Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 183+184

Chương 183: Khốn nạn

Tần Tranh nhớ lần trước cô đi ngang qua đây là vào năm ngoái, lúc cùng Thời Tuế và những người khác đến Đại học Giao thông tham gia cuộc thi tranh biện Tiếng Anh. Khi ấy Thời Tuế còn chụp ảnh gửi vào nhóm, câu nói kia của Khương Nhược Ninh cô vẫn nhớ như in.

U ám, giống như nhà tù.

Cô không ngờ rằng, nơi này lại thật sự trở thành nhà tù của một người, giam cầm cả cuộc đời Vân An.

Vân An nói: "Hai năm đầu ở trong đó, mình không hề nghĩ đến việc liên lạc với cậu, là vì, cậu và chị luôn ở bên cạnh mình."

Tần Tranh kinh ngạc quay đầu, nhìn nàng với vẻ không thể tin nổi.

Vân An muốn cười, bèn nhếch khóe miệng: "Ngày nào mình cũng rất vui. Mình chào hỏi hai người, cùng hai người ăn cơm, cùng nhau nghỉ ngơi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cả hai."

Cho nên nàng không muốn tỉnh lại, cứ thế đắm chìm trong ảo tưởng như vậy, hạnh phúc mà viên mãn.

Cho đến khi Vân Thụy tìm thấy nàng.

Vân An cúi đầu: "Tất cả mọi người đều nghĩ mình chết rồi, là dì kiên trì tìm mình, dì ấy không nói sự thật cho cậu, là vì—" Vân An cắn môi, cơn đau nhói khiến nàng hoàn hồn. Nàng nhìn về phía Tần Tranh, nói: "Bởi vì dì sợ, mình đã chết rồi."

Trong lần gặp mặt đó, Vân Thụy là người tự trách nhất. Cô không thể tin được, chỉ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau thôi, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ, khiến cô đồng thời mất đi hai người cháu gái. Vân An còn nhớ ngày Vân Thụy tìm thấy nàng, vừa khóc vừa cười, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt dì.

Đắng hơn tất cả đắng cay trên thế gian, mà cũng ngọt hơn tất cả mật ngọt trên đời.

Tần Tranh im lặng nhìn Vân An, một lúc lâu sau mới hỏi: "Sau đó cậu đi theo dì cậu sao?"

Vân An nói: "Dì sắp xếp bác sĩ mới cho mình, điều trị một thời gian thì mình mới rời khỏi đây."

Nàng không nói thời gian điều trị bao lâu, nhưng chắc chắn không ngắn, có lẽ là một năm, có lẽ là hai năm, cũng có lẽ—

Tần Tranh thất thần nhìn chằm chằm bệnh viện tâm thần phía trước, màn đêm bao trùm lấy tất cả, tầm mắt chỉ toàn là một màu tối mịt, không có lấy một tia sáng. Tần Tranh không nhớ mình đã đến sân bay, đi qua con đường nhỏ này bao nhiêu lần. Có lúc thì cô đi một mình, có lúc thì cùng Khương Nhược Ninh, có lúc thì cùng bạn học.

Cô ngồi trong xe, nói nói cười cười với tài xế, đùa giỡn ầm ĩ với Khương Nhược Ninh.

Mà chưa từng nghĩ rằng.

Thì ra Vân An ở ngay gần cô như vậy.

Chỉ cách một bức tường.

Giống như nàng đã từng lặng lẽ nằm bên bờ sông Hộ Thành, trên con đường cô đi làm hằng ngày.

Tần Tranh đột nhiên cảm thấy hoang đường và tiếc nuối.

Một nỗi tiếc nuối không thể diễn tả bằng lời tràn ngập trong lòng cô. Ở khoảng cách gần gũi nhất, cô và Vân An đã sống hai cuộc đời khác nhau một trời một vực.

Cô sinh ra giữa gấm hoa rực rỡ, Vân An chết nơi cỏ dại um tùm.

Quá hoang đường.

Trên đời sao lại có chuyện hoang đường đến vậy.

Tần Tranh lùi về sau nửa bước, đột nhiên đau lòng đến mức không đứng thẳng nổi, cúi gập người. Vân An cúi xuống ôm lấy cô, cô gục lên vai Vân An, nhắm mắt lại và nói: "Mắt mình vừa mới bôi thuốc."

Vân An đáp: "Ừm."

Tần Tranh tự nhủ với bản thân: "Mình không thể khóc nữa."

Nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của cô, Vân An hùa theo: "Tranh Tranh, cậu không thể khóc nữa đâu."

"Vậy thì cậu đừng nói nữa." Tần Tranh khó chịu trong lòng, hốc mắt nóng lên. Cô muốn rời khỏi đây, nhưng cô đứng cũng không vững, loạng chòa loạng choạng. Vân An đỡ Tần Tranh ngồi xuống đám cỏ dại ven đường, ngẩng đầu lên là cổ thụ, che khuất tất cả ánh sáng.

Tần Tranh ngẩng đầu, tán lá quá dày, đến tia sáng của ánh trăng mà cô cũng không nhìn thấy.

Có phải Vân An đã sinh hoạt dưới tán cây này lâu như vậy không?

Tối quá.

Tối đến mức trước mắt không nhìn thấy gì cả.

Tần Tranh muốn dụi mắt, nhưng tay đã bị Vân An nắm chặt, không cử động được. Tần Tranh nói: "Buông mình ra."

Giọng Tần Tranh thoáng có chút nức nở, trái tim Vân An khẽ rung động, nhưng nàng vẫn không buông cô ra. Tần Tranh dùng sức rút tay mình về, hai người giằng co, chỉ là Vân An càng dùng sức hơn. Nàng ôm lấy Tần Tranh, để Tần Tranh gục trên vai mình.

Tần Tranh nói: "Mắt mình đau."

Vân An buông cô ra: "Vậy cũng không được dụi, mình thổi cho cậu nhé?"

"Cậu biến đi." Tần Tranh nói: "Đều tại cậu."

Cô trút giận: "Đều tại cậu!"

"Cậu đừng có mà ôm mình nữa." Tần Tranh khó chịu đến mức muốn nôn: "Cậu tránh xa mình ra một chút, mình—"

Nghe mấy lời lộn xộn và không hề có quy luật của Tần Tranh, Vân An biết tâm trạng của cô lúc này nhất định đang rối như tơ vò. Nàng ấn Tần Tranh vào lòng, nói: "Tranh Tranh, giờ mình không còn đau."

Tần Tranh vùi trong lòng Vân An. Vừa mới đây cô còn dùng cả tay lẫn chân đẩy Vân An ra, vậy mà giờ đây, câu nói của nàng lại như một lá bùa, dễ dàng trấn an cảm xúc của cô.

Vân An cũng nhận ra Tần Tranh đã thả lỏng, nàng vẫn ôm lấy Tần Tranh, khẽ nói: "Tranh Tranh, mình không đau nữa rồi."

Tần Tranh nhắm mắt lại để bình tĩnh, một lúc lâu sau, cơn đau nhức ở hốc mắt ập đến từng cơn. Cô thật sự không thể khóc nữa, khóc nữa đôi mắt này sẽ mù mất.

Đều tại Vân An.

Tại sao lại đưa cô đến đây!

Tại sao nửa đêm nửa hôm lại đưa cô đến đây chứ!

Tại sao lại nói với cô những chuyện này!

Tần Tranh cáu giận há miệng cắn lên vai Vân An, đầu răng dùng sức đến nỗi run rẩy. Cơ thể Vân An căng cứng, bị Tần Tranh cắn đau mà cũng không rên một tiếng, chỉ dùng sức ôm chặt cô. Cuối cùng Tần Tranh không nhịn được nữa, 'oa' một tiếng bật khóc.

Vân An càng căng thẳng hơn: "Tranh Tranh, cậu đừng khóc nữa mà."

"Mình cứ khóc đó!" Tần Tranh ngang ngược nói: "Mình khóc đó, mình khóc mù mắt luôn, ai cần cậu lo!"

Nghe Tần Tranh nói mấy lời hung hăng bằng giọng điệu nức nở như vậy, Vân An thật sự dở khóc dở cười. Nàng đành phải lau nước mắt cho Tần Tranh, nhưng càng lau nước mắt càng nhiều. Vân An lật ngược áo khoác của Tần Tranh lại, phủ lên mắt cô. Tần Tranh hất ra, nhưng lại bị Vân An ấn lên mí mắt, nước mắt thấm qua lớp áo, rất nhanh đã ướt sũng.

Vân An thật sự không biết, Tần Tranh có thể khóc lâu đến thế, nhiều nước mắt đến vậy.

Vân An sốt ruột: "Mình không nói nữa Tranh Tranh, sau này mình không nói nữa, cậu đừng khóc mà."

Nàng đau lòng nhìn đôi mắt Tần Tranh đỏ hoe vì lệ: "Mắt cậu sẽ hỏng mất."

"Hỏng thì hỏng đi." Tần Tranh hờn dỗi: "Hỏng là tốt nhất, sau này không cần nhìn thấy cậu nữa."

"Tranh Tranh." Vân An vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng: "Cậu mà còn khóc nữa là mình hôn cậu đó nha."

Tần Tranh nấc lên một tiếng: "Cậu bị thần kinh à!"

Vân An á khẩu, muốn giải thích câu nói vừa rồi là nàng đột nhiên buột miệng thốt ra, không phải ý của nàng. Thế nhưng Vân An phát hiện, cách này rất hiệu quả. Tần Tranh không khóc nữa mà bắt đầu mắng, giọng cũng không cao, mắng cứ như tụng kinh bên tai Vân An. Tần Tranh mắng nàng kiếp trước không tôn trọng người khác, không biết đã nhìn trộm cô bao nhiêu lần; mắng nàng kiếp này che giấu nhiều chuyện như vậy, giả vờ như không có gì mà ở bên cạnh cô. Mắng chẳng hề khó nghe chút nào, Vân An rất thích.

Nàng cứ thế nghe Tần Tranh mắng mình, nghe mà vui.

Tần Tranh quay đầu kinh ngạc nhìn nàng. Vân An lập tức nghiêm mặt lại, Tần Tranh nói: "Cậu cười cái gì?"

Vân An chối: "Đâu có cười đâu."

Tần Tranh nói: "Mình còn chưa mù."

Vân An nói: "Thích nghe cậu mắng mình."

Tần Tranh nghiến răng: "Cậu—"

Nghe tiếng cô hít một hơi thật sâu, Vân An cúi đầu. Tần Tranh nín thở, điều chỉnh lại cảm xúc, mắt đau đến mức không mở to được. Vân An nói: "Cậu cứ nhắm mắt lại đi, mình bôi chút thuốc cho cậu."

Tần Tranh chìa tay ra: "Mình tự bôi."

Vân An nắm lấy tay cô. Tần Tranh giằng ra, bàn tay kia như keo da chó, cứ thế dính chặt trên tay cô. Tần Tranh không vui: "Cậu có thấy phiền không?"

Nghe giọng nói tràn đầy sức sống của Tần Tranh như ngày nào, nàng không hề thấy phiền, mà còn rất vui.

Nàng vui đến nỗi không kiềm được, đưa tay ôm lấy Tần Tranh.

Tần Tranh đấm vào vai nàng, nghe thấy nàng gọi: "Tranh Tranh."

Tần Tranh bị Vân An ôm chặt vào lòng, mắt đập vào ngực nàng, đau đến mức nước mắt tuôn trào. Cô vỗ vai Vân An, Vân An tưởng cô muốn nàng buông ra nên không nỡ, càng ôm chặt hơn. Tần Tranh gào lên: "Ngực cậu đè vào mắt mình rồi!"

Không khí lập tức tĩnh lặng.

Xung quanh đến cả muỗi cũng không kêu nữa.

Tần Tranh nói xong, Vân An mới từ từ buông ra, đồng thời liếc mắt nhìn ngực mình, quả thật đã ẩm ướt. Tần Tranh ỷ vào việc không cần mở mắt để trách móc: "Cậu dùng sức như vậy làm gì? Không biết mình sẽ đau à?"

Lời này.

Vân An nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Nàng cúi đầu: "Xin lỗi—"

Tranh Tranh không thích nàng nói xin lỗi.

Nghe nàng muốn nói lại thôi, Tần Tranh im lặng vài giây, nhắm mắt nói: "Bôi thuốc cho mình đi."

Vân An đối diện với Tần Tranh, nhìn Tần Tranh ngẩng đầu, khuôn mặt ghé sát lại. Ánh mắt nàng dừng trên đôi mắt của Tần Tranh, vốn dĩ ban đêm đã đỡ hơn, bây giờ thì lại sưng tiếp, nhưng không nghiêm trọng bằng lúc tối. Có lẽ vừa rồi cô định khóc, song liên tục bị nàng ngắt lời nên chưa khóc được bao lâu. Vân An lấy tuýp thuốc mỡ trong túi ra, nhẹ nhàng bôi lên mí mắt của Tần Tranh.

Tần Tranh nhắm mắt, trên mí mắt man mát lạnh, rất giống khăn lạnh đắp ở nhà, chỉ là trong không khí thoang thoảng mùi thuốc nhàn nhạt, khiến tâm trạng cô hoàn toàn trấn tĩnh lại. Tần Tranh không còn vẻ bồn chồn như vừa nãy, yên tĩnh hơn rất nhiều, mặc cho Vân An tỉ mỉ bôi thuốc cho mình, còn hỏi Vân An: "Cậu có nhìn thấy không?"

Vân An nói: "Ừm, nhìn thấy."

Tần Tranh nói: "Mắt cậu tốt thật đó, mình chẳng nhìn thấy gì cả."

Vân An nói: "Quen rồi nên có thể nhìn thấy thôi."

Tần Tranh mím môi, Vân An nhìn thấy đường nét gương mặt cô căng lại thành một đường cong, đôi môi mỏng khép chặt. Mỗi khi khóc cô thường cắn môi, giờ đây bờ môi mỏng đã sung huyết, đỏ mọng, mang theo vẻ quyến rũ. Vân An nhìn chằm chằm không rời, Tần Tranh vì không nghe thấy động tĩnh từ nàng nên khẽ hé mắt một chút, định nhìn Vân An, nhưng lại bắt gặp ánh sáng lờ mờ hắt ra từ bệnh viện tâm thần phía trước.

Giọng của Tần Tranh cũng đều đều theo tác dụng của thuốc mỡ, cô hỏi Vân An: "Sau khi rời khỏi đây, cậu vẫn luôn ở Thượng Kinh sao?"

Vậy có phải, họ đã có cơ hội gặp mặt nhau không?

Vân An nhìn chằm chằm môi Tần Tranh đến nỗi ngẩn người, không nghe thấy câu hỏi của cô.

Tần Tranh nhíu mày: "Vân An?"

Cô đưa tay ra, vừa lúc chạm vào vai Vân An. Vân An hoàn hồn: "À."

Sắc mặt Tần Tranh càng lúc càng bình tĩnh.

Má Vân An lại càng lúc càng nóng lên, nóng đến phát đỏ. Nàng nhìn Tần Tranh: "Cậu nói gì?"

Tần Tranh hỏi lại một lần nữa.

Vân An nói: "Mình đã đến Trường Hồ."

Phải rồi.

Sao cô lại quên mất.

Nàng đã ở Trường Hồ lâu như vậy mà.

Thế nhưng.

Tần Tranh hỏi: "Vậy sao cậu lại quay về?"

Vân An nhìn về phía trước, nói: "Thân phận bị lộ, nên mình quay về đây."

Lần này Tần Tranh từ từ mở mắt ra, lớp thuốc mỡ trên mí mắt vẫn chưa ngấm vào da, mỏng manh một lớp như sương mờ che phủ lông mi cô. Tần Tranh nhìn cái gì cũng thấy mờ ảo, nhưng cô vẫn nhìn về phía bệnh viện trước mặt.

Lần này quay về đây.

Chắc chắn không chỉ đơn thuần là quay về.

Tần Tranh nhắm mắt lại, nén xuống vết thương đang rách toạc rỉ máu trong lòng, hỏi: "Tại sao rời khỏi đây, cũng không liên lạc với mình?"

"Bởi vì..." Vân An không che giấu, nàng nói thật: "Bởi vì mình biết, mình không thể quay về được nữa."

Khóe mắt Tần Tranh rịn ra nước.

Lần này cảm xúc bình lặng mà kéo dài, Vân An quay đầu nhìn Tần Tranh, đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô. Đầu ngón tay nàng nóng hổi, truyền hơi ấm lên làn da Tần Tranh, khiến đuôi mắt cô càng thêm ửng đỏ. Vân An nói: "Tranh Tranh, rất nhiều lời cậu mắng đều đúng, mình chính là đồ khốn. Những chuyện này, trước đây mình chưa từng nghĩ sẽ nói cho cậu biết."

Tần Tranh cảm nhận nhiệt độ từ ngón tay nàng đang áp trên má mình, nhiệt độ ấy có thể thiêu đốt tất cả. Cô hỏi: "Tại sao?"

Vân An nói: "Mình không muốn làm cậu đau lòng."

Tần Tranh im lặng một lúc, bình tĩnh nói: "Vậy bây giờ sao lại nói cho mình biết?"

Vân An nhìn cô: "Mình muốn cậu phải đau lòng."

Nàng đúng là khốn nạn.

Một kẻ khốn nạn to xác.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tranh: Khốn nạn!

Vân An: Nghe như tiếng trời.

Tần Tranh:...

---

Chương 184: Cánh hoa

Tần Tranh tựa vào người Vân An, nhắm mắt nghe nàng kể rất nhiều chuyện của trước đây, những chuyện mà dường như thuộc về một thế giới khác. Khi ánh sáng bừng lên ở phía chân trời, Tần Tranh mở mắt, nhìn về phía đó. Cô thẫn thờ một lúc lâu rồi nói: "Vân An, trời sáng rồi."

Vân An thuận theo ánh mắt cô nhìn về phía đường chân trời. Đây là lần đầu tiên nàng ngắm mặt trời mọc ở vị trí này, cảm thấy rất yên lòng.

Tần Tranh hỏi nàng: "Không phải hôm nay cậu còn phải về trường sao?"

Vân An gật đầu: "Ừm, phải về."

Tần Tranh nói: "Vậy cậu mau về đi."

Vân An nói: "Mình đưa cậu về trước đã."

Tần Tranh từ chối khéo: "Đưa mình về rồi quay lại, cậu chắc chắn sẽ bị muộn."

Vân An nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng: "Cậu như vậy sao mình có thể để cậu về một mình được."

Tần Tranh nói: "Không sao, mình bảo Nhược Ninh ra ven đường đón mình."

"Không được." Vân An nói: "Mình đưa cậu về trước."

Tần Tranh nói: "Không sợ muộn hả?"

Họ mà đến muộn thì phiền phức lắm, còn phải nộp báo cáo tầng tầng lớp lớp. Tuy Tần Tranh chưa từng học ở trường Đại học Chính trị và Pháp luật, nhưng mấy hôm nay cô đã tìm hiểu không ít kiến thức trong trường. Vân An ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy, vậy hay là cậu đến trường với mình đi."

"Mình đến trường cậu?" Tần Tranh khó hiểu: "Mình đến trường cậu làm gì?"

Vân An nói: "Không phải trước đây cậu nói, rất muốn xem trường đại học của mình trông như thế nào sao?"

"Mình—" Cổ họng Tần Tranh nghẹn lại, đúng là cô đã nói vậy, nhưng cô thật sự không muốn đến trường với bộ dạng này một chút nào. Mắt thì sưng húp như quả óc chó, người ta nhìn thấy chắc cô bị cười chết mất. Tần Tranh lắc đầu.

Vân An lùi một bước để thương lượng: "Vậy cậu tới căn hộ mình thuê nghỉ ngơi đi, tối mình đưa cậu về."

Tần Tranh không muốn đôi co nhiều, nên đồng ý với quyết định này. Hai người bắt taxi đi thẳng đến Đại học Chính trị và Pháp luật, nhà của Vân An thuê ở gần đây. Lúc dẫn Tần Tranh lên lầu, mấy người hàng xóm khác chào hỏi Vân An. Vân An cười gật đầu, Tần Tranh nhếch môi: "Cậu cũng thân thiện với mọi người ghê ha."

Vân An nói: "Chỉ gặp mấy lần thôi."

Dù sao nàng cũng đã ở đây một thời gian ngắn, không thể nào gặp hàng xóm mà không chào hỏi được.

Tần Tranh mím môi.

Đến chỗ ở của mình, Vân An mở cửa, kéo Tần Tranh vào. Cửa sổ trong nhà đang mở, thông thoáng trước sau, rất sáng sủa. Không gian quả thật không lớn lắm, phòng khách có một cái sô pha vải đặt sát tường, đối diện là tivi, ở giữa là một cái bàn trà màu trắng, bố cục vô cùng quy củ. Vân An bảo Tần Tranh ngồi trên sô pha đợi một lát, nàng định vào bếp rót nước cho cô, kết quả là mấy hôm nay nàng không ở đây, nên không có sẵn nước nóng. Vân An đang đi tìm ấm đun nước, thì nghe thấy Tần Tranh ở ngoài hỏi: "Đây là nhà vệ sinh sao?"

Vân An ở trong bếp ló đầu ra, thấy Tần Tranh đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, bèn nói: "Ừm."

Tần Tranh mở cửa, liếc mắt một cái liền thấy đồ lót Vân An treo bên cửa sổ. Chắc là sau khi tắm xong nàng đã tiện tay giặt luôn đồ lót, mở cửa sổ rồi treo ở đây. Thật là tiện, thật là— Tần Tranh nhoài người qua, liếc nhìn kích cỡ, sau đó đóng cửa sổ lại rồi ngồi lên bồn cầu.

Đun nước xong mà vẫn chưa thấy Tần Tranh ra, Vân An bèn gõ cửa: "Tranh Tranh."

Tần Tranh mở cửa, Vân An thấy mặt cô ướt sũng, liền nói: "Khăn mặt là cái này."

Tần Tranh nhận lấy khăn mặt của Vân An, đắp lên mặt, lau gò má rồi cuối cùng đắp lên mắt. Vân An nói: "Mình đặt đồ ăn sáng cho cậu rồi, chắc khoảng nửa tiếng nữa mới tới. Trên bàn trà có nước sôi, giờ đang nóng lắm, lát nữa ấm rồi cậu hẵng uống. Ban công có hoa do chủ nhà trồng, nếu muốn xem thì cậu có thể kéo cánh cửa đó ra. Phòng ngủ của mình là phòng này, bên cạnh là phòng sách."

Nàng giới thiệu một lượt.

Tần Tranh thấy mình như đứa trẻ lên ba.

Cô nói: "Mình biết rồi."

Vân An nói: "Trưa mình về ăn cơm với cậu. Cậu muốn ra ngoài ăn hay ăn ở nhà? Nếu ăn ở nhà thì mình tiện đường mua ít đồ ăn."

Tần Tranh nói: "Sao cũng được."

Vân An gật đầu, nói: "Vậy để mình xem rồi quyết định."

Tần Tranh "Ừm" một tiếng, đắp khăn mặt lên mắt rồi nằm xuống sô pha. Vân An nói: "Nếu cậu buồn ngủ thì vào phòng mình ngủ một lát đi."

Tần Tranh ngáp một cái: "Không buồn ngủ."

Vân An:...

Nàng cũng không ép, chỉ lấy cái chăn cạnh giường trong phòng ngủ ra phòng khách, đặt cạnh sô pha. Tần Tranh nhắm mắt lắng nghe động tác của Vân An, bận tới bận lui, cũng không biết nàng đang bận gì. Cô bỏ khăn mặt ra, thấy Vân An đang cúi đầu trải một tấm thảm màu nâu, lông thảm khá dài, trông không hợp với mùa hè chút nào. Cô vốn định nói không cần, nhưng nhìn phần sau gáy Vân An đang hì hục, cô lại kiềm xuống, không nói lời nào.

Vân An nói: "Điều khiển điều hòa ở đây, có cần mình bật giúp không?"

Tần Tranh nói: "Không cần đâu, đang có gió lùa mà."

Mặc dù căn hộ của Vân An nằm ở tầng không quá cao, nhưng không gian vẫn rất thoáng đãng, từng cơn gió lùa vào. Chẳng qua hiện giờ mới là buổi sáng nên gió còn mát, đến tầm 10 giờ trở đi sẽ bắt đầu oi nóng. Tần Tranh liếc nhìn điều khiển điều hòa, nghe Vân An nói: "Vậy cậu tự bật nha, đừng chỉnh nhiệt độ thấp quá."

Lắm lời.

Tần Tranh nói: "Mình cũng đâu phải con nít."

Vân An nói: "Điều khiển tivi mình cũng để đây cho cậu. Cậu đợi mắt đỡ hơn rồi hẵng xem tivi, bây giờ đừng xem."

Tần Tranh: "Biết rồi."

Giống hệt Tần Quế Lan.

Mẹ cô còn không dông dài đến vậy.

Vân An còn định nói gì đó, Tần Tranh liền hỏi: "Cậu không đi học à?"

Vân An nín nhịn: "Đi nè."

Trước khi đi, nàng lưu luyến nhìn Tần Tranh. Tần Tranh nằm ngửa trên sô pha, một tay buông thõng, mắt đắp khăn mặt, tay kia thì đặt trên bụng, thở ra đều đặn. Cô tựa đầu vào gối ôm, trông rất thoải mái.

Vân An không ngờ mình có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng đột nhiên không nỡ đi.

Nàng cứ thế nhìn chằm chằm, nhìn cho đến khi chuông báo thức trên điện thoại reo lên, mới rất không tình nguyện nói: "Tranh Tranh, vậy mình đi học trước nha."

Tần Tranh nói: "Biết rồi."

Vân An: "Mình đi thật đó nha."

Tần Tranh bực bội, từ trên sô pha bật dậy: "Sao? Muốn mình hôn tạm biệt cậu hả?"

Vân An bị lời nói của Tần Tranh làm nghẹn họng, nàng cúi đầu, rời khỏi nhà.

Nghe tiếng cửa đóng lại, Tần Tranh nhìn cánh cửa gỗ đặc đang đóng chặt, sau đó tiếp tục nằm xuống. Chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Trong lúc còn lầm bầm đoán có phải Vân An lại quay về không, định bụng sẽ trách nàng đi học mà còn không tập trung, thì vừa mở cửa đã thấy một cô gái giao hàng đứng bên ngoài. Tần Tranh hơi sững người, nhận lấy bữa sáng trong tay cô ấy, nói: "Cảm ơn."

Cô gái vui vẻ đáp: "Dạ không có gì."

Tần Tranh xách bữa sáng đến bên bàn trà, ngồi xuống tấm thảm, cô đang nghĩ buổi sáng Vân An vội vã rời đi, không biết có mua đồ ăn sáng trên đường hay không. Vừa nghĩ, cô vừa mở hộp đồ ăn, gồm một chén cháo trắng, ba quả trứng luộc nước trà, hai cái bánh bao nhân thịt lớn, hai cái bánh bao nhân rau lớn, còn có một cái bánh cuốn vỏ mỏng nhiều nhân thịt, ngửi thôi đã thấy thơm không chịu nổi. Bụng Tần Tranh kêu ùng ục, cô cắn một miếng bánh cuốn, thấy bên dưới còn có bốn hộp nữa, gồm một hộp tiểu long bao, một hộp bánh hẹ, một hộp ngó sen kẹp thịt chiên và một hộp chả giò.

Cái bụng vốn đang đói của Tần Tranh bỗng dưng thấy hơi no.

Cô không nhịn được mà chụp một bức ảnh gia đình gửi cho Vân An, hỏi nàng:【Cho heo ăn hả?】

Trên bàn trà bày la liệt cả một bàn.

Rất lâu sau Vân An mới trả lời cô:【Muốn cho cậu nếm thử tất cả.】

Tần Tranh:...

Mỗi thứ cô ăn một cái là đủ no rồi, nhưng có lẽ tâm trạng tốt nên khẩu vị cũng tốt theo. Tần Tranh ăn hai quả trứng luộc nước trà, còn ăn thêm một hộp tiểu long bao. Không nỡ lãng phí, cô lại ép mình ăn hết cái bánh cuốn và bánh hẹ, đến khi thật sự không thể ăn thêm được nữa, cô mới gói phần còn lại cất vào tủ lạnh, nghĩ rằng trưa về sẽ ăn cháo cùng những thứ này. Vừa qua 10 giờ rưỡi, cô vào bếp tìm gạo, lục tung cả tủ thì cuối cùng cũng thấy nó được đựng trong cái hộp ở ngăn tủ cuối cùng. Điện thoại trên bàn trà rung lên, Tần Tranh cài đặt xong nồi cơm điện thì mới bước đến bàn trà, là Khương Nhược Ninh gọi tới.

Tần Tranh không do dự, sau khi nhận cuộc gọi liền nghe thấy giọng nói oang oang quen thuộc ở đầu dây bên kia: "Cậu đi đâu rồi hả? Vừa tỉnh dậy không thấy cậu đâu, hù chết mình rồi, mình còn tưởng cậu bị bắt cóc bán đi rồi chứ!"

Tần Tranh nói: "Ừm, bị bắt cóc rồi."

Khương Nhược Ninh: "Thật hay giả vậy? Cậu đang ở đâu?"

Tần Tranh nhìn quanh, nói: "Ở nhà Vân An thuê."

"Nhà, nhà thuê?" Khương Nhược Ninh: "Cậu qua đó hồi nào?"

Tần Tranh: "Đêm qua, cậu không nghe thấy tiếng đóng cửa à?"

Khương Nhược Ninh: "Hình như có nghe, mình còn tưởng là gió thổi chứ."

Tần Tranh:...

Khương Nhược Ninh: "Cậu cứ thế đi theo cậu ấy hả?"

Tần Tranh nói: "Sao nữa?"

Khương Nhược Ninh: "Hai người định sống chung à?"

Tần Tranh:...

Cô nói: "Không có, mình chỉ qua coi một chút thôi."

Khương Nhược Ninh: "Nhà cửa thì có gì đẹp mà coi, còn chẳng phải là qua ngắm người ta sao?"

Tần Tranh áp điện thoại vào má nên hơi nóng, cô nói: "Cúp máy đây."

Khương Nhược Ninh cười hì hì.

Cúp máy rồi mà bên tai Tần Tranh vẫn còn văng vẳng tiếng cười trêu chọc của Khương Nhược Ninh. Cô đặt điện thoại xuống, nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài.

Về rồi ư?

Cô lập tức đi dép lê ra cửa, rồi va phải Mạc Tang Du vừa mới bước vào. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc sau Tần Tranh nói: "Dì Mạc."

Mạc Tang Du như mới hoàn hồn: "Ồ, là Tranh Tranh à."

Dì nói: "Lâu lắm không gặp con."

Tần Tranh cũng hơi ngượng ngùng: "Dạ, đúng là lâu lắm không gặp ạ."

Trước đây đến Trường Hồ, cô còn có thể gặp Vân Thụy và Vân Kính Thư, nhưng lại không mấy khi gặp Mạc Tang Du. Thoắt cái đã hơn nửa năm, Mạc Tang Du không có gì thay đổi so với trước đây, chỉ là hơi đen một chút, chắc là do phơi nắng. Trên tay dì xách hai túi đồ mua ở siêu thị, Tần Tranh xách giúp dì một túi, khá nặng. Mạc Tang Du nói: "Dì cũng không biết con ở đây, Vân An không có nói với dì."

Chắc là chưa kịp nói, Tần Tranh cười cười: "Con cũng tình cờ thôi ạ."

"Tình cờ là tốt." Mạc Tang Du gật đầu: "Tình cờ rất tốt."

Mạc Tang Du "À" một tiếng: "Dì cũng tình cờ thôi, vừa hay đi ngang qua đây. Nghĩ tới Vân An sống một mình qua loa, bình thường chỉ ăn chút bánh mì với mì gói, chẳng có dinh dưỡng gì cả, nên dì vào siêu thị mua ít đồ ăn mang qua cho con bé."

Thực tế là nhiệm vụ Vân Thụy giao cho, lúc người kia bận đến mức tối tăm mặt mũi thì đều là Mạc Tang Du đích thân tới.

Tần Tranh: "Dạ."

Hóa ra Vân An sống một mình thường xuyên ăn mì gói và bánh mì.

Tần Tranh cụp mắt.

Mạc Tang Du nhìn mắt Tần Tranh, không hỏi, cũng không nói gì, chỉ bảo: "Vậy dì nấu bữa trưa cho mấy đứa."

"Dì Mạc." Tần Tranh nói: "Con vừa mới nấu cháo rồi ạ."

"Cháo ngon, dễ tiêu hóa, cũng không tệ." Mạc Tang Du hết lời khen cô: "Vậy dì hấp ít bánh bao."

Mạc Tang Du mở cửa tủ lạnh ra, thấy bên trong có ba bốn hộp đồ ăn sáng thì cười gượng: "Vân An mua à?"

Bình thường có một mình thì ăn tạm cái bánh mì cho xong chuyện, bạn gái tới thì bữa sáng cứ như quốc yến.

Ai nói con bé không biết chăm sóc người khác, Vân Thụy cả ngày chỉ biết nói bậy bạ!

Tần Tranh gật đầu: "Dạ mua hơi nhiều một chút, con đang tính trưa sẽ ăn hết."

Mạc Tang Du nói: "Ăn không hết thì con cứ nhét hết cho Vân An, bắt con bé ăn."

Tần Tranh gãi sau gáy, Mạc Tang Du nói: "Vậy dì không làm phiền mấy đứa nữa."

"Dạ không phiền." Tần Tranh vội nói: "Không phiền đâu mà dì Mạc, bọn con vốn cũng không có việc gì." Cô liếc nhìn thời gian: "Hay là trưa nay dì ở lại ăn cơm đi, con nấu thêm ít cơm nữa."

"Đừng khách sáo." Mạc Tang Du nói: "Cháo là được rồi. Ngoài trời nóng chết đi được, dì chỉ thích ăn chút cháo loãng, cho thông ruột thông dạ."

Tần Tranh gật đầu.

Lời đã nói đến mức này, Mạc Tang Du nói: "Vậy...dì ăn một bữa nhé?"

Tần Tranh nói: "Dạ được, để con đi hấp thêm ít bánh bao."

"Để dì làm cho." Mạc Tang Du nói: "Con nghỉ ngơi đi."

Tần Tranh đã nghỉ ngơi rất nhiều rồi, nhưng cô không thể từ chối Mạc Tang Du. Vừa ra đến phòng khách, Tần Tranh đã nghe thấy tiếng chuông cửa, bèn nhìn ra.

Cả buổi sáng hôm nay thật náo nhiệt.

Mạc Tang Du đang bật máy hút mùi ở trong bếp, nên không nghe thấy động tĩnh gì. Tần Tranh đi ra mở cửa, người đứng bên ngoài là Vân An. Vân An giấu một tay sau lưng, trán rịn mồ hôi li ti, sáng lấp lánh. Tần Tranh ngạc nhiên nhìn nàng rồi lại nhìn điện thoại: "Không phải cậu nói 11 giờ rưỡi mới về sao?"

Vân An nói: "Có hai bạn học bị say nắng ngất xỉu, nên trường cho bọn mình nghỉ sớm."

Tần Tranh: "Vậy chìa khóa của cậu đâu?"

Vân An giải thích: "Sáng nay mình để ở nhà rồi."

Vân An nói dối, vì muốn Tần Tranh mở cửa nên nàng mới cố ý bấm chuông. Nàng muốn vừa mở cửa ra là đã trông thấy Tần Tranh ở trong nhà của nàng.

Tần Tranh gật đầu, còn chưa kịp nói với Vân An chuyện Mạc Tang Du tới, thì đã thấy Vân An từ sau lưng lấy ra một bó hoa và đưa cho cô.

Đó là một bó hoa hồng đỏ, xen lẫn mấy đóa tulip, hương thơm ngào ngạt. Vân An nói: "Vừa rồi đi trên đường trông thấy, mình thấy khá đẹp, nên—"

Còn chưa nói xong là trong bếp đã có tiếng động, sau đó một bóng người bước ra. Ánh mắt Vân An lướt qua vai Tần Tranh, thấy Mạc Tang Du đi đến sau lưng Tần Tranh. Mạc Tang Du cúi đầu liếc một cái, thấy bó hoa Vân An đang cầm, bèn khẽ "chậc" một tiếng.

Mặt Vân An tức thì còn đỏ hơn cả cánh hoa hồng.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mạc Tang Du: Chậc chậc chậc.

Vân An: Vợ ơi [khóc ròng][khóc ròng][khóc ròng]

Tần Tranh: [liếc][liếc][liếc]

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro