Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 90

Để không bị người ngoài làm phiền, cả tầng này đều được đoàn phim bao trọn, các bàn thường xuyên vang lên tiếng cười nói vui vẻ, náo nhiệt và vui vẻ.

Nhìn thấy Lục Tịch ôm Tư Ngữ với tư thế thân mật như vậy, càng đi càng xa, Viên Kiều như bị ma ám, định đi theo, đi được vài bước lại bị tiếng nói chuyện yêu thương của hai người ngăn lại, bị nện bước chân của mình kéo lại.

"Thật sự không nặng à?"

"Không nặng."

"Lừa người, trước đây chị luôn nói em nặng."

"Chị chưa bao giờ nói vậy."

"Chị có! chị còn muốn chơi xấu!"

"...... Đừng lộn xộn, lại động muốn ngã xuống."

Không gian nhỏ hẹp lọt ra một tia ánh sáng, rơi trực tiếp lên bóng dáng cô đơn và nhỏ bé của Viên Kiều, nàng mặt xanh xao, hàm răng gần như cắn nát môi, đáy mắt tràn đầy sự không cam lòng.

Nhà vệ sinh công cộng được thiết lập ở cuối hành lang, còn phải đi qua một cái cong mới tới.

Tư Ngữ mềm như bông treo lơ lửng trên người Lục Tịch, nhìn thấy bóng dáng nàng quay người rời đi, thầm thì nói: "Nàng đi rồi."

Lục Tịch không hiểu nàng nói câu này không đầu không đuôi: "Ai?"

Tư Ngữ đánh cái rượu cách, nói: "Viên Kiều."

Lục Tịch ôm nàng quay người, nhìn hướng nơi họ tới, không thấy ai.

Tư Ngữ vặn vẹo một chút rồi nhảy xuống người nàng, đôi môi mọng màu hồng khẽ bĩu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nàng thật là kỳ quặc."

"Kỳ quặc chỗ nào?"

Tư Ngữ choáng váng, không nói nên lời, nàng cũng không nói được cụ thể kỳ quặc chỗ nào, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, nhíu mày, hỏi một nẻo trả lời một nẻo: "Em không thích nàng."

Lục Tịch nhớ lại vẻ không kiên nhẫn nàng ném Viên Kiều đi vừa rồi, thầm nghĩ, nói: "Chị đã nhận ra."

Tư Ngữ không giải thích tại sao không thích, bỗng nhiên đặt mặt sát vào, biểu tình nghiêm túc nói: "Chị cũng không được thích nàng."

Lục Tịch cười khẽ: "Chị sao có thể thích nàng."

Tư Ngữ bĩu môi, kéo tay phải của nàng, nhìn lại, nói: "Nàng vừa rồi bắt tay chị, còn nắm thật chặt."

Lục Tịch nâng cằm nàng, nhìn đôi mắt mê mang của nàng: "Ghen?"

"Em đúng là ghen tị." Tư Ngữ không phủ nhận, ngón tay chọc vai nàng, giọng điệu bất mãn: "Nàng còn gọi chị là Tịch Tịch, gọi thân mật lắm, làm cho chịvà nàng rất quen thuộc như vậy."

Lục Tịch liễm mắt, mặt không biểu tình nói: "Không quen."

"Không quen chị nàng sao bắt tay chị?"

Lục Tịch hơi ngừng một chút, nói: "Nàng muốn giúp chị chặn rượu."

"Chặn rượu thì chặn rượu, sao phải bắt tay?" Tư Ngữ hơi lộn xộn lời nói, "Em nói muốn giúp chị uống, nàng nói em không thích hợp. Em không thích hợp, chẳng lẽ nàng thích hợp sao? Nàng nói những lời đó, giống như nàng là vợ mới của chị, làm tôi rất khó chịu!"

Viên Kiều nói câu đó, Lục Tịch cũng cảm thấy rất kỳ quặc, chỉ là lúc đó không cẩn trọng nên không quan tâm. Nhưng nàng cảm thấy Tư Ngữ chỉ là uống rượu nên nghĩ nhiều thôi, ánh mắt khẽ nhúc nhích, hỏi nàng: "Cho nên, em vừa rồi là cố ý làm chị ôm em?"

Tư Ngữ hừ hừ hai tiếng như cam chịu, cơ thể nghiêng, đè nửa cân nặng lên người nàng, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ai là vợ của chị?"

Lục Tịch cười nhạt, nói: "Em."

Tư Ngữ khóe miệng cong lên, hai tay ôm cổ nàng, cười hì hì nói: "Vợ thân thân."

Nhìn thấy nàng chủ động hôn lên, Lục Tịch dừng lại một chút, nhìn nhìn hành lang không người, nói: "Em chắc chắn muốn ở đây?"

"Đúng vậy." Tư Ngữ không biết nàng đang do dự gì, vội nhón chân, hôn mạnh lên môi nàng.

"Tê ——"

Lục Tịch khẳng định nàng say rồi, còn say không nhẹ, nói chuyện lộn xộn thôi, còn dám hôn nàng ở nơi công cộng.

Nhưng cái này cũng không tính là hôn, chắc là gặm.

Lục Tịch nghi ngờ môi đã bị nàng gặm hết, nhưng không thể so đo với một người say rượu, tay nàng nhẹ nhàng vỗ vào mông nàng, bất đắc dĩ nói: "Về nhà thôi."

Nếu không về nhà, Lục Tịch không dám bảo đảm nàng vợ ngốc này sẽ làm ra chuyện gì càng kinh người.

Hai người đều uống ít nhiều, không thể lái xe, cuối cùng là Trần Nghiên đưa họ về.

Đặt Tư Ngữ, đã mềm như bùn, lên giường, Lục Tịch xuống lầu lấy thuốc và nước cho nàng, mở cửa phòng, kinh ngạc phát hiện không thấy người.

Cùng với tiếng "Động" ầm ầm, dưới giường truyền đến tiếng "Ai da" la đau.

Lục Tịch vội chạy đến, thấy Tư Ngữ ngơ ngác ngồi dưới đất, đầu không biết như thế nào va vào tủ đầu giường. Nàng giống con vật nhỏ lạc đường thật bất hạnh, che trán, bẹp miệng nói: "Đau quá."

Lục Tịch không biết nàng có rơi xuống không, quỳ xuống giúp nàng xoa, vừa xoa vừa đau lòng nói: "Thật xin lỗi, chị không nên tránh ra."

Tư Ngữ không ở cùng kênh với nàng, kéo quần áo trên người, nói: "Hôi quá, ngươi nghe."

Lục Tịch phối hợp ngửi ngửi người nàng, biểu tình khó nói.

Bàn ăn bị lộn xộn như vậy, đừng nói nàng, Lục Tịch trên người cũng bị nhiễm mùi hôi, có mùi rượu, đặt đồ vật trong tay lên tủ đầu giường, nói: "Chị trước đỡ em đi tắm."

Tư Ngữ ngoan ngoãn gật đầu.

Sợ nàng đứng không vững, Lục Tịch đỡ nàng vào bồn tắm, mới mở vòi nước, thấy nàng muốn ngồi xuống, vội kéo nàng lên, cười nhẹ: "Cởi quần áo trước đi!"

Tư Ngữ mắt nhắm mắt mở, cơ thể lung lay, đôi môi đỏ thắm mấp máy, nhão nhão làm nũng với nàng: "Không có sức, chị cởi giúp em nha."

Hơi thở mang theo mùi rượu phả vào mặt, mùi không thể nói là dễ ngửi, Lục Tịch không hề ghét bỏ, nhướng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng: "Em chắc chắn?"

"Nhanh cởi nhanh cởi." Tư Ngữ cọ vào người nàng.

Lục Tịch ánh mắt hơi ám, ánh mắt dời xuống, dừng lại trên xương quai xanh thật đẹp của nàng.

Tư Ngữ hôm nay mặc váy dài màu xanh trần một bên vai, cởi rất dễ dàng, trước tiên cởi dây lưng, sau đó cởi váy từng lớp từ trên xuống.

Toàn bộ quá trình không đến mười giây.

Lục Tịch lại cảm thấy rất lâu.

Cởi bỏ chiếc quần áo cuối cùng, Lục Tịch tùy tay ném vào rổ giặt, ánh mắt dời đi, giọng nói đã không còn tự nhiên: "Em tắm đi, tắm xong gọi chị."

Đứng dậy muốn đi, một bàn tay ướt át nắm chặt tay nàng.

Bị làn da trắng như băng của nàng làm cho bối rối, Lục Tịch ánh mắt đổi thay, không chắc chắn hỏi: "Muốn chị giúp em tắm?"

Tư Ngữ đôi mắt như sao nhấp nháy tỏa sáng, vì uống rượu mà khuôn mặt nổi lên màu đỏ mê người, nàng đôi mắt nhỏ xoay tròn, hơi hàm ngực, nhỏ giọng nói: "Không chỉ là tắm, em còn muốn cùng chị..."

"em nói gì?" Vài chữ cuối Lục Tịch không nghe rõ.

Tư Ngữ gõ gõ ngón tay.

Lục Tịch đưa tai lại.

Bàn tay mềm như không xương của người phụ nữ đặt trên vai nàng, hơi thở nóng rực phả vào khuôn mặt, đôi môi ướt át như có như không va chạm vào da sau tai nàng, , gây ra một cơn khiêu khích.

"Muốn, cùng, chị, làm chuyện ấy." Một lời thì thầm khiêu khích rõ ràng chui vào tai nàng.

Lục Tịch đầu "Ong" một tiếng, đôi mắt lạnh nhạt nhanh chóng nhiễm dục vọng, nhưng vẫn kiềm chế đẩy nàng ra, môi mỏng hé mở, khàn giọng nói: "Em say."

Làm chuyện đó khi đối phương say rượu, Lục Tịch cảm thấy đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Tư Ngữ giống như một đứa trẻ cố chấp chơi xấu: "Em không say em không say, chị rốt cuộc có làm hay không!"

"......"

Khi Tư Ngữ trần trụi ôm chặt nàng, tay vói vào quần áo của nàng, Lục Tịch gần như không còn lại một tia lý trí nào.

Nước ấm và bọt biển bị đẩy ra khỏi bồn tắm, hơi thở dồn dập và những lời lệnh khiêu khích văng vẳng không ngừng.

"Ôi ——"

Bàn tay bị nắm chặt, không dám tiến tới.

Lục Tịch nhẹ nhàng lau đi nước trên trán nàng, rũ mắt nhìn nàng: "Đau không?"

Tư Ngữ trên mặt đỏ ửng thêm một màu nồng nàn, cắn môi gật gật đầu.

Lục Tịch nhẹ nhàng chạm vào khóe môi nàng, ôn nhu: "Vậy chị nhẹ tay một chút."

Cả hai đều là lần đầu tiên, không quá quen thuộc, trong bồn tắm không thật sự thoải mái, làm được nửa chừng họ trở lại giường.

Buổi chiều nặng nề.

Ánh đèn vàng ấm áp bao phủ chiếc giường lớn, chiếc ga trải giường đã được thu dọn ngon ngắn bây giờ đã bị lộn xộn không thể nhìn nổi, nhìn kỹ có thể phát hiện ra một vài vết nước bị rót lên.

Đã muộn như vậy, ai cũng không có thời gian để thay ga giường mới.

Lục Tịch nhìn Tư Ngữ đã ngủ say, lại nhìn nước và thuốc trên tủ đầu giường, do dự rất lâu sau, vẫn quyết định đánh thức nàng.

"Dậy uống thuốc trước đi, không thì mai em sẽ rất khó chịu."

Tư Ngữ ngại nàng phiền phức, dùng tay che tai, đôi môi hơi sưng giật giật, lẩm bẩm: "Ngủ ngon quá."

"......" Lục Tịch chỉ có thể dùng phương pháp khác.

Chưa đến nửa phút, Tư Ngữ không thể chịu nổi mà rên rỉ, liên tục nói: "Không muốn không muốn, chị tha em đi."

Lục Tịch kéo kéo tai nàng, nửa là đe dọa, nửa là khiêu khích: "Hoặc là uống thuốc, hoặc là làm, chọn một cái."

Tư Ngữ mở mắt ra, mặt đầy sương mù và ủy khuất, không tiếng nào trừng mắt nàng.

Lục Tịch xoa xoa tóc mềm mại của nàng, giúp nàng lấy thuốc và nước, nói: "Uống cho ngon ngủ ngon."

Tư Ngữ ngoan ngoãn uống thuốc, ngã đầu liền ngủ.

Lục Tịch không hề buồn ngủ, dưới ánh đèn, không kiêng nể gì mà quan sát làn da trắng như ngọc của nàng, khi nhìn thấy vài vết đỏ thân mật ấy, ánh mắt nóng lên.

Thực ra vừa rồi nàng cũng không thật sự thoải mái, hơn nữa nàng cảm thấy mình làm không tốt chút nào. Nhưng Tư Ngữ trông như rất thoả mãn, cơ thể hơi cuộn tròn, hai tay ôm chặt cánh tay nàng, dùng mặt cọ nhẹ, thỉnh thoảng chép miệng, giống con mèo lười mới ăn no.

Lục Tịch trong lòng bỗng chốc đầy ắp, hôn lên trán nàng, nhẹ giọng nói "Ngủ ngon", rút chăn che lại hai người, chuẩn bị tắt đèn ngủ.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, con mèo lười trong lòng nàng giật mình run lên một chút.

"Không sao đâu, ngủ đi."

Lục Tịch trấn an nàng, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, phát hiện là của Tư Ngữ.

Biểu thị trên điện thoại là tên Chu Kỳ, Lục Tịch nhớ được là người đại diện của Tư Ngữ. Hơn nửa đêm mà gọi điện thoại, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Nàng cúi đầu nhìn con mèo lười ngủ say trong lòng, cầm điện thoại, ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói cố gắng nhẹ nhàng: "Uy?"

"Ngươi và Lục tổng lại lên hot search!!!" Chu Kỳ giọng nói không kiểm soát được.

Lục Tịch bị rống đến tai đau, vội nhìn người trong lòng, thấy Tư Ngữ không bị đánh thức, dịu giọng nói, dường như có dự cảm: "Chúng tôi bị người chụp lén?"

Chu Kỳ chậm nửa nhịp mới nghe ra giọng nói không phải Tư Ngữ, cảm thấy rất quen tai, nhưng không dám khẳng định: "Lục tổng?"

"Là tôi."

Chu Kỳ hiểu rõ, nói rất nhanh: "Không biết là ai chụp lén ngài và Tư Ngữ, hiện tại trên mạng đều đang mắng nàng."

Lục Tịch nhíu mày, nói: "Từ từ nói."

Nàng dùng điện thoại của mình mở Weibo, click vào hot search, thấy mấy chữ chói lọi đang treo ở vị trí đầu tiên: # Tư Ngữ tiểu tam #.

Trên mạng những bức ảnh rõ ràng như Lục Tịch đã lường trước, là ảnh chụp lén Tư Ngữ và nàng ở hành lang khách sạn, bắt chụp được cảnh Tư Ngữ nhón chân cắn nàng, ngoài ảnh chụp còn có video.

Lục Tịch click vào Weibo đó, bình luận đã vượt mười vạn.

【 Ngọa tào, cái gì mà dưa to thế này! Lục tổng ngoại tình??? 】

【 Trên lầu mù à? Xem video rõ ràng là Tư Ngữ cưỡng hôn Lục tổng. 】

【 Khẩu khu, Lục tổng đã có vợ mà nàng còn dám quyến rũ, thật là không biết xấu hổ! 】

【 Còn nhớ lần trước lễ kỷ niệm năm năm của Lục thị không? Tư Ngữ và Lục tổng nhảy múa, có người đăng tin nóng nói là Tư Ngữ quyến rũ Lục tổng, kết quả một đám thủy quân tẩy trắng nói là giao tiếp bình thường, bây giờ cuối cùng cũng bị bóc phốt. Tấm tắc, để lên vị thật là không dùng thuật gì không được. 】

【 Nữ chính này chắc là muốn làm tiểu tam rồi, hành động thuần thục như vậy, nhìn biết ngay là không phải lần đầu tiên làm chuyện này. 】

【 Nhiều lần nhìn thấy có người nói Tư Ngữ là dựa vào bồi / ngủ mới có được nhiều tài nguyên tốt như vậy, tôi đều nghĩ là có người không ưa nàng cố ý hắc, nhìn những bức ảnh này, emmm tôi tin. 】

......

Chu Kỳ không dám cúp điện thoại, chờ rất lâu không nghe thấy tiếng động, không nhịn được hỏi: "Lục tổng, ngài còn ở đó không?"

Lục Tịch âm mặt nhấp chuột, lại cầm điện thoại đặt vào tai, giọng nói trầm thấp: "Trước tiên liên hệ với Tân Lãng để gỡ tìm kiếm thịnh hành, bảo chủ bài viết đó xóa bài viết, còn lại tôi sẽ xử lý."

"Được."

Chu Kỳ không hỏi nàng muốn xử lý như thế nào, một phút sau, Weibo cập nhật, trang chủ hiện lên một bài viết mới.

Quang Ảnh Giải trí Lục Tịch V: "Giới thiệu một chút, đây là vợ của tôi @ Tư Ngữ."

Weibo tê liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro