kìm được mà nâng mặt Kỳ Cửu lên, hôn xuống.
Đôi môi vừa chạm vào nhau, như có luồng pháo hoa nổ tung trong đầu. Khương Đại ôm chặt lấy cổ Kỳ Cửu, nhắm mắt lại, say sưa trong nụ hôn ấy.
Khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt của Kỳ Cửu cũng dần hiện lên chút mê loạn, đuôi mắt khẽ đỏ, nhiễm chút sắc thái của dục vọng.
"Ừm..."
Kỳ Cửu khẽ rên một tiếng, nhưng không hề đẩy cô ra.
Cảm nhận được nàng đáp lại, Khương Đại càng thêm kích động, thân thể cũng không kìm được mà di chuyển.
Cô liều lĩnh đưa tay xé mở áo Kỳ Cửu, hàng cúc áo nhanh chóng bị tháo tung, để lộ làn da trắng mịn như tuyết bên trong, mơ hồ mà mê người.
Khương Đại không kìm được nữa, cúi xuống liếm nhẹ lên xương quai xanh quyến rũ của Kỳ Cửu, rồi ghé sát bên tai nàng, giọng khàn khàn nỉ non:
"Chị ơi., em muốn."
Khương Đại vừa nói vừa làm càn ôm lấy Kỳ Cửu, môi dọc theo cổ nàng chậm rãi một đường tới lui tuần tra...
Áo sơ mi Kỳ Cửu mở nửa chừng, hai mắt khẽ nhắm, hàng mi dày rợp bóng như cánh bướm khẽ rung, in một đường cong mềm mại lên gò má.
Khi Khương Đại hôn xuống vị trí sau cổ, nơi tuyến thể ẩn dưới làn da mảnh, Kỳ Cửu khẽ run, đôi mắt đột ngột mở ra, hơi thở nặng nề, mùi tin tức tố tràn ra, đặc quánh trong không khí.
Ngay sau đó, cả thế giới như đảo lộn. Khương Đại bị Kỳ Cửu bất ngờ xoay người, đặt ép xuống dưới thân. Ánh mắt Kỳ Cửu nóng bỏng đến mức khiến người ta nghẹt thở, như Tuyết Sơn dưới sắp phun trào Hỏa Sơn, vừa lạnh vừa nóng.
Một tay nàng chống trên giường, tay còn lại siết nhẹ cằm Khương Đại, buộc người đối diện phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang cháy lên của mình.
"Đại Đại, em nhất định phải làm ngay bây giờ sao?" Giọng Kỳ Cửu trầm thấp, pha chút khàn khàn như cố kìm nén.
"Ừm... em muốn mà.." Khương Đại gật đầu lia lịa, rồi lại do dự lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Nhưng em muốn ở phía trên... em sợ đau."
Kỳ Cửu nhướn mày, đôi mắt vẫn nóng rực mà lạnh lùng, thốt ra hai chữ dứt khoát:
"Không được."
"Tại sao không được?!" Khương Đại lập tức xù lông, giọng mang theo chút bực tức.
"Em... sẽ làm được sao?" Kỳ Cửu hơi nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt mà đầy khiêu khích.
"Em đương nhiên làm được!" Khương Đại trừng mắt đáp, trong lòng dâng lên một tia không phục. Coi thường ai chứ! Chưa ăn thịt heo thì chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy à!
Vì để chuẩn bị cho ngày hôm nay, cô đã duyệt qua không biết bao nhiêu "tài liệu" rồi.
Kỳ Cửu không nhịn được khẽ cau mày, nhưng vẫn chưa lập tức từ chối.
Thấy thế, Khương Đại liền ôm chặt lấy cánh tay nàng, giọng nũng nịu như mèo con cọ cọ làm nũng:
"Tỷ tỷ~ em sẽ rất dịu dàng mà... để em ở phía trên trước đi, được không?"
Cái dáng vẻ dính người, không biết xấu hổ kia khiến Kỳ Cửu vừa bực vừa bất đắc dĩ.
Khương Đại ngẩng đầu, đôi mắt long lanh đến mức sắp rơi lệ:
"Tỷ tỷ là tốt nhất mà... chỉ lần này thôi, được không? Năn nỉ chị đó!"
Kỳ Cửu nhìn cô, cuối cùng cũng không chịu nổi dáng vẻ năn nỉ kia, đành thở dài thỏa hiệp:
"Chỉ lần này thôi."
"Tỷ tỷ, yêu chị quá!"
Khương Đại hưng phấn ôm chặt lấy Kỳ Cửu, mạnh mẽ hôn một cái. Tim cô đập loạn nhịp, vui sướng đến mức không thể kiềm chế nổi. Rốt cuộc, cô cũng có thể đường đường chính chính bò lên giường của nữ chủ, cảm giác này thật sự quá tuyệt!
Cô như một đứa trẻ vừa mở được món quà yêu thích, hưng phấn đến mức suýt nhào thẳng vào người Kỳ Cửu. Trong miệng còn líu ríu không ngừng:
"Tỷ tỷ, như vậy được chưa?"
"Tỷ tỷ, chị có thể... cho em thấy chút phản ứng đi mà!"
"Tỷ tỷ, người chị run lên rồi, chẳng lẽ chỗ này có cảm.."
Kỳ Cửu bị cô nói đến mức vành tai đỏ bừng, chịu hết nổi, liền giơ tay ấn gáy Khương Đại, cúi xuống hôn mạnh, chặn toàn bộ những lời lẽ kia lại trong miệng cô.
Khương Đại: "..."
Cái đồ bá đạo này!
Cô chỉ muốn nói chuyện một chút thôi mà, có cần phải chặn người ta tới mức không thốt nổi câu nào không chứ?!
Khương Đại tức đến nghẹn lời, dứt khoát không nói nữa, cúi xuống cắn nhẹ lên tuyến thể của Kỳ Cửu. Cảm nhận được thân thể đối phương khẽ cứng lại, trong lòng cô dâng trào cảm giác thành công, cố ý nghiền môi xuống thêm, tận hưởng từng cơn run rẩy truyền ngược lại từ người trong ngực.
Hai người quấn lấy nhau, mùi tin tức tố dày đặc tràn ngập khắp không khí. Nụ hôn kéo dài đến mức khó mà tách rời, rồi chẳng mấy chốc, họ lại lần nữa hòa vào nhau.
"..."
Sau đó, Khương Đại như một con mèo nhỏ vừa được vuốt ve, thoả mãn nằm rúc trong lòng Kỳ Cửu.
"Tỷ tỷ, chị thật sự... quá tuyệt!"
Kỳ Cửu trừng nàng một cái, đôi mắt vẫn còn vương đỏ, ánh nhìn vừa giận vừa mang chút bất lực.
Khương Đại lại chẳng biết điều, rất nhanh đã bị trêu chọc đến rạo rực, nhào tới định hôn lần nữa.
Làm việc đã đến một nửa, đột nhiên, hệ thống mất im hơi lặng tiếng bấy lâu nay bất ngờ gào lên như sấm nổ trong đầu cô:
"A a a!!! Ký chủ! Cô... cô sao lại đi ngủ với cô ta?! Cô ta là phản diện Kỳ Cửu đó! Cô nhận nhầm người rồi!!!"
Hai tay đang định vòng lấy Kỳ Cửu của Khương Đại lập tức khựng lại giữa không trung, cứng đờ như bị niệm chú cố định.
"Kỳ Cửu... phản diện??? Hệ thống, mày đừng có nói năng linh tinh! Mau, nói rõ cho tao nghe, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!"
"Ô ô ô... Ký chủ đại nhân!"
Giọng hệ thống run rẩy, như sắp khóc đến nơi:
"Trong truyện, nữ chính tên là... Thời Niệm! Do lỗi hệ thống nên cô xuyên đến quá sớm, cho nên... cho nên..."
"Còn Kỳ Cửu...a Kỳ Cửu thì sao?" Ánh mắt Khương Đại chậm rãi rơi xuống gương mặt tuyệt mỹ đang nằm dưới thân mình.
Vì phút chốc cảm xúc dâng trào khi nãy, khóe mắt Kỳ Cửu mang theo một vệt đỏ nhạt, chẳng còn vẻ lạnh lùng thường ngày, ngược lại có chút mê hoặc, lúc này cô đang nhìn chằm chằm vào Khương Đại bằng ánh mắt nửa cười nửa không.
" Kỳ Cửu chính là dì nhỏ của Thời Niệm, cô ta là người phụ nữ độc ác, mưu mô, có thù tất báo. Lòng dạ còn vô cùng hẹp hòi, nếu ai dám lừa gạt cô ta đều sẽ không nhận về kết quả tốt."
"Cái này sao mà quay đầu làm lại được chứ? Gạo cũng đã nấu thành cơm rồi, giờ mày mới hiện ra bảo bà đây làm sai kịch bản, chính là bị mày hãm hại bà lên đầu phản diện mà ngồi!"
"Nếu như để Kỳ Cửu phát hiện ra cô lừa thân lừa tâm của cô ta, cô chờ cô ta đến ăn tươi nuốt sống cô đi!"
Vừa nghe xong, thân thể Khương Đại không nhịn được rùng mình một cái. Không khí ái muội ngọt ngào vừa nãy như tan biến hết, chỉ còn lại cảm giác sống lưng lạnh buốt.
Cô lập tức cảm giác cả người không còn một chút sức lực, cứ như quả bóng xì hơi vô lực dựa hẳn vào người Kỳ Cửu.
"Em sao vậy?" Giọng Kỳ Cửu vẫn lạnh nhạt, nhưng lại như ẩn giấu chút gì đó giễu cợt:
"Vừa rồi còn cao hứng, hăng hái tuyên chiến lắm mà, sao giờ lại ngừng rồi?"
Đâu chỉ là rút quân ngừng chiến, đến cả muốn sống tiếp cô cũng muốn ngừng rồi.
Lại sợ Kỳ Cửu luôn nhạy bén như vậy, nhìn ra cô có điểm không đúng, như vậy sẽ liền chết thảm hơn.
Ngay lập tức, Khương Đại liền hóa thân thành một chú cún nhỏ thích làm nũng, trượt vào lòng Kỳ Cửu, run run rẩy rẩy nói: " Ai nha, người ta sợ chị mệt mỏi, chỉ cần ôm chị như hiện tại đã thoả mãn em lắm rồi. Chị nghĩ xem, ngày tháng sau này còn dài mà, mình không thể dùng hết mật ngọt chỉ trong một đêm được đâu."
"Tỷ Tỷ, đã trễ lắm rồi, chúng ta mau ngủ thôi."
Kỳ Cửu đã quen với dáng vẻ dính người thất thường này của cô, nên nhất thời cũng không nhận ra điều gì bất thường.
Nàng cúi xuống nhìn cô đang nằm trong lòng ngực mình, gương mặt vốn vẳng lặng trở nên nhu hoà đi, thấp giọng đáp một tiếp: "Được, ngủ ngon."
Chỉ có thể điều khiển đèn bằng giọng nói, nhận được lệnh đèn lập tức tự động tắt. Trong đêm mờ tối, bóng dáng của cả hai ôm nhau ngủ.
Khi mọi thứ xung quanh bắt đầu lờ mờ, Khương Đại đem mặt mình chôn vào lòng ngực Kỳ Cửu, lúc này mới dám lộ ra vẻ dữ tợn nhe răng trợn mắt, trong đầu đem hệ thống ra mà trút giận.
"Mẹ nó, cái hệ thống chả hề có một chút tác dụng gì!"
"Vừa xuyên qua liền vứt đi liên lạc với tao, hại tao một thân một mình vất vả mò mẫm theo chút manh mối để tìm tới "nữ chủ", đã ngủm rồi lại tự dưng sống dậy nói bà đây chọn lầm người, mày muốn chơi tao à?"
"Khỉ thật, bà đây rất không #$%&*#$*. "
Hệ thống bị Khương Đại mắng xối xả bối rối đến câm nín, một câu cũng không dám cãi lại.
Đợi cho cô cuối cùng cũng dừng lại lấy hơi, nó mới nhỏ giọng lầm bầm: "Ký chủ...Xin lỗi mà...Người ta cũng là lần đầu tiên liên kết trói chặt với ký chủ mà! Ai rồi cũng sẽ phải mắc sai lầm!"
"Cái rắm! Mày chính là cái hệ thống cơ mà!"
"...Hệ thống cũng sẽ gặp trục trặc mà!"
Khương Đại cơn giận vẫn như cũ, không chút nguôi giận: "Ngủ cũng ngủ rồi, nói xem bây giờ tính làm sao đây?"
Hệ thống khúm núm đáp: "Cái đó...Cái đó do có nguyên nhân trục trặc, nhiệm vụ của cô lần này hết hiệu lực, có thể một tuần sau trở về thế giới cũ. "
"Cái gì?" Khương Đại giật mình một cái, buột miệng hỏi: "Còn Kỳ Cửu thì làm sao đây?"
"Không sao hết mà, cô ta là phản diện, chẳng mấy chốc sẽ đem cái chuyện này quên đi mất."
" ĐM...Đây cũng không phải là chuyện một con người nên làm."
Khương Đại tức giận muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ đến trước mặt chính là một hệ thống, cô lại có cảm giác như đấm vào bông, vừa bực vừa bất lực, chỉ có thể thương lượng nói:
"Làm cái này chính là quá cặn bã đi! Sao không thể đâm lao phải theo lao à? Vả lại thế giới kia đối với bà đây cũng chả có gì đặc biệt lưu luyến, không thể để tôi ở được sao, tôi thật lòng rất yêu thích Kỳ Cửu, liền như vậy tiếp tục cuộc sống bên cạnh nàng ấy cũng rất tốt..."
Lời của cô còn chưa dứt, liền bị hệ thống cưỡng chế đánh gãy: "Không được."
"Tại sao không được?" Khương Đại gầm lên: "Rõ ràng là lỗi của mi, tại sao lại bắt lão nương gánh hậu quả?"
Nghe cô nổi giận, hệ thống lập tức yếu giọng lại, cẩn thận giải thích:
"Chuyện này...tôi cũng không thể quyết định được. Cấp trên của tôi phát hiện ra lỗi trục trặc, đã ra lệnh sửa chữa. Một tuần nữa, cô nhất định sẽ bị cưỡng chế rời khỏi thế giới này."
"Lão nương #$%*&*#$* "
Khương Đại lần thứ hai bị chọc tức đến mức nghẹn lời, chỉ biết phun ra một hơi thở thơm ngát. Hệ thống bên cạnh thì tự bế, ngồi xổm một góc lặng lẽ vẽ nấm.
Mặc kệ cô mắng thế nào, hệ thống vẫn yếu ớt chít chít đáp lại, nói rằng nó chỉ là một hệ thống thực tập cấp thấp, hoàn toàn không có quyền trái lệnh cấp trên. Dù muốn hay không, Khương Đại nhất định phải rời khỏi thế giới này.
Khoảnh khắc ấy, cảm giác bất lực ập đến khiến tim cô như rơi xuống đáy. Đôi mắt Khương Đại cay xè, cô lặng lẽ ngẩng lên nhìn Kỳ Cửu.
Bởi vì bị Kỳ Cửu ôm vào trong ngực, cô không còn thấy sự lạnh nhạt xa cách thường ngày. Kỳ Cửu hơi mím môi, sắc môi nhạt nhẽo mà lại mê người đến lạ, khiến người ta chỉ muốn cúi xuống hôn lấy.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu gặp Kỳ Cửu, người ấy tựa như đóa hoa cao lĩnh chi thanh khiết, không vướng chút bụi trần, toát ra vẻ đẹp tĩnh lặng khiến người khác không dám khinh nhờn.
Vậy mà hôm nay, chính tay cô lại là người làm tổn thương, hái xuống đóa hoa ấy.
Trải qua thời gian dài đồng hành và theo đuổi, cô cũng đã thật lòng trao ra cảm xúc của mình. Trong lòng vừa không nỡ, vừa sợ Kỳ Cửu đau khổ.
Thế nhưng, nghĩ đến chuyện chỉ còn một tuần nữa là phải rời đi, cho dù có bao nhiêu luyến tiếc, cũng đành phải dứt khoát.
Khương Đại ôm tâm tình rối rắm, vùi trong lòng Kỳ Cửu. Trong đầu hỗn loạn như có hàng ngàn tiếng ầm vang, khiến cả đêm cô không sao chợp mắt.
Sáng sớm, cô đã tỉnh giấc. Thấy Kỳ Cửu vẫn còn ngủ, Khương Đại không nhịn được mà chậm rãi ngồi dậy.
Nhưng Kỳ Cửu, vốn đang thở đều đặn, lại bất ngờ giơ tay ôm lấy eo cô. Giọng nói khàn nhẹ, xen chút dỗi hờn khó nhận ra:
"Đại Đại, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
Khương Đại run lên ba lần, lắp bắp đáp:
"Cái đó... để em về lấy sổ hộ khẩu đã..."
Kỳ Cửu khẽ kéo cô lại, vòng tay siết nhẹ, kéo cô trở về trong ngực mình.
"Còn sớm. Ngủ thêm chút nữa đi."
"Vừa nghĩ tới có thể kết hôn với tỷ tỷ, lòng em như ngồi trên đống lửa rồi. Em phải về lấy hộ khẩu ngay, tỷ tỷ, chờ em nha!"
Lời còn chưa dứt, Kỳ Cửu đã khẽ vuốt nhẹ bên hông cô, giọng trầm thấp:
"Thật sự chỉ vì nôn nóng lấy hộ khẩu thôi sao?"
Biết rõ Kỳ Cửu là người nhạy cảm, dễ nghi ngờ, Khương Đại sợ nàng hiểu lầm, chỉ đành ngoan ngoãn rúc lại trong lòng đối phương, dịu giọng nói:
"... Đương nhiên là em không thể chờ đợi được nữa để kết hôn với tỷ tỷ rồi."
Vừa nói, Khương Đại vừa cúi xuống hôn lấy hôn để lên mặt Kỳ Cửu.
Khóe môi Kỳ Cửu khẽ cong, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.
"Chỉ nói thôi thì chưa đủ đâu."
Nàng nói, rồi lập tức có hành động thực tế hơn.
Nhưng lúc này trong lòng Khương Đại đầy ắp nỗi lo vì "theo đuổi sai người", tâm trí hoàn toàn không tập trung, phản ứng cũng thiếu nhiệt liệt hơn thường lệ.
Kỳ Cửu nhanh chóng nhận ra sự khác thường, mày hơi cau lại, trong mắt ánh lên một tia tối sâu khó dò.
"Đại Đại, em không chuyên tâm."
"Em có chút buồn ngủ thôi." Khương Đại nghiêng đầu ngáp một cái, vừa nói xong đã nghẹn lại thành tiếng.
Hóa ra là Kỳ Cửu rõ ràng tăng thêm sức, coi như trừng phạt cô vì dám phân tâm.
Khương Đại chỉ có thể miễn cưỡng lên tinh thần ứng phó, một tiếng "Tỷ tỷ... " vừa dỗ dành vừa dụ dỗ Kỳ Cửu.
Cuối cùng, khi ánh sáng ban mai tràn vào, Kỳ Cửu thoả mãn, nới lỏng tay khỏi Khương Đại: "Đi thôi, chị đưa em đi lấy bản hộ khẩu."
"Không, không cần đâu, em tự đi được rồi." Khương Đại luống cuống từ chối.
Kỳ Cửu lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, khẽ cau mày:
"Đại Đại, hôm nay em có gì lạ lắm."
Sắc mặt Khương Đại khẽ thay đổi, trong lòng thầm kêu khổ, Kỳ Cửu quả nhiên nhạy bén vô cùng. Cô vội nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể, cố tỏ vẻ thoải mái rồi lấp liếm:
"Tỷ tỷ công việc bận rộn như vậy, em... em chỉ muốn để chị nhanh chóng làm xong, buổi tối chúng ta cùng đi hẹn hò. Chúng ta vẫn chưa đi xem 'Nhớ chuyện xưa' mà, đúng không?"
Nghe vậy, ánh mắt Kỳ Cửu dịu xuống rõ rệt, nơi vành tai còn ẩn ẩn nhuộm một lớp hồng nhạt.
Nàng cố giữ giọng bình tĩnh:
"Đại Đại, em đang mời chị đi xem phim sao?"
Giây phút ấy, đầu óc Khương Đại toàn là chột dạ, chẳng nghe rõ Kỳ Cửu nói gì, chỉ biết hoảng hốt gật đầu lia lịa.
"Được, vậy em đi trước đi. Chị xử lý xong việc rồi sẽ đến đón em."
Khương Đại như được đại xá, vội vàng mặc quần áo chỉnh tề rồi gần như chạy trốn ra ngoài.
Kỳ Cửu đứng dậy, chậm rãi bước về phía phòng rửa mặt. Khi nhìn thấy những dấu vết còn lưu lại trên làn da mình, đuôi mắt vốn tĩnh lặng thoáng lay động, một vệt đỏ nhàn nhạt lan ra, khiến dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày bỗng có chút không thật.
Rửa mặt xong, nàng đi thẳng đến thư phòng.
Ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn vài cái, rồi mở máy tính. Màn hình sáng lên phản chiếu gương mặt nghiêm tĩnh, nàng gõ mấy hàng chữ gọn gàng gửi cho trợ lý:
- Hôm nay không đến công ty.
Các văn kiện và hội nghị không khẩn cấp đều hoãn lại.
Sự vụ khẩn, sắp xếp cho bộ phận công tác viễn trình xử lý sau mười hai giờ.
Gửi xong tin, nàng khẽ tựa lưng ra ghế, khóe môi mím lại, ánh mắt thoáng mềm đi.
Hôm nay là ngày nàng và Đại Đại kết hôn, bất cứ điều gì cũng không được phép quấy nhiễu.
Nhận điện thoại xong, nàng lập tức gọi thêm một cú nữa, thông báo cho đội trang điểm nhanh chóng đến đây, ảnh chụp trên giấy hôn thú tuyệt đối phải thật hoàn hảo.
Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, Kỳ Cửu ngồi xuống ghế dài, trầm ngâm một lát rồi lại liên hệ chuyên gia tổ chức lễ cưới. Hôn lễ của hai người tuyệt đối không thể qua loa, phải khiến tất cả đều chú ý tới.
Kỳ Cửu nghĩ, hôn nhân của nàng nhất định sẽ không giống cha mẹ năm xưa, từ yêu hóa hận, từ tình thành oán. Nàng tin, Đại Đại như thế, ấm áp và nhiệt tình như thế,... hai người nhất định có thể sống bên nhau thật lâu, thật tốt, mãi mãi.
Kỳ Cửu kiên nhẫn ngồi trong phòng khách chờ đợi, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Nhưng đến tận gần mười một giờ trưa, Khương Đại vẫn không hề gửi lấy một tin nhắn.
Kỳ Cửu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, khung trò chuyện với Khương Đại vẫn trống rỗng. Sắc mặt nàng vốn dịu dàng, giờ dần phủ lên một tầng u ám, trong đáy mắt ánh lên tia không vui mờ tối.
Thế nhưng nàng vẫn cố nén lại, tự an ủi rằng Khương Đại có lẽ chỉ mệt mỏi, ngủ quên mất sau khi về nhà. Vì thế, bữa trưa nàng cũng không ăn, kiên nhẫn đợi đến tận hai giờ chiều.
Lẽ nào, Khương Đại xảy ra chuyện rồi?
Kỳ Cửu mím môi, tim đập dồn dập, lo lắng dâng lên không ngừng. Nàng vội vàng gọi điện. Nhưng đáp lại, chỉ có âm thanh máy báo tín hiệu yếu lạnh lẽo vang lên.
Kỳ Cửu đứng phắt dậy. Khí chất vốn trầm tĩnh nay lại lạnh lẽo đến cực điểm. Không chút do dự, nàng cầm chìa khóa, lao thẳng ra khỏi cửa, xe hướng về phía nhà Khương Đại.
Mà lúc này, Khương Đại đã có mặt tại sân bay.
Nhìn điện thoại rung lên với cái tên "Kỳ Cửu" hiện sáng trên màn hình, hai chân cô run rẩy, tim như bị ai bóp chặt. Trong nỗi sợ hãi và bất an dày đặc, thứ khiến cô thấy nặng nề nhất lại là áy náy, hổ thẹn, xót xa.
Cô biết bản thân mình sai, nhưng thật sự đã hết cách rồi.
Khương Đại từng nghĩ sẽ thẳng thắn với Kỳ Cửu, nhưng hệ thống lại cảnh báo, cô tuyệt đối không được tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan đến hệ thống cho người trong thế giới này, nếu không sẽ lập tức bị trừng phạt bằng điện giật.
Còn muốn chia tay trong hòa bình? Càng là chuyện không thể.
Không cần nói tới việc hai người hôm qua vẫn còn quấn quýt như keo như sơn, chỉ riêng tính cách của Kỳ Cửu, người thù dai, lạnh lùng mà cố chấp, cũng khiến cô không dám tưởng tượng hậu quả nếu đối phương biết sự thật. Cho dù Kỳ Cửu có tin lời chia tay gượng gạo, ai biết nàng ấy sẽ phản ứng thế nào? Khương Đại nghĩ tới thôi cũng đã sợ hãi.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô vẫn chọn cách bỏ đi.
Cô không dám đối mặt, chỉ có thể rời đi thật dứt khoát.
Trước khi đi, Khương Đại đem toàn bộ điểm bồi thường mà hệ thống cấp cho mình đổi thành "giá trị vận mệnh" của thế giới này, tất cả đều đưa cho Kỳ Cửu. Hệ thống nói, chỉ cần có lượng vận mệnh ấy gia hộ, Kỳ Cửu sẽ không trở thành phản diện, thậm chí còn có thể có một cái kết cục tốt đẹp.
Nghe đến đó, Khương Đại mới cảm thấy yên tâm đôi chút... Ít ra, cô còn có thể bù đắp phần nào sự hổ thẹn của mình.
Cô quay đầu lại, nhìn tấm biển lớn "SÂN BAY" trên cao, ánh sáng phản chiếu làm nhòe tầm mắt. Khẽ mấp máy môi, cô thì thầm:
"Kỳ Cửu, em lừa chị rồi... Xin lỗi. Gặp lại! Chúc chị hạnh phúc!"
__________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro