Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97

Chương 97

Mũi tên Ôn Thế Chiêu bắn ra buộc Tiêu Thiều Quân và Lâm Anh Hằng phải tách ra. Xe lăn dừng lại, không tiến thêm nửa bước, trong tai nàng, tiếng chuông tang thê lương từ xa vọng tới, trầm nặng bao phủ. Nàng buông cung, quay xe lăn chậm rãi trở về.

Nàng rời đi, đại quân cũng theo đó lui bước. Lâm Anh Hằng thấy vậy liền biết Ôn Thế Chiêu hôm nay sẽ không công thành, sự căng thẳng sợ hãi trong lòng đến giờ mới hết.

Hắn rút mũi tên khắc chữ "Ôn", đập mạnh vào bức tường ngay trước mặt Tiêu Thiều Quân, khóe môi tràn ngập vẻ châm biếm: "Lục Công chúa thấy rõ rồi chứ? Đó chính là phu quân của ngươi, hắn ta bắn tên về phía ngươi a! Phu quân ngươi là muốn lấy mạng ngươi đấy!"

Tiêu Thiều Quân vờ như mắt điếc tai ngơ, ánh mắt chỉ dõi theo chiếc xe lăn mờ dần nơi xa. Mà Ôn Thế Chiêu đã đi xa cũng chẳng một lần ngoái đầu, dưới ánh nắng chói chang hun đốt, một cơn gió mạnh cuốn qua, khiến chiến kỳ vàng rực tung bay, ánh lên rực rỡ, làm nổi bật mái tóc bạc phất phơ trong gió.

Quân lui về doanh trại, Ôn Thế Chiêu hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi rồi vào đại trướng. Tuần Ân cùng Tôn Chấn thấy sắc mặt nàng u ám dữ dội, chẳng dám theo vào. Chẳng bao lâu, trong trướng truyền ra tiếng đổ vỡ, tiếng ném quăng chói tai lộn xộn.

Đại quân lui về doanh trại, Ôn Thế Chiêu hạ lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi, rồi đi thẳng vào đại trướng. Tuần Ân và Tôn Chấn thấy sắc mặt nàng u ám nặng nề, không dám theo vào, chỉ đứng chờ bên ngoài. Không lâu sau, trong trướng vang lên tiếng đồ vật vỡ vụn, thanh âm sắc bén hỗn loạn khiến người nghe dựng tóc gáy.

Khắp nơi trên mặt đất đổ nát tan hoang, chén ngọc, bình gốm vỡ vụn từng mảnh. Ôn Thế Chiêu tức giận đến mức nghẹn thở, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Tiêu Thiều Quân thân cận bên Lâm Anh Hằng, một hơi nghẹn cứng trong cổ, không sao thoát ra được. Nàng vốn đã tiêu hao phần lớn nội lực để kháng độc, nay lại vì nộ khí công tâm, độc khí liền tán loạn khắp người, toàn thân như bị thiêu đốt. Nàng vô lực tựa lên bàn, siết chặt vạt áo trước ngực, cắn răng nhịn đau.

Trong trướng dần yên lặng trở lại. Tuần Ân và Tôn Chấn biết Ôn Thế Chiêu đã phát tiết xong, vội bưng chén thuốc vừa sắc xong vào. Trước khi đi, Diệp Thái y đã dặn kỹ, Vương Thượng tuyệt đối không được đại hỷ đại bi, nếu không kìm được tâm trạng, phải lập tức uống thuốc hạ hỏa, chuyện này liên quan đến tính mạng của Vương Thượng, không thể sơ suất.

Ôn Thế Chiêu dần trấn tĩnh, uống hết chén thuốc, cảm giác độc khí trong người cũng dần bị áp chế. Nàng nhìn Tuần Ân và Tôn Chấn đang quỳ gối thu dọn tàn cục, đưa tay xoa nhẹ thái dương đau nhức, mở miệng: "Truyền lệnh của cô, phong tỏa ba cửa thành Đông, Nam và Tây của Tiêu Vương Thành."

Tuần Ân kinh ngạc: "Vương Thượng, nếu đã muốn bao vây Tiêu Vương Thành, vì sao không phong tỏa cả cửa Bắc?"

"Chớ ép địch vào đường cùng, chó cùng dứt dậu, cá chết lưới rách." Ôn Thế Chiêu hơi nhíu nhíu mày, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, "Nếu chúng ta phong tỏa bốn phía không để lại đường lui, bọn họ sẽ liều mạng tử chiến. Giữ lại một con đường phía bắc, chúng sẽ nghĩ đến chuyện thoát thân thay vì chiến đấu."

Tôn Chấn thu dọn xong mảnh vỡ, đứng dậy hỏi: "Nhưng mà Vương Thượng, quân ta chỉ có hai vạn, còn chưa rõ số quân thủ thành. Nếu chia binh ra phong tỏa, e là quá mạo hiểm?"

"Đánh trận nào mà không phải mạo hiểm?" Ôn Thế Chiêu bật cười lạnh, "Từ khi xuất chinh đến nay, trận nào chẳng là lấy hiểm làm thắng?"

"Vương Thượng nói có lý." Tôn Chấn gãi đầu cười ngượng.

Ôn Thế Chiêu cười lạnh nói: "Quân chủ của bọn họ hôm nay đã mất, quần long vô thủ, lòng quân tất loạn. Phần lớn binh lực lại bị điều đi giữ An Dung Thành, trong thành cũng chẳng còn bao nhiêu binh. Ta đoán Lâm Anh Hằng cũng không dám mạo hiểm ra thành nghênh chiến."

Tuần Ân cười nói: "Chỉ cần Tôn Ô Đại Tướng quân công phá được An Dung Thành, một khi An Dung Thành mất, Tiêu Vương Thành chẳng khác nào một tòa cô thành, không đánh cũng tự diệt."

"Ừm. Truyền lệnh cho ba quân, lập tức điều binh phong tỏa cửa thành."

"Tuân lệnh!"

Trong trướng không còn người nào, Ôn Thế Chiêu lấy ra chiếc khăn thêu hình phượng từ trong lòng ra, ngón tay cái chậm rãi vuốt qua đôi phượng quấn quýt ở góc khăn, rồi bất chợt nắm chặt lại. Trong đôi mắt đen sâu thẳm dâng lên một màu đỏ thẫm, không nhìn ra sâu cạn.

Nàng lặng lẽ lắng nghe tiếng chuông tang lúc có lúc không từ xa truyền tới, không khỏi nhớ tới chuyện cũ từ nhiều năm trước...

Nửa canh giờ sau, hồi chuông cuối cùng cũng dứt, hồi chuông tiễn đưa Tiêu Đàn Khanh kết thúc kiếp này.

Sau đó thời tiết trở lên cực kỳ khô nóng. Trong và ngoài thành, đại quân hai bên đều án binh bất động. Ôn Thế Chiêu dẫn quân đến dưới chân tường Vương Thành nhưng không vội tấn công. Hai vạn binh sĩ chia làm ba đường, vây chặt ba cổng thành Đông, Nam, Tây, chỉ chừa lại duy nhất cổng Bắc.

Quả nhiên như nàng dự liệu, Lâm Anh Hằng dù biết ngoài thành chỉ có mấy vạn quân, vẫn không dám manh động mở cửa thành giao chiến. Ngày nối ngày trôi qua, chiến lược đánh vào tâm lý của Ôn Thế Chiêu phát huy hiệu quả rõ rệt, tinh thần quân sĩ thủ vệ Tiêu Vương Thành dần hao hết, họ càng nhìn về phía cổng Bắc, càng sinh lòng dao động.

Phía An Dung Thành, nơi chiến sự ác liệt, đã rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Sóng nối sóng của những đợt công kích khiến Lâm Gia Quân kiệt quệ, Lâm Hạo Chí hoàn toàn không thể rút quân cứu viện Vương Thành. Ai nấy đều hiểu rõ, một khi Lâm Hạo Chí thất thủ ở An Dung Thành, để ba mươi vạn Ôn Quân cùng Ôn Thế Chiêu hợp binh, thì mấy vạn quân phòng thủ rệu rã trong Vương Thành còn sức đâu mà chống đỡ?

Tiêu Quốc diệt vong đã là chuyện không thể tránh khỏi. Sau tang lễ của Tiêu Đàn Khanh, Vương Cung càng thêm rối loạn. Đám đại thần có cốt khí, nguyện trung thành tuyệt đối với Tiêu Quốc, thà chết chứ không khuất phục, tình nguyện đi theo Tiên Vương xuống Hoàng Tuyền. Số còn lại vì tương lai của Tiêu Quốc, không nghe theo mệnh lệnh của Lâm Anh Hằng nữa mà lũ lượt đi tìm Lục Công chúa, người mà trước kia bị họ chửi đến máu chó đầy đầu. Hiện giờ chỉ còn vị Ôn Quốc Vương hậu này mới có thể vì Tiêu Quốc mà nói vài câu.

Không lâu sau, tin dữ truyền đến. An Dung Thành thất thủ, Lâm lão tướng quân bị bắt, ba mươi vạn Ôn Quân không nghỉ nửa khắc, lập tức thẳng tiến tới Vương Thành!

Lâm Anh Hằng khi ấy mới thật sự hoảng loạn, hắn ngày đêm không dám lơi lỏng canh phòng. Đêm nay, khi vừa tuần tra trên tường thành trở về, đi ngang một góc tối của hành lang, một bóng người gầy gò ẩn trong bóng đêm khẽ động.

Lâm Anh Hằng chỉ kịp nghe thấy sau lưng vang lên một giọng quen thuộc của nữ tử: "Lâm Tướng quân."

Cơn gió lạnh quét qua, Lâm Anh Hằng lập tức cảnh giác, theo bản năng nghiêng người né tránh. Nhưng người kia rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, một chưởng đánh thẳng vào sau gáy hắn. Hắn trừng to mắt, thân thể loạng choạng vài bước rồi ngã vật xuống đất.

Sáng hôm sau, mấy chục vạn đại quân chỉnh tề xuất phát, thế như chẻ tre áp sát Vương Thành. Bọn họ theo sau một chiếc xe lăn, khí thế ngút trời, sát khí ngập đất!
Hôm nay là trận chiến cuối cùng giữa Ôn Tiêu, cũng là trận cuối trong hành trình chinh phạt thiên hạ. Sau khi Vương Thượng đăng cơ, sẽ không còn chiến loạn nữa, bọn họ đã chờ đợi ngày này suốt bảy năm a! Thiết kỵ của Ôn Quân đã từng san bằng Tề Quốc, nay cũng sẽ san bằng Tiêu Quốc! Nhất thống tam quốc, lưu danh thiên cổ!

Trên tường thành, Tiêu Quân canh giữ trông thấy đại quân dày đặc nhìn mãi không thấy phần cuối đang kéo tới, chân run cầm cập, không đứng vững nổi. Lâm Anh Hằng mãi vẫn không xuất hiện, chỉ có hơn mười vị đại thần ăn mặc chỉnh tề ra mặt phát lệnh chỉ huy.

Tuần Ân cưỡi ngựa đi bên cạnh Ôn Thế Chiêu, phía trước là hàng tướng lĩnh tiên phong. Từ xa, hắn bỗng phát hiện cổng thành đóng kín từ nhiều ngày nay lại khẽ hé ra một khe hẹp, không khỏi kinh hãi kêu lên: "Vương Thượng, mau nhìn xem, cổng thành mở rồi!"

Ôn Thế Chiêu nghiêng đầu hỏi Tôn Ô: "Đại tướng quân, ngươi xem có giống kế không thành không?"

"Thần cho là không giống. Lúc này mà còn bày trò kế không thành thì chẳng khác nào tìm chết." Tôn Ô nheo đôi mắt sắc như ưng, xoay người hướng về Triệu phó tướng nói: "Triệu mặt rỗ, ngươi đi xem Tiêu tặc kia đang giở trò gì!"

Triệu phó tướng thúc ngựa phóng đi, lát sau trở lại, trên mặt là nụ cười hớn hở, đôi mắt híp lại thành một đường, hưng phấn hò hét: "Vương Thượng! Đại Tướng Quân! Đám rùa con đó không đánh mà hàng rồi!"

Câu nói vừa dứt, toàn quân nháy mắt cười ầm lên. Chỉ có Ôn Thế Chiêu là cau mày.

Tiêu Quốc hiện giờ không đánh mà hàng, quả thực có lợi cho cả hai bên. Ôn Quốc không tốn một binh một tốt mà chiếm được Vương Thành, đồng thời còn giữ được danh nghĩa và lòng dân. Dù thế nào, đây cũng là kết cục tốt nhất. Nhưng bởi vì lý do này, tuy Ôn Thế Chiêu có thể diệt sạch Tề tộc mà vẫn an dân, nhưng với Tiêu tộc và các lão thần Tiêu Quốc vẫn phải cân nhắc ba phần.

Bốn cổng thành Đông, Nam, Tây, Bắc đều mở rộng, lá cờ ghi chữ "Tiêu" trên tường thành bị kéo xuống, văn võ bá quan mặc triều phục chỉnh tề, quỳ hai bên đường, cúi đầu cung kính nghênh đón tân quân. Hai bên phái người đến xác nhận, quả nhiên Tiêu Quốc đầu hàng thật rồi.

Không hiểu sao, khi nhìn thấy hàng trăm quan viên quỳ rạp trên đất, bao hận thù và oán khí Ôn Thế Chiêu tích tụ bao năm qua, lại như một quyền nện vào bông, khí lực mạnh mẽ bị hóa giải sạch sành sanh.

Xa liễn cuối cùng cũng tiến vào Vương Thành. Ôn Thế Chiêu vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, lắng nghe tiếng cười hân hoan phía sau, nét mặt vẫn nặng nề, không có lấy một tia vui mừng.

Lâm Anh Hằng bị bắt đêm qua, được người áp giải ra trước mặt mọi người. Mấy vị tướng quân đều biết nam tử trước mặt chính là kẻ chủ mưu đem Vương Hậu bỏ trốn, không nói hai lời liền xông lên đấm đá túi bụi.

Lâm Anh Hằng bị đánh đến mặt mũi bầm tím, nhưng vẫn ngửa cổ cười điên dại, hắn lòng tràn đầy bi thương, mắt trừng trừng nhìn người ngồi trên xe lăn: "Ôn Thế Chiêu, ta không thua dưới tay ngươi, ta chỉ bị đám phản thần bán nước này phản bội thôi!"

Ôn Thế Chiêu cười lạnh, không nói lời nào. Nàng đẩy xe lăn tiến đến trước Lâm Anh Hằng. Tuần Ân lo sợ tái diễn cảnh như ở Tề Quốc đêm đó, cùng Tôn Chấn lập tức đè chặt vai Lâm Anh Hằng, không cho hắn nhúc nhích.

"Lâm tướng quân, lâu ngày không gặp, vẫn bình an chứ?" Ôn Thế Chiêu hơi cúi người, nhấc gậy đặt lên bả vai Lâm Anh Hằng, vừa vận nội lực vừa cười nói: "Ngươi quên cô từng nói gì à, Tiêu Thiều Quân không còn liên quan gì đến Tiêu Quốc, thánh chỉ tứ hôn của ngươi đã bị hủy bỏ. Không ngờ ngươi vẫn mãi nhớ nhung Vương Hậu của cô. Quả là can đảm, vì Vương Hậu của cô mà vượt nghìn dặm xa xôi, liều mình vào hang hổ. Ngươi thật sự nghĩ Vương Cung của cô là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"

Mỗi một câu nói, cây gậy lại ấn mạnh thêm một phần, cuối cùng ép sâu xuống vai hắn. Lâm Anh Hằng đau đến toát mồ hôi lạnh, nghiến răng, thở hổn hển gằn giọng: "Ngươi có ý gì?!"

"Lâm lão tướng quân sao lại sinh ra đứa con ngu xuẩn như ngươi, cô cũng là nhìn lầm người rồi." Ôn Thế Chiêu chậc chậc vài tiếng, vừa thu lại gậy vừa lắc đầu thương hại, sau đó lập tức cúi người tiến gần hắn.

Ôn Thế Chiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu kia, từng câu từng chữ thốt ra: "Lâm Anh Hằng, người của cô, ngươi không được động."

Lâm Anh Hằng nghe vậy liền ngửa đầu cười lớn, khuôn mặt méo mó dữ tợn: "Ôn Thế Chiêu, ngươi nghĩ ngươi là ai?! Dựa vào đâu mà ngươi được động còn ta thì không?! Năm đó nếu không có ngươi xen vào, nàng đã sớm gả cho ta rồi!"

Tôn Ô nghe xong giận dữ, nhấc chân đạp mạnh một cái, quát: "Cút mẹ nhà ngươi đi, nói cái chó má gì thế hả?!"

Tuần Ân mở miệng: "Vương Thượng..."

Ôn Thế Chiêu gật đầu: "Để hắn nói đi."

"Ngươi thật muốn nghe cố sự của chúng ta?" Lâm Anh Hằng hưng phấn, liếm vệt máu trên khóe môi, vẻ mặt như điên dại, "Được, hôm nay ta nói hết cho ngươi biết!"

"Hẳn là ngươi còn chưa biết, ta và Tiêu Thiều Quân từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã! Trong lòng nàng chưa từng có ngươi, tất cả chỉ là ngươi đơn phương tự tưởng tượng! Nàng vứt bỏ ngươi, bỏ cả hoàng tử của các ngươi, nàng khinh thường cái chức vị Vương Hậu chó má của ngươi! Nàng tự nguyện cùng ta bỏ trốn, cùng ta ở bên nhau! Sao nàng có thể thích một kẻ tàn phế hai chân như ngươi được chứ! Tưởng bở! Nếu hôm nay ngươi không đến, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ thành thân, ngày cũng đã định rồi, là mười năm tháng sau, à đúng rồi, ta còn định mời ngươi đến uống rượu mừng nữa đấy!"

Hai tay Ôn Thế Chiêu nắm chặt tay vịn mềm mại, gân xanh nổi bật trên mu bàn tay. Nàng nheo mắt, cười lạnh: "Nằm mơ giữa ban ngày... đã mơ xong chưa?"

"Ta nói là sự thật, không tin ngươi đi mà hỏi nàng, hỏi nàng đi!" Lâm Anh Hằng thấy sắc mặt Ôn Thế Chiêu thay đổi, lập tức thêm mắm dặm muối "Nếu ta nói dối, sao nàng lại cam tâm tình nguyện ở lại Tiêu Quốc? Ở lại bên cạnh ta?"

Ôn Thế Chiêu đẩy bánh xe lùi lại, ánh mắt lạnh nhạt như băng: "Kéo ra ngoài, tế quân kỳ."

"Tuân lệnh!" Tôn Ô nghe lệnh, túm lấy Lâm Anh Hằng, tát hắn mấy cái như trời giáng "Chết đến nơi rồi mà còn dám nói nhăng nói cuội!"

Lâm Anh Hằng phun mấy ngụm máu, bị kéo đi mà không thèm liếc nhìn Tôn Ô lấy một cái, đôi mắt nham hiểm gắt gao nhìn người ngồi trên xe lăn, lớn giọng gào thét: "Ôn Thế Chiêu, ngươi đi hỏi nàng đi, ngươi sợ rồi phải không, ha ha ha ha ha! Ôn Thế Chiêu, Vương Hậu của ngươi chưa bao giờ thích ngươi! Tâm của nàng thuộc về ta! Dù ngươi có được thân thể nàng, ngươi cũng vĩnh viễn không chiếm được tâm nàng! Không đúng không đúng, cả thân tâm nàng đều thuộc về ta! Coi như ngươi thắng cả thiên hạ, đời này ngươi cũng chỉ có thể sống trong đau khổ mà thôi, ngươi đến cùng vẫn thua! Ngươi thua ta, thua bởi Lâm Anh Hằng ta!"

Mọi người nhìn nhau không ai dám mở miệng. Từng câu từng chữ của Lâm Anh Hằng như dao găm đâm thẳng vào tâm Vương Thượng. Người khác không biết trọng lượng của Vương Hậu nương nương trong lòng Vương Thượng, nhưng Tuần Ân năm đó theo nàng tới Tiêu Quốc thì hiểu rõ hơn ai hết. Hắn lo lắng nhìn sắc mặt Ôn Thế Chiêu, sợ rằng những lời độc địa kia khiến nàng chịu đả kích nặng nề, lại nổi giận lần nữa.

Sắc mặt Ôn Thế Chiêu không chút biểu cảm, sắc hồng trên mặt dần rút đi, chỉ còn lại vẻ trắng bệch. Giữa hai hàng lông mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng bỗng toàn thân run rẩy, ôm lấy ngực trái, cổ họng khẽ động, một vị tanh mặn trào lên, khóe môi run rẩy, không kìm được "phụt" ra một ngụm máu tươi.

"Vương Thượng!!" Tuần Ân phát hiện đầu tiên, vội lao tới đỡ lấy nàng, vừa vỗ lưng vừa hốt hoảng nói: "Vương Thượng tuyệt đối không được nóng giận, đừng tin Lâm Anh Hằng nói bậy!"

"Cô không sao." Ôn Thế Chiêu lắc đầu, nhận khăn lau vết máu trên môi, giơ tay ra hiệu mọi người không cần lại gần.

Diệp thái y từng nói, Vương Thượng đã giải được độc, nhưng thân thể vẫn suy yếu, huyết khí hao tổn. Tuần Ân nhìn nàng cố giữ vẻ quật cường, cho dù đã thắng trận, thống nhất thiên hạ, trong mắt nàng vẫn chẳng có lấy một tia vui mừng.

Tôn Chấn và Tôn Ô kéo Lâm Anh Hằng ra ngoài thành, trước mặt mấy chục vạn đại quân, tế quân kỳ. Tôn Nghị nghe lệnh Ôn Thế Chiêu mang quân tiến vào Vương Cung tìm người. Khi hắn trở về, thấy Ôn Thế Chiêu yếu đến mức thổ huyết, hắn giận dữ quát mắng thuộc hạ một trận.

Mắng xong, nghe Ôn Thế Chiêu hỏi, Tôn Nghị mới nghiêm sắc mặt đáp: "Vương Thượng, thần đã dẫn người lục soát Vương Cung, nhưng vẫn không tìm thấy Vương Hậu nương nương."

"Không có ở Phượng Quân Cung?"

Tôn Nghị nói: "Thần đã lục soát Phượng Quân Cung bốn năm lần, nhưng vẫn không thấy Vương Hậu nương nương. Chỉ tìm được A Chúc, thị nữ hầu cận Vương Hậu nương nương, thần hỏi, A Chúc cũng không biết Vương Hậu nương nương đã đi đâu."

Tôn Nghị thấy nàng không nói, nhỏ giọng: "Vương Thượng, hay là Vương Hậu nương nương, bỏ trốn rồi?"

Tuần Ân đẩy hắn một cái: "Đừng có nói bậy!"

"Ai, nhưng mà thật sự không tìm được a."

Ôn Thế Chiêu trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hờ hững nói: "Đến Hoài Vương Phủ."

***

"Ôn Hoài Vương phủ" năm đó đã bị niêm phong, không ai quản lý, cỏ dại mọc um tùm. Giữa mùa xuân, hoa cỏ lẽ ra phải tươi tốt, nhưng cây cối nơi đây lại héo úa tiêu điều, cảnh đẹp trăm hoa đua nở ngày nào giờ chẳng còn, chỉ lác đác vài đóa hoa tàn.

Xe lăn lăn trên lá khô, theo bánh xe vang lên tiếng "xào xạc" trong khoảng không tịch mịch. Ôn Thế Chiêu một mình đẩy xe tiến vào chính viện, đi qua từng con đường cũ đã đi.

Xe lăn đột nhiên dừng một chút, Ôn Thế Chiêu nhìn người đang đứng trong đình, rút cây gậy bên cạnh, chống xuống đất, gắng gượng đứng dậy, gian nan bước đi từng bước chậm chạp tiến về phía đình. Dáng vẻ nàng hiện tại hẳn là rất khó coi, bước chân tập tễnh, hai chân nhũn ra như vô lực, mỗi lần nhấc lên là đau đớn như từng đường gân bị xé rách, nhưng nàng không thể ngã. Nếu ngã xuống, dáng vẻ sẽ càng khó coi, nàng không thể như năm xưa, thẳng người bước nhanh tới. Nàng nhớ nhiều năm trước cũng ở nơi này, khi ấy ánh trăng rất đẹp, nàng cũng rất đẹp, các nàng nhiều lần lén lút gặp nhau tại đây.

Tiếng gậy chạm đất "cộp, cộp, cộp" vang vọng khắp tòa Vương Phủ hoang vắng, như muốn phá tan hết những ký ức tươi đẹp năm nào. Ôn Thế Chiêu chống gậy bước lên bậc thềm, đột nhiên dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt quen thuộc chứa đầy sự bất an kia. Ôn Thế Chiêu cong môi nở nụ cười, bước lên bậc thang cuối cùng, sau đó bước thêm vài bước rồi lại chợt dừng lại, nhẹ nhàng đặt cây gậy lên bàn đá trước mặt bạch y nữ tử, nắm lấy tay nàng, kéo nàng đứng dậy, đẩy nhẹ để lưng nàng tựa vào cột đá phía sau.

Ôn Thế Chiêu buông tay Tiêu Thiều Quân, hai tay chống hai bên tai nàng, lòng bàn tay áp lên tường đá lạnh. Khóe môi khẽ nhếch làm nổi lên nụ cười, cúi sát bên tai người kia, nhẹ nhàng hỏi một câu.

"Vương Hậu chơi trò bỏ trốn có vui không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro