
Chương 191(H)+192
Chương 191: Kết thúc (H)
Tần Tranh đã mơ thấy Vân An rất nhiều lần, của trước đây, của bây giờ, và tất nhiên, cũng có một vài giấc mơ giới hạn độ tuổi.
Giấc mơ là thứ không thể kiểm soát nhất.
Vân An của bây giờ cũng vậy.
Tần Tranh có ảo giác như thể mình đang ở trong mơ, Vân An ôm cô từ phía sau, quấn lấy như một con rắn trườn. Nàng dùng cả tay lẫn chân, gò má vùi vào hõm cổ cô, hơi thở phả bên tai. Khí nóng làm Tần Tranh nghiêng đầu, sờ lên vành tai rồi bật cười.
Nghe thấy tiếng cười, Vân An xoay người cô lại. Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ cũng được kéo lại lúc thay đồ, cả căn phòng tối om, nhưng cửa phòng thì lại để mở. Ánh sáng từ phòng khách rọi vào, khiến mọi vật trong phòng trở nên mờ mờ ảo ảo, bóng hai người trên giường cũng bị kéo dài vô hạn, ánh lên bức tường bên cạnh.
Tần Tranh bị xoay người nằm ngửa, còn Vân An thì nép vào bên cạnh, một tay ôm lấy eo cô. Tấm chăn mỏng vừa rồi đã bị Tần Tranh đá xuống chân giường, không gian trong phòng nhỏ nên hiệu quả làm lạnh của điều hòa tốt hơn phòng khách. Sợ cô bị lạnh, Vân An vén cái chăn mỏng lên đắp ngang eo cô. Tần Tranh khẽ ưỡn eo, vạt áo trên bụng hơi xốc lên một chút, lúc đắp chăn, ngón tay Vân An nàng lướt qua da thịt cô.
Nóng quá.
Nóng đến nỗi cơ thể Tần Tranh mềm nhũn.
Bên tai còn nghe thấy Vân An hỏi: "Cậu cười gì vậy?"
Tần Tranh nói: "Không có gì."
Nhưng Vân An không tin, nàng cắn tai cô, day day vành tai, lớp thịt mềm bị Vân An cọ xát đến phát đau. Trước mắt Tần Tranh phủ một lớp sương mờ, cô nói: "Tự dưng nghĩ đến con chó nhỏ nhà bà nội nuôi hồi trước."
Vân An thắc mắc: "Chó nhỏ?"
Tần Tranh nói: "Hồi trước mình còn bé, con chó đó đứng lên có thể cao tới vai mình, lần nào gặp mặt nó cũng vui vẻ liếm mặt với tai mình hết."
Vân An nghe hiểu: "Cậu mắng mình là chó con hả?"
Tần Tranh nói: "Mình không có—"
Vân An buông vành tai Tần Tranh ra, áp môi lên má cô, rồi lại in dấu xuống đôi môi mỏng của cô. Tần Tranh ậm ừ vài tiếng, Vân An nhắm mắt, Tần Tranh cũng bất giác nhắm theo. Mất đi thị giác, những giác quan khác trở nên rõ ràng hơn, Vân An vén mép chăn mỏng chui người vào, áp sát vào bên cạnh Tần Tranh. Tần Tranh đang nằm ngửa, một chân Vân An đè lên chân phải của cô. Lúc cô duỗi thẳng chân, vừa hay lướt qua khe hở giữa hai chân Vân An.
Cảm giác tiếp xúc khăng khít khiến cả hai thất thần trong chốc lát. Nụ hôn làm Tần Tranh hơi choáng váng, cô khẽ nghiêng đầu để thở, môi Vân An chu du từ khóe môi đến cằm, rồi chuyển sang gặm nhẹ chóp cằm cô. Tần Tranh đẩy nhẹ Vân An, nhưng không ngờ lại đẩy ra được thật, cô có chút ngạc nhiên. Vân An ngồi dậy, đồng thời cũng ôm cô lên, để cô gục trên vai nàng. Tần Tranh không hiểu chuyện gì, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy cái bóng trên tường.
Cái bóng của hai người đang quấn quýt lấy nhau.
Ngón tay Vân An vén vạt áo cô lên.
Khí lạnh tức thì bám lấy da thịt Tần Tranh, khiến cô lạnh đến nỗi hơi run run. Vân An nhân cơ hội ôm cô vào lòng, nàng càng lúc càng ôm chặt, nói: "Tranh Tranh, đến lượt cậu rồi."
Tầm mắt Tần Tranh không rời khỏi cái bóng, cô thấy cái bóng của mình giơ tay cao lên, rồi áo trượt xuống. Cô gục trên người Vân An, giọng nói dính nhớp: "Gì cơ?"
Vân An lặp lại: "Đến lượt cậu."
Nàng cắn tai Tần Tranh: "Giúp mình cởi đồ."
Mặt Tần Tranh tức thì nóng như trứng luộc, ngón tay cô nắm lấy vạt áo Vân An, mắt cụp xuống. Trong phòng chỉ có một tia sáng le lói, trong tia sáng ấy, cô có thể thấy Vân An ngồi trên giường, còn mình thì ngồi trên đùi nàng, hai chân vòng qua eo nàng, tựa như tư thế hòa vào làm một khi dây leo quấn quýt lấy thân cây. Cô từ từ vén áo Vân An lên, dưới ánh sáng mờ ảo không nhìn rõ vị trí vết thương, nhưng ngón tay cô vẫn vuốt ve trên những đường vân ấy.
Hai chiếc áo rơi xuống gầm giường, Vân An hỏi cô: "Còn lạnh không?"
Tần Tranh tựa vào lòng nàng, một tay ôm cổ nàng, một tay lướt qua vết sẹo của nàng, không lên tiếng.
Vân An kéo cái chăn mỏng choàng lên người cô từ phía sau.
Tấm chăn che đi bóng dáng hai người, cũng che đi những cái bóng kia.
Tần Tranh thấy Vân An ngả người về sau, cô tưởng nàng sắp nằm xuống, nhưng lại thấy nàng tựa vào đầu giường, dựa lưng lên trên đó. Cô hỏi Vân An: "Cậu có lạnh không?"
Vân An nói: "Hơi hơi."
Tần Tranh đau lòng chia sẻ tấm chăn, quấn cả lưng Vân An vào. Bên trong chăn, nửa thân trên của hai người chỉ còn lại áo ngực, đang cọ xát vào nhau. Vân An không gỡ móc cài của cô, mà vén lên một chút rồi cúi đầu xuống.
Tần Tranh bị nàng cắn đến nỗi trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cô ngửa đầu, cắn môi. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có vài tiếng nước ướt át vang lên. Vân An ôm cô ăn cho đủ, một tay từ sống lưng cô trượt xuống bên hông. Tần Tranh giật nảy mình thẳng eo, lúc bụng dưới co lại, bàn tay kia của Vân An đã trượt xuống từ khe hở giữa quần và bụng dưới.
Tần Tranh lắc đầu, muốn ngăn cản, nhưng vòng eo thon lại ưỡn về phía trước.
Ngay sau đó, cô cảm nhận được đầu ngón tay ấm nóng của Vân An đang chạm vào quần lót, tỉ mỉ ma sát qua một lớp vải mỏng.
Tần Tranh không chịu nổi: "Vân An."
Giọng cô có chút cầu xin.
Không biết là cầu xin nàng nhanh lên, hay là chậm lại.
Giọng Vân An cũng trầm đi rất nhiều, nàng ấn lên lớp vải để dò xét, rất nhanh cả tay đã ướt đẫm.
Tần Tranh ưỡn eo, giọng Vân An ong ong: "Sao thế?"
Đáp lại nàng là một giọng nói khe khẽ: "Khó chịu."
Đầu ngón tay Vân An khều mép vải lên, từng chút một tiến vào.
Tần Tranh nhắm mắt, hai tay ôm lấy cổ Vân An, móng tay cào lên gáy nàng, để lại những dấu vết nhàn nhạt. Vân An như đang quay chậm, không vội không gấp, tỉ mỉ ma sát cho cô.
Quá chậm.
Quá dịu dàng.
Quá khó chịu.
Tần Tranh cắn vào cổ nàng, dường như để trút giận.
Vân An nói: "Thả lỏng một chút đi Tranh Tranh, căng thẳng quá sẽ đau đó."
Thế nhưng Tần Tranh chẳng để tâm đến nàng, vẫn nước mắt lưng tròng cắn nàng, cơ thể căng cứng. Một tay Vân An duy trì tư thế tiến vào, tay kia thì ôm lấy eo Tần Tranh, vuốt ve sống lưng cô. Thần kinh Tần Tranh được xoa dịu, cơ thể cô dần thả lỏng, sóng nhiệt theo động tác tiến vào của Vân An mà liên tục trào ra. Lúc này Vân An mới bắt đầu dùng sức, mấy lần chạm phải cánh tay Tần Tranh đang nắm chặt tấm chăn. Bị Vân An va vào tay, cái chăn rơi xuống, bóng dáng hai người trong chăn lại một lần nữa đổ lên tường.
Tần Tranh quay đầu, nhìn cánh tay Vân An trên tường đang chuyển động ra vào. Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, không kiềm được mà gọi nàng: "Vân An."
Cánh tay Vân An chuyển động càng lúc càng nhanh.
Ngoài cảm giác tê dại khoan khoái, Tần Tranh còn thấy xen lẫn chút đau nhói, rồi ngay sau đó là cơn run rẩy không thể khống chế, dâng lên từ tận xương tủy, lan từ bàn chân đến bụng dưới và khắp các dây thần kinh. Cô mất kiểm soát ngẩng đầu, thân thể cứng đờ như con tôm cong lại, muốn rụt người đi, nhưng Vân An lại lợi dụng tư thế ấy mà càng thêm cuồng nhiệt. Khác hẳn mọi khi bị hôn mạnh sẽ chỉ vỗ vai Vân An, lần này Tần Tranh thật sự không biết phải làm thế nào, chỉ có thể điên cuồng đấm vào vai nàng. Thế nhưng Vân An vẫn không buông, ngược lại càng thêm toàn tâm toàn ý. Tần Tranh chỉ thấy như linh hồn mình đang bị khuấy đảo, mỗi một lần va chạm đều đâm trúng nơi mềm yếu nhất trong sâu thẳm.
Cả người cô, toàn bộ cơ thể cô, đều đang run rẩy dữ dội.
Từng cơn rồi lại từng cơn.
Tần Tranh quả thật không thể chịu đựng thêm, cuối cùng cũng buông xuôi, thở dốc rồi ngả người lên Vân An. Cô không cất tiếng kêu, cũng chẳng nói lời nào, nhưng lại giống như đã gào khản cả giọng.
Lúc đầu ngón tay Vân An rời đi, cũng mang theo một dòng nước ấm.
Cơ thể Tần Tranh vẫn còn run rẩy, cô nằm sấp nghỉ ngơi.
Cũng không biết đã nghỉ bao lâu, Tần Tranh mới có lại sức lực.
Có sức rồi cô bắt đầu mắng Vân An: "Cậu dùng sức như vậy làm gì? Đau chết mình rồi!"
Thôi được rồi, là thoải mái chết đi được.
Không thể để Vân An biết.
Tần Tranh ngoài miệng nói một đằng, nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Vân An nói: "Mình, mình đâu có dùng sức mấy đâu."
Tần Tranh hừ một tiếng.
Cô nói: "Cơ thể cậu hay cơ thể mình, mình nói cậu dùng sức thì là cậu dùng sức!"
Vân An cúi đầu, "À" một tiếng như vừa phạm lỗi.
Nàng đợi Tần Tranh bình tĩnh lại rồi nói: "Cậu có muốn đi tắm không? Mình bế cậu đi tắm."
Tần Tranh:...
Lấy đâu ra sức mà ghê vậy.
Tần Tranh cũng thật sự chẳng còn sức lực gì, bèn gật đầu: "Ừm."
Nhưng Tần Tranh không để Vân An bế, cô sợ bị ngã nên chỉ để Vân An dìu mình vào nhà vệ sinh. Vân An đưa đồ ngủ và đồ lót cho cô, hai người đã đến nước này rồi, Tần Tranh cũng không còn e dè nữa, nói: "Đồ ngủ là được rồi."
Vân An chậm chạp gật đầu, hiểu ra: "À, được."
Nàng tìm đồ ngủ cho Tần Tranh rồi mang vào nhà vệ sinh, nghe tiếng cô tắm rửa liền khẽ gọi: "Tranh Tranh à."
Giọng Tần Tranh từ bên trong vọng ra: "Làm gì?" Cô hung dữ: "Không được vào tắm chung với mình!"
Vốn dĩ Vân An không nghĩ tới, nhưng bị cô nói như vậy, nàng lại thấy có chút muốn thật.
Không nghe thấy động tĩnh gì, Tần Tranh mở hé cửa lùa, vừa ngước mắt đã thấy Vân An đang nhìn mình. Cô nắm chặt cửa lùa, người căng cứng, nói: "Cậu ra ngoài đi."
Lúc này Vân An mới miễn cưỡng đi ra.
Vừa nãy định nói gì với Tần Tranh cũng quên mất.
Tần Tranh tắm xong đi ra, thấy ga giường đã được trải phẳng phiu, cái chăn mỏng đắp ở trên, ngoài chăn ra thì còn có một tấm thảm hình chữ nhật khá lớn, lót ở giữa giường. Tần Tranh đã từng thấy loại này, có chút giống dải trang trí giường trong khách sạn, nhưng lớn hơn gấp đôi, còn có một lớp lông tơ. Thứ này mà trải trên giường vào mùa hè thì hoàn toàn không hợp, nhưng ở trong phòng điều hòa thì lại khá thoải mái. Tần Tranh nằm lên trên, lật người, hỏi Vân An: "Cậu mua hồi nào vậy?"
Cô vỗ vỗ tấm thảm, Vân An nói: "Lúc mua ga giường thì vừa hay thấy."
Tần Tranh gật đầu: "Vậy là cậu mua luôn hả?"
Vân An nói: "Mình nghĩ cậu sẽ thích."
Ngón tay Tần Tranh cảm nhận sự mềm mại của lớp lông, cô nói: "Đúng là rất thích."
Vân An cũng cười, sau đó nàng nhặt quần áo rơi trong phòng mang vào nhà vệ sinh, còn giúp Tần Tranh tắt đèn. Tần Tranh nằm trong bóng tối, không ngủ được, định nhắn tin cho Khương Nhược Ninh thì thấy họ đang trò chuyện trong nhóm nhỏ. Khương Nhược Ninh tag Thời Tuế:【@Thời Tuế, mình nghe nói đồ ăn ở căng-tin trường cậu ngon lắm đó, khai giảng mình phải qua ăn mới được.】
Thời Tuế:【Được thôi.】
Khương Nhược Ninh:【Đợi Tranh Tranh về mình nói với cậu ấy.】
Thời Tuế:【Tranh Tranh không có ở nhà sao?】
Khương Nhược Ninh:【Đi tìm Vân An rồi.】
Thời Tuế:【Ồ~】
Tần Tranh chọc vào tin nhắn này của Thời Tuế, ồ cái cái khỉ.
Cô rời khỏi cuộc trò chuyện nhóm, rồi lướt xem video một lúc. Cơn buồn ngủ kéo đến, nghe tiếng nước chảy cô liền thiếp đi. Mãi đến khi Vân An bước vào phòng, cô mới lim dim nhìn sang, nghe thấy nàng hỏi: "Có muốn uống chút nước không?"
Tần Tranh không có sức lực: "Không muốn."
Cô muốn ngủ.
Vân An đặt một ly nước ấm ở đầu giường, sau đó ngồi xuống mép giường, vuốt lại tóc. Nàng quay đầu, thấy mái tóc dài của Tần Tranh còn đang xõa, bèn dùng dây thun buộc tóc cho cô. Tần Tranh sờ ra sau gáy, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Vân An giải thích: "Nếu không lát nữa đè lên tóc, cậu lại kêu đau cho xem."
Cũng chu đáo ghê.
Tần Tranh đưa tay chạm vào mái tóc buộc đuôi ngựa của mình, cảm nhận được Vân An nằm xuống bên cạnh. Ngay sau đó, một tay nàng vòng qua ôm lấy cô từ phía sau, kéo cô vào trong ngực. Tần Tranh khẽ nhích eo, áp sát ra đằng sau, rồi hỏi: "Cậu bật điều hòa mấy độ vậy?"
Vân An nói: "Hai mươi ba."
Tần Tranh nói: "Thấp vậy?"
Chẳng trách vừa rồi ngủ cô thấy lành lạnh, tay chân phải cho vào trong chăn mới ấm được. Vân An nói: "Không phải hồi nãy cậu chê nóng sao?"
"Thì vừa nãy—" Tần Tranh cắn môi, giọng rất nhỏ: "Thì vừa nãy khác mà, bây giờ kết thúc rồi, cậu chỉnh nhiệt độ cao lên một chút đi."
Cô không muốn ngủ xong là bị cảm lạnh.
Bên cạnh vang lên giọng nói nghi ngờ: "Kết thúc?"
Tần Tranh quay đầu nhìn Vân An, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành. Mắt Vân An sáng lấp lánh, hai tay càng ôm chặt cô hơn, cằm tựa lên vai cô. Tần Tranh thấy trong đáy mắt nàng là những cảm xúc cuộn trào, y hệt như vừa rồi. Một tay Tần Tranh vịn vào mép giường, muốn rút lui, nhưng Vân An đã dùng một chân đè lên eo cô, cả người áp sát vào người cô. Bên tai Tần Tranh nóng ran, nghe thấy Vân An nói: "Tranh Tranh, không phải kết thúc, mà là mới bắt đầu."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tranh Tranh: ??????
Vân An: [đáng thương][đáng thương][đáng thương]
Editor có lời muốn nói:
Tất cả chương H của "Thư Tình" trên Tấn Giang đều bị kiểm duyệt và phải chỉnh sửa lại sau vài giờ đăng tải. Có vài chương mình nhanh tay cap màn hình được, vậy nên với bản edit này, những chương nào mình đã cap màn hình thì mình sẽ edit theo bản raw ban đầu chưa kiểm duyệt. Vì vậy nếu có thấy vài chương H khác với bản raw, bản QT các bạn đọc, thì các bạn cũng đừng thấy lạ nha. Mình sẽ thông báo nếu có các chương như vậy. Với chương 192 bên dưới, mình sẽ edit theo raw tác giả đã sửa, vì mình không cap màn hình lại kịp ☹
---
Chương 192: Nghỉ ngơi
Tần Tranh có chút hối hận vì tối qua không về nhà.
Cô nên về mới phải.
Về rồi thì sẽ không phải ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này.
Cô cũng không hề biết, hóa ra giới hạn của con người có thể đột phá. Mỗi lần cô tưởng mình không chịu nổi nữa, Vân An lại dùng hành động nói cho cô biết.
Vẫn có thể tiếp nhận.
Đúng là điên rồi.
Tần Tranh thấy trời đất quay cuồng không biết bao nhiêu lần, cô giống như con cá mắc cạn trên bãi cát, dù giãy giụa thế nào cũng chỉ quanh quẩn trong vòng xoáy.
Vân An còn rất chu đáo bưng cho cô một ly nước ấm. Tần Tranh làm dịu cổ họng xong liền mắng Vân An, càng mắng giọng càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là tiếng rên rỉ.
Nàng kéo Tần Tranh vào giữa giường, lo cô bị lạnh nên còn cẩn thận đắp chăn cho, chỉ là bản thân nàng ở trong chăn lại chẳng hề ngoan ngoãn.
Tần Tranh cảm thấy, lòng ham học hỏi của nàng dường như là một cái hố không đáy.
Sao nàng không mệt chút nào vậy?
Vân An thò đầu ra khỏi chăn, gương mặt bị hầm đến nỗi ửng hồng, đôi mắt nhìn Tần Tranh rất sáng. Nàng hỏi cô: "Thoải mái không?"
Tần Tranh gật đầu, rất nhanh đáp lại: "Thoải mái."
Mấy lần đầu cô cứng miệng nói không thoải mái, Vân An liền vin vào cớ là lần đầu nên còn thiếu kinh nghiệm, còn hứa rằng làm thêm vài lần, có kinh nghiệm rồi thì sẽ thấy dễ chịu.
Cô không dám cứng miệng nữa.
Nghe cô nói vậy, Vân An rất vui. Nàng cười toe toét như một đứa trẻ, nói: "Cậu thoải mái là tốt rồi."
Thấy dáng vẻ này của nàng, trái tim Tần Tranh cũng không khỏi mềm nhũn hoàn toàn. Ngay sau đó Vân An lại tiếp tục chui vào trong chăn, Tần Tranh vén chăn nhìn vào trong, chỉ thấy sự mềm mại của Vân An đung đưa ngay trước mặt.
Quá, gợi, tình!
Tần Tranh thật sự không chịu nổi nữa, cô nghiến răng: "Cậu vẫn chưa xong sao?"
Vân An nói: "Cậu vừa mới thoải mái một chút mà, mình phải biết nguyên nhân chứ. Có phải là vì như thế này không?"
Nàng tìm tòi nghiên cứu, dường như đang giải quyết một vấn đề nan giải nào đó.
Đi kèm là những câu hỏi thỉnh thoảng của nàng: "Tranh Tranh, có phải như thế này không?"
Tần Tranh tức muốn điên: "Là như vậy, là ở đó được chưa!" Mắt cô hơi đỏ, giọng khàn đi: "Cậu buông mình ra!"
Bị cô quát, Vân An liền thả lỏng tay. Tần Tranh rút chân ra, bắp chân đã tê rần, cô xuống giường suýt chút nữa thì ngã, cơ thể loạng choạng sang một bên. Vân An đỡ lấy cô, Tần Tranh trừng mắt nhìn nàng. Vân An hỏi: "Cậu muốn lấy gì?"
Tần Tranh nói: "Lấy quần áo, về nhà."
Cô tức đến nỗi muốn khóc, vừa rồi nói ra những lời đó, cô đã không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa. Tần Tranh khóc không ra nước mắt.
Vân An ôm chầm lấy cô, dỗ dành: "Tranh Tranh, mình cũng có cảm giác mà."
Nàng cúi thấp đầu: "Mình cũng rất thoải mái."
Vân An nói năng không được hùng hồn như Tần Tranh.
Nhưng lại xoa dịu Tần Tranh rất hiệu quả.
Tần Tranh quay đầu lại, Vân An đang ôm cô, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt rất yếu mềm. Tần Tranh mím môi, nín thở, khóe mắt hơi đỏ. Bắt gặp dáng vẻ tủi thân của cô, Vân An lập tức đau lòng chết đi được, vội vàng dỗ cô ngủ, rút cái chăn đã ướt đẫm đi. Sợ Tần Tranh không thoải mái, nàng còn thay cho cô một tấm ga giường mới.
Nhìn nàng bận rộn.
Tần Tranh nói: "Dựa vào đâu chứ."
Vân An không hiểu: "Cái gì cơ?"
Tần Tranh nói: "Dựa vào đâu mà cậu vẫn còn sức để thay ga giường."
Cô thì như con cá chết.
Vân An vắt óc suy nghĩ: "Chắc là do bình thường mình vận động tương đối nhiều."
Tần Tranh châm biếm: "Cậu đang cười nhạo mình không vận động nhiều bằng cậu chứ gì?"
Vân An lắc đầu: "Mình không có ý đó."
Tần Tranh nói: "Vậy cậu có mấy ý?"
"Mình chỉ là..." Vân An đột nhiên ngơ ngác, có lẽ tiêu hao thể lực thì đầu óc cũng mụ mị đi, nàng nói: "Chỉ là ý mình không phải như vậy thôi."
Tần Tranh hừ một tiếng.
Vân An lên giường, nói: "Cậu không được hừ như vậy."
Tần Tranh nói: "Mình cứ hừ như vậy đấy, mình hừ mình hừ, mình hừ mỗi ngày—"
Cô không hừ ra tiếng được nữa.
Vân An đã hôn cô thật mạnh.
Tần Tranh không động đậy nữa, cũng không hừ nữa.
Vân An mãn nguyện, ôm lấy cô, dụi dụi vào hõm cổ cô rồi nói: "Tranh Tranh, cậu thơm quá."
Tần Tranh muốn hừ, nhưng đã nhịn xuống. Cô nói: "Ra nhiều mồ hôi như vậy, hôi chết đi được, thơm cái gì mà thơm."
Vân An nói: "Không hôi chút nào."
Tần Tranh ngửa đầu, để Vân An dụi được thoải mái hơn một chút.
Hai người mặt đối mặt ôm nhau, sự mềm mại và những kẽ hở áp sát vào nhau. Tần Tranh nói: "Thật ra lúc đầu, mình cũng khá sợ."
Vân An nói: "Sợ gì?"
Tần Tranh nói: "Lần đầu tiên, cậu không sợ à?"
Vân An cười nhẹ: "Không sợ, chỉ cần là cùng với cậu, mình chẳng sợ điều gì cả."
Tần Tranh nghe vậy liền quay đầu lại, xung quanh không quá tối, cô vẫn có thể nhìn rõ ngũ quan của Vân An, cùng với hàng mi dài và đôi môi mỏng của nàng. Tần Tranh nhìn vài giây, hỏi Vân An: "Cậu lấy đâu ra kinh nghiệm vậy?"
"Hả?" Vân An ngạc nhiên: "Kinh nghiệm?"
Tần Tranh nói: "Thành thạo như vậy mà còn nói không có kinh nghiệm?"
Vân An nói: "Không, không có."
Tần Tranh nhìn nàng, Vân An thành thật khai báo: "Lúc trước cậu xem phim..."
Tần Tranh tức giận: "Mình xem cái thứ đó bao giờ?"
Vân An nói: "Có lần Khương Nhược Ninh gửi cho cậu đó."
Tần Tranh nhớ ra, cô nói: "Mình nhớ là mình ngủ rồi mà. Cậu!"
Vân An mím môi.
Đúng là cô đã ngủ, nhưng video vẫn còn mở.
Hơn ba tiếng đồng hồ.
Vân An cứ thế nằm lì trên giường xem hết.
Sáng hôm sau lúc Tần Tranh tỉnh dậy, điện thoại đã hết pin, đợi cô sạc đầy pin thì video đã bị kiểm duyệt mất rồi. Tần Tranh không xem được chút nào, còn Vân An thì không bỏ lỡ một giây.
Vân An nói: "Mình cũng định ngủ mà."
Tần Tranh nói: "Vậy sao cậu không ngủ?"
Vân An nói: "Ngủ không được, chắc do là hồn ma nên không cần ngủ."
Tần Tranh không nhận ra ý đồ cố tình tỏ ra đáng thương của Vân An, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, cô ôm lấy Vân An, hoàn toàn quên mất chuyện nàng đã lén mình xem video. Vân An vùi mặt vào lòng cô, giọng nói trầm thấp: "Tranh Tranh."
Tần Tranh: "Hửm?"
Vân An nói: "Trước đây chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, sau này đừng lãng phí thời gian nữa, có được không?"
Tần Tranh đối mặt với nàng, không nói được cũng không nói không được, nhưng Vân An lại hiểu ý cô. Nàng chống khuỷu tay lên, nhích lại gần trước mặt Tần Tranh, hôn lên môi, lên má, rồi lên cằm cô. Trước khi nàng có hành động tiếp theo, Tần Tranh đã cất giọng mềm nhũn: "Đừng mà, Vân An..."
Cô cầu xin: "Mình không muốn nữa, mình chịu không nổi..."
Vân An ôm lấy cô.
Miệng thì đồng tình.
Cơ thể cũng đồng tình.
Tần Tranh mê man.
Cô cảm thấy Vân An đúng là đồ khốn.
Một đồ khốn to xác.
Cô cũng không nhớ rõ mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, cũng không biết chuông báo thức có reo hay không, tóm lại là lúc mở mắt ra, trong phòng đã không còn Vân An. Tần Tranh mở mắt nhìn trần nhà, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, rất yên tĩnh.
Chắc là Vân An đã đến trường rồi.
Tần Tranh bò dậy khỏi giường, với lấy điện thoại, thấy trong nhóm chat Khương Nhược Ninh gửi rất nhiều hình ảnh, đều là những món ăn kỳ dị mà cô ấy làm thử.
Diệp Dư rất phối hợp, nói đã nếm thử rồi, món nào cũng rất ngon.
Tần Tranh tỏ ra nghi ngờ với những lời khen lấy lệ của Diệp Dư.
Cô đứng dậy cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh. Lúc nhìn vào trong gương, cô đứng sững lại, sau đó đặt điện thoại xuống.
Cầm thú!
Da Tần Tranh vốn trắng, nên cào vào đâu, cọ vào đâu cũng rất dễ để lại vết đỏ. Lúc này trên cổ cô, trên ngực cô, đâu chỉ đơn giản là vết đỏ nữa, mà là "nhìn mà kinh hãi".
Chẳng trách được, hôm qua Vân An hôn lên người cô mạnh như vậy mà.
Tần Tranh đưa tay sờ lên những dấu vết đó, cũng may là không đau lắm.
Cô không đủ can đảm kéo đồ ngủ xuống xem, cứ cảm thấy tình hình bên dưới cũng tương tự. Cô cũng thấy hạnh phúc, cuối cùng cũng đã hiểu được ý nghĩa của câu "hôn nở thành hoa trên người" mà người khác hay nói là gì.
Tối qua Tần Tranh quá mệt, ngủ cũng mơ màng, nên không biết đã mấy giờ. Tần Tranh đánh răng rửa mặt xong lại vào nhà vệ sinh tắm qua một lần nữa, Vân An rất chu đáo treo một chiếc khăn tắm dài trên cửa lùa.
Tần Tranh dở khóc dở cười.
Muốn mắng nàng vài câu mà cũng không mắng nổi.
Cô quấn khăn tắm dài, sấy khô tóc, lúc ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy quần áo của mình và của Vân An đang treo trên ban công. Gió thổi qua, vạt áo của hai bộ quần áo chạm vào nhau. Bên ngoài cửa sổ chắc là rất nóng, chỉ có vài con chim thỉnh thoảng bay qua, bầu trời rất xanh, đã lâu lắm rồi cô không ngắm nhìn kỹ như vậy.
Tần Tranh nhìn đến ngẩn người, ngây ngốc đứng đó mấy phút, mãi đến khi tiếng còi xe bên ngoài làm cô bừng tỉnh.
Về phòng, Tần Tranh liếc nhìn nhiệt độ điều hòa, hai mươi bảy.
Lúc này thì lại biết chỉnh cao lên rồi.
Cũng không biết đã chỉnh từ lúc nào.
Cô bĩu môi thầm mắng trong lòng, cúi đầu thì thấy trước khi đi, Vân An đã dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ gọn gàng, thậm chí còn thay cho cô một tấm thảm mới. Vân An càng chu đáo, Tần Tranh càng cảm thấy mình ngủ như heo.
Cô ngủ say đến vậy sao?
Tần Tranh không phục nằm sấp trên giường, khăn tắm vừa rộng vừa dày, nằm sấp bị cấn rất khó chịu, nên cô dứt khoát cởi khăn tắm ra rồi nằm hẳn vào trong chăn. Vừa mới tắm xong, toàn thân đều thơm tho, mịn màng, thoải mái chết đi được. Tần Tranh úp mặt vào gối, cô đang xem đồ ăn giao tận nơi, nghĩ xem sáng nay sẽ ăn gì. Cô muốn ăn tiểu long bao, muốn ăn bánh quẩy, còn muốn uống sữa đậu nành...
Chưa chọn xong, màn hình đã nhấp nháy tên Khương Nhược Ninh.
Tần Tranh bắt máy.
Bên phía Khương Nhược Ninh gió rất lớn, Tần Tranh nhíu mày: "Cậu đang ở đâu vậy?"
Khương Nhược Ninh hét lớn vào điện thoại: "Mình đang ở công viên giải trí! Giờ mình đang ở trên trò Tàu Lượn Con Lắc!"
Tần Tranh:...
Như vậy có cần thiết phải gọi điện không?
Khương Nhược Ninh lại cứ thích, gọi điện cho Tần Tranh rồi la hét "a a a a", tiếng kêu chói cả tai. Tần Tranh nhăn mặt như khổ qua, khó khăn lắm mới nghe cô ấy la hét xong. Tần Tranh nói: "Cậu không thể xuống rồi gọi cho mình à?"
Vân An có sở thích quái đản là hôn cô.
Còn Khương Nhược Ninh lại là sở thích quái đản gì nữa đây?
Khương Nhược Ninh cãi cùn: "Còn không phải mình muốn để cậu cảm nhận sự kích thích sao!"
Tần Tranh:...
Cô cạn lời với mạch não của Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh nói: "Cậu có đến không?"
Tần Tranh: "Bây giờ sao?"
Cô nói: "Mình còn chưa ăn cơm."
Khương Nhược Ninh: "Vậy cậu ăn xong rồi đến đi, bọn mình chơi kích thích lắm, mà cũng không phải xếp hàng mấy."
Lạ thật.
Còn có công viên giải trí không phải xếp hàng mấy.
Tần Tranh có chút rục rịch, cô nói: "Vậy mình ăn xong rồi xem sao."
Khương Nhược Ninh: "Được, vậy mình đợi cậu."
Dường như Khương Nhược Ninh đã đi xuống, không còn tiếng la hét, cũng không còn tiếng gió nữa, vô cùng yên tĩnh. Khương Nhược Ninh nói: "Diệp Dư và Thời Tuế đi xếp hàng trò Tháp Rơi Tự Do rồi, mình không có hứng, lát nữa mình quay cho cậu xem."
Tần Tranh cười: "Được, làm phiền Khương đại tiểu thư rồi."
"Ôi chao khách sáo khách sáo." Nghe thấy cách xưng hô quen thuộc của Tần Tranh, Khương Nhược Ninh suýt chút nữa thì rơi nước mắt. Khoảng thời gian này Tần Tranh chẳng khác nào xác chết di động, không ngờ đến chỗ Vân An một chuyến mà đã hồi phục rồi.
Đã nói rồi mà, tâm bệnh thì cần tâm dược chữa.
Khương Nhược Ninh suýt chút nữa thì khóc thật.
Nghe thấy cô ấy sụt sịt mũi, Tần Tranh hỏi: "Cậu sao vậy?"
Khương Nhược Ninh: "Cảm động."
Tần Tranh: "Hả?"
Cô hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh nói: "Nghe cậu nói đùa lần nữa, mình cảm động quá. Tranh Tranh, khoảng thời gian trước cậu thật sự dọa chết mình đó. Cậu biết không, mình cảm thấy khoảng thời gian trước cậu cứ như người mất hồn vậy, cả người đều không ổn."
Tần Tranh lại không nhận ra: "Có sao?"
"Sao lại không có!" Khương Nhược Ninh lên án: "Mình còn không dám đùa với cậu, ngày nào cũng lo lắng cho cậu, mình sợ sau này cậu sẽ biến thành như vậy luôn. May quá, may quá."
Khương Nhược Ninh bật cười, giọng nói vui vẻ.
Tần Tranh cũng cười, cười xong cô nói: "Xin lỗi nhé Nhược Ninh, để mấy cậu phải lo lắng rồi."
"Không sao." Khương Nhược Ninh nói: "Bây giờ không phải cậu ổn rồi sao?"
Tần Tranh nói: "Ừm."
Cô nhìn ra khung cửa sổ đang đóng chặt, rồi nghiêng người. Cánh tay lộ ra ngoài chăn hơi lạnh, cô bèn rúc vào trong chăn, chỉ để lộ cái đầu ra, giọng nói không cao không thấp từ tốn cất lên: "Nhược Ninh."
Khương Nhược Ninh ngồi thẳng dậy: "Hửm?"
Tần Tranh nói: "Khoảng thời gian trước, mình luôn cảm thấy mình đang đứng trên vách núi, cứ sợ sẽ rơi xuống."
Nghe được giọng điệu nghiêm túc của Tần Tranh, Khương Nhược Ninh không làm phiền, chỉ yên lặng lắng nghe. Thật ra Khương Nhược Ninh rất hy vọng Tần Tranh kể cho cô nghe những điều này, cho dù cô không thể đồng cảm hoàn toàn, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức để an ủi. Nhưng Tần Tranh chưa từng nói một lần nào, cứ thu mình vào trong mai, làm một con rùa đen nhỏ.
Tần Tranh cũng biết mình làm không đúng, để Khương Nhược Ninh và mọi người phải lo lắng theo, cô cụp mắt xuống.
Khương Nhược Ninh chờ mãi không thấy hồi âm, bèn hỏi: "Bây giờ thì sao?"
Tần Tranh cất lời: "Bây giờ—" Cô suy nghĩ một chút: "Bây giờ mình đã nhìn thấy Vân An, mình thấy cậu ấy đứng dưới vách núi, thấy cậu ấy đỡ lấy mình. Mình sợ sẽ rơi xuống, nhưng mình biết, cậu ấy sẽ không để chuyện đó xảy ra."
Khương Nhược Ninh khẽ "Ừm" một tiếng, âm điệu kéo rất dài, cuối cùng nói: "Tranh Tranh à."
Tần Tranh: "Hửm?"
Khương Nhược Ninh nói: "Sâu sắc quá à, mình nghe không hiểu."
Tần Tranh khẽ bật cười.
Vẫn là Khương Nhược Ninh đó.
Cô thở ra một hơi: "Không nói nữa, mình đi ăn cơm trước đây."
Khương Nhược Ninh cười hì hì: "Ăn xong thì mau qua đây nha."
Tần Tranh: "Biết rồi."
Cô cúp máy, đang chuẩn bị đặt đồ ăn thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Tần Tranh ngạc nhiên quay đầu, giờ này thì không thể nào là Vân An được, nàng vẫn còn ở trường mà.
Mạc Tang Du sao?
Hay Vân Thụy?
Xong rồi, xong rồi, cô chưa mặc quần áo!
Đầu óc Tần Tranh quay cuồng, cô lập tức muốn lấy khăn tắm, nhưng vừa liếc mắt đã thấy Vân An đứng ở cửa.
Cô thở phào một hơi thật mạnh: "Cậu về lúc nào vậy?"
Vân An nói: "Một lúc rồi."
Nàng nghe Tần Tranh đang gọi điện cho Khương Nhược Ninh nên không làm phiền, nhưng cũng đã đứng ở cửa một lúc lâu. Tần Tranh gật đầu, sau đó nhìn nàng: "Vậy là cậu nghe lén mình gọi điện?"
Vân An nói: "Không, không nghe lén."
Tần Tranh trừng mắt giận dữ.
Vân An nói: "Chỉ nghe được một chút thôi."
Nói rồi nàng đi vào phòng, ngồi lên giường, nhìn Tần Tranh: "Cậu tắm rồi à?"
Tần Tranh nói: "Ừm."
Vân An nói: "Mình đặt bữa sáng cho cậu rồi, còn nửa tiếng nữa là tới."
Tần Tranh nói: "Ồ, vậy mình không đặt nữa."
Sau đó cô thắc mắc: "Hôm nay không phải cậu nên đến trường sao?"
Vân An nói: "Thứ bảy nghỉ."
Tần Tranh "Ồ" một tiếng rồi ngồi dậy. Cái chăn trượt xuống, cô dùng cả hai tay quấn chặt lấy cơ thể, nói với Vân An: "Cậu đi lấy quần áo cho mình đi."
Vân An liếc nhìn cô, nói: "Quần áo giặt rồi mà chưa khô."
Nàng vừa nói vừa gỡ khăn tắm của Tần Tranh, treo lên cửa.
Tần Tranh nói: "Cậu!"
Cô nói: "Vậy cậu lấy quần áo của cậu cho mình đi."
Vân An đồng ý, rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh cởi quần áo. Tần Tranh đá vào vòng eo thon của nàng: "Cậu làm gì vậy?"
Vân An thành thật: "Đưa quần áo cho cậu."
Tần Tranh nói: "Cậu chỉ có bộ đồ này thôi à?"
Vân An nói: "Không phải, mình còn có mấy bộ khác nữa."
Tần Tranh nói: "Vậy cậu lấy cho mình bộ khác đi."
Vân An nói: "Nhưng mình muốn cậu mặc bộ này."
Tần Tranh không hiểu: "Cậu đang mặc mà, mình mặc thế nào được?"
Vân An vén một góc chăn chui vào, ôm lấy Tần Tranh trơn tuột, hôn lên khóe môi cô rồi nói: "Mình cởi ra cho cậu."
Tần Tranh giơ tay lên, một chiếc áo phông rộng thùng thình được tròng qua đầu cô.
Vân An thuận thế chui vào trong áo.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Trước khi mặc quần áo phải vận động, không thì sẽ bị cảm lạnh đó.
Tần Tranh: Đá chết cậu giờ [khóc ròng][khóc ròng][khóc ròng][khóc ròng][khóc ròng]
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro