
Chương 199+200
Chương 199: Muốn chơi
Vào trận rồi Khương Nhược Ninh mới phát hiện đã đổi người. Vừa ngẩng đầu lên cô đã trông thấy Tần Tranh, liền ngạc nhiên: "Vân An đâu?"
Tần Tranh mặt không đỏ tim không đập: "Đi tắm rồi."
Khương Nhược Ninh: "Không phải lúc nãy cậu nói cậu đi tắm sao?"
Tần Tranh đáp: "Cậu ấy gấp hơn."
Vân An trong phòng tắm:...
Cũng không biết là ai gấp.
Tần Tranh chưa từng chơi game này trên điện thoại của Vân An nên không quen vị trí các nút bấm, lần nào cũng phải nhấn một lúc nhân vật mới chạy về phía trước. Giọng của Khúc Hàm từ trong voice chat truyền đến: "Ai đây Khương Nhược Ninh? Sao như bot vậy?"
Khương Nhược Ninh cười ha hả: "Tranh Tranh, cậu ấy nói cậu là bot kìa."
Cô quên tắt mic.
Khúc Hàm: "Tần Tranh?"
Tần Tranh nghiến răng nghiến lợi, còn giả vờ thản nhiên như mây bay gió thoảng: "Là mình đây, sao nào?"
Khúc Hàm rõ ràng đã sững sờ một lúc: "Không phải cậu không chơi game này sao?"
Một thời gian trước Khương Nhược Ninh mê mẩn game này, ngày nào cũng kéo Thời Tuế chơi cùng, thỉnh thoảng có gặp lại bạn học cũ, Khúc Hàm chính là một trong số đó. Bọn họ thường lập team chơi đấu hạng, vì vậy lúc nãy Khương Nhược Ninh tiện tay mời cô ấy vào. Khúc Hàm cũng từng hỏi về Vân An và Tần Tranh, lúc đó hai người đang trong giai đoạn chia tay, Khương Nhược Ninh không tiện nói nhiều nên chỉ bảo hai người họ bận, không chơi game này.
Khúc Hàm còn tưởng bọn họ tốt nghiệp xong đã đi du lịch rồi.
Thật sự không ngờ lại gặp nhau trong game.
Tần Tranh nói: "Tự nhiên muốn chơi."
Khúc Hàm "À" một tiếng.
Bầu không khí tức thì có chút khó xử.
Khương Nhược Ninh đang tích cực đi tìm vật phẩm thì đột nhiên nghe thấy tiếng súng. Cô nhìn về phía đó, nói với Tần Tranh: "Chỗ cậu có người, cậu đừng động đậy, để mình qua chỗ cậu."
Khúc Hàm nói: "Mình ở gần cậu ấy hơn, để mình qua đó cho."
Tần Tranh muốn nói không cần, nhưng lại cảm thấy khó xử.
Sau khi tốt nghiệp, cô và Khúc Hàm không còn liên lạc gì nữa. Khoảng thời gian đó vì chuyện của Vân An, cô không muốn lên mạng, không muốn giao tiếp với ai, kỳ nghỉ hè cũng đến Thượng Kinh từ sớm, chính là để trốn tránh mọi thứ ở Lâm Bình, trốn tránh mọi thứ có thể khiến cô nhớ đến Vân An. Tuy không cố ý nghe ngóng tin tức của Khúc Hàm, nhưng cô biết cuối cùng cô ấy đã vào một trường đại học nào đó ở thành phố bên cạnh Thượng Kinh.
Cô thoáng mất tập trung, nhân vật do Khúc Hàm điều khiển đã đi tới bên cạnh cô, giơ súng lên bắn một phát. Tần Tranh thấy người ở phía đối diện ngã xuống, cô khẽ nói: "Cảm ơn." Cô khen Khúc Hàm: "Cậu chơi hay thật."
Khúc Hàm nói: "Dạo này không có việc gì làm nên nghiện game ấy mà. Còn cậu, gần đây bận gì thế?"
Tần Tranh nghĩ một lát rồi nói: "Bận yêu đương rồi."
Khúc Hàm chỉ muốn vả miệng mình một cái.
Cô cười hờ.
Rất muốn một súng bắn bay đầu Tần Tranh.
Tần Tranh nhận ra ý đồ của cô ấy, bèn nhắc nhở: "Giết đồng đội sẽ bị phạt đó nha."
Khúc Hàm:...
Cô nhịn!
Khương Nhược Ninh chạy lon ton đến bên cạnh Tần Tranh, một mạch đổi hết tất cả trang bị tốt trên người mình cho Tần Tranh. Tần Tranh từ chối: "Cậu dùng đi, mình không cần đâu."
"Sao lại không cần chứ, cậu mặc đồ xịn rồi ra ngoài làm bia đỡ đạn, bọn này sẽ biết địch ở hướng nào." Trong mắt Khương Nhược Ninh không có tình bạn, chỉ có thắng thua.
Tần Tranh:...
Lát nữa Vân An tắm xong, vẫn nên để nàng đập cho Khương Nhược Ninh một trận.
Khúc Hàm nghe vậy liền bật cười, giọng nghe rất vui vẻ. Thời Tuế gọi bọn họ: "Qua chỗ mình nè, có người."
Thấy nhân vật nhỏ trên bản đồ chạy về phía Thời Tuế, Tần Tranh cũng chạy theo hướng đó. Thời Tuế quay đầu: "Tranh Tranh, cậu chạy sang bên trái đi, người đó ở bên tay phải của cậu."
Bên trái.
Tần Tranh suy nghĩ một giây rồi bắt đầu chạy, Thời Tuế "Ây" một tiếng, nhân vật do Tần Tranh điều khiển đã bị bắn thành cái sàng. Thời Tuế nói một cách não nề: "Cậu chạy ngược rồi."
"Dám bắn Tranh Tranh! Liều mạng với tụi nó!" Khương Nhược Ninh từ phía sau Tần Tranh lao lên, cũng bị một tràng "tạch tạch tạch". Tần Tranh chỉ nghe thấy tiếng súng đạn trong game nổ vang trời, bùm bùm, sau đó thanh máu của đồng đội biến mất.
Cả đội bị diệt.
Tần Tranh gãi đầu.
Cô giục Khương Nhược Ninh: "Ván sau, bắt đầu ván sau đi."
Khương Nhược Ninh nói: "Lát nữa vào game đừng có chạy lung tung, đi theo mình nè."
"Biết rồi." Tần Tranh nói: "Còn không phải là do cài đặt nút bấm của Vân An sao? Mình chưa quen thôi, ván này chắc chắn không có vấn đề gì."
Cô rất cứng miệng.
Lúc tắm xong đi ra, Vân An thấy Tần Tranh đang bĩu môi với điện thoại, vẻ mặt như thể nghĩ mãi vẫn không hiểu. Nàng bước tới, từ sau lưng Tần Tranh ngó đầu xuống, nhìn nhân vật do cô điều khiển chết trong bụi cỏ, đồng đội bên cạnh thì đang chiến đấu quyết liệt. Vân An hỏi: "Sao lại chết rồi?"
Tần Tranh thấy nàng như thấy cứu tinh, mắt hơi sáng lên, nhìn nàng như thể đang cầu cứu.
Bắt gặp ánh mắt cực kỳ đáng thương của cô, trong lòng Vân An mềm nhũn, dính như keo, giọng nói càng dịu dàng hơn: "Sao thế?"
Tần Tranh nói: "Không biết chơi."
Vân An cười nhẹ: "Mình dạy cậu."
Tần Tranh gật đầu. Vân An từ phía sau sô pha đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, nhận lấy điện thoại, nghiêng đầu hỏi cô: "Mình nhớ hồi đi học, không phải cậu từng chơi với Khương Nhược Ninh rồi sao?"
"Mới có mấy lần à, toàn chơi linh tinh thôi." Tần Tranh nghi ngờ lúc đó cô toàn đánh với bot, không biết đã qua được làng tân thủ hay chưa nữa. Giờ đây rank của Khương Nhược Ninh bọn họ đều đã cao, ghép trận cũng toàn gặp người rank cao, Tần Tranh tất nhiên đánh không lại.
Vân An nói: "Không sao, mình giúp cậu báo thù."
Tần Tranh nói: "Chết hết rồi thì báo thù kiểu gì?"
Vân An nói: "Còn ván sau mà."
Tần Tranh cụp mắt xuống.
Để Tần Tranh nhìn rõ hơn, Vân An dứt khoát ôm cô vào lòng. Tần Tranh nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Vân An, ngửi mùi sữa tắm vấn vít trên người nàng. Vân An còn gội đầu, mùi hoa nhài thoảng quanh Tần Tranh, khiến cô có chút mất tập trung.
Thời Tuế và Khương Nhược Ninh đang chìm đắm trong game nên không nhận ra tư thế của hai người có vấn đề gì. Khương Nhược Ninh không ngẩng đầu lên mà nói: "Tranh Tranh, sẵn sàng đi."
Tần Tranh "À" một tiếng, sau đó ngón tay bị Vân An kéo đi, nhấn vào nút sẵn sàng.
Vừa rồi cô chơi gà quá, sợ không nhịn được mà mắng mình rồi bị Khúc Hàm nghe thấy nên đã tắt mic. Nhưng voice chat của Thời Tuế và những người khác vẫn mở, cô có thể nghe thấy giọng của Khúc Hàm từ trong đó truyền ra: "Đội vừa rồi ghê thật, bao vây trước sau chúng ta luôn."
"Không sao, bọn họ cũng bị bao vây rồi, trước khi chết mình thấy có một đội khác xông lên đánh bọn họ."
"Ha ha ha— Khoan đã!" Còn chưa cười xong, Khúc Hàm đột nhiên nói: "Vậy chẳng phải chúng ta vẫn có khả năng ghép trận với họ sao?"
Khương Nhược Ninh cũng sững người: "Ờ ha, nếu như lúc nãy bọn họ cũng bị bắn chết."
Thời Tuế kết luận: "Bọn họ cũng chết rồi."
Cô là người chết cuối cùng, trước khi chết đã thấy đội bắn các cô và một đội khác giao tranh, rồi nhận lấy kết cục thảm bại.
Khương Nhược Ninh "Ái chà" một tiếng, vẫn đang trong màn hình chờ tải trận. Lát sau, bọn họ thấy trong danh sách hạ gục của trận này có tên đội vừa rồi. Khương Nhược Ninh vỗ đầu một cái, nói: "Tụi mình né một chút, bọn họ chắc ở khu phố sầm uất, mình đi đến khu vực rìa đi."
Vân An hỏi Tần Tranh: "Là bọn họ à?"
Tần Tranh nói: "Ừm, họ ghê lắm."
Vừa rồi cô còn chưa nhìn thấy người đến là đã bị bắn gục, bọn họ có cả tấn công, lính bắn tỉa và lính trinh sát, gần như không có điểm yếu, bao vây các cô lại mà đánh. Vân An cười một tiếng, nói với Tần Tranh: "Cậu đi thẳng về phía trước đi."
Tần Tranh khẽ "Ừm" một tiếng: "Không phải Nhược Ninh nói chúng ta đi ra rìa sao?"
Vân An: "Để bọn họ đi."
Tần Tranh: "Vậy còn cậu?"
Vân An: "Mình đi báo thù cho cậu."
Tần Tranh không nhịn được mà cong môi, mặt mày hớn hở: "Mình sợ cậu bị bắn chết mất."
Một đấu với bốn.
Đúng là không sợ chết.
Vân An nhìn cô: "Vậy chúng ta cược đi, nếu mình giết được họ, cậu đồng ý với mình một chuyện. Còn nếu họ giết được mình, mình đồng ý với cậu một chuyện."
Tần Tranh tò mò: "Chuyện gì?"
Vân An nói: "Chuyện gì cũng được."
Tần Tranh gật đầu: "Chốt đơn."
Hai người lí nhí thảo luận xong thì nghe thấy Khương Nhược Ninh hét lên: "Ê, Tranh Tranh, cậu đi—"
Khương Nhược Ninh ngẩng đầu lên.
Vân An đang ngồi trên ghế sô pha, ôm trọn Tần Tranh vào lòng. Tần Tranh thì cầm điện thoại, Vân An điều khiển ngón tay của cô. Khương Nhược Ninh: "Hít..."
Nghe thấy tiếng động, Thời Tuế liền nhìn cô, rồi nhìn theo ánh mắt của cô.
Nhức răng.
Thời Tuế dựa sát vào người Khương Nhược Ninh, chen chúc bên cạnh cô. Khương Nhược Ninh bị cô ấy chen đến nhột, bật cười thành tiếng.
Khúc Hàm không thấy được hành động của họ, chỉ thấy nhân vật nhỏ của Tần Tranh ngày càng đi xa khỏi đội, hỏi: "Tần Tranh đi đâu vậy?"
Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ấy đi farm lẻ."
Thực chất là đi tình tứ.
Khúc Hàm ngạc nhiên: "Cậu ấy đi một mình à?"
Khương Nhược Ninh trả lời nước đôi: "Ừm hửm."
"Ừm hửm cái con khỉ, mau gọi cậu ấy về đi. Kỹ năng của cậu ấy cậu còn không biết sao, đi nộp mạng cho người ta à!" Khúc Hàm vừa dứt lời, kênh thế giới hiện lên thông báo hạ gục:【QZ đã hạ gục Nhà Tui Có Mèo Bò Sữa.】
Khúc Hàm khựng lại.
Voice chat im lặng.
Ngay sau đó kênh thế giới lướt qua mấy dòng thông báo hạ gục, ID QZ xen kẽ bên trong. Tiếp đó Tần Tranh thấy nhân vật của họ đã đến khu phố sầm uất, chưa vào là đã nghe thấy tiếng súng liên tục. Tần Tranh nói: "Cậu cẩn thận một chút."
Giọng nói dịu dàng của Vân An vang lên từ phía sau: "Được."
Trái ngược hoàn toàn với giọng nói là thao tác của nàng. Vân An rút súng, lên đạn, nhắm bắn mấy băng đạn, xung quanh không còn tiếng động nào nữa.
Tần Tranh còn không thấy rõ ngón tay nàng đã bấm các nút như thế nào, chỉ cảm thấy nhanh vô cùng, ngón tay như đang nhảy múa trên màn hình.
Chẳng trách—
Tần Tranh lắc đầu, xua đi những suy nghĩ không lành mạnh, chuyên tâm nhìn vào màn hình game, nhưng ánh mắt lại luôn vô thức liếc nhìn những ngón tay thon dài của Vân An. Vân An không để móng tay dài, trước nay cũng chưa từng, mà nàng cũng không sơn móng tay. Hồi đi học, đã có lần cô sơn móng tay màu đỏ cho Vân An, nhưng chưa được mấy ngày là đã bay mất. Cô tò mò hỏi Vân An, Vân An nói tắm rửa rồi nó tự trôi. Tần Tranh còn nghi ngờ nàng dùng bàn chải để cọ người khi tắm.
Sau đó cô không sơn móng tay cho Vân An nữa, cũng không chăm sóc móng cho nàng, nhưng móng tay của Vân An rất đều đặn, rất nhẵn nhụi.
Tần Tranh bất giác giơ tay mình lên, cảm thấy bản thân cũng nên cắt móng tay. Cô nhìn vài giây, rồi lại chăm chú nhìn Vân An.
Vân An đang điều khiển nhân vật trong game cất súng. Nhân vật mặc áo ba lỗ và quần short, gọn gàng và cá tính, cất khẩu súng tiểu liên sau lưng, dựa vào góc tường, cẩn thận ló ra một chút. Sau đó Tần Tranh thấy nhân vật nhỏ đó ném một quả bom khói vào một ngôi nhà, khói trắng tỏa ra, nàng ném bốn năm quả, leo tường trèo cửa sổ vào trong nhà, nhanh chóng ngồi xổm bên cầu thang. Lát sau có tiếng bước chân hiện lên thông báo, sau đó hai nhân vật nhỏ mặc đồ đỏ từ trong làn khói chạy ra. Vân An nhanh chóng rút súng, mấy tiếng súng vang lên, kênh thế giới lại hiện lên:【QZ đã hạ gục Tiểu Dư Lang Thang】
【QZ đã hạ gục Tủ Lạnh Sưởi Ấm】
Tần Tranh nhìn rõ tên thì vui vẻ: "Chính là bọn họ."
Vân An nghiêng đầu, đôi môi mỏng lướt qua gò má Tần Tranh. Nhìn thấy lông mày cô cong lên thành một đường vòng cung, trong mắt tràn đầy niềm vui, Vân An cũng cười.
Sau đó Tần Tranh mở mic, nói với Khúc Hàm: "Qua đây đi, bên này nhiều đồ lắm."
Khúc Hàm không thể tin được: "Sao đột nhiên cậu lại lợi hại như vậy?"
Khúc Hàm hỏi: "Cậu bật hack à?"
Tần Tranh nói: "Ừm, bật hack đó."
Khúc Hàm: "Hack gì vậy?"
Tần Tranh: "Hack 'bà xã'."
Khúc Hàm: "..."
Trong voice chat im lặng một lúc. Một lát sau...
Khúc Hàm hỏi Khương Nhược Ninh: "Có mìn không?"
Khương Nhược Ninh nói: "Chỉ có một quả."
Khúc Hàm: "Đưa mình."
Khương Nhược Ninh: "Cậu cần mìn làm gì?"
Khúc Hàm nói: "Mình đi nổ chết Tần Tranh!"
Tần Tranh rúc vào lòng Vân An, nhìn nàng với vẻ mặt như thể bị dọa sợ, giả bộ tội nghiệp và đáng thương.
Vân An:...
Bây giờ nàng không muốn chơi game chút nào nữa.
Nàng muốn chơi Tần Tranh.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Khúc Hàm hung dữ ghê, làm người ta sợ quá chừng.
Khúc Hàm: Cái đồ giả nai!
---
Chương 200: Thua rồi
Tần Tranh không biết mình đang bị Vân An nhìn chằm chằm. Sau khi giả vờ đáng thương đủ rồi, cô bắt đầu chỉ huy Vân An: "Bên kia còn hai người, chắc chắn là đồng đội của nhỏ đó. Cậu tới xử bọn họ đi!"
Vân An lại không hề động đậy.
Tần Tranh khó hiểu, bèn nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt Vân An đang nhìn mình. Ánh mắt nàng rất sâu, cảm xúc cuộn trào. Cô véo vào cánh tay Vân An, nói khẽ: "Tập trung một chút!"
Ánh mắt vừa rồi như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, nếu để Khương Nhược Ninh và Thời Tuế nhìn thấy, cô còn mặt mũi nào mà nhìn người ta nữa!
Vân An cụp mắt xuống.
Tần Tranh nói: "Cậu đi đi chứ."
Vân An nói: "Đi không được."
Tần Tranh: "Sao đi không được?"
Vân An nói: "Vừa rồi cậu véo mình hơi đau."
Tần Tranh nói: "Vậy mình xoa cho cậu một chút."
Vân An nói: "Xoa một chút cũng không hết, vẫn đau mà."
Tần Tranh: "Vậy cậu muốn thế nào?"
Vân An nói: "Cậu hôn một cái là hết liền."
Tần Tranh vừa định nói, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.
Khương Nhược Ninh không thèm ngẩng đầu lên: "Hai người có thể tắt mic rồi nói chuyện được không hả?"
Mặt Tần Tranh lập tức đỏ bừng!
Cô vội vàng nhìn sang phần voice chat, trước mắt tối sầm lại.
Vân An lại tỏ ra như không có chuyện gì, hỏi Khương Nhược Ninh: "Có cần áo chống đạn không?"
Khương Nhược Ninh lập tức cười nịnh nọt: "Cần cần cần!"
Tần Tranh ngọ nguậy trong lòng Vân An, giãy giụa muốn đi nhưng không thành công. Vân An ghì chặt cô trong lòng, Tần Tranh nghiến răng: "Buông ra!"
Cô đặc biệt liếc nhìn phần voice chat, lần này đã tắt rồi.
Vân An nói: "Vẫn chưa báo thù xong mà, cậu không muốn biết hai người kia chết như thế nào sao?"
Cơ thể đang ngọ nguậy của Tần Tranh khựng lại, cô buông một câu: "Coi xong mình sẽ đi."
Vân An nhếch môi.
Nàng cũng không đi tấn công hai người kia nữa, mà cùng Khương Nhược Ninh và những người khác đi tìm vật tư. Tần Tranh thấy có gì đó không đúng: "Cậu đi bắn bọn họ đi chứ."
Vân An nói: "Trang bị của họ tốt hơn chúng ta, bây giờ đánh không lại đâu."
Tần Tranh nghi ngờ: "Thật không?"
Vân An nói với giọng nghiêm túc: "Ừm, cậu xem súng của chúng ta nè, tầm bắn gần, khoảng cách xa một chút là không còn sát thương nữa. Mình chưa đến gần bọn họ thì đã bị họ bắn chết rồi."
Tần Tranh nghĩ đến cách nàng vừa tiêu diệt hai người kia, nói: "Vậy cậu đánh lén đi."
"Vừa mới đánh lén rồi, sao đối phương có thể phạm cùng một sai lầm hai lần được?" Vân An phân tích cực kỳ nghiêm túc, nàng gác cằm lên vai Tần Tranh, lúc nói chuyện giọng rất dịu dàng, rõ ràng là đang giải thích cho cô, nhưng ngữ điệu lại có chút tủi thân. Tần Tranh nuốt lại những lời định nói, cụp mắt xuống, thấy lông mi Vân An khẽ rung động. Cô đưa ngón tay ra, chấm nhẹ lên lông mi của đối phương. Vân An quay đầu sang hõm cổ Tần Tranh, đôi môi mỏng lướt qua bên cổ cô, mềm mại chạm vào da thịt cô.
Hơi thở ấm nóng.
Cánh môi mềm mại.
Làm lòng Tần Tranh xao động.
Cô cúi xuống nhìn đôi tay Vân An đang điều khiển trò chơi, rồi bất chợt quay người lại, vòng hai tay ôm lấy cổ nàng, vùi mặt vào xương quai xanh của nàng.
Cơ thể Vân An không động đậy.
Suýt nữa thì không cầm chắc điện thoại.
Giọng nàng đầy vẻ kìm nén: "Tranh Tranh."
Tần Tranh nói: "Hửm?"
Vân An nói: "Sao vậy?"
Tần Tranh nói: "Không sao cả."
Mũi Tần Tranh cọ vào xương quai xanh của Vân An, cô không cắn cũng không liếm, nhưng xương quai xanh của Vân An lại ửng lên một màu hồng nhạt. Nàng khẽ ho một tiếng, nghe thấy Khương Nhược Ninh gọi mình: "Vân An, bên cậu còn đạn không?"
Vân An nói: "Còn."
Khương Nhược Ninh chạy đến bên cạnh nàng, nói: "Cậu vứt cho mình một ít đi."
Vân An vứt ra.
Khương Nhược Ninh đợi một lúc lâu: "Cậu vứt súng xuống làm gì?"
Vân An "À" một tiếng.
Khương Nhược Ninh: "Là đạn, là đạn, không phải lựu đạn!"
Vân An đưa ngón tay gãi gãi lông mày.
Tần Tranh ló đầu ra khỏi lòng Vân An, bấm vào màn hình điện thoại của nàng, vứt một nửa số đạn cho Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh cảm kích rơi nước mắt: "Cảm ơn chị đại."
Nghe thấy giọng điệu của Khương Nhược Ninh thay đổi, Khúc Hàm bật cười: "Khí phách đâu rồi."
Khương Nhược Ninh nói: "Có chỗ dựa rồi thì cần gì khí phách nữa."
Tần Tranh nghe hai người nói chuyện rồi đột nhiên nhớ ra, trước đây người mà Khương Nhược Ninh ngứa mắt nhất chính là Khúc Hàm. Mỗi lần họ gặp Khúc Hàm ở bên ngoài, Khương Nhược Ninh đều lườm nguýt, trợn mắt với cô ấy. Dĩ nhiên Khúc Hàm cũng không phải dạng vừa, hai người hễ có chuyện là lại cãi nhau vài câu.
Bây giờ lại có thể cùng nhau chơi game hòa bình như vậy.
Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đỏ mặt tía tai đối đầu gay gắt ngày xưa.
Tần Tranh đột nhiên có một cảm nhận sâu sắc hơn về hai chữ "trưởng thành".
Thấy Tần Tranh im lặng một lúc lâu, Vân An hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Tần Tranh nói: "Nghĩ về bài văn ngắn." [1]
[1] Bài văn ngắn: Được hiểu rộng ra là những đoạn văn mang tính tự sự xen lẫn bình luận, bày tỏ cảm xúc, có màu sắc chủ quan rất đậm nét, được một số người đăng tải trên các nền tảng mạng xã hội như Weibo hoặc vòng bạn bè (Moments) vì một mục đích nào đó.
Bài văn ngắn chua lè.
Cô mỉm cười.
Thấy nét mặt Tần Tranh giãn ra, Vân An cũng không khỏi vui lây: "Bài văn ngắn gì cơ?"
Tần Tranh nói khẽ: "Bài văn ngắn đen tối."
Vân An:...
Một bên im lặng, một bên náo nhiệt.
Khương Nhược Ninh la lên: "Khúc Hàm cậu tới chỗ mình canh đi, vị trí này đẹp, hợp cho cậu bắn tỉa."
Khúc Hàm đáp lại trong mic: "Tới liền."
Nói xong, Khúc Hàm bắt chuyện: "Ngày mấy mấy cậu khai giảng?"
"Ngày 2." Khương Nhược Ninh: "Hôm đó mấy cậu không khai giảng hả?"
Khúc Hàm: "Bọn mình khai giảng từ tuần trước rồi."
Khương Nhược Ninh: "Sớm vậy à?"
Khúc Hàm nói: "Bắt đầu sớm thì kết thúc sớm thôi, không chịu nổi cái đợt quân sự này mà. Đúng rồi, mấy cậu đoán xem, hôm qua mình đi trung tâm thành phố mua sắm gặp trúng ai?"
Khương Nhược Ninh đáp bâng quơ: "Ai thế? Không lẽ là Vu Bất Tiện?"
Bên voice chat im lặng vài giây.
Thời Tuế huých vào bắp chân Khương Nhược Ninh một cái. Khương Nhược Ninh cắn môi, vắt óc suy nghĩ cách chữa cháy. Thời Tuế nói: "Khúc Hàm à, cậu ấy—"
Khúc Hàm nói: "Dĩ nhiên không phải."
Nghe kỹ thì.
Giọng rất nhỏ.
Khương Nhược Ninh cụp mắt: "Xin lỗi, mình không có cố ý."
"Không sao đâu." Khúc Hàm nói: "Chuyện qua lâu như vậy, mình quên hết rồi."
Sao có thể quên được chứ.
Tổn thương mà Vu Bất Tiện từng mang đến cho cô ấy là thật, những tin đồn đó tuy đã được phá giải, nhưng vẫn gây ra tổn thương không thể xóa nhòa cho Khúc Hàm. Khương Nhược Ninh cắn môi, cảm thấy vừa rồi mình không nên lỡ lời nhanh miệng như vậy.
Thời Tuế nói: "Khúc Hàm, cậu mới nói cậu gặp ai?"
"À." Khúc Hàm lấy lại chút tinh thần, nói: "Gặp Hạ Kinh Mặc."
Vân An có thể cảm nhận được, Tần Tranh trong lòng nàng rõ ràng cứng đờ lại. Nàng cúi đầu nhìn Tần Tranh, thoáng thấy cô nhíu mày.
Cô không thích cái tên này, không thích con người này.
Vân An biết Tần Tranh không thích. Lúc trước khi nói về người này, Tần Tranh đã rất chán ghét, nhưng nàng cũng không ngờ lại chán ghét đến mức cách một thời gian dài như vậy, chỉ nghe tên thôi cũng đã nhíu mày.
Hai người còn lại cũng không ưa.
Khương Nhược Ninh nói: "Con nhỏ đó vẫn còn sống hả?"
Khúc Hàm:...
Thời Tuế:...
Tần Tranh nhìn về phía Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh nhún vai.
Trước khi tốt nghiệp bọn họ đã chặn Hạ Kinh Mặc, nên không biết cô ta thi đỗ trường nào, sau khi tốt nghiệp lại càng chưa từng nhắc đến người này một lần nào nữa. Khúc Hàm nói: "Cậu ghét cậu ấy đến vậy sao?"
Thời Tuế giảng hòa: "Dù sao thì cũng không thích."
"Trước đây lúc mới quen cậu ấy, mình còn thấy người này cũng được, nhưng sau này càng ở chung càng không thích."
Khương Nhược Ninh hỏi: "Tại sao cậu không thích cô ta?"
"Không biết." Khúc Hàm: "Không nói rõ được, cảm thấy cậu ấy rất giả tạo."
Thời Tuế hỏi: "Gặp nhau thì mấy cậu trò chuyện gì vậy?"
Khúc Hàm: "Cậu ấy hỏi mình có tin tức gì của mấy cậu không."
Khương Nhược Ninh lập tức kéo còi báo động: "Cậu nói cho cô ta rồi hả?"
"Không, nhưng mình nghĩ, cậu ấy hỏi đại bạn học nào mà chẳng biết." Khúc Hàm nói: "Trường còn dán cả bảng tin lớn ảnh các cậu thi đỗ vào Thượng Kinh nữa là."
Cũng phải.
Lần này nhà trường vô cùng phấn khởi, vì chỉ riêng lớp họ đã có nhiều học sinh đỗ vào các trường đại học trọng điểm, vậy nên nhà trường đã tuyên truyền rầm rộ khắp nơi, muốn biết họ học ở đâu cũng chẳng khó chút nào.
Chỉ là không ngờ lâu như vậy rồi.
Người này vẫn còn nhớ thương Tần Tranh.
Thời Tuế nhìn về phía Tần Tranh.
Tần Tranh cụp mắt xuống.
Vân An điều khiển nhân vật trong game đi về phía trước. Đột nhiên có một tiếng súng vang lên, sau đó Vân An vòng ra sau lưng, đến phía sau kẻ địch, chỉ với vài băng đạn đã xử lý xong đối thủ. Nhìn tên người bị hạ gục hiện lên kênh thế giới, Vân An hỏi Tần Tranh: "Có phải đồng đội của đội vừa rồi không?"
Tần Tranh ngẩn ra: "Hả?"
Vân An nói: "Không phải cậu nói đội vừa rồi còn hai người sao, có phải là hai người này không?"
Tần Tranh nói: "Không phải, bọn họ mặc đồ màu xanh lam, cũng không phải ID này."
Vừa hay kênh thế giới hiện lên tên người bị hạ gục, Tần Tranh nói: "Là cái này."
Cô chỉ vào cái tên đó.
Vân An nói: "Bọn họ ở trong kia kìa."
Tần Tranh tập trung lại: "Bên trong căn nhà này sao?"
Vân An: "Ừm."
Tần Tranh: "Sao cậu biết?"
"Bản đồ thu nhỏ rồi, bây giờ khu vực có thể hoạt động chỉ còn lại khu này, tiếng súng vừa rồi là từ căn nhà đó truyền ra." Kết hợp với thông báo hạ gục vừa hiện lên kênh thế giới, rất hiển nhiên hai người còn lại đang ở trong nhà.
Khương Nhược Ninh nói: "Mình đi đầu, mấy cậu đợi mình."
Vân An nói: "Không cần đâu, mấy cậu ở đây đợi mình là được."
Khương Nhược Ninh: "Cậu đi một mình hả?"
Vân An nói: "Không sao."
Tần Tranh nhìn nàng thành thạo trèo tường vào trong, trên đầu có thông báo tiếng bước chân, Tần Tranh nói: "Ở trên lầu."
Vân An khẽ "Ừm" một tiếng, sau đó ném rất nhiều bom khói về phía cầu thang. Tần Tranh tưởng Vân An sẽ ôm cây đợi thỏ như lần trước, ở cầu thang đợi hai người kia chạy ra, nhưng không ngờ nàng ném bom khói xong liền xông thẳng lên. Lúc nhìn thấy nhân vật game mặc đồ màu xanh lam nhảy ra, tim Tần Tranh cũng suýt nhảy ra ngoài!
Cô nói: "Kia kia kia! Cửa phòng!"
Vân An trở tay bắn vài phát súng, hạ gục đối phương. Tần Tranh vẫn đang tìm người còn lại, chợt nghe thấy Vân An bắn quét về phía góc tường, sau đó một quả lựu đạn được ném tới. Tần Tranh thấy nhân vật của Vân An lách vào một căn phòng khác, tuy né kịp thời nhưng vẫn mất một nửa máu. Tần Tranh nói: "Bơm máu bơm máu."
Vân An đáp lại cô: "Đối phương cũng đang bơm máu."
Đây là thời cơ tốt để ra tay, Vân An ló người ra, sau đó một loạt đạn bay tới. Tần Tranh cười: "Phán đoán sai rồi nha."
Vân An nói: "Ừm, đối phương cũng chơi khá hay."
Tần Tranh nói: "Chắc chắn rồi, vừa rồi chúng ta còn bị diệt cả đội, cậu cẩn thận một chút."
Vân An cười: "Mình biết rồi."
Nàng bắt đầu đánh du kích với đối phương trong căn nhà, cả tầng hai có tổng cộng sáu phòng, ở giữa có hành lang và cửa sổ. Vân An chiếm ba phòng, đối phương chiếm ba phòng, đồng đội của đối phương vừa rồi đã được cứu sống, nên giờ là một chọi hai. Tần Tranh nói: "Có cần Nhược Ninh bọn họ qua giúp không?"
Vân An nói: "Không cần."
Vừa nãy nàng đánh du kích chỉ để quan sát cấu trúc căn nhà và ước lượng kích thước, giờ trong lòng đã có kế hoạch rõ ràng. Vân An lại ném qua một quả bom khói, bên kia vang lên tiếng bước chân, rồi nàng ném tiếp hai quả lựu đạn vào trong. Có lẽ đối phương chưa bị nổ chết, vì vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân vọng ra.
Nhưng chỉ có tiếng bước chân của một người.
Tần Tranh nói: "Hình như có một người bị nổ gục rồi."
Vân An: "Ừm."
Nàng nhanh chóng đổi chỗ, đối phương ném mấy quả lựu đạn vào căn phòng trước đó của nàng, nhưng nàng đã sớm di chuyển sang phòng bên cạnh. Sau đó Vân An ngồi xổm xuống đất, bò về phía trước, rất nhanh đã đến cửa một căn phòng khác. Tần Tranh thấy nàng đổi súng, vừa rồi là súng tiểu liên, bây giờ là súng bắn tỉa, cô không hiểu: "Khoảng cách ngắn thế này, cậu dùng súng bắn tỉa làm gì?"
Vân An chẳng hề hé răng. Trong phòng khói mù mịt, không nhìn rõ thứ gì cả, nhưng Vân An vẫn đặt súng bắn tỉa vào vị trí, đồng thời bật ống ngắm, kiên nhẫn chờ đợi. Tần Tranh không dám thở mạnh, tim đập thình thịch ngày một nhanh. Khói trắng dần tan đi, Vân An nói: "Nhìn thấy bóng người chưa?"
Hai bóng người, một bóng người đang quỳ rạp trên đất, bóng người còn lại đang ở bên cạnh kéo cô ta dậy.
Tần Tranh gật đầu.
Vân An nhắm súng bắn tỉa vào đầu người đó, sau đó nắm lấy ngón tay của Tần Tranh đặt lên nút bắn, thấp giọng nói: "Tranh Tranh, bắn kết liễu đi."
Lòng Tần Tranh rung động, không nghĩ ngợi gì mà dùng sức ấn ngón tay xuống.
Đoàng một tiếng!
【QZ đã hạ gục Lục Lục Đại Thuận】
【QZ đã hạ gục Đáng Yêu Đáng Yêu】
Mắt Tần Tranh sáng lên, cô vội vàng quay đầu lại, giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng: "Chết rồi nè!"
Vân An: "Báo thù cho cậu rồi."
Tần Tranh vui ra mặt, lập tức muốn nói cho Khương Nhược Ninh và những người khác biết. Vừa mới bò dậy khỏi lồng ngực Vân An, cô nghĩ đến điều gì đó, bèn quay đầu lại: "Không đúng."
Vân An nhìn cô: "Hửm?"
Tần Tranh nói: "Vừa rồi là mình bắn phát cuối cùng, vậy hai người cuối cùng có phải là do mình giết không?"
Ánh mắt Vân An càng thêm dịu dàng: "Phải."
Tần Tranh vui mừng: "Vậy vụ cá cược của chúng ta, cậu thua rồi đúng không?"
Vân An giả vờ khó xử: "Mình thua rồi."
Tần Tranh cười tít mắt: "Vậy cậu nói, bất cứ chuyện gì cũng được sao?"
Vân An gật đầu: "Bất cứ chuyện gì."
Nàng vừa dứt lời, Tần Tranh liền chui ra khỏi lòng nàng. Vân An hỏi: "Cậu đi đâu đó?"
Tần Tranh không quay đầu lại: "Tìm đồ bấm móng tay!"
Vân An: ???
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Oh yeah, hôm nay có thể muốn làm gì thì làm rồi.
Vân An: Mong chờ biểu hiện của vợ tối nay. [đáng thương][đáng thương][đáng thương]
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro