Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Đồng Hàm cầm lon Coca đi theo sau Vưu Phi Phàm vào phòng bếp. Nhìn bóng dáng bận rộn với thức ăn trước mắt, cô hồi tưởng lại tình cảnh trước khi nhận được sự sắp xếp của Giản Ngữ Mộng, muốn đến Quan thị nhận lời mời làm việc.

Chuyên ngành Tâm lý học hành vi trinh sát hình sự là ngành cô thích nhất. Cô dựa vào mối quan hệ với Giang Tra lén lút học ké, không bỏ sót một tiết nào. Hai người cũng thường xuyên phỏng đoán lẫn nhau để luyện tập. Sau một thời gian dài, Đồng Hàm tự nhiên luyện được khả năng quan sát nhạy bén.

Việc Quan Thư Quân thích Vưu Phi Phàm, cô đã biết ngay từ đầu. Để hoàn thành nhiệm vụ Giản Ngữ Mộng giao phó, Đồng Hàm nghiền ngẫm tâm tư của mỗi đương sự. Cô còn dành nửa tháng, ban ngày canh giữ ở cổng khu biệt thự, nắm bắt bóng dáng chiếc xe của Vưu Phi Phàm. Mặc kệ cô ấy đi đâu, cô đều sẽ lặng lẽ đi theo.

Đến tối về nhà, Đồng Hàm sẽ không ngừng phát lại video quay được ban ngày. Từng cử chỉ, lời nói, ngữ khí, phản ứng chân thật nhất của Vưu Phi Phàm với sự vật, tất cả đều trở thành trọng điểm bắt chước của cô. Cô luyện tập không mệt mỏi hết lần này đến lần khác, cho đến khi bản thân có được cái bóng của Vưu Phi Phàm, mới bắt đầu thực thi kế hoạch.

Mượn cớ ngẫu nhiên gặp gỡ ở Ý, khi cô đứng trong văn phòng của Quan Thư Quân, dùng một câu 'dì' không hề cố tình kèm theo nụ cười vô tâm vô phế, cứ thế thành công thu hút sự chú ý của người phụ nữ này.

"Tối nay chúng ta ăn món hầm, một nồi hầm dinh dưỡng phong phú lại ăn với cơm, chủ yếu là không quá phiền phức ~"

Vưu Phi Phàm xoay người nói về bữa tối đã sắp xếp. Đồng Hàm lấy lại tinh thần vội vàng gật đầu, cô cười rạng rỡ: "Vâng, cô nấu gì tôi ăn nấy, tôi là đồ tham ăn, không kén cá chọn canh!"

Nhìn bộ dạng chờ mong của Đồng Hàm, Vưu Phi Phàm ngẩn người rồi cười liên tục nói: "Hôm đó đánh mạt chược xong về nhà, Phoebe nói cô rất giống tôi, tôi còn thắc mắc hai chúng ta đâu có giống nhau... Bây giờ xem ra, ngữ khí và nụ cười của cô thật sự có chút ý tứ đấy!"

Đột nhiên nhắc tới chuyện này, Đồng Hàm có chút xấu hổ. Cho dù diễn đạt được ba phần vào trong mắt người ta, nhưng trước mặt bản tôn vẫn có vẻ vụng về: "Là... Thật sao?"

"Cô thông minh như vậy, tính cách lại tốt, chúng ta rất hợp nhau... Tôi đơn phương tuyên bố cô là em gái tôi nha ~"

Đồng Hàm bị lời đùa thiện ý của Vưu Phi Phàm chọc cười: "À... Còn có thể chơi như vậy sao?"

Vưu Phi Phàm giơ xẻng nồi lên bắt đầu tà thuyết ngụy biện của mình: "Cô không phải đang chưa đâu vào đâu với Quan Thư Quân sao? Với sự hiểu biết của tôi về cô ấy, tôi có thể cung cấp cho cô thông tin hữu dụng nhất. Cưa đổ được cô ấy chỉ là chuyện sớm muộn thôi ~ Tôi muốn kịp thời lôi kéo cô, chúng ta là người một phe, cô ấy và Phoebe đều là nhân tinh, trong tình cảm, kinh tế chắc chắn sẽ áp cô một đầu. Chúng ta liên minh cùng chung kẻ địch mới có thể đứng vững gót chân!"

Nghe Vưu Phi Phàm thao thao bất tuyệt nói một tràng lớn, Đồng Hàm giả vờ hiểu ý liên tục gật đầu, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn: "Cái gì gọi là chưa đâu vào đâu? Tôi với cô ấy không phải loại quan hệ đó... Chúng tôi..."

Vưu Phi Phàm đâu quản nhiều như vậy, cô ta vừa nêm gia vị vừa cổ vũ: "Ôi chao, đừng thẹn thùng chứ, gặp được người mình thích thì phải mặt dày mà theo đuổi!"

Đột nhiên từ vườn hoa truyền đến tiếng chó sủa của Hỉ Đa Đa, sủa một hồi lâu lại không có động tĩnh. Đồng Hàm xung phong đi ra ngoài, muốn xem cho rõ: "Có người đến? Tôi ra ngoài xem sao."

"Ừm!"

Đồng Hàm đi đến vườn hoa chỉ thấy chiếc Bentley lớn quen thuộc đậu ngoài cửa. Quan Thư Quân đang đứng trước chiếc Halley nhỏ của cô, một tay đỡ mũ bảo hiểm, không biết đang suy nghĩ gì. Mới chỉ một ngày không gặp lại có cảm giác dường như đã qua mấy đời. Đồng Hàm nhìn chằm chằm bóng dáng cô ấy, do dự không dám tiến lên, trong lòng bắt đầu bồn chồn lo lắng.

Cho đến khi Quan Thư Quân xoay người chuẩn bị đi vào trong, phát hiện Đồng Hàm đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích. Hai người cũng không biết nên nói gì để hóa giải bầu không khí xấu hổ. Quan Thư Quân lạnh lùng hỏi: "Sao lại ở đây?"

"Đi ngang qua ngẫu nhiên gặp được cô Vưu, bị cô ấy rủ vào cùng ăn bữa tối."

Đồng Hàm trả lời đúng sự thật, không mặn không nhạt. Quan Thư Quân hiểu rõ gật đầu: "Cô ấy từ trước đến nay đều nhiệt tình như vậy, cô không tiện có thể trực tiếp từ chối, không cần thiết phải chiều theo ý cô ấy."

Theo ý Quan Thư Quân, Đồng Hàm không nên quấy rầy bạn bè của mình. Cô cười lạnh nói: "Cô biết đấy, tôi thích ăn uống, không có lý do gì từ chối mỹ thực."

Không phản ứng Đồng Hàm nữa, Quan Thư Quân lập tức đi vào phòng khách. Nghĩ lại lần trước đến đây, vẫn là bị Vưu Phi Phàm đang cuồng loạn cầm dao làm bị thương mặt. Cứ nghĩ đời này sẽ không đặt chân đến, không ngờ hôm nay vì Đồng Hàm lại đến nữa.

Lúc lái xe ngang qua vườn hoa vô tình thấy chiếc Halley nhỏ của Đồng Hàm đậu bên trong, cảm thấy ngoài ý muốn nên xuống xe tìm hiểu cho rõ. Không ngờ Hỉ Đa Đa lập tức đã làm lộ sự tồn tại của cô.

Vưu Phi Phàm nghe thấy động tĩnh vội vàng ló đầu ra, nhìn thấy Quan Thư Quân đến, cô lập tức chạy đến phòng khách chuẩn bị nước trà: "Nha, đại mỹ nữ Quan đây là nghe tin lập tức hành động sao, sao cô biết tôi đã lừa em gái Đồng đến?"

Không hiểu rõ trò đùa của Vưu Phi Phàm, Quan Thư Quân liếc cô ta một cái: "Tôi chỉ là tan làm sớm đi ngang qua thôi."

Đồng Hàm ngồi ở một góc khác của sô pha không tham gia vào đề tài. Vưu Phi Phàm phát hiện bầu không khí hai người rất không thích hợp, nghĩ bụng khẳng định là cãi nhau, cô lanh lợi cười ha hả: "Ôi chao, cãi nhau thì cãi nhau nhưng đừng làm tổn thương tình cảm! Nếu Quan tổng đã ghé thăm, tôi đi xào thêm hai món nhỏ nữa đi!"

Vừa lúc để lại không gian cho hai người giải quyết vấn đề, Vưu Phi Phàm nhanh như chớp chui vào phòng bếp.

Đồng Hàm nghiêng đầu nhìn chằm chằm Quan Thư Quân đang uống trà với vẻ muốn nói lại thôi. Quan Thư Quân cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, liền quay đầu nhìn về phía cô: "Chẳng lẽ không nên giải thích rõ ràng điều gì với tôi sao?"

"Giải thích? Giải thích cái gì?"

"Hôm qua là tôi vô cớ gây rối trước, nhưng cô cũng không đến nỗi hôm nay liền phải từ chức. Cô không cảm thấy hành vi như vậy vô trách nhiệm lắm à? Hơn nữa... Có nỗi khổ tâm gì mà cô không thể nói?"

Đôi mắt Quan Thư Quân tràn đầy ánh sáng nóng bỏng. Trong thế giới của cô, nhận sai là điều không nên, nhưng đối mặt với sự rời đi của Đồng Hàm, cô nguyện ý nhìn thẳng vào sai lầm của mình.

Đồng Hàm tự nhiên sẽ không dễ dàng thẳng thắn nguyên nhân rời đi, chỉ có thể đơn giản lắc đầu: "Chỉ là không muốn làm việc. Cô cũng thấy đó, tôi không đi làm vẫn có cơm ăn áo mặc."

Hít sâu một hơi, Quan Thư Quân cố gắng kiềm chế tính tình sắp bùng nổ của mình, tự nhiên tiếp cận Đồng Hàm, giống như một cô bạn gái nhỏ phạm lỗi cầu hòa: "Chúng ta có thể... đừng giận hờn không."

Đồng Hàm rất do dự, cô không biết nên cân nhắc mối quan hệ trước mắt như thế nào. Nhưng ngữ khí hơi chịu thua của Quan Thư Quân tức khắc đánh bại tâm môn cô, làm sự kiên định của cô thất bại, bất đắc dĩ nhưng lại muốn nắm bắt cơ hội trước mắt: "Thực xin lỗi... Hôm nay chọc chị tức giận... Thật sự xin lỗi."

Một tay nắm lấy tay Đồng Hàm vỗ về sủng nịnh, ngữ khí Quan Thư Quân cuối cùng cũng dịu xuống: "Vậy... Hôm qua bỏ em lại ở công viên, em còn giận không?"

Tưởng rằng Đồng Hàm giận dỗi là vì chuyện hôm qua, vẻ mặt cẩn thận chặt chẽ của cô trông còn rất đáng yêu. Đồng Hàm lắc đầu, một tay ôm lấy vai Quan Thư Quân giải thích: "Tôi sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà giận chị."

"Vậy... Sáng nay những lời em nói..."

Quan Thư Quân đột nhiên dừng lại, Đồng Hàm nghi hoặc: "Ừm?"

Nhìn bộ dạng Quan Thư Quân muốn nói lại thôi, Đồng Hàm sớm đã hiểu rõ ý cô, đơn thuần cười cười: "Lời sáng nay đều là thật, hàm lượng trăm phần trăm. Chị có muốn nghe tôi lặp lại lần nữa không?"

Má Quan Thư Quân ửng đỏ, giống như một nữ sinh nhỏ đang nảy mầm tuổi xuân, chờ mong cực kỳ: "Ừm!"

Đồng Hàm giơ tay ôm mặt cô, rất là nghiêm túc lặp lại lời nói: "Tôi thích chị, rất thích rất thích, là kiểu muốn cùng chị sinh hoạt, yêu nhau mãi mãi ấy."

Lời thổ lộ vừa nói ra khỏi miệng, hai người đều mặt đỏ như cà chua, cũng không biết nên tiếp tục trò chuyện theo đề tài như thế nào.

Nhưng đúng lúc Vưu Phi Phàm thực vô duyên xuất hiện phá vỡ sự xấu hổ. Cô giơ di động lên giả vờ như không thấy gì, làm bộ làm tịch gọi điện thoại: "Alo, vợ à! Có người ở nhà mình rắc cẩu lương thì xử lý thế nào? Giết rồi xào hay là hầm canh, nếu không chiên dầu cũng được?"

Đồng Hàm thoáng chốc buông tay ra ngồi thẳng người, Quan Thư Quân cũng ngượng ngùng quay đầu đi. Hai người nhìn chằm chằm bóng dáng Vưu Phi Phàm. Lúc này di động đột nhiên vang lên, dọa cô suýt nữa ném điện thoại đi. Nhìn rõ bốn chữ Lão bà đại nhân trên màn hình, ngay sau đó thay đổi sắc mặt tốt: "Vợ ơi ~"

"Em đang làm gì?"

"Em đang nấu cơm đây."

"Ở nhà có một mình thì gọi Kiệt Thế giao đồ ăn đến ăn tạm đi, đừng mệt như vậy."

"Không có, Đồng Hàm và Quan Thư Quân đến nhà làm khách, nói gì em cũng phải trổ tài chứ!"

"Các cô ấy sao lại chạy đến đó, thật đúng là khách ít đến."

"Tối nay xã giao uống ít thôi, về sớm một chút! Em cúp máy trước nha."

"Được, ngoan ngoãn chờ em về nhà."

"Được rồi, hôn một cái ~ muah ~"

Cúp điện thoại, Vưu Phi Phàm xoay người nhìn chằm chằm hai người trên sô pha, âm dương quái khí đùa giỡn: "Tôi thích chị ~ rất thích rất thích ~ Tôi nghe thấy cái gì, cay lỗ tai ghê luôn!"

Nói xong, cô che lại lỗ tai rồi lại chui vào phòng bếp.

Đồng Hàm bị bộ dạng buồn cười của Vưu Phi Phàm chọc cười. Quan Thư Quân thì lườm cô ta một cái rõ ràng: "Đúng là ác thú vị khó sửa đổi!!!"

Tiếp tục đề tài vừa rồi, Quan Thư Quân nhướng mày nhìn về phía Đồng Hàm, trong miệng mang theo một cổ kiêu ngạo: "Tuy rằng lời em thổ lộ thực cũ kỹ, nhưng mà nghe lên còn tính thiệt tình thực lòng, nhưng tôi cũng sẽ không dễ dàng đồng ý, không thể tùy tiện tin lời đường mật của em."

Đồng Hàm kề sát cô, cười trêu chọc: "Chị ra đề đi, tôi là thiên tài nhỏ, cưa đổ chị vẫn rất có tự tin!"

"Em đừng quá tự tin, người theo đuổi tôi xếp thành hàng dài, em muốn lấy được số thứ tự cuối cùng e rằng phải đợi mười năm tám năm đấy."

"Hả!? Chị không thể cấp cho tôi một tấm vé thông hành VIP sao, nếu thật sự phải chờ mười năm tám năm, đừng nói chị, tôi cũng thành bà dì già rồi!"

"Em nói lại thử xem!"

Quan Thư Quân không chút khách khí nhéo tai Đồng Hàm. Đồng Hàm đau đớn nheo lại đôi mắt: "Đau đau đau!"

Vưu Phi Phàm lại một lần vô duyên cắt ngang sự ve vãn của hai người: "Khụ khụ khụ! Ăn cơm, rắc cẩu lương nữa tôi sẽ đuổi người đấy!"

Hai người đi đến bàn ăn ngồi xuống. Vưu Phi Phàm cố ý lấy rượu ngon của Phoebe ra chúc mừng: "Hôm nay cần thiết phải uống hai ly, dưới sự thêm vào của tôi mà hai người các cô chung thành quyến thuộc, tôi cũng coi như là nửa ông Tơ bà Nguyệt rồi đúng không, làm một ly, làm một ly nào."

"Mặt em còn có thể dát thêm bao nhiêu vàng nữa, da mặt quá dày!"

Quan Thư Quân lườm Vưu Phi Phàm mà châm chọc. Đồng Hàm lại hưởng ứng lời kêu gọi của cô ta giơ ly lên: "Quả thật phải cảm ơn Phi Phàm, không có cô ấy, hôm nay chúng ta cũng sẽ không nhanh như vậy hòa hảo."

"Xem em gái Đồng tầm nhìn kính trọng biết bao, khen tôi thêm hai câu cũng sẽ không chết đâu!"

Quan Thư Quân vội vàng gắp thức ăn cho Đồng Hàm, lười phản ứng Vưu Phi Phàm: "Tên này không có gì đặc sắc, nhưng nấu ăn thì lại là đỉnh nhất, mau nếm thử hương vị đi."

Đồng Hàm cầm lấy chén của Quan Thư Quân: "Tôi xới cơm cho chị nhé, món hầm trộn cơm ăn rất ngon."

Sự tương tác giữa cặp tình nhân nhỏ hoàn toàn không có chỗ cho Vưu Phi Phàm chen vào. Cô giơ đũa nhìn chằm chằm hai người, trợn tròn mắt, cả người sắp hóa đá, thậm chí có chút hối hận: "Tôi mời các cô đến ăn cơm, không phải để các cô đến cho tôi ăn cẩu lương, có thể ăn cơm tử tế không? Có tay có chân thì tự gắp thức ăn đi chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro