Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 165+166

Chương 165: Sức trâu

Tần Tranh ghét việc chỉ mới nghe thấy cái tên đó là cơ thể đã phản ứng dữ dội như vậy. Cô cố tỏ ra bình tĩnh quay đầu lại, khẽ nói: "Vậy hả? Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?"

Sao có thể chứ?

Tối qua cô cũng cảm nhận được.

Thế nhưng cứ ngỡ là ảo giác.

Hoặc, cô hy vọng đó là ảo giác.

Diệp Dư nói: "Chắc là không nhìn nhầm đâu, để mình gọi điện hỏi cậu ấy thử ha?"

Không biết cặp đôi trẻ này đang giận dỗi nhau chuyện gì, nhưng gặp mặt rồi, có gì thì nói ra, chắc chắn sẽ tốt hơn tình hình hiện tại. Diệp Dư nghĩ vậy bèn bấm số gọi cho Vân An. Vân An vừa ra khỏi sân vận động, nàng đứng ở bên ngoài, ánh nắng mặt trời tùy ý rắc lên người, hơi nóng hừng hực không ngừng tỏa ra. Trán nàng lấm tấm mồ hôi, lúc ngẩng đầu nhìn mặt trời thì điện thoại rung lên.

Trong lòng vui sướng lóe lên cả trăm khả năng, nhưng đến khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi hiển thị, nàng lại im lặng hồi lâu.

Giọng Diệp Dư truyền qua dòng điện: "Vân An, có phải cậu vừa ở khu vực khán giả không?"

Vân An nói: "Ừm, cậu nói hôm nay là vòng loại, nên mình tới xem để cổ vũ cho cậu."

"Vậy sao cậu không chào bọn mình một tiếng chứ." Diệp Dư nói: "Làm mình còn tưởng mình nhìn nhầm người. Cậu đang ở đâu?"

Vân An siết chặt điện thoại: "Đang ở cổng lớn."

Thái độ của Diệp Dư vẫn như mọi khi: "Vậy cậu đợi một lát nha, bọn mình ra ngay đây."

Vân An "Ừm" một tiếng, cũng không biết bản thân đã cúp máy thế nào. Nàng cứ đứng trơ ra ở cổng, rồi đột nhiên ngó nghiêng khắp nơi tìm gương, vội đến mức quay cuồng. Sau đó nàng tháo nón và khẩu trang ra, lại cảm thấy vừa rồi bị nắng gắt chiếu vào nên sắc mặt không được tốt cho lắm, bèn vỗ vỗ hai má, cố gắng vỗ cho má ửng hồng một chút. Sau một hồi bận rộn, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của mình qua một tấm kính phản quang.

Lúc Tần Tranh và Diệp Dư từ trong đi ra, Vân An đang mặc một chiếc áo thun dài tay cổ chữ V màu xanh đậm, ống tay áo rộng làm nổi bật cánh tay vừa thon thả vừa trắng nõn của nàng. Nàng phối với một chiếc quần jean và giày thể thao, đội nón và đeo khẩu trang màu đen. Thấy Tần Tranh và Diệp Dư đi ra, nàng đứng thẳng người.

Từ xa, Tần Tranh đã trông thấy Vân An.

Vừa qua khúc quanh, bóng dáng nàng ở cổng lớn đã rất nổi bật, dáng người cao gầy, mảnh khảnh, cả người từ trên xuống dưới che chắn kín mít. Mái tóc dài được búi gọn trong nón, sau gáy còn vương lại vài sợi tóc mai. Một cơn gió thổi qua, chiếc áo thun áp vào người, khắc họa nên thân hình thon dài. Nàng đứng thẳng tắp, kiên cường mà ngay ngắn.

Thỉnh thoảng có vài cô gái đi ngang qua lén nhìn nàng một cái, rồi cắn môi cười khúc khích bỏ đi.

Vẻ mặt đó, y hệt những người vừa nãy muốn xin thông tin liên lạc của cô vậy.

Tần Tranh cúi đầu.

Diệp Dư nói: "Wow, Vân An vẫn được yêu thích như vậy."

Tần Tranh cười như không cười.

Diệp Dư an ủi cô: "Nhưng cậu còn được yêu thích hơn cậu ấy!"

Trong phút chốc, Tần Tranh còn tưởng rằng người đứng cạnh mình là Khương Nhược Ninh.

Diệp Dư vẫy tay: "Vân An!"

Vân An cũng đã thấy họ, chỉ là—chỉ là không dám dễ dàng lại gần.

Giờ phút này nghe thấy giọng của Diệp Dư, nàng như có được một lý do chính đáng, đi vài ba bước tới trước mặt Diệp Dư. Ánh mắt nàng nặng trĩu: "Ra rồi à."

Diệp Dư nói: "Ừm, sao cậu không vào cùng Tranh Tranh?"

Vân An nhìn về phía Tần Tranh.

Góc nghiêng của Tần Tranh trông thật bình thản, ánh mắt lạnh như nước, vẻ mặt yên ả, chẳng thể nhìn ra bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào khi cô gặp nàng. Vân An nuốt xuống vị đắng chát nơi cổ họng, bao nhiêu lời muốn nói cũng chỉ đảo một vòng trên đầu lưỡi rồi nuốt ngược vào trong. Cuối cùng nàng nói: "Sợ mấy cậu, không tiện."

Diệp Dư nói: "Có gì mà không tiện chứ? Lâu lắm rồi mình không gặp cậu, sao cậu lại giống Tranh Tranh, gầy đi nhiều vậy?"

Tần Tranh liếc mắt nhìn Vân An.

Đúng là gầy đi rất nhiều.

Nhưng nàng vừa trải qua một trận bệnh nặng, gầy đi cũng là chuyện bình thường.

Vân An nói: "Có sao?"

"Có đó." Diệp Dư nói: "Chẳng lẽ hai cậu đang giảm cân hả?"

Vân An lắc đầu.

Diệp Dư nói: "Vậy trưa nay chúng ta đi ăn gì ngon ngon đi, coi như là ăn mừng cho mình. Được không, Tranh Tranh?"

Tần Tranh tỏ vẻ không để ý: "Được."

Cô không nhìn Vân An.

Vân An cúi đầu đi bên cạnh họ. Ra khỏi sân vận động vẫn có không ít người đi vào, họ cố gắng né người để không va phải ai. Tần Tranh vốn dĩ đi ở giữa, bên phải là Vân An, bên trái là Diệp Dư. Cô đi được vài bước thì ngồi xổm xuống buộc dây giày, lúc đứng dậy thì đi thẳng sang phía bên kia của Diệp Dư, khoác lấy tay cô ấy. Diệp Dư chớp mắt mấy lần, luôn cảm thấy ánh mắt Vân An bên cạnh như muốn xuyên thủng một lỗ trên người mình.

Bầu không khí khó xử và ngượng ngùng lan tràn suốt quãng đường đến quán ăn.

Họ chọn một quán ăn gần đó, ngay cạnh sân vận động. Diệp Dư nói: "Mình với chị Mạn từng đến đây hai lần rồi, vị khá ngon, hai cậu xem muốn ăn gì thì tự gọi nha, mình đi gọi điện cho chị Mạn đã."

Dạo này Kim Mạn cũng khá bận, không biết có xem livestream hay không, Diệp Dư vẫn nên báo cáo một tiếng thì thỏa đáng hơn.

Tần Tranh gật đầu, nhận lấy thực đơn, còn Diệp Dư cầm điện thoại rời đi.

Họ không ngồi trong phòng riêng, nhưng mỗi bàn đều có một tấm bình phong nhỏ che chắn, tính riêng tư rất tốt. Bên trong tấm bình phong, Tần Tranh và Vân An ngồi đối diện nhau. Họ ngồi trên những chiếc ghế booth nhỏ, có bốn chỗ ngồi. Vốn dĩ Diệp Dư ngồi cạnh Tần Tranh, Tần Tranh ngồi phía trong. Giờ không có Diệp Dư, hai người vẫn ngồi đối diện nhau, nhưng một người ngồi phía ngoài, một người ngồi phía trong. Vân An nhích mông vào phía trong, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Tần Tranh đang nhìn mình. Trong nháy mắt, tất cả dây thần kinh trên người nàng đều căng cứng.

Tần Tranh thờ ơ liếc nàng một cái, nói: "Cậu được xuất viện rồi sao?"

Giọng nói bị đè nén trong cổ họng Vân An nửa ngày trời cuối cùng cũng được thốt ra, chuyển thành một tông giọng ôn hòa: "Ừm, được rồi."

Tần Tranh gật đầu một cách hờ hững, hỏi: "Xuất viện khi nào?"

Nghe giọng của Tần Tranh, Vân An phảng phất như quay lại ngày cô muốn chia tay với nàng, cách nói chuyện cũng y như vậy, bình thản không một chút gợn sóng. Hóa ra bao nhiêu nỗ lực của nàng bấy lâu nay đều đổ sông đổ bể. Vân An hoàn toàn không chịu nổi thái độ lạnh nhạt này của Tần Tranh, nó như một lớp băng sương bao bọc lấy nàng, lạnh đến mức khiến nàng rét run từ tận đáy lòng. Vân An cụp mắt: "Hai hôm trước."

Tần Tranh: "Khỏi hẳn rồi?"

Vân An nói: "Vẫn phải đến bệnh viện thay thuốc."

Chỉ là không cần truyền dịch nữa.

Tần Tranh lại bình thản "À": "Vậy thì cậu hồi phục nhanh thật."

Vân An nén lại cơn đau nhói nơi đầu tim, giọng nói hơi run: "Tranh Tranh."

Tần Tranh nhìn nàng, không né không tránh, ánh mắt đăm đăm.

Vân An bốn mắt nhìn nhau với cô, trái tim chìm xuống tận đáy vực. Nàng đổi chủ đề: "Dạo này cậu khỏe không?"

Tần Tranh nói: "Rất khỏe, còn cậu?"

Vân An nói: "Mình cũng rất khỏe."

Tần Tranh gật đầu: "Vịt quay ở đây không tệ, hôm đó mình với Diệp Dư có gọi đồ ăn ngoài. Cậu cũng có thể thử xem."

Cô đối xử với nàng như một người bạn cũ, hoặc một người bạn mới, hoặc nói đúng hơn là—một người bạn.

Vân An đột nhiên rất hối hận, tại sao nàng lại đồng ý ăn bữa cơm này với Diệp Dư chứ?

Rõ ràng là nàng có thể tự lừa dối mình, tại sao lại phải chọc thủng lớp vỏ giả tạo này? Vân An cúi đầu, nói với Tần Tranh: "Mình đi vệ sinh một lát."

Tần Tranh gật đầu, nhìn Vân An rồi dặn dò: "Không biết ở đâu thì hỏi nhân viên phục vụ."

Vân An rời khỏi chỗ ngồi mà không nói tiếng nào. Sau khi Vân An đi, Tần Tranh thấy ngón tay cái tê tê đau đau. Cô cúi đầu, không biết từ lúc nào góc cạnh sắc bén của quyển thực đơn đã đâm vào phần thịt ở ngón cái cô. Tuy không chảy máu, nhưng mắt thường có thể thấy một lỗ nhỏ lõm vào. Tần Tranh dùng ngón trỏ xoa xoa phần thịt ở ngón cái, một lát sau lỗ nhỏ biến mất, nhưng để lại một vết hằn rõ rệt.

Lúc quay lại, Diệp Dư nghe thấy một giọng nói từ phía sau gọi cô: "Diệp Dư?"

Cô quay đầu lại, nhìn kỹ: "Chu—

"Chu Nguyệt Thanh." Chu Nguyệt Thanh tỏ ra thân quen, bước đến bên cạnh cô: "Còn nhớ em không?"

Diệp Dư nói: "Nhớ."

Rất khó để không nhớ, cô đã nói không có ý định đổi công ty rồi mà Chu Nguyệt Thanh vẫn đến tận studio để chặn người. Có lần, Chu Nguyệt Thanh còn nói thẳng trước mặt Kim Mạn là muốn cướp cô đi. Quan hệ giữa Kim Mạn và nhà họ Chu vốn rất tốt, hơn nữa chị còn nhìn Chu Nguyệt Thanh lớn lên, bị cô ấy bám lấy đến nỗi hết cách, cuối cùng đành cười ha ha nói: "Được thôi, em hỏi Tiểu Dư xem, em ấy đồng ý thì chị không có ý kiến gì."

Sao Diệp Dư có thể đồng ý được? Từ lúc đến Thượng Kinh, mọi việc đều do một tay Kim Mạn thu xếp ổn thỏa cho cô, nói chị là cha là mẹ của cô cũng không ngoa, ngay cả chuyện đi học cũng là do Kim Mạn xử lý. Cô không thể nào sang công ty khác, vì vậy cô đã từ chối khéo rất nhiều lần.

Chu Nguyệt Thanh nói cô đầu óc cứng nhắc, báo đáp có rất nhiều cách, không nhất thiết phải bán mình cho người khác.

Cô và Chu Nguyệt Thanh nói không thông, nhưng lần nào gặp cô, Chu Nguyệt Thanh cũng đều bám riết.

Chu Nguyệt Thanh hỏi: "Chị đang ăn cơm sao? Một mình hả?"

Diệp Dư nói: "Với bạn."

Chu Nguyệt Thanh: "Chị Mạn ư?"

Diệp Dư lắc đầu: "Là bạn học của chị."

"Ồ—" Chu Nguyệt Thanh nói: "Em vốn còn định mời chị ăn cơm. Vậy tối nay có hẹn với em nha?"

Diệp Dư nói: "Tối nay chị cũng không rảnh."

Chu Nguyệt Thanh nhìn cô: "Chẳng lẽ chị đang trốn em?"

Diệp Dư bị cô ấy nhìn thấu, bèn ho khan một tiếng: "Sao có thể chứ, chị trốn em làm gì?"

Cô vừa dứt lời, một giọng nói truyền đến: "Diệp Dư?"

Sau đó, một gương mặt ló ra từ sau tấm bình phong. Tần Tranh nghe tiếng Diệp Dư mà không thấy người đâu, ló đầu ra xem thì bắt gặp hai người đang nhìn nhau. Cô sững lại một chút, Chu Nguyệt Thanh nhận ra cô: "Ủa, không phải chị là người ngồi nghe nhạc cạnh em sao?"

Tần Tranh gật đầu: "Là chị."

Chu Nguyệt Thanh: "Hóa ra mấy chị quen nhau à, em còn tưởng chị là fan của chị Diệp Dư chứ."

Tần Tranh:...

Xấu hổ.

Cô còn tưởng Chu Nguyệt Thanh là fan của Diệp Dư.

Chu Nguyệt Thanh nói: "Đã quen biết cả rồi, vậy em ăn ké một bữa được không?"

Sự tự nhiên của cô ấy khiến Diệp Dư chết lặng. Cô sững người mất hai giây, Chu Nguyệt Thanh thì đã rất thành thạo chào hỏi Tần Tranh. Cô ấy chìa tay ra: "Chào chị, em là Chu Nguyệt Thanh."

Tần Tranh liếc nhìn cô ấy, rồi lại liếc nhìn Diệp Dư, gật đầu: "Chào em, chị tên là Tần Tranh."

"Chị là bạn học của chị Diệp Dư hả?" Chu Nguyệt Thanh hỏi: "Bạn học cấp hai hay cấp ba vậy?"

Trong lúc nói chuyện, Chu Nguyệt Thanh đã đi vào trong tấm bình phong. Tần Tranh và Diệp Dư cũng không tiện đuổi người nữa, đành phải đi theo vào. Sau khi Chu Nguyệt Thanh ngồi xuống, Diệp Dư ngồi ở phía ngoài cạnh cô ấy, Tần Tranh ngồi một mình ở phía đối diện. Diệp Dư giải thích: "Cậu ấy là bạn học cấp ba của chị."

"Wow." Chu Nguyệt Thanh nói: "Bạn học cấp ba của chị xinh thật sự luôn. Chị cũng biết hát sao?"

Tần Tranh lắc đầu.

Chu Nguyệt Thanh không buông tha: "Vậy có muốn đóng phim không?"

Tần Tranh tiếp tục lắc đầu.

Chu Nguyệt Thanh nói: "Ngoại hình của chị rất tốt, không biết diễn cũng không sao, tụi em..."

Tần Tranh ngắt lời: "Chị thật sự không có hứng thú, xin lỗi."

Chu Nguyệt Thanh nói: "Thôi được rồi, tiếc quá đi mất."

Diệp Dư sờ sờ chóp mũi, cười ái ngại với Tần Tranh, đột nhiên nhớ ra còn thiếu một người: "Vân An đâu?"

Tần Tranh nói: "Đi vệ sinh rồi."

Nhưng cũng đã mấy phút, không lẽ nàng không tìm thấy nhà vệ sinh?

Tần Tranh vừa định đứng dậy đi xem thử thì nghe thấy tiếng bước chân, thế là cô lại ngồi xuống. Vân An quay về thấy trên bàn có thêm một người, còn là người đã nói chuyện với Tần Tranh trong khu vực khán giả lúc nãy, mày nàng bất giác nhíu lại. Diệp Dư giới thiệu: "Đây cũng là bạn học của mình." Giới thiệu đến Chu Nguyệt Thanh, Diệp Dư không biết nên gọi thế nào. Chu Nguyệt Thanh rất chuyên nghiệp, chủ động chìa tay ra: "Chào chị, em là quản lý tương lai của chị ấy, Chu Nguyệt Thanh."

Diệp Dư:...

Đau đầu thật.

Ngược lại, Tần Tranh lại bị chọc cười, môi cô cong lên, mày mắt cũng cong cong.

Chu Nguyệt Thanh thấy Tần Tranh cười, cũng nhoẻn miệng cười với cô. Nhìn bàn tay phải thon dài đang chìa ra, Vân An nắm lấy, rồi siết chặt.

Chu Nguyệt Thanh đau đến mức "Ây da" một tiếng.

Vân An thả tay Chu Nguyệt Thanh ra, nói một cách không mấy thành ý: "Xin lỗi."

Chu Nguyệt Thanh xua tay: "Không sao, nhưng mà tay chị khỏe thật đó."

Tần Tranh nghe vậy, liếc mắt nhìn bàn tay của Vân An.

Suốt ngày có cái sức trâu là xài mãi không hết.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Dư: Tranh Tranh thật là...

Tần Tranh: [liếc][liếc]

---

Chương 166: Rất mềm

Có sự góp mặt của Chu Nguyệt Thanh, bữa ăn bỗng chốc sôi nổi hẳn lên. Cô ấy nói nhiều, cực kỳ nhiều, từ nam chí bắc, từ học tập đến đời sống. Tần Tranh nghe mà phải ngoáy tai, hỏi Chu Nguyệt Thanh: "Em tốt nghiệp cấp ba chưa vậy?"

"Dĩ nhiên rồi." Chu Nguyệt Thanh nói: "Em với Diệp Dư học cùng khóa."

Tần Tranh nói: "Thật sự không nhìn ra."

Chu Nguyệt Thanh nói: "Tại em học nhảy lớp, tiểu học đã nhảy một lớp nên nhỏ hơn mấy chị một tuổi. Với cả, mặt em baby face."

Đây là lời thật.

Gương mặt của cô ấy quá non, nhìn dáng vẻ như chưa tốt nghiệp cấp ba. Tần Tranh hỏi: "Em học chung lớp với Diệp Dư sao?"

Chu Nguyệt Thanh: "Tụi em không có chung chuyên ngành."

Tần Tranh im lặng một lúc.

Sao cô lại quên mất, Học viện Âm nhạc đâu phải ai cũng học hát.

Sau một thoáng lúng túng, Chu Nguyệt Thanh nói: "Hai chị học chung trường hả?"

Cô ấy hỏi Tần Tranh và Vân An.

Tần Tranh không muốn người khác dò hỏi nhiều về Vân An, cô cũng biết Vân An không tiện, bèn mở lời: "Coi là vậy đi."

Cùng lúc đó, Vân An lên tiếng: "Không phải."

Chu Nguyệt Thanh:...

Cô ấy ngờ vực: "Rốt cuộc là phải hay là không?"

Tần Tranh: "Không phải."

Vân An: "Phải."

Chu Nguyệt Thanh:...

Cô ấy hỏi Diệp Dư ngồi bên cạnh: "Bộ hai người này nói chuyện, lúc nào cũng vậy á hả?"

Diệp Dư mấp máy môi.

Quả nhiên vẫn là vì chuyện học đại học mà giận dỗi. Diệp Dư cười gượng: "Ăn cơm, ăn cơm."

Vân An cúi đầu, Tần Tranh là người gọi món, cũng gọi hai món mà nàng thích ăn. Nàng đưa mắt liếc nhìn Tần Tranh, Tần Tranh đang cúi đầu, tóc mai bên tai áp vào má, lúc ăn cơm luôn quẹt vào khóe môi.

Rất vướng víu.

Tay Vân An lại thấy ngứa ngáy.

Nàng cố gắng kiềm chế không đưa tay ra, nhưng sự chú ý vẫn dồn hết lên người Tần Tranh, đến cả Diệp Dư gọi mà nàng cũng không phản ứng lại. Diệp Dư buồn cười: "Vân An?"

Tần Tranh đặt đũa xuống, quay đầu, bắt gặp ánh mắt Vân An đang nhìn trộm.

Vân An hoàn hồn, ngồi thẳng người lại.

Tần Tranh nói: "Diệp Dư gọi cậu kìa."

Vân An ngước mắt nhìn Diệp Dư: "Sao vậy?"

Diệp Dư nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, nói: "Mình chỉ muốn hỏi cậu dạo này ở đâu? Nếu không có chỗ ở, hay là qua chỗ mình ở tạm trước?"

Nỗi lòng Vân An xao động, nàng hỏi Diệp Dư: "Cậu vẫn còn phòng trống sao?"

Diệp Dư nói: "Mình có thể ngủ ở phòng khách."

Vân An nói: "Để mình ngủ phòng khách cho. Mình vừa mới đến Thượng Kinh, vẫn chưa quen lắm, đợi mình tìm được nhà sẽ dọn đi."

Diệp Dư gật đầu: "Được thôi, không vội."

Diệp Dư vốn quen tiết kiệm, có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm. Cô nghĩ bụng, dù sao Vân An đi học cũng sẽ dọn vào trường, để nàng ở nhờ một thời gian cũng không phải chuyện gì to tát. Huống hồ, Tần Tranh từng cho cô ở nhờ, nhờ mối quan hệ của Vân An mà Mạc Tang Du cũng từng cho cô ở nhờ, Diệp Dư rất biết ơn.

Chu Nguyệt Thanh nghe vậy liền vui: "Chị muốn tìm nhà hả? Em có phòng trống nè."

Vân An nói: "Cảm ơn."

Chu Nguyệt Thanh nói với Diệp Dư: "Dù sao em cũng không ở, nếu nhà chị không đủ chỗ thì có thể dọn qua đó."

Vì để lôi kéo Diệp Dư, Chu Nguyệt Thanh thật sự đã cố hết sức.

Diệp Dư nói: "Đủ chỗ, đủ chỗ mà."

Diệp Dư không muốn nợ ân tình của Chu Nguyệt Thanh là một chuyện, mấu chốt là bảo cô đẩy ai qua đó ở đây? Tần Tranh ư? Vân An không đánh chết cô mới lạ! Vân An ư? Tần Tranh sẽ lườm cô cho coi, vì vậy ai cũng không thích hợp.

Chu Nguyệt Thanh nói: "Thôi được rồi, nếu chị có vấn đề gì thì cứ liên lạc với em bất cứ lúc nào."

Diệp Dư cười cười.

Bữa cơm ăn xong không đến nỗi khó xử. Sau bữa ăn, Chu Nguyệt Thanh mời họ đi dạo phố, Tần Tranh không có hứng thú, Diệp Dư cũng nói còn phải về chọn bài hát, e là không có thời gian, Chu Nguyệt Thanh lúc này mới thôi. Thế nhưng cô ấy vẫn thêm phương thức liên lạc của Tần Tranh, nói với Tần Tranh: "Nếu chị muốn đóng phim, cũng cứ liên lạc với em bất cứ lúc nào."

Tần Tranh không nhịn được: "Em còn làm quản lý bán thời gian à?"

Chu Nguyệt Thanh bất lực: "Còn không phải do mắt nhìn của ba mẹ em không tốt sao? Toàn ký hợp đồng với mấy nghệ sĩ gì đâu không—" Chu Nguyệt Thanh chẳng thèm nói nữa. Tần Tranh nhớ dạo trước công ty quản lý nhà cô ấy vừa mới bùng nổ scandal một nghệ sĩ hẹn hò với fan cứng. Từ nửa năm trước, ngày nào fan cứng này cũng show ân ái trên siêu thoại, thu hút một đám fan couple ship cô ấy với bạn trai thần bí. Kết quả lại "sập phòng", người được ship lại chính là nghệ sĩ nhà mình và người fan cứng đó.

Fan ai nấy cũng bùng nổ, công ty càng bị tấn công mấy đợt.

Tần Tranh nói: "Đúng là không tốt lắm."

"Chứ gì nữa." Chu Nguyệt Thanh nói: "Dù sao thì em cũng quan sát rồi, mấy nghệ sĩ nam bị phanh phui không phải là ngoại tình yêu đương thì cũng là hút chích chơi gái. Chị coi đi, nghệ sĩ nữ an toàn biết bao, scandal tệ nhất bị phanh phui chẳng qua là ngứa mắt ai đó rồi lườm nhau thôi. Vì vậy em quyết định, sẽ xây dựng một công ty quản lý toàn nghệ sĩ nữ!"

Tần Tranh khâm phục, giơ ngón tay cái lên.

Chu Nguyệt Thanh tranh thủ thời cơ, hỏi Tần Tranh: "Có hứng thú không? Chị mà đến thì là công thần khai quốc đó!"

Tần Tranh bị sặc nước ngọt. Sao cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định vậy? Cô vội xua tay.

Chu Nguyệt Thanh bĩu môi, dáng vẻ có chút tủi thân.

Tần Tranh luôn cảm thấy mình đang bắt nạt trẻ con.

Nhưng trẻ con mau quên, trước khi rời đi còn dặn dò Tần Tranh ba lần bảy lượt rằng muốn đóng phim thì liên lạc với cô ấy. Cuối cùng ở trước mặt Vân An và Tần Tranh, cô ấy hỏi Diệp Dư: "Cái chị Vân An này, có hứng thú đóng phim không vậy chị?"

Diệp Dư nói: "Sao em không tự hỏi cậu ấy?"

"A— " Chu Nguyệt Thanh nói: "Em hơi sợ chỉ."

Diệp Dư:...

Tần Tranh:...

Vân An:...

Trên đường trở về, Diệp Dư hỏi Vân An sao không mang theo quần áo để thay. Vân An ngẩn ra, nàng chuẩn bị chưa chu toàn, bèn nói: "Ở chỗ gửi đồ, lát nữa mình đi lấy."

Diệp Dư nói: "Vậy tụi mình tiện đường đi lấy cho cậu trước nha."

Vân An lập tức nói: "Không cần đâu."

Tần Tranh cũng nhìn nàng. Vân An rất khó nói dối, đành nhắm mắt: "Hôm nay mấy cậu cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi, mình tự đi được."

Vân An đã kiên quyết như vậy, Diệp Dư cũng không tiện nói gì, chỉ hỏi Tần Tranh: "Cậu có muốn đi chung với cậu ấy không?"

Diệp Dư cố ý tạo cơ hội cho họ.

Vân An cũng nghiêng đầu nhìn Tần Tranh.

Tần Tranh nói: "Mình hơi mệt, cậu ấy tự đi đi."

Trái tim đang lơ lửng của Vân An cuối cùng cũng chìm nghỉm. Mặc dù lúc ăn cơm, nàng đã biết thái độ của Tần Tranh, nhưng nàng vẫn không tin vào sự thật. Diệp Dư nói, buổi tối Tần Tranh đi ngủ đã mơ thấy nàng, có lẽ—nàng vẫn còn hy vọng.

Dù cho hy vọng mong manh.

Nhưng Tần Tranh đã phá hủy hy vọng của nàng hết lần này đến lần khác.

Diệp Dư cũng tưởng Tần Tranh vẫn còn đang giận dỗi, bèn nói: "Vậy Vân An tự đi nha, tụi mình ở nhà đợi cậu."

Dù sao cũng ở cùng nhau rồi, có giận dỗi gì mà không nói cho rõ được? Cùng lắm thì mỗi ngày cô tăng ca, hoặc là ở lại công ty, dành không gian cho họ.

Lòng tốt của Diệp Dư làm Vân An rất cảm kích, nàng thu dọn vali đơn giản rồi kéo đến chỗ ở của Diệp Dư, trên tay còn xách một quả dưa hấu to. Lúc đến cửa, Vân An cúi đầu kiểm tra đồ đạc trong vali một lần nữa, xác nhận không để lộ sơ hở mới gõ cửa.

Người mở cửa là Tần Tranh. Vân An hơi ngẩn người.

Tần Tranh giải thích: "Diệp Dư đi luyện giọng rồi."

Cô lùi ra một khoảng, Vân An đi vào, một tay nàng xách vali, một tay xách túi lưới đựng dưa hấu. Tần Tranh dùng hai tay đỡ lấy quả dưa hấu từ tay nàng, nói: "To quá, bao nhiêu ký vậy?"

Vân An nói: "Chắc khoảng bảy đến bảy ký rưỡi."

Nặng như vậy mà còn xách bằng một tay.

Cũng không biết đặt lên trên vali.

Cô thầm nghĩ, đúng là sức trâu xài hoài không hết.

Tần Tranh oán thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài cô vẫn bình tĩnh, đặt quả dưa hấu vào bếp, hỏi Vân An: "Cậu muốn ăn bây giờ không?"

Vân An nói: "Đợi Diệp Dư về rồi hẵng ăn."

Tần Tranh không có ý kiến, dù sao cô cũng không muốn ăn lắm.

Vân An nhìn Tần Tranh đặt quả dưa hấu vào bồn rửa, xả nước rửa sạch lớp đất bên ngoài, cuối cùng đặt vào bồn ngâm trong nước lạnh. Nàng nói: "Cậu không thể ăn đồ quá lạnh."

Tần Tranh nói: "Sợ gì chứ, ăn cũng đâu có chết đâu."

Vân An nghẹn lời.

Vân An đi đến bên bồn rửa, xả hết nước lạnh bên trong. Tần Tranh lườm nàng một cái, dường như không vui lắm, nhưng nàng không nói tiếng nào. Khi lướt qua người nàng, Tần Tranh bỗng dừng lại hai giây, rồi cô mở ngăn đá tủ lạnh ngay trước mặt nàng, lấy ra một que kem, hỏi: "Ăn không?"

Sức khỏe Vân An vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể ăn đồ quá kích thích, quá lạnh quá cay cũng không được. Nàng lắc đầu.

Tần Tranh nhún vai, thản nhiên mở bao bì rồi liếc nhìn nàng, cắn một miếng ở đầu que kem.

Vân An:...

Nàng có chút bất lực nhìn Tần Tranh.

Tần Tranh lướt qua vai nàng, trong không khí thoang thoảng mùi kem ngọt ngào.

Bình thường lúc Diệp Dư không có ở nhà, Tần Tranh đều cuộn mình trên sô pha xem phim hoặc lướt video. Cô theo thói quen đi đến bên sô pha, dựa vào tay vịn bật tivi, xem bộ phim hôm qua chưa xem hết. Đó là một bộ phim hài về cương thi, không quá kinh dị, Tần Tranh vừa ăn kem vừa xem ngon lành, đến nỗi Vân An đứng sau lưng mấy phút mà cô cũng không nhận ra. Mãi đến khi nghe thấy tiếng động phía sau, cô mới quay đầu lại, nói: "Cậu muốn đi tắm không?"

Vào mùa hè, việc đầu tiên cô làm sau khi từ ngoài về là đi tắm một cái, rồi thoải mái nằm dài.

Vân An đơ người vài giây: "Bây giờ sao?"

Tần Tranh nhìn nàng một cách khó hiểu: "Tùy cậu thôi."

Vành tai Vân An nóng lên, có chút đỏ. Nàng sờ tai mình, nói: "Vậy mình đi tắm trước."

Tần Tranh nhún vai.

Vân An mở vali, lấy đồ ngủ ở bên trong rồi đi vào phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy xối xả, Tần Tranh đột nhiên cảm thấy bực bội. Cô tắt tivi, đi dép lê về phòng, cả người nằm sấp trên giường, lướt video cũng không thấy khá hơn. Cuối cùng cô gửi tin nhắn cho Khương Nhược Ninh, hỏi cô ấy khi nào qua.

Khương Nhược Ninh:【Còn khoảng một tuần nữa, sao vậy? Trống vắng rồi hả?】

Tần Tranh:...

Tần Tranh:【Ừm, trống vắng, đặc biệt trống vắng. Cậu mau đến làm ấm giường cho mình đi.】

Khương Nhược Ninh:【He he, đợi mình đến Thượng Kinh, buổi tối mình muốn ôm cậu ngủ.】

Tần Tranh:【Thời Tuế nhà cậu có đồng ý không?】

Khương Nhược Ninh:【Mình có ngủ cùng cậu ấy đâu, mình quan tâm cậu ấy có đồng ý hay không làm gì?】

Tần Tranh:【Dục cầu bất mãn à?】

Khương Nhược Ninh:【Tần Tranh!! Đừng sỉ nhục tình yêu trong sáng của bọn mình!】

Tần Tranh:【Chậc.】

Từ một âm điệu của Tần Tranh, Khương Nhược Ninh đã nhìn ra sự chế giễu đậm đặc. Cô liếc mắt nhìn Thời Tuế đang xem hướng dẫn, đột nhiên nảy ra ý: "Thời Tuế."

Thời Tuế ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn cô. Khương Nhược Ninh nói: "Cậu có muốn ngủ với mình không?"

Thời Tuế cầm điện thoại không chắc, suýt nữa thì làm rơi vào mu bàn chân mình.

Khương Nhược Ninh cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là cả khuôn mặt như con tôm luộc, đỏ bừng lên. Cô nhảy khỏi ghế, nghe thấy Thời Tuế ở phía sau hỏi: "Cậu đi đâu đó?"

"Đi vệ sinh!"

Cô mượn cớ đi vệ sinh để chuồn mất.

Trốn trong phòng vệ sinh, Khương Nhược Ninh lên án:【Đều tại cậu, tại cậu, tại cậu hết!】

Tần Tranh không hiểu gì:【?】

Khương Nhược Ninh:【Chúng ta tuyệt giao một ngày!】

Tần Tranh:【?】

Khương Nhược Ninh:【Thôi được, nửa ngày!】

Tần Tranh:【?】

Khương Nhược Ninh:【Hai tiếng!】

Tần Tranh:【?】

Thấy Khương Nhược Ninh phát điên, cuối cùng tâm trạng của Tần Tranh cũng tốt hơn nhiều. Cô đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn những chiếc lá đang đung đưa ngoài cửa sổ.

Vân An tắm xong ra ngoài không thấy Tần Tranh đâu, tivi cũng đã tắt. Nàng quay đầu, nhìn về phía phòng của Tần Tranh. Cửa đang mở, cả người Tần Tranh nằm ngửa trên chăn, mặt hướng về phía cửa sổ. Vân An không chắc cô đang thức hay đang ngủ, bèn thử gọi một tiếng: "Tranh Tranh?"

Không có tiếng trả lời.

Ngủ rồi sao?

Vân An vén mái tóc dài bước vào phòng, thấy Tần Tranh thật sự đã ngủ, nàng kéo nửa cái chăn còn lại đắp lên bụng Tần Tranh, lúc chuẩn bị ra khỏi phòng thì nghe thấy điện thoại rung. Vân An cúi đầu nhìn, màn hình hiển thị cuộc gọi đến, là mẹ của Tần Tranh.

Nàng im lặng một lúc lâu, khẽ nói: "Tranh Tranh?"

Tần Tranh không tỉnh.

Vân An ngồi xổm bên giường, nhìn kỹ lông mày và ánh mắt Tần Tranh. Sau khi gầy đi, đường nét ngũ quan của cô càng rõ ràng hơn, lông mi dài và rậm, hơi cong, sống mũi cao thẳng. Vân An nhớ hồi đi học, ở sau lưng các bạn học đều nói Tần Tranh là mỹ nữ hệ sắc sảo. Nàng không rõ lắm hệ sắc sảo là gì, hệ nhẹ nhàng là gì, nhưng nàng biết, Tần Tranh là người đẹp nhất. Ngũ quan đẹp, lông mày và đôi mắt đẹp, dáng môi cũng đẹp luôn.

Nàng nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của Tần Tranh, màu hồng nhạt, hơi thở đều đặn.

Ngủ mà cũng đẹp như vậy.

Một tay Vân An vô thức nắm chặt mép chăn, khiến cái chăn hằn lên những nếp gấp sâu. Giọng nàng hơi khàn: "Tranh Tranh?"

Tần Tranh bị tiếng động làm tỉnh giấc, không vui trở mình. Một tay cô đặt bên mép giường, đầu ngón tay chạm vào người Vân An. Tần Tranh ngủ mơ màng, cô nhắm mắt sờ loạn, rất mềm, rất ấm. Tần Tranh từ từ mở mắt, cùng Vân An đang ngồi xổm bên giường bốn mắt nhìn nhau.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vân An: Sướng không?

Tần Tranh: [liếc][liếc][liếc]

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro