
Chương 100
Chương 100
"Việc này không có gì đáng cười. Vì nàng mà cố gắng cả một đời, rồi vẫn cho rằng đây là tự mình lừa mình mới thật đáng buồn cười... Không, là đáng thương mới đúng."
Ôn Thế Chiêu thu lại ánh nhìn, giọng bình thản nói: "Tỷ không phải ta, cũng không phải nàng. Tỷ chưa từng trải qua sóng gió giữa chúng ta, sao có thể thấu hiểu."
"Đương nhiên là không thể thấu hiểu." Cố Song Hoàng mỉm cười lắc đầu, "Nhưng ta không chỉ nói ngươi, cũng không chỉ nói nàng, ta nói cả hai người các ngươi."
Ôn Thế Chiêu khẽ cau mày: "Hai chúng ta?"
Cố Song Hoàng trầm ngâm một lát, rồi lựa lời nói: "Từ góc nhìn của một người đứng ngoài ván cờ yêu hận tình thù này, ta thấy ván cờ hiện tại đã phân thắng bại. Ngươi không thắng cũng không thua, nàng không thua cũng không thắng. Hai người các ngươi miễn cưỡng xem như là hòa. Những điều ngươi nghĩ đến, chẳng phải nàng cũng vậy sao."
"Không, sư tỷ sai rồi, ta thua, ngay từ lần đầu gặp nàng thì ta đã thua rồi. Nhưng tỷ nói đúng, vừa nực cười lại vừa đáng thương." Ôn Thế Chiêu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, đôi mắt hơi nheo lại, trong mắt không buồn cũng không vui, chỉ là trống rỗng vô hồn.
"Thôi được rồi, không nói những chuyện này nữa. Đa sầu đa cảm vốn không phải tác phong của ngươi." Cố Song Hoàng cố đổi chủ đề, nửa đùa nửa thật nói, "Hơn nữa, năm đó ngươi là gặp sư tỷ trước mà."
Ôn Thế Chiêu nghe vậy mi tâm khẽ run lên, mặt không biến sắc nhưng trừng mắt nhìn nàng đầy bất mãn: "Tỷ còn dám nhắc đến chuyện năm đó, khi ấy cô bị tỷ đuổi đánh không biết bao nhiêu lần, nếu không nhờ sư phụ che chở, cô đã bị mộc côn của tỷ đánh cho sống dở chết dở rồi!"
"Giờ chẳng phải ngươi vẫn sống khỏe mạnh đó sao? Chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu mà ngươi lại ghi nhớ tới mười mấy năm, làm Vương Thượng rồi mà còn nhỏ nhen như vậy?"
Ôn Thế Chiêu hừ nhẹ: "Cô sẽ nhớ cả đời."
"Đúng là nhỏ mọn."
"Cô sẽ nhớ tới kiếp sau."
"Được được được, đều là lỗi của sư tỷ, ngươi cũng đừng ghi hận nữa. Hảo hán không nhắc chuyện xưa, ân oán giang hồ để giang hồ giải quyết, được không?"
"Được, đợi ngày cô không làm Vương Thượng nữa, cô sẽ lẩn vào giang hồ tìm tỷ tính sổ."
"Vậy sư tỷ sẽ ở giang hồ chờ ngươi." Cố Song Hoàng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, không nhịn được bật cười, khóe môi cong lên.
Vài câu đối đáp vui vẻ ấy đã gạt đi lớp sầu cảm nặng nề. Ai cũng ngầm hiểu không nhắc lại chuyện kia. Ôn Thế Chiêu nhướn mày, mỉm cười nói: "Sư tỷ, cô có tin tốt muốn nói với tỷ."
"Tin tốt gì vậy?"
"Tỷ xem này." Khuôn mặt Ôn Thế Chiêu hiện lên niềm vui nhỏ, nàng đứng dậy, không cần chống gậy, loạng choạng từng bước tiến về phía Cố Song Hoàng: "Cô bây giờ có thể tự đi được rồi!"
Cố Song Hoàng tròn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Ôn Thế Chiêu vừa đi vừa thở dốc, rõ ràng mỗi bước đều rất khó nhọc. Mồ hôi lấm tấm trên trán và chóp mũi, sắc mặt cũng dần đỏ lên.
Khoảng cách chỉ vỏn vẹn ba tới năm bước, Cố Song Hoàng sợ nàng ngã, vội đứng dậy định đỡ lấy, Ôn Thế Chiêu vung tay ngăn lại: "Đừng đỡ cô, cô tự đi được."
Trong lòng Cố Song Hoàng dâng lên một cảm xúc khó tả. Ba năm nàng ở Vương Cung, hai chân Ôn Thế Chiêu không hề tiến triển. Vậy mà năm năm sau gặp lại, quả thật đây là một tin đáng mừng, cuối cùng cũng có chuyển biến.
Cố Song Hoàng nhìn Ôn Thế Chiêu lảo đảo từng bước đến gần mình, càng nhìn càng thấy luống cuống. Khi chỉ còn cách một cánh tay, hai chân Ôn Thế Chiêu mềm nhũn, không trụ nổi vội đưa tay chống lên vai Cố Song Hoàng để giữ thăng bằng. Nàng thở gấp vài hơi, ổn định nhịp thở rồi lắc đầu: "Không được rồi, đây là cực hạn của cô."
"Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, nhìn ngươi đi như vậy, ta sợ muốn chết."
"Dù sao cũng hơn trước đây nhiều rồi, lúc trước một bước còn chẳng đi nổi." Ôn Thế Chiêu cúi người, chỉ vào đầu gối: "Chỗ này vẫn còn bầm tím một mảng."
Cố Song Hoàng liếc nàng một cái, đỡ Ôn Thế Chiêu ngồi xuống chỗ mình: "Cái tính cố chấp này của ngươi, nửa đêm không ngủ lại tự mình tập đứng trong tẩm điện, tưởng ta không biết à?"
"Không đứng dậy thì làm sao có thể cưỡi ngựa bắn cung? Cô đã mười năm rồi chưa từng cưỡi ngựa, võ công cũng gần như hoang phế, thật là vô vị."
"Thiên hạ đã thống nhất rồi, không cần ngươi phải cưỡi ngựa bắn cung, chinh chiến sa trường nữa. Bên cạnh ngươi có nhiều người bảo vệ như vậy, võ công có hay không cũng chẳng quan trọng."
"Thống nhất thiên hạ, đó là giang sơn cô khổ sở gầy dựng, không liên quan đến chuyện cưỡi ngựa bắn cung. Cô chỉ là có chút tiếc nuối thôi." Ôn Thế Chiêu khẽ lắc đầu thở dài, đón lấy chén trà Cố Song Hoàng đưa tới, nhấp vài ngụm nhỏ.
"Đừng lo, rồi sẽ khôi phục như xưa thôi."
Ôn Thế Chiêu khẽ cười: "Hy vọng là vậy."
Từ hướng nhà bếp, một làn khói mỏng bay lên, theo gió mang đến mùi hương thơm ngào ngạt của món ăn. Ôn Thế Chiêu khẽ động mũi, dường như ngửi thấy mùi quen thuộc, trong đôi mắt đen thoáng hiện lên tia sáng: "Thơm quá, cô ngửi thấy mùi thịt kho tàu, sư tỷ có ngửi thấy không?"
Cố Song Hoàng gật đầu: "Ừm, thơm thật đấy. Nhưng sao ngươi biết là thịt kho tàu?"
"Cái này tỷ không biết đâu, Trưởng tỷ của cô không chỉ biết cầm binh đánh trận mà còn rất giỏi nấu ăn, món tỷ ấy nấu ngon nhất chính là thịt kho tàu!"
Lời vừa dứt, Ôn Ngọc Kỳ cùng Tiêu Thiều Quân bưng đĩa thức ăn từ nhà bếp bước ra, các nàng nghe thấy Ôn Thế Chiêu nói liền "phụt" cười một tiếng. Ôn Thế Chiêu thấy vậy vành tai lập tức đỏ bừng. Ôn Ngọc Kỳ vẫy tay gọi: "Vương Thượng khứu giác thật nhạy bén a! Giờ này chắc là đói bụng lắm rồi? Mau đi rửa tay rồi đến ăn món thịt kho mà ngươi thích nhất đi."
Tiêu Thiều Quân đặt khay thức ăn xuống, bước tới chỗ Ôn Thế Chiêu đang ngồi. Cố Song Hoàng thấy nàng đến, bàn tay vừa đưa ra liền khựng lại rồi rút về. Ôn Thế Chiêu để mặc Tiêu Thiều Quân giúp mình lau mồ hôi trên trán, vịn vào tay nàng đứng dậy, vừa cùng nàng đi rửa tay vừa vui vẻ hỏi: "Các nàng nấu lâu như vậy, ngoài thịt kho tàu ra còn làm thêm món ngon gì nữa?"
Tiêu Thiều Quân xắn ống tay áo của Ôn Thế Chiêu lên, mỉm cười dịu dàng nói: "Đều là những món mà nàng thích ăn."
"Vậy hôm nay cô phải ăn thật nhiều mới được."
"Được, nàng ăn nhiều một chút."
Ôn Thế Chiêu rửa tay xong, kéo Tiêu Thiều Quân lại gần, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, đôi mắt khẽ đảo, thấp giọng hỏi: "Nàng hiện tại cũng biết chuyện của Hoàng Thái phi và Trưởng Công chúa rồi chứ?"
Tiêu Thiều Quân gật đầu, đưa tay tỉ mỉ chỉnh lại nếp gấp trên cổ áo Ôn Thế Chiêu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn nàng đã tác thành cho họ."
"Có gì mà cảm ơn chứ." Ôn Thế Chiêu đặt cằm lên vai Tiêu Thiều Quân, "Một người là Trưởng tỷ của nàng, một người là Trưởng tỷ của cô, các nàng là Trưởng tỷ của chúng ta, đều là người một nhà cả."
Tiêu Thiều Quân khẽ cười: "Vậy nàng định để họ ở lại đây luôn sao?"
"Ừm, cô cũng tính như vậy, tạm thời không cần hồi cung." Ôn Thế Chiêu nâng tay Tiêu Thiều Quân đặt vòng qua cổ mình, kéo nàng lại gần hơn, "Trưởng Công chúa sức khỏe còn yếu, cần phải tĩnh dưỡng, không hợp với nơi thâm cung ngươi lừa ta gạt. Ở đây cảnh vật thanh tĩnh, không khí trong lành, lại có Hoàng Thái phi bầu bạn. Chỉ cần có Hoàng Thái phi ở bên, tỷ ấy ở đâu cũng nguyện ý."
"Như vậy thật tốt, không cần tranh với đời, chỉ cần ở bên nhau đến đầu bạc răng long." Tiêu Thiều Quân khẽ tựa má vào ngực Ôn Thế Chiêu. Nàng thật lòng ngưỡng mộ bọn họ, có thể sống những ngày tháng an nhiên, nương tựa lẫn nhau. Đã từng có lúc, người trước mắt nàng cũng muốn cùng nàng sống một đời như vậy, ẩn cư nơi núi rừng, sáng làm chiều nghỉ. Chỉ tiếc, năm đó nàng không biết quý trọng...
Tiêu Vận Thục bước ra gọi mọi người, thấy các nàng đang ôm nhau dưới tán cây thì khựng lại, chỉ lắc đầu cười rồi quay người trở vào căn nhà trúc nhỏ.
Thấy người kia chỉ ôm nàng không nói gì, Tiêu Thiều Quân khẽ vỗ lên lưng Ôn Thế Chiêu: "Sao vậy, không phải nàng nói muốn ăn thịt kho tàu sao?"
Ôn Thế Chiêu vẫn ôm chặt không chịu buông tay, giống như tùy hứng làm nũng nói: "Cô muốn ôm thêm một chút nữa."
"Được, vậy ôm thêm một lát."
Cứ ôm một hồi lâu, Ôn Thế Chiêu cũng chẳng biết vì sao lại chỉ muốn giữ chặt Tiêu Thiều Quân như vậy, cứ như thể một khi buông tay, người trong lòng sẽ biến mất không còn tăm hơi. Tiêu Thiều Quân khẽ nhéo sống mũi cao thẳng của Ôn Thế Chiêu, mỉm cười trêu chọc: "Đợi lát nữa bị các nàng nhìn thấy, thể nào cũng chê cười chúng ta."
Ôn Thế Chiêu hất cằm, đôi mày giữa trán đầy kiêu ngạo: "Cô là Vương Thượng, ôm Vương Hậu của mình thì có gì đáng chê cười?"
"Vậy cũng phải tùy trường hợp chứ? Đừng để bọn họ chờ chúng ta quá lâu."
"Được rồi được rồi." Ôn Thế Chiêu đành buông eo Tiêu Thiều Quân ra, khóe môi lại thoáng qua một tia giảo hoạt, nhanh như chớp ghé sát hôn lên má nàng một cái. "Đợi lát nữa cô lại đưa nàng đến một nơi."
Cảm giác ôn nhu mềm mại khiến mặt Tiêu Thiều Quân đỏ bừng, đôi tai cũng nóng rực. Nàng ngẩng lên liếc Ôn Thế Chiêu một cái đầy hờn dỗi, không thèm nhìn đến vẻ mặt dương dương tự đắc của đối phương nữa, cẩn thận đỡ nàng bước về phía căn nhà trúc nhỏ.
Tiêu Vận Thục thấy các nàng đến, kéo ra hai chiếc ghế, lắc đầu than thở: "Cuối cùng cũng chịu quay lại rồi, các ngươi không quay lại, chúng ta cũng không dám động đũa."
Lần này cả hai đều đỏ mặt tới mang tai, Ôn Thế Chiêu làm như không nghe thấy Tiêu Vận Thục trêu chọc, vừa ngồi xuống ánh mắt đã bị món thịt kho tàu thơm ngào ngạt hấp dẫn, không nói hai lời cầm đũa lên ăn một cách ngon lành, ăn đến khi no căng cả bụng.
Trên bàn chỉ là những món ăn dân dã, tuy là không có sơn hào hải vị gì, nhưng trong tiếng nói cười rộn ràng, bữa cơm lại ấm áp và đầy hạnh phúc.
Sau khi ăn xong, ba người các nàng cùng dọn dẹp bát đũa rồi mang đi rửa, chỉ còn Ôn Thế Chiêu và Ôn Ngọc Kỳ ngồi ngoài sân đánh cờ. Ôn Thế Chiêu đánh cờ không tập trung, mắt cứ liếc nhìn sắc mặt của Ôn Ngọc Kỳ. Vì vậy đi sai liên tiếp mấy nước cờ, bị quân đen của Ôn Ngọc Kỳ vây đến không còn lối thoát, ván nào cũng thua.
"Chán quá, không đánh nữa."
Hiển nhiên là lại thua, Ôn Thế Chiêu làu bàu ném quân cờ trắng xuống bàn. Ôn Ngọc Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng, vừa nhặt lại từng quân đen vừa cười hỏi: "Muội đang nghĩ gì vậy?"
"Cô đang ngưỡng mộ Trưởng tỷ."
"Ngưỡng mộ ta?"
"Tỷ xem." Ôn Thế Chiêu chỉ về phía Tiêu Vận Thục đang đi tới, "Hoàng Thái phi toàn tâm toàn ý chờ tỷ, luôn ở bên cạnh tỷ, đối với tỷ thật tốt."
"Chẳng lẽ Vương Hậu đối với muội không tốt sao?"
"A..."
Ôn Ngọc Kỳ nhéo nhéo khuôn mặt Ôn Thế Chiêu: "Đồ ngốc, đúng là có phúc mà không biết hưởng."
"Các ngươi đang nói gì thế? Cái gì mà phúc với chả không phúc?" Tiêu Vận Thục bưng bát thuốc đến bên người Ôn Ngọc Kỳ, ngồi xuống cẩn thận đưa cho nàng, "Nàng mau uống đi, cẩn thận kẻo bỏng."
Ôn Ngọc Kỳ mỉm cười nhìn Tiêu Vận Thục, nhận lấy bát thuốc rồi uống một hơi hết sạch. Tiêu Vận Thục nhận lại chiếc bát không, đặt xuống bên cạnh, ngồi tựa vào nàng. Ôn Thế Chiêu nhìn hai người, nở nụ cười: "Hai người ở đây sống quen rồi chứ?"
Ôn Ngọc Kỳ cảm nhận bàn tay mềm mại của Tiêu Vận Thục đan vào tay mình, đôi mắt ánh lên niềm vui ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu: "Rất tốt, rất yên bình."
"Vậy thì tốt. Cô còn sợ hai người rời khỏi Vương Cung lại không quen ở đây."
Ôn Ngọc Kỳ lắc đầu, khẽ quay sang nhìn Tiêu Vận Thục, ánh mắt hai người giao nhau liền hiểu ý, mười ngón tay đan xen. Hình ảnh đó rơi vào mắt Ôn Thế Chiêu khiến lòng nàng dâng lên một nỗi xót xa, cũng bởi vì mình, hai người họ mới phải xa cách nhiều năm. Bây giờ gặp được nhau thì lại...
"Vương Thượng."
"Hả? Hoàng Thái phi?"
Tiêu Vận Thục chỉ cười không nói, ánh mắt khẽ dừng trên người Ôn Thế Chiêu, khiến Ôn Thế Chiêu có chút bối rối. Đang định hỏi thì Tiêu Vận Thục đã mở miệng trước: "Thần cùng Trưởng Công chúa đã quyết định sẽ không quay về Vương Cung nữa, chúng ta muốn sống ở nơi thôn quê núi rừng này. Đợi khi thân thể nàng ấy khá hơn, có lẽ chúng ta sẽ rời khỏi đây, hành tẩu giang hồ, ngắm nhìn phong cảnh khắp thiên hạ."
Lời nói này doạ đến Ôn Thế Chiêu sững người, nàng trừng mắt nhìn: "Các người đã quyết rồi sao?"
Ôn Ngọc Kỳ khẽ gật đầu, né tránh ánh nhìn của Ôn Thế Chiêu, trong mắt hiện ra từng gợn sóng.
"Vậy cũng tốt, cô không giữ hai người nữa. Chỉ mong hai người sống thật vui vẻ."
Tiêu Vận Thục khẽ mỉm cười, từ khóe mắt phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần, nhân lúc người kia còn chưa tới, nàng nhanh chóng thu lại cảm xúc, nghiêm túc nói: "Vương Thượng, Quân nhi xin giao lại cho người. Muội ấy... chỉ còn có người thôi, quãng đời còn lại xin người đối xử với muội ấy thật tốt."
Ôn Thế Chiêu khẽ cau mày, gần như không thể nhận ra, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: "Đương nhiên."
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại dấy lên tâm tư khác. Ôn Thế Chiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, đẩy xe lăn lui về sau: "Giờ cũng không còn sớm nữa, cô phải hồi cung rồi, rảnh rỗi sẽ lại đến thăm hai người."
Ôn Ngọc Kỳ lên tiếng: "Nhanh vậy đã phải về rồi? Không ở lại thêm chốc lát? Uống vài chén trà nóng đã."
"Còn uống nữa mặt trời sẽ lặn mất. Đợi rảnh rỗi ta sẽ lại đến tìm hai người. Phải rồi, đến khi hai người thật sự muốn rời khỏi đây, nhớ sai người báo cô một tiếng, để cô biết còn yên tâm."
Ôn Thế Chiêu thấy các nàng gật đầu, lại dặn dò thêm mấy câu. Đợi Tiêu Thiều Quân bước tới nắm tay nàng, cùng họ cáo biệt, rồi hướng Cố Song Hoàng gật đầu cáo biệt. Xe lăn rời khỏi viện tử, xa giá lên đường hồi cung.
Đến vội, đi cũng vội. Tiêu Vận Thục nhìn theo cỗ xe biến mất ở cuối con đường, khẽ thở dài mấy tiếng. Vừa ngoảnh lại đã không thấy Cố Song Hoàng đâu, liền vội hỏi: "A Kỳ, Song Hoàng đâu rồi?"
"Nàng ra hậu viện rồi."
"Ra hậu viện làm gì?"
"Dắt ngựa."
Tiêu Vận Thục không hỏi thêm, chỉ thở dài lần nữa. Cố Song Hoàng mấy ngày nay không rời đi cùng sư phụ mà ở lại nơi này, cũng là vì chờ một người. Nay người ấy đến rồi, đã gặp đã thấy, cũng đến lúc nên rời đi. Rất nhanh, Cố Song Hoàng dắt ngựa ra, đúng như Ôn Ngọc Kỳ dự liệu, nàng đến cáo biệt hai người, nói rằng phải đi tìm sư phụ. Hai người không giữ lại, chỉ dặn dò nàng đi đường bình an, sớm ngày trở về.
A Tiên và A Lam còn đang ngoài vườn rau giúp việc, chưa kịp quay lại. Tiểu viện sau khi huyên náo một hồi, giờ chỉ còn hai người các nàng ngồi dưới tán cây lớn hóng mát.
Ôn Ngọc Kỳ từ phía sau vòng tay ôm lấy Tiêu Vận Thục, hai bàn tay đặt trên bụng nàng nhẹ nhàng xoa nắn, cúi đầu hôn lên gò má nàng, rồi hỏi một câu mà mỗi ngày đều hỏi một lần: "Thục nhi, đã qua nhiều năm rồi, nàng đã tha thứ cho ta chưa?"
"Dù nàng có hỏi ta trăm lần, câu trả lời của ta vẫn không đổi, ta sẽ không tha thứ cho nàng."
"Vậy rốt cuộc ta phải làm sao nàng mới chịu tha thứ? Năm đó là lỗi của ta, ta đã biết sai rồi, cũng đã xin lỗi nàng rồi, nàng tha thứ cho ta đi mà?"
"Tha thứ cho nàng cũng không phải là không thể, nhưng ta muốn nàng dùng cả đời này để cầu ta tha thứ."
"Thục nhi, nàng thật tàn nhẫn."
"So với sự nhẫn tâm tuyệt tình của Ôn Ngọc Kỳ nàng, ta e là không bằng một đầu ngón tay của nàng!"
Nhắc lại chuyện năm xưa, lòng Tiêu Vận Thục bỗng dâng lên ngọn lửa phẫn hận. Nàng xoay người, mạnh mẽ đẩy Ôn Ngọc Kỳ ép vào thân cây, ghì chặt hai tay nàng ấy lên cao, rồi dữ dội hôn xuống. Tựa như chỉ có làm như vậy,Tiêu Vận Thục mới tin rằng người trước mắt là thật, nàng đã giữ được người ấy, chứ không còn là ánh trăng xa xăm mà nàng từng dùng mười mấy năm khổ sở truy đuổi, đến tan xương nát thịt cũng không thể với tới.
Ôn Ngọc Kỳ đáp lại nụ hôn bá đạo ấy, dùng sự ôn nhu của mình từng chút xoa dịu ngọn lửa trong lòng nàng. Dần dần, Tiêu Vận Thục đắm chìm trong nhu tình của Ôn Ngọc Kỳ, hai tay bị kiềm chế đã thoát ra, men theo bờ vai trượt xuống ôm lấy vòng eo nàng. Y phục lặng lẽ được cởi ra, hai tay luồn vào trong lớp nội y, chạm đến làn da mịn màng như tuyết. Từ đôi môi đang quấn quýt phát ra tiếng rên nhẹ nhàng, đầu lưỡi mềm mại quấn lấy nhau, triền miên không rời. Ôn Ngọc Kỳ mở mắt, chỉ thấy hàng mi của nữ tử trước mặt khẽ run, khuôn mặt ửng hồng kiều diễm như hoa đào, vừa quyến rũ đa tình, vừa khiến người khó nhịn.
Tới bước ngoặt quan trọng, chút lý trí cuối cùng còn sót lại của Tiêu Vận Thục khiến nàng ngăn cản Ôn Ngọc Kỳ thực hiện bước tiếp theo. Nàng đè lấy bàn tay đang làm loạn khắp người, thở hổn hển hỏi: "A Kỳ, nàng đợi đến khi nào mới cưới ta?"
"Chúng ta động phòng trước đã." Ôn Ngọc Kỳ nói xong liền kéo Tiêu Vận Thục đứng dậy, bế người kia lên, nhanh chân bước về phía căn nhà trúc nhỏ.
Tiêu Vận Thục vừa giận vừa buồn cười, há miệng cắn nhẹ vào cổ nàng: "Đồ vô lại!"
Ôn Ngọc Kỳ không nói nhiều lời, đưa chân đóng sập cửa phòng, hơi thở hỗn loạn. Mấy bước đã đến bên giường, đặt Tiêu Vận Thục xuống giường rồi thuận thế đè lên, ống tay áo khẽ vung, tấm màn khép lại.
***
Ở bên khác, một nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt đang dắt ngựa đứng trên quan đạo, lặng lẽ nhìn cỗ xe ngựa chạy băng băng tiến vào trong thành. Nàng cúi đầu nhìn túi gấm trong tay, ánh mắt thoáng chút thất thần. Nhận được ủy thác của người, phải hết lòng mà thực hiện, ngày sau còn dài, sau này còn gặp lại. Cố Song Hoàng khẽ cong môi cười nhạt, mạnh mẽ xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy về hướng ngược lại.
Mặt trời đã khuất nửa bên núi, mấy con phố náo nhiệt trong Vương Thành dần vắng bóng người. Xe ngựa không hướng về Vương Cung mà rẽ vào một con đường thưa thớt người. May mà nơi đây ít người, không sợ bị bách tính nhận ra. Tiêu Thiều Quân dìu Ôn Thế Chiêu xuống xe, lần này không ngồi xe lăn nữa. Khi nhận ra quán ăn trước mặt, nàng ngây người đứng lại.
Ôn Thế Chiêu thấy Tiêu Thiều Quân sững sờ, khẽ kéo tay nàng, nhỏ giọng nói bên tai: "Chúng ta ăn bát mì vằn thắn đã rồi mới hồi cung."
Vẫn là quán ăn Trần Ký năm đó. Lão bản thấy khách đến vội bước ra nghênh đón, nhưng khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng và dáng đi khập khiễng của Ôn Thế Chiêu, lại thấy mấy tùy tùng sau lưng nàng mang khí thế không dễ trêu chọc, hắn liền biết vị công tử tóc bạc này là người phương nào.
Nụ cười của lão bản thoáng cứng đờ, chỉ trong chốc lát lại cười đến xán lạn, giọng nói vẫn nhiệt tình như lúc trước: "Công tử, nhiều năm không gặp, lần này công tử lại dẫn theo tiểu nương tử xinh đẹp ra ngoài dạo chơi sao."
"Đúng vậy, ra ngoài dạo chơi một chút." Ôn Thế Chiêu mỉm cười, cùng Tiêu Thiều Quân ngồi vào bàn trong góc, giơ hai ngón tay nói: "Lão bản, cho hai bát mì vằn thắn, một lớn, một nhỏ."
"Đến ngay, công tử chờ chút!"
Lão bản lau mồ hôi trên trán, nhanh tay bỏ mì vằn thắn vào nồi nước sôi.
Tiêu Thiều Quân chớp mắt, nhìn vẻ mặt hờ hững của Ôn Thế Chiêu, nhẹ giọng hỏi: "Nơi nàng muốn đưa ta đến, chính là nơi này sao?"
"Đúng vậy." Ôn Thế Chiêu nghiêng đầu, hạ giọng nói: "Trở lại chốn cũ, sao nào, có cảm thấy như quay về ngày chúng ta lần đầu gặp mặt không?"
"Ta nhớ khi đó, chỉ là một bát mì vằn thắn dân dã, vậy mà nàng lại ăn ngon lành, chẳng còn chút phong thái của Tứ Hoàng tử, còn ra sức khuyên ta ăn, thật ra trong lòng ta lúc ấy vẫn thầm chê cười nàng đấy."
Ôn Thế Chiêu trừng mắt: "Ta hảo tâm hảo ý như vậy, hóa ra nàng lại dám chê cười ta a?"
Tiêu Thiều Quân mỉm cười: "Đã qua nhiều năm rồi, nàng sẽ không để bụng ta chứ?"
"Ta bây giờ không tính toán với nàng." Ôn Thế Chiêu khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lén liếc quanh thấy không ai chú ý, liền nhanh như chớp hôn nhẹ lên má Tiêu Thiều Quân, rồi khẽ cười nói: "Đợi hồi cung, cô sẽ cẩn thận tính toán với Vương Hậu."
Trong vòng một ngày, giữa ban ngày ban mặt bị nàng bất ngờ hôn tới hai lần, lại còn nói mấy câu ám muội như thế, Tiêu Thiều Quân bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng hai tai đã sớm ửng hồng, tim đập rộn ràng như trống trận. Ánh mắt chạm vào đôi mắt sáng rực mang ý cười của người kia, trong thoáng chốc, bóng dáng vị thanh sam công tử thuở thiếu niên lại như hiện ra trước mắt...
Lão bản mang hai bát mì vằn thắn nóng hổi bưng ra, không dám làm phiền các nàng, vội vã lui ra thật xa.
Ôn Thế Chiêu nhớ rõ ràng mình đã gọi một lớn, một nhỏ, vậy mà lão bản lại mang ra hai bát lớn bằng nhau. Nàng dở khóc dở cười, nhìn vẻ bối rối của Tiêu Thiều Quân, nhướn mày hỏi: "Ta nhớ nàng không ăn được nhiều, có ăn hết nổi không?"
"Hơi nhiều, ta ăn không hết."
Chờ mỗi câu nói này, Ôn Thế Chiêu khẽ liếm môi, vừa gắp mì trong bắt Tiêu Thiều Quân ra vừa nói: "Không sao, ta ăn giúp nàng."
Tiêu Thiều Quân bật cười không nói, để mặc nàng gắp ra hơn nửa bát. Người này vẫn nhớ rõ khẩu vị của nàng năm ấy, vừa vặn để lại cho nàng một phần bằng ngày xưa. Bát mì vằn thắn đơn sơ chỉ rắc thêm ít hành, vừa cắn một miếng đã thấy mùi vị quen thuộc tràn đầy đầu lưỡi. Nhìn Ôn Thế Chiêu ăn một cách vui vẻ, trong lòng Tiêu Thiều Quân cũng thấy hạnh phúc, từ khi trở lại Vương Cung đến nay, hôm nay là ngày nàng cảm thấy thư thái nhất.
Ăn xong, Ôn Thế Chiêu xoa bụng căng tròn, mãn nguyện ra hiệu cho Tuần Ân mang bạc đến trả tiền. Đến khi lên xe ngựa, Ôn Thế Chiêu chợt nhớ tới nhi tử của Tiêu Đàn Khanh là Tiêu Khâm Uyên, sau khi được phong làm Quận Vương vẫn chưa từng yết kiến. Nhân dịp hôm nay xuất cung, Ôn Thế Chiêu quyết định ghé qua Tiêu Quận Vương phủ, thăm dò xem đám hoàng tộc còn sót lại kia có tâm tư gây rối gì không.
Ôn Thế Chiêu đột nhiên đến, Tiêu Quận Vương phủ rối loạn một phen. Tiêu Khâm Uyên tuy hốt hoảng, nhưng rất nhanh trấn tĩnh, quỳ xuống hành lễ, lời nói và cử chỉ đều cung kính quy củ, không chút sơ suất. Ôn Thế Chiêu ẩn ý dò hỏi đôi câu, Tiêu Khâm Uyên đều cung kính đáp lại, không lộ chút dị thường nào. Thấy vậy, Ôn Thế Chiêu chỉ khẽ gật đầu, cùng Tiêu Thiều Quân hồi cung.
Khi xe ngựa về đến cửa cung thì trời cũng đã tối. Tiêu Thiều Quân nhớ đến Hoằng nhi, đã một ngày không gặp hài tử, sợ rằng hắn đang khóc nháo tìm nàng nên không theo Ôn Thế Chiêu về Chính Dương Cung.
Ôn Thế Chiêu vừa tới Chính Dương Cung, Diệp thái y đã đứng chờ trong chính điện từ lâu, nói là đến bắt mạch cho nàng. Ôn Thế Chiêu nhíu mày, giọng có chút mất kiên nhẫn: "Thân thể cô ra sao, cô rõ hơn ai hết, ngươi đừng có lải nhải nữa."
"Vương Thượng, thần chỉ tận trách phận sự."
"Ngươi... thôi được rồi."
Diệp thái y sắc mặt nghiêm nghị, nửa quỳ bên chân Ôn Thế Chiêu. Qua lớp vải mỏng bắt mạch cho nàng, chưa đầy một khắc, sắc mặt hắn đã trở lên trắng bệch, toàn thân run rẩy, suýt không đứng vững. Hắn khẽ nhắm mắt, vẻ mặt buồn rầu.
Hai năm qua nam chinh bắc phạt, Ôn Thế Chiêu hao tổn tâm huyết. Độc tính trong người đôi khi đột ngột phát tác, nàng liền vận nội lực cưỡng ép trấn áp. Ngày tháng trôi qua, độc tính phản phệ, dù nội lực thâm hậu đến mấy cũng không chịu nổi nhiều năm tiêu hao.
Ôn Thế Chiêu ngồi trên long ỷ, tự hiểu rõ điều mà Diệp thái y đang im lặng không dám nói. Nàng xoa mi tâm, khẽ hỏi: "Diệp thái y, độc trong người cô, ngươi đã tiết lộ cho ai biết chưa?"
"Thần... thần..." – Diệp thái y nghẹn ngào "Thần vẫn tuân theo ý chỉ của Vương Thượng, sau khi hồi cung cũng giấu cả Trưởng Công chúa."
"Chuyện này về sau tuyệt đối không được tiết lộ với ai, đặc biệt là Vương Hậu." Sắc mặt Ôn Thế Chiêu nghiêm nghị, con ngươi đảo một vòng, lạnh lùng nói: "Vương Hậu y thuật tinh thâm, ngươi phải giữ cho mạch tượng của cô không khác người thường, tuyệt đối không để nàng nhìn ra nửa điểm sơ hở."
"Thần... thần tuân chỉ." Diệp thái y chỉ nghĩ nàng không muốn Vương Hậu nương nương lo lắng, liền dập đầu mấy cái, giọng run run khuyên nhủ: "Long thể của Vương Thượng thật sự không thể chịu được mệt nhọc nữa. Thần cả gan khẩn cầu Vương Thượng ngưng thượng triều, điều dưỡng long thể!"
"Ngưng thượng triều?"
"Xin Vương Thượng cân nhắc!"
"Đủ rồi. Thân thể cô, cô hiểu hơn ai hết, cô không thể ngưng thượng triều." Ôn Thế Chiêu cau mày: "Cô muốn tận mắt thấy một thịnh thế vương triều, chứ không phải khắp nơi tàn tạ sau chiến tranh. Nếu nay cô ngưng thượng triều, bách tính thiên hạ sẽ nhìn cô ra sao? Cô còn phải triển khai kế hoạch to lớn, sao có thể ngã xuống dễ dàng như vậy? Huống hồ chẳng phải còn có ngươi sao?"
Diệp thái y dập đầu: "Thần nhất định dốc toàn lực, bảo đảm long thể Vương Thượng không xảy ra việc gì."
"Ừm, ngươi lui đi."
"Thần xin cáo lui."
Diệp thái y cúi lạy ba cái, nhấc tay áo khẽ lau khóe mắt rồi bước ra khỏi đại điện.
Đại điện mênh mông tịch mịch, Ôn Thế Chiêu một thân một mình ngồi trên long ỷ suốt một canh giờ. Nàng hiểu tình thế cấp bách hiện tại, thiên hạ vừa định, căn cơ chưa vững, bách tính đất Tề còn chìm trong nước sôi lửa bỏng. Nàng tất phải sớm ban hành chính sách thích hợp, thu phục dân tâm, khiến thiên hạ quy phục Ôn Quốc, bách tính an cư lạc nghiệp, thiên hạ không còn nổi lên phân tranh.
Những ngày sau đó, Ôn Thế Chiêu lại bận rộn vì bách tính thiên hạ. Thiên hạ thống nhất, vốn nên xưng đế, nhưng nàng mãi không xưng đế, chỉ lấy niên hiệu Thiên Chiêu, vẫn giữ vương vị.
Dù Ôn Thế Chiêu xử lý chính vụ đến khuya, mỗi khi rời Đức Tuyên Điện, nàng đều đến Triêu Dương Điện. Lúc rảnh rỗi lại cùng Tiêu Thiều Quân giám sát việc học của Ôn Hoài Hoằng. Tiêu Thiều Quân thấy nàng mỗi đêm đều tới, bất luận có muộn thế nào cũng ngồi đọc sách chờ nàng. Ngày tháng lặng lẽ trôi qua trong ái tình triền miên, Ôn Thế Chiêu nhu tình như nước khiến Tiêu Thiều Quân dần quên mất chỗ đau, hết lòng chăm lo cho phụ tử hai người.
Mãi đến tận hai tháng sau, những ngày yên bình và nhàn nhạt hạnh phúc kia bỗng chốc tan vỡ.
Ôn Thế Chiêu vì khai sáng thịnh thế mà lao tâm khổ tứ, ngày đêm không nghỉ, khiến khí huyết hao tổn kiệt quệ.
Hôm nay mới thượng triều chưa tới nửa canh, khi Ôn Thế Chiêu đang cùng các vị đại thần thương nghị chính sự, có đại thần dâng tấu xin tuyển tú để hậu cung thêm phong phú, được những đại thần khác cũng nhất trí tán thành. Chuyện như vậy thường xuyên có đại thần dâng tấu, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám nhắc tới trước mặt nàng. Ôn Thế Chiêu đối với việc này rất buồn bực, sau khi nổi giận bác bỏ liền cảm thấy thân thể không khỏe, còn chưa kịp bãi triều, trong cơ thể như có ngọn lửa nóng dữ dội thiêu đốt, hai mắt tối sầm, nàng ngã quỵ từ long ỷ xuống đất.
"Vương Thượng!"
"Vương Thượng!!"
"Mau lên! Truyền Diệp thái y!!"
Diệp thái y xưa nay không dám rời khỏi bên cạnh Ôn Thế Chiêu, chỉ sợ xảy ra việc bất trắc. Hắn lấy danh nghĩa Ôn Thế Chiêu hạ lệnh, phong tỏa toàn bộ Chính Dương Cung, bất luận người nào cũng không được ra vào, rồi tuyên bố với bên ngoài rằng Vương Thượng bị một loại bệnh thông thường nhưng có thể truyền nhiễm.
Tin tức vừa truyền ra, Tiêu Thiều Quân nghe xong liền vội vã chạy đến, nhưng lại bị Tuần Ân dẫn thị vệ ngăn ở ngoài điện.
"Bản cung muốn gặp Vương Thượng! Ngươi tránh ra!"
Từ trước đến nay, Vương Hậu nương nương vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn với mọi người, nhưng lúc này thần sắc nghiêm nghị, Tuần Ân vẻ mày khổ sở, lùi lại vài bước, khom người chắp tay nói: "Vương Thượng có chỉ, không gặp bất luận người nào. Thuộc hạ chỉ phụng mệnh hành sự, xin Vương Hậu nương nương đừng làm khó thuộc hạ, xin người quay về đi."
"Diệp thái y đâu?!"
Tuần Ân cung kính đáp: "Diệp thái y đang chữa trị cho Vương Thượng. Xin Vương Hậu nương nương đừng lo lắng, có Diệp thái y ở đó, Vương Thượng nhất định sẽ không sao."
Tiêu Thiều Quân lòng như lửa đốt, nhưng có thánh chỉ của Ôn Thế Chiêu khiến nàng không thể xông vào. Buổi sáng còn đang khỏe mạnh, sao chỉ trong chốc lát lại lâm trọng bệnh? Một lát sau, các vị đại thần cũng lần lượt tới, thấy Vương Hậu nương nương cũng bị ngăn ngoài điện, chỉ có thể ngồi chờ trước cửa Chính Dương Cung, bọn họ gấp đến đổ mồ hôi, nói đến khô cả cổ nhưng Tuần Ân vẫn không chịu cho ai vào. Bọn họ cũng hết cách, giữa trời trưa nắng nóng cùng Vương Hậu nương nương chờ ở bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro