Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 185+186

Chương 185: Liếm rồi

Vân An nhét hoa vào tay Tần Tranh, cúi đầu bước vào cửa, Mạc Tang Du còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Vân An chui vào nhà vệ sinh. Mạc Tang Du ở đằng sau nhìn, thấy gò má và tai Vân An đỏ như ráng chiều.

Đã bao lâu rồi cô không thấy Vân An như vậy?

Mạc Tang Du cũng không nhớ nữa.

Dường như kể từ khi rời khỏi Trường Hồ, cô chưa từng thấy Vân An vui vẻ mỉm cười. Lần này đến Thượng Kinh, vết thương của Vân An còn chưa lành thì con bé đã tới đây. Ngoài việc đi bệnh viện ra, thời gian còn lại con bé đều ru rú ở nhà. Bác sĩ dặn phải đảm bảo ăn uống đủ dinh dưỡng, Vân An thì hay rồi, toàn là mì gói với bánh mì cứ thế làm tới. Lúc cô và Vân Thụy đến chúc mừng Vân An nhập học, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi mì ăn liền. Con bé còn định chối, nói là không có ăn, nhưng bị Vân Thụy túm lấy đánh cho một trận.

Vân An lúc đó trông chẳng có chút sức sống nào, tuy cơm vẫn ăn canh vẫn uống, nhưng cứ lờ đờ vô hồn.

Dù con bé không nói rõ, nhưng cả cô và Vân Thụy đều đoán được là có liên quan đến Tần Tranh.

Chia tay rồi.

Có một giai đoạn đau đớn như vậy cũng là lẽ thường tình.

Cô muốn tâm sự với Vân An, nhưng con bé lại như một con trai sông, làm cách nào cũng không cạy được miệng. Lần này nếu không phải cô đột kích bất ngờ, thì còn chẳng biết con bé và Tần Tranh đã quay lại với nhau.

Là quay lại rồi đúng không?

Mạc Tang Du liếc nhìn Tần Tranh, thấy mắt con bé đỏ hoe, vừa nhìn đã biết là đã khóc.

Chỉ là khóc vì chuyện gì.

Rất khó phân biệt.

Mạc Tang Du cũng không dám đoán bừa, sợ rằng mối quan hệ khó khăn lắm mới dịu lại của đôi trẻ, lại vì cô mà trở nên khó xử. Lúc ăn cơm, Mạc Tang Du chỉ hỏi vài câu về tình hình học tập của hai đứa. Tần Tranh nói: "Dạ vẫn chưa khai giảng, nhưng cũng sắp rồi ạ."

"Vậy hai ngày nay con để Vân An dẫn con đi dạo quanh đây đi." Mạc Tang Du nói: "Ở Đại học Chính trị và Pháp luật có một khu chợ đêm nổi tiếng lắm, hồi dì đi học hay trốn ra đó chơi, đồ ăn ngon nhiều vô kể."

Tất nhiên là Tần Tranh biết. Sau khi lên đại học, trường nào có món gì ngon, bọn họ đều biết cả. Chỉ là bình thường cách xa, không tiện đến, mà cô cũng không quá đam mê ăn uống nên ít khi tới đây.

Vân An nói: "Con đang định tối nay dẫn cậu ấy đi chợ đêm."

Dường như Mạc Tang Du đã đưa ra một lý do tuyệt vời.

Vân An liền thuận miệng nói ra.

Tần Tranh nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu.

Chẳng phải đã nói là tối sẽ đưa cô về sao?

Vân An cười với cô: "Đi dạo xong tiện thể mình đưa cậu về."

Tần Tranh ngoài cười nhưng trong không cười.

Mạc Tang Du hỏi: "Về? Về đâu? Về trường sao?"

Tần Tranh nói: "Dạ dì Mạc, dạo này con toàn ở chỗ Diệp Dư."

"Diệp Dư à—" Mạc Tang Du nói: "Dì có thấy con bé trên tivi, con bé đi hát rồi hả?"

Tần Tranh gật đầu: "Dạ, cậu ấy đặc biệt cảm ơn dì đã chăm sóc cậu ấy hồi còn ở Lâm Bình, nói là khi nào có thời gian, cậu ấy muốn mời dì một bữa cơm."

"Khách sáo gì chứ." Mạc Tang Du nói: "Khi nào rảnh đi, để dì mời mấy đứa."

Tần Tranh: "Dạ con cảm ơn dì Mạc. Vậy gần đây dì luôn ở Thượng Kinh sao ạ?"

Mạc Tang Du khựng lại, những chuyện liên quan tới công việc, cô vốn không nên nhiều lời với Tần Tranh. Thế nhưng— Mạc Tang Du gật đầu: "Ừm, công việc có điều động, một thời gian rất dài sắp tới dì sẽ ở Thượng Kinh, con có việc gì thì cứ liên lạc với dì."

Tần Tranh mím môi cười.

Mạc Tang Du nháy mắt: "Nếu Vân An bắt nạt con, cũng có thể nói với dì luôn."

Vân An hắng giọng một tiếng, Mạc Tang Du ngước mắt nhìn nàng. Tần Tranh siết chặt đôi đũa trong tay, đối diện với ánh mắt của Mạc Tang Du, cô nói: "Dạ Vân An tốt lắm, cậu ấy rất biết chăm sóc người khác."

Mạc Tang Du muốn cười.

Cười lạnh.

Vân An gắp cho dì một cái bánh bao. Mạc Tang Du nhận lấy đồ hối lộ của Vân An, cắn miếng bánh bao vỏ mỏng, ánh mắt lướt qua bó hoa hồng trên bàn trà.

Người trẻ tuổi, đúng là thích lãng mạn.

Không trầm ổn giống cô.

Mạc Tang Du húp một ngụm cháo, nhân lúc Vân An đi múc thêm cháo, cô lén chụp một tấm hình bó hoa hồng rồi gửi cho Vân Thụy.

Vân Thụy nhanh chóng trả lời:【?】

Mạc Tang Du nhếch mép.

Đầu gỗ!

Cô hít sâu một hơi, gửi cho Vân Thụy:【Đẹp không?】

Vân Thụy:【Đẹp lắm.】

Mạc Tang Du:【Tặng chị nhé?】

Vân Thụy:【Hả? Ở đâu ra vậy?】

Còn ở đâu nữa.

Ở nhà chị chứ đâu.

Mạc Tang Du tức đến nỗi bật cười.

Vân Thụy nhận ra:【Em đang ở chỗ Vân An à?】

Mạc Tang Du:【Sao chị biết?】

Vân Thụy:【Đó là cái bàn trà trong phòng khách nhà Vân An mà.】

Mạc Tang Du muốn đảo mắt khinh bỉ.

Hóa ra nãy giờ trọng điểm của cô ấy chỉ là cái bàn trà thôi sao?

Mạc Tang Du:【Ừm, em đang ở chỗ Vân An. Chị đoán xem bó hồng này là ai mua?】

Vân Thụy:【Vân An.】

Mạc Tang Du:【Sao chị biết?】

Vân Thụy:【Em không đời nào mua hoa hồng.】

Mạc Tang Du:...

Sao cô không thể mua chứ?

Cô là người không lãng mạn đến thế sao?

Lát nữa về cô sẽ mua 99 đóa, không, mua 999 đóa, chất đống trước mặt Vân Thụy, xem cô ấy còn nói hưu nói vượn thế nào được nữa!

Mạc Tang Du cắn đũa nghe 'răng rắc'. Tần Tranh nhìn sang Vân An, Vân An gắp cho cô một cái chả giò, rồi giải thích: "Dì ấy đang nhắn tin với dì của mình."

Tần Tranh hỏi nhỏ: "Thế sao dì ấy lại có biểu cảm đó?"

Vân An nói: "Bởi vì dì mình hơi ngốc."

Tần Tranh "À" một tiếng, gật đầu.

Thấy chén cháo của cô đã cạn, Vân An hỏi: "Ăn nữa không?"

Tần Tranh: "Mình no rồi."

Cô vốn dĩ vừa ăn sáng xong không lâu, bụng vẫn còn căng.

Vân An nói: "Vậy mình đi rót cho cậu ly nước."

Tần Tranh nhìn bóng lưng Vân An đi vào bếp, lát sau nàng mang ra một ly nước, Tần Tranh đón lấy bằng hai tay: "Cảm ơn."

Mạc Tang Du cũng đặt đũa xuống.

Vân An thấy vậy: "Dì Mạc, dì ăn no rồi ạ?"

Mạc Tang Du gật đầu: "Dì của con bảo dì qua có chút việc, vậy dì đi trước đây."

Vân An thấy vẻ mặt dì trở nên nghiêm túc nên cũng không hỏi nhiều, nói: "Dạ dì đi đường cẩn thận."

"Không sao." Mạc Tang Du cười với hai người, nói với Tần Tranh: "Tranh Tranh à, mấy ngày tới bọn dì không qua đâu, có lẽ không chăm sóc con được rồi. Con cứ chơi vui vẻ với Vân An nha."

Tần Tranh nuốt ngụm nước ấm, giọng nói trong trẻo: "Dạ, tạm biệt dì Mạc."

Mạc Tang Du vẫy tay chào họ, trước khi đi còn vỗ vai Vân An, bóp nhẹ một cái. Vân An bất lực nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của dì, mặt sa sầm.

Tiễn dì đi rồi, Vân An quay lại bàn. Tần Tranh đã dọn dẹp gần xong, đang cầm ly nước ấm uống từng ngụm. Nhìn hành động của Tần Tranh từ đằng sau, lòng nàng như được ngâm trong nước ấm, mềm nhũn, sôi ùng ục, thỉnh thoảng lại nổi lên một bong bóng màu hồng.

Vân An không kiềm được mà nhếch môi cười, cảnh tượng nàng đã mơ thấy vô số lần giờ đây đang hiện hữu ngay trước mắt, giọng nàng cũng bất giác trở nên dịu dàng: "Tranh Tranh."

Tần Tranh quay đầu lại, vẫn là đôi mắt, ngũ quan, thần sắc y hệt trong mơ, chỉ có ngữ điệu là không giống lắm.

Tần Tranh hỏi: "Đứng đó làm gì?"

Giấc mộng đẹp của Vân An tan vỡ, nàng cúi đầu: "Không có gì, mình chỉ định hỏi cậu có muốn ăn trái cây không thôi."

Tần Tranh nói: "Vừa ăn cơm xong thì ăn trái cây gì chứ, mình đang no muốn chết đây nè."

Vân An gật đầu: "Ừm."

Nàng đi tới ngồi xuống đối diện Tần Tranh, ăn nốt bữa sáng còn lại trên bàn. Tần Tranh thấy nàng đặt đũa xuống, liền nói: "Để mình rửa cho."

"Không cần đâu." Vân An nói: "Cậu ra sô pha nằm rồi bôi thuốc lên mắt đi. Mình vừa nhìn rồi, mắt cậu vẫn còn hơi sưng đỏ, lát nữa ra ngoài cậu có thể đeo kính râm."

Tần Tranh gật đầu: "Ồ."

Sau đó cô mới phản ứng lại: "Ra ngoài? Ra ngoài làm gì?"

Vân An nói: "Không phải cậu đang no sao? Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút cho tiêu cơm."

Tần Tranh sờ bụng dưới, đúng là hơi no thật, chỉ mới ăn có hai bữa cơm mà cô đã cảm thấy mình béo lên rồi. Nghĩ đến việc sắp phải khai giảng, cô gật đầu: "Đúng là phải vận động cho tiêu cơm."

Vân An cười, nàng dọn dẹp rác trong bếp, rửa sạch chén đũa, cuối cùng lấy nón và kính cho Tần Tranh, còn hỏi cô có cần khẩu trang không. Tần Tranh cảm thấy trời này nóng muốn chết, cô lười đeo nên bèn lắc đầu. Vân An không ép, ngược lại tự mình đeo một chiếc khẩu trang màu đen. Tần Tranh tò mò: "Cậu không nóng hả?"

"Cũng bình thường thôi, không nóng." Vân An nói: "Mình quen rồi."

Tần Tranh nhớ tới lần Vân An che chắn kín mít, xuất hiện trong vòng thăng hạng của Diệp Dư. Bất kể là theo thói quen hay trong tiềm thức, đó đều là những việc nàng đã làm vô số lần. Người này, từng sống trong bóng tối suốt một quãng thời gian rất rất dài.

Vân An đi đến bên cạnh cô, nói: "Sao tự dưng ngẩn ra vậy?"

"Không có gì." Tần Tranh hoàn hồn, cùng Vân An đi ra ngoài, người trước người sau. Dưới lầu không có ai, bên ngoài cũng chẳng có ai. Cũng đúng thôi, trời nóng chết người thế này, hai người họ ra ngoài còn không mang theo ô che nắng, đúng là điếc không sợ súng. Tần Tranh đi được vài bước đã thấy nóng không chịu nổi, nên lười đi tiếp. Vân An dỗ cô: "Đến siêu thị đằng trước thôi, đến siêu thị đằng trước rồi chúng ta về."

Thể chất của Tần Tranh kém đến mức khó tin, nàng không biết cô đã vượt qua bài kiểm tra thể chất bằng cách nào nữa.

Tần Tranh chê nàng phiền, lườm nàng một cái rồi nói: "Chỉ đến siêu thị đằng trước thôi đó nha."

Vân An gật đầu: "Chỉ đến siêu thị đằng trước thôi."

Tần Tranh khẽ nghiến răng, cùng nàng bước nhanh đến siêu thị. Trước khi về, Tần Tranh bắt Vân An vào mua kem. Vân An nói: "Dạ dày của cậu không ăn được đồ quá lạnh đâu."

"Mình muốn ăn bây giờ." Tần Tranh ăn vạ không chịu đi, như một đứa con nít. Vân An đành chịu thua: "Vậy mình mua loại nhỏ thôi nha."

Tần Tranh gật đầu, Vân An còn thấy mắt cô sáng lên.

Đáng yêu thật.

Cuối cùng Vân An vẫn không kiềm được mà mua cho Tần Tranh một cây kem lớn. Kem này có hai vị, vị dâu và vị xoài. Lúc tính tiền, Vân An nghe thấy bên cạnh có tiếng "Ủa", nàng quay đầu lại, cô gái bên cạnh cười: "Vân An!"

Vân An cũng nhận ra đó là bạn nữ cùng lớp, nàng gật đầu chào hai người họ.

Cô gái đứng cạnh bạn ấy nhìn ra ngoài, trông thấy Tần Tranh. Thế nhưng Tần Tranh đang quay lưng lại với họ, đội nón, mái tóc dài xõa sau lưng, chỉ lờ mờ lộ ra vóc dáng yêu kiều. Cô hỏi Vân An: "Vân An, đó là bạn gái cậu sao?"

Hình như vừa rồi cô thấy hai người đi cùng nhau, chỉ là họ không đi cùng hướng nên cô không thấy mặt bạn gái của Vân An.

Cô gái bên cạnh lập tức quay đầu, nhìn trái nhìn phải, trông thấy một cô gái mà ngay cả bóng lưng cũng khiến người ta phải mơ màng, liền không nhịn được: "Oa!"

Vân An cười cười, liếc nhìn họ, có vẻ rất ngại ngùng.

Nàng không nói gì, nhưng lại như đã nói tất cả.

Lưng Vân An bị vỗ một cái, cô gái bên cạnh lập tức làm ra vẻ mặt 'mình hiểu mà, mình hiểu mà'. Vân An nói: "Để mình tính tiền chung cho mấy cậu luôn nhé."

Cô gái bên cạnh cười gượng: "Thế thì ngại quá."

"Không sao đâu." Vân An vừa nói vừa giúp họ thanh toán, nàng cúi đầu nói: "Cậu ấy hơi ngại, xin lỗi nha, chắc là không tiện chào mấy cậu được rồi."

"Không sao, không sao." Hai người bạn học rất tự giác, gật đầu lia lịa: "Bọn mình hiểu mà!"

Cô gái nói rồi làm động tác kéo khóa trên miệng. Vân An gật đầu: "Cảm ơn."

Tần Tranh đợi một lúc lâu mới thấy Vân An quay lại, cô lầm bầm: "Cậu mua gì mà lâu quá vậy."

Vân An nói: "Mới nãy gặp hai người bạn cùng lớp."

Tần Tranh quay đầu: "Đâu?"

Vân An nói: "Đi rồi."

Tần Tranh: "Ồ."

Vân An lấy ra hai cây kem, đưa một cây cho Tần Tranh. Tần Tranh không để ý, bóc ra mới phát hiện là vị xoài, cô liếc nhìn Vân An, của Vân An là vị dâu. Trước đây khi uống trà sữa với Vân An, cô luôn gọi cả hai vị, rồi đưa vị dâu cho nàng, nhờ vậy mà có lý do chính đáng để uống ly của Vân An.

Chỉ là lúc đó họ đang là người yêu.

Uống chung trà sữa là chuyện rất bình thường.

Bây giờ—

Tần Tranh thấy Vân An bóc que kem, liếm một cái, rồi dường như chợt nhận ra điều gì đó, Vân An đưa cây kem đã liếm cho cô, hỏi: "Muốn nếm thử một miếng không?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tranh: [liếc][liếc][liếc][liếc]

Vân An: [đáng thương][đáng thương][đáng thương][đáng thương]

---

Chương 186: Cảm giác tay

Tần Tranh liếc sang Vân An, bắt gặp dáng vẻ ngây thơ vô tội của nàng, còn chủ động đưa cây kem cho cô mà không hề tỏ ra khách sáo một tí nào. Vị giác của Tần Tranh bắt đầu rục rịch, là vị dâu, vị cô thích nhất.

Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

May mà cô không phải Khương Nhược Ninh.

Nếu không thì bây giờ đã vứt vũ khí đầu hàng rồi.

Vân An đưa tay qua một lúc lâu mà Tần Tranh vẫn không có động tĩnh gì, nàng hỏi: "Tranh Tranh? Ăn không?"

Tần Tranh nói: "Không ăn, mình ăn của mình."

Chỉ là ăn không thấy ngon miệng thôi.

Tại sao lại mua vị xoài chứ?

Không thể mua hai cây vị dâu sao?

Nàng cố tình chứ gì?

Ánh mắt u oán của Tần Tranh quét qua sống lưng Vân An. Vân An cắn một miếng kem, hương dâu liền lan tỏa. Tần Tranh cười lạnh, Vân An quay đầu nhìn cô, cánh môi nàng nhuốm màu kem, trông ươn ướt.

Quyến rũ ai vậy chứ.

Tần Tranh liếc mắt sang chỗ khác, cô giẫm mạnh xuống dép lê nên đụng phải ngón chân bị thương, đau đến mức rít lên một tiếng. Vân An vội cúi đầu: "Sao vậy?"

"Không sao." Tần Tranh tỏ vẻ như không có chuyện gì. Sáng hôm nay lúc Vân An không có ở nhà, cô đã tháo miếng gạc trên ngón chân ra, cũng khử trùng, sau khi hết sưng thì cũng không còn đau như vậy nữa, nhưng đi lại thì không thể dùng sức quá. Lúc nãy ra ngoài hai người đi chậm, Vân An cũng tưởng cô khỏi rồi. Giờ phút này nghe thấy tiếng cô kêu đau, Vân An lập tức hỏi: "Có phải ngón chân đau không?"

Tần Tranh đành phải thành thật thừa nhận: "Ừm."

Vân An nói: "Đau lắm hả?"

Tần Tranh vốn chỉ bị trầy một chút, cũng không đau lắm, nhưng nghe Vân An hỏi vậy, cô đột nhiên lại cảm thấy đau vô cùng, tựa như ngón chân bị người ta chặt đứt vậy. Tần Tranh gật đầu: "Đau lắm." Rồi lại cúi đầu: "Đau cực kỳ."

Vân An rất áy náy: "Mình cứ tưởng cậu khỏi rồi."

Tần Tranh bực bội: "Cậu tưởng mình là cậu sao? Bị thương nặng như vậy, mới có mấy tháng mà nói khỏi là khỏi ngay, cũng không biết bên trong thế nào, nói không chừng đã tổn thương đến nội tạng rồi. Rốt cuộc cậu có đi khám bác sĩ đàng hoàng không vậy?"

Vân An:...

Nàng cũng không biết sao chủ đề lại chuyển đến đây, ngơ ngác hai giây rồi gật đầu: "Bác sĩ đã kiểm tra hết cho mình rồi."

"Kiểm tra rồi là khỏi chắc?" Tần Tranh lải nhải không ngừng: "Cậu yên tâm như thế đó hả?"

Vân An ngập ngừng mở lời: "Vậy, hay là cậu về nhà kiểm tra cho mình nha?"

Một câu nói khiến cả hai ngẩn ra mấy giây.

Tần Tranh lầm rầm trong miệng, không biết là đang mắng cái gì. Vân An cúi đầu, thấy Tần Tranh đi lại không tiện, bèn nói: "Mình cõng cậu về."

Nói rồi, nàng ngồi xổm xuống trước mặt Tần Tranh. Tần Tranh nói: "Mình tự đi được."

Vân An quay đầu lại: "Không phải cậu đau sao?"

Tần Tranh nói: "Đau cũng không cần cõng, ở đây toàn là người."

Vân An thấy gương mặt xinh xắn của cô đỏ ửng, bèn nói: "Vậy mình dìu cậu."

Lần này Tần Tranh không từ chối, được Vân An đỡ eo nửa ôm nửa dìu về. Về tới nhà thì kem cũng đã ăn xong, Tần Tranh nằm trên sô pha hỏi Vân An: "Chiều mấy giờ cậu đi học?"

Vân An nói: "1 giờ rưỡi, khoảng 5 giờ mình về."

Tần Tranh gật đầu: "Đi huấn luyện quân sự hả?"

Sức khỏe của nàng, có thể chịu nổi sao?

Không phải nói buổi sáng đã có hai bạn học say nắng ngất xỉu rồi sao, sao vẫn chưa hủy đợt quân sự mấy ngày này đi.

Vân An nói: "Một nửa thôi, nửa thời gian còn lại mình phải hỗ trợ giáo sư xây dựng hồ sơ."

Tần Tranh nhìn nàng: "Xây dựng hồ sơ? Hồ sơ gì?"

Vân An nói: "Một vài án lệ tâm lý học, trước đây mình cũng từng tiếp xúc với không ít tội phạm, nên có thể giúp họ phân tích."

Tần Tranh gật đầu: "Tiếc là trước đây mình không hay xem tin tức."

Nếu không, cô cũng có thể ngăn chặn tội phạm một cách hiệu quả rồi.

Vân An nói: "Mình cũng chỉ đem những gì mình biết nói cho họ thôi. Tranh Tranh, những chuyện xảy ra bây giờ không giống với quỹ đạo trước đây của chúng ta, cậu không cần phải tự trách."

Đúng nhỉ, hiệu ứng cánh bướm.

Không hiểu sao Tần Tranh lại nghĩ đến Hạ Kinh Mặc.

Thật sự khiến người ta căm ghét.

Tần Tranh nhíu mày. Vân An nhìn sắc mặt cô, hỏi: "Sao thế? Không khỏe ở đâu à?"

"Không có." Tần Tranh đổi tư thế, nằm dịch vào trong, nói: "Nghĩ đến một vài chuyện không vui."

Vân An hỏi cô: "Chuyện không vui gì?"

Tần Tranh nhìn nàng, nhắm mắt lại.

Vân An đi đến bên cạnh Tần Tranh, vừa ngồi xuống là điện thoại rung lên. Nàng liếc nhìn, màn hình đang nhấp nháy tên của bạn học. Nàng đang định ra chỗ khác để nghe, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nóng rực kia, Vân An liền dừng lại, nghe máy ngay trước mặt Tần Tranh.

Còn bật cả loa ngoài.

Bạn học cười trong trẻo: "Vân An!"

Vân An cười: "Ừm."

Nàng khẽ giải thích với Tần Tranh: "Lúc huấn luyện quân sự, là cậu ấy đứng cạnh mình."

Tần Tranh nói: "Mình có hỏi đâu."

Bạn học của Vân An cười hì hì: "Nghe nói hồi nãy cậu với bạn gái cậu đi siêu thị hả?"

Vẻ mặt tươi cười của Vân An khựng lại, lập tức nhìn sang Tần Tranh. Tần Tranh cũng đang nhìn nàng, ngoài cười nhưng trong không cười. Vân An tắt loa ngoài, đứng dậy đi về phía cửa sổ. Nếu không có gì bất ngờ, Tần Tranh đã đoán được, cái chữ "nghe nói" này là nghe ai nói.

Là bạn học gặp lúc mua kem hồi nãy.

Vân An nói: "Cậu ấy không rảnh. Ừm, cậu ấy khá bận, mình sẽ nói với cậu ấy. Cảm ơn cậu."

Cúp máy, Vân An đi đến bên cạnh sô pha, dò hỏi: "Mấy cậu ấy muốn mời cậu đến trường chơi, nhưng mình từ chối rồi."

Tần Tranh không để tâm: "Ồ."

Cô cũng không muốn động đậy lắm, bèn lười biếng trở mình. Vân An cụp mắt, khóe môi khẽ cong thành một đường không sao giấu được, giọng nói cũng tràn đầy vui vẻ: "Cậu muốn ngủ trưa thì vào phòng đi, nằm trên sô pha dễ bị ngã xuống lắm."

Tần Tranh nói: "Mình ngủ đâu có hoang dã như vậy."

Vân An:...

Nàng nhìn Tần Tranh, muốn nói lại thôi.

Tần Tranh liếc nhìn sắc mặt nàng: "Cậu muốn nói gì?"

Vân An nói: "Cậu từng ngã xuống rất nhiều lần."

Tần Tranh:...

Cô nghiến răng, căm phẫn nhìn Vân An, nói: "Cậu im miệng. Đi học đi, không cần cậu lo."

Vân An không còn cách nào khác, đành quay về phòng lấy một cái chăn mỏng đắp lên người Tần Tranh. Nàng cẩn thận khử trùng ngón chân cho cô, bôi thuốc quanh mí mắt rồi mới yên tâm rời đi. Tần Tranh nằm trên ghế sô pha, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói của Vân An: Cậu đã từng ngã xuống rất nhiều lần.

Vậy là Vân An đã nhiều lần thấy cô nằm sõng soài trên sô pha sao?

Tần Tranh hít sâu rồi lại hít sâu, hít đến mức ngủ thiếp đi.

Gần đây cô thường xuyên cảm thấy buồn ngủ, như thể muốn bù lại quãng thời gian trước kia không được nghỉ ngơi tử tế. Một giấc ngủ trưa kéo dài đến tận 3 giờ rưỡi, khi tỉnh dậy cô thấy điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, một từ Tần Quế Lan và một từ Khương Nhược Ninh.

Cô gọi lại cho Tần Quế Lan.

Tần Quế Lan nói: "Con ngủ dậy rồi à?"

Tần Tranh dụi mắt, chạm phải mí mắt đau nhói khiến cô nheo mắt lại, vội vàng bỏ tay xuống, nói: "Mẹ gọi cho con ạ."

Tần Quế Lan nói: "Ừm, mẹ định hỏi con hành lý hai hôm nữa mẹ mang qua cho con, hay là gửi qua?"

"Dạ gửi qua đi mẹ." Tần Tranh nói: "Trời nóng quá, mẹ đừng chạy đi chạy lại, dễ bị say nắng."

Tần Quế Lan cười cười: "Biết rồi, vậy con chú ý coi chừng bị say nắng, trời nóng thì đừng ra ngoài."

Tần Tranh đáp lại: "Dạ con biết rồi mẹ."

Cô cầm điện thoại: "Mẹ ơi—"

Tần Quế Lan: "Sao?"

Tần Tranh liếc nhìn xung quanh, nói: "Dạ không có gì. Dạo này nóng quá, mẹ cũng đừng đến cơ quan nữa. Không phải có ngày nghỉ tránh nóng sao ạ?"

"Đợt nóng cao điểm qua rồi, không sao đâu." Tần Quế Lan nói: "Con ở bên đó tự chăm sóc bản thân cho tốt, không đủ tiền thì nói với mẹ, mẹ lại gửi thêm cho."

Tần Tranh nói: "Đủ tiêu mà mẹ. Diệp Dư bao toàn bộ cho bọn con rồi, bọn con chẳng xài bao nhiêu cả."

"Thế không được, con phải mời con bé ăn cơm nhiều vào, giúp con bé dọn dẹp nhà cửa nữa, không thể cứ chiếm hời của người ta mãi được." Tần Quế Lan cằn nhằn, Tần Tranh nói: "Dạ con biết rồi mẹ."

Tần Quế Lan nói thêm vài câu nữa thì mới cúp máy.

Tần Tranh ngồi trong phòng khách, ngơ ngác nhìn căn phòng trống rỗng, một lúc lâu sau, cô mới nhớ ra mình phải gọi điện cho Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh nói: "Cậu gọi lại cho mẹ nuôi chưa? Chiều nay mẹ nuôi gọi cho mình, nói là không gọi được cho cậu, mình lừa mẹ nuôi là cậu đang ngủ đó."

"Gọi rồi gọi rồi." Tần Tranh nói: "Đã gọi rồi."

Khương Nhược Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Cậu chưa nói với mẹ nuôi đúng chứ?"

Tần Tranh biết cô ấy đang hỏi gì, cô cúi đầu: "Chưa."

Khương Nhược Ninh: "Vậy thì tạm thời đừng nói, sắp khai giảng rồi, đợi Tết về nhà rồi nói sau."

Tần Tranh khẽ "Ừm" một tiếng, tâm trạng không tốt lắm. Khương Nhược Ninh: "Sao thế? Không vui hả?"

"Không có." Tần Tranh nói: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Làm bánh tart trứng." Khương Nhược Ninh nói: "Diệp Dư mua một cái nồi chiên không dầu, mình phát hiện làm đồ ăn tiện cực kỳ, đợi cậu về mình làm cho cậu ăn."

Tần Tranh hỏi: "Diệp Dư về rồi hả?"

Khương Nhược Ninh: "Trưa về, chiều lại đến công ty rồi."

Tần Tranh: "Ừm, mình biết rồi."

Khương Nhược Ninh: "Vậy tối cậu có về ăn cơm không?"

Tần Tranh: "Vân An nói muốn đi dạo chợ đêm với mình, ăn xong mình về."

Khương Nhược Ninh: "Được thôi, mình đã tra rồi, chợ đêm bên trường Đại học Chính trị và Pháp luật cũng nổi tiếng lắm. Thế thì mình tự ăn thôi."

Tần Tranh đặt điện thoại xuống, tiếp tục ngồi ngẩn người trên sô pha một lúc. Khoảng 3 4 giờ chiều, mặt trời vẫn còn treo cao, bên ngoài nắng nóng chết người. Tần Tranh đi ra ban công, mở cửa, thấy có mấy chậu cây cảnh rất xum xuê, không có dấu hiệu bị nắng thiêu chết hay khô héo. Cô lấy bình tưới nước trong nhà vệ sinh ra, tưới nước cho hoa, rồi lại quét dọn ban công một lượt, sau cùng là quay vào nhà. Vốn dĩ cô định dọn dẹp nhà cửa thêm một lần nữa, nhưng nhà cửa nhìn qua đã rất sạch sẽ rồi, ngay cả phòng sách mà Tần Tranh nghĩ sẽ lộn xộn cũng sạch sẽ và ngăn nắp.

Thói quen của Vân An từ trước tới giờ rất tốt, đồ đạc tuy để tiện tay nhưng đặt rất gọn gàng. Tần Tranh bước vào phòng sách, ở đây không có nhiều sách lắm, đồ đạc của Vân An vẫn luôn ít đến đáng thương. Cô tiện tay rút ra một quyển, còn là sách giáo khoa năm lớp 12 của họ. Tần Tranh cúi đầu lật từng trang một, có ảo giác như đang lật lại thời gian cũ.

Cô còn chưa đọc xong thì ngoài cửa có tiếng bước chân. Tần Tranh ló đầu, thấy Vân An xách hai cái túi về, cô nhíu mày bước ra: "Cậu lại mua gì đó?"

Vân An nói: "Mua một ít trái cây."

Tần Tranh:...

Ha!

Lại là mua một ít.

Bao giờ nàng mới có nhận thức đúng đắn về chữ "ít" này đây?

Vân An nhận ra vẻ không vui trong mắt cô, bèn giải thích: "Thật sự không nhiều đâu, một quả dưa hấu, mấy quả đào mật, với một ít nho, mình không mua gì khác hết."

Nàng đưa túi cho Tần Tranh, dường như là đang để cô kiểm tra. Tần Tranh nhận lấy một cái túi, suýt nữa thì không ôm nổi, quả dưa hấu này cũng to quá rồi. Cô đặt quả dưa hấu lên bàn, thấy Vân An cất những thứ khác vào tủ lạnh, bèn cúi đầu: "Vân An."

Vân An quay đầu lại.

Tần Tranh nói: "Tết cậu có về Lâm Bình không?"

Vân An không do dự: "Cậu về thì mình về."

Nghe lời nàng nói, Tần Tranh liền mím môi: "Cậu về làm gì, nhà cậu có ở Lâm Bình đâu?"

Vân An im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Bị ánh mắt ấy dõi theo, Tần Tranh hơi mất tự nhiên, khó chịu quay đi chỗ khác. Vân An lên tiếng: "Tối nay mình ra chợ đêm ăn nhé?"

Tần Tranh không đáp, chỉ chỉnh lại quần áo. Vừa rồi dọn dẹp ngoài ban công khiến cô đổ đầy mồ hôi, mà cô lại ghét nhất cái cảm giác dính nhớp này. Nhận thấy cô không thoải mái, Vân An liền hỏi: "Cậu sao thế?"

Tần Tranh nói: "Mình đi tắm rồi chúng ta đi."

Vân An: "Tắm?"

Nghe giọng nàng hơi cao lên, Tần Tranh bèn nhìn nàng: "Không được à?"

Vân An nói: "Vậy cậu đợi một chút."

Nói rồi, Vân An đi vào bếp, lấy màng bọc thực phẩm bọc kín ngón chân bị thương của cô lại. Thấy đỉnh đầu nàng đang cúi xuống, Tần Tranh vươn ngón tay ra, còn chưa chạm đến tóc nàng thì Vân An đã ngẩng đầu lên. Tần Tranh vội rụt tay về, vẻ mặt ra chiều như không có chuyện gì.

Vân An nói: "Chú ý một chút, đừng để dính nước."

Tần Tranh nói: "Biết rồi."

Vân An nhìn cô đi thẳng vào trong: "Cậu không thay quần áo hả?"

Tần Tranh: "Chỗ cậu cũng đâu có quần áo của mình đâu."

Vân An nói: "Mình có chuẩn bị quần áo mới."

Tần Tranh nhìn nàng về phòng, lấy ra một cái áo phông và quần jean, còn có cả đồ lót. Vân An nói: "Cái này mua theo size của cậu, đều đã giặt rồi, có thể mặc luôn."

Tần Tranh nhận lấy bộ quần áo Vân An nhét vào tay, cô cúi đầu nhìn áo ngực, hỏi nàng: "Sao cậu biết size của mình?"

Vân An cứng người một giây, nói: "Mình, mình nhìn là biết thôi."

Khổ nỗi nàng thật sự không giỏi nói dối trước mặt Tần Tranh, mặt hơi đỏ lên, bị Tần Tranh nhìn chằm chằm, rất nhanh nàng đã thành thật khai báo: "Dựa vào cảm giác tay."

"Cảm giác tay?" Tần Tranh nói: "Cảm giác tay gì? Cậu sờ ngực mình bao giờ? Mình biết rồi, có phải trước đây cậu thường xuyên nhân lúc mình ngủ rồi—"

Vân An ngắt lời cô: "Không có."

Tần Tranh hỏi: "Thật sự không có?"

Vân An chắc nịch: "Thật sự không có."

Tần Tranh quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Thế mà cũng không có, cậu có 'được' không vậy?"

Vân An:...

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vân An: Cậu mà nói vậy là mình "được" thật đó nha.

Tần Tranh: [liếc][liếc][liếc][liếc]

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro