Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95

Chương 95

Mũi tên tẩm kịch độc vốn nhắm thẳng vào Ôn Thế Chiêu, nhưng lại găm sâu vào thân thể Ôn Ngọc Kỳ. Lâm Chí hoàn thành nhiệm vụ Tề Càn giao phó, tự biết không còn đường thoát, bèn tranh thủ trước khi Tuần Ân kịp đuổi tới, cắn nát độc dược giấu trong răng, trong nháy mắt độc phát thân vong.

Ôn Ngọc Kỳ trúng phải thứ độc chí mạng, tuy được Ôn Thế Chiêu liều mạng hút ra phần lớn độc dịch, ngăn kịch độc tiếp tục xâm nhập ngũ tạng, nhưng chỉ cần sót lại một chút trong người cũng đủ mất mạng, huống chi Ôn Thế Chiêu lại nuốt cả độc vào bụng...

Tề Càn muốn kéo Ôn Thế Chiêu chôn cùng Tề Quốc và hắn, tất nhiên sẽ không để nàng sống sót, hắn nói độc này vô phương cứu chữa quả thực không phải giả.

Tỷ đệ hai người cùng trúng độc, chẳng mấy chốc liền hôn mê bất tỉnh. Các nàng cùng dính phải một loại kịch độc, triệu chứng phát tác cũng giống nhau, nửa đêm thì sốt cao không lùi, hơi thở mong manh, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, mấy lần suýt chút nữa thì đoạn khí. Một người là Trường Công chúa, một người là quân vương, Ôn Quốc cường thịnh đã mất đi hai vị tiên vương, không thể cùng lúc mất đi cả hai người các nàng. Diệp thái y liều mạng dốc hết sở học cả đời, ngày đêm tận tâm chăm sóc, mới miễn cưỡng kéo hai người từ Quỷ Môn Quan trở về.

Nửa tháng sau, Diệp thái y ở hậu viện tự tay sắc thuốc xong, bưng khay thuốc bước vào tẩm điện, liền thấy Ôn Thế Chiêu vén chăn, gắng gượng ngồi dậy, lập tức vui mừng khôn xiết: "Vương Thượng, người rốt cuộc đã tỉnh rồi!"

Ôn Thế Chiêu vừa tỉnh, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, thần trí mơ hồ, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp thái y, đưa tay day huyệt thái dương đang đau nhức, giọng khàn khàn hỏi: "Trưởng Công chúa đâu?"

Vừa hỏi vừa như chợt nhớ lại thảm cảnh đêm hôm đó, Ôn Thế Chiêu vẻ mặt lập tức biến đổi, hoảng hốt nắm lấy thành giường muốn xuống, miệng lẩm bẩm: "Trưởng tỷ... trưởng tỷ..."

"Vương Thượng!" Diệp thái y vội bỏ khay thuốc, mấy bước chạy đến đỡ lấy thân thể lảo đảo của nàng, gấp giọng đáp: "Xin Vương Thượng yên tâm, Trưởng Công chúa tạm thời không nguy đến tính mạng, chỉ là... chỉ là..."

Ôn Thế Chiêu luống cuống, giọng suy yếu bỗng gắt cao lên: "Chỉ là cái gì? Nói mau!"

Diệp thái y cắn răng, mắt tránh đi không dám đối diện ánh nhìn lạnh như băng của Ôn Thế Chiêu, run rẩy đáp: "Trưởng Công chúa trúng độc quá nặng, độc tính đã ăn sâu, thần không thể trừ sạch tận gốc, chỉ có thể tạm thời bảo toàn tính mạng của Trưởng Công chúa."

"Trưởng Công chúa đã tỉnh chưa?!"

"Chưa... chưa từng tỉnh lại."

Ôn Thế Chiêu hô hấp dồn dập, tay phải nện mạnh lên thành giường: "Cùng một loại độc, cô có thể tỉnh lại, vì sao Trưởng Công chúa lại không tỉnh? Ngươi y thuật cao minh như vậy, ngay cả ngươi cũng không cứu nổi sao?!"

"Thứ cho thần vô năng. Vương Thượng võ công căn cơ thâm hậu, miễn cưỡng chống đỡ qua được. Nhưng độc dịch rốt cuộc đã vào bụng, lục phủ ngũ tạng tổn hại nặng nề. Tuy Vương Thượng đã tỉnh, nhưng thân thể khó có thể như xưa, tuyệt đối không thể chịu đựng lao lực nữa!" Diệp thái y lùi về sau mấy bước rồi quỳ xuống lạy, "Thần khẩn cầu Vương Thượng mau chóng hồi cung. Thần y thuật kém cỏi, không thể sánh bằng Vương Hậu nương nương, Vương Hậu nương nương nhất định sẽ có cách."

Ôn Thế Chiêu hai tay siết chặt, khuôn mặt tái nhợt vì giận dữ mà dần dần đỏ lên, ngực phập phồng dữ dội, thở hổn hển.

Diệp thái y không nghe thấy nàng đáp, lén ngẩng đầu, sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh, vội bò tới gần nàng, khẽ khàng khuyên nhủ: "Vương Thượng, thân thể người còn chưa bình phục, nhất định phải tránh mừng giận quá độ, cũng không thể mệt nhọc, càng không thể ngự giá thân chinh. Độc tính ngấm vào cơ thể khó loại bỏ được, chỉ là tạm thời bị thuốc áp chế, có thể phát tác bất cứ lúc nào, một khi phát tác, hậu quả khó lường được a."

"Ý ngươi là... độc trong người Trưởng Công chúa... bất cứ lúc nào... cũng có thể phát tác?"

"Không, Vương Thượng mới nguy hiểm nhất!" Diệp thái y quỳ gối bên chân Ôn Thế Chiêu, hai mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn nàng, "Loại độc này ẩn giấu trong cơ thể, cần từ từ điều dưỡng mới có thể dần dần loại bỏ độc tính. Trưởng Công chúa chưa tỉnh lại, ngược lại chính là trạng thái tốt nhất. Hôn mê thì mới có thể tĩnh dưỡng, chờ tìm được phương pháp mới có thể trừ sạch độc tính, khôi phục như thường. Nhưng còn Vương Thượng..."

Diệp thái y nghẹn lời, không dám nói tiếp. Mặc dù hắn không nói ra, Ôn Thế Chiêu vừa nghe đã hiểu. Chẳng trách nội lực trong cơ thể nàng đã hao tổn quá nửa, toàn bộ dồn vào việc chống chọi cùng độc tố lan tràn khắp kinh mạch. May mà thuở nhỏ sư phụ từng dùng đủ loại dược vật có độc và không độc để thử nghiệm trên người nàng, khiến thân thể nàng luyện được sức kháng độc khác thường.

Chỉ cần Trưởng tỷ không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi. Ôn Thế Chiêu chậm rãi buông lỏng lông mày đang nhíu chặt, lớn tiếng căn dặn: "Diệp thái y, việc này không được tiết lộ với bất kỳ ai. Có người hỏi thì cứ nói thân thể cô không tổn hại gì."

"Nhưng..."

Ôn Thế Chiêu ánh mắt như lưỡi dao quét đến, Diệp thái y nghẹn lời, run run đáp: "Thần tuân chỉ."

"Ừm. Đứng lên đi."

"Tạ Vương Thượng." Diệp thái y nhấc tay áo lau mắt, bưng chén thuốc dâng lên, vừa đưa vừa khuyên: "Thân thể Vương Thượng đã không còn như trước, cần phải cẩn thận điều dưỡng, thật sự không chịu nổi việc thân chinh mệt nhọc, thần khẩn cầu Vương Thượng mau hồi cung."

Ôn Thế Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ, uống cạn chén thuốc rồi đặt xuống, hỏi: "Trưởng Công chúa hiện ở đâu?"

"Vương Thượng..."

"Diệp thái y không cần nhiều lời." Ôn Thế Chiêu chống gậy đứng dậy, "Phản loạn trong Tề Quốc chưa dẹp yên, bách tính lưu lạc đến mức phải tạo phản. Nếu lãnh thổ Tề Quốc đã nhập Ôn Quốc, vậy chính là giang sơn Ôn Quốc. Nếu không xử lý thỏa đáng, không an dân, ắt sinh biến loạn. Cô sao có thể bỏ mặc?"

Diệp thái y bị lý lẽ ấy chặn họng, không thể phản bác, chỉ biết yên lặng thở dài. Hắn cúi đầu đáp: "Vương Thượng, Trưởng Công chúa ở ngay tẩm điện bên cạnh."

Ôn Thế Chiêu chống gậy đi vài bước, chợt dừng lại, mở miệng nói: "Tả Chấn Lương đã giao chiến với Tề Quốc nhiều năm, am hiểu tường tận tình hình Tề Quốc, hắn sẽ ở lại cùng cô xử lý. Ngươi và Tôn Nghị chưa quen thuộc phong thổ Tề Quốc, các ngươi hộ tống Trưởng Công chúa hồi cung trước đi."

"Thần... Thần tuân chỉ."

Sắc mặt Diệp thái y đầy u sầu, cúi đầu khấu ba lạy với Ôn Thế Chiêu. Hắn không đứng dậy đỡ nàng, mà vẫn thẳng người quỳ trên nền đất, dõi theo từng bước chân nặng nề, run rẩy của Ôn Thế Chiêu khi chống gậy rời đi.

Tin tức Vương Thượng tỉnh lại truyền ra, mọi người đều hớn hở mừng rỡ, vội vàng kéo nhau đến Vương phủ thỉnh an. Ôn Thế Chiêu vừa bước vào tẩm điện bên cạnh, mọi người cũng vừa tới nơi, chỉ thấy Diệp thái y quỳ gối giữa phòng, còn trên giường không thấy bóng dáng Vương Thượng. Bọn họ muốn vào thăm hỏi nhưng đều bị Diệp thái y ngăn cản, sau đó Diệp thái y truyền đạt lại ý chỉ của Ôn Thế Chiêu.

Ôn Thế Chiêu vào trong phòng, cho tất cả thị nữ hầu hạ Ôn Ngọc Kỳ lui ra. Nàng ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Ôn Ngọc Kỳ, rồi cúi xuống khẽ gọi bên tai nàng: "Trưởng tỷ..."

Dù nàng gọi bao nhiêu lần, nói bao nhiêu lời, Ôn Ngọc Kỳ vẫn không đáp lại, chỉ có hơi thở mỏng manh nhắc nhở Ôn Thế Chiêu rằng Trưởng tỷ vẫn còn sống.

Trong lòng Ôn Thế Chiêu hổ thẹn trào dâng không sao nói hết, từ ngày mẫu phi qua đời, Trưởng tỷ như mẹ, che chở yêu thương nàng trong chốn thâm cung hiểm ác bao năm. Trong bốn huynh muội, Trưởng tỷ đối xử với nàng tốt nhất, ngay cả khi biết rõ thân phận thật sự của nàng cũng chưa từng truy vấn nửa câu. Trưởng tỷ thay nàng che giấu thân phận, bảo hộ tính mạng, nâng đỡ nàng leo lên vương vị.

Vì nàng, vì báo thù, vì vận mệnh của Ôn Quốc, Trưởng tỷ không tiếc hy sinh hết thảy, thậm chí phụ cả tấm chân tình của Thái tử phi. Bao năm chinh chiến nơi biên ải, thân chinh dẫn Ôn Tả Quân lập nên chiến công hiển hách.

Trưởng tỷ mày liễu không nhường mày râu, khí khái không thua kém bất cứ nam nhi nào trên thế gian, vậy mà nay vì sự sơ suất của nàng mà tổn thương nghiêm trọng. Tề Càn là muốn nàng chết, Trưởng tỷ hoàn toàn vô tội. Tới ngày trở về Vương Cung, nàng biết ăn nói thế nào với Thái tử phi đã đợi Trưởng tỷ suốt mười năm?

Mười năm dài đằng đẵng, lại chỉ chờ được nữ tử mình yêu đang hấp hối. Một đời người có mấy cái mười năm để chờ, Thái tử phi tình sâu nghĩa nặng, vô tội biết bao?

Nghĩ đến đây, tim Ôn Thế Chiêu quặn thắt như dao cắt, nước mắt trào ra, nàng gục xuống người Ôn Ngọc Kỳ, lặng lẽ khóc không thành tiếng.

Hung thủ đã tự sát, kẻ chủ mưu vẫn còn sống. Tất cả đều là âm mưu của Tề Càn, hắn lấy tính mạng của bản thân, lấy tính mạng của toàn tộc Tề thị và mười nhi tử để đánh đổi, thành công tính toán Ôn Thế Chiêu. Nỗi đau ngày hôm nay, từ lâu đã gieo xuống, chưa bao giờ dứt...

Ôn Thế Chiêu tức giận khó nhịn, chống gậy đi ra khỏi phòng, phân phó Tuần Ân áp giải Tề Càn vào đại điện. Tề Càn bị trói chặt, miệng nhét vải bố không nói được lời nào, hắn thấy Ôn Thế Chiêu đang suy yếu, biết nàng cũng trúng độc, sắc mặt hiện rõ vẻ hả hê. Ôn Thế Chiêu đem hết lửa giận trút xuống người hắn, gậy giáng liên hồi, tuy không chạm vào nơi yếu hại nhưng cũng đánh cho hắn sống dở chết dở, uống mấy bát thuốc giữ mạng, hồi phục được chút thì lại bị kéo ra đánh đến thoi thóp. Cứ cách vài ngày lại bị Ôn Thế Chiêu tra tấn...

Nhưng dẫu vậy, hận ý tích góp đã lâu trong lòng Ôn Thế Chiêu vẫn chẳng vơi đi, càng không thể đổi lại một Trưởng tỷ khỏe mạnh. Ôn Thế Chiêu lửa giận cuồn cuộn, hận không thể lột da róc xương, nghiền nát tro cốt Tề Càn!

Những cảm xúc chập trùng ấy đối với Ôn Thế Chiêu chỉ trăm hại vô lợi, Diệp thái y thấy vậy đau lòng lo lắng, liền triệu tập đám người Tả Chấn Lương cùng thương lượng đối sách, cuối cùng quyết định áp giải Tề Càn về cung.

Trận chiến ở Khánh Thịnh Quận là hồi cuối cùng giữa Ôn Tề hai nước. Khi cửa thành bị phá, Tề Càn bị bắt, Tề Quốc chính thức diệt vong, ngàn dặm giang sơn của Tề Quốc từ nay treo cờ Ôn Quốc.

Đánh thiên hạ dễ, trị thiên hạ khó. Tề Quốc giờ đây xơ xác tiêu điều, bách tính cơ cực bần hàn, không thể chịu thêm chiến loạn. Mấy năm dưới sự thống trị tàn bạo của Tề Càn khiến Tề Quốc sụp đổ, quân thần nội bộ lục đục, bách tính oán hận. Ôn Thế Chiêu nếu muốn bách tính quy thuận với Ôn Quốc, chỉ sợ phải tốn không ít sức lực.

May thay Ôn Thế Chiêu đã sớm hạ quân lệnh, Ôn Tả Quân sau khi chiếm thành phải nghiêm ngặt chấp hành quân kỷ, chỉ được trưng dụng lương thảo từ kho lương của địa phương, ai dám cướp bóc giết người sẽ lập tức xử theo quân pháp, đồng thời phái văn quan đi an dân, trấn an bách tính.

Chỉ là Trưởng Công chúa vẫn hôn mê, việc hồi cung đã cấp bách vô cùng. Diệp thái y và Tôn Nghị vừa mới thu xếp doanh trại để chuẩn bị khởi hành, lại nghe thấy những tin đồn hoang đường lan truyền khắp nơi...

Ngày mai khởi hành hồi cung, vào lúc mấu chốt này lại nổi lên tin đồn này. Cũng trong ngày hôm đó, Tuần Ân nhận được mật thư từ Vương Cung, nội dung trùng khớp với tin đồn kia, mà Ôn Thế Chiêu, người ngày đêm canh giữ bên giường Trưởng tỷ lại chưa hề hay biết.

Chẳng bao lâu sau, quân thần đều tề tựu đông đủ.

Mọi người đều đã nghe qua tin đồn, nhưng không ai biết nên mở miệng nói với Ôn Thế Chiêu như nào, đành đồng loạt ăn ý giữ im lặng. Trong tay Tuần Ân cầm chặt một phong thư, nghe Ôn Thế Chiêu liên tiếp ban xuống từng đạo thánh chỉ, lòng hắn dần dần bất an. Tả Chấn Lương ngồi bên cạnh tinh ý nhận ra, liền kín đáo đè tay lên đùi hắn ngăn lại. Tuần Ân quay sang nhìn, chỉ thấy y khẽ lắc đầu, ra hiệu bằng ánh mắt.

Bên ngoài lời đồn đã sớm bay đầy trời, chỉ cần Trưởng Công chúa khởi hành hồi cung, chỉ cần Vương Thượng rời khỏi tòa Vương phủ này, sớm muộn gì cũng sẽ biết được tin tức ở Vương Cung, chuyện này giấu cũng không giấu nổi.

Hạ chỉ dụ xong, Ôn Thế Chiêu đảo mắt nhìn quanh một vòng: "Các vị khanh gia, còn ai có dị nghị gì không?"

Diệp thái y lông mày run rẩy, trong ngực như bị nghẹn cứng, suýt không thở nổi, hắn không dám nhìn thẳng vào Ôn Thế Chiêu, vội quay lưng tránh ánh mắt nàng. Tôn Nghị vốn giọng lớn thích khoác lác, hôm nay lại cúi đầu một lời cũng chẳng dám nói.

Ôn Thế Chiêu nhíu mày: "Thế nào, thắng trận rồi, các khanh không cao hứng sao?"

Từng việc khó khăn kéo tới, bọn họ cao hứng thế nào được. Tả Chấn Lương chỉ cảm thấy đôi chân của Tuần Ân dưới tay mình khẽ động, chưa kịp ngăn thì hắn đã đứng bật dậy, bước lên mấy bước, khom người chắp tay nói: "Vương Thượng, thần có việc muốn tấu!"

"Tuần Tướng quân!" Tả Chấn Lương thất thanh.

Diệp thái y và Tôn Nghị cũng vội tiến lên, quỳ rạp bên cạnh xe lăn của Ôn Thế Chiêu. Tả Chấn Lương và Tuần Ân cũng quỳ theo. Diệp thái y giọng như nghẹn lại: "Vương Thượng, việc này có liên quan tới người, chúng thần không dám che giấu. Chỉ xin Vương Thượng nghe xong nhất định phải bảo trọng long thể."

Mí mắt Ôn Thế Chiêu khẽ giật, đôi mắt quét một vòng xuống dưới, ánh mắt của nàng dừng trên người ai, người đó liền vội tránh đi. Từ vẻ mặt chột dạ của bọn họ, nàng đoán chắc chắn không phải tin tốt lành gì. Im lặng nửa ngày rồi lạnh lùng nhả một chữ: "Nói."

Tuần Ân mở miệng: "Có tin xác thực, Vương Hậu nương nương đã không còn ở Vương Cung."

Ôn Thế Chiêu không lạnh không nhạt hỏi: "Nàng không ở Vương Cung thì ở đâu? Tiêu Quốc à?"

Rõ ràng giọng nói vẫn bình thản, nhưng mọi người lại cảm thấy sống lưng dấy lên từng luồng hàn khí. Không ai dám lên tiếng, chỉ có Tuần Ân nhắm mắt đáp: "Từ hai tháng trước, Vương Hậu nương nương đã rời Vương Cung, trở về Tiêu Quốc."

"Nàng trở về làm gì?"

Giọng điệu vẫn bình tĩnh, thần sắc và biểu cảm cũng bình tĩnh đến mức dị thường, giống như là đã sớm liệu đến hoặc chẳng mấy bận tâm. Ôn Thế Chiêu nghiêng người tựa vào tay vịn mềm mại, đôi mắt đen như mặt hồ phẳng lặng phủ thêm một tầng băng lạnh, nhẫn ngọc trên tay cũng bị nàng xoay nhanh.

Tuần Ân hít sâu một hơi, nhiều lần há miệng nhưng không dám thốt thành lời. Cuối cùng hắn hai tay dâng lên một bức mật thư: "Vương Thượng, đây là mật thư trong cung phái người đưa đến."

"Xem ra các ngươi đều biết cả rồi." Ôn Thế Chiêu nhận mật thư, xé nát thành từng mảnh vụn, vung tay ném sang một bên, "Đã biết rồi, vậy các ngươi nói cho cô, nàng quay về để làm gì?"

Tuần Ân run lẩy bẩy, trán dập mạnh xuống đất, giọng run rẩy nói: "Vương Hậu nương nương... Vương Hậu nương nương đã cùng Lâm tướng quân của Tiêu Quốc bỏ trốn."

"Lâm tướng quân? Chính là nhi tử của Lâm đại tướng quân, Lâm Anh Hằng phải không?" Ôn Thế Chiêu nhướn mày khẽ cười, "Cô biết hắn, thời điểm còn ở Tiêu Quốc đã từng luận võ với hắn, kết quả là cô thua, đúng không Tuần Ân, ngươi còn nhớ chứ?"

"Thần... thần còn nhớ." Tuần Ân mồ hôi túa như mưa, phủ phục dưới đất không dám ngẩng đầu.

Ôn Thế Chiêu gật gù: "Cô cũng nhớ, khi đó thua hắn, cô tâm phục khẩu phục, còn nói rằng sau này hắn nhất định sẽ trở thành một danh tướng."

Diệp thái y: "Vương Thượng..."

Ôn Thế Chiêu lại nói: "Đúng rồi, Vương Hậu của cô trước kia từng có hôn ước với vị Lâm tướng quân này, năm đó đã chiêu cáo thiên hạ, tình chàng ý thiếp. Nay họ cùng nhau bỏ trốn cũng là chuyện có thể lý giải."

"Nhân lúc cô vắng mặt, Vương Hậu lại cùng người khác bỏ trốn, khiến cô thành trò cười trước thiên hạ, Vương Hậu thật quá tùy hứng, thật không ra thể thống gì."

Mọi người nghe vậy đều không dám lên tiếng.

"Thế này đi, năm đó cô thua, bây giờ cô sẽ mộ danh mà đến, tự mình lĩnh giáo bản lĩnh của Lâm gia bọn họ, các vị khanh gia thấy có nên không?" Ôn Thế Chiêu thay đổi tư thế, bàn tay phải đặt lên tay vịn mềm mại, ngón tay vô thức gõ nhẹ.

Ôn Thế Chiêu sắc mặt không vui không giận, giọng điệu bình thản nhưng lại lập tức đổi chỉ dụ: "Diệp thái y cùng Tôn Nghị chăm sóc hộ tống Trưởng Công chúa và áp giải Tề Càn hồi cung, nếu có sơ suất, cô sẽ hỏi tội các ngươi. Tả Chấn Lương lĩnh mười vạn binh mã trấn thủ Tề Quốc, nhiệm vụ an dân giao cho ngươi. Tuần Ân lĩnh mười vạn binh mã theo cô đến Tiêu Quốc một chuyến, truyền lệnh Tôn Ô chỉnh đốn đại quân, chờ chỉ dụ."

Kết quả nằm trong dự liệu nhưng cũng ngoài dự liệu, Ôn Thế Chiêu không hề nổi trận lôi đình, mà càng thản nhiên thì càng khiến người ta run sợ. Không ai đoán nổi hỉ nộ của Ôn Thế Chiêu.

"Sao không ai đáp lời?" Ôn Thế Chiêu nhíu mày hỏi, "Chư vị khanh gia còn có ý kiến gì không?"

"Diệp thái y?"

Diệp thái y cúi đầu: "Thần tuân chỉ."

"Tả Tướng quân? Tôn Tướng quân?"

"Thần tuân chỉ."

"Tuần Tướng quân thì sao?"

Tuần Ân quỳ lạy: "Thần tuân chỉ!"

Ôn Thế Chiêu dựa vào xe lăn, xoa xoa mi tâm: "Các ngươi lui xuống chuẩn bị đi."

Sau khi bọn họ lĩnh mệnh lui ra, không còn ai ở lại, Ôn Thế Chiêu nắm chặt vạt áo, lửa cháy thiêu đốt trong ngực lan ra toàn thân khiến nàng hai mắt tối sầm, cổ họng nghẹn cứng, mùi vị tanh ngọt ập tới, nàng không kìm được há miệng phun ra một ngụm máu.

"Vương Thượng!" Diệp thái y vừa quay lại, trông thấy thì hốt hoảng lao đến bắt mạch.

Vừa chạm vào, Diệp thái y cả người run lẩy bẩy, quỳ sụp bên xe lăn, liên tục dập đầu: "Vương Thượng thân thể mang trọng bệnh, không thể ngự giá thân chinh, thần khẩn cầu Vương Thượng nghĩ đến bách tính Ôn Quốc, nghĩ đến Trưởng Công chúa, xin Vương Thượng cân nhắc!"

Ôn Thế Chiêu gắng gượng điều hòa, áp chế độc khí cuồng loạn trong cơ thể. Nàng lau vết máu trên môi, lạnh giọng nói: "Ngươi dám trái lệnh cô?"

"Thần không dám. Nhưng Vương Hậu nương nương vào cung hơn ba năm, người nhân hậu thiện tâm, ai ai cũng biết. Người sao có thể cùng người khác bỏ trốn, Vương Hậu nương nương nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ mới trở về Tiêu Quốc, mong Vương Thượng minh giám."

"Bất đắc dĩ?" Ôn Thế Chiêu cúi người nhìn chằm chằm vào mắt Diệp thái y, "Ngươi muốn cô minh giám, vậy còn cô, cô phải minh giám với ai?"

Diệp thái y níu lấy áo bào Ôn Thế Chiêu, gấp giọng: "Vương Thượng long thể chưa hồi phục, độc tính vẫn luôn ẩn giấu, có thể bộc phát bất cứ lúc nào! Đây không phải chuyện đùa! Vương Thượng sao cứ cố chấp ngự giá thân chinh, chỉ cần phái mấy vị tướng quân đi là được!"

"Xin Vương Thượng cân nhắc!!"

Ôn Thế Chiêu cười lạnh một tiếng, đẩy xe lăn lướt qua Diệp thái y, Diệp thái y gắng sức giữ bánh xe không buông, sợ rằng nàng một đi không trở lại. Xe lăn bị ngăn lại, Ôn Thế Chiêu dùng sức, cuối cùng bánh xe lại tiếp tục lăn, thẳng tiến ra ngoài. Tiếng xe lăn dần xa, Diệp thái y quỳ gục dưới đất thất thanh khóc rống, khi ngẩng đầu lên, bóng xe lăn đã biến mất trong màn đêm mịt mù.

Ngày hôm sau, Ôn Tả Quân chia làm ba đường, một bên hộ tống Trưởng Công chúa hồi cung, một bên trấn thủ Tề Quốc, một bên do Ôn Thế Chiêu đích thân suất lĩnh, men theo Đại Vận Hà xuôi nam tiến đến biên cảnh Tiêu Tề, cùng mười vạn phản quân của Tôn Chấn và năm vạn Ôn Hữu Quân hội hợp.

Khánh Thịnh Quận cách biên cảnh trăm dặm, mười vạn Ôn Tả Quân nhanh chóng hợp nhất với đại quân của Tôn Chấn. Không bao lâu, hai cánh Ôn Quân hợp lại thành hai mươi lăm vạn, lập tức tiến công đánh Tiêu Quân đang thủ thành, chiến hỏa liên miên, sự yên bình giữa Ôn Tiêu hai nước từ đó bị phá vỡ!

Tác giả có điều muốn nói:
Đừng sợ, sắp kết thúc rồi.
Dù có ngược đến đâu... cũng sẽ không ngược đến mức... ừm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro