Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 177+178

Chương 177: Cơ hội

Khương Nhược Ninh chỉ muốn giết quách Vân An cho xong. Cô đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, bảo nàng đừng để lộ bản thân. Kết quả thì hay rồi, Vân An ngược lại chủ động đứng ra. Lúc cô nghiến răng nghiến lợi gọi cho Vân An, Tần Tranh đang nhìn cô. Khương Nhược Ninh rụt vai lại.

Vân An không kịp nghe máy của Khương Nhược Ninh. Sáng nay nàng đã về trường, tuy không cần tham gia huấn luyện quân sự, nhưng nàng cũng không thể tự ý rời đi. Nàng ngồi dưới bóng cây, điện thoại thì đã tắt tiếng. Đến lúc nghỉ giữa giờ, không ít bạn học vây quanh nàng: "Vân An, cậu còn là bạn của Diệp Dư sao?"

Ngô Ý Nhiên đúng là cái loa phường, về đến nơi là kể tuốt tuồn tuột. Các bạn học không chỉ biết nàng có một người bạn xinh đẹp như tiên nữ, mà còn biết nàng quen Diệp Dư, ca sĩ nổi nhất trong chương trình tuyển chọn hiện tại. Thân phận đại thần vốn có lại được nâng cao thêm một bậc, ánh mắt không ít bạn học nhìn nàng đều thay đổi, lúc nghỉ ngơi còn đưa nước cho nàng. Vân An từ chối, cười nói: "Ừm, là bạn."

Có bạn học tò mò: "Sao cậu lại quen Diệp Dư thế?"

Vân An lại viện cái cớ cũ: "Bạn gái mình và cậu ấy học chung lớp."

Cừ Lạc Lạc cũng đứng bên cạnh nàng: "Bạn học cấp ba à?"

Vân An gật đầu.

Cừ Lạc Lạc nói: "Hình như mình biết bạn gái cậu là ai rồi."

Vân An nhìn cô ấy, các bạn học khác cũng nhìn sang. Tuy vừa lên đại học có không ít chuyện vui mới, nhưng chuyện khiến các bạn học tò mò nhất không gì khác ngoài người bạn gái thần bí của Vân An. Thậm chí có không ít bạn học cá rằng nàng hoàn toàn không có bạn gái, chỉ là sợ bị người theo đuổi làm phiền nên mới bịa ra một lý do. Còn về tại sao lại là bạn gái thì càng đơn giản hơn, trực tiếp chặn đứng sự làm phiền của các bạn nam, dù sao thì xu hướng tính dục đã khác nhau rồi.

Thế nên đã có một nửa số bạn học không tin. Giờ phút này nghe Cừ Lạc Lạc nói vậy, sự tò mò của tất cả mọi người đều dâng lên, nhìn chằm chằm Cừ Lạc Lạc không chớp mắt.

Cừ Lạc Lạc nhún vai: "Thứ nhất, bạn gái cậu học trường Đại học Thượng Kinh, đúng không?"

Vân An gật đầu, nàng chưa bao giờ che giấu điều này.

Cừ Lạc Lạc nói: "Thứ hai, cô ấy là bạn học cấp ba của Diệp Dư, hơn nữa còn là bạn thân của Diệp Dư."

Vân An lại gật đầu.

Cừ Lạc Lạc: "Thứ ba, cô ấy rất đẹp, rất rất đẹp!"

Vân An mỉm cười.

Nàng gật đầu liền tù tì ba lần, các bạn học xoa tay, nóng lòng chờ đợi.

Cừ Lạc Lạc: "Cô ấy tên là Tần Tranh chứ gì?"

Biểu cảm trên mặt Vân An cứng lại hai giây, còn chưa kịp lên tiếng thì Ngô Ý Nhiên đã nhảy dựng lên: "Đúng cái con khỉ! Mình còn tưởng cậu nói ai, căn bản không phải Tần Tranh."

Cừ Lạc Lạc phản bác: "Sao cậu biết không phải?"

Ngô Ý Nhiên nói: "Hôm qua bọn mình còn ăn cơm cùng Tần Tranh mà, Trương Thiến có thể làm chứng."

Trương Thiến bị cô ấy lôi ra, nhún vai: "Tần Tranh nói cô ấy không có bồ."

Cừ Lạc Lạc nghiến răng, nhìn sang Vân An: "Bạn gái cậu thật sự không phải Tần Tranh hả?"

Mọi người đồng loạt nhìn Vân An.

Vân An nhìn Cừ Lạc Lạc, cười cười: "Cậu đoán xem."

Mọi người:...

Cừ Lạc Lạc:...

Đoán không ra.

Hoàn toàn đoán không ra.

Cừ Lạc Lạc thở dài.

Vân An lờ cô ấy đi, lách qua đám đông. Lúc đi vào nhà vệ sinh, nàng liếc nhìn điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ từ Khương Nhược Ninh. Sắc mặt Vân An hơi thay đổi, lập tức gọi lại cho Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh hỏi nàng: "Mấy giờ cậu huấn luyện quân sự xong?"

Vân An nói: "3 giờ rưỡi là mình có thể rời trường rồi, sao vậy?"

Nàng không cần cùng các bạn tham gia huấn luyện quân sự đến hơn 5 giờ, nên có thể về sớm.

Khương Nhược Ninh nói: "Là Tranh Tranh đó."

Cô ngập ngừng, Vân An siết chặt điện thoại: "Tranh Tranh làm sao?"

Khương Nhược Ninh nghe ra sự gấp gáp và lo lắng trong giọng nàng, bèn nói: "Không sao cả."

Vân An không vui: "Khương Nhược Ninh!"

Khương Nhược Ninh nghiến răng nghiến lợi.

Làm gì vậy, làm gì vậy, ai ai cũng chỉ biết dọa cô thôi!

Ghét chết đi được mà.

Khương Nhược Ninh thấy rất tủi thân: "Đợi cậu tới thì biết."

Vân An khẽ thở dài một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị ngắt. Trong đầu nàng cứ luẩn quẩn vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Khương Nhược Ninh.

Lẽ nào, lại sốt rồi sao?

Hay là triệu chứng khác?

Vân An không nhịn được mà gọi cho Khương Nhược Ninh lần nữa, nhưng không ai nghe máy cả. Nàng đứng ở cửa nhà vệ sinh, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định gọi cho Tần Tranh.

Tần Tranh ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn chiếc chuông gió trên đèn ngủ. Khi không nghe thấy tiếng động, cô đưa tay khẽ lay, trong phòng lập tức vang lên những âm thanh trong trẻo, rất êm tai. Khương Nhược Ninh nghe mà tê cả da đầu, bước vào phòng Tần Tranh nói: "Cậu thích cái này sao?"

Hình như, đột nhiên Khương Nhược Ninh cũng hiểu tại sao Vân An lại treo nó ở đây rồi.

Nếu là Tần Tranh thích.

Tần Tranh nghe vậy thì nói: "Cũng hơi thích, cậu không thích à?"

"Không thích." Thái độ của Khương Nhược Ninh vẫn giống hệt kiếp trước, cô ấy xoa xoa cánh tay: "Thấy ghê."

Tần Tranh buồn cười: "Dụ ma đúng không?"

Khương Nhược Ninh gật đầu lia lịa: "Cậu không xem phim hả, trong phim có rất nhiều chuông gió có thể gọi hồn đó!"

Lần này Tần Tranh không phản bác Khương Nhược Ninh mà chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, cho đến khi điện thoại rung lên. Cô liếc nhìn màn hình, là số của Vân An. Khương Nhược Ninh cũng thấy, hừ một tiếng: "Mình mới gọi cho cậu ấy đó."

Tần Tranh ngước mắt: "Cậu lại nói gì rồi?"

Khương Nhược Ninh đáp: "Chẳng nói gì cả."

"Chẳng nói gì cả mà cậu ấy lại gọi cho mình sao?" Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh: "Cậu chắc chắn đã..."

Còn chưa nói dứt lời, cô đã nhìn sang Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh nhún vai.

Chính vì chẳng nói gì cả.

Vân An mới sốt ruột.

Bây giờ Khương Nhược Ninh cũng hư như vậy rồi.

Tần Tranh bắt máy không chút do dự.

Vân An thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng mềm đi một chút: "Tranh Tranh."

Tần Tranh cầm điện thoại: "Ừm, không phải cậu đang huấn luyện quân sự sao?"

Vân An nói: "Vừa mới nghỉ giải lao."

Tần Tranh gật đầu: "À."

Vân An mấp máy môi, cuối cùng vẫn hỏi: "Cậu, sức khỏe cậu thế nào rồi? Có sốt lại không? Hay là có chỗ nào không khỏe? Lát nữa có cần mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra không?"

Tần Tranh nghe Vân An nói một tràng, đã lâu lắm rồi cô không nghe nàng nói một câu dài như vậy, đang ngẩn người thì Vân An gọi cô: "Tranh Tranh?"

"Hả?" Tần Tranh hoàn hồn: "Cậu nói gì?"

Vân An cũng không dài dòng nữa, mà hỏi cô: "Cậu đang làm gì đó?"

Tần Tranh nói: "Đang ngẩn người."

Vân An: "Ở trong phòng sao?"

Tần Tranh nói: "Ừm."

Vân An nói: "Sao không ngủ đi?"

"Không ngủ được." Tần Tranh nói: "Hôm qua ngủ nhiều quá rồi. À phải rồi, nước lê ngon lắm, cảm ơn cậu."

Khương Nhược Ninh nghe vậy liền quay đầu lại nhìn Tần Tranh, mắt chữ A mồm chữ O.

Tần Tranh nhướng mày nhìn Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh rụt cổ, lén lút rời khỏi phòng Tần Tranh, không quên đóng cửa lại.

Toi rồi.

Cô toi rồi.

Vân An cũng toi rồi.

Vân An không biết Tần Tranh đang thử mình, nên hỏi: "Cậu uống hết rồi sao?"

Tần Tranh ho hai tiếng, đáy mắt ngấn nước. Cô tựa vào đầu giường, ngước mắt nhìn chuông gió, nói: "Ừm, uống hết rồi."

Vân An nói: "Vậy chiều mình qua nấu cho cậu thêm chén nữa."

Tần Tranh khựng lại, Vân An lắng nghe hơi thở của cô, rồi nghe thấy cô nói: "Được thôi."

Vẻ mặt Vân An giãn ra, nàng cúi đầu, thỉnh thoảng có bạn học đi ngang qua chào hỏi: "Vân An, đứng đây làm gì thế?"

Nàng chỉ vào điện thoại, cười với bạn học.

Người bạn hiểu ý: "Gọi cho bạn gái à?"

Vân An không phủ nhận, chỉ cúi đầu, rời khỏi khu vực nhà vệ sinh. Không còn tiếng ồn ào, xung quanh trở nên yên tĩnh lại, Vân An nói: "Khoảng hơn 4 giờ mình sẽ đến chỗ cậu, cậu có muốn ăn gì không?"

Tần Tranh nói: "Muốn ăn hồng sấy dẻo."

Vân An nói: "Mình mua mang qua cho cậu."

Tần Tranh nở một nụ cười như có như không, lòng có chút ngột ngạt. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Được."

Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay họ không dùng thái độ lạnh nhạt với nhau, cũng không đẩy người kia ra ngàn dặm. Vân An đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình. Bên cạnh vang lên một giọng nói: "Vân An!"

Nàng quay đầu, Cừ Lạc Lạc bước tới, đưa cho nàng một chai nước. Vân An vừa định từ chối thì Cừ Lạc Lạc đã nói: "Cảm ơn cậu vụ ăn cơm lần trước nha."

Vân An nhận lấy chai nước, nói: "Vụ gì?"

Cừ Lạc Lạc nói: "Lần trước đi ăn làm thẻ thành viên đó. Một nửa lớp mình đã làm thẻ theo rồi, còn bảo lúc nào cậu đi ăn thì kêu mình thông báo cho họ nữa."

Vân An nhìn cô ấy.

Cừ Lạc Lạc nói: "Yên tâm đi, mình tuyệt đối không nói đâu."

Vân An cười: "Cảm ơn."

Cừ Lạc Lạc nói: "Cậu là thần tài của mình mà, phải là mình cảm ơn cậu mới đúng."

Vân An nhấp một ngụm nước, nói: "Sao cậu lại quen Tần Tranh?"

"Cô ấy à, lần trước cùng bạn đến ăn cơm." Da của Cừ Lạc Lạc bị phơi nắng nên rất đen, lúc cười hàm răng trắng bóng, trông rất ngộ nghĩnh. Vân An cười nhẹ: "Bạn sao?"

"Chu Nguyệt Thanh đó." Cừ Lạc Lạc nói: "Lần trước em ấy nói muốn gặp cậu mà không được, thấy tiếc lắm."

Đôi mày đang giãn ra của Vân An hơi cau lại: "Chu Nguyệt Thanh là bạn cậu sao?"

Cừ Lạc Lạc: "Cậu quen em ấy hả?"

"Từng gặp." Vân An nói: "Có duyên gặp mặt một lần."

Cừ Lạc Lạc nói: "Trùng hợp vậy! Oa, đây là duyên phận gì vậy trời!"

Vân An nhếch môi, không muốn tiếp lời cho lắm.

Buổi chiều Vân An cũng tham gia huấn luyện để bình tĩnh lại tâm trạng, nếu không thì trái tim kích động này sắp nhảy ra ngoài mất. Vừa qua 3 giờ rưỡi, nàng liền rời khỏi hàng ngũ, ra khỏi trường, bắt taxi đi thẳng đến nơi bán hồng sấy dẻo, chỗ này cách nơi ở của Diệp Dư không xa lắm. Mua hồng sấy dẻo xong, nàng đi bộ thẳng đến căn hộ của Diệp Dư. Dù rất muốn gọi cho Tần Tranh một cuộc, nhưng nàng vẫn cố nhịn.

Tần Tranh đang ôm gối ngồi trên sô pha cùng Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh khụt khịt mũi, nghe thấy Tần Tranh gọi: "Nhược Ninh."

Khương Nhược Ninh "Ây" một tiếng, vội vàng quay đầu.

Tần Tranh nhìn cô.

Khương Nhược Ninh nói: "Muốn giết muốn xẻo gì cậu cứ nói một lời đi được không? Đừng giày vò mình thế này, mình chịu không nổi!"

Tần Tranh nói: "Mình có nói gì cậu đâu."

"Cậu không nói gì còn ghê hơn là nói. Dù sao cũng là mình liên lạc với Vân An, là mình bảo cậu ấy qua đây. Nước lê là do cậu ấy chưng rất lâu mới được, cháo tối qua cũng là cậu ấy nấu, bữa sáng cũng là cậu ấy làm xong mới đi..." Khương Nhược Ninh khai ra tuốt tuồn tuột.

Tần Tranh nói: "Cậu bảo cậu ấy qua đây làm gì?"

"Làm gì à?" Khương Nhược Ninh nói: "Đương nhiên là qua xót cậu rồi. Mình đâu có mù, lẽ nào không nhìn ra cậu thích cậu ấy, mà cậu ấy cũng thích cậu sao? Hôm qua cậu sốt, là cậu ấy thay quần áo cho cậu, rồi mang vào nhà vệ sinh giặt tay. Là giặt tay đó, đến mình còn không làm được. Cậu ấy còn khóc nữa."

Tần Tranh nhìn cô.

Khương Nhược Ninh nói: "Khóc thật đó, mình không lừa cậu đâu, cậu ấy khóc thương tâm lắm!"

Tần Tranh nói: "Cậu ấy khóc cái gì chứ?"

Khương Nhược Ninh nói: "Thấy cậu ốm đau nên khó chịu chứ sao, xót cậu chứ sao. Cứ phải để mình nói thẳng ra à? Nghe có vui không?"

Tần Tranh mím môi.

Cô kéo tay Tần Tranh, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc: "Tranh Tranh."

Tần Tranh ngước mắt.

Khương Nhược Ninh nói: "Mình biết, cậu là người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Mình cũng biết, cậu sẽ không nổi giận vô cớ mà nói chia tay. Tranh Tranh, chúng ta quen nhau từ nhỏ, mình không dám nói là hiểu cậu đến mức nào, nhưng mình biết tính tình của cậu."

Lần đầu tiên cô dùng thân phận của một người chị gái tri kỷ, nói với giọng thấm thía: "Giữa cậu và Vân An chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Mình không biết đó là chuyện gì, nhưng mình biết cậu rất đau lòng, cậu cũng rất khó chịu. Chúng ta quen nhau từ nhỏ đến lớn, lâu như vậy rồi, nhưng mình chưa bao giờ thấy cậu như thế này cả. Mình rất lo cho cậu."

Tần Tranh lắc đầu: "Không cần lo cho mình đâu, mình sẽ tự điều chỉnh được."

"Đây không phải là chuyện điều chỉnh được hay không." Khương Nhược Ninh nói: "Thật ra ban đầu mình không định nói đâu, đây là chuyện tình cảm giữa cậu và Vân An, mình hoàn toàn không rõ, mình sợ khuyên cậu rồi sau này sẽ hối hận. Nhưng hôm qua sau khi Vân An tới, thấy cậu ấy đối xử với cậu như vậy, mình lại cảm thấy, nếu không khuyên cậu, mình chắc chắn sẽ hối hận."

Cô siết chặt tay Tần Tranh, khẽ cắn răng nói: "Tranh Tranh, cậu có thể cho Vân An thêm một cơ hội nữa được không?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vân An: Cảm ơn nha bà mai. Đám cưới của mình, cậu ngồi chung mâm với mẹ mình nha

Khương Nhược Ninh: Mình đâu có già dữ vậy [liếc]

---

Chương 178: Thật trùng hợp

Tần Tranh nhìn về phía Khương Nhược Ninh, ánh mắt cô tĩnh lặng như nước, giọng nói cũng yên ắng đến lạ: "Cậu mới nói gì?"

Khương Nhược Ninh nói: "Mình nói, cậu có thể cho Vân An một cơ hội được không?"

"Tần Tranh mình nói cho cậu biết, đời này cậu ở bên ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được ở bên Vân An nữa. Nếu cậu mà qua lại với cô ta, mình sẽ coi như không có người bạn này!"

"Tần Tranh, cậu tỉnh táo lại một chút được không? Loại người như Vân An đâu có đáng để cậu như vậy? Cô ta không xứng! Cô ta không đáng! Cô ta chính là rác rưởi ven đường!"

"Nếu để mình nhìn thấy Vân An, mình hận không thể một cước đá chết cô ta!"

Hai kiếp người.

Hai thái độ hoàn toàn trái ngược của Khương Nhược Ninh.

Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh một lúc lâu, ngay khi Khương Nhược Ninh không kiềm được nữa, cô hỏi: "Nhược Ninh, cậu thật sự hy vọng, mình cho cậu ấy thêm một cơ hội nữa sao?"

Sự nghiêm túc và chân thành của Tần Tranh khiến vẻ mặt vốn đã gượng gạo của Khương Nhược Ninh thoáng khựng lại. Cô đột nhiên cảm thấy, nếu cô nói bất cứ điều gì, Tần Tranh cũng sẽ làm theo.

Áp lực này ngay lập tức đè nặng khiến cô không nói nên lời, tính cách thẳng thắn lần đầu tiên ấp úng: "Mình...mình..."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Khương Nhược Ninh chưa bao giờ cảm thấy âm thanh này tuyệt diệu như vậy.

Cô đứng dậy một cái vụt, nói với Tần Tranh: "Mình đi mở cửa đây!"

Đi được hai bước, cô lại ngoảnh đầu, nhìn về phía Tần Tranh, nói: "Tranh Tranh, những lời vừa rồi, cậu cứ coi như chưa từng nghe thấy đi."

Một người ngoài cuộc như cô đưa ra quyết định còn khó khăn đến vậy.

Tần Tranh thì sao?

Cô ấy sẽ chỉ đau khổ hơn cô, khó lựa chọn hơn cô mà thôi.

Khương Nhược Ninh đột nhiên có một chút thấu hiểu sự bất thường của Tần Tranh dạo gần đây.

Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh chạy tới mở cửa ra, trong nhà vang lên giọng nói quen thuộc. Tần Tranh ló đầu, thấy Vân An xách túi siêu thị đi vào. Khương Nhược Ninh nói: "Sao cậu lại mua nhiều vậy, đồ tối qua mua còn chưa ăn hết."

Vân An nói: "Đây đều là trái cây, có thể ăn nhiều một chút."

Nàng nhìn vào trong, bắt gặp ánh mắt Tần Tranh, nói: "Cậu tỉnh rồi à."

Khương Nhược Ninh: "Cậu ấy tỉnh lâu rồi, mình bảo cậu ấy uống thuốc rồi nghỉ ngơi mà cậu ấy cũng không chịu."

Tần Tranh vừa định lên tiếng thì bỗng ho khan, tựa như muốn ho cả phổi ra ngoài. Hai mắt cô rưng rưng, ngấn nước mà long lanh. Vân An bước nhanh tới, vỗ lưng cho cô. Tần Tranh định cầm ly nước trên bàn trà lên uống thì bị Vân An cầm đi mất, cô quay đầu nhìn Vân An, ho khan không ngớt. Vân An nói: "Lúc ho đừng uống nước, sẽ bị sặc đó."

"Mình..." Tần Tranh vừa nói một chữ thì hơi thở đã loạn, ho càng dữ dội hơn. Vân An ấn cô nằm xuống đùi mình, vỗ nhẹ vào lưng cô. Đợi đến khi Tần Tranh hít thở đều trở lại, Vân An mới cúi đầu: "Đỡ hơn chưa?"

Tần Tranh nằm bò trên đùi nàng, hai tay buông thõng, nhìn rất yếu ớt.

Mái tóc dài, đen nhánh và dày rậm của cô cũng trượt khỏi đùi Vân An. Vân An vén tóc giúp Tần Tranh, thấy trên bàn trà có dây buộc tóc, nàng liền tiện thể buộc tóc cô thành kiểu đuôi ngựa thấp.

Tần Tranh không hề động đậy, dường như đã mất hết khả năng phản kháng.

Khương Nhược Ninh ngồi xổm xuống đối diện với Tần Tranh: "Thế nào rồi?"

Tần Tranh nói: "Nước."

Hơi thở đã đều đặn trở lại.

Vân An đưa nước cho Tần Tranh, Tần Tranh uống hết nửa ly. Khương Nhược Ninh thấy bộ dạng này của cô thì bật cười: "Cậu đừng động đậy."

Tần Tranh vừa định cử động thì đã bị Vân An ấn trở lại, nói: "Khương Nhược Ninh bảo cậu đừng động đậy."

Nghe lời vậy sao?

Tần Tranh ngẩng đầu liếc nàng một cái, ánh mắt long lanh ngấn nước, vẻ mặt hờn dỗi. Vân An hơi cúi người, ghé sát lại gần cô hơn, sự tiếp cận đột ngột khiến Tần Tranh ngửi thấy hơi thở của Vân An.

Quá quen thuộc, và cũng quá nguy hiểm.

Tần Tranh quay đầu đi chỗ khác.

Khương Nhược Ninh cầm điện thoại, "tách tách" vài tấm: "Xong rồi."

Tần Tranh nói: "Cậu chụp cái gì đó!"

"Chụp cảnh cậu bị đánh mông." Khương Nhược Ninh hớn hở đưa mấy tấm hình vừa chụp cho họ xem: "Có giống lúc nhỏ mẹ đánh vào mông mình, mình nằm sấp trên đùi mẹ không?"

Vân An:...

Tần Tranh:...

Khương Nhược Ninh trừng mắt: "Sao vậy, hồi nhỏ hai người chưa bị đòn bao giờ hả?"

Vân An nói: "Chưa."

Tần Tranh nói: "Chưa, mẹ mình không đánh mình."

Khương Nhược Ninh:...

Hừ.

Vênh váo cái gì.

Tuổi thơ mà không bị đòn là một tuổi thơ không trọn vẹn!

Nghĩ vậy, Khương Nhược Ninh đánh nhẹ vào mông Tần Tranh một cái. Tần Tranh lập tức đứng bật dậy, động tác quá nhanh khiến cô choáng váng hai giây. Vân An đỡ lấy cánh tay Tần Tranh, thấy cô nghiến răng nhìn Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh không thèm để ý đến Tần Tranh, cô chèn thêm chữ vào hình rồi gửi vào nhóm nhỏ, tag Diệp Dư và Thời Tuế vào xem. Gửi xong, Khương Nhược Ninh mới nhớ ra: "Mình kéo cả cậu vào nhóm nha, tài khoản cũ của cậu không dùng nữa đúng không?"

Vân An nói: "Ừm."

Nàng vừa nói xong đã nhận được lời mời. Vào lại nhóm chat quen thuộc, nàng lập tức bị tấm hình kia đập vào mặt.

Vân An:...

Nàng bấm lưu lại.

Tần Tranh ngồi trên sô pha, chẳng buồn đuổi theo Khương Nhược Ninh nữa, mà hỏi Vân An: "Cậu mua hồng sấy dẻo chưa?"

Vân An nói: "Mua rồi."

Nàng đưa hồng sấy dẻo cho Tần Tranh. Khương Nhược Ninh cười hì hì sáp lại gần: "Món gì ngon vậy ta?"

"Hồng sấy dẻo." Tần Tranh bực bội liếc Khương Nhược Ninh một cái, sau đó lấy một miếng đưa cho cô ấy. Khương Nhược Ninh cắn một cái: "Ừm, ngon quá à."

"Đúng không, vị này là ngon nhất đó." Tần Tranh nói rồi lại lấy một miếng nữa đưa cho Vân An. Vân An nói: "Hai cậu ăn đi, mình đi nấu cơm."

Khương Nhược Ninh thấy nàng đứng dậy, liền dựa vào người Tần Tranh, nói: "Đảm đang quá."

Tần Tranh quay đầu: "Thế cho cậu nhé?"

Khương Nhược Ninh bị miếng hồng sấy dẻo làm nghẹn họng, thuận thế ngã vào người Tần Tranh. Tần Tranh đẩy nhẹ Khương Nhược Ninh, nhưng Khương Nhược Ninh không hề nhúc nhích, chỉ nói: "Chết rồi, đừng đẩy nữa."

Tần Tranh:...

Cô vỗ nhẹ vào vai Khương Nhược Ninh, sau đó cúi đầu nhìn bao bì hồng sấy dẻo, lấy thêm một miếng ở bên trong ra, nhai kỹ nuốt chậm, vẫn là hương vị trong ký ức của cô.

Bữa tối do Vân An bận rộn chuẩn bị, nhưng rất nhanh Tần Tranh cũng đã vào phụ. Nhìn cặp đôi trẻ tíu tít trong bếp, Khương Nhược Ninh cảm thấy rất vui mừng, bèn làm một bà chủ vung tay gọi món: "Hai người có món tủ nào không, làm hết ra đây cho mình nếm thử."

Tần Tranh cầm sạn đứng ở cửa, Khương Nhược Ninh giơ hai tay đầu hàng: "Mình giỡn, giỡn thôi mà."

Nhưng Vân An thật sự đã làm cho cô ấy bốn năm món. Tần Tranh không ăn được đồ quá dầu mỡ, chỉ gắp hai đũa rau xanh, phần đầy ắp còn lại đều chui vào bụng Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh nói: "Vân An, tài nấu nướng cậu tốt lên từ lúc nào vậy?"

Vân An nói: "Khoảng thời gian trước về quê nên học được."

Khương Nhược Ninh: "Cậu về quê mà còn học nấu ăn sao?"

Vân An lúng túng: "À..."

Bởi vì Vân Thụy và Vân Kính Thư đều không có thời gian nấu cơm, hai người họ thuộc tuýp người có thể ăn tạm cho qua bữa chứ tuyệt đối không vào bếp, trong nhà có nhiều nhất là các loại mì gói và bánh mì. Khoảng thời gian dưỡng bệnh, mỗi ngày ngoài nghỉ ngơi ra thì Vân An đều ở trong bếp, nên tài nấu nướng cũng tốt hơn trước một chút.

Khương Nhược Ninh giơ ngón tay cái: "Được được, sau này Tranh Tranh có lộc ăn."

Tần Tranh ngước mắt nhìn Khương Nhược Ninh một cái, không lên tiếng.

Ăn xong, Khương Nhược Ninh rất tích cực rửa nồi rửa chén. Tần Tranh vốn định giúp, nhưng Khương Nhược Ninh ngăn cô lại: "Cậu đang bị bệnh, sao có thể làm việc được? Nghỉ ngơi đi."

Tần Tranh đành phải quay lại sô pha ngồi. Cô và Vân An ngồi kề vai nhau, ăn cơm xong thì đã 7 8 giờ, Tần Tranh theo lệ thường gọi điện cho Tần Quế Lan báo bình an trước. Lúc đặt điện thoại xuống, cô thấy Vân An đang nhìn mình chằm chằm.

Cô hỏi: "Nhìn gì vậy?"

Vân An hỏi: "Ban ngày không sốt chứ?"

Tần Tranh lắc đầu: "Không có."

Vân An lại hỏi: "Tối nay Diệp Dư có về không?"

Tần Tranh nói: "Chiều nay có liên lạc với cậu ấy, cậu ấy nói là vẫn còn hoạt động, hai ngày nay không về được."

Vân An: "Ừm."

Dù trên tivi đang chiếu bộ phim yêu thích, Tần Tranh lại chẳng có tâm trạng để xem. Ánh mắt cô cứ vô thức liếc về phía Vân An. Vừa định mở lời, Khương Nhược Ninh đã dọn dẹp nhà bếp xong và đi ra, trên tay cô ấy bưng đĩa trái cây đã cắt sẵn, dùng tăm cắm vào. Tần Tranh nhận lấy đĩa trái cây, đặt lên bàn trà. Khương Nhược Ninh rất tự giác dựa vào mép sô pha, nằm gối đầu lên tay vịn, vừa lướt video, vừa liếc trộm động tĩnh của Tần Tranh và Vân An.

Sao lại không nói chuyện nữa rồi?

Khương Nhược Ninh lướt qua mấy video, tìm chủ đề: "Ê, Tranh Tranh, cậu nói xem big data này có kỳ lạ không?"

Tần Tranh quay đầu: "Cái gì?"

Khương Nhược Ninh nói: "Chiều nay tụi mình vừa mới bàn cách để xóa sẹo, giờ thì mình đã lướt thấy nó rồi."

Tần Tranh đơ người vài giây, cô nhìn về phía Vân An, Vân An cũng đang nhìn cô. Tần Tranh nói: "Đó là do big data thấy cậu có nhu cầu nên mới đề xuất cho cậu."

Khương Nhược Ninh: "Mình thật sự có nhu cầu đó. Cậu còn nhớ hồi nhỏ chúng ta leo cây không, mình bị ngã từ trên cao xuống, chân bị cành cây quẹt thành sẹo, đến giờ vẫn còn."

Khương Nhược Ninh vừa nói vừa định vén ống quần lên, nhưng mới kéo được nửa chừng thì cảm thấy không khí là lạ, liền từ từ bỏ xuống. Khương Nhược Ninh giơ điện thoại lên: "Thời Tuế gọi cho mình, mình đi nghe điện thoại đã."

Tần Tranh nhìn cô ấy ba chân bốn cẳng chạy về phòng, đóng cửa lại một cái "rầm".

Hai người trong phòng khách:...

Tần Tranh nói: "Đừng để ý, cậu ấy là vậy đó, cứ hay làm ầm ĩ như thế."

Vân An cười cười: "Mình biết mà."

Tần Tranh gật đầu: "Chuyện xóa sẹo mà cậu ấy nói, mình có xem qua vài sản phẩm, thấy cũng không tệ lắm, lúc nào đó mình sẽ giới thiệu cho cậu."

Vân An không đoán được thái độ của Tần Tranh, nên đáp: "Được."

Nàng quá ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức Tần Tranh không biết mở lời thế nào. Suy nghĩ một lúc, Tần Tranh nói: "Hôm qua, Nhược Ninh đã kể hết với mình rồi. Cảm ơn cậu."

Vân An nhìn cô, nói: "Tranh Tranh, nhất định phải khách sáo như vậy sao?"

Tần Tranh nghẹn lời, mấy giây sau, cô nói: "Mình không muốn khách sáo với cậu, mình chỉ là—"

Chỉ là vô thức.

Giống như việc Vân An luôn thốt ra câu xin lỗi khi đối diện với cô vậy.

Tần Tranh nhún vai, để xua tan sự ngượng ngùng, cô đẩy đĩa trái cây về phía Vân An. Vân An cầm một miếng táo lên, đưa cho Tần Tranh. Tần Tranh lắc đầu, lấy miếng hồng sấy dẻo bên cạnh đĩa trái cây, nói: "Có một dạo mình ăn uống rất kém, cái gì cũng ăn không vô. Quản lý của mình lo lắng, ngày nào cũng đổi đủ món rồi mua cho mình." Cô cầm miếng hồng sấy dẻo lên: "Sau đó mình ăn được món này, cực kỳ thích. Trợ lý của mình mua rất nhiều, nhưng mình phát hiện, mình chỉ thích ăn vị này thôi."

Cô nói: "Thật trùng hợp, cậu mua đúng vị này, lại còn đúng cửa hàng này."

Vân An nhìn về phía cô.

Tần Tranh lại nói: "Còn có cái chuông gió treo trong phòng mình. Trước đây mình cũng có một cái, Nhược Ninh không thích mình treo ở cửa, cậu ấy thấy rợn người, nhưng mình lại rất thích, nên đã treo nó ở đầu giường mình."

"Thật trùng hợp, sáng nay mở mắt ra là đã thấy đầu giường mình có một cái chuông gió."

Vân An miết cây tăm, ngón tay lướt qua đầu tăm nhỏ dài.

Giọng Tần Tranh chậm lại: "Nếu như mình nhớ không lầm, khi những chuyện này xảy ra—" Cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Vân An, dùng một tâm trạng không biết phải diễn tả thế nào nói ra câu tiếp theo: "Cậu đã chết rồi."

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro