Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

"Mẹ chào buổi sáng ạ!"

Vừa thấy Phoebe, bé con tỏ ra đặc biệt rụt rè, lễ phép chào buổi sáng xong liền chạy ngay vào nhà tìm Đại Phàm. Vưu Phi Phàm đầu tóc bù xù ôm lấy đứa trẻ, Tố Duy và Soso cũng đi vào: "Chà, cái đồ chó má bỏ nhà đi lén lút gặp phụ nữ xa lạ dậy rồi à!"

Soso vừa vào cửa đã bắt đầu mỉa mai châm chọc. Vưu Phi Phàm ngoáy tai phản đối: "Cái tính cách đanh đá của cậu không thể sửa đổi được sao!?"

Soso giận đến mức hận sắt không thành thép, ngồi xuống giường tiện tay cầm lấy cái gối đầu không ngừng ném vào người cô ấy: "Đồ chó má, mình bảo cậu bỏ nhà đi à, mình bảo cậu cùng phụ nữ xa lạ ăn cơm à, mình bảo cậu không nghe lời à..."

Vưu Phi Phàm vừa né tránh những cú đánh bừa bãi của Soso vừa hướng ánh mắt cầu cứu về phía Phoebe. Phoebe khoanh tay trước ngực dựa vào bàn, vẻ mặt bàng quan, nhún vai: "Đừng nhìn chị vờ đáng thương, vô dụng thôi. Còn cả một đám người đang chờ tìm em tính sổ nữa kìa."

Vừa dứt lời, Bồ Kha, Khê Nhĩ, Dư Kiêu và Giản Ngữ Mộng cũng lần lượt đi vào. Giản Ngữ Mộng thấy Soso tấn công dữ dội, lập tức nhào tới, giật lấy một cái gối đầu khác cùng đập: "Công sức Dư Kiêu ngày đêm mong nhớ chạy đến đảo Đồng Tiền tìm em chơi, em mù à, cả một đám người lớn như vậy theo em suốt một ngày mà cứ như không thấy gì."

"Mau bảo Phi Phàm dọn dẹp một chút đi, chưa ăn sáng đâu."

Dư Kiêu vốn định kéo Giản Ngữ Mộng lại, ai ngờ người phụ nữ này khó khăn lắm mới nổi hứng chơi đùa, một tay túm lấy cổ áo Dư Kiêu, cả hai cùng nhau đè lên người Vưu Phi Phàm: "Phoebe không nỡ dạy dỗ em ấy tử tế, để chị!"

Cuộc đại chiến gối đầu bất ngờ nổ ra làm cả căn phòng trở nên náo nhiệt. Khuynh Phàm vui vẻ cười tươi hớn hở, cũng hùa theo làm ồn cùng các người lớn.

"A! Các người tha cho tôi đi, tôi sai rồi... Tôi biết sai rồi, vợ cứu mạng với!"

Trong tiếng rên rỉ của Vưu Phi Phàm, những người bạn thân lần lượt gia nhập cuộc chiến gối đầu. Duy nhất Phoebe đứng một bên thưởng thức "trận đấu" đặc sắc. Cô theo bản năng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Kỷ Thư Doanh đang đứng sững sờ, ngần ngại không biết có nên vào hay không. Cuối cùng, cô ấy rất không tự nhiên mỉm cười gật đầu với Phoebe, ngay sau đó lặng lẽ quay người rời đi.

Phoebe không có bất kỳ phản ứng nào. Cô cũng không định nói cho Vưu Phi Phàm biết người bạn mới quen kia đã đến rồi. Vẻ mặt hờ hững, cô vỗ tay ra hiệu: "Đừng làm gây sự với em ấy nữa, mau đi chuẩn bị đi, con còn chưa ăn sáng đâu."

Quả nhiên, vẫn là Phoebe có uy nhất. Cô vừa mở lời, nhóm người đang điên cuồng trêu chọc đủ rồi liền lần lượt rời khỏi giường. Vưu Phi Phàm yếu ớt ngã vật ra giường, trợn trắng mắt như một con quỷ: "Mấy người... các người... thật quá tàn nhẫn..."

....

Kỷ Thư Doanh đeo kính râm đi đến bến tàu. Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ trong bộ vest và giày da vẫy tay về phía cô. Nhìn trang phục, có thể thấy rõ anh ta không phải đến để du lịch.

Đợi khoảng một lúc, người đàn ông tháo kính râm ra. Vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm khiến người khác khó đoán được suy nghĩ của anh ta. Nếu nhìn thoáng qua, lại thấy anh ta có chút tương đồng với Phi Tuấn: "Mấy ngày nay chơi vui không?"

Thay đổi hoàn toàn thái độ ôn hòa lúc trước, trong mắt Kỷ Thư Doanh tràn đầy vẻ lạnh nhạt: "Anh đến làm gì?"

Người đàn ông ngữ khí rất cương quyết: "Đương nhiên là đón em về nhà."

Kỷ Thư Doanh dường như không chấp nhận điều đó. Cô khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu châm biếm: "Chúng ta đã chia tay rồi, Lam Hi Tụng. Xin anh hãy nhận rõ mối quan hệ hiện tại của chúng ta."

Người đàn ông túm lấy cánh tay Kỷ Thư Doanh, chẳng màng đến ánh mắt lạ lẫm của người qua đường. Kế đó, anh ta ghé mặt sát tai cô, thì thầm đe dọa: "Cánh cứng không có nghĩa là em có thể bay. Tất cả những gì em có, nếu anh đã có thể cho thì cũng có thể khiến chúng biến mất không còn lại gì. Nói cho anh nghe... Câu nói mà ông nội thích nhất là gì?"

Giọng Lam Hi Tụng trầm thấp, gợi cảm văng vẳng bên tai Kỷ Thư Doanh. Từng câu từng chữ anh ta nói ra, lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh, đau đến nỗi Kỷ Thư Doanh phải đáp lại: "Nách... Trứng chọi đá..."

Lam Hi Tụng nhắm mắt lại, thích thú hít hà mùi nước hoa ở tai Kỷ Thư Doanh. Lực tay anh ta từ mạnh bỗng chuyển thành vuốt ve nhẹ nhàng: "Nhớ là được rồi... người trên chỉ thích những cô gái ngoan ngoãn nghe lời... Em một mình trên đảo chơi thế nào?"

Bỗng nhiên đổi đề tài, Kỷ Thư Doanh thản nhiên trả lời: "Tôi gặp được cô chị họ không ai bì nổi của anh."

Người đàn ông hơi giật mình, sau đó bật cười: "Kế hoạch còn chưa bắt đầu đã đối mặt rồi. Thế giới nhỏ lại thật đáng sợ."

Kỷ Thư Doanh dường như rất phản cảm khi Lam Hi Tụng nhắc đến kế hoạch: "Tôi không phải quân cờ của anh, tôi chỉ muốn chúng ta ai đi đường nấy, nước giếng không phạm nước sông."

Lam Hi Tụng một tay ôm lấy vai cô, xoay người đi về phía chiếc du thuyền đậu ở cầu tàu: "Anh chưa từng nói em là quân cờ, nhưng ai đi đường nấy là không thể được. Em rời đi hơn nửa năm rồi, nên về nhà."


Nửa năm trước, tòa nhà Quan Thị.

"Quan tổng, đây là hồ sơ mà bộ phận nhân sự đã tổng hợp, theo yêu cầu ngài muốn tự mình lựa chọn."

"Ừm, để đây đi."

Thư ký đặt một chồng hồ sơ lên bàn làm việc rồi rời đi.

Quan Thư Quân đang bận rộn pha trà nghệ thuật. Phoebe ngồi một bên trêu chọc: "Cầu hiền như khát... Xem ra lại có dự án lớn à?"

"Chẳng phải sợ bà chủ lớn Lam chiêu binh mãi mã, lúc nào cũng cá lớn nuốt cá bé sao? Tôi đây là phòng bị trước khi xảy ra, lựa chọn tốt nhất để cạnh tranh thôi."

"Chỉ cần em không đụng đến giới hạn của tôi, hai nhà Quan và Lam vẫn là đối tác hợp tác rất tốt."

"Chị bây giờ đã rửa tay gác kiếm, tôi lại có cảm giác như Độc Cô Cầu Bại vậy."

"Sao, em rất muốn tôi tái xuất giang hồ à?"

"Đừng, đừng mà. Nếu chị mà tái xuất, Vưu Phi Phàm lại một khóc hai nháo ba thắt cổ cho mà xem."

Đúng lúc hai người đang uống trà trò chuyện, Mộ Tịch Nhiên gọi điện đến. Phoebe nói vài câu đơn giản rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi: "Tôi có chút việc gấp cần xử lý, đi trước đây."

"Được rồi, nhớ ghé qua uống trà nhiều hơn, tôi không tiễn chị đâu."

Nhìn theo Phoebe rời đi, Quan Thư Quân liền tập trung sự chú ý vào chồng hồ sơ. Cô cẩn thận lật xem, những hồ sơ đã được bộ phận nhân sự sàng lọc có chất lượng khá tốt. Cô lấy ra vài hồ sơ không ưng ý, rồi gọi thư ký thông báo bộ phận nhân sự gửi offer.

....

Đồng Hàm đang đeo tai nghe chống ồn, ngồi trước màn hình cong cỡ lớn, miệt mài biên soạn các chương trình phức tạp. Màn hình ngoài cùng bên phải dùng để giám sát, có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách bên ngoài và bên trong nhà. Màn hình ngoài cùng bên trái đang treo một trò chơi. Toàn bộ bàn điều khiển máy tính chiếm một phần ba phòng khách.

Trong căn phòng 50 mét vuông một phòng ngủ một phòng khách này, từ tất cả các thiết bị điện lớn đến công tắc rèm cửa, thậm chí cả việc cho thú cưng Corgi tên "Tách Trà Có Nắp Trà" ăn, đều được vận hành bởi hệ thống AI tự nghiên cứu và phát triển của cô. Căn phòng tựa như một thế giới công nghệ thu nhỏ trong phim, ở đây mọi thứ đã trở nên quen thuộc.

Một robot quản gia dạng bánh xe đang tuần tự dọn dẹp rác trên sàn nhà thì đột nhiên đôi mắt nhấp nháy đèn đỏ. Robot hỏi: "Chủ nhân, ngài có thư điện tử mới. Có cần đọc ngay bây giờ không?"

Đồng Hàm tháo tai nghe, chỉ thị một cách thiếu kiên nhẫn: "Cho phép đọc, đọc lên nghe xem."

"Gửi cô Đồng Hàm, chúc mừng cô đã trở thành một thành viên của bộ phận mới thành lập của công ty chúng tôi – Bộ phận Thông tin. Xin vui lòng đến đăng ký tại công ty trong vòng hai ngày làm việc kể từ khi nhận được OFFER. Tập đoàn Quan Thị..."

"Làm việc của mày đi."

Đuổi robot quản gia đi, Đồng Hàm vẫn điềm nhiên gõ phím. Trên bảng điều khiển chỉ đặt duy nhất một khung ảnh: cô mặc bộ quân phục của học viện cảnh sát, vẻ mặt kiêu ngạo, bên cạnh là Cảnh Sát Giang với vẻ mặt chán ghét.

Bận rộn một hồi, cuối cùng cô cũng gõ xong các dòng code. Ngồi lâu trước máy tính cũng là một công việc tốn sức, Đồng Hàm thoải mái vươn vai, lùi ghế đứng dậy vận động gân cốt. Một cao thủ IT như cô tại sao lại muốn đến Quan Thị, nơi cách xa chuyên môn của mình như tám sào không tới? Dường như Đồng Hàm đang âm mưu một kế hoạch nào đó.

"Tách Trà Có Nắp Trà, mau lại đây."

Đồng Hàm gọi một tiếng, chú Corgi thân hình như heo con với đôi chân ngắn ngủn, lắc cái mông béo mập chạy tới. Cô tìm dây dắt chó đeo vào vòng cổ của Tách Trà Có Nắp Trà: "Đi nào, đi dạo thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro