Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 197+198

Chương 197: Đừng

Vân An đã trông thấy Lâm Kinh Lạc, ánh mắt nàng dán chặt vào cô ta.

Lâm Kinh Lạc đến một mình. Ban đầu, Lâm Kinh Khước cũng định đi cùng, nhưng vì có việc gấp nên cuối cùng cô phải tới một mình. Không ngờ lại tình cờ gặp Tần Tranh, càng bất ngờ hơn là chỗ ngồi còn ở ngay cạnh cô ấy.

Quả là có duyên phận.

Cô say mê thứ duyên phận này.

Tựa như ông trời đã định.

So với việc cố tình tạo ra, điều này càng khiến cô vui mừng hơn.

Lâm Kinh Lạc nghiêng đầu nhìn Tần Tranh, trong mắt là ý cười vô tận, một lần nữa thầm mừng vì hôm nay mình đã dành thời gian đến đây.

Vé xem phim là do Lâm Kinh Khước mua. Vốn dĩ họ có thể đến rạp phim riêng của nhà mình để xem, nhưng một hai người thì quá vô vị, cô thích xem bộ phim này ở một nơi đông đúc như thế này.

Cô thích ngắm nhìn biểu cảm của những người đó.

Nhìn những người đó, vì hình ảnh máu me mà lộ ra vẻ mặt khó chịu.

Lâm Kinh Lạc dựa vào lưng ghế. Tần Tranh bên cạnh đang nghịch điện thoại, cô ấy chỉnh độ sáng màn hình rất tối. Cách một cái ghế, Lâm Kinh Lạc chỉ thấy được ngũ quan của cô ấy được ánh sáng phản chiếu, đường nét rõ ràng mà xinh đẹp.

Tần Tranh nhận thấy ánh mắt người bên cạnh, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Vân An:【Lát nữa mình sẽ tìm cơ hội ra ngoài.】

Cô hoàn toàn có thể ra ngoài ngay bây giờ, nhưng cô biết Lâm Kinh Lạc vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, cái nhìn này và cái nhìn chằm chằm ở kiếp trước không giống nhau lắm. Kiếp trước, tuy nói là Lâm Kinh Lạc theo đuổi cô, nhưng thật ra cô ta không hề làm chuyện gì ép buộc cô, rất nhiều lúc còn giúp cô giải quyết phiền phức.

Mấy phiền phức và quấy rối trong công việc.

Lâm Kinh Lạc dĩ nhiên chưa từng nhắc tới trước mặt cô, cũng không kể công, nhưng người khác thì sẽ nói cho cô biết.

Khi đó Khương Nhược Ninh cũng luôn khen Lâm Kinh Lạc đủ điều, bảo cô thử qua lại với Lâm Kinh Lạc xem sao.

Tần Tranh nghiêng đầu, thấy Lâm Kinh Lạc đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, cô cũng nhìn theo.

Trước khi tới, Khương Nhược Ninh đã giới thiệu qua về bộ phim này. Một cô gái sống trong nhung lụa, một gia đình mỹ mãn hạnh phúc, ba mẹ hòa thuận yêu thương, có tiền có năng lực, nhưng thực chất người ba đã sớm ngoại tình, còn cấu kết với tiểu tam giết mẹ của nữ chính. Người ba này tự cho rằng mình che giấu rất giỏi, nhưng nào có hay lúc xử lý thi thể, nữ chính đã đứng ngay sau lưng ông ta và nhìn thấy hết.

Nữ chính không báo cảnh sát, chỉ sau khi ba cô ta rời đi, cô ta mới đào thi thể mẹ lên hỏa táng. Sau đó nữ chính tàn bạo giết chết những người biết chuyện liên quan đến cái chết của mẹ mình, đặc biệt là tiểu tam, càng bị cô ta hành hạ lăng trì, từng dao từng dao một. Người ba thì bị cô ta làm bại liệt nằm trên giường, còn cho ông ta ăn thịt và uống máu của tiểu tam.

Kết phim, người đàn ông không chết, nhưng phải chịu đựng sự giày vò không ngừng.

Những người lướt thấy các đoạn cắt trên mạng đều tranh cãi làm thế nào mà bộ phim này qua được kiểm duyệt, phe ủng hộ nữ chính và phe lên án nữ chính mỗi bên một nửa. Có người nói chẳng qua chỉ là phim ảnh, để giải trí mà thôi, nữ chính có vẻ ngoài ngây thơ nhưng nội tâm lại đen tối, lúc báo thù cực kỳ đã.

Phe lên án nữ chính thì tất nhiên cảm thấy tư tưởng mà phim truyền bá không đúng. Ba cô ta, tiểu tam, bao gồm cả những người biết chuyện đều có tội, nhưng tội không đáng chết.

Bộ phim này mới ra mắt được vài ngày mà đã gây tranh cãi rất lớn trên mạng, Khương Nhược Ninh nổi hứng tò mò nên đã kéo họ đến xem cùng.

Lúc đọc phần giới thiệu, Tần Tranh đã thấy không thoải mái lắm, bây giờ nhìn những khung hình u ám này thì lại càng khó chịu hơn. Trong phim đang mưa như trút nước, Tần Tranh cũng cảm thấy mình bị đè nén dưới đáy nước, sự ẩm ướt và ngột ngạt ập đến, toàn bộ khung hình khiến người ta không thở nổi.

Thủ pháp quay phim này dù có cao minh hay không, Tần Tranh cũng không thể thưởng thức nổi.

Cô chỉ cảm thấy nghẹt thở.

Vừa định đứng dậy, khóe mắt Tần Tranh lại liếc thấy Lâm Kinh Lạc đang ngồi cách cô một ghế.

Lâm Kinh Lạc xem rất chăm chú.

Là kiểu chăm chú rất thích thú, một tay chống cằm, nhìn những hình ảnh trong phim, giống như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật, trong mắt tràn đầy sự thưởng thức và vui mừng.

Cánh tay Tần Tranh đột nhiên nổi da gà, cô cau mày.

Lâm Kinh Lạc đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tần Tranh. Tần Tranh thu lại khóe mắt, tiếp tục xem phim, nghe thấy Lâm Kinh Lạc nhỏ giọng gọi cô: "Tần Tranh."

Lúc này Tần Tranh mới liếc mắt nhìn cô ta.

Lâm Kinh Lạc nói: "Bạn học của cô, không đến nữa sao?"

Tần Tranh nói: "Cậu ấy bị đau bụng, chắc là không đến được."

Nói xong, cô lập tức muốn tạm biệt Lâm Kinh Lạc, nhưng lại nghe thấy Lâm Kinh Lạc hỏi cô: "Cô thấy phim có hay không?"

Tần Tranh nhớ Lâm Kinh Lạc nói đây là phim do bạn của cô ta quay, bèn im lặng hai giây rồi nói: "Cũng được."

"Tôi lại rất thích." Lâm Kinh Lạc nói: "Con người làm sai thì phải bị trừng phạt."

Tần Tranh nhìn cô ta, một lát sau gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra và nói: "Ngại quá, bạn học của tôi vẫn không khỏe, tôi phải đi cùng cậu ấy đến bệnh viện."

Lâm Kinh Lạc nói: "Có cần tôi đưa mấy cô đi không?"

Tần Tranh giật mình: "Không cần đâu, cảm ơn."

Cô từ chối quá nhanh, quá thẳng thừng. Động tác chuẩn bị đứng dậy của Lâm Kinh Lạc khựng lại, cô ta từ từ ngồi xuống, nói: "Vậy cô đi đường cẩn thận."

Tần Tranh gật đầu.

Lâm Kinh Lạc nói: "Tần Tranh, lần sau gặp."

Tần Tranh không hiểu sao tim mình lại đập thình thịch, cô liếc nhìn Lâm Kinh Lạc, nói: "Lần sau gặp."

Nói xong, cô cúi đầu đi ra khỏi phòng chiếu số 2, không lâu sau Khương Nhược Ninh và Thời Tuế cũng đi ra. Khương Nhược Ninh nhìn trái nhìn phải, không thấy Vân An nên tò mò: "Vân An đâu?"

Tần Tranh nói: "Ở bên ngoài, ra ngoài rồi nói."

Khương Nhược Ninh "Ồ" một tiếng, đi theo sau Tần Tranh ra ngoài. Trước khi gặp Vân An, Tần Tranh đột nhiên dừng lại, xoay người, nhìn về phía Thời Tuế và Khương Nhược Ninh, vẻ mặt có chút nghiêm trọng. Khương Nhược Ninh vỗ vai cô: "Cậu sao thế, mặt nghiêm túc vậy?"

Đáng sợ quá đi.

Tần Tranh nói: "Người vừa ngồi cạnh mình tên là Lâm Kinh Lạc."

"Lâm Kinh Lạc." Thời Tuế nói: "Tụi mình đã gặp cô ấy trong cuộc thi tranh biện Tiếng Anh mà."

Tần Tranh không ngờ trí nhớ của Thời Tuế lại tốt như vậy. Cô nhìn Thời Tuế: "Cậu còn nhớ sao?"

"Nhớ chứ." Thời Tuế nói: "Cô ấy đặc biệt có hứng thú với cậu."

Vừa rồi bên trong tối om, Thời Tuế không nhìn thấy người ngồi cạnh Tần Tranh là ai, nếu không cô đã sớm nhận ra rồi.

Khương Nhược Ninh kinh ngạc: "Cậu cũng quen hả?"

"Không tính là quen, từng gặp một lần." Thời Tuế nói: "Cô ấy làm sao?"

Tần Tranh nói: "Mình hy vọng, hai cậu đồng ý với mình một chuyện."

Thấy vẻ mặt Tần Tranh ngày càng nghiêm túc, Thời Tuế và Khương Nhược Ninh cũng thu lại vẻ thoải mái và nhìn cô. Tần Tranh nói: "Trước mặt cô ta, vĩnh viễn đừng nhắc đến Vân An."

Khương Nhược Ninh: "Tại sao?"

Tần Tranh nói: "Bây giờ mình không có cách nào giải thích với cậu, nhưng—"

"Được." Thời Tuế nói: "Mình biết rồi."

Khương Nhược Ninh không hiểu: "Cậu biết cái gì rồi?"

Thời Tuế nhìn Khương Nhược Ninh, rồi lại nhìn sang Tần Tranh, thấp giọng nói: "Lát nữa mình giải thích cho cậu."

Khương Nhược Ninh cau mày.

Thật ra Thời Tuế cũng không thể đảm bảo suy đoán của mình là đúng. Cô chỉ suy luận, Mạc Tang Du là cảnh sát, dì nói dì là bạn của dì Vân An, nhưng nếu không phải bạn mà là chiến hữu, vậy thì đã có thể giải thích được. Hơn nữa Vân An rời đi một thời gian dài như vậy, chẳng có lấy một lần liên lạc với họ. Là thật sự như lời Vân An nói, quá bận không có thời gian liên lạc, hay là không thể liên lạc? Trong lòng Thời Tuế cũng đã có tính toán.

Dĩ nhiên, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này, bây giờ cũng sẽ coi như không biết.

Nhưng với Khương Nhược Ninh, phải nghĩ ra lý do để lừa một chút.

Đôi mắt trong veo của Khương Nhược Ninh nhìn cô: "Cái gì đây, cậu có nói không? Không nói là mình giận đó nha."

Thời Tuế liếc nhìn Tần Tranh, cúi đầu: "Lát nữa không có ai mình sẽ nói cho cậu."

Khương Nhược Ninh càng tò mò hơn, liên tục nhìn cô. Thời Tuế mỉm cười với cô ấy.

Nụ cười khiến tâm hồn Khương Nhược Ninh xao xuyến, lấn át cả câu hỏi tò mò.

Thôi bỏ đi.

Đợi không có ai rồi hỏi cho rõ ràng.

Thấy hai người khôi phục lại vẻ mặt bình thường, Tần Tranh nói: "Đi thôi, Vân An đang đợi chúng ta ở bên ngoài."

Khương Nhược Ninh khoác tay Thời Tuế đi theo Tần Tranh ra cửa. Vân An đang ở trước cửa một tiệm trà sữa bên ngoài trung tâm thương mại, đeo khẩu trang và đội nón, xách theo Coca và bắp rang bơ. Khương Nhược Ninh nhỏ giọng thì thầm với Thời Tuế: "Cậu đừng nói nha, Vân An đeo khẩu trang vào cũng ngầu dữ."

Thời Tuế quay đầu nhìn cô.

Khương Nhược Ninh thấy Thời Tuế không lên tiếng, bèn hỏi: "Sao vậy?"

Thời Tuế nói: "Mình đeo khẩu trang cũng rất ngầu."

"Đương nhiên rồi." Khương Nhược Ninh nói: "Cậu không đeo cũng ngầu nữa."

Khóe môi Thời Tuế cong lên.

Tần Tranh đi đến bên cạnh Vân An, nghe thấy nàng nói: "Xe sắp đến rồi, chúng ta đi thẳng qua đó đi."

Khương Nhược Ninh nhận lấy bắp rang bơ Vân An đưa, hỏi nàng: "Sao cậu không vào trong?"

Vân An nói: "Bụng không thoải mái, mình muốn về nhà đi vệ sinh."

Khương Nhược Ninh không hiểu: "Không phải trong rạp phim có nhà vệ sinh sao?"

Vân An: "Kén toilet."

Khương Nhược Ninh:...

Nghe nói kén giường, kén nhà chứ chưa bao giờ nghe nói kén toilet, thật là kỳ quặc.

Ấy vậy mà Tần Tranh lại thích. Khương Nhược Ninh không nói gì, đi theo lên xe. Hàng ghế sau không ngồi được bốn người, Khương Nhược Ninh định lên phía trước, nhưng Thời Tuế đã nhanh hơn một bước kéo cửa ghế phụ, nói với cô: "Cậu ngồi sau đi."

Khương Nhược Ninh cười với cô ấy: "Thời Tuế, cậu tốt thật."

Thời Tuế véo má cô.

Sau đó Tần Tranh và Vân An cũng lên xe, họ đi thẳng đến căn hộ Vân An thuê. Thời Tuế hỏi Vân An có phải thuê chung với ai không, Vân An nói: "Không có, mình thuê một mình."

Khương Nhược Ninh: "Phòng đơn hả?"

"Hai phòng ngủ một phòng khách." Vân An nói với Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh chậc lưỡi: "Chơi lớn vậy sao?"

Vân An nói: "Dì mình sắp xếp."

Từ nhỏ tuy mẹ không ở bên cạnh, nhưng Vân An thật sự không thiếu ăn thiếu mặc, tiền thưởng cộng với tiền bồi thường của mẹ nàng, đủ cho nàng và Vân Kính Thư không lo ăn mặc. Sau khi Vân Kính Thư rời đi, Vân Thụy dùng thân phận của Vân An để làm thẻ, tiền lương của Vân Kính Thư trực tiếp chuyển vào đó. Tuy Vân An đã nói không cần, nhưng Vân Thụy nói: "Con không cần thì ai cần? Trong nhà chúng ta, cũng chỉ có con mới có thể nhận." Mỗi lần đi làm nhiệm vụ, Vân Thụy cũng sẽ giao toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho Vân An, có thể nói Vân An là người quản tiền của nhà họ Vân. Cho đến lần trước nàng đến Trường Hồ, trả lại hai tấm thẻ ngân hàng cho Vân Thụy và Vân Kính Thư, bên trong là số tiền họ đã chuyển cho nàng bao nhiêu năm qua.

Vân Kính Thư không nhận, nói cứ để ở chỗ nàng. Vân An biết, chị đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi bất cứ lúc nào.

Vân Thụy thì không từ chối, dùng tiền trong thẻ để đăng ký và sắp xếp chỗ ở cho nàng. Vân An cảm thấy, trong lòng họ, nàng chính là một đứa trẻ không thể tự lo liệu cuộc sống. Thật buồn cười, rõ ràng nàng đã trưởng thành từ lâu rồi mà.

Rõ ràng.

Nàng còn được nhìn ngắm thế giới này nhiều hơn Vân Kính Thư vài năm.

Vân An cụp mắt xuống, Khương Nhược Ninh giơ ngón tay cái lên: "Không cần biết, cậu chính là tiểu phú bà."

Thời Tuế nghe vậy thì cười nhẹ: "Còn có đại phú bà nữa à?"

"Có chứ." Khương Nhược Ninh nói: "Là cậu đó."

Tuy Khương Nhược Ninh chỉ nói đùa, nhưng Thời Tuế như thể vừa ăn mật ong, trong lòng ngọt ngào không thôi. Vân An nghe hai người trò chuyện, quay đầu nhìn sang. Tần Tranh vẫn luôn hướng về phía trước, im lặng trông ra ngoài cửa sổ. Liên tưởng đến chuyện gặp Lâm Kinh Lạc hôm nay, nàng hỏi Tần Tranh: "Cậu sao vậy?"

Tần Tranh quay đầu, đối diện với ánh mắt của nàng, nhỏ giọng: "Hơi kỳ lạ."

Vân An: "Kỳ lạ chỗ nào?"

Tần Tranh nói: "Mình đột nhiên nhớ ra, trước giờ mình chưa từng gặp ba của Lâm Kinh Lạc."

Vân An nhìn cô, đột nhiên hiểu cô đang nói về kiếp trước. Lâm Kinh Lạc quả thật đã mời Tần Tranh đến nhà chơi rất nhiều lần, nhưng Tần Tranh không muốn cho Lâm Kinh Lạc hy vọng vô ích, nên lần nào cũng từ chối. Tần Tranh nói: "Mình nhớ lúc mình quen cô ta, công ty của cô ta là do mẹ kế quản lý, chứ chưa từng gặp ba cô ta. Nhưng có một lần người khác hỏi đến, cô ta nói ông ấy đang ở nhà dưỡng bệnh."

Vốn dĩ Tần Tranh không nghi ngờ gì cả, nhưng hôm nay xem xong bộ phim đó, đối chiếu với vẻ mặt của Lâm Kinh Lạc khi xem phim và những lời cô ta nói, Tần Tranh luôn cảm thấy, ba của cô ta có lẽ không đơn giản chỉ là dưỡng bệnh.

Vân An lập tức hiểu ý cô.

Lần này Vân Thụy đến Thượng Kinh thành lập tổ chuyên án, chính là muốn ra tay từ nhà họ Lâm. Nhưng nhà họ Lâm là một khúc xương cứng, quá khó gặm, bề ngoài thì mọi việc đều hợp pháp hợp quy, làm việc gọn gàng dứt khoát, không tìm được điểm yếu. Hiện tại, cuộc điều tra của họ không có tiến triển gì, chỉ có thể dựa vào tin tức về Kỳ Nhĩ Lam mà Vân Kính Thư mang từ Trường Hồ đến, hy vọng có thể mở ra một con đường từ nhà họ Lâm.

Nếu như, ba của Lâm Kinh Lạc có thể trở thành chỗ đột phá...

"Tranh Tranh." Giọng của Khương Nhược Ninh cắt ngang lời thì thầm của hai người. Tần Tranh quay đầu, Khương Nhược Ninh nói: "Nói gì vậy?"

Tần Tranh nói: "Không có gì, chỉ là có một người quen, nói người nhà cô ấy bị bệnh, không biết thật hay giả."

Khương Nhược Ninh thuận miệng nói: "Cái này có gì mà thật hay giả, đến nhà cô ấy xem là biết thôi."

Nghe vậy, Tần Tranh bất giác nhìn về phía Vân An.

Vân An nắm lấy tay cô, lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô. Nghĩ cũng đừng hòng.

---

Chương 198: Tắm rửa

Tần Tranh hiểu được suy tư trong mắt Vân An, cô nói: "Mình đương nhiên sẽ không đi."

Cảm giác của cô đối với Lâm Kinh Lạc rất phức tạp. Kiếp trước, tuy cô và cô ta không thân đến mức như với Khương Nhược Ninh, nhưng trong công việc, Lâm Kinh Lạc thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều. Cho nên sau này bất kể là ai ra giá cao để mời cô về, cô đều không hề dao động. Vì chuyện này mà không ít người trong ngành suy đoán, nói rằng mối quan hệ giữa cô và Lâm Kinh Lạc tuyệt đối không đơn giản.

Chỉ có mình cô biết, mối quan hệ giữa cô với Lâm Kinh Lạc xưa nay luôn rạch ròi.

Thật ra ban đầu, nếu không phải Lâm Kinh Lạc có ý với cô, có lẽ họ thật sự có thể trở thành những người bạn thân thiết hơn. Nhưng vì có một tầng quan hệ đó, Tần Tranh thật sự không có cách nào mở lòng với cô ta, đối xử với cô ta như đối với Khương Nhược Ninh được. Bởi vì cô sợ nếu đến quá gần, Lâm Kinh Lạc sẽ nảy sinh hiểu lầm.

Cho nên kiếp trước, quan hệ của họ vẫn luôn không nóng không lạnh.

Nhưng Tần Tranh vẫn xem cô ta là bạn.

Tuy không phải là một người bạn đặc biệt thân thiết, nhưng rốt cuộc Lâm Kinh Lạc vẫn chiếm một vị trí trong cuộc sống và công việc của cô.

Vì vậy kiếp này có trùng phùng hay không, đối với Tần Tranh mà nói, không quá quan trọng. Cô chỉ chân thành hy vọng, Lâm Kinh Lạc có thể công việc thuận lợi, sự nghiệp hanh thông.

Cô chưa từng nghĩ tới.

Kiếp này hai người lại rơi vào tình thế như vậy.

Càng không ngờ tới, Lâm Kinh Lạc của kiếp này so với kiếp trước lại như hai người khác nhau.

Lâm Kinh Lạc ngồi bên cạnh Tần Tranh hôm nay, xa lạ đến mức khiến cô ngỡ ngàng cảm thấy, cô chưa từng quen biết cô ta. Dường như Lâm Kinh Lạc của kiếp trước, người từng đưa đón cô đi làm, cùng cô trò chuyện, cùng nhau xử lý những vấn đề khó khăn, đã hoàn toàn biến mất.

Cô thậm chí, còn có chút sợ Lâm Kinh Lạc.

Đây là cảm giác chưa từng có ở kiếp trước.

Là do kiếp trước cô ta ngụy trang quá tốt sao? Hay là bản thân cô chưa bao giờ thật sự thấu hiểu Lâm Kinh Lạc?

Cơ thể Tần Tranh lắc lư theo xe. Vân An vịn vai cô, hỏi: "Có muốn nghỉ một lát không?"

"Được thôi." Tần Tranh dựa vào vai Vân An, cơ thể không mệt nhưng đầu óc lại mệt. Khương Nhược Ninh nghiêng đầu, thấy Tần Tranh như một cô vợ bé bỏng thì hận rèn sắt không thành thép, nghiến răng kêu ken két.

Tần Tranh quay đầu lại, Khương Nhược Ninh kéo cô ra khỏi vai Vân An, ấn đầu cô tựa lên vai cô ấy. Vân An nhìn Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh thì nhướng mày với nàng. Vân An nghiến răng, níu lấy cánh tay Tần Tranh, lại kéo cô về. Khương Nhược Ninh níu lấy cánh tay còn lại của Tần Tranh, hai người giằng co.

Tần Tranh:...

Cô không nhịn được: "Có thôi đi không trời?"

Khương Nhược Ninh nói với cô: "Cậu bảo Vân An buông tay ra đi."

Vân An: "Dựa vào đâu hả?"

Khương Nhược Ninh nói: "Chỉ dựa vào việc mình là bạn thân của cậu ấy!"

Vân An tức đến bật cười: "Mình còn là vợ của cậu ấy đây."

Nàng vừa dứt lời, bên trong xe tất cả đều im lặng. Tần Tranh cảm nhận được bàn tay Vân An đang nắm lấy cô dần dần thả lỏng, Khương Nhược Ninh bên cạnh vừa định trêu chọc thì đã bị cô bịt miệng lại. Khương Nhược Ninh "Ưm ưm" hai tiếng, Thời Tuế quay đầu nhìn họ, bắt gặp ánh mắt của Tần Tranh, cô ấy liền áy náy cười cười.

Tần Tranh cười không nổi.

Dỗ dành Khương Nhược Ninh xong, cô quay đầu, Vân An đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Tần Tranh sáp lại gần, dựa vào vai nàng, nói nhỏ: "Vân An à."

Vân An hạ cửa sổ xe xuống, làn gió rít gào thổi vào. Vân An vừa lên xe đã tháo nón và khẩu trang, nhưng trong xe không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào. Tần Tranh ngồi sát bên nàng, nên thấy rõ vành tai của nàng từ trắng nõn, đến hơi hơi đỏ, rồi đỏ rực, đến mức đỏ bừng lên.

Chỉ trong nháy mắt.

Tần Tranh không nhịn được mà đưa tay ra, sờ sờ tai Vân An. Vân An quay đầu lại, Tần Tranh cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình lúc này, lại có chút tủi thân.

Cô rất muốn hôn Vân An.

Tần Tranh nhịn xuống, nhéo tai Vân An mạnh hơn.

Vân An thấy hơi đau, khẽ cau mày, ánh mắt nhìn cô càng thêm yếu mềm.

Tần Tranh thật sự chịu không nổi.

Cô hỏi Vân An: "Nón đâu?"

Vân An lấy cái nón từ trong túi ra đưa cho cô. Tần Tranh đội nón lên đầu nàng, còn đeo khẩu trang cho nàng, che chắn kín mít.

Sau khi xuống xe, Vân An vẫn giữ nguyên dáng vẻ như vậy.

Khương Nhược Ninh giật nảy mình, hỏi Vân An: "Sao cậu lại đeo khẩu trang lên rồi?"

Còn đội cả nón nữa chứ.

Ăn mặc cứ như đặc công.

Vân An nói: "Như vậy cho tiện."

Khương Nhược Ninh: "Tiện cái gì?"

Vân An đáp lại cô ấy: "Tiện cho việc chạy trốn sau khi đánh cậu xong."

Khương Nhược Ninh:...

Tần Tranh đi bên cạnh bọn họ, bật cười thành tiếng.

Khương Nhược Ninh quay đầu, Thời Tuế vừa định cười đã phải nín lại, mặt cũng nín đến đỏ bừng. Khương Nhược Ninh hừ một tiếng, rảo bước đi về phía trước, Thời Tuế vội vàng theo sau. Tần Tranh đi sát bên Vân An, nói: "Cậu đừng chọc cậu ấy nữa."

Vân An nói: "Mình đâu có chọc cậu ấy đâu."

Tần Tranh ngạc nhiên: "Cậu thật sự muốn đánh cậu ấy hả?"

Vân An nghiêm túc nói: "Không muốn."

Tần Tranh thả lỏng người: "Vậy chẳng phải cậu đang chọc cậu ấy sao?"

"Là chọc cậu." Vân An nói: "Mình đang chọc cho cậu vui."

Tần Tranh nhìn nàng: "Bây giờ cậu cũng biết dùng cái miệng này ghê ha."

Vân An đối diện với cô, thấp giọng nói: "Chẳng phải hôm qua cậu đã biết rồi sao?"

"Hôm qua mình—" Tần Tranh khựng lại, khó tin nhìn Vân An, Vân An bị cô nhìn chằm chằm đến mức phải quay mặt đi. Tần Tranh bẻ mặt nàng lại: "Bây giờ cậu giỏi lắm rồi đó!"

Vân An bị buộc phải đối mặt với cô, ánh mắt nhìn thẳng. Thấy được sự vui vẻ trong mắt Tần Tranh, nàng kéo tay cô xuống, nói: "Bây giờ vui hơn chút nào chưa?"

Tay Tần Tranh được Vân An nắm trong lòng bàn tay, cô cúi đầu: "Sao cậu biết mình không vui?"

Vân An nói: "Dù sao cô ta cũng là bạn của cậu."

Tần Tranh cũng không ngại ngùng, thành thật nói: "Lúc đầu, khi thấy chị cậu xuất hiện bên cạnh cô ta là mình đã biết, người này, và người mình quen biết trước kia, đã không còn giống nhau nữa. Nhưng mình vẫn ôm tâm lý may mắn, dù sao trước đây cô ta cũng đã giúp mình rất nhiều. Nếu có thể, mình rất hy vọng cô ta không làm chuyện gì sai trái."

Nhưng rõ ràng là.

Hôm nay sau khi tiếp xúc, Tần Tranh nhạy bén cảm thấy, hy vọng của cô e là phải tan thành mây khói.

Vân An nắm tay cô: "Trước đây mình cực kỳ ghét cậu gặp mặt cô ta."

Tần Tranh nghiêng đầu nhìn.

Vân An nói: "Có lần cậu tập luyện, bị trẹo chân, mình thấy cô ta đỡ cậu. Mình muốn đẩy cô ta ra, nhưng mình đã không làm gì cả."

Tần Tranh hỏi: "Tại sao?"

Vân An nói: "Bởi vì mình biết, cô ta tốt với cậu."

Cổ họng Tần Tranh chua xót.

Trong những cơ hội mà cô đã từng cố gắng lay động, có phải Vân An đều đang dõi theo không.

Bất lực dõi theo.

Mắt Tần Tranh đỏ lên, cô cúi đầu.

Vân An nói: "Cho nên Tranh Tranh, kiếp trước cô ta là người như thế nào, không có quan hệ gì nhiều với kiếp này. Hơn nữa kiếp trước, cô ta đối tốt với cậu, cậu cũng đã báo đáp lại cô ta rồi. Đừng dùng tình cảm của kiếp trước để trói buộc bản thân, đừng vì cô ta của kiếp này mà không vui nữa."

Tần Tranh nhìn nàng, mỉm cười: "Sao thế, cậu sợ mình thay lòng đổi dạ à?"

Vân An lắc đầu: "Không sợ."

Tần Tranh: "Tự tin vậy sao?"

Vân An nói: "Đây không phải là tự tin, mà là thấu hiểu."

Tần Tranh: "Cậu hiểu cái gì?"

Vân An nhìn cô: "Mình hiểu cậu thích mình, không thể rời xa mình."

Nghe lời Vân An nói, mặt Tần Tranh cũng đỏ lên, cô véo vào bên hông Vân An.

Vân An cố ý hỏi: "Vậy có phải không?"

Tần Tranh: "Phải cái gì?"

Vân An nói: "Có phải là cậu thích mình, không thể rời xa mình không?"

Tần Tranh không lên tiếng, định rảo bước đi về phía trước thì bị Vân An níu tay lại. Cô nói: "Không biết không biết không biết..."

Khương Nhược Ninh thấy hai người phía sau vừa đi vừa nói cười, bèn hỏi Thời Tuế: "Thấy chưa?"

Thời Tuế: "Thấy gì cơ?"

Khương Nhược Ninh nói: "Bọn họ đó, sến súa, ngán ngẩm."

Thời Tuế quay đầu nhìn một cái, thừa nhận: "Đúng là có hơi." Cô nói rồi che miệng, hít một tiếng. Khương Nhược Ninh căng thẳng: "Sao thế?"

Thời Tuế đáp lại Khương Nhược Ninh: "Không biết nữa, chắc là bị bọn họ làm cho ngấy quá, hơi đau răng. Cậu xem giúp mình với."

Khương Nhược Ninh không nghi ngờ gì: "Đâu cơ?"

Thời Tuế chỉ vào má mình: "Chỗ này nè."

Khương Nhược Ninh nói: "Thế này cũng không nhìn ra được, cậu há miệng ra đi, mình—"

Khương Nhược Ninh ghé sát lại gần, Thời Tuế nhanh chóng hôn một cái lên môi cô.

Khương Nhược Ninh cứng đờ.

Lúc Tần Tranh đi đến bên cạnh Khương Nhược Ninh, thấy vẻ mặt cô ấy ngượng ngùng, nên tò mò: "Cậu sao vậy?"

Mắt Khương Nhược Ninh đảo tròn, giọng lí nhí: "Đau răng."

Thời Tuế liếc nhìn Khương Nhược Ninh, bị Khương Nhược Ninh huých vai một cái. Cô khẽ ho một tiếng, Vân An từ phía sau họ đi ra, nói: "Bên này."

Khương Nhược Ninh khoác tay Tần Tranh đi theo sau, Thời Tuế thì chọc vào lưng Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh bèn ưỡn người một cái, sau đó các cô đi vào căn nhà thuê của Vân An.

Vân An bật đèn, căn phòng tức thì sáng bừng, trang trí chủ yếu là tông màu trắng đen xám, trông có vẻ rộng rãi hơn về mặt thị giác. Khương Nhược Ninh nói: "Cũng lớn ghê."

Thời Tuế cũng nhìn quanh hai lượt, nói: "Rất sạch sẽ."

"Ừm." Vân An nói: "Căn nhà này trước đây các chị khóa trên thuê."

Tuy trang trí không được tính là mới lắm, nhưng được bảo quản rất tốt. Chủ nhà còn thay cho nàng sô pha và giường mới, lắp cả điều hòa, môi trường tốt hơn ở Trường Hồ rất nhiều. Lần đầu tới đây, Mạc Tang Du nói: "Dì của con đúng là quan tâm con thật, chứ con nhìn cái ổ chó chị ấy ở đi."

Vân An muốn cười, lúc đó nàng định nhắc Vân Thụy đổi nhà thuê, nhưng Mạc Tang Du đã ra tay trước. Hai dì ấy cũng thuê một căn hai phòng ngủ, một phòng khách, hai người ở chung.

Có Mạc Tang Du ở đó, Vân An cuối cùng cũng yên tâm hơn về Vân Thụy một chút.

Khương Nhược Ninh nói: "Thật sự không tệ, đây là phòng cho khách à?"

"Phòng sách kiêm phòng cho khách." Vân An nói.

Khương Nhược Ninh liếc nhìn, rất đơn giản, một cái giường, một cái tủ sách sát tường, một cái bàn học. Cửa sổ ở bên phải tủ sách, gió hiu hiu, thổi cho rèm cửa sổ khẽ lay động. Rèm cửa sổ màu trắng sữa kết hợp với lớp voan trong suốt, căn phòng tuy không lớn nhưng tổng thể ấm cúng sạch sẽ. Tần Tranh đi vào, nói với Khương Nhược Ninh: "Nếu cậu muốn nghỉ ngơi thì ngủ ở đây, bộ ga giường mới thay rồi đấy."

Khương Nhược Ninh nói: "Giờ này mà mình nằm xuống là không dậy nổi đâu, hay là chơi game một lát đi."

Tần Tranh hỏi: "Game gì?"

Khương Nhược Ninh nói: "Cái game bắn súng mà hồi đi học chúng ta từng chơi ấy."

Tần Tranh nói: "Điện thoại mới của mình chưa tải."

Khương Nhược Ninh hỏi Vân An, Vân An gật đầu. Tần Tranh nhìn về phía Vân An: "Cậu cũng chơi à?"

Vân An nói: "Thời gian trước nghỉ trưa, các bạn trong lớp lập đội chơi, nên mình cũng tải về."

Khương Nhược Ninh nói: "Tranh Tranh, còn thiếu mỗi cậu thôi, cậu tải một cái đi."

Tần Tranh nói: "Được thôi. Cái này hình như phải tải mười mấy phút lận, hay là mình đi tắm trước, mấy cậu chơi một ván trước đi."

Khương Nhược Ninh không có ý kiến, ngồi xuống sô pha. Vân An rửa trái cây cho Khương Nhược Ninh, còn lấy cho cô ấy đồ uống lạnh. Tần Tranh đi đến bên cạnh Vân An, ngón tay chọc vào ngực nàng một cái. Vân An thấp giọng: "Hửm?"

Tần Tranh nói: "Vậy mà không cho mình ăn, mình hỏi cậu có kem que hay không, cậu còn nói là không có."

Vân An nhìn dáng vẻ oán giận của cô, đáng yêu quá, đáng yêu đến mức nàng muốn ôm một cái. Khó khăn lắm nàng mới nhịn được cơn xúc động, giải thích với Tần Tranh: "Hai hôm trước chẳng phải cậu mới bị cảm sao?"

"Ồ, cậu còn biết mình bị cảm ha." Tần Tranh nói: "Cũng không biết là ai không cho mình ngủ."

Vân An cụp mắt xuống.

Khương Nhược Ninh gọi: "Vân An, mau mau mau, mình mời cậu vào đội."

Tần Tranh né người ra, đi ra ban công lấy quần áo thay.

Vân An đi đến ghế sô pha, Thời Tuế và Khương Nhược Ninh ngồi sát nhau, hai người nhìn vào màn hình không biết đang bàn bạc gì. Vân An vừa online đã bị Khương Nhược Ninh mời vào đội, nàng nhấn vào, thấy trong đội còn có thêm một người nữa. Nàng tò mò: "Đây là ai vậy?"

Khương Nhược Ninh nói: "Là Khúc Hàm, vừa thấy cậu ấy online, tiện thể kéo vào chơi một ván."

Nghe thấy cái tên này, mí mắt phải của Vân An giật một cái, nàng ngẩng đầu lên, Tần Tranh đang đứng trước mặt. Hai người nhìn nhau hai giây, Tần Tranh nhét quần áo trong tay vào lòng Vân An, lấy đi điện thoại của nàng rồi nói: "Cậu đi tắm trước đi."

Vân An: "..."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vân An: Tranh Tranh, mình muốn tắm cùng cậu [đáng thương][đáng thương]

Tần Tranh:... [nhún vai][nhún vai]

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro