
Chương 94
Chương 94
Bên trong đại điện, Tề Càn thân mặc long bào, an tọa trên thượng vị long ỷ. Đường đường là vua của một nước, đáng lẽ phải oai phong lẫm liệt, nay lại bị trói chặt không thể động đậy, rơi vào kết cục chật vật như ngày hôm nay, đều do người ngồi trên xe lăn đang chậm rãi tiến về phía hắn ban tặng.
Xe lăn dừng dưới bậc thềm thấp nhất. Tề Càn lạnh lùng đảo mắt nhìn lướt qua đám người bên cạnh Ôn Thế Chiêu, cuối cùng ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy nàng, cười lạnh nói: "Ôn Thế Chiêu, biệt lai vô dạng a, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi."
Ôn Thế Chiêu khẽ nhướn mày: "Nghe khẩu khí của Tề Vương, dường như Tề Vương rất mong gặp lại cô?"
"Đương nhiên, so với ngươi mấy năm qua sống trong thống khổ và cừu hận, ta lại hưởng hết khoái lạc nhân gian, sớm đã mãn nguyện. Ngươi nhìn lại ngươi xem, bị nữ tử ngươi yêu tự tay phế bỏ hai chân, lại vì tức giận mà tóc bạc cả đầu, thảm hại không thể tả! Coi như ngươi thắng ta thì làm sao, cho dù ngươi thắng thiên hạ thì thế nào, chung quy ngươi vẫn là kẻ bại, ha ha ha ha!"
Mỗi một lời như lưỡi dao đâm thẳng vào chỗ đau của Ôn Thế Chiêu. Tề Càn chế nhạo xong liền ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười cuồng ngạo vang dội khắp tòa cung điện yên tĩnh.
"Câm cái mồm thối của ngươi lại cho lão tử!" Tôn Nghị phía sau tức giận siết chặt thiết quyền, hung hăng nện thẳng vào ngực Tề Càn. Tiếng cười bỗng im bặt, thần sắc giễu cợt trong nháy mắt cứng đờ, Tề Càn kêu lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Ôn Thế Chiêu mặt không cảm xúc, lười nhác tựa mình vào tay vịn mềm mại, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, khóe môi mang chút tiếu ý giễu cợt: "Ngươi cho rằng ngươi có thể chọc giận cô? Hay là muốn dùng cái này để cầu một cái chết thống khoái?"
"Vậy mà bị ngươi đoán trúng rồi." Tề Càn liếm vết máu trên môi, đôi mắt nham hiểm lóe lên khiêu khích: "Có bản lĩnh thì ban cho cô một nhát gọn gàng, đừng như nữ nhân lề mà lề mề nữa!"
Ôn Thế Chiêu khẽ đưa ngón tay trỏ lắc lắc: "Vậy thì quá tiện nghi cho ngươi rồi, cô vốn không có bản lĩnh cho ngươi thống khoái, cô thích cứ lề mà lề mề như này."
"Muốn cùng bản điện tán gẫu sao? Cũng được! Bản điện sẽ tâm sự với ngươi." Tề Càn dừng một chút rồi mở to hai mắt giả bộ hiếu kỳ, "Nghe nói ngươi đã đoạn tử tuyệt tôn rồi? Ngươi thật đúng là vô dụng, cưới được Tiêu Thiều Quân mà chẳng thỏa mãn được nàng, không sợ nàng bỏ ngươi sao? Ngươi đời này không thể làm một nam nhân hoàn chỉnh được, chậc chậc chậc, có muốn cô dạy ngươi cách sinh nhi tử không?"
Ôn Thế Chiêu xoay nhẹ nhẫn ngọc trên tay, không mở miệng, chỉ nhếch môi cười nhạt. Tề Càn vốn tưởng Ôn Thế Chiêu sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ sắc mặt nàng như thường, tựa như không để lời nói của hắn ở trong mắt. Không cam lòng, hắn nghiến răng tiếp tục giễu cợt: "Ôn Thế Chiêu, ngươi nói xem ngươi là si tình hay ngu xuẩn đây, Tiêu Thiều Quân là nữ nhân lòng dạ độc ác như vậy, ngươi còn dám lập nàng làm Vương Hậu, không sợ một đêm nào đó nàng đột nhiên đâm ngươi một dao sao?"
"Ai nha, suýt chút nữa thì quên, Tiêu Thiều Quân nhập cung đã hơn ba năm, nàng không vì Tiêu Quốc mà lấy mạng ngươi, thật ngoài dự liệu. Bản điện cũng không ngờ ngươi quả nhiên là một kẻ si tình, chẳng qua cũng chỉ là một giai nhân thôi, thiên hạ thiếu gì, ngươi nói xem ngươi cần gì cứ phải khăng khăng đối nghịch với bản điện? Nếu ngày trước ngươi không đối địch với bản điện, có lẽ hai chân của ngươi vẫn còn nguyên vẹn. Vì một nữ tử mà ngươi mất cả tôn nghiêm, tàn phế cả đời, há chẳng buồn cười sao? Bản điện còn nhớ năm ấy, ngươi từng dập đầu ba cái trước gia gia ta đây!"
Mọi người đều biết Tề Càn cố ý nhục ngôn khiêu khích, nên chỉ coi như gió thoảng bên tai, không mấy ai để tâm. Chỉ có câu cuối cùng khiến ai nấy đều biến sắc, Ôn Thế Chiêu ở Tiêu Quốc rốt cuộc từng trải qua những gì, bọn họ đều không rõ.
Nghe thấy tiếng sỉ nhục trước mặt, Tuần Ân giận tới đỏ cả mắt, một tay túm lấy Tề Càn kéo qua, liên tiếp tát cho hắn mấy bạt tai. Tôn Nghị cũng nổi giận, hùng hùng hổ hổ vung tay đánh mạnh vào mặt hắn.
Dòng máu từ khóe miệng chảy xuống, Tề Càn ngả nghiêng dựa trên long ỷ, khuôn mặt sưng đỏ, hồi lâu mới khôi phục được chút khí lực. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh như băng của Ôn Thế Chiêu, hất cằm cười hỏi: "Bản điện nói sai chỗ nào a? Hay là ngươi thẹn quá hóa giận?"
"Ngươi nói không sai." Ôn Thế Chiêu nhún vai một cái, vẻ mặt thong dong, giọng nói nhẹ nhàng, "Ngươi nói xong chưa? Nói xong thì tới lượt cô."
Tề Càn khinh miệt phun nước bọt: "Ta phi! Còn có gì đáng nói nữa, ngươi chẳng phải muốn báo thù rửa hận sao? Đến đi! Bản điện ở ngay đây, một tên phế nhân như ngươi có bản lĩnh thì đứng lên, đừng có ngồi trên xe lăn như bệnh quỷ nữa!"
"Thôi đủ rồi, phép khích tướng đối với cô vô dụng, cô sẽ không giết ngươi, khuyên ngươi nên bớt phí sức."
"Không giết bản điện? Ngươi thật sự nghĩ bản điện hồ đồ a? Ngươi nói rõ ra xem, rốt cuộc ngươi muốn dằn vặt bản điện thế nào? Cùng lắm cũng là chết, bản điện lại sợ ngươi sao?!"
"Ngươi đương nhiên sẽ không sợ cô." Ôn Thế Chiêu cong môi cười lạnh, đưa tay nhận lấy gậy đàn hương từ tay Ôn Ngọc Kỳ, chống xuống đất, đẩy thân mình đứng dậy, từng bước chậm rãi đi lên bậc thang.
"Hừ, chân vẫn còn động được a?"
"Nhờ phúc của Tề Vương."
"A, coi như ngươi mạng lớn!"
Bước chân gian nan, mồ hôi dần toát ra trên trán Ôn Thế Chiêu, nhưng nàng vẫn nhướn mày, mặt không biến sắc mỉm cười nhìn Tề Càn. Tề Càn cắn răng cùng nàng đối diện trong chốc lát, chỉ thấy hàn ý từ đôi mắt kia khiến hắn lạnh cả sống lưng, lập tức hoảng hốt di chuyển tầm mắt, cắn chặt răng không dám nhìn thêm.
Đáng lẽ hắn có thể ở trên cao nhìn xuống, nhưng thoáng chốc lại không dám nhìn thẳng vào Ôn Thế Chiêu.
Gậy gỗ "cạch" một tiếng rơi xuống đất. Ôn Thế Chiêu khẽ cười: "Nghe nói Tề Vương rất giỏi sinh nhi tử? Tựa hồ có tới mười người con trai? Những người con này đều được ngươi an bài tản cư khắp nơi trong Tề Quốc, mai danh ẩn tích."
"Ngươi... Ngươi làm sao..."
Lời còn chưa dứt liền im bặt, Tề Càn không dám mở miệng, chỉ sợ để lộ bí mật. Một cỗ kinh hoảng từ đáy lòng dâng lên, lan khắp toàn thân. Hắn trợn mắt giận dữ nhìn nàng, trong mắt chỉ toàn sự phẫn nộ.
"Cô làm sao mà biết ư?" Ôn Thế Chiêu thuận thế tiếp lời, cười nhạt tự hỏi tự đáp, "Tề Vương lưu lại hậu chiêu, cô sao có thể không đề phòng? Quốc đô bị diệt, Tề Vương liền đem các hoàng tử ẩn đi, còn muốn dựa vào nhi tử ngươi để phục quốc sao?"
Dường như bị đoán đúng tâm tư, sắc mặt Tề Càn lập tức tái nhợt, đôi mắt đang trợn trừng về phía Ôn Thế Chiêu cũng biến thành né tránh, thấp thỏm bất an.
Quả nhiên, càng sợ điều gì thì càng dễ gặp điều đó. Ôn Thế Chiêu khẽ mỉm cười mở miệng: "Năm đó ngươi khiến phụ tử ba người chúng ta gặp nhau trên Điểm Tướng Đài của Tiêu Quốc, hôm nay cô để mười một phụ tử các ngươi đoàn tụ tại đây."
"Ôn Thế Chiêu!!"
"Tề Vương đừng nóng vội, cô chưa giết nhi tử của ngươi, bọn chúng vẫn còn sống yên ổn."
Ôn Thế Chiêu dừng một chút, vỗ tay ra hiệu, lại thong thả nói tiếp: "Bọn chúng hiện ở ngoài điện, chờ phụ vương triệu kiến, để cô thay ngươi truyền gọi."
"Ôn Thế Chiêu, ngươi muốn gì thì cứ nhắm vào bản điện này! Ngươi dám động đến một đầu ngón tay của bọn chúng thử xem?!"
"Cô còn chưa động đến ngón tay nào, hảo phụ vương ngươi đã đau lòng rồi sao?"
Ôn Thế Chiêu chậc chậc mấy tiếng, mắt lạnh nhìn Tề Càn gào thét khàn cả giọng. Hắn giãy giụa kịch liệt, Tôn Nghị và Tuần Ân nhất thời cũng không áp chế nổi. Ôn Thế Chiêu ung dung thong thả nhấc gậy, vận nội lực ép mạnh xuống vai Tề Càn, buộc hắn ngồi trở lại long ỷ.
"Phải rồi, cô quên báo cho ngươi, Tề thị của ngươi hiện chỉ còn lại ngươi và mười nhi tử kia. Toàn bộ tông tộc Tề thị, phàm là có quan hệ họ hàng đều bị tàn sát hết. Đừng nhìn cô bằng ánh mắt ấy, thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lý này ngươi hiểu rõ nhất. Năm đó các ngươi mưu hại phụ thân và huynh trưởng ta, nay cô liền lấy toàn bộ Tề thị chôn cùng phụ thân và huynh trưởng!"
Ôn Thế Chiêu chống gậy, từng bước bước xuống bậc, thong thả ngồi trở lại xe lăn. Mọi người thờ ơ quan sát, nghe Tề Càn gào lên giận dữ. Không lâu sau, binh sĩ Ôn Quân áp giải mấy thiếu niên mặt mũi lem luốc cùng vài nhi đồng còn mặc tã lót bước vào đại điện, tiếng gào thét của Tề Càn càng lớn hơn.
Ôn Thế Chiêu đẩy xe lăn lùi về sau, ánh mắt quét qua từng hoàng tử Tề Quốc, ánh mắt hàm chứa một chút thương tiếc. Nàng khẽ lắc đầu nói: "Tề Vương quả nhiên đa tử đa phúc, thực khiến người hâm mộ. Nhưng thôi, trước khi cô đoạn tử tuyệt tôn, để Tề Vương đoạn tử tuyệt tôn trước vậy."
"Ôn Thế Chiêu!" Tề Càn nghe các nhi tử gào khóc, tâm can run rẩy, đôi mắt đỏ rực dõi theo từng nhất cử nhất động của Ôn Thế Chiêu, "Ngươi... ngươi dám tuyệt diệt Tề thị nhất mạch của cô?!"
"Vì sao không dám, ngươi đã là vong quốc chi quân, mất cả giang sơn, lấy tư cách gì cùng cô thương lượng điều kiện?"
Tề Càn thở dốc, gấp gáp nói: "Ta... mạng của ta cho ngươi, ngươi thả bọn chúng ra!"
Ôn Thế Chiêu nhún vai cười nhạt: "Đáng tiếc, mạng của Tề Vương đã không còn thuộc về ngươi nữa."
"Ngươi... ngươi đừng giết bọn chúng, bọn chúng còn nhỏ như vậy... bọn chúng vô tội! Nếu ngươi tuyệt diệt Tề thị, dù ngươi có thống nhất thiên hạ, liền không sợ những thế lực khác ở Tề Quốc tạo phản sao?!"
"Mấy năm qua ngươi đối với bách tính Tề Quốc thế nào, tự ngươi không rõ sao? Tề Quốc diệt vong còn không phải do ngươi gieo gió gặt bão sao, Tề Quốc còn có ai phục hoàng tộc Tề thị nữa? Một đám công tử ăn chơi trác táng của Tề thị các ngươi, sớm đã bị cô dọn dẹp sạch sẽ." Ôn Thế Chiêu đảo mắt, giơ tay chỉ về phía sau ra hiệu cho Tề Càn, lạnh lùng nói: "Kẻ có khả năng tạo phản, giờ chỉ còn mười một phụ tử các ngươi thôi."
Tề Càn nhìn chằm chằm đám thiếu niên phía sau xe lăn, thấy bọn chúng bất lực gào khóc, máu mủ tình thâm khiến vành mắt hắn ửng hồng. Ôn Thế Chiêu đột nhiên đem bọn chúng đến đây là muốn nhục mạ hắn, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha bọn chúng. Tề Càn không còn giãy dụa phản kháng, như đã cam chịu số phận, thấp giọng lẩm bẩm: "Bọn chúng còn nhỏ không hiểu chuyện, sẽ không tạo phản đâu. Ôn Thế Chiêu, tha cho bọn chúng, ta dập đầu khấu tạ ngươi có được không?"
Nghe vậy, Tôn Nghị lập tức kéo hắn lại: "Được đó, ngươi dập đầu ba cái với Vương Thượng chúng ta đi!"
Ôn Thế Chiêu nhíu nhíu mày, còn chưa mở miệng nói cái gì, Tề Càn đã bị Tôn Nghị áp giải xuống bậc thang. Tôn Nghị hung hăng đá mạnh đầu gối Tề Càn, khiến hai chân hắn mềm nhũn, khụy xuống đất. Mặc dù quỳ, sống lưng vẫn cứng cỏi không chịu cúi, một cái chân lại đạp thêm mấy cái vào lưng, ép hắn cúi rạp người xuống. Tôn Nghị còn cố ý giữ khoảng cách, không cho Tề Càn tiến gần Ôn Thế Chiêu, phòng hắn làm gì mờ ám.
"Quỳ xuống! Dập đầu đi!"
Tề Càn siết chặt tay, trên mặt hiện rõ vẻ cực kỳ không cam lòng. Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Ôn Thế Chiêu, nắm đấm kia khẽ buông lỏng, chiếc cằm vốn ngẩng cao cũng từ từ hạ xuống. Ngay khi sắp cúi đầu, khóe môi hắn hơi nhếch lên, trong đôi mắt nham hiểm thoáng lóe lên hàn quang. Liền sau đó, "bộp bộp bộp" mấy tiếng vang lên, hắn giống hệt như Ôn Thế Chiêu năm đó, vì chuộc lại thủ cấp của phụ thân và huynh trưởng mà quy củ dập đầu ba cái.
"Ta dập đầu với ngươi, ngươi tha cho bọn chúng. Ta dập đầu với ngươi, ngươi tha cho bọn chúng!" Mỗi lần dập đầu, Tề Càn lại nói một câu. Hai tay hắn bị trói chặt ra sau, quỳ trên đất chỉ có thể ngẩng rồi hạ đầu, không cách nào đứng dậy.
Cho dù Tề Càn có dập đầu, kết cục của hoàng tử Tề Quốc chắc chắn phải chết, diệt cỏ phải diệt tận gốc, bằng không sau này tất thành đại họa. Ôn Thế Chiêu hiểu rõ đạo lý này, mọi người đều hiểu, Tề Càn thân là vua một nước sao lại không hiểu? Chỉ là, Tề Càn làm phụ thân muốn vì nhi tử cầu một con đường sống cũng là hợp tình hợp lý. Nếu hôm nay đổi lại là Tề Càn thắng trận, thì Ôn tộc e rằng còn thảm khốc hơn nhiều.
Một vị quân vương rơi vào cảnh thê thảm như này, chúng tướng sĩ chỉ cảm thấy hãnh diện. Nhưng tiếng khóc bi thương của đám thiếu niên kia lại khiến lòng người nghẹn lại.
Tề Càn dập đầu xong, ở chỗ không ai để ý trên cổ tay đang bị trói chặt bắt đầu rỉ máu. Xả được một cơn giận, Tôn Nghị cười lớn mấy tiếng, kéo Tề Càn lên định lôi hắn trở lại long ỷ để tiếp tục dằn vặt.
Nào ngờ, vừa chạm vào thân thể Tề Càn, cảm giác cứng rắn kia như chứa đựng nội lực, Tôn Nghị trong nháy mắt lập tức nhận ra, còn chưa kịp thốt ra hai chữ "không xong rồi", cổ tay Tề Càn đã rách toạc máu thịt, hắn dùng sức mạnh thân thể cưỡng ép bứt đứt dây trói!
Ngay sau đó, tiếng rút đao chói tai vang lên, thanh bội đao bên hông Tôn Nghị đã nằm gọn trong tay Tề Càn! Mọi người hoàn toàn không ngờ tới, biến cố bất ngờ khiến cả đại điện rối loạn.
Ôn Ngọc Kỳ lập tức hộ tống xe lăn lùi tới phạm vi an toàn, vài bước chắn ngay trước người Ôn Thế Chiêu. Tề Càn võ công cao cường, sức lực lại mạnh mẽ, khiến Tuần Ân và Tôn Nghị bị hắn làm cho không tới gần được. Tất cả đều nghĩ mục tiêu của Tề Càn là Vương Thượng, lập tức bao vây xung quanh xe lăn. Không ngờ, Tề Càn không hề nhằm vào xe lăn, trường đao trong tay hắn không bổ về phía Ôn Thế Chiêu, mà lại chém thẳng về phía mấy thiếu niên non nớt!
Những thiếu niên kia tay không tấc sắt, binh sĩ Ôn Quân bên cạnh bọn chúng đều chạy đi bảo hộ xe lăn rồi, không còn ai che chở bọn chúng. Tề Càn như là nổi điên, gương mặt dữ tợn, vừa gào thét vừa vung đao về phía các nhi tử hoang mang không biết làm sao.
Cảnh tượng phụ thân tàn sát nhi tử khiến tất cả đều chấn động đến sững người, không một ai tiến lên ngăn cản. Trước mắt mọi người chỉ thấy một màn máu đỏ bao phủ khắp nơi, bên tai vang vọng tiếng van xin và tiếng gào thét thảm thiết của những thiếu niên, chỉ trong chốc lát, máu thịt tung tóe, máu chảy thành sông.
Bọn chúng ngã gục trong vũng máu, không còn lấy một tiếng thở, ngay cả đứa trẻ nhỏ nhất còn trong tã lót cũng đã ngừng hô hấp. Lúc này Tề Càn mới chịu thu đao. Hắn toàn thân dính đầy máu, miệng lẩm bẩm: "Thà chết dưới đao của phụ vương, còn hơn chết trong tay quân địch, chết như vậy mới có tôn nghiêm, mới có có thể diện..."
"Các hoàng nhi đừng sợ, phụ vương sẽ nhanh chóng xuống bầu bạn với các con, tới Hoàng Tuyền nhớ chờ phụ vương... Các hoàng nhi đừng sợ a... Là phụ vương có lỗi với các con, chờ một chút thôi, phụ vương lập tức đến đây..."
Tề Càn rõ ràng đã hóa điên, điên điên khùng khùng lẩm bẩm. Trường đao vung lên, đặt ngang cổ, ngay lúc hắn dùng sức muốn cắt đứt cổ họng, trên không trung bất ngờ có một cây gậy trúc giáng xuống, đánh bay thanh đao khỏi tay Tề Càn.
Mọi người đều bị Tề Càn thu hút sự chú ý, binh sĩ lập tức lao tới khống chế hắn, đề phòng hắn lại tự sát. Tôn Nghị hùng hùng hổ hổ, vừa liếc nhìn mặt đất đẫm máu, chỉ thấy da đầu tê dại.
"Cái đồ súc sinh này, thế mà cũng xuống tay được! Thật sự quá ác độc, hổ dữ còn chẳng nỡ ăn thịt con."
Ngay lúc này! Từ góc tối u ám, một bóng đen ẩn giấu từ lâu lặng lẽ xuất hiện, hắn giơ nỏ nhắm thẳng về phía xe lăn... Tiếng ồn ào trong đại điện quá lớn, nhất là tiếng hét điên cuồng của Tề Càn đã che giấu đi mưu kế này.
Ngay cả Ôn Thế Chiêu cũng không ngờ được Tề Càn lại nhẫn tâm giết con. Tề Càn hoàn toàn bị chế phục, lưỡi bị kéo ra để phòng ngừa lưỡi tự sát, nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định, mắng chửi liên hồi.
Vốn định bắt hắn nếm trải gấp bội nhục nhã, tối nay chỉ có thể tạm thời kết thúc ở đây. Ôn Thế Chiêu tựa người vào tay vịn mềm mại, cùng Ôn Ngọc Kỳ bàn bạc xử lý những việc tiếp theo, sáp nhập lãnh thổ Tề Quốc, an dân, cũng như xử lý Tề Càn.
Sau khi bàn bạc xong, Ôn Thế Chiêu suy nghĩ một lát, rồi nắm tay Ôn Ngọc Kỳ, khẽ cười nói: "Trưởng tỷ, tỷ chinh chiến bên ngoài đã nhiều năm, nay tỷ về cung trước đi, việc ở đây cứ để cô xử lý. Trong cung còn có người đợi tỷ đã nhiều năm, đừng phụ tấm chân tình ấy."
"Không được, ta thân là Đại tướng quân của Ôn Tả Quân, sao có thể bỏ mặc bọn họ. Ta đã hứa sẽ đưa bọn họ cùng trở về." Ôn Ngọc Kỳ nghiêm mặt, không khách khí nhéo mạnh gò má Ôn Thế Chiêu.
Ôn Thế Chiêu gật đầu cười nói: "Được rồi. Đợi việc Tề Quốc xử lý ổn thỏa, nhiều nhất là hơn hai tháng nữa, chúng ta sẽ cùng trở về."
"Vương Thượng mấy tháng rồi không gặp Vương Hậu, trong lòng hẳn đã nóng vội không chờ được rồi?" Ôn Ngọc Kỳ ngồi dậy, mỉm cười trêu ghẹo nàng vài câu.
Ôn Thế Chiêu chớp mắt liên tục: "Ai da... chẳng lẽ Trưởng tỷ lại không nhớ nàng ấy sao?"
"Không thèm nói với ngươi nữa." Ôn Ngọc Kỳ đứng dậy, lùi lại vài bước, đẩy xe lăn quay đi: "Trước hết về doanh trại, chúng ta tiếp tục thương thảo chính sự."
Ôn Thế Chiêu liền kêu ai da mấy tiếng, rồi quay lưng lại, hai tay bám vào thành ghế, chớp mắt nhìn nàng: "Trưởng tỷ, ba mươi tuổi là cửa ải của nữ nhân, cửa ải này sắp đến rồi. Chuyện chung thân đại sự của tỷ, cái này cũng là chính sự đấy."
"Làm Vương Thượng rồi liền dám bắt nạt Trưởng tỷ a? Trưởng tỷ cũng không sợ ngươi đâu." Ôn Ngọc Kỳ khẽ cong ngón tay, búng búng vào trán Ôn Thế Chiêu.
Tự chuốc nhục nhã, Ôn Thế Chiêu bĩu môi quay người. Vừa lúc nàng xoay lưng, từ góc tối truyền tới tiếng xé gió vô cùng nhẹ!
Mũi tên bỗng nhiên từ trong bóng tối hướng về phía Ôn Thế Chiêu với tốc độ cực nhanh! Bất ngờ không kịp phòng bị, không thể tránh khỏi! Ôn Thế Chiêu lỗ tai hơi động, nhạy bén phát giác có gì không đúng, nhưng thân nàng xoay được qua chỗ khác mà chân lại không thể nhúc nhích, thân thủ cũng không còn linh hoạt như ngày xưa, thậm chí chưa kịp ngoảnh đã nghe Trưởng tỷ thất thanh kêu lên: "Thế Chiêu!"
Lời còn chưa dứt, Ôn Ngọc Kỳ theo bản năng lao tới ôm lấy Ôn Thế Chiêu, chặn lấy mũi tên hung hiểm ấy. Tuần Ân nghe tiếng kêu liền phán đoán ra vị trí thích khách, dẫn người truy đuổi.
Đầu mũi tên xuyên vào cơ thể, máu tươi từ sau lưng tràn ra bắn lên mặt Ôn Thế Chiêu. Ôn Thế Chiêu tay chân luống cuống, đỡ lấy vai Ôn Ngọc Kỳ, run run gọi: "Trưởng tỷ, Trưởng tỷ..."
"Đừng sợ... Trưởng tỷ ở đây." Ôn Ngọc Kỳ thần trí không rõ, miệng vô thức lẩm bẩm.
"Truyền thái y! Gọi Diệp thái y!!"
Ôn Thế Chiêu gào khàn tiếng, đại điện vừa ổn định lại trở lên rối loạn. Diệp thái y đang canh ngoài đại điện nghe tin vội vàng chạy tới. Vừa thấy máu đỏ trên lưng Ôn Ngọc Kỳ đang đổi màu, hắn bước tới đỡ Ôn Ngọc Kỳ dậy, hốt hoảng nói: "Mũi tên có độc! Vương Thượng, mau đặt Trưởng Công chúa nằm xuống, đừng để độc tố thấm vào lục phủ ngũ tạng!"
"Mau cứu tỷ ấy!!"
Ôn Thế Chiêu ôm lấy Ôn Ngọc Kỳ, nghe lời để Ôn Ngọc Kỳ nằm sấp xuống, chính mình lót ở dưới ôm nàng. Diệp thái y muốn nói lại thôi: "Vương Thượng, mũi tên không quá sâu, nhưng loại độc này..."
Nghe xong, Tề Càn bỗng há miệng ngửa mặt cười lớn: "Ha ha ha, đừng phí công nữa, loại độc này vô phương cứu chữa! Ôn Thế Chiêu, ngươi ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới ta còn lưu lại hậu chiêu a?! Ha ha ha! Trưởng tỷ ngươi thật anh dũng! Lại dám vì phế nhân như ngươi mà chắn tên! Ngươi không chết cũng được, để Trưởng tỷ ngươi chết thay đi, ta có thể dạy cho ngươi cách cứu nàng, muốn cứu thì hút độc ra đi!"
"Ôn Thế Chiêu, ngươi mưu sâu kế hiểm, thắng được thiên hạ thì sao, nào ngờ cuối cùng vẫn bại dưới tay ta! Ha ha ha!"
Ôn Thế Chiêu trợn mắt nghiến răng, cẩn thận từng li từng tí một để Ôn Ngọc Kỳ nằm tựa lên đùi mình, khẽ dời thân đổi tư thế. Diệp thái y thấy vậy vội mở miệng ngăn: "Không được! Nguy hiểm lắm! Độc tính quá mạnh, một khi độc này nhập vào thì khó cứu được a!"
Ôn Thế Chiêu túm cổ áo Diệp thái y, từng câu từng chữ nghiến răng hỏi: "Ngươi nói cho cô, làm như vậy có cứu được Trưởng Công chúa không?!"
"Vương Thượng, xin người bảo trọng long thể! Việc này vạn phần hung hiểm, vẫn nên để thần..." Lời hắn vừa dứt, Diệp thái y đột nhiên bị Ôn Thế Chiêu đẩy sang một bên. Hắn trợn mắt, viền mắt đỏ hoe, nhìn thấy Ôn Thế Chiêu rút mũi tên ra, xé rách y phục xung quanh vết thương.
Nàng một lần lại một lần hút ra từng ngụm máu đen do độc. Đây là Trưởng tỷ duy nhất của nàng, cũng là thân nhân duy nhất... Dù nàng có chết thì Trưởng tỷ nhất định không thể xảy ra chuyện gì, các nàng phải cùng nhau khải hoàn, còn phải hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ...
Máu đen dần chuyển đỏ trở lại, đây là dấu hiệu độc đã được hút ra. Diệp thái y mắt không dám chớp, dán chặt vào vết thương. Khi Ôn Thế Chiêu hút nốt chút độc cuối cùng, hắn vội la lên: "Đủ rồi, đủ rồi, Vương Thượng, mau phun ra đi!"
Ôn Thế Chiêu nghe vậy lập tức nghiêng đầu, định nhổ toàn bộ độc trong miệng ra, không ngờ hai chân bị Ôn Ngọc Kỳ đè lên bấy lâu bỗng truyền đến một cơn tê dại, nỗi đau như xé tim cắn tủy quen thuộc kia khiến toàn thân nàng run rẩy. Đầu lưỡi nhanh chóng nếm thấy vị cay đắng của độc. Ôn Thế Chiêu sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, khóe môi tràn ra từng tia máu đen nhạt, mơ hồ gần như không thể phân biệt...
"Vương thượng!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro