Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

Đồng Hàm ngây người, ngẫm nghĩ ý tứ của Quan Thư Quân. Có lẽ cô sớm đã hiểu rõ trong lòng nhưng lại giả vờ ngu ngơ, có lẽ cô đang phỏng đoán Quan Thư Quân có thật lòng hay không, nhưng sắp đến miệng lại biến những suy nghĩ trong lòng thành hành động đưa tay sờ mũi, lảng tránh đề tài một cách bực bội: "Buổi diễn live của ban nhạc Tân Quần có phải tuyệt vời không? Sao chị biết tôi thích ban nhạc này vậy?"

Lông mày Quan Thư Quân khẽ nhíu lại. Phản ứng như vậy khiến cô thất vọng đến tột cùng, mọi điều tốt đẹp thoáng chốc tan thành mây khói. Giọng cô trở nên lạnh nhạt: "Về nhà."

Nói rồi, khí chất của Quan Thư Quân tức khắc trở nên xa cách, cự tuyệt người ngàn dặm. Cô lướt qua Đồng Hàm, bước nhanh rời đi. Đồng Hàm đứng tại chỗ chau mày, giơ tay tự tát một cái vào trán. Cô nhận ra mình đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời, dường như đã đẩy Quan Thư Quân ra xa.

Chạy chậm đuổi theo bước chân cô, hai người đi đến trước chiếc Halley nhỏ trong im lặng. Quan Thư Quân không có ý định lên xe, mà đứng ở ven đường chờ đợi. Đồng Hàm muốn đưa tay vỗ vai cô, nhưng lại nhận được một lời sắp xếp lạnh lùng: "Cô tự đi đi, tài xế sẽ đến đón tôi."

"Đã khuya thế này... chị đi một mình không an toàn, vẫn là để tôi đưa cô đi."

"Không cần."

"Quan..."

"Tôi nói không cần. Lập trình Đồng Hàm, ngày mai còn phải đi làm, về nhà nghỉ ngơi sớm đi."

Không đợi Đồng Hàm nói chuyện, Quan Thư Quân đã cướp lời. Tốc độ trở mặt của người phụ nữ này ngày càng nhanh, từng câu từng chữ xen lẫn sự xa lạ to lớn.

Thời gian vui vẻ đã bị cô làm hỏng hoàn toàn. Đồng Hàm khó chịu ôm mũ bảo hiểm như một đứa trẻ phạm lỗi, không thể bỏ Quan Thư Quân một mình ở đây, đành phải dựa vào xe máy cùng cô lặng lẽ chờ tài xế đến.

Suốt nửa giờ chờ đợi, Quan Thư Quân không nói thêm lời nào. Cho đến khi xe lái tới, cô nhanh chóng kéo cửa xe rồi đi thẳng, bỏ lại Đồng Hàm một mình đứng trước cổng công viên, không biết phải làm gì.

Đồng Hàm nhìn chằm chằm bóng xe ngày càng xa cho đến khi biến mất không dấu vết. Nỗi đau âm ỉ nơi đáy lòng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cứng lại vô cùng khó chịu. Cô theo bản năng đưa tay che ngực, trở nên bất lực, kêu lên với con đường trống trải: "Quan Thư Quân, tôi thích chị! Nhưng mà..."

Kêu lên rồi cô nghẹn lại, dừng tiếng. 'Nhưng mà khi cô biết chân tướng, cô còn sẽ thích tôi không?' Vấn đề như vậy cô không thể có được đáp án, nhưng rồi sẽ có một ngày phải nghênh đón kết quả.

......

Trong phòng tắm, chiếc loa Bluetooth đinh tai nhức óc lặp lại ca khúc của ban nhạc Tân Quần. Quan Thư Quân dựa vào bồn tắm nhắm mắt nghỉ ngơi, không còn chai rượu vang đỏ thư thái ngày xưa, trên tay cô là một ly Vodka thêm đá. Vị khô khốc của rượu mạnh khó nuốt, nhưng cô vẫn dứt khoát ngửa đầu uống cạn, ý đồ dùng cách mua say để làm tê liệt đêm dài khó khăn.

Trong đầu tràn ngập khuôn mặt không chớp mắt của Đồng Hàm, tâm trí bị nhiễu loạn khiến cô bỗng nhiên mở mắt. Sự dịu dàng hiện tại của chính mình thật sự kỳ cục. Đặt ly xuống, Quan Thư Quân bước ra khỏi bồn tắm khoác áo choàng, không hề có chút buồn ngủ nào, cô lại một lần nữa đi qua hành lang, tiến vào căn phòng thuộc về Vưu Phi Phàm.

Cô đã cố gắng hết sức để thay đổi bản thân, biểu hiện ra bộ dạng hối cải làm lại trước mặt mọi người, nhưng vết nhơ trong quá khứ là điều cả đời này cũng không thể sửa chữa được. Đồng Hàm giống như dũng giả dẫn cô đi ra khỏi vòng luẩn quẩn, cho rằng đây là một khởi đầu mới.

Khi đối diện với tình yêu đến, cô cũng rung động như bao người phụ nữ bình thường khác, sẽ phí hết tâm tư theo đuổi, sẽ biểu hiện ra một mặt khác biệt. Cô thích bộ dạng bình dân của chính mình, vừa chân thật lại vừa được yêu thích.

Nhưng hiện tại nhìn lại thì giống như một trò cười. Sự trốn tránh của Đồng Hàm trong mắt cô đã biến thành sự từ chối. Nghĩ đến đây, Quan Thư Quân hao tổn tinh thần đỡ trán thở dài. Hóa ra trong tình yêu cô cũng sẽ thất bại. Có lẽ Đồng Hàm đối với cô chẳng qua là thân cận hữu hảo, có lẽ ngay từ đầu chính mình đã hiểu sai ý.

Quan Thư Quân ôm mặt, cảm thấy vô cùng đau khổ. Ban đầu cô nghĩ chỉ là chơi đùa ái muội thôi, nhưng giờ đây cô chán ghét cách làm bất chấp kết quả chỉ cần một mặt hưởng thụ này, giờ phút này càng khao khát sự chân thành giữa hai người.

Lý trí mách bảo cô nên đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, mọi chuyện nên khôi phục lại bộ dáng vốn có, làm cho vai trò của nhau trở về với mối quan hệ chỉ là cấp trên và cấp dưới.

......

Phóng xe một mạch trở về nhà, mở cửa bước vào, Lão Potter như thường lệ chuẩn bị sẵn dép lê và lời chào hỏi của Quái Thú, Tách Trà Có Nắp đang ném mông phì phì chờ chủ nhân vuốt ve. Đồng Hàm phớt lờ sự nhiệt tình của chúng, thất thần đi đến ghế sô pha ngã vật xuống.

Cô ôm lấy chính mình, cảm giác chết lặng thật khó chịu. Bộ dạng mong chờ của Quan Thư Quân thật đẹp, nhưng cô đã làm hỏng, cô đã khiến người phụ nữ này giận bỏ đi. Phải chăng về sau đêm khuya, khi người phụ nữ này lại gặp ác mộng, sẽ không còn gõ cửa nhà cô lúc 3 giờ sáng nữa.

'Chủ nhân, tôi kể chuyện cười cho người nghe nhé.'

"Không cần, cảm ơn."

'Khi người không vui thì người cứ nghĩ đến những chuyện vui, như vậy người sẽ vui vẻ thôi...'

Trí năng Lão Potter làm Đồng Hàm dở khóc dở cười. Chuyện vui? Chuyện vui tất cả đều là bóng dáng của Quan Thư Quân. Hiện tại nghĩ đến cô, chỉ càng khiến mình khổ sở hơn. Đồng Hàm giơ tay ôm lấy Lão Potter: "Vị khách xinh đẹp kia mày thích không?"

'Vị khách giành giường ngủ với người sao? Cô ấy thật xinh đẹp, còn uống sữa bò nóng tôi đưa nữa.'

Lời khen của Lão Potter không hiểu sao lại chạm vào điểm yếu khiến Đồng Hàm rơi nước mắt. Cô đỏ vành mắt, mang theo tiếng nức nở trả lời: "Tôi làm hỏng mọi chuyện rồi... phải làm sao bây giờ?"

Bàn tay sắt của Lão Potter đặt lên đầu Đồng Hàm, lạnh băng nhưng cũng ấm lòng: 'Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi ~ Chủ nhân thân yêu của tôi.'

Không ngờ mình cứ thế ôm tay Lão Potter ngủ một đêm. Đồng Hàm đầy người đau nhức ngồi dậy, trời đã sáng. Cô vẫn mang vẻ uể oải ủ rũ, chết lặng thay một bộ quần áo sạch sẽ, qua loa rửa mặt đánh răng rồi chuẩn bị ra cửa, ngay cả bữa sáng Lão Potter chuẩn bị cũng không có khẩu vị ăn.

Đêm qua Đồng Hàm đã ngồi rất lâu rất lâu ở cổng công viên, hồi tưởng lại việc mình lấy thân phận Lão A thay Vưu Phi Phàm giải quyết nhiều vấn đề nan giải như vậy, lại chưa từng nghĩ tới Quan Thư Quân sẽ trở thành kiếp nạn của chính mình.

Cô lấy ra một đồng xu từ túi quần để làm lựa chọn: mặt phải là ở lại, mặt trái là rời đi. Đồng xu vẽ ra một đường cong trên mặt đất, xoay vài vòng, thẳng đến mặt trái dừng lại trong mắt Đồng Hàm, tựa như vận mệnh đang trêu đùa. Cô trầm mặc nhặt đồng xu lên, ngầm nhận số mệnh này.

Đầu óc trống rỗng, cô cưỡi xe máy phóng đến công ty. Đoạn đường ngắn ngủi đã liên tiếp mấy lần suýt vượt đèn đỏ. Nếu cuộc sống trở nên một cuộn chỉ rối, thì nhất định là đã có vấn đề ở đâu đó. Nếu không nhận lời sắp xếp của cấp trên đến Quan thị làm việc, có lẽ hiện tại cô đã không có phiền não trước mắt, vẫn là một hacker tiêu dao tự tại.

Vào công ty, mọi chuyện vẫn như thường lệ, tiến hành từng bước. Điểm khác biệt là Đồng Hàm đi thang máy thẳng đến tầng văn phòng của Quan Thư Quân. Cô quyết định từ chức, dùng cách này để kịp thời cắt đứt mối quan hệ khó có thể giải quyết, đây cũng là lời tự bạch cuối cùng của cô với tư cách Lão A.

Bước ra thang máy, Đồng Hàm thấy cô thư ký đang bận rộn chuẩn bị cà phê cho sếp. Hai người trò chuyện một lúc thì nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc. Đồng Hàm sửa lại quần áo, bước ra khỏi phòng trà và đụng mặt Quan Thư Quân.

"Chào buổi sáng."

"Ừm."

Lời thăm hỏi đơn giản của Đồng Hàm chỉ nhận được cái gật đầu hờ hững của Quan Thư Quân. Cô biết người phụ nữ này còn đang giận, nhưng quyết tâm rời đi không hề dao động, vì thế theo sát sau đó đi vào văn phòng.

Quan Thư Quân treo túi xách lên, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Cô vào đây làm gì?"

Đồng Hàm nhẹ nhàng khép cửa lại, tiện thể hít sâu một hơi, ngay sau đó xoay người trả lời: "Tôi là đến từ chức. Cô đã thuê tôi, phải rời đi cũng cần sự đồng ý của cô, có đầu có cuối coi như là lời từ biệt tử tế."

Đây là điều Quan Thư Quân không muốn nghe nhất. Cô ngồi ở ghế ông chủ nhìn chằm chằm Đồng Hàm, ánh mắt từ hờ hững biến thành bối rối, cuối cùng dần chuyển thành hung ác, ngữ khí tràn đầy sự sắc lạnh: "Cô coi đây là cái gì, nói đến là đến nói đi là đi?"

"Tôi không phải một nhân viên xứng chức, không tôn trọng lãnh đạo, lười biếng, không thích tăng ca, chưa tạo ra được nhiều giá trị cho công ty, lại lãnh mức lương quá phong phú, thật sự không nên."

Nghe Đồng Hàm xin từ chức một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh, Quan Thư Quân mất kiểm soát cảm xúc, vỗ bàn đứng dậy: "Cô là người đã ký hợp đồng lao động 5 năm với tôi! Cô có biết cô vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường gấp mấy chục lần tiền lương không? Điều khoản hợp đồng đã nói rất rõ ràng!"

"Tôi biết, tôi bồi thường."

Thái độ khăng khăng rời đi của Đồng Hàm khiến Quan Thư Quân gần như sụp đổ. Rõ ràng hôm qua trước đó hai người còn vui vẻ xem phim, ăn khuya, ngâm suối nước nóng. Tất cả đến quá hung hãn, khiến Quan Thư Quân trở tay không kịp.

Cô quay đầu đi không muốn nhìn Đồng Hàm thêm một lần nào nữa, hít mũi, cực lực áp chế tiếng nức nở của mình. Sau một hồi nghẹn ngào rất lâu, cô mới khó khăn nặn ra từ cổ họng một câu: "Đi nhân sự làm thủ tục bàn giao và thanh toán tiền lương."

Hôm nay Đồng Hàm thật sự quỷ dị, thần sắc, ngữ khí, nhất cử nhất động đều xa lạ như vậy. Cô đứng tại chỗ, hướng Quan Thư Quân cúi mình một cái thật nhỏ: "Cảm ơn cô đã chiếu cố, mấy ngày này tôi rất vui vẻ."

"Vì cái gì cô lại đối với tôi như vậy? Hóa ra cô cũng là người nói đổi thái độ liền đổi thái độ."

"......"

Giờ phút này Đồng Hàm lại bắt đầu không nói lời nào, giả câm. Quan Thư Quân đưa tay che mũi, tiếng khóc nức nở run rẩy báo trước sự yếu ớt của cô: "Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."

Đồng Hàm cho rằng mình sẽ vô cùng kiên cường rời đi, nhưng ngay khoảnh khắc này đã thất bại. Cô không kìm được, sải bước xông đến trước mặt Quan Thư Quân. Quan Thư Quân phản kháng, ý muốn đẩy cô ra: "Đừng chạm vào tôi!"

Vẫn là người có chút võ vẽ, sức lực của Đồng Hàm rất lớn. Cánh tay cô gần như giam cầm Quan Thư Quân trong lòng mình. Cô áp mặt vào tai cô, cọ cọ, ngữ khí dịu dàng hơn vài phần: "Cô không phải đang đợi một câu của tôi sao? Được, tôi nói cho cô, Quan Thư Quân, tôi thích cô, rất thích rất thích, là loại muốn cùng nhau sinh hoạt, tiếp tục yêu thương ấy, nhưng là tôi có nỗi khổ tâm hiện tại không có cách nào trông đợi. Nếu duyên phận không tiêu tan, có lẽ có một ngày chúng ta thật sự có thể ở bên nhau."

Đồng Hàm không dám nhìn thấy thần sắc của Quan Thư Quân lúc này. Cô sợ mình nhìn thấy sẽ mềm lòng, sẽ làm lỡ đại sự. Vì thế, để lại câu nói đó trở thành gánh nặng cho Quan Thư Quân, còn bản thân cô lại một lần nữa chạy trốn.

Quan Thư Quân buồn bã nhìn cái tên này biến mất khỏi thế giới của mình. Nỗi khổ tâm nào có thể khó đến mức khiến hai người họ không thể ở bên nhau? Dựa vào cái gì mà sau khi 'chọc ghẹo' xong cô lại vỗ mông bỏ chạy, dựa vào cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro