Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96: Là chị

Chương 96: Là chị

Vân An biết mình đang mong chờ điều gì, không chỉ là cuộc gặp gỡ với chị nàng, mà còn là—còn là một lựa chọn khác so với kiếp trước. Kiếp trước, Tần Tranh đón sinh nhật cùng nàng, còn giờ này, họ đang ăn cơm ở một quán ăn nhỏ. Vân An biết Tần Tranh đã bỏ cuộc thi tranh biện chỉ để chúc mừng sinh nhật mình, hai người còn cãi nhau, sau đó nàng lại phải dỗ dành Tần Tranh.

Nàng nhớ rất rõ.

Ngày hôm đó, nàng không có tin tức gì của Vân Kính Thư, dì cũng không về, chỉ đến tối dì mới nhắn tin cho nàng, nói:【Vân An, sinh nhật vui vẻ.】

Vân An siết chặt điện thoại, thời gian trôi qua từng phút từng giây. Mỗi khi ngoài cửa có động tĩnh nhỏ, nàng đều lập tức đứng dậy và nhìn sang.

Năm phút.

Mười phút.

Mười lăm phút.

Thời gian hẹn càng lúc càng đến gần.

Nàng đến sớm, bởi lẽ nàng muốn đến trước, muốn nhìn thấy Vân Kính Thư bước vào phòng riêng, nhưng ngoài cửa vẫn không có lấy một bóng người. Cánh cửa ở hai phòng riêng bên cạnh thỉnh thoảng lại mở ra, Vân An mong đợi nhìn về phía cửa.

Rồi lại thất vọng cúi đầu.

Sẽ đến chứ?

Sẽ đến mà.

Chị, chưa bao giờ thất hẹn cả.

Đầu ngón tay Vân An siết chặt mép điện thoại, màn hình sáng lên, nàng cúi đầu.

So với thời gian họ đã hẹn.

Đã trễ nửa tiếng.

Nàng ngồi trong phòng riêng đóng kín, bốn bề yên tĩnh, nhịp tim nàng dồn dập rồi dần dần tĩnh lặng. Chuông điện thoại reo lên, cơ thể Vân An cứng đờ, nàng thấy tên dì nhấp nháy trên màn hình.

Vân An không nghe máy.

Như một sự chờ đợi cố chấp mà vô ích, nàng cho rằng chỉ cần mình đợi thêm một chút nữa, Vân Kính Thư nhất định sẽ xuất hiện.

Nhưng sự việc lại trái với ý muốn.

Cửa phòng riêng bị kéo ra một cái "soạt", Vân An nhìn sang, trong ánh mắt không còn chút ánh sáng nào. Quả nhiên, người đứng ở cửa là Vân Thụy.

Vân Thụy nói: "Sao dì gọi mãi mà con không nghe máy?"

Vân An ngẩn người, đáp lại dì: "Xin lỗi dì, con quên mất."

"Dì gọi cho con là muốn nói..." Vân Thụy mím môi, buổi chiều Vân Kính Thư còn bảo cô đặt phòng, đến tối thì lại đột nhiên nhận nhiệm vụ, không đến được. Cô gọi cho Vân An mãi mà không được, gọi cho Mạc Tang Du thì cô ấy nói Vân An chưa về nhà. Cô không yên tâm nên đã đến thẳng đây.

Vân Thụy nói: "An An, có phải con đang giận Kính Thư không? Con bé không cố ý đâu, buổi tối, con bé..."

Vân Kính Thư đã có manh mối của lão Miêu. Nếu là tội phạm khác, có lẽ Vân Kính Thư sẽ không đến mức không dành được thời gian ăn một bữa cơm. Nhưng Lão Miêu, không chỉ là kẻ Vân Kính Thư chờ đợi bao năm, mà còn là cái gai nhọn nhất trong lòng cô ấy, vì vậy cô ấy mới không chút do dự, nói đi là đi.

Vân An ngẩng đầu, nói: "Con không sao đâu dì."

Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng không thể cười nổi.

Vân Thụy nói: "Con không vui thì cứ nói ra, hôm nay là Kính Thư không đúng, dì thay mặt con bé xin lỗi con. Như vậy đi, dì cùng con đón sinh nhật có được không?"

Nói ra thì, đây cũng là lần đầu tiên Vân Thụy tổ chức sinh nhật cho Vân An.

Vậy mà ngay cả một chiếc bánh sinh nhật ra hồn cũng chưa mua.

Vân Thụy khẽ nghiến răng, đang định lúng túng đi ra ngoài mua thì cửa phòng riêng lại một lần nữa bị đẩy ra. Mạc Tang Du xách một hộp bánh kem đứng ở ngoài, Vân Thụy thấy cô ấy thì vẻ mặt thả lỏng, nói: "Sao em lại đến đây?"

"Em không đến thì hai dì cháu chị cứ mắt to trừng mắt nhỏ à?" Mạc Tang Du nói: "Dù gì cũng là sinh nhật Vân An, chị không mua quà thì thôi, ngay cả bánh kem cũng không mua sao?"

Vân Thụy:...

Vân Thụy bị mắng cho một trận, bèn cúi đầu.

Vân An liếc thấy vẻ lúng túng của dì, biểu cảm như vậy hiếm khi xuất hiện trên mặt Vân Thụy, rất hi hữu. Vân An thu lại tâm trạng không vui, cười nói: "Dì, dì cũng bị mắng kìa."

"Còn con nữa, cười cái gì mà cười!" Mạc Tang Du không tha cho một ai: "Trẻ con thì phải ra dáng trẻ con, cả ngày cứ ra vẻ sâu sắc. Không vui là không vui, bị chị gái cho leo cây, không vui thì cứ thẳng thắn thừa nhận. Cảm xúc mà cứ bị dồn nén là có thể chết người đấy, biết không?"

Vân An bị Mạc Tang Du nói, nàng sờ sờ chóp mũi.

Hai dì cháu giống như người phạm lỗi, ngồi trước mặt Mạc Tang Du, bị mắng cho một lượt.

Vân An lén nhìn Mạc Tang Du.

Nàng cảm thấy lúc dì nổi giận cũng khá giống Tần Tranh.

"Ngẩn ra đó làm gì?" Mạc Tang Du nói: "Gọi món ăn cơm!"

Mạc Tang Du xoa bụng: "Hai người không đói, chứ tôi đói rồi đây này."

Vân Thụy nhìn Mạc Tang Du, còn chưa mở miệng thì chuông điện thoại reo lên. Vân Thụy vừa định nghe thì Mạc Tang Du đã giật phắt lấy, liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi nhận cuộc gọi, nghe thấy đầu dây bên kia nói: "Đội trưởng Vân, chúng tôi..."

Mạc Tang Du nói: "Chị ấy không có ở đây."

"Tiểu Mạc à?" Người bên kia nhận ra cô, cười: "Đội trưởng đâu rồi?"

Mạc Tang Du liếc nhìn Vân Thụy, tức giận nói: "Chết rồi."

Vân Thụy ngồi đối diện cô:...

Vân An:...

Người ở đầu dây bên kia:...

Trong phòng riêng im lặng vài giây, người đồng nghiệp ở đầu dây bên kia nói: "Vậy lát nữa tôi gọi lại nhé?"

Cô ấy tưởng mình đã phá hỏng chuyện tốt của Mạc Tang Du nên Mạc Tang Du mới tức giận như vậy. Mạc Tang Du bĩu môi, đưa điện thoại cho Vân Thụy. Vân Thụy ra ngoài nghe điện thoại, Vân An hỏi: "Dì Mạc, dì không vui sao ạ?"

"Đâu có." Mạc Tang Du nói: "Hôm nay là sinh nhật con, sao lại không vui chứ?"

Vân An nói: "Con cảm thấy dì không vui."

"Chắc là do đến hơi vội." Buổi chiều Mạc Tang Du nghe Vân Thụy nói, buổi tối Vân An và Vân Kính Thư sẽ ăn cơm cùng nhau. Cô đã rất vui, cảm thấy cuối cùng Vân An cũng chờ được ngày mây tan thấy trăng sáng. Thật ra Vân An ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng luôn nhớ mong người nhà, đặc biệt là Vân Thụy và Vân Kính Thư. Cô cũng nhận ra sự vui mừng của Vân An, cả buổi chiều con bé không thay quần áo thì cũng sửa sang lại tóc, thậm chí còn chạy vào nhà vệ sinh, dùng kem che khuyết điểm của cô chấm lên nốt mụn nhỏ mới mọc trên mặt. Sự căng thẳng của Vân An hiện rõ rành rành, mà niềm vui thì lại càng rõ hơn.

Sống chung với nhau lâu như vậy, ngoại trừ lần cô bắt gặp Vân An và Tần Tranh hôn nhau trong phòng khiến con bé vừa ngượng ngùng vừa kích động ra, thì cảm xúc của Vân An chưa bao giờ dâng trào đến thế. Có thể thấy, con bé rất mong chờ cuộc gặp mặt tối nay.

Thậm chí là, nóng lòng không thể chờ đợi.

Buổi tối, Vân An đã đi từ rất sớm, trước khi đi còn cười nói với cô: "Dì Mạc ơi, con đi ăn cơm với chị đây ạ."

Ở gia đình bình thường, đây là một câu nói hết sức thường tình, một chuyện thường nhật quá đỗi phổ thông.

Thế nhưng Vân An đã đợi mấy năm.

Khoảnh khắc đó, cô cũng vui thay cho Vân An.

Sau đó Vân Thụy báo cho cô, Vân Kính Thư không về được, chuyến bay buổi chiều cũng đã cất cánh.

Lúc đó cô đã nói với Vân Thụy một câu: "Bớt một khắc này cũng không được sao?"

Vân Thụy im lặng.

Mạc Tang Du biết không nên nói như vậy, rất vô lý, nhưng lúc đó cô thật sự không kiểm soát được cảm xúc, bèn nói: "Nhà mấy người cứ phải cố chấp với vụ án này như vậy sao? Thậm chí không thể gặp mặt một lần à?"

Đúng là không thể gặp.

Cũng không thể liên lạc.

Cô đều biết cả.

Nhưng khi con người ta mất đi lý trí, lời gì cũng có thể nói ra được.

Kể cả lời trách móc.

Trước đây Mạc Tang Du từng đọc một câu, nói rằng con người ta thậm chí không thể đồng cảm với chính bản thân mình trong quá khứ.

Những lời này, những cảm xúc này, trước đây cô tuyệt đối không thể nói ra, không thể có được, nhưng bây giờ thì lại thật sự xuất hiện. Lúc chuông điện thoại của Vân Thụy vừa reo lên, cô lại càng tức giận hơn.

Cô đã mất kiểm soát.

Mạc Tang Du kiềm chế lại cảm xúc, hít sâu vài hơi. Vân An rót cho cô một ly nước, Mạc Tang Du vừa tức vừa buồn cười: "Con có giận không?"

Vân An nói: "Vì chị con không đến sao ạ?"

Mạc Tang Du gật đầu.

Vân An nói: "Không giận ạ."

Mạc Tang Du nói: "Con đúng là rộng lượng."

Vân An nghĩ.

Nàng không giận Vân Kính Thư, nhưng nàng giận chính mình.

Vừa rồi nàng chỉ đợi một lát, một tiếng hay hai tiếng đồng hồ nhỉ? Thế mà đã đứng ngồi không yên như vậy rồi. Vậy còn Tần Tranh thì sao?

Tần Tranh, đã đợi nàng bảy năm.

Dưới tình huống không có bất kỳ tin tức nào, đợi nàng bảy năm.

Trong bảy năm đó, có một nửa thời gian nàng biết Tần Tranh đã sống như thế nào. Nhưng trong những chuyện mà nàng không biết, Tần Tranh ra sao?

Nàng giận chính mình.

Lại đau lòng cho Tần Tranh.

Đặc biệt là, cuối cùng Tần Tranh chỉ nhận được chiếc hộp gỗ đó.

Khi chiếc xe tải lao tới, nàng đã dùng hết sức mình để kéo Tần Tranh, nhưng lần này đến lần khác, tay nàng đều xuyên qua cơ thể Tần Tranh. Nàng chắn trước mặt Tần Tranh, muốn ôm lấy Tần Tranh, bảo cô mau chạy đi.

Tiếc là, nàng không thể làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Tranh bị đâm, nhìn chiếc hộp rơi xuống, nhìn miếng ngọc vỡ tan.

Nàng...

Vân An cúi đầu, hốc mắt hơi cay. Nàng nói với Mạc Tang Du: "Dì Mạc, con đi vệ sinh đây ạ."

Vừa ra khỏi cửa phòng riêng, Vân An đã đụng mặt Vân Thụy, nàng cắn răng đi lướt qua dì. Vân Thụy nhìn bóng lưng Vân An, quay lại phòng riêng, hỏi: "Con bé sao vậy?"

"Khóc chứ sao." Mạc Tang Du nói: "Còn có thể làm sao nữa, vốn tưởng mình có thể gặp được chị gái, nhưng cuối cùng không gặp được, chẳng phải sẽ đau lòng sao?"

Vân Thụy nói: "Trước đây chị không biết con bé yếu đuối như vậy."

"Là con người thì ai cũng sẽ có lúc yếu đuối." Mạc Tang Du nói xong, sắc mặt có chút lúng túng, nói với Vân Thụy: "Vừa nãy, em xin lỗi nhé."

Vân Thụy nói: "Không sao đâu."

Mạc Tang Du nói: "Hồi chiều, em không nên nói như vậy."

Vân Thụy lắc đầu: "Hy vọng Vân An cũng có thể hiểu, Kính Thư rất muốn gặp con bé."

Mạc Tang Du im lặng, nhìn về phía cửa.

Lúc Vân An quay lại, hai người họ đang kề đầu vào nhau, nhỏ giọng bàn tán gì đó. Vân An bước vào, nghe thấy Mạc Tang Du nói: "Lại đây lại đây, xem coi ăn gì nào."

Nàng nói: "Con sao cũng được ạ."

Vân Thụy nói: "Con bé từ nhỏ đã không kén ăn."

"Em từ nhỏ đã cực kỳ kén ăn." Mạc Tang Du nói: "Mẹ em thường dẫn em đi ăn cơm bộ đội."

Vân Thụy hỏi: "Ngon không?"

Mạc Tang Du nghĩ một lát: "Sau đó em không kén ăn nữa."

Vân Thụy:...

Vân An:...

Mạc Tang Du nói: "Thế dì tự chọn món vậy. Vân An, lát nữa thắp nến, con cầu nguyện nha."

Kiếp trước Vân An cũng nhận được bánh kem, do Tần Tranh và Khương Nhược Ninh mua, là một chiếc bánh nhỏ bốn inch. Lúc đó Tần Tranh nói: "Năm sau sẽ mua cho cậu cái lớn hơn."

Nàng cười: "Cái này là đủ rồi."

Tần Tranh nói: "Cái này còn chưa đủ cho Nhược Ninh ăn nữa là."

Nhớ ra rồi.

Kiếp trước, Khương Nhược Ninh cũng rất thích ăn.

Vân An nói: "Dạ."

Họ ăn bánh kem trước, sau đó mới ăn tối. Sau khi dùng bữa, Vân Thụy nói có việc, Mạc Tang Du cũng không muốn về. Vân An hiểu ý dì, nói rằng muốn tự mình về. Vân Thụy vỗ vai nàng: "Đừng nghĩ nhiều, lần này không gặp được thì lần sau dì sắp xếp lại cho con. Đợi con bé kết thúc nhiệm vụ này, mấy đứa còn nhiều cơ hội gặp mặt lắm."

Vân An nhìn Vân Thụy, một lát sau nói: "Dạ con biết rồi ạ."

Vân Thụy lúc này mới cùng Mạc Tang Du rời đi.

Vân An không đi xe đạp mà lên xe buýt. Vừa ngồi xuống, nàng đã nhận được điện thoại của Tần Tranh.

Tần Tranh nói: "Mình đến nơi rồi."

Vân An nghe thấy bên phía cô có người hát, hơi ồn ào một chút, bèn hỏi: "Cậu đang ở đâu vậy?"

Tần Tranh quay đầu nhìn quanh, đây là một quán bar chill. Trước kia, nơi này là một cửa hàng bán rượu, sau đó ông chủ tiếp quản cửa hàng đã biến nó thành nơi để khách hàng thưởng thức rượu. Sau đó nữa, nó trở thành một quán bar chill, có những chỗ ngồi riêng, môi trường yên tĩnh, không giống như các quán bar đèn xanh rượu đỏ ồn ào náo nhiệt. Nơi đây khá yên tĩnh, Tần Tranh biết đến nơi này là vì cô biết, đây chính là quán mà Kim Mạn thích nhất.

Sau khi thân thiết với Kim Mạn, cô nghe Kim Mạn nói, bà chủ của quán này là bạn học thời đại học của chị. Khi không có cảm hứng, ngày nào chị cũng ngâm mình trong quán bar để pha chế rượu cho khách. Vừa rồi lúc đi vào, cô đã liếc nhìn quầy bar.

Kim Mạn không có ở đó.

Tần Tranh cũng không nản lòng, kéo ba người còn lại vào.

Vừa tìm được chỗ ngồi, cô đã gọi điện cho Vân An. Trong lòng cô vẫn luôn canh cánh chuyện Vân An nói đi ăn cơm với chị gái, trên đường đến đây lòng dạ cô không yên, giờ phút này nghe thấy giọng Vân An, cô bất giác cảm thấy an lòng.

Tần Tranh trả lời Vân An: "Đang uống rượu."

Vân An nói: "Quán bar à?"

Tần Tranh nói: "Gần giống vậy, nhưng cũng không hẳn."

Vân An nói: "Mình nghe hơi ồn."

Tần Tranh nói: "Ừm, khu vực ngồi bên cạnh hình như có liên hoan."

Cô nghiêng đầu liếc nhìn, có bảy, tám chàng trai và cô gái trẻ tuổi đang ngồi ở khu vực bên cạnh, Không biết là sinh viên tụ tập hay dân công sở liên hoan, mà trông giống sinh viên hơn. Tần Tranh chỉ vội vàng liếc qua, không nhìn kỹ, rồi quay về khu vực ngồi của mình. Diệp Dư và Thời Tuế biết cô đến đây làm gì nên không tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại Khúc Hàm thì giật mình thon thót, vừa vào cửa đã nhíu mày: "Sao cậu lại đến đây?"

Tần Tranh hỏi: "Cậu chưa từng đến quán bar ở Lâm Bình à?"

Khúc Hàm đương nhiên đã từng đến, cô đi cùng Vu Bất Tiện, trong lớp cũng có mấy bạn học khác sau khi liên hoan xong thì lén lút đến đó. Tần Tranh cũng được mời vài lần, cô không thích quá ồn ào nên không đi, nhưng cô biết Khúc Hàm đã từng đi.

"Chỗ đó và ở đây đâu giống nhau." Khúc Hàm cứng miệng, nhưng vẫn đi theo sau Tần Tranh vào bên trong, ngồi xuống khu vực riêng.

Lúc này cô cũng không để ý Tần Tranh đang gọi điện, hỏi Tần Tranh: "Khi nào chúng ta về?"

Tần Tranh nói: "Vừa mới đến, sao cậu đã muốn về rồi?"

Vân An nghe thấy Tần Tranh trả lời, bèn hỏi: "Ai vậy?"

"Khúc Hàm." Tần Tranh nói: "Cậu ta muốn về."

Vân An nhíu mày: "Sao Khúc Hàm cũng đi vậy?"

Tần Tranh giải thích: "Cậu ta cầu xin mình dẫn đi đó."

Khúc Hàm ở bên cạnh trừng mắt nhìn Tần Tranh. Tần Tranh đang nói cô sao? Không phải chứ? Nhưng vừa rồi cô ấy có nhắc đến tên cô. Khúc Hàm không nhịn được: "Cậu đang nói tôi đấy à?"

Tần Tranh thấy Khúc Hàm lịch sự như vậy, bèn chớp chớp mắt, gật đầu.

Khúc Hàm nói: "Tôi cầu xin cậu dẫn tôi đến đây hồi nào?"

Cô hỏi, mặt đỏ bừng.

Tần Tranh nói: "Bây giờ đó."

"Cậu nói xạo!" Khúc Hàm nói: "Tôi không hề có!"

Tần Tranh an ủi cô: "Đừng kích động."

"Tôi không kích động!" Khúc Hàm nói: "Là cậu đang nói dối! Đồ nói dối!"

Cô mắng xối xả: "Đồ lừa đảo, lừa Vân An chưa đủ, còn lừa cả Diệp Dư. Cậu chính là một kẻ lừa đảo!"

Tần Tranh:...

Học sinh cấp ba mắng người, đều ngây thơ như vậy sao?

Trước đây cô mắng người như thế nào nhỉ?

Ồ, trước đây cô là học sinh ngoan, không mắng người.

Tần Tranh rất lấy làm hài lòng.

Cô nói với Vân An: "Chúng ta nói tiếp đi."

Vân An:...

Đầu dây bên kia không có tiếng động, Tần Tranh "A lô" một tiếng, Vân An nói: "Ừm."

Tần Tranh hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Vân An nói: "Đang ngồi xe."

Tần Tranh nghi hoặc: "Ngồi xe?"

Vân An chụp một tấm hình, gửi cho Tần Tranh. Tần Tranh vừa nhìn điện thoại, vừa nói chuyện với nàng. Thấy nàng đang ngồi trên xe buýt, phía sau toàn là ghế trống, trên xe dường như không có mấy người, Tần Tranh hỏi: "Cậu về nhà hả?"

Vân An nói: "Ừm, mình về nhà."

Tần Tranh: "Mình cũng sẽ về ngay thôi."

Sợ Vân An lo lắng, Tần Tranh cũng cầm điện thoại lên, giơ cao một chút để chụp một tấm hình gửi cho Vân An. Cô nói: "Ở chỗ mình cũng ổn."

Vân An nhìn lướt qua khu vực ngồi của Tần Tranh, Thời Tuế và Diệp Dư ngồi đối diện cô, cô và Khúc Hàm ngồi cùng nhau. Chắc là hai người vừa mới cãi nhau, nên Khúc Hàm ngồi cách cô một khoảng rất xa.

Là khoảng cách mà Vân An thích.

Nàng còn chưa kịp vui mừng thì đã liếc thấy một bóng người mờ ảo ở khu vực ngồi phía sau Tần Tranh. Người đó mặc đồ đen, dường như là áo gió, để tóc đen thẳng dài, không có tóc mái. Người phụ nữ đó đứng dậy, nên vừa vặn lọt vào khung hình. Vân An phóng to tấm hình này lên, bóng người dần dần mờ đi, ngay cả khuôn mặt cũng vậy.

Nhưng Vân An vẫn nhận ra.

Là Vân Kính Thư.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Khúc Hàm: Tôi không phải là người sao? [đáng thương]

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro