Chương 2: Không muốn
"Thiếu tướng, bên ngoài có người tìm ngài, nói ngài lấy nàng được nửa tháng rồi mà một lần cũng không trở về thăm nàng." Sĩ quan phụ tá ẩn nhẫn cười nói.
Đường Du Anh "Ừ" một tiếng, rõ ràng không nghe lọt tai.
Thế là sĩ quan phụ tá nói tiếp: "Đối phương còn nói ngài có phải đang giấu tiểu yêu tinh ở đây hay không, vì lẽ đó mà không thấy ngài trở về." Sĩ quan phụ tá cảm giác mình phải nhịn cười đến ruột sắp rút gân.
Đường Du Anh nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng ta, lạnh nhạt nói: "Đối phương còn nói cái gì?"
"Nàng nói nàng không nhớ ra được ngài trông như thế nào." Nói xong sĩ quan phụ tá liền phun cười, cuối cùng cười rõ ràng không có xu thế dừng lại.
"Ngươi cho nàng vào đi." Đường Du Anh mím chặt môi nhìn nàng ta, sĩ quan phụ tá vội vã đi ra ngoài. Khi cánh cửa đóng lại, Đường Du Anh đáy mắt lóe lên một tia âm trầm, mà nội dung trên màn hình trước mặt cô, chính là người vợ đã kết hôn với cô được nửa tháng.
'Phế vật' 'Vô học' một loạt từ ngữ khiến Đường Du Anh phải cau mày, cô không nghĩ tới người mà mẫu thân cô chỉ định phải lấy nàng làm vợ là người như vậy, mà những câu nói mà sĩ quan phụ tá vừa truyền đạt, ánh mắt của cô nhìn về phía hai từ 'Tự ti' 'Hướng nội'.
Một lúc sau, cánh cửa bị đẩy ra, tiếng đôi giày cao gót vang lên, ánh mắt Đường Du Anh chuyển đến trên người đối phương.
Diệp An Nhiên nhìn đến vị Thiếu tướng kia, so với hình ảnh nàng từng xem qua thì, nàng thấy đối phương so với hình ảnh còn thêm thêm chút tuấn mĩ cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng đó như có thể làm ánh mắt ngươi bị luân hãm vào sâu trong đôi mắt đó.
"A Anh ~" Diệp An Nhiên đi tới bên cạnh Đường Du Anh, muốn thuận thế ngồi trên cái ghế của đối phương, lại không nghĩ rằng đối phương liền xoay người ngồi xuống trước, Diệp An Nhiên trong nháy mắt ngồi trong không trung, nhưng nàng lại không cảm thấy lúng túng, trực tiếp ngồi trên đùi đối phương, hai tay ôm cổ đối phương , làm nũng nói: "A Anh, nhân gia rất nhớ ngươi nha ~ "
Ở ngoài cửa nàng sĩ quan phụ tá đang nghe trộm trong nháy mắt run rẩy một cái, che miệng cười trộm, Thiếu tướng cư nhiên lại cưới phải vị thê tử thích làm nũng, nhất định hạnh phúc chết rồi.
"Xuống." Đường Du Anh không nghĩ tới đối phương lớn mật ngồi lên đùi mình, cả người cứng ngắc, đặc biệt là cặp mông mềm mại trên đùi cô, càng làm cô không được thoải mái.
"Không muốn, nhân gia đã nửa tháng chưa gặp ngươi, rất nhớ ngươi." Diệp An Nhiên tới gần bên tai nàng thổi một hơi nói, mà cơ thể cứng ngắc của đối phương nàng tự nhiên cũng cảm giác được, nàng trong nháy mắt cảm thấy càng vui vẻ.
"Diệp An Nhiên!" Đường Du Anh cắn răng lạnh lùng nói, ánh mắt không ngừng nhìn về phía ngoài cửa, nhìn bóng người ngoài cửa không ngừng lay động, khóe mắt cô đen lại.
"Đến!" thân thể Diệp An Nhiên ngồi thẳng trên đùi cô, con ngươi sáng lấp lánh chờ đợi mệnh lệnh của cô, trong đáy mắt hiện rõ vẻ kích động, quả thực muốn che lấp đều che lấp không được.
"Xuống." thân thể Đường Du Anh vẫn cứng ngắc, cùng cô gái trên đùi duy trì một khoảng cách nhất định.
"Mới không muốn." cơ thể Diệp An Nhiên trong nháy mắt ngả người xuống, bĩu môi, một mặt oan ức tựa ở trong lòng Đường Du Anh. Ở địa phương cô không nhìn thấy, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Đường Du Anh mím chặt môi bỗng nhiên đứng lên, vì vậy cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn cùng với khí lực không bằng cô, đại Diệp An Nhiên tự nhiên bị động tác này làm cho lảo đảo một cái, quệt mồm, viền mắt hồng hồng mà nhìn người kia.
Đường Du Anh thì lại làm như không thấy vẻ mặt của nàng, hỏi: "Ngươi tới đây làm cái gì?"
"Nhân gia nhớ ngươi a." Diệp An Nhiên oan ức nói.
Đường Du Anh đau đầu ấn ấn huyệt Thái Dương nói: "Ta ngày kia sẽ có một ngày nghỉ, ngươi về trước đi."
"Vậy cũng tốt, ngươi nhất định phải trở về." Diệp An Nhiên cầm lấy cánh tay của Đường Du Anh, mắt nhìn cô.
Đường Du Anh phản xạ có điều kiện nhìn về phía nàng, tiếp theo gật đầu một cái nói: "Trở về đi."
"Được." Diệp An Nhiên nhón chân lên tại mặt của đối phương vì không kịp chuẩn bị thì đột nhiên nàng điểm lên đó một nụ hôn, tiếp theo mặc kệ biểu hiện sững sờ của đối phương, tay hướng về cô ôm một cái. Giẫm giày cao gót tiêu sái mà đi ra khỏi văn phòng, đối với mấy người nghe trộm mgoài cửa chớp mắt nhìn, lộ ra một nghịch ngợm nụ cười, xoay người cũng không quay đầu lại rồi đi.
Sĩ quan phụ tá nhìn các nàng sửng sốt, mãi đến tận khi thân ảnh của Diệp An Nhiên mất, các nàng này mới lấy lại tinh thần.
"Đứng ở bên ngoài làm cái gì?" Trong phòng làm việc truyền đến âm thanh lạnh lùng của Thiếu tướng, trong nháy mắt ngoài cửa mọi người tan tác như chim muông, lập tức không còn một bóng người.
Trong phòng làm việc, Đường Du Anh vuốt đia phương vừa bị nàng hôn lên, cau mày.
Mà Diệp An Nhiên vừa ra khỏi quân đang có tâm tình rất tốt để hát lên. Nàng vẫy tay chào vị cảnh sát liền ngồi vào chiếc xe từ tính, lái tới trường học.
Trong đầu nghĩ đến biểu hiện của nữ nhân kia nàng liền cao hứng không ngớt, "Vị Thiếu tướng này cũng chơi đùa cùng nàng ta cũng tốt, người lại xinh đẹp, Diệp An Nhiên a Diệp An Nhiên, ngươi tự sát nhưng lại tiện nghi cho ta."
Kể từ khi nhìn thấy Thiếu tướng, Diệp An Nhiên quyết định cùng vị Thiếu tướng này chơi lâu dài, dù sao thật vất vả mới tìm thấy một cảm giác hứng thú như vậy, thế nào cũng phải cố gắng vui đùa với nàng ta một chút.
Suy nghĩ xong, nàng liền tăng tốc chiếc xe.
Khi nàng đeo túi xách nghênh ngang đi trong sân trường thì lúc này mới thấy bản thân không có mặc đồng phục học sinh. Thế là khi thầy chủ nhiệm robot chỉ cách nàng còn có mấy mét thì nàng liền vội vàng xoay người lại chạy ra ngoài trường học, nhưng mà mới chạy hai bước liền bị người máy ngăn cản, nàng chỉ có thể dừng chân lại.
"Bạn học Diệp An Nhiên, ngươi không mặc đồng phục học sinh, bị trừ ba điểm vào." cặp mắt điện tử của thầy chủ nhiệm không ngừng nhấp nháy.
Điểm có bị trừ hay không, Diệp An Nhiên cũng không quản, xoay người hướng về phòng học đi đến. Nếu như nàng ra ngoài trường vào lúc này, hay là trốn học, thì lại bị trừ mất hai điểm, nàng vẫn là không có nhiều điểm như vậy để bị trừ.
"Yêu, đây là người nào a, đây không phải phế vật Diệp An Nhiên sao, ngươi đến trường học làm cái gì? Là đến ăn no chờ chết hả?" Một nữ sinh với cái đầu nổ chặn đường nàng nói.
"Đúng vậy, ta có đủ vật chất để ăn no chờ chết a." Diệp An Nhiên liếc nàng một cái, khẽ cười cười, liền nghênh ngang từ bên người cô nữ sinh thoáng qua rồi đi vào phòng học.
Diệp gia cũng là một trong ba gia tộc lớn nhất của Công Quốc thời Đường. Tài sản của Diệp gia cũng rất hùng hậu trong Công Quốc. Vì lẽ đó dù cho thành tích của Diệp An Nhiên rất kém, vậy nên sau khi tốt nghiệp nàng cũng có thể về gia tộc. Mà nguyên chủ sở dĩ lại tự ti, cũng bởi vì thành tích của nàng không được tốt, hơn nữa thần lức cấp C thấp nhất cùng không có có chủ kiến, nên bị các học sinh xung quanh cười nhạo châm chọc,theo thời gian, liền nuôi thành tính cách không tự tin.
Diệp An Nhiên cười khẩy một hồi, nàng không thể hiểu nổi một chút nào về suy nghĩ của nguyên chủ, chính mình có một đại gia nghiệp lớn, có cái gì mà không tự tin, thành tích của lão nương kém đấy thì làm sao? Thần lực cấp thấp thì làm sao, ta lại không thèm e ngại các ngươi ai.
Nghĩ tới đây, Diệp An Nhiên liền đại đại lườm một cái, nàng không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều.
Mà nữ sinh bị câu nói kia của Diệp An Nhiên làm sững sờ ở tại chỗ lúc này cũng tiến vào phòng học, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô nàng ngồi trong góc kia, cũng không biết là cái tâm lý gì. Nàng ngồi đằng sau nàng ta.
Mà lúc này, chuông vào học vang lên, mọi người đều trở lại vị trí của mình.
Diệp An Nhiên dùng tay nâng cằm, chân này gác lên chân khác trên đung đưa, một mặt vô vị mà nhìn phòng học yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro